Chương 29 Vạn kiếp bất phục
Ánh trăng vô cùng thê lương, ảm đạm. Trên ngọn núi cao nhất Nam Hoa có hai bóng người ngự phong đứng giữa không trung.
“Ngươi…”
“Không thể để bọn chúng tịnh hóa thanh kiếm được.”
Im lặng trong chốc lát.
“Việc này thành hay không thành cũng không phải ngươi quyết định mà được, còn phải xem ý trời thế nào.”
“Đã không còn thời gian nữa rồi, thân phận của người hiện nay không thích hợp để tiết lộ, bằng không sẽ chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bất luận thế nào thuộc hạ cũng muốn thử một lần, nếu thất bại, đến lúc đó người ra tay cũng chưa muộn.”
“Ngươi đã theo ta bái nhập Nam Hoa bao năm nay, ta…” Giọng nói mênh mông, vô định tựa như ảo mộng, hắn khẽ thở dài. “Không ngờ Vạn Kiếp lại có thể thoát khỏi sự khống chế. Muốn đánh lừa được Lạc Âm Phàm, ta không còn kế sách nào khác.”
“Vì Ma tộc chúng ta, thuộc hạ chết cũng không có gì đáng tiếc.”
“Qua hai ngày nữa nhất định Lạc Âm Phàm sẽ không ở đây, nhân lúc hắn rời khỏi Nam Hoa, chúng ta sẽ hành động, giờ đừng có động thái gì vội, ta sẽ đến tìm ngươi sau.”
“Vâng!”
Trọng Hoa cung lúc nửa đêm, trong phòng sáng choang ánh minh châu.
Bí mật đã bị người khác biết được, Trọng Tử vô cùng xấu hổ, sợ chàng sẽ chán ghét và vứt bỏ nàng, thân thể nàng đã bị xâm phạm và sỉ nhục, những bàn tay dơ bẩn và đáng ghê tởm đó đã biến thành cơn ác mộng không cách nào xóa bỏ được, vĩnh viễn quấn chặt lấy nàng, có xua thế nào cũng không tan. Nàng muốn ở gần chàng như trước nhưng lại không dám vì mặc cảm.
Ngọc minh châu lấp lánh chiếu rọi vẻ mặt đang say ngủ của nàng, những lọn tóc đen nhánh trên trán ướt mồ hôi, hàng mi rung rung, trên khuôn mặt tái nhợt đong đầy vẻ tuyệt vọng và xấu hổ, tựa như muốn sụp đổ vậy.
Một bóng người đứng trước giường nàng, y phục màu trắng hết sức nhu hòa.
Mấy ngày gần đây, nàng dường như đã thay đổi thành một người khác, luôn có những cử chỉ kỳ quái, ở trước mặt chàng thì nhún nhường, rõ ràng là rất tự ti, rốt cuộc giấc mộng đó như thế nào mà lại khiến nàng sợ hãi đến vậy?
Con ngươi đen láy sâu không thấy đáy, không có chút cảm xúc nào.
Không đi vào giấc mơ của nàng để tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lạc Âm Phàm chỉ khẽ cúi người, nâng nàng dậy, rút chiếc gối nàng đang gối ra, thay vào đó một chiếc gối nhỏ giống như vậy.
Dần dần, người đang nằm trên giường an tĩnh trở lại, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt hoàn toàn tan biến. Dáng người mặc áo trắng cùng ánh sáng của ngọc minh châu biến mất, căn phòng lại tối đen như mực. Chiếc gối được làm bằng loại gỗ thần dùng để trấn núi này có tác dụng bình ổn giấc mộng, giữ cho giấc ngủ được an lành.
Trong động Vô Danh trên ngọn núi Kinh Thiên, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc vạc lớn mười người ôm không xuể, ở chính giữa cái vạc đó chất đầy những viên than củi, lửa cháy rừng rực, không ngừng phát ra hơi nóng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Một thanh trường kiếm hình thù kỳ quái dựng thẳng đứng bên trong chiếc vạc, thân kiếm phát ra ánh sang màu đỏ sậm, sáng loáng, không ngừng chuyển động. Dưới ngọn lửa, nó lờ mờ toát ra ba phần tà ác. Lạc Âm Phàm và Ngu Độ cùng mấy vị chưởng môn đang đứng bên cạnh chiếc vạc quan sát.
“Đã ngâm nó vào nước của dòng Tứ Hải bảy ngày bảy đêm rồi mà ma khí của nó vẫn chưa giảm chút nào, quả nhiên là loại thép Thiên Tâm có khác.”
“Giờ nên làm thế nào đây?”
Ngu Độ nghiêng người, một đệ tử đứng bên cạnh lập tức dâng lên một chiếc hộp bằng ngọc. Chiếc hộp bằng ngọc được mở ra, bên trong là một hạt châu to tròn như quả trứng gà, trắng tinh không một chút tì vết, mọi người có mặt đều cảm thấy sửng sốt, nhiệt độ nóng giãy bao trùm xung quanh dường như đã suy giảm khá nhiều, toàn bộ thạch động bỗng tràn ngập không khí an lành và ấm áp.
Ngọc Hư Tử cất lời khen ngợi: “Quả nhiên là báu vật của Phật môn!”
Ngu Độ cười, nhìn Lạc Âm Phàm: “Sư đệ hãy truyền cho nó chút tiên khí.”
Lạc Âm Phàm nhẹ nhàng chạm tay trái vào viên ngọc. Cảm nhận được luồng tiên khí, viên ngọc Vô Phương trong chiếc hộp ngọc liền chậm rãi bay lên, dừng lại phía trên chiếc vạc xoay tròn hơn mười vòng, tỏa ra một tia sáng thánh thiện, tinh khiết và êm dịu, bao bọc lấy Ma kiếm.
Từ thời xa xưa, Phật – ma đã luôn chế ngự lẫn nhau, Ma kiếm run rẩy, dưới hai tầng áp chế của viên ngọc Vô Phương và ngọn lửa Cửu Thiên, rốt cuộc nó không chống cự được nữa, liên tục vật lộn và giãy giụa.
Các vị chưởng môn thở phào nhẹ nhõm nhưng không ai dám lên tiếng. Ngu Độ thở dài, nói: “Lấy sinh linh bách tính làm trọng, hắn đã bằng lòng xả thân, tất sẽ hiểu rõ chúng ta chẳng qua cũng chỉ bất đắc dĩ. Ta đã phái người canh giữ nghiêm mật nơi này, các vị tiên hữu hãy quay về đại điện nghỉ ngơi, dùng trà đi!”
Bất luận thế nào, đại sự cũng đã được giải quyết xong, các vị chưởng môn an tâm bước ra khỏi động. Ngu Độ tự nhiên hỏi: “Nếu ta nhớ không nhầm thì sư đệ phải tới Dao Trì đúng không?” [1]
[1] Dao Trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết.
Lạc Âm Phàm gật đầu: “Số kiếp đã định rồi, hai ngày sau đệ phải vào thông thiên môn, đến Dao Trì ở thần giới, chuyện ở đây đành phiền sư huynh cùng các vị chưởng môn trông coi vậy.”
Mọi người mau chóng hiểu ra, biết chắc là chàng phải tu kiếp, vội nói: “Tôn giả khách sáo quá rồi, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức mình.” [2]
[2] Tu kiếp: đi tránh kiếp nạn, một khi kiếp số đã tận, phải đi tránh kiếp nạn để thoát khỏi việc luân hồi chuyển kiếp.
Lạc Âm Phàm nói: “Nghịch Luân kiếm là mơ ước của không ít người, nghe được tin này, chắc chắn mấy ngày tới chúng sẽ hành động, cần phải hết sức đề phòng Cửu U ma cung.”
Ngọc Hư Tử nói: “Có Ngu chưởng giáo cùng các vị tiên hữu ở đây, chuyện động trời cũng chỉ có chuyện này, tôn giả cứ yên tâm mà đi, ta chờ cả cuộc đời e là cũng chưa chắc có phúc phận được vào Dao Trì, tôn giả đừng quên mang về cho ta ít hạt sen ở đó để an ủi, ta chờ người quay về đây!”
Mọi người đều cười ồ lên.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Lạc Âm Phàm trở lại Trọng Hoa cung, vừa ngước mắt lên đã thấy hình bóng quen thuộc đang đứng bên dòng Tứ Hải. Gần đây, ác mộng không còn ghé tới viếng thăm nên sắc mặt của Trọng Tử tốt hơn trước rất nhiều, nàng vẫn đang say sưa nhìn ngắm dòng Tứ Hải như ngày còn bé, Tiểu Ma Xà cuộn tròn lại ở bên cạnh, gà gật.
“Nước Tứ Hải rất lạnh, không nên ngồi ở đây lâu.”
Trọng Tử vội đứng lên. “Hôm nay sư phụ về sớm thế ạ?”
Tiểu Ma Xà có vẻ sợ chàng, ngoan ngoãn gật đầu hành lễ rồi chuồn mất.
Lạc Âm Phàm đi qua cây cầu đá, đột nhiên dừng lại. “Trọng nhi!”
Rất lâu rồi không nghe được hai tiếng quen thuộc này, Trọng Tử ngây người một lát rồi mới hoàn hồn trở lại, lùi lại hai bước. “Sư phụ!”
“Hai ngày nữa vi sư phải đến Dao Trì ở thần giới để tỵ kiếp, ngươi ở lại Tử Trúc phong, chú ý cẩn thận đấy nhé!”
Tỵ kiếp ư? Trọng Tử hoảng sợ, trước đây nàng cũng đã nghe qua việc này. Đất trời phân chia lục giới vô cùng rõ ràng, mỗi sinh linh của các giới đều có kiếp nạn khác nhau, mỗi kiếp số đã tận, với những người bình thường thì họ sẽ đến năm giới còn lại để tỵ kiếp, thần giới đứng trên tiên giới, chắc chắn đó là nơi tốt nhất dành cho tiên giới để tỵ kiếp, đáng tiếc Thần tộc từ lâu đã bị diệt vong, không có người tiếp quản, bởi thế mà những người trong Tiên môn chỉ có thể lựa chọn đến nhân gian mà tỵ kiếp. Cho đến tận bây giờ, người duy nhất đủ điều kiện bước vào thông thiên môn để đến Dao Trì của thiên giới cũng chỉ có Lạc Âm Phàm chàng mà thôi.
“Kiếp số lần này của sư phụ… quan trọng lắm sao?”
“Thần giới nằm trên chín tầng trời, tiên giới hoàn toàn nằm bên ngoài thần giới, tỵ kiếp ở nơi này cũng dễ dàng hơn.”
“Bao giờ sư phụ trở về?”
“Một ngày nữa ta sẽ về.” Lạc Âm Phàm nghiêng người nhìn nàng. “Tử Trúc phong đã được lập kết giới, không ai có thể tự ý xông vào, ngươi đừng tùy tiện ra ngoài chạy nhảy lung tung, đừng làm sư phụ lo lắng đấy nhé!”
Trọng Tử “vâng” một tiếng.
Lạc Âm Phàm không nói gì thêm, đi thẳng vào đại điện.
“Sư phụ!”
“Có chuyện gì vậy?”
Trọng Tử muốn nói nhưng lại thôi, nàng cụp mắt, lẩm bẩm: “Đệ tử… Không có gì đâu ạ, sư phụ phải hết sức bảo trọng.”
Lạc Âm Phàm không trả lời, giơ tay làm phép tẩy sạch bùn đất dính trên quần áo của nàng rồi nói: “Nếu cảm thấy buồn chán thì gọi Mộ Ngọc và Yên Chân Châu đưa đi chơi một chút!”
Mây trắng lướt nhẹ trên những bậc thềm, linh hạc đứng lặng yên trước điện, cảnh sắc ở Tử Trúc phong dường nhưng không bao giờ thay đổi, những cây trúc ở đây chưa từng có lá khô, không phân rõ xuân thu, chẳng biết đã bao nhiêu tuổi đời.
Số kiếp đã tận, Lạc Âm Phàm đúng kỳ hạn đi tới Dao Trì.
Người đã đi, đại điện trống không, Trọng Hoa cung càng thêm quạnh quẽ, Trọng Tử ngồi một mình từ sáng cho tới tận lúc hoàng hôn.
Tàn hồn trên thân Ma kiếm rốt cuộc có phải là của Sở Bất Phục hay không? Nàng đã mấy lần dò hỏi Lạc Âm Phàm nhưng chàng đều vô tình hoặc cố ý lảng sang chuyện khác, lại không cho phép nàng đến đó xem, chứng tỏ đáp án đã quá rõ ràng.
Trong mộng, Trọng Tử đã bao lần nhìn thấy nụ cười hiền hòa đó, nghe thấy tiếng cổ cầm réo rắt bên tai, không thể phân biệt được đó là vị thần tiên ca ca y phục trắng tựa tuyết cứu nhân độ thế năm xưa hay là Ma tôn cường bạo với mái tóc đỏ như máu nơi Vạn Kiếp cung, nàng chỉ biết là ngoại trừ người cha, người mẹ đã từ giã cõi đời của mình thì chỉ có hắn đối xử với nàng tốt nhất.
Cảnh tượng nhiều năm về trước vẫn rõ ràng như mới diễn ra ngày hôm qua. Áo bào trắng tựa tuyết, tóc dài đen như mực buông xõa quét đất, hắn nửa ngồi nửa quỳ, nâng một đứa trẻ ăn mày vừa bị người ta ức hiếp dậy, kéo đôi bàn tay gầy guộc và bẩn thỉu của nó, như một người thân thiết nhẹ nhàng bảo ban con bé.
Vị thần tiên lừng danh thiên hạ đó hóa ra cũng từng có cảnh đời đáng thương như đứa trẻ ăn mày này. Ít nhất nàng cũng được hắn giúp đỡ. Còn hắn, trong lúc lầm đường lạc lối, không có lấy một người dang tay cứu vớt. Hắn nói: “Hai năm nữa ta sẽ đưa ngươi trở về Nam Hoa.” Nàng hận chính mình, chỉ có hai năm ngắn ngủi mà cũng không thể hoàn thành được tâm nguyện của hắn.
Cả đời đã cứu vớt bao nhiêu kiếp người, cũng tước đoạt vô số mạng người nhưng lúc quyết định thoát khỏi sự khống chế của Ma kiếm, chắc hắn cũng hiểu rõ cái giá phải trả to lớn nhường nào và hậu quả để lại nghiêm trọng ra sao. Hắn không hy vọng nàng xảy ra bất cứ chuyện không may nào, sao nàng có thể trừng mắt nhìn hắn vĩnh viễn biến mất khỏi lục giới chứ? Giống hắn năm đó, giữa sư môn và bách tính, hiểu rõ nên coi trọng cái nào hơn nhưng vẫn chọn con đường sai lầm, giờ khắc này nàng cũng cảm thấy trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Không thể để chút tàn hồn của Sở Bất Phục tan biến như vậy được, chí ít cũng phải nhanh chóng chạy đến nhìn hắn lần cuối, nàng còn rất nhiều lời đã hứa với hắn mà nàng chưa kịp thực hiện, chắc là ở một nơi nào đó, hắn cũng muốn nghe nàng nói vài lời. Ngày mai sư phụ trở về, sẽ không còn cơ hội đến đó nữa, hay là đi cầu xin Mộ Ngọc, nhân lúc ban đêm không có người nào để mắt tới, đi cùng nàng xem xét chút chuyện?
Trọng Tử vội đứng lên, còn chưa bước ra khỏi cửa thì bỗng nghe thấy tiếng chuông ngân vang trên ngọn núi cao nhất Nam Hoa.
Người canh gác trên ngọn núi cao nhất Nam Hoa lúc này chỉ còn một nửa so với ngày thường. Chính điện và thiền điện chỉ có hai mươi, ba mươi đệ tử canh gác, vẻ mặt nghiêm trọng, không thấy Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và các vị chưởng môn đâu.
Đã xảy ra chuyện gì lớn rồi? Trọng Tử tìm khắp nơi mà không thấy Mộ Ngọc, liền đến hỏi một gã đệ tử đang đứng trước mặt: “Đoạn sư huynh, huynh có nhìn thấy thủ tọa sư thúc ở đâu không?”
Gã đệ tử kia là đồ đệ của Ngu Độ, tên gọi Đoạn Trần Phi, nghe thấy nàng hỏi vậy thì vội căn dặn: “Cửu U Ma tôn đang tác oai tác quái ở gần đây, thúc ấy đã đích thân đến đó xem tình hình thế nào rồi. Cửu U ma cung chắc chắn đã có tính toán để chuẩn bị hành sự, hẳn là chúng biết đêm nay tôn giả không có mặt ở Nam Hoa nên tranh thủ tới cướp đoạt Ma kiếm, việc này vô cùng hệ trọng, chưởng giáo, tiên tôn cùng mấy vị chưởng môn khác đều đã ra ngoài đó chuẩn bị tác chiến rồi, bọn ta phụng mệnh ở đây canh gác, sư muội mau quay về Tử Trúc phong lánh đi, đừng chạy lung tung nữa!”
Quả nhiên, muốn tịnh hóa Ma kiếm không đơn giản chút nào, bên trong nó đang phong ấn một nửa ma lực của Nghịch Luân, có ai không mơ ước được sở hữu luồng sức mạnh đó cơ chứ! Cửu U ma cung cũng không kiên nhẫn nổi nữa rồi, nhưng những nơi chủ chốt trước nay vẫn luôn có đệ tử Tiên môn canh giữ, đội quân của ma cung chưa chắc tới được đây nhanh đến thế, vì vậy không cần phải quá lo lắng. Trọng Tử suy nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp: “Chân Châu tỷ tỷ cũng ra ngoài đó rồi sao?”
Đoạn Trần Phi nói: “Chân Châu và Vân Anh phụng mệnh canh giữ trên Kình Thiên phong cơ.”
Là các tỷ ấy canh giữ sao? Trọng Tử vui mừng khôn xiết, cảm tạ Đoạn Trần Phi rồi rời đi.
Hoàng hôn dần buông, Kình Thiên phong đứng sừng sững, cao chót vót giữa những đám mây. Dưới ánh chiều tà, ngọn núi càng trở nên nguy nga, đồ sộ. Lúc này, dọc đường lên Kình Thiên phong vô cùng tĩnh mịch, hơn hai trăm đệ tử Tiên môn nằm la liệt dưới mặt đất, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt hết sức khác thường, phía trước, cách đó mấy chục bước chân, Chân Châu và Vân Anh cũng đang nằm sõng soài trên mặt đất. Trọng Tử sợ hãi chạy tới, gọi lớn: “Chân Châu tỷ tỷ!”
Cơ thể vẫn còn hơi ấm, nàng ấy vẫn thở. Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, ngoái nhìn những đệ tử khác, mặt biến sắc, căng thẳng đến tột độ.
Nhìn tình hình này, không khó suy đoán ra, quả nhiên gian tế đang ẩn núp ỏ Nam Hoa. Sư phụ vừa đi tới Dao Trì ở thần giới, Cửu U ma cung đã nhanh chóng biết tin mà tiến đánh, chưởng giáo cùng các vị chưởng môn đều đã ra ngoài để nghênh địch, kẻ này nhân cơ hội ở đây gây rối, mục đích hiển nhiên là nhằm vào Ma kiếm!
Rốt cuộc kẻ đó đã cướp được Ma kiếm hay chưa? Phải nhanh chóng báo tin này cho chưởng giáo mới được! Trọng Tử không dám chậm trễ thêm nữa, chạy thật nhanh về đại điện, báo tin cho Đoạn Trần Phi. Nhưng Đoạn Trần Phi không tin những gì nàng nói nên đã dẫn theo mấy đệ tử nữa lên Kình Thiên phong xem xét.
Hơn phân nửa số đệ tử nằm la liệt trên đường đã chết, người nào còn sống thì đều bị trúng ma chú, hôn mê bất tỉnh, làm cách nào cũng không khiến họ tỉnh lại được. Sự việc vô cùng nghiêm trọng, nhìn lên đỉnh đầu cũng không thấy có tín hương báo hiệu, Đoạn Trần Phi không dám chậm trễ, vội vàng ra lệnh cho hai đệ tử mau chóng đi báo tin cho Ngu Độ, đồng thời phân phó cho những đệ tử còn lại dìu Yên Chân Châu, Vân Anh cùng các đệ tử khác đang hôn mê bất tỉnh trở về.
“Sư muội, muội lên phía trên xem thế nào.”
“Sư muội…”
Lời còn chưa dứt, Trọng Tử đã ngự Tinh Xán bay lên đỉnh núi, Đoạn Trần Phi hết sức lo lắng, ngộ nhỡ kẻ kia đang ở trên đó thì biết làm thế nào, y đang định ngự kiếm đuổi theo Trọng Tử thì ở phía sau bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra, kéo y lại.
“Sư thúc!”
“Tại sao người lại…”
Đường lên Kình Thiên phong không quá khó khăn, Trọng Tử cứ thế bay lên phía trước, chẳng mấy chốc đã tìm được động Vô Danh mà đám người Mộ Ngọc từng đến, lúc này chỉ có một mình Văn Linh Chi đang cầm kiếm đứng đó canh gác. Cảnh tượng trước mắt không hề giống những gì nàng suy đoán trước đó, Trọng Tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kẻ kia nhân lúc sư phụ và chưởng giáo không có ở đây đã đả thương vô số đệ tử canh gác, mục đích không phải nhằm vào Ma kiếm trong kia sao? Nhìn cảnh tượng trước mắt thì xem ra mọi thứ không giống những gì nàng đang nghĩ. Lẽ nào y lên núi không phải để lấy Ma kiếm?
“Trọng Tử?” Văn Linh Chi đã phát hiện ra nàng, trên mặt lập tức hiện lên vẻ đề phòng, tay phải giữ chặt thanh kiếm chất vấn: “Tại sao ngươi lại lên đây?”
Trọng Tử thăm dò nàng ta: “Nãy giờ ở đây… có xảy ra chuyện gì không?”
Văn Linh Chi không trả lời mà nói với giọng châm chọc: “Không được học thuật pháp, quả nhiên rỗi rãi thật đấy, dám tự tiện xông lên đây, đến lúc bị trách phạt thì lại cầu xin tôn giả thay ngươi nói rõ sự tình hay sao?”
Xem ra nàng ta không hề biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì, Trọng Tử thầm nghĩ, mặc kệ kẻ kia có mục đích gì, Đoạn Trần Phi đã phái người đi báo tin cho chưởng giáo rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây thôi, hay là nàng cứ vào trong trước gặp đại thúc xem sao. Lần đầu tiên Trọng Tử mềm mỏng cầu xin Văn Linh Chi: “Sư cô, cầu xin người cho ta vào thăm đại thúc, chỉ cần một lát thôi cũng được.”
Văn Linh Chi hơi sửng sốt, trách mắng nàng: “Vạn Kiếp tiền bối đã chết từ lâu rồi, ngươi nghe ai nói bậy vậy? Ai cho ngươi lên đây, là Mộ sư huynh ư?”
“Là ta tự ý đi lên, đám người Chân Châu tỷ tỷ đã gặp chuyện rồi.” Trọng Tử kể lại cho Văn Linh Chi nghe chuyện xảy ra phía dưới rồi rưng rưng nước mắt, quỳ xuống khẩn cầu: “Chưởng giáo sắp đưa người tới đây, đại thúc đã vì ta mà chết, cầu xin sư cô cho ta đi vào nhìn thúc ấy lần cuối, sau này sư cô muốn ta báo đáp thế nào, ta cũng nghe lời.”
Văn Linh Chi bán tín bán nghi, quan sát nàng một hồi rồi nhướng mày: “Ta khuyên ngươi hãy mau chóng quay về Trọng Hoa cung, nếu chưởng giáo đến đây mà nhìn thấy lại trách phạt ngươi, người ta lại bảo là do sư cô ta hại ngươi.”
Trọng Tử cắn răng nói: “Bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ một mình gánh chịu, không để liên lụy tới sư cô đâu.”
Văn Linh Chi cười khúc khích, nói: “Ngươi nói đơn giản thật đấy, chưởng giáo đã lệnh cho ta canh giữ chỗ này, nếu xảy ra chuyện không may, ta có thể trốn tránh trách nhiệm được sao?”
Trọng Tử dập đầu, nói: “Chỉ cầu xin sư cô lần này thôi.”
Ánh mắt Văn Linh Chi trở nên phức tạp, nàng ta bỗng niệm chú mấy câu gì đó.
“Sư cô, đây là…”
“Là mê chú, có sử dụng đến hay không là tùy ngươi, sau này ngươi phải ăn nói như thế nào thì ngươi tự lo liệu, kể cả có gặp chuyện không may thì cũng không được trách ta.”
“Đa tạ sư cô!”
Ánh lửa đỏ le lói, bập bùng trong chiếc vạc, nhưng kỳ lạ là trong động không hề có cảm giác nóng bức, một thanh trường kiếm màu đỏ sậm dựng đứng giữa ngọn lửa, bị ngọn lửa quấn chặt lấy, thân kiếm rung lên nhè nhẹ, dường như nó đang gắng sức chống chọi một cách đau đớn, không hổ là Ma kiếm có tính thông linh.
Tà khí dày đặc, cảm giác quen thuộc không thể che giấu, linh lực ngưng tụ nơi đáy mắt, mơ hồ có thể thấy được một luồng tàn hồn. Trọng Tử ngơ ngác nhìn, lẩm bẩm nói: “Đại thúc, là người sao?”
Tàn hồn lôi kéo thanh kiếm cùng vật lộn một hồi, thúc giục nàng mau chạy đi! Trừ đại thúc ra, ai có thể lo lắng cho nàng như thế chứ? Trọng Tử bật khóc, dòng lệ tuôn trào như thác lũ, nức nở nói: “Đại thúc! Đại thúc ơi! Ta rất nhớ người, họ muốn tịnh hóa thanh kiếm này, người bảo ta phải làm thế nào đây? Kỳ thực ta sớm đã nghĩ thông suốt, cũng không có ý định quay về Nam Hoa, ngày đó ta nói với người là ta sẽ đi chỉ vì hờn giận người thôi, ta không muốn thấy người vì Cung tiên tử mà không màng đến sự an nguy của bản thân, người làm sao có thể coi là thật, không giữ ta, cũng không hỏi ta một lời? Ta thà vĩnh viễn sống cùng người ở Vạn Kiếp cung, không bao giờ ra ngoài nữa, người có biết không?”
Tàn hồn yên lặng. Không phải là hắn không hiểu rõ, mà là biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, sao hắn có thể không buông tay được đây?
Trong ánh lửa dường như hiện lên một khuôn mặt đang mỉm cười. “Mau về đi, hãy sống thật tốt ở Nam Hoa, lãng quên tất thảy, đừng đau khổ nữa!”
Lòng đau như cắt, Trọng Tử ngồi sụp xuống đất, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng, đại thúc, ta sẽ nghĩ cách cứu người thoát khỏi đây, đến người cũng bỏ ta mà đi thì sau này thực sự chỉ còn mình ta trên cõi đời này thôi, người đã nói sẽ bảo vệ ta cơ mà!”
“Không phải như vậy đâu, ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn có sư phụ, sư thúc. Đại thúc không còn ở bên cạnh ngươi, sao ngươi có thể rời xa họ được? Tiểu Trùng Nhi, có thật là ngươi không muốn quay trở lại Nam Hoa không? Ngươi thật lòng muốn ở lại Vạn Kiếp cung sao?”
“Bọn họ rất tốt với ta nhưng cũng luôn đề phòng ta. Ta đã cố gắng hết sức nhưng chưởng giáo và Mẫn tiên tôn vẫn lo sợ ta sẽ nhập ma. Còn… sư phụ, người cũng không tin ta, người không hề tin tưởng ta.”
“Ngươi sẽ không thể nhập ma, ta không muốn ngươi tan biến.”
“Bọn họ cho dù có tốt với ta thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng đại thúc đối với ta. Cho dù ta có nhập ma, đại thúc cũng sẽ không ghét bỏ ta, phải không?”
Không có tiếng trả lời, tàn hồn trên thân kiếm dường như đang trầm mặc. Bỗng nhiên, bên tai vang lên một tiếng cười ngắn ngủi. “Đến đây đi, đánh vỡ ngọc Vô Phương là có thể cứu được hắn.” Giọng nói đó vô cùng khó nghe, lại đầy sức mê hoặc.
“Ngươi là ai?” Trọng Tử kinh hãi muốn hỏi.
“Đừng hỏi ta là ai, ta chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu hắn sao? Nhanh lấy ngọc Vô Phương xuống đi, nếu không hồn phách của hắn sẽ tiêu tan đấy!”
Trọng Tử bất giác như bị mê hoặc, đứng lên, làm theo sự chỉ dẫn của giọng nói đó, ngửa mặt nhìn lên phía trên chiếc vạc. Quả nhiên nàng nhìn thấy một viên ngọc trắng muốt không tì vết đang xoay tròn giữa không trung, tỏa ra ánh sáng êm dịu, thanh khiết, bao trùm cả không gian, chắc hẳn đây chính là viên ngọc Vô Phương – báu vật của Phật môn mà người ta vẫn thường đồn đại.
“Chạy mau, Tiểu Trùng Nhi!”
Trọng Tử bỗng hoàn hồn, chỉ thấy là tàn hồn của Sở Bất Phục vô cùng kích động, nhưng khó có thể thoát khỏi sự trói buộc của Ma kiếm.
Thấy nàng do dự, giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi thật sự nhẫn tâm để hắn chết như vậy sao? Hắn là người đối xử với ngươi tốt nhất trên đời này, ngươi thật sự nỡ lòng thấy hắn chết mà không cứu ư?”
Trọng Tử cảm thấy mù mịt, nhìn tàn hồn trên thân kiếm rồi lùi về phía sau. “Không…”
“Là ai giúp ngươi trở lại bên sư phụ? Lúc ngươi bị bắt nạt, là ai đã cứu ngươi? Tiên môn đối xử với ngươi như vậy, lại còn muốn hãm hại hắn, tại sao ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Tiểu Trùng Nhi, đừng nghe lời nó, nó đang cố tình hại ngươi đấy, đừng bị nó mê hoặc, mau chạy đi!”
Hai dòng ý nghĩ mâu thuẫn đan xen nhau, Trọng Tử đau khổ nhắm mắt lại. Ma kiếm đang cố tình dẫn dụ nàng mắc mưu nó, thế nhưng chẳng lẽ trong thâm tâm, nàng không muốn cứu đại thúc sao?
Phía sau bỗng vang lên tiếng soàn soạt, hình như có vật gì đó đang bò tới, nghe rất quen tai. Trọng Tử cả kinh, xoay người nhìn. “Tiểu Ma Xà!”
Tiểu Ma Xà ngóc đầu nhìn Ma kiếm rồi lại nhìn nàng, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận lẫn trách cứ.
Trọng Tử không có lời nào để biện minh, trong lòng nàng vô cùng sửng sốt, áy náy. Sự việc này nàng chưa hề kể cho nó nghe, tại sao nó lại biết? Còn nữa, nhóm người Đoạn Trần Phi đang canh chừng dưới chân núi, sao nó có thể dễ dàng bò lên đây được? Đoạn Trần Phi đã phái người đi báo tin từ lâu, sao mãi vẫn chưa thấy Ngu Độ dẫn quân lên đây? Bỗng nàng cảm thấy nghi hoặc, dự cảm không lành cũng ập đến. “Ngươi tới đây làm gì? Không! Đừng, quay lại đi!”
Nàng không kịp ngăn, Tiểu Ma Xà đã cúi đầu sát đất, phút chốc cả thân người nó lớn dần lên, toát ra một luồng sức mạnh như nước chảy cuồn cuộn. Nó lao lên phía trước, bao quanh khoảng không trên chiếc vạc, như một cơn lốc xoáy, thân rắn đỏ rực cùng ngọn lửa bập bùng. Mùi khét lan tỏa khắp động, cả thân rắn bị ngọn lửa Cửu Thiên thiêu cháy.
Trọng Tử bất đắc dĩ phải xông lên. “Đừng, sẽ chết cháy đấy, mau quay lại đi!”
Chiếc đuôi rắn hất nàng ra xa, Tiểu Ma Xà nén đau, liếc nàng một cái, dứt khoát quay đầu, bò về phía Ma kiếm trong chiếc vạc. Ma kiếm tựa hồ hiểu rõ ý định của nó, phát ra ánh sáng chói lọi, kiếm khí vì thế mà phát ra càng lúc càng mạnh mẽ. Bị ngọc Vô Phương cùng thuật pháp chế ngự, kiếm khí không thể phát huy hết uy lực của nó, nhưng ở một khoảng cách đủ gần, luồng kiếm khí này cũng đủ để đả thương người khác, trong nháy mắt Tiểu Ma Xà đã đứt thành từng khúc.
Cảnh tượng vô cùng thê thảm, Trọng Tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng đau đớn vô cùng, kinh hãi, nghẹn ngào không thể thốt thành lời.
Máu của Tiểu Ma Xà bắn tung tóe xuống sàn, bắn cả vào mặt nàng, dính trên bốn vách động bóng loáng như gương. Còn bắn cả vào viên ngọc Vô Phương. Hư Thiên Ma Xà một lòng trung thành với chủ nhân, liều mình đánh nhau với Ma kiếm, đến thánh vật thanh khiết như ngọc Vô Phương cũng bị máu rắn bắn vào khiến cho ô uế, ánh sáng của nó đột nhiên giảm đi, u ám, nó từ từ rơi xuống vạc lửa cùng thi thể của Tiểu Ma Xà, bị lửa Cửu Thiên nung thành tro tàn.
“Ha ha…” Một tiếng cười rợn tóc gáy vang lên.
Một đám người từ ngoài cửa tràn vào, đi trước là Ngu Độ cùng mấy vị chưởng môn, theo sau là đám người Văn Linh Chi. Nhìn rõ sự tình bên trong động, Ngu Độ liền buông tiếng thở dài.
“Nghiệp chướng!” Mẫn Vân Trung gầm lên, định ra tay nhưng bị ngăn lại.
Không thấy bóng dáng của Đoạn Trần Phi và mấy đệ tử kia đâu, Trọng Tử chợt tỉnh ngộ, nhìn ngọn lửa hừng hực cháy sáng, nàng có cảm giác dường như mình đang rơi xuống một cái hố sâu vạn trượng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, không cầm lòng nổi, lùi về sau một bước.
Ánh sáng bao trùm điện Nam Hoa lạnh như băng, trên bậc đá cao cao từ lâu đã có một người đang đứng, vẻ mặt hờ hững, giống như một bức tượng đá không chút sứt mẻ, trên người là bộ đồ trắng như tuyết, toát lên vẻ lạnh lùng mà lại vô cùng bắt mắt.
Trọng Tử bước từng bước vào điện, quỳ xuống, đôi mắt to tròn hơi đờ đẫn nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Con ngươi tối đen như màn đêm, không biết là chàng nhìn nàng hay nhìn đi nơi khác.
Mẫn Vân Trung nổi giận đùng đùng, bước lên bậc đá, Ngu Độ vẫn chỉ cau mày như suy nghĩ điều gì đó, Hành Huyền cũng không biết nói sao, các vị chưởng môn thì đều cảm thấy không tiện ở lại nên đã viện cớ ra về.
Bốn vị tiên tôn an tọa trên ghế, Mộ Ngọc cùng các đệ tử khác đều bị đuổi ra ngoài, cửa điện chậm rãi đóng lại sau lưng Trọng Tử.
Ma kiếm nhuốm màu đỏ rực dựng thẳng đứng trước bậc đá, lóe lên thứ ánh sáng đắc ý mà giễu cợt, ngọc Vô Phương đã bị hủy, muốn tiếp tục tịnh hóa cũng không được nữa. Ngu Độ nhìn thanh kiếm, thở dài. “Việc này để đốc giáo toàn quyền xử lý.”
Các sư huynh đệ cùng thế hệ Mẫn Vân Trung đã chết dưới lưỡi kiếm này, nay vất vả lắm mới tìm được cách tịnh hóa nó nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố lớn nhường này, Mẫn Vân Trung cố nén nỗi căm hận, nói: “Nghiệp chướng, ngươi còn chối cãi được nữa không?”
Trọng Tử lắc đầu. Không cần thiết phải giải thích rõ ràng nữa, tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay đều là những việc không nên xảy xa. Có thể ở trong lòng nàng, đại thúc cũng quan trọng như vậy, nhưng Tiểu Ma Xà đã làm được chuyện mà nàng không dám làm. Oan ức sao? Thôi đi, chí ít lần này cũng khá hơn nhiều so với những lần dại dột mà bị hàm oan trước đây. Nàng đột nhiên hỏi: “Đoạn sư huynh đâu rồi ạ?”
“Nếu Đoạn Trần Phi còn sống thì nó đã sớm chạy đi báo tin, sao có thể dễ dàng để mặc ngươi làm càn được? Lại để lỡ một cơ hội nữa, chỉ e là Ma kiếm đã có ký chủ mới rồi!” Mẫn Vân Trung cười nhạt, nói: “Chuyện đã tới nước này, ngươi lại muốn nói có ai đó hãm hại ngươi sao?”
Trọng Tử không nói gì. Chuyện đã tới nước này, không nên ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
“Ngươi mưu đồ bất chính, dám tự ý xông lên Kình Thiên phong, tàn sát đồng môn, sai khiến Hư Thiên Ma Xà hủy hoại ngọc Vô Phương, cứu Nghịch Luân Ma kiếm, ngươi đã biết tội của mình chưa?”
“Trọng Tử biết tội.”
Mẫn Vân Trung những tưởng nàng sẽ chối cãi, ai ngờ kết quả lại ngoài dự tính của ông ta, khiến ông ta không khỏi kinh ngạc.
Ngu Độ nói: “Lần này gây ra đại họa, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả không?”
Trọng Tử trầm mặc trong giây lát rồi dập đầu. “Trọng Tử đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ và chưởng giáo, cho dù có chết cũng không oán hận nửa câu, cầu xin sư phụ và chưởng giáo… tha thứ.”
Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói: “Có rất nhiều đệ tử trấn thủ Kình Thiên phong, chỉ với sức lực của một mình ngươi thì sao có thể khống chế được bọn họ? Nếu ngươi quả thật có lòng hối cải thì mau khai thật ra, có thể tránh được trọng tội.”
Trọng Tử lắc đầu. “Đệ tử cũng không biết.”
“Nghiệp chướng! Sư phụ ngươi vừa rời đi, Cửu U ma cung đã biết mà đến, ngươi liền nhân cơ hội đó mà hành sự, tưởng rằng như thế sẽ không ai phát hiện ra, sao giờ ngươi lại nói là không biết gì được chứ?” Mẫn Vân Trung cho rằng nàng không chịu khai ra sự thật, liền tức giận mắng: “Nể mặt hộ giáo, bản tọa chưa từng tống ngươi tới hình đường để xử phạt, dù gì ngươi cũng là đồ đệ của hộ giáo, nếu còn nhớ tới ân tình sư đồ thì mau khai ra, đừng gây khó dễ cho hộ giáo nữa!” [3]
[3] Hình đường: tương đương với công đường, là nơi dùng hình phạt để tra tấn.
Bị chọc đúng chỗ đau, Trọng Tử lập tức ngẩng lên. “Đệ tử chỉ muốn cứu đại thúc, những chuyện khác quả thực đệ tử không biết. Trọng Tử tuyệt đối không dám lừa gạt sư phụ!”
“Vô liêm sỉ! Ngươi phạm tội lớn như vậy, đã bị trục xuất khỏi sư môn, còn mở miệng gọi sư phụ nữa sao?”
Trọng Tử mặt cắt không còn giọt máu, không nói nổi một lời. Mẫn Vân Trung đứng phắt dậy, quát: “Đưa nó tới hình đường!”
“Khoan đã!” Người bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng bỗng thản thiên nói. “Nam Hoa có nội gián, cần gì phải hỏi con bé nữa?”
Tiếng nói vừa dứt, hai cánh cửa điện tự động mở ra, một bóng người trong bộ y phụ màu tím từ ngoài bay vào, sau khi rên lên một tiếng thì rơi phịch xuống đất, hẳn là đã bị một bàn tay vô hình lôi vào đây.