← Quay lại trang sách

Chương 26 Tâm tiên vĩnh hằng

Nghĩ đến việc Sở Bất Phục vì cứu Cung Khả Nhiên mà hoàn toàn không để ý đến sự an nguy của bản thân, kết quả lại phải hứng chịu những lời giễu cợt như vậy, Trọng Tử liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn không có biểu hiện gì bất thường, nàng càng bực bội, liền quay mặt đi, không quan tâm tới hắn nữa.

“Năm đó nàng ấy được nuông chiều quá mà sinh hư.” Sở Bất Phục ôm ngực, ho khan vài tiếng.

Trọng Tử thầm ăn năn, đỡ lấy hắn, nói: “Đại thúc!”

Sở Bất Phục vốn bị trọng thương, lại phải gắng sức đem theo hai người đi cả một quãng đường xa như vậy, giờ hắn khó lòng chống đỡ nổi nữa, ho dữ dội rồi thổ ra một ngụm máu lớn. Thấy luồng gió dưới bàn chân mình đang dần tiêu tán, hắn bèn gắng sức ổn định lại luồng gió rồi nói: “Xuống phía dưới nghỉ tạm đã, ngươi…”

“Chúng ta không thể nghỉ ở nơi này được, bọn hắn ắt sẽ đuổi theo.” Trọng Tử luôn có cảm giác bất an vì hai người họ trốn thoát quá dễ dàng, liền triệu Tinh Xán. “Để ta đưa đại thúc đi!”

Sở Bất Phục không phản đối.

Pháp lực mạnh yếu khác nhau một trời một vực, hai người cùng bước lên Tinh Xán, tốc độ dịch chuyển ngay tức khắc giảm xuống phân nửa.

Bây giờ Sở Bất Phục đã bị trọng thương, nếu những người đó thực sự đang đuổi theo truy sát thì hậu quả sẽ rất khó lường, Trọng Tử cắn chặt răng, hơi nghiêng người, kéo cánh tay Sở Bất Phục quàng qua vai mình, dốc hết sức để ngự trượng bay nhanh hơn. “Đại thúc, người hãy ôm chặt ta, nếu không thể chống đỡ được nữa thì nhất định phải dựa vào vai ta đấy!”

Khóe miệng Sở Bất Phục cong lên, quả nhiên hắn rất nghe lời mà ôm lấy bờ vai thon thả của Trọng Tử, đồng thời cúi xuống sát tai nàng, thì thầm: “Phía bên trái, nhanh lên!”

Trước mặt xuất hiện một bức tường mây dày đặc, từng tầng mây đen ngòm bao quanh hai người, Trọng Tử phản ứng nhanh nhạy, dứt khoát ngoặt sang bên trái, thuật ngự kiếm của nàng vốn khá giỏi, động tác rẽ ngoặt hết sức vững vàng, không chút hấp tấp.

“Các ngươi còn muốn chạy đi đâu?” Có vài bóng người đang đuổi theo sau.

Sợ cái gì thì gặp ngay cái đó! Cửu U ma cung sẽ nhúng tay vào chuyện này, sao sư phụ có thể không nghĩ tới cơ chứ, chẳng trách ban nãy những người một lòng muốn trả thù Vạn Kiếp lại dứt khoát thoái lui như vậy, hóa ra bọn họ đã sắp xếp mai phục từ lâu, đến cả hướng chạy thoát thân của hai người mà sư phụ cũng đã sớm có tính toán! Trọng Tử cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên do, bất chấp tất cả, ngự Tinh Xán lao nhanh về phía trước để chạy trốn, nhưng tiếc rằng đối phương đa phần là những cao thủ trong Tiên môn, chẳng mấy chốc Trọng Tử và Sở Bất Phục đã bị họ đuổi kịp.

Không có bất cứ lời thừa thãi, đối phương nhanh chóng bày binh bố trận, dàn xếp kiếm thế, những cảnh vật trước mắt đột nhiên biến mất, không chút dấu vết.

Trọng Tử đã thấy rõ mồn một cảnh tượng Sở Bất Phục và Cung Khả Nhiên bị vây trong kiếm trận, lúc đó nàng chỉ có cảm giác gì đó rất khó lý giải, tới lúc đích thân đứng giữa trận địa, nàng mới phát hiện hóa ra trong và ngoài trận pháp là hai việc hoàn toàn khác nhau. Từ bên ngoài nhìn vào thì kiếm trận này không có gì quá thần kỳ nhưng thực ra bên trong lại đầy rẫy nguy hiểm. Biết rõ điều đó, Trọng Tử tập trung tinh thần để tránh đòn, không dám khinh nhờn. Dần dần, đối phương tăng thế tiến công, kiếm khí tỏa ra càng lúc càng dày đặc khiến Trọng Tử không tránh né nổi, may là Tinh Xán rất hiểu ý nàng, mấy lần tự cảm nhận đường kiếm khí bay ra mà tránh, giúp nàng biến nguy thành an.

Trọng Tử căng thẳng đến mức cả trán và lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh, nàng thầm nghĩ, cách duy nhất để thoát khỏi kiếm trận này là tìm một đường để chui ra khỏi vòng vây. Trong lúc nàng đang thất thần suy nghĩ, Sở Bất Phục đã phất tay, đỡ hộ nàng một luồng kiếm khí mạnh mẽ.

“Đại thúc, người đừng tùy tiện sử dụng pháp lực.” Biết hắn bị thương không nhẹ, Trọng Tử vội vàng khuyên can. Trong lúc nàng đang quay sang nói với Sở Bất Phục, lại có ba luồng kiếm khí khác bay vèo tới, sượt qua áo nàng, may mà Tinh Xán nhanh trí kịp thời né tránh nên mới thoát được tình thế nguy hiểm vừa rồi. Trọng Tử luôn cố bình tĩnh, ai ngờ tình thế lúc này vô cùng cấp bách, muốn chú tâm quan sát đối phương ra đòn cũng không được, căn bản là nàng không có thời gian để suy nghĩ đối sách, đối mặt với tình thế vô kế khả thi này, rốt cuộc nàng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa. [1]

[1] Vô kế khả thi: không còn kế sách nào có thể thực hiện được, bó tay hết cách.

Bỗng nhiên, có người khẽ kêu lên: “Khoan đã! Đó không phải Cung Khả Nhiên mà là tiểu sư tỷ.”

Y vừa hét lên thì đòn tấn công bắt đầu giảm đi.

“Đồ đệ của tôn giả mà cũng ra tay giúp Vạn Kiếp ư?”

Trọng Tử sửng sốt giây lát nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ra bọn họ rốt cuộc đang lo sợ điều gì, liền xoay mặt nhìn Sở Bất Phục, khẽ gọi: “Đại thúc…”

Sở Bất Phục lắc đầu.

Trọng Tử nói: “Ra ngoài rồi nói.”

Nàng dù sao cũng không giống Cung Khả Nhiên. Tuy trên danh nghĩa nàng là tội đồ của Nam Hoa phái nhưng mọi người đều tôn kính Lạc Âm Phàm nên tuyệt nhiên không ai dám tùy tiện xuống tay với nàng, song họ cũng không cam lòng để Vạn Kiếp chạy thoát. May mà Sở Bất Phục không có ý lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp Lạc Âm Phàm. Trọng Tử là đồ đệ của chàng, đương nhiên giao lại cho chàng tự xử lý là hay nhất, nghĩ vậy nên có người đã sớm phân phó cho đệ tử của mình về báo cho Lạc Âm Phàm đến giải quyết sự việc. Chàng luôn muốn bắt được Vạn Kiếp nên trong trường hợp này chàng nên tự đến xem xét, phân giải thì tốt hơn.

Trọng Tử trầm mặc trong chốc lát, bỗng lớn tiếng nói: “Xin hỏi, chưởng môn của Phù Sinh phái – Hải Sinh đạo trưởng có ở đây không?”

Lát sau, màn kiếm trận bao phủ phía bên trái bị phá vỡ một góc, Hải Sinh đạo trưởng bước ra hành lễ. “Tiểu sư tỷ vẫn mạnh khỏe chứ ạ?”

Trọng Tử đáp lễ. “Ta vẫn khỏe, cảm ơn đạo trưởng.”

Hải Sinh đạo trưởng giải thích: “Ta đã nhận được lời dặn dò của tôn giả, bảo đứng chờ ở chỗ này, nếu tôn giả mà biết tiểu sư tỷ bình an vô sự, chắc hẳn người sẽ rất vui mừng.”

Trọng Tử cụp mắt, nở nụ cười như có như không.

Hải Sinh đạo trưởng quan sát nàng một lúc lâu, thấy nàng không có biểu hiện gì giống như bị ép buộc thì vô cùng bất ngờ, không khỏi đưa mắt nhìn người ở phía sau nàng. Khi đã nhìn rõ khuôn mặt của người đó, ông giật mình, đứng ngây ngốc một hồi.

“Đây là… Người là…”

Không có tiếng trả lời.

“Thực sự là ngài rồi!” Sau khi nhận ra hắn thì Hải Sinh đạo trưởng vừa kinh ngạc vừa vui sướng đến tột cùng. “Năm đó may mắn được tiên trưởng chỉ bảo, bần đạo mới có được ngày hôm nay, mấy năm trước bần đạo không lúc nào là không nghĩ tới người, đã từng đi khắp Trường Sinh cung để tìm người nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể biết tiên trưởng đang tung hoành nơi nào…” Rồi ông đột nhiên ngừng lại.

Cả tóc và tròng mắt hắn đều có màu đỏ sậm, đôi mắt phượng lặng lẽ nhìn ông, thần sắc không hề thay đổi, cũng không có bất kỳ sự hồi đáp nào. Liên tưởng tới sự việc lần này, sắc mặt Hải Sinh đạo trưởng dần thay đổi. “Người… Người là… Tại sao người lại…”

Mới từ biệt mấy năm, giờ gặp lại cố nhân nhưng cảnh còn đó mà người thì đã thay đổi, vị tiên trưởng áo trắng vang danh khắp thiên hạ năm nào giờ lại biến thành Ma tôn đại gian đại ác, còn chàng thanh niên nghèo khổ, túng quẫn khi ấy giờ đã trở thành chưởng giáo của một môn phái, ít nhiều có chút danh phận. Hai người gặp lại nhau trong tình cảnh này, khó tránh khỏi những giây phút cảm xúc đắng cay xen lẫn ngọt bùi, cuối cùng không ai có thể thốt nên lời.

Trọng Tử đương nhiên thấu hiểu cảm giác của Hải Sinh đạo trưởng vì chính nàng cũng đã từng có phản ứng như vậy, giờ đối mặt với cảm xúc này một lần nữa, nàng cảm thấy vô cùng xót xa, thế nhưng Trọng Tử không được phép kéo dài thêm thời gian nữa, nếu không, nàng và Sở Bất Phục sẽ không thể thoát khỏi chỗ này. Vì vậy nàng nhân cơ hội lên tiếng: “Trọng Tử mạo muội phỏng đoán, có lẽ đạo trưởng đã nhận ra đây là ai rồi phải không?”

Hải Sinh đạo trưởng trầm mặc.

Trọng Tử nói: “Người xưa có câu: “Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo”, phàm phu tục tử còn suy nghĩ được như vậy, chẳng lẽ đạo trưởng lại muốn đẩy người khác vào chỗ chết sao?” [2]

[2] Câu này có ý nghĩa giống câu: “Uống nước nhớ nguồn”, luôn luôn phải ghi nhớ công ơn của người đã giúp đỡ mình, dù đó chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất.

Trong nháy mắt, cát vàng phủ kín nền trời bay đi hết, những đám mây bỗng hiện ra rõ ràng. Mọi người không ngờ Hải Sinh đạo trưởng lại cố ý rời khỏi trận pháp, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, đồng thanh hét lên: “Hải chưởng môn, ngài muốn làm gì vậy?”

Sở Bất Phục nhân cơ hội đó mang Trọng Tử bay lướt qua trước mặt một người trong số họ, người này đâu chịu để Vạn Kiếp trốn thoát, nghiến răng nghiến lợi vung kiếm chặn hai người bọn họ lại, muốn bày binh bố trận lần nữa. Sở Bất Phục cau mày, không chút chậm trễ nhằm thẳng hướng đỉnh đầu của người kia mà đánh xuống.

“Sở tiên trưởng, xin người đừng đả thương đệ tử của Tiên môn!” Phía sau bỗng vang lên giọng nói của Hải Sinh đạo trưởng.

Bàn tay đang đánh xuống của Sở Bất Phục chợt thay đổi phương hướng, sượt qua người kia, người kia rên rỉ một tiếng rồi rơi khỏi đám mây, mấy người còn lại thấy thế thì vội lao xuống đỡ, đến lúc ngẩng lên thì Sở Bất Phục và Trọng Tử đã thoát khỏi vòng vây, ngự phong bay đi, thoắt cái chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Hải sinh đạo trưởng!”

“Thật hổ thẹn, bần đạo sẽ trở về nhận tội với tôn giả.”

Sắc trời dần sáng, bình minh đã hé, từng làn gió mát lành khẽ lướt qua, bên dưới tầng mây bỗng xuất hiện hai người, một nữ tử xinh đẹp mặc áo đen là Âm Thủy Tiên, người còn lại khoác một chiếc áo choàng kỳ dị, bao trùm gần như toàn bộ cơ thể, đó chính là Vong Nguyệt.

“Ta cứ thắc mắc vì sao lần này ngươi có thể hành động thuận lợi như vậy, quả nhiên là Lạc Âm Phàm đã sớm mai phục từ trước.”

“Hắn đã muốn bắt Vạn Kiếp thì tại sao lại không đích thân ra tay?”

“Đồ đệ của hắn đang nằm trong tay Vạn Kiếp, hắn đích thân đến bắt Vạn Kiếp thì khác nào muốn dồn con bé vào chỗ chết! Từ lâu hắn đã sắp xếp cho Hải Sinh tham gia việc vây bắt này, thật đúng là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, rốt cuộc hắn đã lừa gạt được tất cả mọi người.” [3]

[3] Nghĩa là làm việc có tính toán chặt chẽ, kín đáo, không chê vào đâu được.

Vành mũ bị gió thổi hất lên, lộ ra sống mũi cao cao thanh tú trên khuôn mặt tái nhợt, hắn nói: “Ai nói Lạc Âm Phàm vô tâm, vô tình nào? Thực ra hắn rất nặng tình với đồ đệ của mình!”

Vẻ mặt Âm Thủy Tiên trở nên lạnh lẽo, xa xăm.

Vong Nguyệt cười nói: “Nhưng hắn lại đoán sai rồi, Ma kiếm đối với ta đã không còn quan trọng nữa.”

Âm Thủy Tiên kinh ngạc nhìn hắn.

Mấy lần gặp Vạn Kiếp gần đây, Vong Nguyệt để ý thấy pháp lực của Vạn Kiếp ngày càng suy yếu, hắn trầm ngâm giây lát rồi chỉnh lại chiếc áo choàng, đoạn xoay người, nói với Âm Thủy Tiên: “Đi thôi!”

Ép buộc bản thân sử dụng pháp lực quá đà, thương thế của Sở Bất Phục càng lúc càng nặng, trở về Vạn Kiếp cung, hắn ngủ li bì suốt ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại thì lời nói và hành động đã trở lại bình thường, nhưng hắn không hề nhắc nửa câu tới chuyện xảy ra lần này, hình như hắn đã quên rồi.

Hắn đã quên nhưng Trọng Tử vẫn nhớ, vì thế mà nàng vẫn giận dỗi, không thèm quan tâm tới hắn. Hiện giờ bên cạnh nàng chỉ còn lại mỗi Sở Bất Phục, sao nàng có thể trừng mắt nhìn hắn lao đầu vào nguy hiểm được, thoát được lần này thì vẫn còn những lần sau, nếu có một ngày đến hắn cũng không còn ở bên nàng nữa, nàng sẽ phải đau khổ tới mức nào đây?

Một nhành liễu dập dìu bay bay, phía sau có tiếng bước chân, hiển nhiên là hắn cố tình bước mạnh để phát ra tiếng động. Biết tỏng đó là ai, Trọng Tử không thèm quay đầu lại, nói: “Đã khá hơn chút nào chưa?”

Bộ y phục màu đen đập ngay vào mắt Trọng Tử, Sở Bất Phục đứng trước mặt nàng rồi ngồi xổm xuống. Thấy khí sắc hắn đã bình thường trở lại, không còn có vẻ đã từng bị thương, Trọng Tử mới cảm thấy yên lòng. Nàng luôn cảm thấy phương pháp trị thương của Ma tộc vô cùng kỳ quái, người của Tiên môn khi bị thương đều phải uống thuốc, còn hắn chỉ cần ngủ một giấc là khỏi.

Sở Bất Phục lắc đầu, mỉm cười: “Được rồi, đừng giận dỗi nữa, để đại thúc đánh đàn cho ngươi nghe nhé!”

Trọng Tử nào để ý tới hắn, nàng chạy vào phòng, đóng cửa lại, ngồi suy ngẫm một lát mới dần tỉnh táo. Kỳ thực nàng cũng biết mình tức giận như vậy thật chẳng có lý chút nào nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được, hắn đã bao phen vì Cung Khả Nhiên mà không màng tới sự an nguy của bản thân, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Phía bên ngoài bỗng vang lên tiếng đàn réo rắt. Không có cảm giác buồn thương vô hạn hay hạnh phúc tràn đầy, tiếng đàn ban đầu chỉ là những giai điệu ôn hòa, thanh bình, thế nhưng càng về sau, giai điệu càng mang nhiều sự ràng buộc, giằng xé nội tâm, tựa hồ có tâm sự không thể nói rõ nhưng cũng không thể buông xuôi, giống như tâm tình của nàng lúc này, đã từng bị ức hiếp, vu oan, hãm hại, hiểu lầm… Rất nhiều lần nàng đã nghĩ đến cái chết nhưng rốt cuộc lại không làm được.

Chết chính là không còn nhớ tới bất cứ thứ gì nữa.

Thứ mà hắn không thể buông xuôi là gì, Cung Khả Nhiên ư? Trong lòng biết rõ nàng ta vô tình, hắn vẫn còn ngây ngốc đi cứu nàng ta, nếu lần này không có Âm Thủy Tiên và Hải Sinh đạo trưởng thì hắn có trở về được không? Hắn đã chịu đựng sự mắng chửi của ngàn vạn người, đáng lẽ Cung Khả Nhiên phải là người bảo vệ hắn, tin tưởng hắn, nào ngờ… Có thể đối với hắn, chỉ cần được nhìn ngắm nàng ta như vậy là đủ rồi?

Đây chính là “tình ái” mà Chân Châu tỷ tỷ đã từng nói tới đó sao? Hai chữ này chứa đựng bao nhiêu chua xót và đắng cay, rốt cuộc chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất. Dù có cố gắng hơn nữa cũng phỏng có ích gì? Không yêu thì vẫn mãi là không yêu, vì yêu mà phải chịu tổn thương sâu sắc vạn phần. Trừ phi không còn yêu nữa…

Trọng Tử suy nghĩ đến mức mặt tái nhợt, nàng chậm rãi đứng lên, mở cửa bước ra ngoài.

Một lọn tóc đỏ rực buông rủ trước trán, vẻ hung bạo tàn ác đã được thay thế bằng vẻ thê lương đến vô tận, hai hàng lông mày chau lại, vẻ ngập ngừng hiện rõ giữa hai hàng mi, dáng vẻ do dự, tiếng đàn trầm bổng như mang nỗi buồn thương, ấm ức không thể giãi bày, cũng không biết phải làm thế nào thì cảm xúc đó mới vĩnh viễn tan biến vào hư không.

Trọng Tử im lặng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sở Bất Phục.

Không biết đã qua bao lâu, sắc trời dần tối. Hoàng hôn buông xuống, những đám mây cuồn cuộn giữa nền trời, khói chiều nhẹ nhàng lan tỏa trên mặt nước, gió đêm thổi làm phất phơ cành liễu, từng đàn chim tung cánh tìm về tổ.

Tiếng đàn bỗng ngưng bặt. “Hai năm nữa ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Trở về ư? Trọng Tử ngây người hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trắng bệch, nhìn chằm chằm vào hắn, lẩm bẩm nói: “Đại thúc nói gì cơ?”

Hắn nhìn bàn tay đang đặt trên dây đàn, không trả lời.

Trọng Tử cắn môi, bỗng lớn tiếng nói: “Ngày mai ta sẽ đi.”

Trầm mặc trong chốc lát, hắn ngẩng lên, nói: “Hai ngày nữa hẵng đi!”

“Không được, sư phụ nhất định rất tức giận, ta phải về Nam Hoa nhận tội.” Trọng Tử vội đứng lên, chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại.

Tiếng đàn réo rắt thâu đêm, không phút nào ngơi nghỉ, tới tận lúc bình minh mới ngừng, như sương sớm tan biến dưới ánh mặt trời.

Trọng Tử cũng thức trắng đêm.

Hắn nói sẽ bảo vệ nàng nhưng giờ lại muốn đuổi nàng đi. Hắn không thích nàng ở đây bầu bạn với hắn ư? Hắn đối xử với nàng tốt như vậy chẳng qua chỉ là thương hại nàng thôi sao?

Bởi vì từ trước tới nay nàng luôn cảm thấy vô cùng ấm áp, bởi vì quan hệ giữa nàng và hai người họ hoàn toàn tốt đẹp nên nàng rất dễ hình thành thói quen ỷ lại vào hai người họ. Vì bọn họ, nàng có thể nín nhịn mọi nỗi ấm ức nhưng không thể chịu được cảm giác bị bỏ rơi, dù sao thì nàng cũng không phải là Vong Nguyệt, nàng có rất nhiều thứ muốn lưu lại, không thể tùy ý như vậy được.

Nhưng bây giờ, thứ duy nhất không từ bỏ nàng chỉ có mình Tinh Xán mà thôi.

Có lẽ khi đã quen rồi thì cũng sẽ tự cảm thấy ổn thôi. Băng lao ở Côn Luân dường như cũng không quá đáng sợ, chí ít ở một nơi như thế, nàng sẽ không còn phải sống trong suy nghĩ, nghi ngờ, càng không cần phải lo lắng sẽ bị đuổi đi.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, Trọng Tử mở rộng cánh cửa, bước ra ngoài.

Cơn gió sớm mai khẽ lay động những cành dương liễu tươi tốt, như những đám sương mù màu xanh biếc dập dìu theo làn gió, dưới gốc liễu có một người đang đứng chắp tay, quay lưng về phía nàng, giống hệt lần đầu gặp gỡ, vẫn vẻ ôn nhu trong bộ y phục màu đen tuyền cùng mái tóc dài đỏ rực… Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà tựa như đã cách mấy năm, rõ ràng mọi thứ vẫn y như cũ nhưng Trọng Tử không còn nhận ra hắn nữa rồi.

“Đại thúc, ta… đi đây.”

Sở Bất Phục nghe thấy thế thì xoay người lại, gật đầu với nàng. “Đi đi!”

Trọng Tử bỗng cảm thấy hơi hối hận, trầm ngâm một lát rồi cúi đầu nói: “Ta có thể phải tới núi Côn Luân thụ hình, sau này sẽ không gặp lại người nữa. Đại thúc, hãy bảo trọng!”

Sở Bất Phục nghe vậy thì chỉ “ừm” một tiếng.

Trọng Tử vẫn yên lặng đứng đó hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm bước về phía cổng chính của ma cung. Hai chân cất những bước nặng nề, hình như chúng không còn thuộc về cơ thể nàng nữa. Lúc đi ngang qua chỗ hắn, đột nhiên người nàng trở nên cứng đờ, không thể di chuyển nửa bước, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Sở Bất Phục. “Đại thúc còn muốn nói gì với Trọng Tử nữa không?”

Sở Bất Phục nhìn thấu những nghi hoặc trong lòng Trọng Tử, mỉm cười, xoa đầu nàng. “Những lời này ngươi phải nhớ kĩ, tìm thời cơ thích hợp nói rõ với tôn giả.”

Hắn xoay mặt nhìn chiếc lá sen mới nhú trên mặt hồ, lâu sau mới mở miệng nói: “Chín năm… cũng có thể là mười năm trước, mấy năm nay bị ma khí làm rối loạn tâm trí nên ta không nhớ rõ lắm.”

Mười năm trước ư? Trọng Tử sửng sốt, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vô cùng kinh ngạc – mười năm trước, không phải lúc đó mình mới tám tuổi sao? Chính năm ấy, tiên chú trên người nàng tự nhiên biến mất, cùng lúc đó ở Trần Châu cũng xảy ra một vụ thảm án gây rúng động tiên giới, mà tất thảy những việc này đều do hắn gây nên. Nàng vẫn muốn biết năm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì, bất luận thế nào nàng cũng không tin Sở Bất Phục lại chủ động đánh cắp Ma kiếm, lúc này thấy hắn chịu nói ra, lòng nàng sung sướng vạn phần, nàng vội vàng tập trung lắng nghe.

“Việc này cần phải bắt đầu từ Nghịch Luân kiếm, ta cần nó để làm gì và giữa ta với nó đã giao ước những gì, nếu bây giờ không nói hết ra, e rằng ta sẽ sớm quên đi những việc đó. Năm ấy, Tây Phương Phật môn mang tặng viên ngọc Vô Phương, ba nghìn đệ tử Tiên môn vâng mệnh đến Côn Luân hộ tống Ma kiếm về Nam Hoa để tiến hành tịnh hóa, chỉ vì ba năm trước đó Trường Sinh cung chúng ta đã từng hộ tống thanh kiếm này đến núi Côn Luân.” Nhắc tới chuyện cũ, Sở Bất Phục liếc nhìn nàng, mỉm cười. “Chính là cái lần cứu ngươi đó, ta còn suýt nhầm sát khí trên người ngươi là của Ma tộc. Lần ấy đến Côn Luân hộ tống Ma kiếm về Nam Hoa, sư phụ ta vâng mệnh tôn giả, đưa ta cùng sư muội, chính là Cung Khả Nhiên, đi trước giám sát tình hình, ai ngờ trên đường trở về, lúc đi ngang qua Trần Châu thì xảy ra chuyện lớn.”

Trầm mặc trong chốc lát, Sở Bất Phục cười khổ, nói: “Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kỳ thực đại thúc không hề hay biết. Tuy chỉ còn cách Nam Hoa một đoạn đường rất ngắn nữa nhưng sư phụ ta vẫn tuyệt nhiên không dám khinh thường, đêm hôm đó người đã cùng hàng chục vị thủ tọa đệ tử của Tiên môn hợp lực thiết lập kết giới, quả thực lúc đó ta đã ngủ một giấc rất sâu, không còn biết trời đất là gì, đến khi tỉnh lại thì đã là nửa đêm, tất cả các đệ tử Tiên môn đều… đều đã chết dưới ma lực cực mạnh của Ma kiếm, tới lúc ta tìm được sư phụ thì người đã khó giữ được hồn phách. Người nói với ta đó là do một Ma vương vô cùng lợi hại gây ra, dặn dò ta tuyệt đối phải bảo vệ Nghịch Luân kiếm, không thể để nó rơi vào tay hắn. Lúc đó Cung Khả Nhiên bị hắn bắt đi, ta nhất định phải nghĩ cách cứu nàng ấy.”

Trọng Tử nghe mà trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, hộ tống Ma kiếm là một việc vô cùng quan trọng, vì sao sư phụ của nàng lại không đi?

Sở Bất Phục nhìn thấu sự nghi hoặc đó, liền nói: “Lúc ấy là lúc luồng khí của sao Bắc Đẩu tràn xuống thông thiên môn, đó là một cơ hội hiếm có, tôn giả cùng Ngu chưởng giáo và mấy vị chưởng môn khác đều có mặt tại thông thiên môn trên Nam Hoa phong, hợp lực giữ lại luồng linh khí đang tràn ngập cột mốc ranh giới thông thiên môn, luồng linh khí này rất tốt cho việc tịnh hóa Nghịch Luân kiếm. Ta định nhanh chóng đưa Nghịch Luân kiếm tới Nam Hoa để báo tin dữ, nhờ giúp đỡ nhưng lúc đó không thể ra khỏi kết giới, có kẻ bỗng ngăn cản ta, sau năm trăm chiêu thì kẻ đó đã hoàn toàn phá được chú thuật của ta, việc này khiến ta nhớ tới một người, chính là kẻ nhiều năm trước đã âm mưu phản nghịch bị Nghịch Luân giết chết – Thiên Chi Tà. Nghe nói hắn chưa chết. Hắn theo Nghịch Luân đã nhiều năm, nếu Ma kiếm rơi vào tay hắn, chẳng phải sẽ có một trận cuồng phong nổi lên sao? Tiếc rằng pháp lực của ta thua xa hắn, tận mắt nhìn thấy hắn muốn giết Cung Khả Nhiên, trong tình thế cấp bách đó, ta bèn liều mình rút Nghịch Luân kiếm trên người ra, ai ngờ thanh kiếm đó lại chứa ma lực của Nghịch Luân, trở thành một thanh Ma kiếm, nó đã bí mật nói chuyện với ta, chỉ trách ta lúc đó tâm thần bất định, bị nó mê hoặc. Nó dụ ta trở thành ký chủ của nó bằng cách lấy thân tuẫn kiếm, như vậy, ta sẽ có pháp lực nằm trong thanh kiếm, không chỉ cứu được muội muội mà còn có thể bảo vệ được thanh kiếm không rơi vào tay kẻ kia, như vậy là vẹn cả đôi đường.” [4]

[4] Tuẫn kiếm: hành động giao nộp thân xác cho thanh kiếm.

Trọng Tử càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, không hổ danh là Ma kiếm, sở trường của nó là hiểu rõ nhược điểm của người khác, biết chắc Sở Bất Phục đang quan tâm tới điều gì nên mới lợi dụng điểm đó mà giao ước với hắn.

“Cứu sư muội chỉ là thứ yếu, điều khiến ta kinh hoàng thực sự đó là, có thể lặng yên hành động mà không gây ra bất cứ động tĩnh gì, lẻn được vào kết giới của chúng ta, giết chết ba nghìn đệ tử Tiên môn trong chớp mắt, ngay cả Thiên Chi Tà cũng chưa chắc đã làm được, trừ phi trong Tiên môn có gian tế. Có thể trà trộn được vào, thừa dịp chúng ta không để ý mà hạ thủ, khiến ta trúng phải mê chú, nhất định chỉ có thể là đệ tử của Tiên môn mà thôi.”

Trường Sinh cung vốn là đại môn phái, có lão cung chủ đi theo giám sát, Tiên môn hiển nhiên vô cùng yên tâm, nhưng nếu nói là có nội gián, sẽ khó tránh khỏi việc mọi người bàn tán xôn xao.

“Ngày đó, khi đi ngang qua Trần Châu còn có mấy vị đệ tử Nam Hoa, Thanh Hoa và vài môn phái khác cũng đến đây gặp chúng ta, ân cần hỏi han, nhưng ba nghìn người cùng hộ tống thanh kiếm đều chết hết, chỉ còn một mình ta sống sót, gian tế rốt cuộc là ai đã không có cách nào để biết nữa rồi, nghe nói sau đó Thiên Cơ tôn giả của Nam Hoa phái cũng đã từng nhiều lần tiên đoán về việc này nhưng đều không có kết quả, điều đó có nghĩa là kẻ này có pháp lực hơn xa Thiên Cơ tôn giả. Lúc đó ta có nghĩ tới việc Thiên Chi Tà đã trà trộn vào Tiên môn hoặc là cùng một kẻ phản bội Tiên môn nào đó cấu kết với nhau, nếu năm đó ngay cả ta cũng chết thì ắt hẳn việc này sẽ không một ai hiểu rõ nguyên nhân, lúc ấy không chỉ có Ma kiếm rơi vào tay hắn mà nếu hắn lợi dụng thân phận đệ tử Tiên môn để làm điều xằng bậy thì không biết lúc ấy sẽ còn xảy ra những chuyện gì. Tình thế vô cùng nguy cấp, không cho ta cơ hội suy nghĩ thêm nữa, ta liền quyết định lấy thân tuẫn kiếm, chỉ cần cứu được Cung Khả Nhiên, tương lai chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi.”

Chính vì lúc đó hắn suy nghĩ như vậy nên mới trúng kế của kẻ đó.

“Ai ngờ kẻ đó đã ẩn nấp trong Tiên môn, chính vì sợ Ma kiếm bị hộ tống về Nam Hoa sẽ lập tức được tịnh hóa, hắn lại đang là đệ tử Tiên môn, không tiện để lộ thân phận nên sớm đã có ý tìm ta làm ký chủ của Ma kiếm, những việc này đều là cái bẫy hắn tự dàn dựng, chỉ chờ ta ngây dại mà đâm đầu vào, lúc đạt được ý nguyện rồi, hắn liền đem Cung Khả Nhiên đi.” Sở Bất Phục cười khổ. “Ta với Ma kiếm lúc giao ước đã từng thề, một khi ta đem chuyện lấy thân tuẫn kiếm nói với người ngoài thì ta phải dùng hồn phách để tế kiếm, ta vốn định cứu Cung Khả Nhiên xong thì sẽ lập tức lên Nam Hoa bẩm báo với tôn giả, dù sao đời người cũng chỉ chết một lần mà thôi, không ngờ Khả Nhiên tự mình quay về, lại còn bị yểm một chú thuật kỳ quái trên người, kẻ kia nói, nếu ta tiết lộ nửa lời về chuyện này thôi thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy mạng của Cung Khả Nhiên, tàn sát cả Trường Sinh cung của chúng ta. Cứu người không thành, ngược lại còn bị uy hiếp, sao ta lại không hiểu chỉ có cái chết mới là cách giải thoát tốt nhất, nhưng kẻ này pháp lực cao cường, lại trà trộn được vào Tiên môn, một khi hắn đã muốn xuống tay với Trường Sinh cung, chắc chắn đó là việc dễ như trở bàn tay. Ma kiếm chưa được tịnh hóa ngày nào là ngày ấy lục giới chưa được yên bình, đặt một Trường Sinh cung nhỏ bé và sinh linh thiên hạ lên bàn cân thì dĩ nhiên phải lấy thiên hạ làm trọng, trong lòng biết rõ phải làm thế nào mới đúng, nhưng cuối cùng ta vẫn đi sai đường, chung quy cũng là do ta tu hành chưa đủ độ.” Hắn xoay mặt lại, nhìn Trọng Tử. “Tiểu Trùng Nhi, kỳ thực hồi bé đại thúc cũng giống ngươi, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, may mắn được sư phụ thu nhận làm đồ đệ nên mới tu thành tiên cốt, đối với một đệ tử sống làm đệ tử Trường Sinh cung, chết làm ma Trường Sinh cung như ta thì sao có thể trừng mắt nhìn nó bị hủy hoại trong tay Ma tộc, trơ mắt nhìn đồng môn của mình chết tức tưởi đây…”

Trọng Tử rưng rưng nước mắt, gật đầu.

Nàng đã từng sống những ngày như vậy nên thấu hiểu cảm giác của Sở Bất Phục lúc đó. Một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta bắt nạt, đánh đập, bỗng nhiên được cứu vớt, sao có thể không cảm kích tấm lòng của ân nhân được? Một người thiện lương là thế, nếu phải tận mắt chứng kiến cảnh sư môn bị diệt vong thì sao có thể nhẫn tâm được đây?

“Sau mọi chuyện, Tiên môn liền cho ta là kẻ sát nhân đánh cắp Ma kiếm, tin tức ba nghìn đệ tử Tiên môn chết thảm được truyền ra ngoài, bằng hữu, thân nhân của ba nghìn người đó đều truy tìm ta để báo thù, ta đành phải né tránh họ, thầm nghĩ nếu có được ma lực của Nghịch Luân kiếm, ta nhất định phải điều tra ra bộ mặt thật của kẻ đó trước, diệt trừ mối họa, sau đó sẽ tìm gặp Nam Hoa tôn giả để nói rõ ngọn nguồn. Nhưng thật không ngờ, trong hai tháng liên tiếp đã phát sinh vô số vụ án giết người, rất nhiều bách tính chết dưới một bàn tay ma lực vô hình, Thiên Cơ tôn giả cũng không thể tiên đoán ra là ai đã làm chuyện này, Tiên môn lại không biết nội tình ra sao, trút tất cả việc này lên đầu ta. Cũng là do ta lầm đường lạc lối, bị người ta hãm hại, uy hiếp, rốt cuộc bị ma khí trên thân Ma kiếm mê hoặc, từ đó về sau cứ như vậy mà mặc sức làm càn.”

Bởi vì không cam tâm, vì Trường Sinh cung mà cuối cùng lại lún sâu vào bãi lầy của tội lỗi.

Trọng Tử ban đầu mơ hồ cảm thấy bất an, tới lúc này mới biết rốt cuộc bất ổn ở chỗ nào: hắn và Ma kiếm có giao ước ngầm, nếu hắn nói ra bí mật lấy thân tuẫn kiếm thì phải dùng hồn phách của mình để tế kiếm. Hôm nay hắn nói ra là đã hạ quyết tâm rồi sao?

Nhìn thấy nỗi sợ hãi tột độ trong mắt Trọng Tử, Sở Bất Phục lắc đầu, khóe môi cong lên, phảng phất nét dịu dàng, lại có nét gì đó vô cùng bi thương. “Chết cũng không có gì đáng sợ, chung quy đều tại đại thúc đã sai, chết không có gì đáng tiếc. Đêm qua ta đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ dựa vào một mình ta thì không thể nào truy ra được kẻ kia là ai, ngươi trở lại Nam Hoa, nhất định phải bẩm báo với tôn giả việc này, cầu xin tôn giả che chở cho Trường Sinh cung, nếu không, sẽ không thể…” Trầm mặc giây lát, Sở Bất Phục khẽ buông tiếng thở dài. “Chỉ còn biết nghe theo số trời sắp đặt mà thôi.”

Vạn vạn lần không ngờ kết quả lại như vậy, Trọng Tử ra sức lắc đầu.

Sở Bất Phục cầm tay nàng, nói: “Nghe tôn giả nói, nếu ngươi mang được Ma kiếm về, lấy công chuộc tội thì tất cả mọi người sẽ tha thứ cho ngươi.”

Trọng Tử hoảng sợ. Hóa ra hắn biết cả! Lần trước bắt cóc nàng ngay trước mặt sư phụ, hắn cũng đã biết sư phụ dặn nàng những gì! Sư phụ muốn cho nàng một cơ hội để nàng có thể quay trở lại Nam Hoa. Thế nhưng hắn đã biết, vì sao còn muốn…

Trong cặp mắt phượng mơ hồ có ý cười, Sở Bất Phục nói: “Đã rơi vào hoàn cảnh này, ngươi vẫn không nỡ hại đại thúc, so với đại thúc năm đó thì ngươi còn mạnh mẽ hơn nhiều. Tôn giả đánh ngươi một chưởng, thực ra là gieo lên người ngươi Linh tê chú, nhất cử nhất động của ngươi tôn giả đều biết cả, chẳng qua cũng vì tôn giả lo lắng cho ngươi, ta đã phái linh hạc đi báo tin rồi, lúc này có lẽ tôn giả cũng đã tới đây.”

Không phải, sư phụ chỉ là thấy Sở Bất Phục đối xử với nàng khác những người khác nên mới dặn nàng khuyên hắn giao nộp Ma kiếm, không phải như những gì hắn nghĩ, hơn nữa, nàng đã sớm từ bỏ ý định đó rồi! Trọng Tử hé miệng muốn giải thích nhưng không thể thốt nên lời, cổ họng nghẹn lại, vô cùng đau đớn.

Đại thúc, ta không đi đâu hết, chúng ta không cần lo lắng những chuyện khác, chỉ cần giao kiếm cho họ rồi quay lại đây, không bao giờ… bước ra ngoài nữa, có được không?

Sở Bất Phục đọc được tâm tư của nàng, thở dài nói: “Tôn giả đã mấy phen hạ thủ lưu tình với ta, nhưng mà…” Hắn cười mỉm. “Nhưng mà năm đó ta đã lấy thân tuẫn kiếm, Ma kiếm không nằm ở đâu khác mà chính là ký sinh trong cơ thể ta.”

Như sét đánh giữa trời quang, Trọng Tử không thể tin được, mở to mắt. Chẳng trách mỗi lần bị thương, hắn chỉ cần ngủ một giấc là khỏe, bởi vì Ma kiếm trú ngụ ngay trong người hắn, người và kiếm hợp nhất, bản thân hắn không phải là ma quỷ gì cả mà chính là một thanh kiếm!

“Nếu không có ngươi tới đây, đại thúc sẽ còn mắc nhiều sai lầm hơn nữa. Hôm nay để ngươi quay về Nam Hoa cũng là tâm nguyện cuối cùng đại thúc có thể làm. Về phần ngươi, không cần phải quá thương xót cho ta, từ lúc ký chủ mới xuất hiện, giao ước giữa đại thúc và Ma kiếm đã sớm kết thúc, nó đang từng bước thu hồi lại ma lực… Đừng giả vờ ngơ ngác nữa, sao đại thúc không muốn giữ ngươi ở lại đây hai năm nữa chứ? Nhưng… sớm muộn gì cũng phải từ biệt, không nên chậm trễ nữa.” Sở Bất Phục giúp nàng vén một bên tóc mai đang rối bù, bỗng hắn nghiêm mặt nói: “Lần này tuy ngươi được miễn tới băng lao ở Côn Luân chịu khổ nhưng có chuyện này đại thúc không thể không nói cho ngươi biết, Tiểu Trùng Nhi, ngươi là ký chủ kế tiếp mà Ma kiếm lựa chọn!”

Trọng Tử mặt đầy nước mắt, những tin tức đột ngột ùa tới như vũ bão khiến nàng đờ đẫn.

Ký chủ kế tiếp? Là nàng ư?

“Ngươi có sát khí trời sinh, đại thúc vẫn luôn hoài nghi thân thế của ngươi ắt hẳn không đơn giản, chắc chắn có liên quan tới Nghịch Luân, vậy nên Thiên Chi Tà mới có thể lợi dụng ngươi để giải trừ phong ấn cho Thiên ma lệnh, cũng chính hắn đã giúp ngươi giấu giếm số mệnh nên Thiên Cơ tôn giả mới không tiên đoán được. Thanh kiếm này là tai họa của lục giới, là đại thúc đã sai lầm mà giữ nó lại đến tận bây giờ, chỉ sợ nó sẽ làm hại ngươi. Sau khi trở lại Nam Hoa, ngươi nhất định lúc nào cũng phải theo sát Trọng Hoa tôn giả, luôn để tâm tới mọi việc, không được nghe nó mê hoặc nửa câu, cho đến khi nó được tịnh hóa hoàn toàn.”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói từng từ, từng từ một: “Tiểu Trùng Nhi, ngươi phải nhớ kĩ, bất luận ngươi có chịu bao nhiêu nỗi oan ức, buồn đau, cũng luôn có người tin tưởng ngươi, yêu mến ngươi, giống như đại thúc vậy, nhất định đừng nhập ma, bằng không, sẽ không quay đầu lại được nữa.”

Cánh tay vẫn dịu dàng ru vỗ trên lưng nàng như thường ngày, đây cũng là lần cuối cùng Sở Bất Phục vỗ về nàng, Trọng Tử đau khổ như đứt từng khúc ruột.

Đừng! Là do nàng thích gì làm nấy, là do nàng không hiểu chuyện, nàng sẽ không bao giờ muốn đi nữa, không bao giờ muốn về Nam Hoa nữa, lại càng không muốn Ma kiếm gì đó! Nếu nàng là ký chủ kế tiếp của Ma kiếm, vậy hãy để nàng lấy thân tuẫn kiếm, không để cho thanh kiếm quái quỷ này lấy mất hồn phách của hắn!

“Tiểu Trùng Nhi!” Khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, cặp mắt phượng nhìn nàng chằm chằm, giọng nói vô cùng nghiêm khắc. “Ngươi sẽ không bao giờ thích cuộc sống như thế đâu, nhân lúc bây giờ có thể quay đầu lại, hãy nghe lời đại thúc, nhất định không được nhập ma!”

Nước mắt tuôn trào như thác đổ, hai mắt như có màn sương giăng mờ, không còn nhìn thấy rõ dung nhan tuấn tú kia nữa.

Bỗng nhiên, hai cánh tay ấy buông nàng ra.

Trọng Tử hoảng sợ nhìn bóng dáng mờ nhạt đang chậm rãi lùi về phía sau.

“Sai rồi, là ta đã sai rồi, sớm biết như vậy…”

“Uổng công ngươi đã tu hành hai trăm năm... Rốt cuộc cũng rơi vào thảm cảnh này!”

Một giọng nói mơ hồ vang lên, tựa như tiếng thở dài lại tựa như tự giễu. Cuối cùng, hắn bật cười ha hả. “Ý trời! Sở Bất Phục à Sở Bất Phục, là do ngươi đã sai một ly đi một dặm, bị kẻ khác lợi dụng, bảo vệ Ma kiếm mà gây ra đại họa, bao nhiêu người vô tội đã chết oan ức trong tay ngươi, rơi vào tình cảnh này cũng là ý trời! Hôm nay còn có người vì ngươi mà khóc, ngươi còn có điều gì chưa thỏa mãn nữa? Đồ ngốc! Quả là đồ ngốc!”

Trọng Tử khóc lóc, mở miệng gọi hắn nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

“Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Bóng dáng mờ mịt kia không còn để ý tới nàng nữa, lảo đảo đi về phía sau lưng nàng, vẫn không ngừng cười to mà tự giễu: “Sở Bất Phục! Đồ ngốc!”

Tiếng cười điên cuồng chợt tắt ngấm, chỉ nghe một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên từ phía sau, mặt đất rung chuyển, cảnh vật bốn phía đều bị tia sáng màu đỏ thẫm chói mắt bao phủ.

Người không còn nữa, thuật pháp tự hóa giải, Trọng Tử như ngây dại. Ánh sáng màu đỏ thẫm từ từ biến mất, trong phút chốc, trên tay nàng bỗng có cảm giác rất nặng, một thanh trường kiếm đỏ rực rơi xuống tay nàng. Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm, khẽ gọi: “Đại thúc…”

Kết giới đã biến mất, Vạn Kiếp cung không còn là nơi bí mật nữa, qua đôi mắt đẫm lệ, Trọng Tử lờ mờ nhìn thấy có rất nhiều người xông vào, trong đó có một bóng hình màu trắng quen thuộc. Không nói một lời, cũng không khóc lóc thê lương, nàng chỉ ôm thanh kiếm, gục trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng.

“Có đại thúc ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu!” Nhưng hắn vẫn bỏ lại nàng mà đi! Hắn đã lừa nàng! Hắn là đồ lừa đảo!

Hai tay ôm chặt thanh kiếm, nàng gắng sức đập nó xuống mặt đất. Trường kiếm rơi xuống đất, không mảy may sứt mẻ, tia sáng màu đỏ rực tà ác vẫn ánh lên lấp lánh. Nàng hung hăng đưa tay quệt nước mắt, định nhặt thanh kiếm lên thì đã có một vòng tay trắng như tuyết ôm lấy nàng, vòng ôm quen thuộc mà ấm áp, tựa như lúc nàng còn bé. “Trọng Nhi!”

Trọng Tử dựa vào lòng chàng, hai mắt đẫm lệ nhìn thanh kiếm trân trân, cuối cùng khóc òa lên.

Cứu nhân độ thế là vậy, khúc qua cây cổ cầm vang danh thiên hạ là thế, chỉ vì nặng lòng với sư môn mà nhất niệm thành ma, hôm qua là Sở Bất Phục, hôm nay là Vạn Kiếp, nhưng là vì tiên mà phải nhập ma. Vì vậy mà có Vạn Kiếp cung. Cây là cây khô, nước là nước đỏ, không có màu xanh của sự sống, không có cả sự tức giận, chỉ có sự tuyệt vọng đến vô cùng. Hắn không thể tha thứ cho chính mình nên mới ở một nơi không khác gì địa ngục này, suốt ngày chỉ có những cơn mưa máu và những bộ xương trắng bầu bạn.

Thương Hải du tiên

Rốt cuộc, Vạn Kiếp Bất Phục.

Hỏi ai còn nhớ không, xưa kia có một thủ tọa đệ tử của Trường Sinh cung, y phục trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh, vang danh thiên hạ, lẫy lừng một cõi giang sơn.