Chương 28 Hứa hẹn
Bước đi vẫn thong dong, vạt áo chùng sát đất như làn sóng bạc đầu cuồn cuộn phiêu lãng, chàng không hề quay đầu nhìn lại mà bước thẳng về phía Tử Trúc phong, người toát ra luồng khí lạnh đến run người, chúng đệ đều hoảng sợ mà đứng tránh sang một bên. Mãi cho đến lúc sư đồ họ đã đi xa, chúng đệ tử mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, cảm thấy khó mà tin được.
Thần sắc trên khuôn mặt đó ngàn năm không đổi, thế mà cơn bực tức trỗi dậy đến nỗi chàng quên cả ngự kiếm mà đi. Về đến Trọng Hoa cung, chàng dừng lại bên dòng Tứ Hải. Phía sau, tiếng bước chân rất khẽ của Trọng Tử cũng biến mất.
Nàng còn biết quay về đây sao? Lạc Âm Phàm tức giận đến cực điểm, một tiếng: “Quỳ xuống!” cũng không sao thốt nên lời.
Rất lâu sau, cả không gian vẫn chìm trong sự tĩnh lặng. Lúc này, nàng chủ động tiến lên, quỳ xuống trước mặt chàng: “Sư phụ!”
Giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát cất lên, Lạc Âm Phàm nghe mà căng thẳng bội phần, sau cùng chuyển thành nỗi đau thương. Chàng chậm rãi quay người, nhìn nàng chằm chằm.
Một thân hình mỏng manh, nhỏ bé trong tư thế cúi đầu lo sợ, thật giống với cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau. Có thể trong mắt chàng, nàng mãi mãi chỉ là con bé đang khóc nhè trong đại điện Nam Hoa năm đó, là một tiểu đồ đệ ngoan ngoãn, biết nghe lời sư phụ, thỉnh thoảng lại bướng bỉnh, làm nũng chỉ để chàng quan tâm, chú ý đến, vĩnh viễn chưa trưởng thành.
Giây phút ngẩn ngơ trong chốc lát đã qua đi, sự khó xử, bối rối chớp thời cơ mà ùa đến.
Từ khi bái nhập Nam Hoa, nàng đã phải chịu đựng biết bao ấm ức, tủi hờn chỉ vì không muốn sư phụ phải lo nghĩ. Tất thảy những việc đó chàng đều thấy hết nhưng cố ý thử thách sự chịu đựng của nàng, để nàng tự học cách khống chế sát khí trong người mình, ai ngờ việc đó đã tạo cho nàng lối suy nghĩ như vậy, dám nói ra những lời đó ngay trước mặt chàng. Chàng thật sự không ngờ nàng chỉ vì muốn ở lại Tử Trúc phong mà nhẫn nhịn tới mức độ này, ngay cả một chút danh dự cũng không màng tới. Cho dù nàng có ngốc nghếch mà không thương chính mình thì đồ đệ của Lạc Âm Phàm chàng không đến mức hèn mọn đến thế chứ, nàng thật sự cho rằng sư phụ này vô dụng tới nỗi đến tiểu đồ đệ bé nhỏ mà cũng không bảo vệ được hay sao?
Vì quá tức giận mà dục độc còn lưu lại trên người Lạc Âm Phàm lại bắt đầu phát tác. Lạc Âm Phàm bỗng giật mình tỉnh táo lại, lập tức áp chế độc tính đang lan dần.
Cuối cùng tình cảm sư đồ bao nhiêu năm qua đã biến nàng thành như vậy, khiến nàng rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay, chàng không thể trốn tránh trách nhiệm được nữa. Vậy mà chàng còn muốn trách cứ nàng, quả thật chàng không xứng là sư phụ!
Lạc Âm Phàm đưa mắt nhìn tiểu đồ đệ ở trước mặt, phẫn nộ, tự trách mình, cảm xúc rối như mớ bòng bong, nhất thời không suy nghĩ được gì.
Trọng Tử vẫn im lặng, quỳ trên mặt đất, không biết phải làm thế nào. Nín nhịn đến tận giờ phút này chẳng qua chỉ là một sự kiên trì trong tuyệt vọng, phản kháng đến giây phút cuối cùng mà thôi. Nàng chỉ biết duy nhất một điều, Sở Bất Phục đã tạo cơ hội cho nàng quay về, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng để mặc người khác định đoạt khiến nàng rời xa Nam Hoa được nữa. Nhưng ai ngờ việc này lại khiến chàng giận dữ như vậy, giờ nàng cũng không biết nên vui mừng hay đau khổ đây. Lát sau, Trọng Tử thấp giọng nói: “Sư phụ!”
Một tiếng “Sư phụ!” này đã xua tan cơn bực tức cuối cùng của Lạc Âm Phàm, chàng cũng không còn muốn trách cứ nàng nữa, thầm thở dài một tiếng, hơi cúi người, một tay nâng nàng dậy, lãnh đạm nói: “Không ai có thể bắt ép ngươi rời xa Tử Trúc phong.”
Là một lời trấn an, cũng là một lời hứa hẹn. Trọng Tử ngẩn ngơ, vội liếc nhìn chàng rồi cụp mắt xuống.
Cuối cùng chàng cũng đã để ý tới nàng. Được chàng đối xử như vậy, nàng còn trông mong gì hơn đây? Cho dù chàng vĩnh viễn không hiểu rõ lòng nàng thì chỉ cần chàng mang lại cho nàng hy vọng là được rồi. Nỗi xúc động và cảm kích hóa thành nụ cười yếu ớt trên môi Trọng Tử. “Đa tạ sư phụ!”
“Đừng làm những chuyện như vậy nữa, cũng không được bỏ phí công sức bao năm tu hành.”
“Vâng ạ”
Sự việc dừng lại ở đây, hai người họ cũng không nói lại chuyện ban nãy. Trọng Tử vâng lời sư phụ đi tìm linh hạc và Tiểu Ma Xà, còn Lạc Âm Phàm vẫn đứng bên bờ nước Tứ Hải, cau mày suy ngẫm. Dục độc trừ khử thế nào cũng không hết, bản thân luôn bị những thất tình lục dục của người phàm quấy nhiễu không yên, bao nhiêu năm tu hành không thể bị hủy hoại bởi loại độc tố này, cần phải sớm loại trừ nó mới được. Nghĩ tới đây, chàng xoay người tiến vào đại điện.
Mấy ngày sau đó, Ngu Độ vừa phái người tới Trường Sinh cung xin lửa Cửu Thiên vừa cùng Lạc Âm Phạm chuẩn bị cho việc tịnh hóa Ma kiếm. Nội tình trong chuyện này mọi người đều hiểu rõ nhưng vẫn chưa ban bố rộng rãi, Trọng Tử lại càng chẳng hay biết gì, bắt đầu trở lại cuộc sống như trước đây, ngày nào cũng cùng con nghê tu luyện Linh đài ấn. Trong lòng không hy vọng nên không có tiến bộ gì lớn. Sau mấy lần nỗ lực phát ra luồng sát khí mạnh mẽ để giúp Trọng Tử luyện tập, cuối cùng con nghê cũng mất kiên nhẫn với đối thủ lúc nào cũng để đầu óc trên mây này, nó ngông nghênh tiến đến, quét móng vuốt vào đầu nàng khiến nàng lăn lộn mấy vòng.
Tiểu Ma Xà ngóc đầu thật cao nhưng lập tức bị kéo xuống. Trọng Tử kêu “ha” một tiếng, ngồi sụp xuống, chìa tay về phía Tiểu Ma Xà. “Qua đây!”
Tiểu Ma Xà lúc lắc cái đầu, bò ra xa, rõ ràng không nghe lời nàng.
Bị nó xem thường, lại lo lắng Lạc Âm Phàm sẽ tới kiểm tra, Trọng Tử bèn lấy lại tinh thần, nghiêm túc luyện tập. Lúc còn ở Vạn Kiếp cung, nàng đã mượn linh khí Thái Âm ở đó mà tu luyện một thời gian, linh lực tăng lên khá nhiều, cuối cùng nàng đánh bại con nghê chỉ bằng vài phần công lực. Con nghê lần đầu tiên bị nàng đánh ngã bổ nhào trên mặt đất, liền mừng rỡ đứng lên, lắc lắc cái đầu. Tiểu Ma Xà nhanh chóng bò tới bên gót chân nàng, cuộn mình nịnh nọt, mây trắng dưới mặt đất bị đào tung lên, Tiểu Ma Xà thoắt ẩn thoắt hiện như một con rồng nhỏ đang đùa nghịch dưới mặt nước.
Đúng là con vật ưa nịnh hót! Trọng Tử đá đá cái đuôi của nó, nói: “Ta mệt rồi, ngày mai luyện tiếp.”
Không phải là nàng lười biếng mà thật sự nàng không còn tinh thần để tiếp tục luyện tập nữa, có thể là do ban đêm nàng ngủ không ngon giấc, hơn nữa, gần đây tâm thần của nàng bất định nhưng không hiểu rõ vì sao.
Tạm biệt con nghê, Trọng Tử mang Tiểu Mà Xà trở về Trọng Hoa cung, vừa bước tới cửa chính, nàng chợt nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện, ngay sau đó mấy thùng gỗ dùng để đựng nước đột nhiên bay ra khiến nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bốn đệ tử đang cười cười nói nói đi tới, trong đó có Vân Anh. Hai bên đã biết nhau, bốn đệ tử nhìn thấy nàng thì vội dừng lại, hành lễ. “Trọng Tử sư cô!”
Trọng Tử cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Lần trước Vân Anh và Mẫn Tố Thu bị bắt đến Vạn Kiều cung, may mắn được Trọng Tử ra tay cứu giúp mới bảo toàn được tính mạng. Sau đó Vân Anh nhanh mồm nhanh miệng hại Trọng Tử bị hiểu lầm nên lúc này vẫn cảm thấy hổ thẹn và lo sợ, nghe Trọng Tử hỏi vậy liền vội vàng giải thích: “Tôn giả phân phó chúng đệ tử tới đây lấy nước Tứ Hải, chuẩn bị cho việc tịnh hóa Ma Kiếm ạ!”
Thì ra là thế! Trọng Tử gật đầu, ôm Tiểu Ma Xà đứng tránh sang một bên, đợi bọn họ mang thùng nước đi xa rồi mới cất bước đi lên bậc thềm đá, định vào xem Lạc Âm Phàm đã về chưa. Nhưng đúng lúc này, một câu nói đã lọt vào tai nàng…
Trọng Tử dừng chân, cúi người thật thấp, kéo đuôi Tiểu Ma Xà, nói: “Ngươi tự chơi ngoan nhé, ta đi tìm Mộ sư thúc bàn chút việc.” Tiểu Ma Xà vốn đang cảm thấy buồn chán, nghe thấy vậy thì mừng rỡ bò vào trong điện tìm linh hạc chơi cùng. Nhìn nó mất hút sau cánh cửa, Trọng Tử chậm rãi đứng thẳng người, nhìn theo hướng bốn đệ tử kia vừa rời đi, vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Trong thanh kiếm thật sự vẫn còn hồn phách sao?”
“Nhỏ giọng một chút! Chính miệng Văn sư cô tổ đã nói như vậy, sao mà sai được!”
Vân Anh lắc đầu. “Đây là chuyện đại sư, chưởng giáo ắt hẳn không ban bố ra ngoài, Văn sư cô tổ sao dám để lộ chứ? Đừng có nói lung tung nữa!”
Đệ tử nọ nói: “Là trong lúc sư cô tổ bàn luận với Mộ thủ tọa, có người đã lén nghe thấy. Mà thôi, các người cũng đừng có nói lung tung ra ngoài đấy!”
“Chẳng trách mấy ngày nay sắc mặt chưởng giáo và các vị tiên tôn đều có gì đó bất thường, lấy thân tuẫn kiếm, chẳng lẽ tàn hồn trên thanh kiếm đó là…”
“Cũng không biết đích xác là của ai, Nghịch Luân kiếm đã giết chết không biết bao nhiêu người, chưa chắc đã là tàn hồn của hắn.”
“Trên thân kiếm vẫn còn tàn hồn, liệu có tịnh hóa được không?”
“Là hồn của ai còn chưa nói chính xác được, lại không thể tách rời ra khỏi đó, chẳng lẽ chỉ vì vậy mà giữ lại thanh kiếm để hại tới sinh linh bách tính hay sao? Chưởng giáo và tôn giả tự có cái lý của mình, cũng là muốn suy nghĩ cho đại cục mà thôi.”
…
Bốn đệ tử buông tiếng thở dài não nề rồi chạy thật nhanh về hướng ngọn núi cao nhất.
Một cơn gió thổi qua rừng trúc lung lay, đúng lúc đó, giữa các phiến lá hiện ra một bóng người gầy nhỏ. Vì hận Ma kiếm làm hại Sở Bất Phục nên từ hôm quay trở lại Nam Hoa, Trọng Tử không thèm quan tâm tới nó nữa, cũng chưa từng chủ động hỏi đến nó, bây giờ đột nhiên lại nghe được tin tức quan trọng này, không những kinh ngạc, mà nàng còn cảm thấy vừa vui vừa sợ.
Tàn hồn trên thân kiếm là của ai? Nghe bốn đệ tử đó nói chuyện thì tin tức này do chính Văn Linh Chi nói ra, rốt cuộc đây chỉ là lời đồn đại hay là sự thực? Vì sao nàng chưa từng nghe sư phụ nói đến?
Xem ý của chưởng giáo và các vị tiên trưởng thì họ muốn tiêu diệt cả tàn hồn và Ma kiếm, vong hồn đã chết dưới thanh kiếm đó hằng hà sa số nhưng nếu đúng như những lời bốn đệ tử kia vừa nói, tàn hồn đó thật sự là của Sở Bất Phục thì phải làm thế nào? Nàng không thể trơ mắt nhìn chút tàn hồn còn sót lại của hắn bị tiêu tan được.
Nhưng nàng có thể làm gì bây giờ? Điều tốt nhất nàng có thể làm là không nên nhúng tay vào những chuyện đại sự như thế này nữa, nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Dưới bóng trúc xanh biếc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Tử càng nhợt nhạt.
“Trọng Tử!” Có người vỗ lên vai nàng.
Trọng Tử cả kinh, toàn thân run bần bật. “Mộ sư thúc!”
Hóa ra là Mộ Ngọc tranh thủ sang đây xem nàng thế nào, ở dưới chân núi đã gọi nàng mấy lần nhưng không thấy nàng đáp lại nên mới ngự kiếm bay lên đây, phát hiện nàng đang đứng bất động, hồn vía lên mây thì càng kinh ngạc, nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Chuyện tàn hồn trên thân kiếm rốt cuộc là thật hay giả, y chắc chắn là người hiểu rõ nhất, Trọng Tử nhìn y hồi lâu, muốn nói rồi lại thôi, lắc đầu: “Không có gì đâu ạ!”
“Sắc mặt ngươi xấu quá! Ngươi đừng nóng vội mà luyện công ngay, tôn giả cũng không trách ngươi đâu.” Mộ Ngọc không muốn hỏi nhiều, nói: “Sư thúc đưa ngươi đi chơi chút nhé!”
Không đợi nàng mở miệng, y đã kéo nàng đứng lên thanh kiếm Tinh Cương cùng y.
Mười hai ngọn núi của Nam Hoa đứng sừng sững giữa biển mây vô tận, một nửa đã bị mây bao phủ, che lấp mất. Đứng trên mây, thuận theo gió mà bay đi, vô cùng tự do tự tại, Trọng Tử rất thích cảm giác này vì sư phụ đã từng nói, khi thần tiên ngộ ra mọi lẽ trên đời thì ắt sẽ có cảm giác an nhàn, thư thái, còn hành sự tùy tiện là đặc trưng của ma. Nhưng Sở Bất Phục lại không thế, hắn bị thiên tính chi phối lý trí, nhất niệm nhập ma. Còn bản thân nàng mang sát khí trời sinh thì càng muốn học cách khống chế nó, bởi vậy, từ khi quay về Tử Trúc phong, Trọng Tử không còn chạy đi chơi lung tung nữa.
Từ lâu nàng đã nhận ra, thuật ngự kiếm của Mộ Ngọc không được coi là giỏi nhất, có lẽ là do y với thanh kiếm này tâm ý không tương thông. Đối với y, bất kể là pháp khí gì cũng chỉ là vật ngoài thân, người người đều biết khuyết điểm này của y, đáng tiếc là cho đến tận bây giờ vẫn chưa ai địch nổi y mà thay thế ngôi vị thủ tọa đệ tử. Trọng Tử không kìm được, nói: “Nếu sư thúc không có một thanh kiếm tốt, khi giao tranh với người khác sẽ rất thua thiệt.”
Mộ Ngọc nhướng mày, xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Khi không cần sử dụng quá nhiều sức lực thì dùng loại kiếm nào cũng giống nhau mà thôi.”
Không ngờ một người luôn ôn hòa, khiêm tốn như y lại có thể nói ra một câu kiêu ngạo như vậy, Trọng Tử thấy hơi ngạc nhiên. “Ha, nếu gặp phải một đối thủ vô cùng lợi hại thì phải làm thế nào?”
“Gặp rồi hẵng nói.” Mộ Ngọc để ý thấy quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt nàng. “Thời gian này ta thấy ngươi không còn hoạt bát, sôi nổi như trước nữa, chẳng lẽ trong người không được khỏe sao?”
Trọng Tử bèn nói lảng sang chuyện khác: “Sư thúc, có một số chuyện biết rõ là sai lầm, không nên nhúng tay vào nhưng phải giả vờ như không biết nên lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, phải làm thế nào đây?”
Mộ Ngọc nói: “Sự việc vốn không có sai hay đúng, chỉ có là ngươi nhìn nhận, đánh giá nó như thế nào mà thôi.”
Câu nói này nghe có vẻ quen tai, Trọng Tử nhớ ra, lập tức kinh ngạc. “Lời của sư thúc giống hệt câu nói của Vong…À, một vị bằng hữu của đệ tử.”
Mộ Ngọc nói: “Bằng hữu của ngươi ư, ai vậy?”
Biết mình đã lỡ lờ, Trọng Tử lập tức sửa lại: “Là một người trước đây đã từng gặp, đệ tử không nhớ rõ nữa.”
Vong Nguyệt đã mấy lần giúp đỡ, nàng không thể không giữ lời hứa với hắn. Nàng không thể nói ra tên của hắn, hơn nữa, nếu để đám người của Mẫn Văn Trung biết nàng có bằng hữu là người của ma giới, chắc chắn nàng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
“Sư thúc, chưởng giáo muốn tịnh hóa thanh kiếm này ư?”
“Đúng vậy.”
“Lần gần đây nhất… có xảy ra chuyện lớn nào không?”
Mộ Ngọc nghe thấy vậy thì nhìn nàng, hỏi: “Chuyện gì?”
Trọng Tử lẩm bẩm: “Đại thúc thực sự không thể trở lại nữa ư?”
Mộ Ngọc nghiêm mặt, giọng nói có vẻ cảnh cáo: “Vạn Kiếp như thế nào là do hắn tự lựa chọn, có tình cảm quá sâu nặng với một người như hắn không phải là chuyện tốt đẹp gì đâu. Nghe nói lần trước ngươi đã có ý định từ bỏ thể xác, đừng có hồ đồ như thế nữa, sư thúc vốn định tới đây để mắng ngươi một trận đấy!”
Chưa bao giờ bị Mộ Ngọc trách cứ, Trọng Tử cúi đầu, nói: “Đệ tử chỉ muốn được ở lại Nam Hoa.”
Mộ Ngọc nói: “Ngươi không tới Thanh Hoa là đúng nhưng vì muốn ở lại Nam Hoa mà phải nín nhịn, tự làm khổ bản thân đến mức này thì thật quá hồ đồ! Ở Nam Hoa, từ chưởng giáo cho tới những đệ tử tầm thường nhất, có mấy người đối xử thật lòng với ngươi? Tôn giả vốn có tấm lòng bao dung như biển cả nhưng ngươi xem đấy, có ai dám làm điều xằng bậy trước mặt người chứ? Không biết bao nhiêu vong hồn đã chết dưới thanh Trục Ba của người, nếu không tại sao tôn giả lại nổi tiếng là vô tình? Đối với ngươi, người luôn mang nặng tình cảm sư đồ, cái gì có thể bảo vệ, che chở được thì ắt người sẽ bảo vệ, che chở, lúc cần thiết, người cũng sẽ không vì bất cứ điều gì mà phải nghĩ quá nhiều, nếu tôn giả không hề tin ngươi, ngươi nghĩ tôn giả có thể nương tay với ngươi sao? Muốn thành sư thì cần phải vứt bỏ tình cảm cá nhân, ngươi theo tôn giả đã bao năm nay, chẳng lẽ không học được từ tôn giả cái nào hay sao?”
Lần đầu tiên nghe Mộ Ngọc nói những lời bất kính với sư môn vì suy nghĩ cho nàng, Trọng Tử gượng cười, nói: “Đệ tử có sát khí trời sinh, sư thúc xem, đệ tử có thể trở thành người tài giỏi thế nào được chứ, huống chi đệ tử cũng không ôm mộng lớn.”
Mộ Ngọc thở dài. “Ngươi…”
Trọng Tử nhìn y, mắt hoe đỏ. “Là đệ tử không có chí tiến thủ khiến sư thúc thất vọng rồi.”
Mộ Ngọc ôm nàng, nói: “Thôi được rồi, sao sư thúc có thể giận được ngươi được đây?”
Mộ Ngọc thân là thủ tọa đệ tử của Nam Hoa, tiếng tăm lừng lẫy, rốt cuộc Trọng Tử có điểm gì tốt mà lại được y che chở vậy? Nàng úp mặt vào ngực y, lòng vô cùng ấm áp.
Chợt có một đệ tử ngự kiếm bay đến, thấy hai người họ thì cười nói: “Mộ sư thúc, chưởng giáo đang tìm người đấy ạ!”
Mộ Ngọc đưa Trọng Tử về Tử Trúc phong rồi ngự kiếm bay đi.
Tiễn hắn xong, Trọng Tử đứng dựa vào vách đá, trầm mặc.
“Có sư phụ ở đây, không ai dám bắt nạt được ngươi nữa đâu.” Sự tin tưởng của sư phụ luôn có giới hạn, không phải là nàng không hiểu rõ điều đó, nhưng chỉ nảy sinh chút tình cảm thì đã không quay đầu lại được nữa rồi, biết rõ là không thể, biết rõ là không nên, đã mấy lần cố gắng muốn từ bỏ tham vọng không chính đáng đó nhưng cuối cùng lại càng lún sâu. Nếu đã biết trước là không có kết quả, chi bằng chấp nhận số phận, lựa chọn làm một cái bóng bên cạnh chàng. Đối với một người trong lòng chỉ có bách tính, có thể hy vọng được bao nhiêu đây? Nàng chỉ muốn lặng lẽ sống bên chàng suốt đời, suốt kiếp mà thôi.
Vừa rồi thử thăm dò Mộ Ngọc nhưng cũng khó đoán được chuyện tàn hồn trên ma kiếm có mấy phần là thật, Trọng Tử lòng rối như tơ vò, định quay lại Trọng Hoa cung hỏi thẳng Lạc Âm Phàm, khi xoay người toan bước đi thì phát hiện cách đó không xa có bóng người đang đứng. Y phục trắng như tuyết bị bóng trúc tối đen in hằn, không còn vẻ phong lưu, phóng khoáng, gương mặt tuấn tú không có bất cứ biểu hiện gì.
Trọng Tử vừa xấu hổ vừa áy náy, cúi đầu, không nói một lời.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, không nói câu nào.
Trọng Tử muốn bước lùi lại, không muốn nhìn vào mắt hắn.
Khi nàng bị xử oan, phải tới Côn Luân thụ hình, tất cả mọi người đều không phân biệt được thật giả, chỉ có hắn tin tưởng nàng một cách vô điều kiện, luôn bảo vệ nàng trước mặt mọi người. Nàng rơi vào tay Ma tôn, hắn không màng tới sự an nguy của bản thân mà liều mình cứu giúp, vết thương vừa khỏi, hắn lại bôn ba khắp nơi tìm kiếm nàng. Một người luôn đối xử với nàng chân thành như vậy mà nàng không thể báo đáp được mối ân tình. Nàng đã sai rồi, người nên yêu thì không yêu, người không nên yêu thì lại một mực thủy chung, cái giá phải trả chính là nàng tự làm tự chịu, chỉ có thể cất giấu tình cảm trong trái tim, không thể để chàng biết, vĩnh viễn không giãi bày, không có được.
“Ta đang đợi lời giải thích của nàng.”
Im lặng.
“Nàng được lắm, chấp nhận từ bỏ cả thể xác để cả đời không lấy chồng.” Giọng nói của Trác Hạo vô cùng bình tĩnh, có phần tự giễu. “Bây giờ đến một câu nàng cũng không muốn nói với ta hay sao?”
Làm thế nào mà hắn lại biết được? Trọng Tử vừa ngạc nhiên vừa hổ thẹn. Lúc đó nàng nói những lời này cũng không phải là do hắn, chỉ là nàng muốn cắt đứt ý nghĩ của Ngu Độ và Mẫn Vân Trung để nàng có cơ hội được ở lại Nam Hoa mà thôi, không ngờ những lời nàng nói hôm đó đã được truyền ra ngoài. Đường đường là thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung, hai lần cầu hôn đều bị từ chối quyết liệt, quả thực nàng không còn mặt mũi nào để đối mặt với hắn được nữa.
“Sát khí trời sinh cái quái gì chứ, đáng lẽ ta phải sớm hiểu rõ mới phải, lại còn hồ đồ đến tận bây giờ. Chỉ vì sợ nàng ở lại Nam Hoa thêm một khắc sẽ phải chịu thêm nhiều khổ cực nên ta mới đặc biệt đi cầu xin phụ thân, mong mau chóng đưa nàng thoát khỏi đây. Ai ngờ từ đầu đến cuối là ta tự nguyện rước lấy nhục nhã, nàng thà suốt đời không lấy chồng chứ nhất quyết không chịu nhận lời cầu hôn của ta. Hóa ra, ở trong lòng nàng, ta lại là một kẻ đáng ghét đến vậy.”
“Không phải! Muội không có…”
Dù sao Trác Hạo vẫn còn trẻ nên tính tình bộc trực, nóng nảy, lòng tự tôn và kiêu ngạo không cho phép hắn cúi đầu van xin ai. Hắn ngắt lời nàng, giọng lãnh đạm: “Thôi bỏ đi, nàng đã vô tình như vậy, ta cũng không ép buộc nữa, hai lần cầu hôn đều bị cự tuyệt thế là đủ rồi. Từ nay về sau, nàng có thể yên tâm, ta sẽ không bao giờ quấy rầy nàng nữa đâu.”
Lúc này có giải thích thế nào cũng vô ích, Trọng Tử bèn cắn chặt môi. Trác Hạo nói: “Nàng không có gì để nói thì còn đứng đây làm gì nữa?”
“Xin lỗi huynh!” Nói xong, Trọng Tử xoay người rời đi. Vừa bước được một bước, cánh tay nàng đã bị nắm chặt.
“Rốt cuộc vì lý do gì mà nàng ghét ta đến vậy?” Khuôn mặt tuấn tú của Trác Hạo tái nhợt, hắn đã vứt bỏ hết sự tự tôn cuối cùng, trong lòng chỉ có cảm giác không thể cam tâm.
“Không phải, muội không hề ghét huynh.”
“Nếu thế thì tại sao nàng không chấp nhận ta?”
Cánh tay bị Trác Hạo dùng lực bóp chặt, đau như sắp gẫy, Trọng Tử nén đau, nói: “Trác sư huynh!”
Nhận ra mình đã quá kích động, Trác Hạo buông lỏng tay rồi đột nhiên nói: “Nàng… Có phải trong lòng nàng đã có người khác rồi không?”
Trọng Tử không trả lời.
“Nàng không chịu tới Thanh Hoa là vì nguyên nhân này ư?” Trác Hạo bật cười lạnh lùng, nâng cằm nàng lên. “Nàng không muốn đi cũng không sao, chỉ cần nói cho ta biết hắn là ai, mạnh hơn ta thế nào, như vậy cũng tốt, ta chết cũng nhắm được mắt.”
Là ai ư? Trọng Tử quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Trác Hạo. “Không có ai cả, không phải như huynh nghĩ đâu.”
Xung quanh Trác Hạo có biết bao cô nương, sao hắn lại không hiểu phản ứng của phụ nữ chứ? Hắn lạnh lùng nói: “Là Tần Kha đúng không?”
“Là muội không muốn rời khỏi Nam Hoa phong.” Trọng Tử ngẩng mặt nhìn hắn. “Trác sư huynh rất tốt với muội, cả đời này muội sẽ luôn ghi nhớ. Muội không xứng với huynh, huynh oán trách muội thế nào cũng được, chuyện này không liên quan tới người khác.”
Trác Hạo nhìn nàng một lát rồi nói: “Không phải là hắn sao?”
Trọng Tử giằng tay ra, toan bước đi.
“Là Mộ Ngọc đúng không?” Phía sau truyền đến giọng nói của Trác Hạo.
“Huynh chớ có nói bậy!” Trọng Tử hoảng hốt đứng lại.
Phát hiện ra nàng và Mộ Ngọc thân thiết đến kỳ lạ, Trác Hạo vốn đã hoài nghi từ lâu, thấy biểu hiện của nàng lúc này thì càng khẳng định, hắn vừa phẫn nộ vừa thấy không thể tin được. “Suốt đời sẽ không lấy chồng, hóa ra là vì chuyện này. Huynh ấy là sư thúc của nàng, sao nàng có thể thích huynh ấy được? Không thể nào!”
Không ngờ hắn lại nhắc đến Mộ Ngọc, nếu lời này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lớn chuyện cho mà xem, Trọng Tử tức giận nói: “Muội đã nói chuyện này không liên quan tới người khác, huynh đừng đoán mò nữa!”
Trác Hạo bước nhanh tới, kéo nàng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Nàng phải từ bỏ ý nghĩ này càng sớm càng tốt, không nên u mê như vậy, bằng không sẽ trở thành sai lầm lớn đấy!”
Trọng Tử chẳng muốn đôi co với Trác Hạo nữa, bèn nói: “Tùy huynh, muốn nghĩ thế nào cũng được.”
“Nàng điên rồi sao? Nếu tôn giả và chưởng giáo biết chuyện thì sẽ thế nào, nàng không muốn sống nữa à?” Trác Hạo cả giận nói. “Mộ Ngọc và tôn giả vai vế ngang hàng, nàng chỉ là phận con cháu, nàng có biết thế là loạn luân không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trọng Tử trở nên trắng bệch, cả người cứng đờ. Từ “loạn luân” như lưỡi kiếm sắc bén găm vào ngực nàng, cả một thời gian dài trốn tránh đã trở nên không còn chút ý nghĩa nào nữa. Suy nghĩ khủng khiếp đó ngay cả khi đã giấu kín tận đáy lòng cũng không thể thay đổi được sự thực rằng đây là chuyện bại hoại luân thường, mọi sự che giấu đều chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Trác Hạo đã đoán sai nhưng không hề nói sai chút nào, người nàng thích không phải là Mộ Ngọc mà chính là sư phụ của mình! Nàng không hề muốn có kết cục như Âm Thủy Tiên, càng không muốn chàng vì lẽ đó mà ghét bỏ nàng! “Không phải! Huynh đừng nói bậy!”
“Được rồi!” Trác Hạo cương quyết kéo nàng vào lòng, oán hận nói: “Quên huynh ấy đi, đừng nghĩ tới chuyện hoang đường này nữa, những gì lần trước nàng nói với ta đều chỉ là lừa phỉnh ta sao?”
“Buông muội ra! Buông ra!” Trong chớp mắt, trong đôi mắt to tròn, đen láy sâu không thấy đáy hiện lên vẻ sợ hãi.
“Ta không buông, nàng làm gì được ta!” Trác Hạo cười nhạt, cúi đầu hôn Trọng Tử.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, cơn ác mộng trong mấy ngày liên tiếp bỗng trỗi dậy trong tâm trí Trọng Tử. Sự bất lực, tuyệt vọng nhanh chóng bao phủ toàn bộ tâm trí, người Trọng Tử run lên bần bật. Những lời Trác Hạo vừa nói nàng xem như không nghe thấy, xoay mặt tránh né nụ hôn của hắn, cố gắng đẩy hắn ra.
“Nếu còn đụng vào ta, ta sẽ giết ngươi!” Thanh âm trầm thấp lẩm bẩm trong miệng, lạnh lẽo vô cùng. “Ta sẽ giết ngươi…”
Sát khí trời sinh nhanh chóng bao quanh cơ thể nàng, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng và lạnh lẽo. Trác Hạo cả kinh nhưng nhanh chóng chuyển thành tức giận, đâu thể nhận ra trong lời nói của Trọng Tử có vấn đề, chỉ cảm thấy nàng và Mộ Ngọc hết sức gần gũi, còn đối với hắn thì chỉ có cự tuyệt. Trác Hạo cười lớn rồi nói: “Ta cho nàng giết đấy!”
Hắn ôm nàng càng lúc càng chặt, Trọng Tử cũng vì thế mà nàng kích động, gần như đã sử dụng hết sức lực của cơ thể để vùng vẫy, cố thoát khỏi vòng tay hắn. Trác Hạo mặc dù đang nóng giận nhưng vẫn sợ làm nàng bị thương, không dám dùng hết sức lực, nhất thời cũng khó ứng phó, định dùng tới thuật pháp.
“Trác thiếu cung chủ!” Một giọng nói lãnh đạm, không rõ là vui hay giận vang lên.
Hai người đang giằng co liền dừng lại, sát khí xung quanh bỗng tan biến.
Trước mặt người ấy, Trác Hạo không dám làm càn, chậm rãi buông tay, hành lễ rồi nói: “Vãn bối bái kiến tôn giả!”
Lạc Âm Phàm nhíu mày, không có biểu hiện gì.
Có người dám hành động vô lễ với đồ đệ, sao sư phụ có thể không tức giận được đây? Không trừng phạt hắn ngay tại đây đã là nể mặt Thanh Hoa cung lắm rồi. Trác Hạo im lặng rồi nói: “Vừa rồi tại hạ có chuyện muốn hỏi Trọng Tử muội muội, nhất thời sốt ruột nên đã thất lễ, muội muội đừng nên để bụng.”
Ý thức được ban nãy mình đã không kiểm soát được luồng sát khí trong người, Trọng Tử kinh ngạc và hối hận vô cùng, nàng vội đứng lui sang một bên.
Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Hỏi xong rồi thì về đi chứ!”
Trác Hạo vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn Trọng Tử chằm chằm.
Lạc Âm Phàm không để ý tới hắn nữa, xoay người bước lên thềm, Trọng Tử cúi đầu đi theo chàng.
Nhìn theo bóng nàng đã xa khuất, Trác Hạo cắn răng, rốt cuộc không chịu nổi bèn tung một chưởng, vách đá cao hai người sừng sững trước mặt phút chốc đã biến mất, những cây trúc tía xung quanh gãy đổ, mây mù phía bên sườn núi tản đi khắp nơi.
Mẫn Tố Thu ngự kiếm bay đến, sợ hãi kêu lên: “Trác Hạo ca ca dừng tay, tôn giả sẽ tức giận đấy!”
Trác Hạo đứng im như khúc gỗ, không trả lời.
“Muội đoán là huynh sẽ tới đây mà.” Mẫn Tố Thu kéo cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: “Muội đã nghe tổ phụ nói, những lời này chưa chắc là do Trọng Tử nói ra, huynh đối với muội ấy tốt như vậy, sao muội ấy có thể…”
“Sao có thể không phải là sự thật chứ!” Trác Hạo cười nhạt, phất tay áo rồi rời đi. “Nàng ấy vô tình với ta, Trác Hạo ta cũng không hẳn là chỉ có mỗi nàng ấy.”
“Trác Hạo ca ca!” Mẫn Tố Thu vội vàng đuổi theo.
Vạt áo bay phất phơ trong làn gió mát, trắng tinh như mây khói, phiêu diêu thoát tục, còn đẹp hơn cả tuyết trắng tinh khôi, bước đi thong dong, vừa có sự tao nhã của thần tiên vừa có khí phách của một người giữ vững sự yên ổn cho non sông.
Hai sư đồ họ không ngự kiếm mà tản bộ.
Vào đến đại điện của Trọng Hoa cung, Lạc Âm Phàm đi tới trước án, ngồi xuống.
Vừa rồi không khống chế được sát khí trong người, Trọng Tử vẫn cảm thấy thấp thỏm, bất an, càng sợ chàng sẽ hiểu lầm lời nói của Trác Hạo, khiến Mộ Ngọc bị liên lụy, nàng do dự tiến lên, nói: “Sư phụ!”
Vừa định quỳ xuống, một luồng sức mạnh vô hình liền nâng nàng đứng lên. Lạc Âm Phàm ra hiệu cho nàng không cần nói nữa. “Ta biết cả rồi.”
Thấy chàng không có ý trách cứ, Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, đứng xa xa bên kia thư án, sắp xếp lại ống đựng bút và thư tín cho chàng. Không nói thêm câu nào, giống như thường ngày vẫn vậy.
Bóng đêm vẫn buông, ngọc minh châu chiếu sáng một vùng. Mặt bàn được lau sạch bóng, thư tín cũng được sắp xếp gọn gàng, những chiếc bút trong ống đựng đã được rửa sạch sẽ, nước trà trong chén mới được thay thế, mùi mực trong nghiên thoang thoảng bay, mỗi món đồ trong điện đều được đặt đúng vị trí.
Bóng dáng mỏng manh xuất hiện ở cửa, hai tay bưng chậu nước, sắc mặt hơi tái, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Lạc Âm Phàm ngẩng lên, lơ đãng nhìn thấy thế thì sửng sốt vô cùng. Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện về. Châm trà rót nước, rửa bút mài mực, trải giấy đệ thư, tính tới tính lui, từ khi nàng vào đại điện này, đôi tay nhỏ bé kia đâu có lúc nào ngơi nghỉ, mỗi màu mực, mỗi trang giấy, đến chính chàng cũng không phân biệt nổi, mấy năm nay, ngày qua ngày, nàng cứ lẳng lặng như vậy ở bên cạnh chàng, không nỡ rời xa. [1]
[1] Đệ thư: đưa thư.
Nếu là người khác bái chàng làm sư phụ, ắt giờ này đã nổi danh khắp chốn, còn nàng, không được học thuật pháp, không có vinh quang và địa vị xứng đáng, trái lại còn bao lần bị trọng thương. Nếu nàng không như vậy thì chàng cũng không đến nỗi phải áy náy thế này.
Thuật pháp nhất mạch của Tử Trúc phong nổi tiếng nhất Nam Hoa, thậm chí là cả Tiên môn, chưa có người kế thừa, không phải là chàng không có ý định thu nạp thêm đồ đệ nhưng… [2]
[2] Nhất mạch: liền mạch, chỉ truyền lại cho một người duy nhất.
Tâm tư của Lạc Âm Phàm vô cùng phức tạp, chàng chỉ còn biết buông tiếng thở dài.
Sự cố chấp của nàng khiến chàng không đành lòng, huống chi Tử Trúc phong hiện giờ cũng không thích hợp để có thêm người nữa.
Mà thôi, chờ sau này chàng tu thành Kính tâm thuật rồi, lúc đó sẽ thanh lọc sát khí trong người nàng rồi truyền dạy nàng thuật pháp cũng chưa muộn. Có thể đây là số mệnh đã được định cho cả nàng và chàng, Lạc Âm Phàm chỉ có thể thu nạp một đồ đệ mà thôi.
Trọng Tử cảm nhận được ánh mắt của chàng, tâm trạng khẽ xao động, liền đặt chậu nước xuống, xoay người nói: “Đệ tử có một chuyện muốn hỏi sư phụ.”
Lạc Âm Phàm gật đầu, ý bảo nàng nói.
Trọng Tử im lặng giây lát rồi nói: “Không thể cứu được đại thúc sao? Người đã lấy thân tuẫn kiếm, đến một chút hồn phách cũng không còn ư?”
Ánh mắt Lạc Âm Phàm khẽ lay động, chàng nhìn nàng một lát rồi nói: “Biết rõ là Ma kiếm không giữ được, còn cam tâm làm ký chủ cho nó, để mặc nó làm hại bách tính, Sở Bất Phục không xứng đáng là đệ tử của Trường Sinh cung. Nếu đã biết thẹn với Tiên môn, thẹn với sinh linh thì sao lại có kết cục này chứ? Cuối cùng hắn cũng đã tỉnh ngộ, ngươi không cần phải đau buồn đến thế, như vậy vẫn còn không hiểu sao?”
“Trọng Tử hiểu, không biết việc tịnh hóa Ma kiếm đã đến đâu rồi ạ?”
“Vì sao đột nhiên lại hỏi việc này?”
Trọng Tử cụp mắt, nói: “Đệ tử được trở về đây là do đại thúc đã dùng tính mạng để đổi lấy, đệ tử muốn… đi xem thế nào.”
“Vi sư cùng chưởng giáo tự có cách giải quyết, sắp tiến hành tịnh hóa. Tốt nhất lúc này ngươi không nên vào đó.” Sắc mặt Lạc Âm Phàm không chút thay đổi. “Không còn sớm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi!”
Trọng Tử không viện cớ để ở lại trong điện giống trước đây nữa, nàng vâng lời đi ra ngoài.
“Những ngày tới không cần nóng lòng luyện công, cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi!”
“Vâng!”