← Quay lại trang sách

Chương 37 Đường xuống đáy biển

Trọng Tử vừa đi vừa nghe giới thiệu, hóa ra dãy núi dài đến vô tận này có tên là Bạch Mang, chia thành năm núi lớn, chính điện nằm trên ngọn núi cao nhất, có tên là Lăng Hư, phòng dành cho khách lại nằm ở núi Lạc Mai.

Phụ trách việc tiếp đãi các đệ tử Nam Hoa phái là thủ tọa đệ tử Thiên Sơn phái, tên là Nguyệt Kiều, thân hình cao to, lực lưỡng, vừa nhìn thấy Trọng Tử xinh đẹp thì ngơ ngẩn cả người, cố tình lấy lòng, để hai đệ tử khác hầu chuyện những người còn lại còn mình thì dẫn Tần Kha và bốn người nữa tới một gian phòng khác, chỉ định từng phòng một, khách khí nói thêm vài câu rồi lại liếc nhìn Trọng Tử. “Thiên Sơn rất lạnh, sư muội có sợ không quen không?”

“Cảm ơn sư huynh đã quan tâm.” Trọng Tử nói lời cảm tạ, thật lòng tán dương: “Muội thấy cảnh sắc nơi đây rất đẹp.”

“Tuyết cảnh ở bên kia còn đẹp hơn, lúc nào rảnh rỗi ta sẽ đưa muội tới đó.”

“Việc này… Liệu có làm phiền sư huynh không?”

“Chúng ta mới tới đây, cứ tạm nghỉ ngơi đã, chưa biết chừng tối nay tôn giả sẽ gửi thư tới.” Tần Kha ngắt lời nàng, thản nhiên nói. “Hôm khác lại cảm phiền Nguyệt Kiều sư huynh!”

Trọng Tử nghe nói có thể sư phụ sẽ gửi thư tới thì không muốn đi đâu nữa.

Nguyệt Kiều đang thất vọng, bỗng Tư Mã Diệu Nguyên từ phòng bên đi đên, cười tươi như hoa. “Nguyệt sư huynh, tuyết cảnh ở bên kia có gì mà đẹp thế?”

Từ lâu đã nghe danh Tư Mã Diệu Nguyên là Cửu công chúa dưới trần gian, thân phận vô cùng tôn quý, diện mạo cũng hơn người, Nguyệt Kiều vội nói: “Nếu sư muội không ngại thì ta đưa muội tới đó dạo chơi.”

Thấy Tần Kha không hề mở miệng ngăn cản, Tư Mã Diệu Nguyên vô cùng bực bội, gương mặt thoắt trắng thoắt đỏ, nụ cười càng ngọt ngào hơn. “Vậy làm phiền sư huynh!”

Phòng nghỉ đã được bố trí xong xuôi, Nguyệt Kiều quả nhiên đưa Tư Mã Diệu Nguyên ra ngoài dạo chơi, Văn Linh Chi làm như không thấy những chuyện vừa xảy ra, đóng cửa phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Tần Kha và Trọng Tử ở lại bên ngoài.

Tần Kha nói: “Trong đại hội Tiên môn sắp tới, e rằng Ma tộc sẽ làm loạn, tôn giả đã dặn dò ta không được để muội chạy nhảy lung tung.”

Hóa ra sư phụ lo lắng cho nàng đến thế! Trọng Tử thầm vui sướng, nhớ lại chuyện ngã sấp mặt xuống đất trước mắt bao nhiêu người, nàng liền đỏ mặt, tạ ơn Tần Kha tới giúp nàng.

“Muội muốn đi ngắm tuyết cảnh không?”

“Nếu sư phụ gửi thư tới…”

Thanh kiếm màu xanh lam mang hai người bay lướt qua những bông tuyết trắng, khắp nơi phủ đầy tuyết, dưới mặt đất, ngoài những cây tùng bách trắng xóa, còn có những con thỏ tuyết, cáo tuyết, ưng tuyết và rất nhiều linh thú, linh điểu chạy nhảy, bay lượn. Trọng Tử thấy lạ, chỉ vào một con cáo tuyết, Tần Kha liền ngự kiếm bay xuống. Trọng Tử nhanh chóng bắt được con vật nhỏ đó, ôm nó thật chặt, con cáo tuyết cũng tinh quái, cào cào móng vuốt, nhìn nàng vẻ lạnh lùng. [1]

[1] Ưng tuyết: chim ưng, chim ó trắng như tuyết.

Tần Kha chỉ đứng bên cạnh ngắm nhìn.

Trọng Tử cảm thấy không thể ồn ào trước mặt hắn như vậy mãi được, hơn nữa nàng vẫn nghĩ tới chuyện sư phụ sẽ gửi thư tới, liền thả con cáo tuyết ra rồi đứng dậy, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta... nên trở về thôi nhỉ?”

“Muội thích thì chúng ta dạo chơi thêm một lát nữa cũng được.” Tần Kha giẫm lên đám tuyết, đứng thật vững. “Ngày mai ta lại đưa muội qua bên kia núi chơi.”

Trong Tử do dự giây lát rồi nói: “Có một số chuyện Trọng Tử không biết có nên nói ra không.”

Tần Kha ra hiệu cho nàng cứ nói.

“Sư huynh không cần phải nuông chiều muội như vậy, muội không phải là tỷ ấy.”

“Ai cơ?”

“Chính là Trọng Tử của ngày xưa, sư tỷ của muội.” Trọng Tử lấy hết dũng khí, nhìn vào mắt Tần Kha, nói. “Thường ngày sư huynh không để ý tới muội, chẳng phải là vì tỷ ấy sao? Muội dùng tên của tỷ ấy, dùng pháp khí của tỷ ấy, sư huynh tức giận, ghét muội là vì muội không xứng.”

Sắc mặt Tần Kha vô cùng căng thẳng, hắn im lặng, không nói gì. Không phải nàng không xứng, chỉ là ai đó đem những thứ Trọng Tử từng sử dụng trước kia giao hết lại cho nàng, giết người ta chết rồi thì tưởng rằng làm vậy là có thể bù đắp cho nỗi đau của người trước được sao?

“Đến tận lúc xảy ra trận chiến ở Lạc Hà, sư huynh mới không còn khinh thường muội nữa.” Trọng Tử có vẻ buồn bã, quay mặt sang một bên, nói. “Nhưng muội không thể biến thành tỷ ấy được.”

Tần Kha bỗng nói: “Thật sự người luôn coi muội như muội ấy không phải là ta.”

Trọng Tử sửng sốt.

“Là ai đã kiên quyết ban tặng thân phận này cho muội?” Tần Kha giúp nàng phủi những bông tuyết trên tóc, nói. “Không phải là ta ghét muội, cũng không phải là ta tức giận muội.”

“Vậy là huynh giận sư phụ của muội sao?” Trọng Tử đã sớm nhận ra Tần Kha có chút thành kiến với Lạc Âm Phàm, liền vội vàng giải thích: “Kỳ thực sư phụ không phải như huynh nghĩ đâu, chuyện của sư tỷ, sư phụ… so với người khác, sư phụ là người đau lòng hơn cả.”

“Sư tỷ của muội cũng từng tin tưởng tôn giả như thế.”

“Đó là sự thật!”

“Sự việc đã qua lâu rồi, có nhiều lời cũng vô ích.” Tần Kha thản nhiên nói. “Mau trở về thôi!”

Trọng Tử vẫn không cảm thấy thoải mái, biết không thể nói tiếp chuyện này được nữa, nàng đành im lặng, lẳng lặng cùng Tần Kha trở về núi Lạc Mai, ai về phòng người nấy ngơi nghỉ.

Các môn phái qua lại, thăm hỏi nhau là cơ hội tốt để chúng đệ tử kết bạn. Tần Kha được xem là nhân tài mới xuất hiện của Tiên môn, tướng mạo lại vô cùng tuấn tú nên thường bị một đám nữ đệ tử Thiên Sơn vây quanh, quấn quýt bắt chuyện, nhưng hắn vốn sinh ra trong một gia đình vương hầu thế gia, khi nhập Tiên môn lại không thiếu người ái mộ, dư sức ứng phó với đám nữ đệ tử này. Mỹ nữ của Nam Hoa phái cũng không tránh được việc các nam đệ tử Thiên Sơn phái ùn ùn kéo tới xun xoe, nịnh nọt. Văn Linh Chi nổi danh là Tuyết Linh Chi, đối với người khác luôn giữ thái độ hờ hững, còn Tư Mã Diệu Nguyên và Nguyệt Kiều đã thân nhau như hình với bóng, chỉ có Trọng Tử là xinh đẹp nhất, tính cách lại ôn hòa, không dựa vào thân phận là đồ đệ của Trọng Hoa tôn giả mà tự cao tự đại, vì thế được hoan nghênh hơn hẳn Văn Linh Chi và Tư Mã Diệu Nguyên.

Nhưng hơn một tháng nay, Trọng Tử luôn buồn bã, âu sầu, chẳng còn hứng thú ra ngoài ngắm tuyết, nô đùa. Hóa ra đêm hôm đó, Lạc Âm Phàm gửi thư đến thật, nhưng là gửi cho Mẫn Vân Trung, người khác đâu thể xem. Trong thư viết gì, Trọng Tử không hề hay biết.

Mẫn Vân Trung và Tần Kha không quên chuyện chính sự, cùng bàn bạc với Lam lão chưởng giáo, ngày nào cũng phái mấy đệ tử đi kiểm tra xung quanh Thiên Sơn.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Trọng Tử vô tình lang thang dạo chơi đến ngọn núi Khổ Tùng. Ngọn núi Khổ Tùng này là một trong những ngọn núi nhỏ thuộc dãy Bạch Mang, bên cạnh có sơn cốc, xung quanh là nơi ở của các đệ tử Thiên Sơn phái. Hoàng hôn buông xuống, đình đài bị bao phủ bởi tuyết trắng khiến nơi này càng thêm quạnh quẽ, tĩnh mịch.

“Nguyệt sư huynh!”

“Ta đã nói rồi, là sư muội hiểu lầm thôi!”

Trong đình truyền đến tiếng nói chuyện, hình như có hai người, một nam, một nữ đang cãi nhau. Trọng Tử không kịp quay đầu, vội chạy ra nấp sau một gốc cây tùng, định quay trở lại con đường nhỏ ban nãy, ai ngờ thoáng nhìn qua khóe mắt, nàng phát hiện ra nam nhân kia rất quen, nhìn kĩ lại thì thấy người đó chính là thủ tọa đệ tử Thiên Sơn phái - Nguyệt Kiều.

“Huynh đã nói là huynh thích muội mà.” Vẻ mặt vị cô nương đó vô cùng nôn nóng, giọng nghèn nghẹn, có vẻ rất xúc động. “Muội phải đi hỏi cô nương Tư Mã Diệu Nguyên kia, cô ta dựa vào cái gì mà quấn quýt huynh không buông?”

Nguyệt Kiều mềm mỏng dỗ dành: “Muội ấy là muốn ta đưa đi xem tuyết cảnh, ta khước từ được sao?”

Vị cô nương đó vô cùng nhạy cảm, chợt nhận ra điều gì đó, bèn nói: “Trông cô ta xinh đẹp như vậy, có phải Nguyệt sư huynh thích cô ta rồi đúng không?”

Nguyệt Kiều trả lời qua quýt: “Ta sao có thể thích muội ấy được?”

Nhìn tình hình này, Trọng Tử đã đoán ra được mấu chốt của vấn đề. Vị cô nương kia vốn luôn nghĩ rằng quan hệ giữa nàng ta và Nguyệt sư huynh bấy lâu vô cùng tốt đẹp, ai ngờ mấy ngày gần đây, Nguyệt Kiều lại bị cô ả Tư Mã Diệu Nguyên kia mê hoặc nên bỏ bê nàng ta, vì thế họ mới cãi nhau ầm ĩ như vậy.

Người này chỉ xem trọng vẻ bề ngoài, thật quá nông cạn! Trọng Tư thầm coi thường nhưng không hề hay biết thực ra trong đó có nội tình. Nguyệt Kiều vốn là cháu trai của Tây Hải quân, Tây Hải quân cùng Lam lão chưởng giáo bấy lâu nay giao tình vô cùng tốt đẹp, vì thế Tây Hải quân mới gửi cháu trai tới Thiên Sơn học nghệ. Nguyệt Kiều tu hành bao năm đã có chút thành tựu, đáng tiếc là tính tình rất ngay thẳng nên không được lòng người. Lam lão chưởng giáo nhớ tới cố nhân, khó tránh khỏi việc dung túng Nguyệt Kiều, những việc nhỏ nhặt, ông chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nguyệt Kiều bản tính có mới nới cũ, chỉ thích ngắn gọn hai câu, thấy đối phương không chịu buông tha, cứ nhằng nhẵng tra hỏi, hắn không kiên nhẫn được nữa, hung hăng đẩy nàng ta ra, mắng vài câu. Cô nương kia khóc nấc lên, xoay người bỏ chạy.

Nguyệt Kiều không đuổi theo, trái lại hắn nhìn về phía cây tùng mà Trọng Tử đang nấp, ánh mắt trở nên hưng phấn và lạnh lùng. “Ai?”

Không ngờ bị hắn phát hiện, Trọng Tử cảm thấy hơi xấu hổ, đang định bước ra thì lại thấy như thế chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, liền đắn đo suy nghĩ một lát rồi dứt khoát bước ra khỏi gốc tùng, đi tới. “Nguyệt sư huynh!”

Thấy nàng, Nguyệt Kiều đang giận dữ liền vui hẳn lên. “Trọng Tử sư muội!”

“Muội thấy buồn chán nên mới dạo chơi quanh đây, ai ngờ lại làm phiền huynh!” Trọng Tử giả vờ ra vẻ không hiểu gì, nói: “Vị sư tỷ ban nãy là ai vậy, sao tỷ ấy đi vội thế?”

Nguyệt Kiều vội bước tới, mỉm cười, kéo nàng đi. “Không có việc gì đâu, chỉ là một sư muội của ta thôi, nhưng muội ấy cứ quấn lấy ta không buông.”

May mà Trọng Tử đã thấy rất rõ ràng, nếu không, nàng đã tin những gì hắn nói rồi! Trọng Tử thấy điệu bộ của hắn làm như không có chuyện gì xảy ra thì càng thêm khinh thường, thản nhiên giằng tay ra, lùi về phía sau một bước, giả vờ nhìn đất nhìn trời, nói: “Không còn sớm nữa, muội phải về đây, sư huynh cứ làm việc của mình đi!”

“Ta đưa muội về nhé!”

“Không cần phiền tới sư huynh!”

Nguyệt Kiều mạnh mẽ kéo nàng lại, nói: “Ta với muội ấy thực sự không có gì cả, sư muội đừng hiểu lầm.”

Lời này nghe có vẻ bất thường, Trọng Tử cau mày, rụt tay về. “Sư huynh nói vậy là có ý gì?”

Đây gọi là thấy sắc mất trí, Nguyệt Kiều thấy nàng giận dữ, đôi mắt phượng cau lại, tuy sắc lạnh nhưng vẫn đẹp đến lay động lòng người, đâu dễ dàng để nàng đi.

Không nghĩ hắn lại vô sỉ đến mức này, Trọng Tử rất tức giân. Đang lúc lôi kéo nhau, Nguyệt Kiều chợt thấy cánh tay tê rần, nhìn lại thì Trọng Tử đã bị một thanh niên áo trắng kéo lại phía sau. “Thật khéo, Nguyệt sư huynh cũng đang ở đây.”

Nguyệt Kiều thầm oán hận, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng rất tức tối, nói: “Tần sư huynh rỗi rãi quá nhỉ?”

“Muộn thế này rồi còn chạy lung tung!” Tần Kha quay sang Trọng Tử, nói. “Vài hôm nữa tôn giả sẽ tới đây, trong thư người dặn ta phải bảo ban muội tuân thủ quy củ cho tốt.”

Trọng Tử cúi đầu vâng lời.

Lời này bề ngoài là khuyên răn Trọng Tử nhưng thực tế Tần Kha muốn nhắc tới chuyện Lạc Âm Phàm sắp đến đây, Nguyệt Kiều quả nhiên tỉnh ngộ. Nghe nói Trọng Hoa tôn giả rất bảo bọc đồ đệ của mình, vì thế địa vị của đồ đệ này không cần phải nói tới nữa, đến Ngu Độ chưởng giáo của Nam Hoa cũng phải nuông chiều đồ đệ của Lạc Âm Phàm, nếu thực sự mạo phạm tới môn hạ của bọn họ, không cần đợi tôn giả đích thân ra tay trừng trị thì bản thân hắn cũng gặp xui xẻo lớn rồi.

Biết rõ không thể làm càn được nữa, Nguyệt Kiều vội cười nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta thấy sư muội đi lang thang một mình, chỉ sợ muội gặp chuyện không may, muốn đưa muội về, ai ngờ lại khiến muội hiểu lầm. Tần sư huynh đến thật đúng lúc, ta không quấy rầy nữa, xin thất lễ vì đã không tiếp đón được.” Nói xong, hắn buông tay rồi vội vã rời đi.

May mà có Tần Kha giải vây, bằng không chuyện này mà làm ầm lên thì cả hai phái đều sẽ mất mặt. Trọng Tử lặng lẽ liếc nhìn Tần Kha, trong lòng vô cùng cảm kích nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Từ sau hôm đi ngắm tuyết, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào, lúc này lại càng cảm thấy lúng túng.

“Đi thôi!”

Trọng Tử bước theo sau, khẽ gọi: “Tần sư huynh!”

Tần Kha dừng lại, nhìn nàng.

“Hôm đó muội không nên khiến huynh tức giận…”

“Ta chưa từng giận muội.”

“Hả?”

Thấy nàng có vẻ bất ngờ, Tần Kha nở nụ cười hiếm hoi.

“Ta bận bịu suốt ngày, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà cũng giận muội sao?”

Trọng Tử thẹn thùng nói: “Muội biết sư huynh rất đại lượng, sẽ không tính toán với muội.”

Tần Kha vẫn tiếp tục đi về phía trước, nói: “Nếu còn chạy lung tung nữa, ta sẽ mách với Mẫn tiên tôn để người phạt muội đấy!”

Trọng Tử chạy theo sau, kéo ống tay áo của Tần Kha. “Sư huynh!”

Tần Kha liếc nhìn.

“Thực ra…” Trọng Tử ấp úng, trước sau vẫn muốn hắn thay đổi thành kiến với sư phụ của mình, bèn nói: “Sư tỷ của muội... thực ra sư phụ chưa từng trục xuất tỷ ấy khỏi sư môn.”

Tần Kha không phản bác, chỉ trầm mặc giây lát rồi nói: “Ta có chuyện này vẫn muốn hỏi muội.”

Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: “Sư huynh muốn hỏi muội chuyện gì?”

Tần Kha nói: “Trận đánh ở Lạc Hà năm đó, muội đã dính chưởng của Dục Ma Tâm ư?”

Trọng Tử nhớ lại, nói: “Đúng vậy!”

Tần Kha thấp giọng hỏi: “Có phải tôn giả đã để lại trên người muội một tiên chú không?”

Nhắc tới chuyện này, đến giờ Trọng Tử vẫn không thể lý giải nổi, năm đó nàng đã trúng một chưởng của Dục Ma Tâm, lúc đó ai nấy đều cho rằng là do nàng đã tu thành tiên ấn hộ thân nên mới thoát chết, nhưng thực chất nàng không có khả năng đó. Một đệ tử mới tu hành hai năm sao có thể tu đến tiên ấn, trong vài chục năm trước đó cũng chưa chắc đã có tiền bối nào làm được chuyện này. Lúc Ngu Độ hỏi, cũng chính Lạc Âm Phàm đứng ra giải thích, nói là do trước đó chàng đã để lại tiên chú trên người Trọng Tử, lúc đó mọi người mới không truy cứu nữa.

Chân tướng như thế nào, chỉ có Trọng Tử là hiểu rõ nhất.

Tần Kha đã hỏi, ắt là hắn đã hoài nghi, nhưng sư phụ không nói ra là có lý do riêng, Trọng Tử hết sức khó xử, đành quanh co: “Chuyện này… muội cũng không nhớ rõ nữa, lúc đó hình như…” Lời còn chưa dứt đất dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội, tựa hồ bị va đập rất mạnh, ngay sau đó, trong không khí, một luồng hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, tuyết trắng xóa đất trời trong phút chốc đã tan hết, phía xa xa, ánh nắng chiều đỏ như màu máu bao trùm khắp Thiên Sơn, đẹp đến quỷ dị. Trọng Tử kinh ngạc. “Đây là… Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Tần Kha cau mày nói: “Đất trời chuyển biến kỳ lạ nhất định là đã có đại sự gì rồi, mau quay về xem sao!”

Hai người vội vã quay trở về núi Lạc Mai, không ngoài dự liệu, các đệ tử đều đang tụ lại trong vườn bàn tán xôn xao, nét mặt ai nấy đều có vẻ bất an, rất nhanh sau đó, Mẫn Vân Trung và Lam lão chưởng giáo dẫn theo vài đại đệ tử Thiên Sơn phái tới. Lam lão chưởng giáo cũng tỏ ra sợ hãi đến kinh ngạc, nói: “Tiên giới sao lại có những chuyện lạ lùng thế này chứ?”

“Có lẽ là do một sức mạnh từ bên ngoài quấy nhiễu.” Mẫn Vân Trung trầm ngâm. “Lục giới và nhân gian vốn thông nhau nhưng sức mạnh của nhân gian không đủ lớn để có thể lay động được tiên giới, thật kỳ lạ.”

Lam lão chưởng giáo chợt nghĩ tới một chuyện. “Chẳng lẽ là do con đường thông xuống đáy biển kia sao?”

Mẫn Vân Trung biến sắc mặt, lớn tiếng nói: “Tần Kha, mau mang theo một đệ tử nữa về Nam Hoa báo tin!”

“Động tĩnh lớn như vậy, nhất định là chưởng giáo và tôn giả đều đã phát hiện ra rồi.” Lam lão chưởng giáo vội ngăn cản. “Hay là ta cứ tới Thiên Trì xem xét kĩ càng trước đã.” [2]

[2]  Thiên Trì: Ao trời.

Thiên Trì của tiên giới nằm ở cuối dãy núi Bạch Mang, trong phạm vi vài dặm xung quanh đó, mặt trời như một tấm gương sáng chói lòa, nơi đây quanh năm có tuyết bao phủ nhưng giờ đây trên Thiên Trì không còn chút dấu vết của băng tuyết, thật vô cùng kỳ quái.

Mọi người ngự kiếm tới vùng trời Thiên Trì.

“Có động tĩnh!” Lam lão chưởng giáo khẽ quát. Một ánh sáng bạc lóe lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc chìa khóa, ông giơ tay, ném chiếc chìa khóa đó xuống phía dưới, nước dưới ao lập tức cuồn cuộn khấy động, tạo thành một vòng xoáy lớn, thẳng xuống đáy ao sâu nghìn trượng.

Mẫn Vân Trung điều khiển Phù Đồ Tiết bay xuống đầu tiên, Văn Linh Chi không hề chậm trễ, theo sát ngay sau, Lam lão chưởng giáo xoay người lại gọi Nguyệt Kiều, bảo hắn đưa những đại đệ tử còn lại ra bên ngoài giám sát chặt chẽ cổng ra vào, đề phòng sự việc ngoài ý muốn, sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lam lão chưởng giáo liền dẫn đoàn người đi xuống hố nước xoáy đó.

Nguyệt Kiều kéo tay Tư Mã Diệu Nguyên, nói: “Sư muội, theo ta ra ngoài kia canh giữ!”

Tư Mã Diệu Nguyên cắn môi, đi qua khuyên Tần Kha: “Sư huynh, ở đây đã có Mẫn tiên tôn và mọi người rồi, chúng ta hãy ra ngoài canh giữ cổng chính, huynh thấy thế nào?”

Tần Kha lắc đầu, căn dặn Trọng Tử: “Muội ở lại trên này, chờ tôn giả đến.”

Sau trận chiến ở Lạc Hà năm đó, trong lòng Trọng Tử đã hình thành một nỗi ám ảnh với nước, do dự một lát, cuối cùng nàng cũng cắn răng, nói: “Không chừng đây là đại sự, hay là muội cứ đi xem xem, nhỡ đâu giúp ích được phần nào.”

Tần Kha cũng không miễn cưỡng, kéo nàng nhảy xuống hố nước.

Tư Mã Diệu Nguyên thấy thế thì tức giận đến đỏ bừng mặt, giằng khỏi tay Nguyệt Kiều. “Ta cũng muốn xuống đó xem!”

Hóa ra trong lục giới, không phải giới nào cũng liền nhau mà phải thông qua nhân gian. Năm đó, Ma tôn Nghịch Luân đánh lén tiên giới, vì muốn che đậy tai mắt của Tiên môn nên hắn đã lừa gạt, lợi dụng sức mạnh vạn ma ở hư thiên, bí mật mở một lối đi từ dưới đáy biển sâu nghìn dặm lên Thiên Trì của Thiên Sơn này, nối liền ma giới và tiên giới. Một phần do thiên thời địa lợi, lúc đó lại đúng là ngày hội tụ đủ bảy ngôi sao mấy vạn năm mới có một lần, sao Bắc Đẩu sản sinh ra ma khí, hơn nữa Nghịch Luân vốn là Thiên ma, có khả năng triệu hồi vạn ma, tất cả những điều kiện đó đã giúp y thành công.

Ma tộc bất ngờ lẻn vào tiên giới qua Thiên Trì, Thiên Sơn phái thê thảm nhất, ai cũng bị trọng thương, trong khi đó, Nghịch Luân đích thân dẫn đại quân chọn đường thông qua nhân gian để tiến đánh Nam Hoa, tạo thành thế gọng kìm tấn công cả trong lẫn ngoài, việc này quả nhiên khiến Tiên môn trở tay không kịp. Viện binh chưa kịp tới, Lam lão chưởng giáo cùng các đệ tử Thiên Sơn đã trải qua một trận khổ chiến khốc liệt, cuối cùng Tuyết Lăng tiên tôn liều mình, dùng Huyễn Tinh Thạch - pháp bảo trấn giáo của Thiên Sơn – mới giành được thắng lợi, bảo toàn Thiên Sơn phái, nhưng cũng vì thế mà Tuyết Lăng bỏ mạng. Nghịch Luân tiến công lên Nam Hoa, cuối cùng trong trận đánh ở thông thiên môn, hắn đã cùng Nam Hoa Thiên tôn đồng quy vu tận.

Rất nhiều người suy đoán, trong cái đêm trước ngày xảy ra đại chiến, Nghịch Luân đã đem phân nửa ma lực phong ấn vào Ma kiếm là nhằm mục đích mở lối đi này, dù sao thì muốn phá vỡ bức tường che chắn hai giới tiên - ma hình thành một cách tự nhiên giữa lục giới cũng không phải một việc dễ dàng gì.

Tai họa lớn đã qua đi, Lạc Âm Phàm tiếp nhận chức vụ tiên minh thủ tọa, hạ lệnh lấy bùn đất dưới sông Hằng và hàn thiết dưới đáy biển luyện thành tương trấp rồi đổ xuống con đường dẫn xuống đáy biển này, lấp kín lại. Nghịch Luân đã chết, cũng không thể tái sinh, bởi vậy con đường dẫn xuống đáy biển nhiều năm nay không còn xảy ra điều gì bất trắc. Hôm nay tiên giới lại xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, nhất định là do có ngoại lực tác động nên trật tự của tự nhiên bị phá hỏng, rất có thể là có liên quan tới con đường này. [3] [4]

[3] Hàn thiết: kim loại nằm sâu dưới đáy biển, có tính hàn.

[4] Tương trấp: một loại chất lỏng sền sệt, như vôi vữa bây giờ.

Sắp đến đáy của Thiên Trì bỗng hiện ra một cánh cổng vào con đường thông xuống đáy biển, Mẫn Vân Trung phát hiện ra luồng ma khí vô cùng hùng mạnh, lớn tiếng kêu: “Không xong rồi!” Phù Đồ Tiết phát ra tiên lực, ba đường phong ấn cùng lúc chụp xuống.

Ma lực và tiên lực va chạm vào nhau, xung quanh sóng nước cuồn cuộn, bốn bóng người dần trở nên rõ ràng, Trọng Tử tập trung nhìn, ngoại trừ Dục Ma Tâm và Âm Thủy Tiên, còn có hai người nàng chưa từng nhìn thấy. Một gã trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa, tóc đen như mực, quần áo chỉnh tề, rất có phong cách của vương công quý tộc, chỉ có điều người y toát ra yêu khí ngút trời. Còn người kia là một hòa thượng tuổi chừng ngoài ba mươi, trên tay cầm Pháp Hoa trượng và bình bát làm bằng gỗ tử đàn, thế nhưng trên người y lại khoác chiếc áo cà sa màu đen cấm kỵ của Phật môn. [5]

[5] Bình bát: bát ăn của nhà sư.

“Pháp Hoa Diệt!”

“Yêu Phượng Niên!”

Các đệ tử đi phía sau đã tới, nhìn thấy hai người này thì kinh ngạc hét lên, vì thế Trọng Tử mới biết quý tính đại danh của hai người này, thầm giật mình, không ngờ tứ đại hộ pháp của ma cung đều ở cả đây.

Sau khi đánh một chiêu, Mẫn Vân Trung bị chấn động, lui về phía sau ba trượng mới có thể đứng vững, gắng gượng nuốt xuống một ngụm máu vừa chực trào lên. Lam lão chưởng giáo và Tần Kha bước lên phía trước tương trợ.

Thấy rõ tình hình thế này, Mẫn Vân Trung lại lộ vẻ vui mừng, cưòi nhạt, nói: “Chỉ có bốn người sao?”

Vật ngăn chặn đường xuống đáy biển đã bị phá hỏng một cách trầm trọng, thế nhưng đến được đây cũng chỉ có bốn người bọn chúng, tức là bức tường che chắn tự nhiên của lục giới vẫn chưa bị bọn chúng phá tan.

Bức tường che chắn này đã từng bị Nghịch Luân phá vỡ nhưng nhiều năm trôi qua, hấp thụ linh khí đất trời, nó đã tự liền lại, đến nay cho dù không cứng cáp như xưa nhưng pháp lực của ma binh tầm thường cũng không làm lung lay được nó. Lúc này, chỉ dựa vào lực lượng ít ỏi của bên mình, muốn đánh thắng tứ đại hộ pháp của ma cung là điều rất khó, nhưng so với việc phải đối mặt với ngàn vạn ma quân thì như vậy đã là rất may mắn rồi.

Lam lão chưởng giáo cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng Mẫn Vân Trung liếc mắt nhìn nhau rồi cùng vung kiếm, các đệ tử phía sau cũng lập tức dàn hàng vây quanh, bày kiếm trận, vây hãm tứ đại danh ma vào một chỗ.

“Chỉ cần bốn người chúng ta, cả Thiên Sơn phái các ngươi đã khó bảo toàn rồi.” Trong tiếng cười tà ma, quỷ dị, Yêu Phượng Niên bỗng biến mất, rồi ảo ảnh quỷ quái của y xuất hiện ở một chỗ khác, trong chớp mắt đã kéo được một đệ tử Thiên Sơn phái đến trước mặt, vặn gãy cổ, hút máu.

Thấy đồ đệ của mình chết thảm, Lam lão chưởng giáo giận dữ quát: “Bày trận!”

Vừa dứt lời, vài tiếng kêu thảm thiết nữa lại vang lên, mấy tên đệ tử không địch nổi ma lực, hóa thành một nắm xương khô.

Lam lão chưởng giáo vừa tức giận vừa đau xót. “Nghiệp chướng! Dám giúp Ma tộc đối phó với Tiên môn! Chỉ trách năm đó ta nhẹ dạ mà nghe lời cầu xin của Tuyết Lăng, tha cho loại nghịch đồ nhà ngươi!”

“Từ lâu ta đã không còn quan hệ gì với Thiên Sơn phái các ngươi, tại sao lại nói tới sư môn gì chứ?” Âm Thủy Tiên liếc nhìn Lam lão chưởng giáo, thản nhiên nói: “Nếu không phải do các ngươi vô dụng thì chàng đã không chết, nể tình chàng gọi ngươi là sư phụ nên hôm nay ta sẽ tha cho cái mạng già của ngươi.”

Trong nháy mắt, Yêu Phượng Niên đã hút cạn máu của đệ tử kia rồi vứt thi thể của gã sang một bên, tay áo dài khẽ phất lên, những vết máu trên người biến mất, y lại trở về với dáng dấp của một gã vương tôn ung dung, tự tại, hướng về phía Âm Thủy Tiên, cười nói: “Hôm nay người có thể giết người một cách thoải mái, ta cũng có thể hút máu một cách sảng khoái.”

Âm Thủy Tiên lạnh lùng nói: “Uống máu người khiến ta phát ngấy.”

Yêu Phượng Niên không hề tức giận, cười ha hả.

Lam lão chưởng giáo thở dài mấy tiếng rồi vung kiếm chém tới. “Khốn kiếp! Ngươi thật sự cho rằng hôm nay bọn ngươi có thể tự tung tự tác được sao?”

Trên đường đến đây, Trọng Tử đã nghe Tần Kha nói qua câu chuyện về lối đi này, lúc này nàng thầm ngẫm nghĩ. Bản lĩnh của Ma tôn Cửu U thực sự không nhỏ chút nào, không cần sức mạnh của vạn ma trong hư thiên mà y đã có thể phá được đến tận đây, có thể thấy y đã lên kế hoạch từ nhiều năm nay rồi, hôm nay tứ đại hộ pháp đều đến cả đây, chỉ có y là chậm trễ chưa ra mặt, chẳng lẽ y lại tiếp tục sử dụng kế sách của Nghịch Luân năm đó, đích thân đem quân tiến đánh Nam Hoa?

Trọng Tử như hít phải một luồng khí lạnh, sau đó nghĩ kĩ càng lần nữa, cảm thấy không thể có khả năng đó.

Nghịch Luân tu thành Thiên ma mới có thể tiến đánh Nam Hoa, mà còn phải mượn sức mạnh của quần ma chốn hư thiên, Cửu U nào lợi hại đến vậy? Dù sao thì việc kiểm soát nhân gian cũng là nhiệm vụ chủ yếu của Tiên môn, mấy năm gần đây, dưới sự dẫn dắt của sư phụ, các phái trong Tiên môn phòng thủ vô cùng chặt chẽ, chỉ dựa vào sức lực của Cửu U ma cung, muốn tấn công Nam Hoa e là không dễ dàng gì. Hơn nữa, đã có Ngu chưởng giáo và sư phụ ở đó thì dù việc đó có xảy ra, họ cũng dư sức bảo vệ được Nam Hoa.

Trọng Tử tự trấn an, vừa giúp đỡ các đệ tử Thiên Sơn phái vây bắt Âm Thủy Tiên vừa lẳng lặng quan sát tình thế.

Lúc này trong tứ đại hộ pháp của ma cung chỉ có ba người là trực tiếp ra tay, còn Dục Ma Tâm vẫn đứng trước cánh cửa thông tới con đường xuống đáy biển, chẳng lẽ…

Trọng Tử cả kinh nói: “Hắn muốn phá vỡ tiên chướng!”

(6) Tiên chướng: vật che chắn của nhà tiên.

Dục Ma Tâm đúng là đang có ý định này, y để cho đám Âm Thủy Tiên chiến đấu với Thiên Sơn phái, còn mình thì cùng với kẻ bên kia cửa động hợp lực phá tan tiên chướng cuối cùng này tạo thành thế gọng kìm vững chãi, mưu mô phá hủy bức tường che chắn giữa hai giới tiên - ma. Một khi bức tường che chắn giữa hai giới tiên - ma bị phá hủy, ma quỷ có thể lợi dụng lối đi này, tự do lui tới tiên giới, Mẫn Vân Trung và Lam lão chưởng giáo đều nhận ra mấu chốt của vấn đề nhưng lúc này đã bị Âm Thủy Tiên, Pháp Hoa Diệt và Yêu Phượng Niên không chế, không thể nào thoát ra được, các đệ tử của hai phái cũng đã bại trận dưới ma lực của bọn chúng.

Tam đại hộ pháp hợp lực, đám người Mẫn Vân Trung đâu phải là đối thủ của bọn chúng! Cho dù có phái đệ tử tới các môn phái gần nhất cầu cứu, nhanh nhất cũng mất đến một, hai ngày, cứ tiếp tục đánh nhau như vậy, cùng lắm là một ngày sau, đừng nói là tiên chướng bị phá hủy mà ngay cả Thiên Sơn phái cũng chìm ngập trong tai ương. Nếu tam đại hộ pháp mà thiếu một người...

Trọng Tử lại tập trung suy nghĩ rồi lớn tiếng nói: “Âm hộ pháp khoan đã, trước hết hãy nghe vãn bối nói một lời!”

Âm Thủy Tiên xoay mặt, liếc nhìn nàng một cái, nhận ra Trọng Tử, liền nói: “Lại là ngươi à?”

Trọng Tử hành lễ. “Âm hộ pháp vẫn còn nhớ vãn bối ư?”

“Ngươi lại muốn lừa gạt ta sao?”

“Không phải là lừa gạt người, vãn bối chỉ muốn khuyên người một câu, năm đó Tuyết tiên tôn vì bảo vệ Thiên Sơn không tiếc bị đánh tan hồn phách, Âm tiền bối vì người mà nhập ma, có thể thấy Âm tiền bối đối với người đầy yêu thương và kính trọng. Nếu kính trọng, yêu thương người thì tại sao Âm hộ pháp lại nhẫn tâm hủy diệt những gì mà người liều mạng bảo vệ?”

“Ngươi tưởng những lời này của ngươi thuyết phục được ta sao?”

Trọng Tử không hề trốn tránh, nói: “Vãn bối không dám, nhưng Tuyết tiên tôn chính là chết trong tay Ma tộc, hôm nay Âm tiền bối lại giúp Ma tộc tấn công Thiên Sơn phái. Nếu Tuyết tiên tôn biết, người sẽ thất vọng biết nhường nào!”

Âm Thủy Tiên nhanh chóng đến trước mặt Trọng Tử nói: “Đáng tiếc, ta quyết không phản bội ma cung.”

Những ngón tay như tay quỷ, ánh sáng màu lam lóe lên, hướng tới cổ Trọng Tử mà bóp, Tần Kha đang muốn tới tương trợ, Mẫn Vân Trung và Văn Linh Chi đã nhanh hơn một bước, đứng chắn trước Trọng Tử, Văn Linh Chi nhanh chóng kéo nàng ra sau lưng, Mẫn Vân Trung quát khẽ: “Còn không ít lời đi một chút? Mau chạy ra ngoài, tới báo tin cho sư phụ ngươi!”

Giờ mà rời khỏi Thiên Sơn ư? Trọng Tử lắc đầu. “Tha thứ cho Trọng Tử không thể tuân lệnh.”

Mẫn Vân Trung nghe nàng nói vậy thì vừa giận vừa mừng, chặn đòn công kích của Yêu Phượng Niên, nói: “Đứa trẻ ngoan, ta biết ngươi gan dạ, sáng suốt nhưng sư phụ ngươi hiện chỉ có mình ngươi là đồ nhi, có thể nào lại để ngươi xảy ra chuyện? Không thể phụ lòng tôn giả, khiến tôn giả khổ tâm được.”

“Tiên tôn cùng các sư huynh, sư điệt đều ở đây khổ chiến, Trọng Tử nếu lâm trận mà bỏ chạy thì thật mất mặt sư phụ quá! Tiên tôn không cần lo lắng cho đệ tử, đệ tử có thể ứng phó được.”

Mẫn Vân Trung không biết phải nói sao, tiếp tục giao chiến với Yêu Phượng Niên.

Trọng Tử lại nhìn sang phía Âm Thủy Tiên, thấy nàng ta tuy không chịu dừng tay nhưng rõ ràng thế tiến công đã chậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là nàng ta đang do dự, Trọng Tử không khỏi cảm thấy vui mừng. Một mỹ nữ si tình như vậy, tại sao lại trở thành nữ ma đầu đáng sợ như người ta vẫn đồn đại chứ? Nghĩ đến đây, Trọng Tử mạnh dạn nói: “Mảnh đất này là nơi Tuyết tiên tôn đã liều mình bảo vệ, Trọng Tử không so bì được với Tuyết tiên tôn nhưng Trọng Tử cũng liều mình như người, may mà giờ Tuyết tiên tôn đã mất rồi, không nhìn thấy những gì Âm hộ pháp đang làm, Âm hộ pháp không cần kiêng nể, đừng nói là giết một mình ta, muốn giết hết đệ tử Thiên Sơn phái cũng thế mà thôi.”

Âm Thủy Tiên thu hồi thanh kiếm trên tay, nói: “Ngươi cho là không có ta, các ngươi có thể ngăn cản được ma cung sao?” Nói xong, quả nhiên nàng ta đã lùi sang một bên, không đánh nữa.

Yêu Phượng Niên mặt biến sắc, lớn tiếng cười rộ “Nhìn Âm hộ pháp của chúng ta kìa, không ngờ lại nghe lời của một con nhóc miệng còn hôi sữa.”

Dục Ma Tâm xoay người, giận dữ nói: “Âm Thủy Tiên, ngươi muốn chết à?”

Âm Thủy Tiên không nói gì.

Không có nàng ta, Yêu Phượng Niên và Pháp Hoa Diệt dần dần cảm thấy đuối sức, đám người Tần Kha thoát khỏi thế gọng kìm của chúng, tấn công về phía Dục ma Tâm, Mẫn Vân Trung và Lam lão chưởng giáo vô cùng mừng rỡ.

Dục Ma Tâm không thể tập trung phá vỡ cửa động thông xuống đáy biển được nữa, nghiêng mình tránh đòn của Tần Kha. “Thánh quân đã nhiều lần tha thứ cho ngươi để giờ ngươi có thể làm càn ư?”

Âm Thủy Tiên do dự.

Dục Ma Tâm không rời khỏi cửa động, lạnh lùng cười một tiếng rồi hướng về phía đám người Trọng Tử mà tấn công. “Đúng là một con bé khéo mồm khéo miệng! Chi bằng tiêu diệt Thiên Sơn trước rồi mở lối đi sau cũng được.”

Trọng Tử đã từng nếm qua chưởng pháp của hắn nên không dám đón đỡ, chỉ tránh sang một bên.

Dục Ma Tâm đã nhúng tay vào, tất nhiên là uy lực vượt xa Âm Thủy Tiên. Chiến đấu một trận kịch liệt, đệ tử hai phái Thiên Sơn và Nam Hoa lần lượt bị đánh lui, dần dần bị đẩy khỏi Thiên Trì.

Trọng Tử thấp thỏm, bất an.

Nhìn thần sắc của Dục Ma Tâm thì chắc hẳn y muốn tốc chiến tốc thắng tiêu diệt Thiên Sơn phái, từ đó buộc Thiên Sơn phái rơi vào thảm cảnh. Nhưng đổi lại, nghĩ ở một góc độ khác, nếu có thể dẫn dụ được bọn chúng rời đi, sẽ không có người phá hủy bức tường che chắn giữa hai giới tiên – ma nữa, lối đi xuống đáy biển cũng coi như tạm thời an toàn.

Dục Ma Tâm và hai tên hộ pháp kia từng bước ép sát, tới mặt nước của Thiên Trì, bỗng có người phát hiện ra điều bất thường liền hét lớn: “Không xong rồi! Quay lại mau!”

Mấy luồng khí xanh từ trong ống tay áo của y bay ra, tản vào đoàn người.

“Dục độc, mọi người cẩn thận!” Chúng đệ tử đều lui ra xa.

“Mau ngăn bọn chúng lại!” Lam lão chưởng giáo hét lớn, xung quanh có vài bóng người lao thẳng về phía tứ đại hộ pháp, dường như họ đã có sự chuẩn bị từ lâu.

Trọng Tử do không phản ứng kịp, chợt cảm thấy một luồng nhiệt xâm nhập vào cơ thể, chẳng mấy chốc đã chạy lên đến não, sau đó biến mất, không chút dấu vết. Kinh hãi một hồi, nàng vội vận khí kiểm tra cẩn thận nhưng dường như không có điểm gì đáng lo ngại, luồng nhiệt đó hình như đã tan biến, cũng không có bất cứ cảm giác gì, linh lực vẫn chuyển động bình thường, không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy mệt, vì thế nàng không để tâm đến nữa.

Mọi người đều hướng mắt về phía bên kia, không ai chú ý tới nàng.

Một luồng sáng xanh chẳng rõ từ chỗ nào bay tới, đứng sát gáy Âm Thủy Tiên quan sát cuộc chiến.

“Sư phụ!”

Xuất quỷ nhập thần như vậy, rõ ràng chỉ có Lạc Âm Phàm của Nam Hoa phong, lúc này chàng lại ung dung xuất hiện giữa không trung, bên cạnh còn có mấy vị chưởng môn có dáng dấp của thần tiên, trên khuôn mặt ẩn hiện nét cười.

Nhìn ánh mắt tiểu đồ đệ lấp lánh, Lạc Âm Phàm gật đầu với nàng rồi nhìn sang Âm Thủy Tiên. “Tức nhưỡng!”

Chuyện này là thế nào? Sao sư phụ lại đột nhiên xuất hiện? Trong lúc đầu óc Trọng Tử đang hỗn loạn, chợt nghe Tần Kha đứng bên cạnh nói: “Tôn giả đã phát hiện ra động tĩnh dưới đáy biển này từ lâu rồi”.

Trọng Tử hiểu ra, vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc nhìn sư phụ. Hóa ra sư phụ đã bố trí cạm bẫy này từ lâu, chẳng trách Mẫn tiên tôn cùng Lam lão chưởng giáo mặc dù hoảng hốt nhưng không rối loạn. Như vậy có nghĩa ban nãy nàng thuyết phục Âm Thủy Tiên xem như là “chó ngáp phải ruồi”, dẫn dụ Dục Ma Tâm nổi tà ý tàn sát Thiên Sơn phái, đánh lên tận trên mặt Thiên Trì mới chính là mục đích của sư phụ hay sao?

Quả nhiên, Mẫn tiên tôn không bất ngờ chút nào, Lam lão chưởng giáo còn mỉm cười với nàng.

Sư phụ muốn đoạt tức nhưỡng làm gì? Trọng Tử nhìn chàng.

Lạc Âm Phàm chậm rãi đi tới trước mặt Âm Thủy Tiên. “Giao tức nhưỡng ra đây, nể mặt Tuyết Lăng, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

Âm Thủy Tiên cười khúc khích, đáp: “Chàng đã chết từ lâu rồi, ngươi không cần phải nể mặt như vậy.”

Dục Ma Tâm đã chạy tới cửa động thông xuống đáy biển, nghe thấy vậy thì xoay người, cười nhạt. “Lạc Âm Phàm, cái bẫy ngươi lập ra quả là hoàn hảo, đáng tiếc là người lại bắt nhầm người rồi, tức nhưỡng không phải nằm trong tay Âm Thủy Tiên mà là trong tay ta!”

Lạc Âm Phàm cau mày. Dục Ma Tâm giận dữ nhìn Lạc Âm Phàm trong giây lát, giơ tay ném ra một cái túi gấm. Lạc Âm Phàm tiếp nhận, không cần xem kĩ, Mặc Phong kiếm tự động trở lại vỏ. Dục Ma Tâm không thèm quan tâm tới Âm Thủy Tiên, xoay người lại, hô: “Rút lui!”

Ba bóng người biến mất ở cửa động xuống đáy biển, Âm Thủy Tiên ngây người một lúc rồi cũng theo sau chúng, mọi người tuy muốn truy sát bọn chúng nhưng Lạc Âm Phàm trước đến nay đã nói là làm, nói tha là tha nên không ai dám đuổi theo.

Hóa ra từ lâu rồi Lạc Âm Phàm đã phát hiện con đường thông xuống đáy biển có vấn đề và đoán chắc là do Cửu U ma cung gây ra. Đại hội Tiên môn sắp đến gần, chưởng môn và các tiên tôn đều vội vàng tới tham dự, bởi vì các phái đều vắng vẻ nên chàng đích thân bố trí Tiên môn tăng cường phòng thủ các vị trí trọng yếu của nhân gian, phòng ngừa ma cung nhân cơ hội này mà làm càn, dù có gặp chuyện chẳng lành thì cũng có thể nhanh chóng biết được. Mà quan trọng nhất bây giờ chính là đường thông xuống đáy biển kia. Lạc Âm Phàm cùng mấy vị chưởng môn xuống Thiên Trì kiểm tra một chuyến, thấy những lớp che chắn đã bị phá hủy gần hết, cửa động thông xuống đáy biển tràn ngập ma khí nhưng đa phần đã bị ngăn cản bởi bức tường ngăn cách tự nhiên giữa hai giới tiên – ma.

Bức tường ngăn cách giữa hai giới tiên – ma này tự nhiên mà có, tuy mỏng manh nhưng thực chất lại có thể ngăn cản được nghìn vạn ma quân, tuy kiên cố nhưng nếu thuật pháp cao cường thì vẫn có thể phá hủy. Mẫn Vân Trung nói: “Phải mau chóng khôi phục nó, không thể chậm trễ thêm nữa!”

Lạc Âm Phàm nói: “Hôm trước ta cùng mấy vị chưởng môn có đi qua vùng Lạc Hà, thu được một khối đá ngũ sắc, hôm nay lại có thêm tức nhưỡng của thần giới, có đủ điều kiện để tu bổ lối đi xuống đáy biển được rồi, từ nay về sau vĩnh viễn tiêu trừ được hậu họa.”

Từ lâu đã có ý định tu bổ lại con đường xuống đáy biển này nên mới giăng bẫy để đoạt được tức nhưỡng, Mẫn Vân Trung vốn rất cảm kích, giờ nghe nói khối đá ngũ sắc cũng đã được thu hồi một cách thuận lợi, ông ta tỏ ra rất vui sướng. “Còn chờ gì nữa, chúng ta đến đó ngay đi!”

“Có gì đó không ổn!” Lam lão chưởng giáo ở bên cạnh cẩn thận kiểm tra tình hình trong động, bỗng lắc đầu nói: “Khí nóng dưới lòng đất đang dâng tràn, nước biển hình như còn đang chảy ngược lên phía trên, mặc dù Dục Ma Tâm đã rút lui nhưng nhất định hắn không chịu cam lòng, e rằng hắn đã gài bẫy ở đây rồi, giờ chúng ta xuống phía dưới tu bổ nhất định sẽ gặp nhiều nguy hiểm.”

Trọng Tử lập tức quay sang nhìn Lạc Âm Phàm. Không ngoài dự liệu, Lạc Âm Phàm nói: “Ta sẽ xuống dưới xem xét.”

“Sư phụ!”

“Ta sẽ đi cùng tôn giả, lúc gặp biến cố có thể phối hợp để ứng phó.” Mẫn Vân Trung quả quyết nói. “Còn cửa động này, làm phiền Lam chưởng giáo phái đệ tử canh giữ giùm.”

Lam lão chưởng giáo khuyên nhủ không được, bất đắc dĩ phải ưng thuận, nói: “Tiên tôn cứ yên tâm, đích thân ta sẽ dẫn người tới canh giữ nơi này cho ngài.”

Đại hội Tiên môn sắp diễn ra, các chưởng giáo và đệ tử các môn phái đều lục tục kéo tới đông đủ, Ngu Độ của Nam Hoa phong, Trác Diệu của Thanh Hoa cung và Ngọc Hư Tử của phái Côn Luân cũng đã tới. Điều bất ngờ là Cửu U ma cung không hề đưa quân tiến đánh Nam Hoa, thậm chí chúng chẳng có động tĩnh gì, chỉ phái tứ đại hộ pháp xông vào đường dẫn xuống đáy biển, khiến mọi người không thể hiểu được lý do và mục đích của chúng. Nếu nói một cách nghiêm túc thì hành động của Cửu U lần này vẫn chưa thu được thành quả gì tốt đẹp, tốn nhiều năm như vậy để mưu mô phá hủy cổng động xuống đáy biển nhưng bất thành, chẳng lẽ bọn chúng chỉ muốn gây loạn một chút cho Tiên môn thôi sao?

Nhưng điều mọi người quan tâm nhất bây giờ là việc Lạc Âm Phàm và Mẫn Vân Trung đang đi xuống cái động kia, Ngu Độ, Trác Diệu cùng mấy vị chưởng môn sau khi bàn bạc cũng quyết định xuống đó hỗ trợ.

Nghe nói Ngu Độ và mấy người nữa cũng đi, Trọng Tử mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Đằng đẵng suốt bảy ngày trời, nàng đều ngồi dưới gốc cây tuyết tùng bên bờ Thiên Trì, không lúc nào rời đi, Tần Kha tới khuyên nhủ nàng hai lần không được, sau hắn chỉ đứng một bên nhìn nàng, không khuyên nhủ nữa.

Trật tự của tiên giới đã bị đảo lộn, tuyết trắng tan thành nước, những cây tùng phô ra sắc xanh mượt vốn có, những biến chuyển này khiến Trọng Tử vô cùng hoảng hốt, quả thực bảy ngày mà dài tựa bảy năm.

“Trọng Tử!” Có người ở phía sau khẽ gọi.

Trọng Tử chậm rãi xoay mặt nhìn, lát sau mới nhận ra đó là ai, không khỏi cảm thấy bất ngờ, đứng dậy hành lễ. “Vân tiên tử!”

Trác Vân Cơ đã đổi sang bộ xiêm y màu hồng nhạt, nụ cười như hoa sen. “Đừng quá lo lắng, chàng sẽ không sao đâu.”

Hồi lâu vẫn chưa có tin tức gì của Lạc Âm Phàm, Trọng Tử vốn đang phiền muộn, vừa nghe thấy từ “chàng” được thốt ra từ miệng Trác Vân Cơ, nàng bỗng nổi giận đùng đùng, khẽ “hừ” một tiếng rồi hỏi: “Thật không?”

Trác Vân Cơ hơi nhíu mày. Thấy mình lỡ lời, Trọng Tử toát mồ hôi lạnh, trưng ngay ra vẻ mặt hòa hoãn. “Vân tiên tử đừng quở trách, chỉ là ta đang quá lo sợ nên mới cư xử không đúng mực thôi.”

Trác Vân Cơ gật đầu, nói vài câu xoa dịu nàng rồi xoay người bỏ đi.

Vô duyên vô cớ thất lễ, may mà Trác Vân Cơ tính tình hiền hậu, không tính toán, so đo, Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng lưng Trác Vân Cơ càng lúc càng xa, liền với tay nắm chặt một nhánh tùng, âm thầm buồn bực.

Vừa rồi Trọng Tử cũng bị chính mình dọa cho sợ hãi, điệu cười khẩy xa lạ kia thật khiến người ta sởn gai ốc, dường như nó không bị bất cứ thứ gì khống chế; cứ thế phát ra từ cổ họng, thường ngày rõ ràng Trọng Tử rất biết kiềm chế cảm xúc, ai ngờ gần đây, tính tình của nàng càng lúc càng lạ, xốc nổi không ai hiểu được, không thể che đậy được tâm tình, có phải do nàng đã quá lo lắng cho sư phụ nên mới thay đổi như thế không?

Trong lúc Trọng Tử còn đang nghi hoặc, bên tai bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, mặt nước Thiên Trì cuồn cuộn nổi lên vô số vòng xoáy.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Mặt Trọng Tử biến sắc, nàng cuống cuồng chạy đến giữa mặt ao quan sát.

Dưới tác động của sự biến đổi lớn này, đất dưới ao đùn lên, Lam lão chưởng giáo và chúng đệ tử đang canh giữ nơi cửa động thông xuống đáy biển đều bị sức đất đẩy lui lên trên, dừng lại trên mặt nước Thiên Trì. Bên cạnh còn có rất nhiều người khác, Ngu Độ, Mẫn Vân Trung, Trác Diệu... đều là những chưởng môn và tiên tôn lúc trước đã xuống phía dưới giúp Lạc Âm Phàm tu bổ lại động thông xuống đáy biển. Nhiều người như vậy nhưng tịnh không nghe thấy bất cứ tiếng nói chuyện nào. Trọng Tử cố tìm kiếm trong đám người, lát sau mặt nàng trắng bệch, kéo tay Tần Kha. “Có chuyện gì vậy?”

Tần Kha không đáp, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Trong lồng ngực dường như có vật gì đó nứt toác, Trọng Tử thất thần nói: “Chưởng giáo và mọi người đều đã ra ngoài rồi, Mẫn tiên tôn đi cùng sư phụ muội cũng ra rồi, vậy sư phụ muội đâu? Có phải người đã ra ngoài từ lâu, đang đợi mọi người ở đâu đó không?

Tần Kha trầm mặc giây lát rồi cầm tay nàng, an ủi: “Muội đừng nôn nóng, có thể…”

Trọng Tử đột nhiên đẩy hắn ra, nói: “Muội phải xuống phía dưới xem sao!”

Nàng đang định nhảy xuống thì dưới lòng Thiên Trì đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, nước ao bắn tung tóe, một bóng áo trắng từ trong làn nước chậm rãi bay lên, cả người ướt đẫm nhưng trông chàng vẫn ung dung.

Trong nháy mắt, hơi nóng tản đi hết, băng giá quay trở lại bao phủ cả không gian. Ánh mặt trời mau chóng khuất dạng, từng mảng mây đen dày đặc lại tràn ngập bầu trời, trong giây lát, những bông tuyết li ti phiêu du, rơi xuống mặt đất, tựa như bầu trời vừa phủ xuống một bức mành hoa trắng. Bóng người quen thuộc lẻ loi đứng giữa bức mành đó, dưới tuyết trắng, càng toát lên vẻ trang nghiêm, đĩnh đạc.

Trọng Tử nhìn chàng đến ngẩn ngơ, mọi người đứng bên cạnh ai nấy đều vui mừng khôn xiết, tự động lùi về phía sau, làm nền cho khung cảnh này. Nàng không còn nghe thấy bất cứ thứ gì, không nhìn thấy bất cứ người nào khác, bất chấp tất cả, lao lên, nhào vào lòng chàng, nghẹn ngào không nói thành lời.

Chàng có biết nàng đã lo sợ đến mức nào không? Nếu chàng gặp chuyện bất trắc, nàng sao có thể sống tiếp được đây?

Đây không phải nằm mơ đấy chứ? Trọng Tử cuống quýt ngẩng lên, lau khô dòng nước mắt, mở to hai mắt, nhìn thật kĩ. Khuôn mặt tái nhợt, uể oải song vô cùng bình tĩnh, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nàng, vẻ mặt đó lại dịu dàng, yêu thương đến lạ. Trọng Tử lại vùi mặt vào vòm ngực chàng, vừa cười vừa khóc.

Bị đồ đệ ôm chặt trước mặt mọi người như vậy, Lạc Âm Phàm vừa cảm động lại vừa xấu hổ, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, khẽ gọi: “Trọng Nhi?”

Dường như có một hạt mầm đang bén rễ trong lòng nàng, cựa quậy muốn đâm chồi, Trọng Tử cũng không hiểu rõ cảm giác này là gì, chỉ biết là nàng không muốn buông tay, càng lúc càng ôm chặt chàng, lẩm bẩm gọi: “Sư phụ!”

Tiểu đồ đệ gầy đi rất nhiều, dung nhan tiều tụy, chắc là vì lo lắng cho chàng, Lạc Âm Phàm bất giác mềm lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, nói: “Vi sư vẫn bình an, ngươi khóc cái gì?”

Hai người vốn là sư đồ nhưng vừa phải trải qua cảm giác đứng trước ranh giới sinh tử mong manh nên mọi người đương nhiên cũng không để ý, chỉ vui vẻ nói đùa vài câu, nhưng Lam lão chưởng giáo đứng bên cạnh lại nhíu mày thật chặt. Mẫn Vân Trung nở nụ cười tươi hiếm hoi, trách cứ: “Lớn như thế rồi mà không sợ mất mặt ư? Ôm chặt sư phụ như thế làm gì, còn không mau buông sư phụ ngươi ra, mọi người đang cười đây này!”

Trọng Tử tỉnh táo lại, phát hiện ra mọi người đều đang nhìn mình, mặt lập tức đỏ lựng.

Lạc Âm Phàm khẽ ho một tiếng, ý bảo nàng buông tay ra. “Con đường thông xuống đáy biển đã bị phong ấn, vĩnh viễn kiên cố rồi.”

Chàng đã ra ngoài bình yên vô sự, không còn nghi ngờ gì nữa, mọi viêc đã hoàn toàn được chế ngự, mọi người từ lâu cũng đã dự đoán được kết quả này, giờ lại nghe chính miệng Lạc Âm Phàm chứng thực thì càng yên tâm hơn, rối rít chúc mừng.

Trác Diệu đề nghị: “Đại hội Tiên môn sắp diễn ra rồi, sao tôn giả không nhân dịp này ăn mừng luôn thể?”

Lạc Âm Phàm gật đầu. “Đúng là phải như vậy!”

Mọi người vỗ tay, cười sảng khoái.

Trật tự của tiên giới đã được khôi phục, đại hội Tiên môn diễn ra ở núi Phân Hương thuộc Thiên Sơn, rượu thịt tươi ngon trải khắp các dãy bàn, người tham dự không dưới một vạn. Đại hội Tiên môn lần này náo nhiệt hơn hẳn những lần trước, hoàn thành được việc phong ấn con đường dẫn xuống đáy biển thông hai giới tiên - ma, vĩnh viễn diệt trừ hậu họa cho tiên giới, chính là kết quả của bao nhiêu ngày Lạc Am Phàm và các vị chưởng môn dày công tìm tòi, nghĩ cách, khắp nơi trong Tiên môn, ai nấy đều ca ngợi thành quả và công sức của mọi người lần này. Mọi người cùng nhau cất cao tiếng hát, đánh đàn, múa ca, tỉ thí võ nghệ, chè chén no say, thi nhau cười nói, quả là nhạc điệu chốn thần tiên.

Những bông tuyết vẫn không ngừng rơi, hân hoan buông mình xuống mặt đất, bàn tiệc và vật dụng trang trí đều được chạm khắc từ những tảng băng lạnh ngắt, những khối băng đăng dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh, khiến toàn bộ Phân Hương sáng tỏ như ngày dài bất tận, không hề có bóng đêm hiện hữu.

Không biết vị nào khởi xướng đầu tiên, các tiên nhân đua nhau thi triển thuật pháp thần thông của mình biến đá băng thành chỗ ngồi, có người còn biến ra đài sen, cây nấm, cá chép... Lúc tỉnh thì tiếp tục uống rượu, nhảy múa hát ca, lúc say thì lấy ngay chỗ ngồi của mình làm giường, ngủ một giấc say sưa. Họ uống rượu như uống nước lã, mấy vạn bầu rượu loáng cái đã cạn đáy, ban đầu uống rượu Lưu Hà, sau đó là uống rượu Quỳnh Hương.

Lạc Âm Phàm đang mời rượu rất nhiều người ở bên này, tất thảy đều là những vị có chức sắc, có tiếng tăm. Trọng Tử không muốn quấy rầy sư phụ, lẳng lặng chuyển qua ngồi bên cạnh Yên Chân Châu, mời nàng ấy hai chén rượu rồi nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Tỷ tỷ, sao từ nãy đến giờ muội không thấy Tần sư huynh đâu nhỉ?”

Yên Chân Châu mỉm cười, chỉ tay về một phía. “Thúc ấy đang ở bên kia chúc rượu.”

Trọng Tử nhìn theo hướng tay Yên Chân Châu vừa chỉ, quả nhiên thấy Tần Kha đang đứng cùng một vị công tử trang phục lộng lẫy. Trọng Tử nhìn thật kĩ, phát hiện nam nhân đó quen quen, sau một hồi suy nghĩ mới nhớ ra. “Đó chẳng phải là Trác thiếu cung chủ sao? Muội đã từng gặp hắn một lần.”

Yén Chân Châu nghe vậy thì đặt chén rượu xuống bàn, tò mò hỏi: “Muội quen hắn lúc nào? Hắn có ức hiếp muội không?”

Trọng Tử cảm thấy kỳ quái, nói: “Sao tỷ lại hỏi vậy? Muội thấy hắn rất hòa nhã, dễ gần mà.”

“Hòa nhã ư?” Yên Chân Châu há hốc miệng, lát sau cười rộ lên. “Muội không bị hắn làm phiền thì tốt rồi, mà ta nghĩ hắn có thêm mười lá gan nữa cũng không dám có ý nghĩ ức hiếp muội đâu.” Vừa nói nàng ấy vừa cầm một miếng hoa quả lên, bỏ vào miệng. “Muội không biết đấy thôi, hắn chính là người nổi danh nhất tiên giới, các nữ đệ tử nổi tiếng xinh đẹp của tiên giới có đến phân nửa đã từng trò chuyện với hắn.”

Trọng Tử “hả” một tiếng rồi nói: “Muội nhớ ra rồi, hình như hắn rất sợ một người tên là Chức Cơ.”

Yên Chân Châu nói: “Đáng đời hắn! Hắn và Văn sư cô của muội đều giống nhau, tu thành tiên cốt năm hai mươi chín tuổi, dựa vào vẻ bề ngoài hào hoa, suốt ngày chỉ thích nói những lời đường mật, phong lưu đã thành tính, năm đó hắn từng đến Nam Hoa chúng ta cầu hôn sư tỷ của muội hai lần liền.”

“Sư tỷ? Ặc!” Trọng Tử bật cười. “Sư tỷ không thích những người như vậy đâu.”

“Tôn giả không đồng ý.” Yên Chân Châu xoa xoa cánh tay, nói. “Sau khi sư tỷ của muội mất được vài năm, hắn liền cưới cháu gái của Mẫn tiên tôn là Mẫn Tố Thu. Nghe nói lúc đầu, tình cảm của họ rất nồng nàn, ai ngờ có một ngày, vị Trác thiếu cung chủ này không biết nghe được tin gì, đột nhiên về cãi nhau với vợ một trận, từ đó về sau, hắn không lui tới phòng thê tử nữa, sau đó là thành ra vậy đấy.”

Trọng Tử kinh ngạc. “Mẫn tiên tôn lợi hại như vậy, cháu gái bị ức hiếp mà ông ấy không quản được sao?”

Yên Chân Châu vốn tính cẩu thả, bạ đâu nói đó, hơn nữa nàng ấy cũng uống đến say mềm rồi, không kiêng nể gì nữa, nhìn ngó xung quanh một lát rồi nhỏ giọng nói: “Quản, quản thế nào được đây? Dù Mẫn tiên tôn có lợi hại hơn nữa cũng không thể t