← Quay lại trang sách

Chương 27 Trở về

Gió tiên phiêu dật, linh cầm bay lượn, tiếng chuông trong trẻo, tiếng nhạc uyển chuyển len lỏi giữa những đám mây mù, chui vào các khe núi của mười hai ngọn núi Nam Hoa, có người đang thổi sáo, tiếng sáo vi vút bao bọc những thân trúc tía như những tiếng ngâm nga khe khẽ. Đối diện với ngọn núi cao nhất vẫn là cung điện hùng vĩ, những người lui tới đây vẫn là những khuôn mặt vô cùng quen thuộc, thế nhưng có thứ gì đó đã thay đổi. Nam Hoa của hôm qua, Nam Hoa của hôm nay, thời gian chỉ ngắn ngủi vậy thôi mà tựa như đã trải qua mấy đời. Trọng Tử ngồi ôm gối trên tảng đá, ngắm những đám mây đủ màu sắc trải dài trên nền trời, lòng trống rỗng, hụt hẫng, rõ ràng quen thuộc mà lại như xa lạ, không sao có được cảm giác như xưa.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Thu hồi được Ma kiếm, khắp nơi trong Tiên môn đều hân hoan chúc mừng, Trác Diệu của Thanh Hoa cung cùng các vị chưởng môn các phái Côn Luân, Mao Sơn,… đều đã tới Nam Hoa phong để bàn bạc kế sách xử lý Ma kiếm. Nghe kể lại chuyện của Sở Bất Phục, các chưởng môn đều thở dài, Mẫn Vân Trung vốn là người hà khắc cũng chỉ trách cứ một câu: “Năm đó quả thực đã quá hồ đồ.” Nhưng dù thế nào đi nữa, thu hồi được Ma kiếm một cách suôn sẻ như vậy là tốt rồi. Song điều khiến mọi người vẫn còn kinh sợ chính là trong Tiên môn có gian tế. Sự việc này vô cùng trọng đại bởi đệ tử Tiên môn rất đông, việc này ắt liên quan tới nhiều người, Lạc Âm Phàm không truyền tin tức này ra ngoài, tránh rút dây động rừng, chỉ lệnh cho các chưởng môn âm thầm điều tra.

Cung Khả Nhiên đã bỏ đi biệt xứ, không quay về Trường Sinh cung nữa, từ đó về sau không ai biết tung tích của nàng ta.

Mấy hôm nay, Trọng Tử kỳ thực không lúc nào được yên tĩnh, tuy Lạc Âm Phàm ngày nào cũng cùng các vị chưởng môn bàn bạc cách tịnh hóa Ma kiếm, đến khuya mới quay về Tử Trúc phong nhưng Yên Chân Châu thỉnh thoảng lại đưa một vài đệ tử tốt tính lên thăm nàng nên Trọng Tử có rất ít thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ những việc khác.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, trong không gian vắng vẻ, cô quanh, nàng lại giật mình tỉnh giấc, chẳng biết tại sao mỗi lần như thế mặt nàng lại đẫm nước mắt, có điều không hề có ai ôm lấy nàng mà an ủi.

Vị tiên trưởng với y phục trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh, một Ma tôn trong trang phục đen như mực mái tóc đỏ rực như máu nở nụ cười hiền hòa, đánh khúc cổ cầm đã ở một nơi rất xa rồi, từ nay về sau người chỉ có thể xuất hiện trong trí nhớ của Trọng Tử mà thôi.

Thương Hải du tiên

Tiểu Ma Xà ở bên cạnh bỗng cắn cắn góc áo Trọng Tử, nàng liền chìa tay xoa đầu nó. Tất cả những chuyện xảy ra ở Vạn Kiếp cung tựa như một giấc mơ, chỉ có lúc nào nhìn thấy con Tiểu Ma Xà này nàng mới thấy mọi thứ ở đó là chân thật.

Chủ nhân đã mất, Tiểu Ma Xà liền đi theo nàng, bất luận thế nào cũng không chịu rời nàng nửa bước. Hư Thiên Ma Xà vốn là ma thú vô cùng quý hiếm và rất độc, rất nhiều đệ tử Tiên môn đã bị nó làm hại, Mẫn Vân Trung suýt chút nữa đã rút kiếm chém chết nó, may mà Lạc Âm Phàm đã làm phép loại bỏ độc tố của nó, Trọng Tử mới được mang nó về Nam Hoa. Thân là ma thú mà lại bị mất răng nọc quý báu nhất đời, lúc mới tới Tử Trúc Phong, nó còn bị linh hạc dọa cho sợ đến mức run rẩy, may mà linh hạc là tiên cầm nên không có ý đả thương nó, chỉ có điều thỉnh thoảng nó lại dọa Tiểu Ma Xà một trận.

Cùng thấp bé, lại sống chung với nhau nên chúng cùng cảm thấy vui vẻ.

Lúc này nó chẳng buồn bã gì, quấn lấy cánh tay nàng làm nũng, nó đâu biết rằng, sau này nếu có một ngày phải rời xa Nam Hoa, rời xa nàng, nó sẽ bị người ta ăn hiếp, ngộ nhỡ sau này nàng không còn bảo vệ được nó nữa thì sẽ thế nào đây? Trọng Tử có chút đau lòng, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Hai ngày nay mày chạy đi đâu vậy? Có nhớ ta đã dặn dò gì không, nhất định không được rời khỏi Tử Trúc Phong đâu đấy!”

Tiểu Ma Xà gật gật đầu. Trọng Tử mỉm cười. Nếu nó chạy lung tung ra ngoài, bị bọn Văn Linh Chi bắt được, vung kiếm chém chết, Ngu Độ tuyệt nhiên sẽ không truy cứu trách nhiệm. Tử Trúc Phong là nơi không ai dám tự ý xông vào, ở lại nơi này, nó nhất định sẽ được an toàn.

“Trọng Tử!”

“Mộ sư thúc!”

Nhìn thấy có người tới, Tiểu Ma Xà lập tức ngoan ngoãn bò đi, chơi một mình.

Mộ Ngọc mỉm cười, đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. “Lần này ngươi mang Ma kiếm về, coi như lập được công lớn, sư phụ ta đã đồng ý, ngươi không cần phải tới Côn Luân thụ hình nữa.”

Trọng Tử cụp mắt, hồi lâu sau mới nói: “Có tới Côn Luân hay không, kỳ thực đối với Trọng Tử không có gì quan trọng, tới đó có khi lại là chuyệt tốt.”

Mộ Ngọc lắc đầu. “Vạn Kiếp chết rồi, sư thúc biết ngươi rất khổ tâm, nhưng Vạn Kiếp làm vậy là muốn ngươi lấy công chuộc tội, để ngươi được ở lại Nam Hoa, không phải tới Côn Luân chịu khổ cực, nếu không, những việc hắn đã làm cho ngươi chẳng phải đều uổng công sao?”

Trọng Tử sững người trong giây lát.

Mộ Ngọc vòng tay ôm lấy nàng. “Còn có rất nhiều người nhớ thương ngươi, quan tâm đến ngươi, chẳng hạn như Mộ sư thúc đây, ngươi không thể xem thường mà từ bỏ tất cả, biết không?”

Trọng Tử thấy lòng ấm áp, thấp giọng nói: “Trọng Tử biết sai rồi, Mộ sư thúc đừng lo lắng!”

Mộ Ngọc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “Tần Kha đã nhiều lần cầu xin cho ngươi nên bị chưởng giáo cấm túc ở Ngọc Thần Phong. Ta đã nói chuyện của ngươi cho cậu ta biết, lúc nào rảnh rỗi, ngươi nên đến thăm cậu ta.”

Chẳng trách từ lúc về đây, nàng vẫn chưa thấy mặt Tần Kha. Trọng Tử bừng tỉnh, nghĩ đến hắn vì cầu xin cho nàng mà bị phạt, nàng trở về đây đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tới thăm hỏi hắn, thấy áy náy vô cùng, vội gật đầu.

“Bất luận ngươi có chịu bao nhiêu nỗi oan ức, bao nhiêu buồn đau thì vẫn luôn có người tin tưởng ngươi, yêu mến ngươi.” Đại thúc nói đúng, nàng không chỉ có một mình, nàng không hề cô đơn. Đại thúc đánh đổi cả tính mệnh của người để đổi lại cơ hội cho nàng quay trở về, nàng tuyệt đối không thể phụ tâm ý của người, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời bỏ Nam Hoa.

Có lẽ việc bàn bạc để tìm cách tịnh hóa Ma kiếm đã có kết quả, hôm nay Lạc Âm Phàm trở về Tử Trúc phong rất sớm, Trọng Tử lại vào đại điện hầu hạ chàng, đứng ở bên án mài mực. Gần đây, nàng không luyện Linh đài ấn nữa, ít nói hơn trước rất nhiều. Lạc Âm Phàm biết rõ tính cách của tiểu đồ đệ, cái chết của Sở Bất Phục đã khiến tinh thần nàng sa sút, trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ khó chấp nhận được nên chàng cũng không nói với nàng điều gì.

“Sư phụ, Tiểu Ma Xà thích đi chơi lung tung, đệ tử lo lắng con nghê trấn thủ Tử Trúc phong sẽ làm nó bị thương.”

“Không đâu!”

Nghĩ là chàng đã dặn dò con nghê rồi nên Trọng Tử chỉ “ừm” một tiếng, lát sau lại nói: “Sư phụ, nếu đúng như những gì đại thúc nói thì đệ tử có mối quan hệ với Ma tôn Nghịch Luân, phải làm thế nào bây giờ?”

Lạc Âm Phàm cũng muốn nhắc tới chuyện này từ lâu, nghe nàng nói vậy thì bảo: “Sẽ không thế đâu!”

Trọng Tử cúi đầu. Chàng nói là: “Sẽ không thế đâu!” chứ không phải là: “Đừng sợ!”

Lạc Âm Phàm đặt bút xuống, nhìn nàng. “Sở Bất Phục vì sư môn mà nhập ma, về tình thì có thể thương xót, nhưng nếu không phải hắn sai một ly đi một dặm thì Ma kiếm sẽ không có cơ hội tồn tại đến tận ngày hôm nay, vì sư môn mà không quan tâm đến sự an nguy của bách tính, quả thật là một sai lầm nghiêm trọng. Những năm gần đây hắn đã bị ma khí làm cho rối loạn tâm thần, tàn sát vô số sinh linh vô tội, hôm nay có thể quay đầu bù đắp lại những sai lầm, thực là quý báu. Mấy nghìn năm sau, linh khí trời đất tự nhiên sẽ tập hợp lại, tái sinh vô số linh thể mới, vạn vật vốn không có “sinh tử”, ngươi càng không nên phụ nỗi khổ tâm của hắn.”

Người người đều gọi hắn là Ma tôn Vạn Kiếp, chỉ có chàng là vẫn nhớ tới cái tên Sở Bất Phục. Trọng Tử thấp giọng nói: “Tu vi của đệ tử còn thấp kém, những đạo lý này mặc dù đệ tử hiểu thấu nhưng vẫn không thể nghĩ thông suốt, đại thúc là bị người khác ép buộc.”

Lạc Âm Phàm cau mày. Sở Bất Phục vừa chết, kẻ đứng sau giật dây kia nhất định sẽ hành sự thận trọng hơn, tiên giới rộng lớn, môn đồ đông đúc, nếu có điều tra thì e cũng không thu được kết quả gì, may mà lúc này kẻ đó không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, xem chừng chuyện này phải dần dần điều tra may ra mới thu được chút kết quả. Trước mắt Nghịch Luân kiếm sẽ được tịnh hóa, do lo sợ đối phương mượn tay tiểu đồ đệ để tác oai tác quái một lần nữa, Lạc Âm Phàm đã đích thân thiết lập kết giới ở Tử Trúc phong một cách nghiêm mật, như vậy, có bất cứ chuyện gì xảy ra thì chàng cũng nắm bắt được kịp thời.

“Chuyện của Sở Bất Phục, vi sư và chưởng giáo sẽ tiến hành điều tra. Mấy ngày tới, ngươi nên ít ra khỏi Tử Trúc phong, nếu muốn đi đâu, phải gọi Mộ Ngọc đi cùng, còn những chuyện khác thì đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

Trọng Tử vâng lời, nhìn thấy chàng giơ tay lên, nàng liền mang chén đi rót trà rồi lại phi như bay tới, đặt chén trà nóng hổi xuống án, trước mặt chàng, sau đó đứng lùi ra xa. Lạc Âm Phàm nâng chén trà lên, dặn dò nàng: “À, Trác thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung đã vô cùng tận tâm, gặp Trác thiếu cung chủ, ngươi nhớ phải cảm tạ cậu ta đấy!”

Trác Hạo quả nhiên đang đứng chờ ở dưới chân núi Tử Trúc, hàng lông mày lưỡi mác nhướng lên đầy vẻ hứng khởi, đôi môi khẽ mím lại, trên người không còn khoác bộ y phục chim công lòe loẹt nữa, thay vào đó là bộ y phục trắng tựa tuyết, làm tôn lên nước da trắng mịn, trong tay còn cầm một chiếc quạt màu trắng phe phẩy, trong nét phong lưu, phóng khoáng lại toát ra khí khái anh hào hừng hực. Nhìn thấy Trọng Tử, hắn lập tức gập cây quạt lại, cười vui vẻ, chào nàng: “Ta vốn định tới thăm nàng lâu rồi nhưng lại bị phụ thân phái đi đón cô cô, hôm nay mới tới đây được. Muội muội của ta… nàng không bị thương ở đâu chứ?”

Trọng Tử khách sáo hành lễ rồi nói: “Muội không sao, vất vả cho sư huynh phải lo lắng rồi.”

Trác Hạo bỗng cau mày, nói: “Nàng xem này!”

Rõ ràng đang là ban ngày, vậy mà bầu trời lại tối sầm, trong chốc lát, trên đầu xuất hiện vô số sao sáng! Những ngôi sao màu xanh nhạt, nhỏ tí xíu, vô cùng xinh đẹp, lấp lánh in trên nền trời nhưng không hề chói mắt. Lúc đầu chúng chầm chậm di chuyển trên đầu nàng, sau đó, như có lực hút vô hình, chúng cứ thế thi nhau rơi xuống. Cơn mưa sao băng rải khắp nền trời như những đóa dương liễu bay trong gió, lại giống như những con đom đóm lập lòe giữa đêm hè, vô cùng diễm lệ, mộng mơ.

“Đây là trò ảo thuật gì vậy?” Trọng Tử ngửa mặt ngắm nhìn đến đờ cả người.

“Ảo thuật á? Đây chính là sát chiêu tuyệt kỹ nổi danh của Thanh Hoa cung chúng ta, có tên là Hải chi diễm.”

Trọng Tử vô cùng ngạc nhiên, thích thú, nói: “Thật sao? Sư huynh làm lại lần nữa cho muội xem đi!”

Trác Hạo bật cười. “Nàng coi đây là cái gì vậy? Sát chiêu một khi không khống chế được thì sẽ đả thương người khác, ta vừa mới luyện thành sát chiêu này, lần này có thể sử dụng cho nàng xem đã là cố gắng lắm rồi.” Thấy vẻ mặt thất vọng của Trọng Tử, Trác Hạo liền cầm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Đợi khi nào ta luyện thành thục chiêu này rồi, ngày nào ta cũng làm cho nàng xem, được không?”

Trọng Tử vội vã muốn rụt tay về. “Trác sư huynh, muội nghe sư phụ kể lại rồi, thật lòng cảm ơn huynh…”

“Nàng bình yên trở về thế này là tốt rồi.” Trác Hạo ngắt lời Trọng Tử, siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng rồi nói: “Từ lúc nàng bị Vạn Kiếp tiền bối bắt đi, ta ăn không ngon, ngủ không yên, thật sự sợ hãi, sống trên đời hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy căng thẳng đến vậy, lẽ nào tất cả những điều đó chỉ đổi lại một câu nói khách khí của nàng thôi sao?”

Những lời nói của Trác Hạo vô cùng chân thành và tha thiết, Trọng Tử im lặng trong giây lát rồi nói: “Sư huynh đã hao tâm tổn trí rồi.”

Trác Hạo lại xòe quạt, ngăn cách khuôn mặt của hai người họ nhưng một tay vẫn cầm tay nàng. “Đúng là ta đã phải hao tổn tâm trí, nói không chừng sau này lúc tiểu nương tử bắt nạt ta, sẽ nể tình điểm tốt này của ta mà hạ thủ lưu tình chăng?”

Trái ngược với ánh mắt hóm hỉnh của hắn, Trọng Tử vô cùng hoảng hốt, cố gắng giằng tay ra. Trác Hạo thấy thế thì càng thích thú, nói: “Nghe nói gần đây nàng không hề rời khỏi Tử Trúc phong, như thế thật khó tránh khỏi buồn bực trong lòng, để ta dẫn nàng đi thăm thú đây đó cho khuây khỏa nhé!”

Trọng Tử vội nói: “Sư phụ đã dặn muội không được tự ý đi chơi lung tung.”

“Ban ngày có rất nhiều người, lại có ta ở đây, nàng sợ gì chứ?” Trác Hạo dường như hiểu nàng đang lo lắng điều gì, liền an ủi: “Chuyện của Vạn Kiếp tiền bối ta đã nghe phụ thân ta kể lại rồi, không ngờ tiền bối lại sai một ly đi một dặm khiến mọi người hiểu lầm bao năm qua. Nàng đừng đau buồn nữa, sau này điều tra ra kẻ đứng sau giật dây rồi, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho tiền bối.”

Hắn gập cây quạt lại, dịu dàng nói: “Đáng hận nhất là bọn họ lại xử oan cho nàng, may mà chân tướng sự việc đã rõ ràng, nếu nàng ở Thanh Hoa cung, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ nỗi oan khuất nào.”

Trọng Tử kinh ngạc nói: “Trác sư huynh, muội…”

Trác Hạo cầm cây quạt, nâng cằm nàng lên, nói: “Sư huynh ư?”

Trọng Tử nói: “Hôm nay muội gặp huynh là để nói lời cảm tạ, muội… tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi Nam Hoa.”

Trác Hạo sửng sốt giây lát rồi cau mày nói: “Nàng vẫn còn suy nghĩ về sát khí trời sinh sao? Đó cũng không phải lỗi của nàng, nàng đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Trác Hạo ca ca thực sự không quan tâm tới chuyện này đâu.”

Trọng Tử nói: “Kẻ đứng sau giật dây đã để mắt tới muội rồi, y không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, muội đã quyết định ở lại Tử Trúc phong phụng dưỡng sư phụ, không muốn gây ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.”

Trác Hạo bật cười, nói: “Toàn những lời ngốc nghếch, đâu có đồ đệ nào vĩnh viễn theo hầu sư phụ! Huống chi nàng đến Thanh Hoa cung chắc chắn sẽ an toàn hơn so với ở lại Nam Hoa phong nhiều. Chẳng lẽ nàng sợ phụ thân ta có thành kiến với nàng sao? Việc này ta đã bẩm báo trước với phụ thân ta rồi, người lúc nào cũng quý mến nàng, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng.”

Trọng Tử một mực lắc đầu.

Trác Hạo thở dài, kéo nàng lại gần hơn. “Trác Hạo ca ca đối xử với nàng như thế nào, nàng còn chưa chịu tin sao?”

Sao lại không tin chứ? Hắn đã liều mạng che chở, bảo vệ nàng, chỉ vì nghĩ cách cứu nàng mà ngay cả lúc thương tích đầy mình hắn vẫn cố gắng cùng mọi người tác chiến. Với thân phận của mình, hắn chẳng cần phải đối xử quá tốt với nàng như vậy. Hắn làm vậy, cho dù là ai cũng cảm thấy vô cùng cảm động. Thế nhưng con người luôn không thể chiến thắng bản thân mình. Trọng Tử đột nhiên cố hết sức giằng tay ra, lùi lại hai bước.

Trác Hạo bối rối, xoay người lại, cười nói: “Mẫn sư muội?”

Mẫn Tố Thu vốn tới tìm hắn, nhìn thấy cảnh hắn và Trọng Tử tay trong tay thì lập tức cụp mắt, nói: “Trác Hạo ca ca, muội đi khắp nơi tìm huynh mà không thấy, hóa ra huynh ở chỗ này, vừa rồi Trác bá bá cho gọi huynh đấy.”

Ở trước mặt Mẫn Tố Thu, Trọng Tử không tiện nói nhiều.

Nghe nói phụ thân đang tìm, Trác Hạo không thể nán lại thêm nữa, quay sang dặn dò Trọng Tử: “Ta đi gặp phụ thân trước đã, ngày mai sẽ trở lại thăm nàng. Nàng đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa nhé!”

Nhìn theo bóng dáng của hắn và Mẫn Tố Thu, Trọng Tử đứng ngơ ngác hồi lâu, chợt nhớ tới lời Mộ Ngọc, thầm nghĩ chi bằng nhân lúc ban ngày có nhiều người thì tranh thủ đi thăm Tần Kha một chuyến. Vì vậy, nàng vội vã quay về Trọng Hoa cung xin phép Lạc Âm Phàm rồi ngự Tinh Xán bay đến Ngọc Thần phong.

Ngọc Thần phong là nơi Ngu Độ tu hành năm xưa, những tán cây cổ thụ che kín bầu trời, thậm chí có cây còn cao đến mười mấy trượng, những cành cây khô chĩa ra, đan kín trên nền trời, trông rộng như một cây cầu dài, người ta có thể bước đi trên đó.

Những đám mây đủ sắc màu dưới lòng bàn chân lững lờ trôi, từ đằng xa có một tên đệ tử Tiên môn ngự kiếm bay tới. Trọng Tử bay đi bay lại Ngọc Thần phong mấy vòng nhưng vẫn không dám tự ý xông vào, đúng lúc nàng đang buồn bực thì một giọng nói quen thuộc cất lên: “Muội còn do dự đến khi nào nữa?”

Nàng cúi nhìn, một bóng áo trắng đang đứng trên ngọn một cây cổ thụ, dưới chân là những phiến lá phiêu dật trong gió như những con sóng biếc cuồn cuộn vỗ bờ. Trọng Tử bay xuống phía dưới, mừng rỡ nói: “Sao huynh biết muội tới?”

Tần Kha không đáp, đảo mắt nhìn nàng từ đầu tới chân rồi nói: “Trở về là tốt rồi, muội nhớ nghe lời tôn giả dạy bảo, đừng có chạy đi chơi lung tung nữa đấy!”

Nghĩ là Tần Kha đã nghe Mộ Ngọc kể lại chuyện Tiên môn có gian tế, Trọng Tử gật đầu, nói: “Sư huynh ở Ngọc Thần phong một mình, cũng phải hết sức cẩn trọng mới được.”

Khóe miệng Tần Kha khẽ giật giật, toàn bộ Ngọc Thần phong đã được Ngu Độ thiết lập kết giới, nếu không thì sao có thể nhốt hắn ở đây được? Bất cứ người ngoài nào tự ý xông vào đây, Ngu Độ sẽ phát hiện ra ngay. Nhưng Tần Kha cũng không nói thẳng ra. “Huynh nghĩ, năm ấy kẻ đó vì muốn bảo vệ Ma kiếm mà lập mưu để Vạn Kiếp lấy thân tuẫn kiếm, sau đó lại lấy Trường Sinh cung ra khống chế, uy hiếp người để Ma kiếm có thể tồn tại đến ngày nay, mấy ngày qua nghe nói sư phụ và các vị tôn giả đang bàn bạc, muốn sớm tịnh hóa thanh kiếm này, chỉ sợ kẻ kia sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Trọng Tử vội nói: “Sư phụ cũng đã thiết lập kết giới ở Tử Trúc phong.”

Tần Kha gật đầu. “Tốt nhất là muội đừng nên ra ngoài một mình.”

“Muội biết, nhưng hôm nay là muội đặc biệt tới thăm huynh, muội đã xin phép sư phụ rồi.” Trọng Tử bất an nói: “Chưởng giáo phạt huynh ở lại đây bao lâu?”

Tần Kha không đáp mà hỏi lại: “Trác thiếu cung chủ cũng tới Nam Hoa rồi sao?”

Trọng Tử lập tức tỏ ra ngượng ngùng, nói: “Sư huynh nói tới chuyện này làm gì?”

“Lời ngon tiếng ngọt, đúng là hiếm thấy.” Tần Kha xoay người, ngự kiếm biến mất vào trong rừng. “Ở đây rất vắng vẻ, muội mau về đi, kẻo lại xảy ra chuyện.”

Trọng Tử còn nhiều chuyện muốn nói với Tần Kha, ai ngờ hắn lại đi nhanh đến vậy, nàng đành lủi thủi quay về Tử Trúc phong, định bụng vào bẩm báo với sư phụ chợt phát hiện Lạc Âm Phàm không ở trong điện.

Sau khi bị triệu hồi kết giới, ngọn núi cao nhất Nam Hoa – Kình Thiên phong ẩn nấp bấy lâu bỗng nhiên xuất hiện. Ngọn núi này chạy thẳng tới thông thiên môn, đây cũng chính là nơi đã diễn ra hội thử kiếm lần trước, con đường dẫn lên núi luôn có các đệ tử Tiên môn thay phiên nhau canh gác ngày đêm. Chính giữa Kình Thiên phong có một tòa thạch động, chỗ phía trên cửa điện không hề để tên, đích thị là một tòa thạch động vô danh, nhưng nó cũng ngầm có ý chỉ những gì đã trở thành huyền thoại thì không nhất thiết phải có tên mà người khác vẫn luôn phải nhớ tới. Lúc này ngoài động chỉ có hai người: Mộ Ngọc và Văn Linh Chi.

Sơn động rất nông, từ đầu đến cuối hang chắc chỉ khoảng vài chục trượng nhưng không thể nhìn thấy những vách tường đá, hai bên trắng xóa mơ hồ phản chiếu bóng người đang uyển chuyển đi lại. Một dòng suối trong vắt phun ra từ dưới nền đất, ào ạt chảy, hơi nước bốc lên như sương trắng. Một thanh trường kiếm màu đỏ rực, hình thù vô cùng kỳ quặc đang bồng bềnh trôi trên mặt nước, lúc ẩn lúc hiện, bên cạnh còn có một khối lệnh bài to bằng lòng bàn tay được làm bằng chất liệu giống hệt thanh kiếm kia, đó chính là Thiên ma lệnh, hiển nhiên chúng đã bị làm phép khóa chặt trong đó rồi.

Ngu Độ, Lạc Âm Phàm cùng Trác Diệu, Ngọc Hư Tử và mấy vị chưởng giáo của các đại môn phái đều đang đứng bên bờ suối, sắc mặt người nào người nấy vô cùng căng thẳng, chăm chú nhìn xuống mặt nước.

Lát sau, Ngu Độ lên tiếng: “Hôm qua Mộ Ngọc và Linh Chi đã phát hiện ra sự việc này nên hôm nay bản giáo đặc biệt mời các vị tới đây để bàn bạc.”

Trác Diệu nói: “Chẳng lẽ là tàn hồn của hắn sao?”

Ngu Độ nói: “Cũng khó nói lắm.”

Ngọc Hư Tử nói: “Chi bằng chúng ta hợp lực nghĩ cách dẫn dụ nó ra?”

Lạc Âm Phàm quan sát một lát rồi lắc đầu. “Tuẫn kiếm chính là cấm thuật của Ma tộc, lấy hồn phách để nuôi dưỡng hồn kiếm, kiếm còn tức là người còn.”

Mọi người đều im lặng.

Không ngờ lúc cấp bách lại xảy ra sự việc này, viên ngọc Vô Phương là pháp khí của Phật môn, lực tịnh hóa vô cùng mạnh mẽ, đến lúc tịnh hóa được Ma kiếm thì phần tàn hồn còn ở trên thân kiếm cũng sẽ tiêu tan cùng ma khí, khó tránh khỏi khiến người khác không đành lòng. Thế nhưng thanh kiếm này tồn tại ngày nào thì những nguy hiểm còn rình rập ngày ấy, không thể chỉ vì thế mà ngừng lại, nhưng suy đi tính lại thì cũng không nỡ xuống tay.

Mẫn Vân Trung quả quyết nói: “Thanh kiếm này không thể tồn tại lâu hơn được nữa.”

“Mẫn tiên tôn nói rất có lý. Nếu để nó rơi vào tay Ma tôn Cửu U, hậu họa sẽ rất khó lường.” Minh cung chủ của Trường Sinh cung gật đầu, nhìn Lạc Âm Phàm, nói: “Nhưng nếu tịnh hóa thì đến chút hồn phách cuối cùng của hắn cũng sẽ tiêu tán, ta thật sự không đành lòng, ý kiến của tôn giả thế nào?”

Ngu Độ cũng nói: “Sư đệ, đệ nói xem!”

Lạc Âm Phàm nói: “Nhất định phải tịnh hóa.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngu Độ gật đầu, nói: “Hắn đã chịu liều mình như vậy, chứng tỏ đã sớm quyết tâm, lúc này cũng chỉ biết phó mặc ý trời mà thôi. Thanh kiếm này cùng Thiên ma lệnh đều được làm từ loại thép Thiên Tâm, được hồn phách của hắn nuôi dưỡng nên ma khí càng lúc càng phát ra mạnh mẽ, từ lâu đã không còn giống với ban đầu nữa. Ta đã cùng mấy vị chưởng môn bàn bạc, chỉ có một phương pháp duy nhất có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu họa, đầu tiên là ngâm nó vào dòng nước thật lạnh bảy ngày bảy đêm, tiếp đó là mượn linh khí ở cột mốc ranh giới của lục giới và viên ngọc Vô Phương để bảo vệ nó, rồi đưa nó vào ngọn lửa nóng nhất, rèn đúc trong bốn mươi chín ngày, thiết nghĩ ma khí có mạnh đến mấy thì cũng không thể nào vượt qua được phương pháp tịnh hóa này.” [1]

[1] Thiên Tâm: ý trời.

Trác Diệu nói: “Cần đến dòng nước lạnh như băng thì đã có nước ở Tứ Hải của Tử Trúc phong, còn ngọn lửa nóng nhất thì…”

Ngu Độ đã sớm có chủ ý, liền nói: “Theo ta được biết, trên núi Côn Luân có lửa Thần Phượng, bên cạnh đó đan dược của Trường Sinh cung cũng do lửa Cửu Thiên luyện thành, việc này cần phải nhờ Ngọc Hư chưởng giáo và Minh cung chủ rồi.”

Ngọc Hư Tử cười, nói: “Ngu chưởng giáo khách sáo quá, chuyện liên quan đến sinh linh của Tiên môn, Côn Luân phái chúng ta tất nhiên phải nỗ lực hết mình, chỉ sợ quãng đường từ Côn Luân đến Nam Hoa xa quá, trên đường đi sẽ gặp sự cố không mong muốn, theo bần đạo nghĩ, chi bằng nhờ cậy Minh cung chủ đây.”

Minh cung chủ vội nói: “Ngọc Hư chưởng giáo đâu cần phải khách sáo như vậy, đây là chuyện đương nhiên mà.”

Ngu Độ liền cảm tạ rồi quay sang Lạc Âm Phàm nói: “Năm đó, khi luồng khí Bắc Đẩu chiếu xuống thông thiên môn, ta cùng chư vị từng hợp lực thu được một lọ linh khí bao quanh nó, giờ đây vừa hay có thể sử dụng, không biết ý kiến của sư đệ ra sao?”

Lạc Âm Phàm gật đầu: “Vậy thì tốt quá!”

Một cánh tay khẽ giơ lên, Ma kiếm chìm nghỉm xuống lòng suối, Ngu Độ xoay người, nhìn các vị chưởng môn, cười nói: “Nếu chư vị không có ý kiến gì nữa thì ngày mai ta sẽ cho người đến Trường Sinh cung xin một ngọn lửa Cửu Thiên về.”

Các vị chưởng môn đều tán thành, sự việc vậy là đã được định đoạt.

Bước ra khỏi thạch động, Ngu Độ cẩn thận dặn dò Mộ Ngọc và Văn Linh Chi một hồi, chợt thấy Lạc Âm Phàm định rời đi thì thấp giọng gọi chàng lại: “Sư đệ khoan đi đã, ta còn một chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn bạc với đệ.”

Trác Diệu nghe thấy vậy thì mỉm cười, chắp tay cáo từ rồi vội rời đi.

Lạc Âm Phàm mặc dù trong lòng hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, Ngu Độ cũng không vội nói ngay chuyện đó, vẫn cười nói với các vị chưởng môn, cùng họ đi xuống Kình Thiên phong, mãi đến lúc mọi người đã tản đi hết, Ngu Độ mới cùng Mẫn Vân Trung tiến vào thiền điện bên cạnh đại điện của Nam Hoa, ngồi yên vị trên ghế.

Lạc Âm Phàm lên tiếng hỏi trước: “Sư huynh có chuyện gì quan trọng cần nói với ta?”

Ngu Độ giơ tay lên, lệnh cho đệ tử dâng trà lui ra ngoài rồi cười nói: “Hôm nay ta tìm đệ là vì chuyện của Trọng Tử.”

Lạc Âm Phàm cau mày.

Mẫn Vân Trung “hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ yên tâm, con bé đã có công thu hồi Ma kiếm, mặc dù ta có hơi hồ đồ nhưng vẫn biết luận công mà ban thưởng. Về chuyện con bé luyện tập Linh đài ấn, ta cũng chẳng so đo với ngươi nữa, ngươi tự lo liệu. Lần này chưởng giáo muốn gặp ngươi là vì chuyện Trác cung chủ của Thanh Hoa cung đã ủy thác.”

“Sư thúc thân là đốc giáo, luôn thưởng phạt công minh, hà tất phải nói những lời khách sáo?” Ngu Độ cười nói. “Thanh Hoa và Nam Hoa từ trước đến nay vẫn luôn có mối thâm tình, Trác cung chủ đã hai lần ngỏ ý, ta thật sự khó có thể thoái thác nên hôm nay mới phải hỏi ý của đệ.”

Nhắc tới Trác Diệu, Lạc Âm Phàm đã ngờ ngợ, chàng bèn nói: “Chính là chuyện của Trác thiếu cung chủ phải không?”

“Đúng vậy.” Ngu Độ thở dài. “Sư đệ đừng trách ta hay lo ngại, Thiên ma lệnh chỉ lưu lại duy nhất giọt máu của Trọng Tử, có thể thấy sự hoài nghi của Vạn Kiếp là có căn cứ. Quan hệ giữa con bé và Nghịch Luân không hề đơn giản chút nào, mà nó lại là ký chủ kế tiếp của Ma kiếm, nếu để con bé ở Thanh Hoa cung thì sẽ tốt hơn là ở Nam Hoa. Nó lấy Trác Hạo rồi sinh con đẻ cái, lúc đó ta và đệ cũng yên tâm hơn nhiều. Huống chi Trác cung chủ đã đích thân đến tận đây ngỏ lời, hơn nữa ông ấy cũng nể mặt đệ, tuyệt đối sẽ không ngược đãi Trọng Tử đâu.”

Lạc Âm Phàm im lặng giây lát rồi nói: “Việc này e rằng không ổn lắm.”

Mẫn Vân Trung cảm thấy không vui, nói: “Còn chỗ nào không ổn chứ?”

Ngu Độ hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Lạc Âm Phàm, bèn nói: “Nếu đệ không thể đích thân đi hỏi con bé thì ta sẽ bảo Chân Châu đi hỏi giúp đệ, được không?”

Mẫn Vân Trung nói: “Đệ tử coi sư phụ như cha, con bé lại không còn thân nhân, việc này ngươi nên tự quyết, huống chi Trác thiếu cung chủ tuổi trẻ tài cao, tuấn tú, lịch thiệp, cũng không đến nỗi khiến con bé phải chịu ấm ức.”

Ngu Độ nói: “Đứa trẻ này không tồi chút nào, ta đã để mắt tới con bé từ lâu, đáng tiếc là trong người nó lại có sát khí trời sinh, chẳng qua đệ chỉ đang nghĩ con bé sẽ chịu thiệt thòi mà thôi, đúng là việc này cũng không thể trách đệ được. Mấy năm qua đệ đã dốc lòng giáo dưỡng con bé, cũng coi như đã làm tròn trách nhiệm của sư phụ rồi. Ta cũng hiểu, đệ chỉ có một đồ đệ duy nhất nên muốn chăm sóc, bảo vệ con bé hết mực, nhưng đồ đệ nào cũng vậy, sớm muộn gì cũng muốn yên bề gia thất, nền nếp, gia phong ở Thanh Hoa cung cũng đâu phải không tốt, con bé đến đó hay ở lại đây cũng như nhau cả thôi.” Ngừng lại một chút, Ngu Độ lại cười nói: “Đệ sợ con bé sẽ không hài lòng hay sao? Theo ta thấy thì quan hệ giữa con bé và Trác thiếu cung chủ rất tốt, nghe nói trước đây vì muốn cứu con bé mà Trác Hạo đã không màng đến sự an nguy của bản thân. Giờ đệ chỉ cần gật đầu, có khi lại tác thành cho bọn trẻ cũng chưa biết chừng.”

Lạc Âm Phàm không nói gì, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa điện. Ngu Độ và Mẫn Vân Trung cũng nhìn theo. Một hình bóng nhỏ bé xuất hiện phía ngoài điện, cánh tay mảnh khảnh bám vào khung cửa. Nàng lẳng lặng đứng đó, ánh sáng êm dịu bên ngoài đại điện chiếu vào lưng khiến người dường như trở nên trong suốt.

Trong điện bỗng nhiên yên lặng.

Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt mở to, sóng mắt lay động, nàng chậm rãi lướt nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt đó dừng lại trên gương mặt vô cùng quen thuộc.

Ngu Độ rất hòa nhã gọi nàng: “Muốn tìm sư phụ sao? Vào đi, vừa lúc ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Trọng Tử cụp mắt, trong phúc chốc trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, điềm nhiên tiến vào trong điện, quỳ xuống. “Trọng Tử đến tìm sư phụ vì có chuyện muốn thưa, đã quấy rầy chưởng giáo và tiên tôn rồi ạ.”

“Sao phải quỳ?” Ngu Độ ra hiệu cho nàng đứng dậy. “Ta cũng đang bàn với sư phụ ngươi về việc…”

Trọng Tử ngắt lời Ngu Độ: “Trọng Tử đã nghe thấy hết rồi ạ.”

Ngu Độ nhìn nàng, không nói gì.

Trọng Tử khấu đầu, nói: “Nhưng mà từ lâu Trọng Tử đã thề sẽ không lấy chồng, cầu xin chưởng giáo đồng ý với tâm nguyện của đệ tử.”

Mẫn Vân Trung cười khẩy, nói: “Khá khen cho lời thề của ngươi. Ngươi đang trách chúng ta ép buộc ngươi sao?”

Ngu Độ cau mày, nói: “Đứa trẻ bướng bỉnh này, nếu ngươi có điều gì không hài lòng thì nói ra, sao lại chỉ vì chuyện này mà giận dỗi?”

Trọng Tử lắc đầu. “Trọng Tử không dám giận dỗi ai. Trọng Tử mang trong mình sát khí trời sinh, nhiều lần bị kẻ khác hãm hại, thu xếp cho đệ tử đến Thanh Hoa cung cũng là nỗi khổ tâm của chưởng giáo, nhưng Trọng Tử đã bái nhập Nam Hoa thì mãi mãi là đệ tử của Nam Hoa, cả đời này… không có mong muốn gì khác, chỉ một lòng nguyện được ở Tử Trúc phong tu hành. Còn chuyện đệ tử và Nghịch Luân có mối quan hệ nào đó, nếu chưởng giáo và tiên tôn vẫn còn lo lắng thì đệ tử xin có ý này, bảo đảm sẽ không gây hậu họa về sau.”

Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều sửng sốt.

Trọng Tử nói: “Đến giờ Ma kiếm cũng sắp được tịnh hóa, mục đích của kẻ giấu mặt kia đơn giản chỉ là muốn mượn tay đệ tử để thức tỉnh Thiên ma lệnh, chỉ cần đệ tử từ bỏ thân xác này thì không thể thi triển huyết chú gì đó nữa, y có muốn lợi dụng đệ tử một lần nữa cũng không được.”

Ngu Độ hoảng sợ. Một khi hồn phách rời khỏi cơ thể thì sẽ lập tức tự động quay lại Quỷ môn quan để đầu thai chuyển kiếp, cũng vì thể xác đã bị phá hủy, hồn phách không có chỗ nương náu, cho dù người khác có miễn cưỡng làm phép lưu hồn phách lại thì chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời, hồn phách đó sẽ tự khắc tiêu tan. Nàng nói như vậy cũng có nghĩa là muốn kết liễu sinh mạng của mình.

Mẫn Vân Trung đặt mạnh chén trà xuống án, quát: “Hồ đồ! Quá hồ đồ!”

Ngu Độ lắc đầu, nói: “Việc này không thể được, ngươi không cần phải nói thêm nữa!”

“Đệ tử không hề muốn phải luân hồi chuyển thế.” Trọng Tử giải thích. “Trọng Hoa cung có một tấm kính câu hồn, đệ tử có thể sống tạm trong đó rồi nhờ sư phụ làm phép phong ấn lại, thiên hạ rộng lớn nhường này, tương lai nhất định sẽ tìm ra cách trừ khử sát khí của đệ tử.”

Ngu Độ và Mẫn Vân Trung vẫn im lặng. Mang trong mình sát khí trời sinh, dù đầu thai chuyển thế cũng chưa hẳn là một biện pháp khả quan. Năm đó, Nghịch Luân cũng từng trải qua ba kiếp mà vẫn thành ma đó thôi. Nhưng cách mà Trọng Tử nói có thể cắt đứt hoàn toàn vọng tưởng của kẻ đứng đằng sau giật dây kia, lại có thể tránh được nỗi buồn thương nhung nhớ của việc đầu thai chuyển kiếp, đợi đến khi Lạc Âm Phàm tu thành Kính tâm thuật rồi thanh lọc sát khí cho nàng, lúc ấy mới để nàng đầu thai kiếp khác, đó có thể xem là cách tốt nhất.

“Ít khi thấy ngươi vì nghĩ cho Tiên môn mà phải chịu thiệt thòi như vậy.” Mẫn Vân Trung nói năng ôn hòa hơn hẳn. “Nhưng việc này có liên quan gì đến cuộc đời của ngươi, sau này có hối hận cũng không kịp nữa, ngươi hiểu rõ chưa?”

Trọng Tử khấu đầu, nói: “Trọng Tử đã hiểu rõ, thật lòng không muốn rời xa Nam Hoa.”

Đã nói đến nước này, Ngu Độ chỉ biết cười khổ. Trọng Tử không muốn tới Thanh Hoa nhưng biện pháp nàng đề ra cũng không thể thực hiện được. Vô duyên vô cớ để một đứa trẻ từ bỏ thể xác của mình, cho dù người ngoài có không dị nghị thì với thân phận chưởng giáo, ông cũng không biết sẽ phải ăn nói với mọi người thế nào. Sự việc không thể để Trọng Tử tự quyết.

Quả nhiên, Lạc Âm Phàm không có biểu hiện gì.

Trọng Tử chậm rãi ngẩng đầu, tám năm qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào mắt chàng. Con ngươi đen láy, sâu không thấy đáy, không biết là đang buồn hay vui, chỉ có một vẻ duy nhất là lãnh đạm, dửng dưng nhưng cũng ẩn chứa sự bao dung. Đối với nàng, đây thật ra là kết cục hợp lý nhất và cũng là mong muốn cả đời của nàng. Nàng chưa từng ước vọng xa xôi, chỉ mong chàng có thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của nàng, đó là từ nay về sau mãi mãi để nàng ở Trọng Hoa cung, không còn sự ngờ vực, không còn nỗi đau khổ, chỉ đơn giản là lẳng lặng ở bên cạnh chàng mà thôi.

“Sư phụ!”

“Ra ngoài đi!”

Không ngờ sư phụ lại tức giận, Trọng Tử giật mình, cúi đầu thật thấp, nói: “Sư phụ không cần lo lắng cho Trọng Nhi, linh hồn hay thể xác gì đó, Trọng Nhi không màng tới nữa.”

Mẫn Vân Trung cũng lên tiếng: “Âm Phàm…”

“Ta nói không được là không được!” Lạc Âm Phàm đứng phắt dậy, giọng lãnh đạm. “Ta giáo dưỡng ngươi bao năm nay là để ngươi muốn làm gì thì làm, không coi sư phụ ra gì sao?”

Trọng Tử ngơ ngác quỳ xuống, nhìn theo bóng chàng đã rời đi.

Ngu Độ thở dài, phất tay, nói: “Thôi bỏ đi, việc này không nhắc lại nữa! Bên phía Trác cung chủ, ta sẽ lựa lời giải thích, nghe lời sư phụ ngươi mà quay về đi!”