← Quay lại trang sách

Chương 35 Tài năng hé lộ

Danh sư xuất cao đồ, những lời này chưa chắc đã là chân lý nhưng giờ đây lại được minh chứng một cách trọn vẹn ở Trọng Tử. Được Lạc Âm Phàm tỉ mỉ dạy dỗ, pháp thuật của Trọng Tử tiến bộ rất nhanh, hai năm sau đã có chút thành tựu. Trong số các tân đệ tử của Nam Hoa phái thì Trọng Tử và Tư Mã Diệu Nguyên là hai người lúc nào cũng đứng đầu, có điều giữa họ lại có những điểm khác biệt. Tư Mã Diệu Nguyên nổi danh nhờ có thiên tư hơn người, thuật pháp cao cường, còn tiếng tăm của Trọng Tử đa phần là nhờ có dung mạo xinh đẹp.

Sự việc nào cũng có nguyên nhân của nó. Thuật pháp của Trọng Tử bây giờ tuy đã vượt xa năm đó, nếu phải giao đấu thì chưa chắc đã bại trận trước Tư Mã Diệu Nguyên, chỉ có điều từ xưa đến nay nàng vốn rất khiêm tốn, không muốn khoe khoang tài nghệ. Nhưng ngược lại, năm tháng qua đi, Trọng Tử càng lớn thì các đường cong của cơ thể càng trở nên cân đối, dung mạo ngày càng xinh đẹp lạ thường, vì thế càng lúc càng có nhiều ánh mắt dõi theo nàng, bất cứ đệ tử Tiên môn trẻ tuổi nào đến Nam Hoa mà nhắc tới Trọng Hoa tôn giả thì thể nào cũng sẽ bồi thêm một câu: “Trọng Hoa tôn giả có một đồ nhi xinh đẹp tuyệt trần.”

Tư Mã Diệu Nguyên không cam lòng, nhưng mặc kệ nàng ta cười nhạo, khiêu khích thế nào, Trọng Tử cũng không thèm để ý, vì vậy nàng đã tránh được rất nhiều phiền toái. Các đệ tử ngang hàng với nàng khi đã biết bản tính của nàng thì không còn thành kiến với nàng nữa, không ít người còn có ý định xun xoe nịnh nọt, duy chỉ có Tần Kha là vẫn lạnh lùng với nàng như thế, chẳng coi nàng ra gì.

Thiếu nữ Trọng Tử mười bốn tuổi cũng đã bắt đầu có những tâm sự thầm kín, với ưu điểm là vẻ ngoài nổi bật, nàng vốn cảm thấy vô cùng đắc ý. Nhưng từ lúc phát hiện thái độ Tần Kha vẫn lãnh đạm như cũ, biết hắn không phải người thuộc loại trông mặt mà bắt hình dong, Trọng Tử cảm thấy hết sức chán nản.

Thời gian gần đây, nàng càng buồn bực vì Lạc Âm Phàm lại bế quan, hơn thế, lần này còn bế quan đến tận hai tháng.

Trươc khi bế quan, Lạc Âm Phàm gọi riêng Trọng Tử vào đại điện dặn dò một số việc, đại khái là khi nàng tu luyện thuật pháp đến một giới hạn nào đó, tâm thần quy về một mối thì tiên chú trên người nàng có thể sẽ mất linh ứng, bởi vậy nàng tuyệt đối không được chạy nhảy lung tung, đề phòng chuyện bất trắc.

Sư phụ cứ ba tháng lại bế quan một lần, lúc xuất quan, sắc mặt của người rất xấu, nhất định là chân thần bị hao tổn quá nhiều, có thể thấy người đã phải tu luyện khắc khổ đến mức nào. Trọng Tử rất đau lòng, liền hỏi vì sao sư phụ phải liên tục bế quan như vậy. “Sư phụ từng nói, mọi việc không thể cứ vội vàng mà tiến bộ ngay được, thời gian còn dài, hà tất phải cực khổ như vậy?” Lúc đầu Lạc Âm Phàm không trả lời, khi bị nàng gặng hỏi mãi, chàng đành nói chàng đang luyện một thuật pháp vô cùng quan trọng.

Khuyên can sư phụ không được, Trọng Tử đành mặc kệ, không nói gì nữa. Thời gian này, nàng vẫn tu hành như thường lệ, thỉnh thoảng ra ngoài tìm những đệ tử khác trò chuyện. So với Tư Mã Diệu Nguyên, nàng có nhiều mối quan hệ hơn, tình cảm tỷ muội với Yên Chân Châu rất khăng khít.

Đúng lúc này, Tiên môn bỗng xảy ra một chuyện. Các đệ tử đóng quân ở nhân gian truyền tin tức về, một nhóm Yêu tộc đang làm loạn ở vùng Lạc Hà. Sau khi bàn bạc, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung cho rằng đây là cơ hội tốt để rèn luyện, quyết định cắt cử một số tân đệ tử đi giải quyết. Biết được tin này, các tân đệ tử đều hăng hái xin lên đường. Khổ luyện thuật pháp hai năm nay, cuối cùng cũng có cơ hội để thể hiện bản lĩnh rồi!

Trong số các đệ tử được lựa chọn, Tư Mã Diệu Nguyên là người đầu tiên xung phong đảm nhận trọng trách, chỉ còn chờ lệnh của các vị tiên tôn. Ngu Độ gật đầu đồng ý rồi căn cứ vào danh sách những người mà Mộ Ngọc đề cử, chọn thêm mấy chục đệ tử nữa. Trọng Tử nghe được tin này thì suy nghĩ một lát, thấy Ngu Độ không nói gì tới mình liền chủ động đi thỉnh cầu.

Lạc Âm Phàm đi vắng, Ngu Độ vốn không đồng ý cho nàng đi nhưng Mẫn Vân Trung lại tán dương ý kiến của nàng, ông ta nói: “Quả nhiên là đồ đệ của hộ giáo, không cần biết thuật pháp cao thấp ra sao nhưng ít nhất phải có lòng quả cảm như vậy. Con bé đường đường là truyền nhân duy nhất của Tử Trúc phong, hành sự vô cùng chững chạc, cẩn trọng, giờ ra ngoài rèn luyện một phen thì có gì mà không thể!” Ngu Độ nghĩ đi nghĩ lại, tư chất của con bé này mặc dù không xuất sắc nhưng cũng chẳng kém người khác, hai năm qua không phải là không có tiến bộ, đối với con bé, học hỏi kinh nghiệm là một chuyện tốt, hơn nữa, lần này những tân đệ tử xuống trần gian chủ yếu là để học hỏi kinh nghiệm, không trực tiếp ứng phó với cường địch, chỉ cần dặn Tần Kha lưu ý đến con bé nhiều hơn là được.

Thì ra lần đầu đi bắt yêu này là do Tần Kha dẫn đầu, các tân đệ tử cũng xuất hành cùng lúc với hắn, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Trọng Tử nhất quyết đòi đi. Lạc Âm Phàm đang bế quan tu luyện tới thời khắc cực kỳ quan trọng, nào biết Trọng Tử đang vui vẻ, cao hứng cùng các sư huynh, sư tỷ xuống nhân gian trừ yêu.

Hai trăm đệ tử Nam Hoa vội vã tới Lạc Hà, dọc đường rất ít khi dừng lại. Các tân đệ tử rốt cuộc không còn kiên nhẫn được nữa, lần đầu tiên cùng mọi người xuống núi, suốt mấy ngày liền phải liên tục ngự kiếm từ sáng đến tối, ai cũng thấm mệt, chí khí sục sôi bị tiêu hao phân nửa, chỉ có Trọng Tử và Tư Mã Diệu Nguyên là biết nhẫn nại, không kêu ca nửa lời.

Yên Chân Châu cũng có mặt trong đoàn người, sợ Trọng Tử không cầm cự nổi, nàng ấy ân cần nói: “Muội có mệt không? Tỷ tỷ đưa muội đi một đoạn nhé?”

Hai năm tu hành khổ cực, ngự kiếm bay cả ngày cũng là chuyện bình thường, Trọng Tử vội lắc đầu, cảm ơn Yên Chân Châu. Yên Chân Châu kinh ngạc, cất lời khen: “Tỷ đã sớm biết muội không hề thua kém người khác rồi mà, giỏi lắm!”

Trọng Tử đi song song với Yên Chân Châu, nhìn chằm chằm Tần Kha và Tư Mã Diệu Nguyên đang bay ở phía trước, bất giác cảm thấy vô vị. Suốt mấy ngày nay, các nữ đệ tử cứ vây quanh hắn, nàng khó có cơ hội để nói chuyện riêng với hắn, mà hắn cũng luôn giữ thái độ lạnh nhạt, biết nàng có chuyện muốn nói nhưng tuyệt nhiên không thèm quan tâm.

Yên Chân Châu là người từng trải, nhìn ra có điều không bình thường, liền gí ngón tay lên trán Trọng Tử, nói: “Còn ít tuổi mà đã suy nghĩ cái gì vậy? Thúc ấy năm hai mươi lăm tuổi đã tu thành tiên cốt, vì thế trẻ mãi không già, năm thúc ấy xuất đạo thì muội vẫn chưa ra đời đâu đấy!”

Trọng Tử vốn suy nghĩ đơn giản, giờ nghe Yên Chân Châu trêu đùa, mặt bỗng đỏ bừng.

“Sư huynh sư muội, trời se một cặp, đất kết một đôi, muội cứ yên tâm, thúc ấy vốn để mắt trên đỉnh đầu, công chúa cũng không cướp được trái tim của thúc ấy đâu. Muội mau tu thành tiên cốt đi, đến lúc đó xin tôn giả làm chủ hôn, đến gặp chưởng giáo nói một tiếng. Khi đó, thúc ấy dám không làm theo lệnh của chưởng giáo ư?”

Trọng Tử không nói câu nào, giơ tay định đánh Yên Chân Châu. Yên Chân Châu cười cười rồi ngự kiếm bay lên trước. Trọng Tử giậm chân định đuổi theo, bất ngờ phát hiện Tần Kha đang xoay người liếc nhìn nàng, nàng đành lúng túng dừng lại, hành lễ theo đúng lễ nghĩa.

Trước khi đi, Ngu Độ đã đặc biệt dặn dò Tần Kha phải chăm sóc cho Trọng Tử thật chu đáo, hắn nghĩ chạy suốt mấy ngày liền như thế, nàng sẽ không cầm cự nổi nên định hỏi thăm một câu, vậy mà hắn vừa quay lại đã thấy Trọng Tử đang ngự kiếm bay loạn lên, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, liền gọi nàng tới trước mặt, nói: “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”

©STE.NT

Nhớ tới những lời Yên Chân Châu vừa nói, Trọng Tử luống cuống nói: “Không có việc gì đâu ạ!”

“Mẫn tiên tôn mới khen sư muội chững chạc, sao vừa xuất môn đã làm loạn lên rồi?” Tư Mã Diệu Nguyên đứng bên cạnh khẽ cười, giả vờ an ủi: “Chỉ là một lũ yêu quái bé nhỏ làm loạn thôi, sợ gì chứ? Chỉ cần muội theo sát chúng ta thì sẽ bình an vô sự.”

Tần Kha rõ ràng không hài lòng: “Làm gì cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng để tránh gây ra chuyện.”

Thấy Tần Kha nghe theo Tư Mã Diệu Nguyên mà xem thường nàng, Trọng Tử vô cùng tức giận. Nghĩ hắn từ trước tới nay luôn có thành kiến với mình, Trọng Tử dứt khoát nói: “Sư huynh yên tâm, mặc dù thuật pháp của Trọng Tử có hơi kém nhưng muội tự biết mình biết ta, tuyệt đối sẽ không gây chuyện để sư huynh phải đi giải quyết đâu.”

Nói xong, nàng không thèm để ý tới hai người họ nữa, xoay người đi đến bên Yên Chân Châu.

Tư Mã Diệu Nguyên không hề tức giận, nói: “Cậy mình có tôn giả là chỗ dựa, chẳng xem sư huynh, sư tỷ ra cái gì!”

Tần Kha không trách cứ, chỉ nói: “Đi thôi!”

Bên này, Yên Chân Châu thầm thở dài, kéo Trọng Tử. “Thúc ấy vốn có ý tốt, sợ muội không cầm cự nổi, từ trước tới nay muội đối với người ngoài vô cùng lễ độ, sao hôm nay lại chống đối sư huynh của mình như thế?”

Trọng Tử liếc nhìn. “Đâu phải ý của huynh ấy chứ? Rõ ràng đó là ý tốt của chưởng giáo! Huynh ấy vốn không thèm quan tâm tới muội, muội hà tất phải tự làm mình mất mặt trước huynh ấy?”

Yên Chân Châu nhìn cây Tinh Xán dưới chân Trọng Tử rồi nói: “Thúc ấy vốn là người vô cùng thông minh, tư tưởng rất rõ ràng, muội vốn chẳng có tội tình gì, chỉ tại tôn giả hành sự không thỏa đáng thôi.”

Nghe người khác nói xấu sư phụ mình, Trọng Tử nhíu mày, bực dọc nói: “Trưởng bối hành sự như thế nào, đâu đến lượt vãn bối chúng ta bình luận!”

“Ta biết muội không thích nghe những điều này.” Yên Chân Châu khẽ “hừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Muội đừng tưởng hôm nay tôn giả đối xử tốt với muội mà hy vọng viển vông. Từ xưa tới nay tôn giả hành sự chưa bao giờ nương tay, cái danh “vô tình” của người không phải là không có cơ sở đâu.”

Trọng Tử lắc đầu: “Sư phụ không vô tình.”

Yên Chân Châu nói: “Không có Trục Ba kiếm mà tôn giả vẫn vang danh lục giới đấy thôi, muội nghĩ một thanh kiếm quan trọng với tôn giả đến thế sao? Nếu thật sự có tình, người sẽ không bao giờ xử oan…”

Trọng Tử tức giận ngắt lời Yên Chân Châu: “Chân Châu tỷ tỷ!”

“Thôi thôi, ta không nói với muội nữa.”

Thấy còn cách Lạc Hà không bao xa, Trọng Tử bỗng có cảm giác tràn trề sinh lực. Tần Kha cũng thầm kinh ngạc về sức mạnh tiềm ẩn của nàng, liền từ bỏ ý định nhờ người để mắt đến nàng. Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến Lạc Thành, Tần Kha lệnh cho chúng đệ tử vào thành nghỉ tạm, sau đó phái hai người tới gặp đệ tử trấn thủ Lạc Thành để dò la tin tức.

Bước vào thành, Trọng Tử vẫn còn buồn bực nên cố tình đi chậm lại, có nói gì cũng không chịu tới trước mặt Tần Kha. Yên Chân Châu khuyên nàng không được, liền một mình đi lên trước theo mệnh lệnh. Con đường lớn bên trong thành đông vui, nhộn nhịp, có bất cứ chuyện gì xảy ra, đệ tử Tiên môn cũng nắm bắt được.

Trọng Tử chầm chậm bước đi, mãi đến lúc đám người Tần Kha biến mất ở khúc quanh phía trước mặt, nàng mới chuẩn bị đuổi theo, nhưng đúng lúc này, phía bên trái bỗng truyền đến tiếng nói chuyện. Một vị cô nương áo đen và một nam nhân trẻ tuổi đang đi tới. Vị cô nương đó còn rất trẻ, xinh đẹp tuyệt trần, nam nhân đi bên cạnh thỉnh thoảng lại nở nụ cười say đắm lòng người, phảng phất sự bao dung, nuông chiều và có chút gì đó như…

Trọng Tử vội từ bỏ ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Nghĩ vớ vẩn gì vậy? Sư phụ không hay cười như thế, hơn nữa, nụ cười của sư phụ cũng không dịu dàng đến vậy, cũng không… Cảm giác này thật là kỳ quái!

Hai người đó đột ngột xuất hiện, như thể chui lên từ dưới đất vậy, Trọng Tử kinh ngạc bội phần. Kết giới quả là lợi hại, có thể qua mắt cả đám người Tần Kha! Trọng Tử còn đang đoán già đoán non thì vị cô nương kia đã nhìn thấy nàng, liếc nàng một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi kéo vị nam nhâm kia đi ra khỏi thành. Trọng Tử cảm thấy hổ thẹn, vội cất bước đuổi theo đám Tần Kha.

Loại kết giới này rõ ràng là thuật pháp đặc biệt của Tiên môn, là do trong đầu mình lúc nào cũng nghĩ tới việc đối phó với yêu ma, có chút căng thẳng nên nhìn cái gì cũng nghi thần ngờ quỷ!

Nửa đêm, hai vị đệ tử kia mang tin tức về. Hóa ra lúc Nghịch Luân ma cung bước vào thời kỳ cường thịnh nhất, chúng đã chiếm đoạt yêu giới, các bộ lạc của Yêu tộc lần lượt bị Nghịch Luân thần phục, sau đó chúng còn câu kết, tiến đánh Nam Hoa. Chính trong trận đánh đó, Nghịch Luân đã thất bại và bị diệt vong, ma cung sụp đổ, lũ yêu ma không có chốn dung thân, đành phải trốn chạy khắp nơi. Mặc dù Ma kiếm bất đắc dĩ rơi vào tay Vạn Kiếp nhưng Vạn Kiếp không có dã tâm lớn nên bọn yêu ma không tin tưởng hắn. Cho nên khi Ma tôn Cửu U hiện thế, chiếm hư thiên để mở Cửu U ma cung, ma giới lại trở thành một thể thống nhất, Yêu tộc vốn đang chia năm xẻ bảy, để thu phục chúng cũng không mất quá nhiều công sức, cuối cùng chúng lần lượt quy phục Cửu U, chỉ còn sót lại một ít thế lực không chịu khuất phục lẩn khuất giữa chốn nhân gian. Lần này chúng đến Lạc Hà làm loạn, cầm đầu là một con thuồng luồng chúa khổng lồ.

Người đi đánh yêu lần này không nhiều nhưng thực lực không hề kém cỏi, hơn nữa, lần này đi, Ngu Độ còn ban cho họ pháp bảo Phược Yêu Lăng, đủ để đối phó với những ma vương thầm thường. Tần Kha xưa nay luôn bình tĩnh, sau khi cùng vài đại đệ tử bàn bạc xong xuôi, liền quyết định phái người đến Lạc Hà dò đường trước. Người chủ động đảm nhận công việc này là đồ tôn của Mẫn Vân Trung – Lâm Chân.

Tần Kha hỏi lại các tân đệ tử lần nữa: “Ai muốn đi trước nữa nào?”

Tư Mã Diệu Nguyên lập tức nói: “Muội sẽ đi.”

Trọng Tử suy nghĩ một lát rồi tiến lên, nói: “Trọng Tử cũng muốn đi.”

Tần Kha liếc nhìn nàng một cái. “Diệu Nguyên, muội đi với Lâm sư huynh, mọi việc phải hết sức cẩn thận, không được tùy ý hành sự.”

Tư Mã Diệu Nguyên đắc chí, liền lên tiếng đồng ý.

Đêm xuống, Tư Mã Diệu Nguyên cùng Lâm Chân đi tới Lạc Hà, sáng hôm sau thì về, hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ. Họ đã dò la được một số tin tức để mở một con đường nhỏ cho đám người thuận lợi tới Lạc Hà. Hóa ra con thuồng luồng thành tinh này đang ở trong động Thiên Xích dưới đáy sông, đám lâu la canh giữ cho nó cũng có tới hai nghìn con, chúng cũng chẳng có gì quá đáng sợ, chỉ có con thuồng luồng khổng lồ kia đã tu luyện năm trăm năm nay nên khó đối phó hơn một chút.

Tần Kha cùng mấy vị đại đệ tử bàn bạc, bố trí pháp trận rồi quyết định đích thân dẫn theo một trăm đệ tử, mang theo Phược Yêu Lăng, do Lâm Chân dẫn đường, xông vào hang ổ nằm sâu dưới đáy sông để vây bắt con thuồng luồng thành tinh, một trăm tân đệ tử còn lại thì do Yên Chân Châu chỉ đạo, Tư Mã Diệu Nguyên dẫn đường, sau nửa canh giờ mới xông vào tiếp ứng. Lúc đó con thuồng luồng thành tinh và các thuộc hạ thân tín của nó chắc hẳn đã bị trừng trị, khi ấy các tân đệ tử cũng dễ dàng đối phó với bầy tiểu thủy quái đang chạy toán loạn hơn. Đây cũng là ý “rèn luyện” mà Ngu Độ đã nhắc tới, để các tân đệ tử tích lũy kinh nghiệm đối địch khi lâm trận.

Để tránh những phiền phức không đáng có, đám người Tần Kha quyết định đánh nhanh thắng nhanh, thời gian hành động gói gọn trong hai ngày hai đêm.

Đây là lần đầu tiên các tân đệ tử ra trận, ai nấy đều hồi hộp và phấn khích, liên tục bấm đốt ngón tay để tính giờ cho chuẩn xác. Thời gian đã điểm, đám người Tần Kha sử dụng thuật ẩn thân, nhanh chóng ngự kiếm bay đến Lạc Hà.

Không hiểu sao Trọng Tử cứ đứng ngồi không yên.

Yên Chân Châu chỉ nghĩ nàng đang căng thẳng, lo lắng nên bước tới an ủi: “Có tỷ tỷ ở đây, muội sợ gì chứ? Đến lúc đó cứ theo sát ta là được.”

Trọng Tử lắc đầu, nói: “Muội chỉ đang lo lắng thôi, Tần sư huynh…”

Yên Chân Châu cười nói: “Tần sư thúc xưa nay hành sự rất chín chắn và chắc chắn nên chưởng giáo mới coi trọng thúc ấy đến vậy. Ta thấy thúc ấy đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi, những gì muội nghĩ tới chẳng lẽ thúc ấy lại chưa từng nghĩ qua hay sao? Huống chi thuật pháp của thúc ấy cũng vang danh tiên giới.”

Trọng Tử ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn cười nói: “Có thể đúng như tỷ nói, muội mới lần đầu ra trận nên có phần căng thẳng.” Lát sau nàng lại than thở: “Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, kẻ mạnh còn có người mạnh hơn, muội lo lắng không hẳn đã là thừa đâu. Hôm kia, muội nhìn thấy trong thành có một cô nương thuật pháp rất cao cường, cô nương ấy thiết lập kết giới rất lợi hại, qua mặt được cả Tần sư huynh.”

Yên Chân Châu “a” lên một tiếng. “Không biết là cao nhân phương nào nhỉ?”

Trọng Tử bèn kể lại chuyện hôm đó cho Yên Chân Châu nghe. “Muội thấy vị đại ca đó là người trần nên người thi triển thuật pháp chắc chắn là vị cô nương kia.”

Sắc mặt Yên Chân Châu đông cứng lại. “Dáng vẻ của vị cô nương đó thế nào?”

Trọng Tử tả lại những gì mình đã thấy rồi nói: “Không biết cô nương ấy thuộc môn phái nào…”

Yên Chân Châu cả kinh, đứng phắt dậy. “Âm Thủy Tiên!”

Trọng Tử không hiểu, hỏi: “Cái gì cơ?”

“Âm Thủy Tiên, nàng ta chính là Âm Thủy Tiên! Lẽ nào Cửu U ma cung đã xen vào trước chúng ta?” Yên Chân Châu nhanh chóng vẫy tay gọi một gã đệ tử đến, nói: “Đệ nhanh đi mời mấy vị sư huynh tới đây, tình thế có chút biến động rồi!”

Trọng Tử cuối cùng cũng hiểu ra Yên Chân Châu đang nói tới điều gì, thất thanh nói: “Âm Thủy Tiên!”

Âm Thủy Tiên là một trong tứ đại hộ pháp của Cửu U ma cung, có người nói nàng ta vốn là đệ tử của Thiên Sơn phái, chẳng trách nàng ta có thể dùng thuật pháp của Tiên môn để lập được kết giới lợi hại đến vậy.

Rất nhanh sau đó, Yên Chân Châu đã triệu tập mọi người lại, chúng đệ tử sau khi biết chuyện, mặt đều biến sắc.

“Hôm trước nhận được tin báo của các đệ tử trấn thủ nơi đây, chưa hề nghe nói tới chuyện có người của Cửu U ma cung qua lại.”

“Có phải Trọng Tử đã nhìn nhầm không?”

“Bất luận thế nào, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Hộ pháp của ma cung đã xuất hiện, e là chuyện này không còn đơn giản nữa. Lần này Tần Kha sư thúc tới đó, rất có thể sẽ trúng kế.” Một gã đệ tử ngắt lời bàn tán của mọi người rồi nhìn Yên Chân Châu, nói: “Trước khi đi, Tần sư thúc có nói mọi chuyện ở đây đều giao lại cho tỷ, mọi việc đều do tỷ chủ trì, tỷ có ý kiến gì thì cứ nói ra đi!”

Yên Chân Châu trầm ngâm giây lát.

Tư Mã Diệu Nguyên không kìm được, nói: “Trong thành có đệ tử Tiên môn trấn thủ, giờ hãy đi tìm bọn họ để xin chi viện!”

Trọng Tử ngăn lại, nói: “Không nên! Vùng Lạc Thành vốn hoang vu, xung quanh không có chỗ nào để ẩn nấp, nhất định là có rất ít đệ tử Tiên môn trấn thủ. Nếu điều động nhiều người đi cùng chúng ta, trong thành trống trơn, ngộ nhỡ Cửu U ma cung nhân cơ hội đó đột kích, nơi hiểm yếu bị thất thủ, chẳng phải là lấy nhỏ bỏ lớn sao?”

Tư Mã Diệu Nguyên nói: “Thế Tần sư huynh phải làm thế nào bây giờ?”

“Âm Thủy Tiên tới Lạc Thành chưa chắc đã là chủ ý của Cửu U ma cung, đây đều là do chúng ta suy đoán cả thôi.” Trọng Tử vừa suy nghĩ vừa nói: “Theo ta thấy, tốt nhất nên đi tới một môn phái gần đây nhất để cầu viện thì tốt hơn.”

Yên Chân Châu nói: “Gần đây nhất có Vân Nhai sơn, đến đó cũng phải mất một ngày.”

“Vừa rồi không phải mọi người nói vùng Lạc Hà này có địa thế bằng phẳng sao? Như vậy chắc chắn sẽ không dễ sắp đặt mai phục. Tần sư huynh xưa nay rất cẩn thận. Nếu huynh ấy phát hiện ra động tĩnh gì thì nhất định sẽ lui quân ngay. Cho dù bọn họ có vào động Thiên Xích rồi thì cũng đã có pháp bảo của chưởng giáo ban cho, tất sẽ cầm cự được một thời gian. Chúng ta có thể chia ra, một nửa tới Vân Nhai sơn cầu viện, một nửa đúng thời gian đã định tới đó tiếp ứng, xem tình hình thế nào rồi tính sau, có thể cứu được thì phải cứu, không thể cứu được thì lui về thành, chờ quân tiếp viện.”

“Tỷ tỷ thật sự đã xem thường muội rồi!” Mắt sáng lên, Yên Chân Châu quay sang hỏi mọi người: “Ý của mọi người thế nào?”

Chúng đệ tử đều gật đầu tán đồng: “Thế là thỏa đáng nhất rồi!”

Tư Mã Diệu Nguyên bỗng nói to: “Như vậy chẳng phải là đặt đám người Tần sư huynh vào chỗ nguy hiểm sao?”

Trọng Tử kỳ thực cũng rất lo lắng, im lặng một lát rồi nói: “Cho dù Tần sư huynh có gặp nguy hiểm thì chúng ta cũng phải lấy đại cục làm trọng.”

“Ngươi!”

Yên Chân Châu đang phân phó mấy đệ tử tới Vân Nhai sơn, thấy thế thì quay lại quát hai người bọn họ ngừng lại. Nửa canh giờ sau, đến giờ ước định, nàng ấy lập tức dẫn mọi người tới Lạc Hà tiếp ứng.

Trên mặt sông rộng lớn, một cảnh tượng đập vào mắt khiến người ta khiếp sợ, từng luồng gió yêu ma gầm rít như tiếng kêu khóc thảm thương, từng đợt sóng màu đen cuồn cuộn dâng cao đến tận trời, dựng đứng như một bức tường rào, tựa hồ cả Lạc Hà đang bị lật ngược lại, sóng lớn liên tục vỗ ầm ĩ vào bãi đá lởm chởm.

Sông Lạc Hà dài chừng mấy trăm dặm, rộng chừng năm trượng, hai bên bờ sông là vùng đồng bằng trải dài vô tận, ngút tầm mắt, nhìn ra xa, cảnh vật đều chỉ là những chấm nhỏ li ti. Trên đường tới đây, họ đã nhận được tín hương báo nguy của Tiên môn, nhưng những gì tận mắt thấy lúc này càng chứng minh những suy đoán trước đó là thật, mặt ai nấy đều biến sắc, nhân lúc bóng đêm đang che phủ bầu trời, họ cẩn thận dò từng bước tới gần khúc sông có hang động sâu nghìn thước kia.

Đáy nước đen kịt mơ hồ loang một vệt sáng màu đỏ tươi, Yên Chân Châu nhận ra đó là gì, liền thốt lên: “Là Phược Yêu Lăng!”

Tư Mã Diệu Nguyên vui vẻ nói: “Tần sư huynh không sao rồi!”

Trọng Tử cũng thấy vui sướng nhưng khi tập trung nhìn kĩ, trên những con sóng biển có một vị cô nương áo đen, tay cầm trường kiếm, đứng giữa không trung, chân giẫm lên một viên ma châu lớn phát ra ánh sáng màu xanh lam, nàng ta chính là Âm Thủy Tiên mà Trọng Tử nhìn thấy hôm đó. Lúc này, nàng ta không còn mang vẻ dịu dàng, ngoan hiền như hôm trước nữa mà chỉ toát lên sự lạnh lẽo và thâm độc, quả xứng với thanh danh hộ pháp ma cung. Nghe nói Âm Thủy Tiên vốn là mỹ nữ nổi tiếng của Thiên Sơn phái, không ngờ lại có lúc nhập ma. Nàng ta thật sự bất trị, đem lòng yêu chính sư phụ của mình sao?

Mặt Trọng Tử nóng ran, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Theo sau Âm Thủy Tiên là mấy chục yêu binh ma tướng cùng hơn một nghìn tiểu thủy quái, chắc là chúng trốn ra từ hang ổ của con thuồng luồng kia, cứ tưởng đám Tần Kha đã suôn sẻ vào được động Thiên Xích rồi, không ngờ Âm Thủy Tiên lại đột nhiên điều binh khiển tướng tới đột kích, chặn đứng đường lui của bọn Tần Kha, một trăm đệ tử lúc này đang bị bao vây ở đáy sông rồi!

“Nàng ta đã dùng bọt nước để chặn đứng đường xuống động Thiên Xích!” Sau khi Yên Chân Châu nhìn thấy rõ ràng thì biết chắc bọn Tần Kha vẫn có thể chống đỡ được, lập tức phất tay, nói: “Mau lùi lại!”

Tư Mã Diệu Nguyên lại nói: “Đám tiểu thủy quái này không đáng lo ngại, chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ cần hợp lực xông lên, chẳng lẽ lại không đánh được ả ta sao?”

Theo nguyên tắc thì là thế nhưng Trọng Tử vẫn lắc đầu phản đối: “Vẫn nên lui về chờ tiếp viện thì hơn.”

“Nhát chết như vậy mà đòi làm đồ đệ của Trọng Hoa tôn giả sao?” Tư Mã Diệu Nguyên một lòng muốn cứu Tần Kha, đâu chịu nghe theo lời Trọng Tử, liền liều mình xông ra ngoài.

Yên Chân Châu tức giận quát lớn: “Tư Mã Diệu Nguyên!”

Âm Thủy Tiên từ lâu đã phát hiện có người tới gần, liền xoay mặt lại nhìn.

Việc đã đến nước này, Trọng Tử cũng muốn sớm đi cứu Tần Kha, vội nói: “Dụ Âm Thủy Tiên rời khỏi nơi ấy, phá nát viên ma châu để bọn Tần Kha có thể xông ra ngoài.”

Phía bên mình dù gì cũng có nhiều người, Yên Chân Châu trấn tĩnh lại, lệnh cho mười đệ tử bảo vệ cho các tân đệ tử phía sau, đối phó với đám tiểu thủy quái, còn mình thì dẫn những đệ tử còn lại đi tới chỗ Âm Thủy Tiên cùng các ma tướng. Âm Thủy Tiên cũng đoán được việc này từ lâu, cười nhạt, nói: “Cuối cùng thì cũng tự tìm con đường chết mà thôi.”

Trường kiếm bay vút lên, từng đợt sóng lớn trên mặt sông cũng vươn cao, uốn lượn như con hắc long, lao về phía các đệ tử Tiên môn. Đường đường là hộ pháp của ma cung, có cả trăm năm tu vi, không phải chuyện đùa, Tư Mã Diệu Nguyên xông lên trước, thấy thế thì như hít phải luồng khí lạnh, mới biết bản thân đã lỗ mãng khinh địch. May là Diệu Nguyên cũng nhanh trí, trong nháy mắt đã đảo người lại, chân hướng lên trên, đầu chúc xuống dưới, rốt cuộc cũng miễn cưỡng tránh được đòn công kích.

Yên Chân Châu thở phào nhẹ nhõm, quát lên: “Mau quay về!”

Thể hiện được trình độ ngự kiếm cao siêu nhưng lúc này Tư Mã Diệu Nguyên không cảm thấy đắc ý chút nào, trái lại nàng ta toát mồ hôi lạnh, vội vã lui về phía sau.

Đa số các đại đệ tử đều đang đối đầu với đám yêu binh ma tướng, còn đám tân đệ tử thì giải quyết đám tiểu thủy quái lâu la, tuy chân tay có hơi luống cuống nhưng cũng không bị yếu thế. Yên Chân Châu dẫn đầu chừng mười đệ tử vây quanh Âm Thủy Tiên khổ chiến một trận, tiếc rằng Âm Thủy Tiên vẫn đứng vững trên đầu ngọn sóng, bọt nước dưới chân nàng ta không hề suy suyển.

Trong động Thiên Xích, đám người Tần Kha vốn định dùng Phược Yêu Lăng để vây bắt con thuồng luồng thành tinh, ai ngờ Âm Thủy Tiên lại đột nhiên xuất hiện, nhất thời cả hai mặt đều có địch, bọn họ đành tạm thời bỏ qua con thuồng luồng, lấy Phược Yêu Lăng để chống cự lại bọt nước mạnh mẽ nơi cửa động.

Tư Mã Diệu Nguyên vừa đánh tan hồn phách của mấy con thủy yêu, nghĩ tới đám người Tần Kha vẫn còn ở dưới kia, thấy Âm Thủy Tiên chỉ để ý đối phó với đám người Yên Chân Châu thì trong lòng mừng thầm, lặng lẽ di chuyển ra phía sau lưng Âm Thủy Tiên, định đánh lén.

Âm Thủy Tiên đã có kinh nghiệm đánh cả trăm trận, sao có thể để Tư Mã Diệu Nguyên qua mặt dễ dàng như thế được? Lòng bàn tay trái của nàng ta hướng xuống dưới rồi nắm lại thật chặt.

Trọng Tử nhìn thấy có điểm bất ổn, đang định mở miệng nhắc nhở thì Tư Mã Diệu Nguyên đã chém bảo kiếm xuống, quét về phía viên ma châu bên trên bọt nước. Kiếm khí phát ra vô cùng tinh tế và thuần khiết, trong hai năm tu hành ngắn ngủi, kiếm khí mạnh mẽ nhường này đã là điều vô cùng đáng nể rồi.

Âm Thủy Tiên vẫn giả vờ chưa phát hiện ra. Tự cho là đã làm được việc, Tư Mã Diệu Nguyên đắc chí vô cùng, bỗng thấy cuộn nước dưới chân mình rúng động, trong phút chốc, bốn luồng nước đen ngòm từ bốn phía như chiếc sừng phóng tới, Tư Mã Diệu Nguyên kinh hãi, vội vàng hội tụ toàn bộ linh lực, vung kiếm kết ấn, gắng sức lắm mới chặn được một luồng sóng, cổ họng lập tức mặn chát, suýt nữa thì rơi vào hố nước đen ngòm. Trừng mắt nhìn ba luồng sóng lớn kia ào tới, muốn tránh cũng không kịp nữa, Tư Mã Diệu Nguyên hiểu ra mình đã quá tự tin dẫn tới hết hy vọng thật rồi.

Thấy tình huống nguy cấp, tốt xấu gì cũng là sư tỷ đồng môn, không thể ngoảnh mặt làm ngơ, Trọng Tử liền chạy tới, quăng Tinh Xán ra đỡ một luồng sóng lớn, đồng thời lập tức thi triển thuật Dịch chuyển để tới bên cạnh Diệu Nguyên, một chân lướt sóng, hai bên trái phải cùng lúc phóng ra hai chưởng hình con hạc trắng bay tới chặn đứng một luồng sóng khác, bên tay còn lại vẫn không nhúc nhích. Nhưng bỗng nghe “bịch” một tiếng, con sóng lớn dưới chân nổ tung, bọt nước bắn tung tóe cách xa cả mười trượng.

Các đệ tử Nam Hoa phái cùng bọn yêu binh ma tướng, kể cả Âm Thủy Tiên đều liếc nhìn. Còn ít tuổi như vậy mà đã có khả năng phá tan công lực của Âm Thủy Tiên!

Mọi người ai nấy đều khiếp sợ. Trên thực tế, Trọng Tử hiểu rõ, Âm Thủy Tiên là một cao thủ, nàng đâu dám so bì, chiêu này chỉ là lúc khẩn cấp mới dùng tới mà thôi, đây cũng chính là tuyệt học Lạc Âm Phàm truyền thụ lại – Di hoa tiếp mộc. Trọng Tử chỉ lợi dụng sức mạnh trong đòn tấn công của đối phương mà công kích lại, khiến sức mạnh của đối phương thành của mình, mượn lực nước dưới lòng bàn chân mà ra đòn thôi. [1]

[1] Tuyệt học: chiêu thức, học vấn bị thất truyền.

Âm Thủy Tiên “ồ” một tiếng, sau khi chặn đòn công kích của Yên Chân Châu thì mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

Rốt cuộc mới chỉ tu hành được hai năm, linh lực cơ bản vẫn yếu kém, vì cứu Tư Mã Diệu Nguyên mà Trọng Tử miễn cưỡng tung ra chiêu này, nguyên khí bị thương tổn nặng nề, nàng chỉ cảm thấy khí huyết đang cuộn trào trong lồng ngực, thầm nghĩ chi bằng lúc này cứ kéo dài thời gian để chờ quân tiếp viện tới, chí ít cũng khiến Âm Thủy Tiên phân tâm để đám người Yên Chân Châu có thể thuận lợi hành sự. Vì thế Trọng Tử thu Tinh Xán lại, hành lễ rồi đáp: “Ta là đồ đệ của Trọng Hoa tôn giả, tên là Trọng Tử.”

Cặp mắt phượng của Âm Thủy Tiên khẽ lay động. “Ngươi là tân đồ đệ của Lạc Âm Phàm ư?”

Trọng Tử không đáp, vận khí điều hòa nguyên thần, hồi lâu sau mới nói: “Tiền bối cũng từng là một người trong Tiên môn, hà tất phải làm khó đệ tử Tiên môn như vậy? Nếu có thể giơ cao đánh khẽ...”

“Quả nhiên là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, toàn nói những đạo lý lớn lao.” Âm Thủy Tiên ngắt lời nàng, thản nhiên nói: “Ta từ lâu chẳng còn quan hệ gì với Tiên môn, bỏ qua cho họ ư? Nào có dễ như thế!”

Trọng Tử: “Tiền bối quá vô tình rồi!”

“Vô tình?” Âm Thủy Tiên cười nhạt, nói. “Chắc ngươi biết Trọng Tử là ai rồi chứ?”

“Là sư tỷ của ta.”

“Con bé thầm yêu sư phụ ngươi, sao ngươi không quay về hỏi sư phụ ngươi là gì của con bé ấy?”

Trọng Tử chết lặng. Tuy nàng thấy rất ghét vị sư tỷ ấy nhưng trong lời Âm Thủy Tiên vừa nói thật quá đỗi kinh hoàng, có phần làm tổn hại tới uy danh của sư phụ, nàng nhất thời vừa sợ vừa giận, đỏ mặt trách cứ: “Chính ngươi... Thôi đi, sư tỷ ta đã mất rồi, sao ngươi có thể làm ô uế thanh danh của tỷ ấy chứ?”

Âm Thủy Tiên cười nhạo, không nói gì.

Yên Chân Châu đã tới dìu Tư Mã Diệu Nguyên lui về phía sau, may mà hai người họ đang ở khá xa nên không nghe thấy những lời này. Yên Chân Châu thấy Trọng Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ thì không khỏi lo lắng, liên tục hét gọi nàng lui về.

Chúng đệ tử tăng cường thế tấn công, Âm Thủy Tiên cũng không muốn nhiều lời, vung trường kiếm đón gió trời, cánh tay áo đen thẫm cuộn sóng lớn, ùn ùn quét về phía các đệ tử Tiên môn, đồng thời cánh tay trái rút từ trong ngực ra một cái túi gấm, đổ từ trong đó ra một nắm bùn đất màu nâu đỏ.

Đó là cái gì vậy? Trọng Tử sửng sốt giây lát, bỗng nhớ tới hình vẽ mà nàng đã thấy trong sách hồi tháng trước. “Tức nhưỡng! Là tức nhưỡng của thần giới!” [2]

[2] Tức nhưỡng: đất thần, tự sinh sôi, phát triển.

Năm xưa, lúc thần giới chưa bị tiêu diệt, tức nhưỡng chính là báu vật của thiên thần, nghe nói chỉ cần một nhúm đất nho nhỏ là có thể mọc lên một vùng núi bao la, màu mỡ, không ngờ hôm nay nó lại rơi vào tay Âm Thủy Tiên. Sao nàng ta lại có được báu vật này? Chẳng lẽ nàng ta định...

“Ngươi cũng có chút hiểu biết đấy!” Âm Thủy Tiên chặn đứng thế tấn công của các đệ tử Tiên môn, tay cầm tức nhưỡng, nụ cười tươi tắn trở nên độc địa hơn bao giờ hết. “Còn không mau ra tay đi! Hay là muốn ta tạm thời bỏ qua cho các ngươi, đợi ta xử lý xong đám tiểu bối phía dưới rồi sẽ tiếp tục tính sổ với các ngươi?”

Đám người Yên Chân Châu kinh hãi, bất chấp tất cả, đồng loạt xông lên.

Âm Thủy Tiên quát lớn: “Giao vương, ngươi còn không mau rời bỏ sào huyệt, quy thuận Thánh quân, hay muốn chôn cùng với bọn chúng?” [3]

[3] Giao vương: có nghĩa là con thuồng luồng thành tinh.

Xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng vang lớn, trên mặt sông cách đó khoảng hai dặm bỗng dựng lên một cột nước cao đến vài chục trượng, từ cột nước hiện ra một bóng hình màu vàng chói, ào tới bên này như một cơn lốc, lát sau đã hiện nguyên hình. Đó là một tên yêu quái mặc áo bào màu vàng, vẻ mặt hung tợn. Y bước tới trước mặt Âm Thủy Tiên, cười cầu hòa rồi hành lễ. “Tiểu vương sớm đã có ý quy thuận, làm phiền Âm hộ pháp phải đích thân tới đây gửi lời.”

Vẻ mặt Âm Thủy Tiên dịu hẳn đi, nàng ta nói: “Giao vương nổi danh dũng mãnh, thiện chiến, thế nên Thánh quân tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Những lời Âm Thủy Tiên nói lúc trước nghe có vẻ kỳ quái nhưng Trọng Tử không kịp suy nghĩ kĩ càng nên không hiểu, lúc này thấy thế, nàng nhất thời sa sầm nét mặt.

Động Thiên Xích chính là sào huyệt của Giao vương, đương nhiên không chỉ có một lối thoát, y không chịu rời đi không phải vì luyến tiếc cái hang ổ đó mà là vì không cam lòng. Lần này bị ép buộc, chứng tỏ y đã hạ quyết tâm lắm rồi, nhưng như thế cũng có nghĩa là đám người Tần Kha sẽ hoàn toàn bị vây ở đáy sông.

Phải quy phục dưới trướng của kẻ khác, còn đâu là vị vương tự do tự tại nữa! Giao vương thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn đáy nước, dưới đó thấp thoáng ẩn hiện ánh sáng màu đỏ hồng của Phược Yêu Lăng, lại nhìn đám thuộc hạ của mình đang chạy toán loạn khắp nơi, nghĩ rằng chính Tiên môn đã quấy rối, làm y không còn chỗ dung thân, lòng thù hận của y càng tăng thêm, y nói: “Bọn chúng không thoát được đâu, Âm hộ pháp còn không mau ra tay đi!”

“Âm hộ pháp, khoan đã!” Trọng Tử bỗng lên tiếng. “Ngươi có thật chỉ vì nghĩ cho chiến thắng của mình mà quên đi sự an nguy của người khác hay không?”

Không ngoài dự liệu của Trọng Tử, mặt Âm Thủy Tiên đã biến sắc. “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Lẽ nào đến cả tính mạng của vị đại ca phàm trần kia mà Âm hộ pháp cũng không chiếu cố được sao?”

Âm Thủy Tiên lập tức thu tay về, lớn tiếng quát: “Ngươi đã làm gì chàng rồi?”

Uy hiếp nàng ta như vậy có vẻ cũng hơi đê tiện nhưng Trọng Tử vì cứu đám người Tần Kha mà bắt buộc phải giở thủ đoạn. “Lúc đầu ta thấy quan hệ giữa tiền bối và vị đại ca kia cũng có vẻ sâu sắc, trong lúc vô ý đã nói cho Chân Châu tỷ tỷ...” Trọng Tử ngừng lại không nói tiếp nữa.

Âm Thủy Tiên lạnh lùng nhìn nàng.

Trọng Tử biết nàng ta đang thử thăm dò, Trọng Tử không chút hoang mang, ngước mắt nhìn xoáy vào nàng ta, chợt mỉm cười. “Đệ tử Tiên môn đã tìm kiếm hai ngày nay, cuối cùng, một canh giờ trước đã tìm được vị đại ca ấy ở trong Lạc Thành, mặc dù Âm hộ pháp đã che dấu đại ca đó khá kĩ nhưng không ngờ đại ca ấy lại tự mình ra ngoài đi lại nhỉ?”

“Ngươi có điều kiện gì?”

“Thả đệ tử Tiên môn ra.”

“Làm sao ta biết các ngươi có thả chàng ra hay không?”

“Ta không thể tự quyết định nhưng nếu ngươi giết đệ tử Tiên môn thì sự việc càng khó nói hơn đấy!”

Trọng Tử ngoài mặt thì mỉm cười nhưng hai lòng bàn tay đã vã mồ hôi lạnh, tất cả những điều này đều là suy đoán của nàng mà thôi. Một người như vậy, Âm Thủy Tiên tuyệt nhiên sẽ không đưa về ma giới, ma giới cũng sẽ không dung túng một người phàm trần, Trọng Tử thấy lúc Âm Thủy Tiên lập kết giới, người đó hoàn toàn không hay biết, rõ ràng Âm Thủy Tiên chỉ nói dối hắn mà thôi. Vì thế Trọng Tử mới dám to gan lớn mật mà suy đoán. Cũng may là Âm Thủy Tiên đã quá căng thẳng và lo lắng, bằng không chỉ cần nàng ta hỏi thêm vài câu nữa, Trọng Tử nhất định sẽ không ứng phó nổi.

“Không hổ là người của Tiên môn, tuổi còn nhỏ mà đã biết dùng thủ đoạn để uy hiếp người khác.” Âm Thủy Tiên nghiêng người, kéo viên ma châu màu lam sang một bên, bọt nước ngay lập tức biến mất.

Trong nháy mắt, ánh sáng đỏ hồng của Phược Yêu Lăng sáng chói dưới đáy sông, một bảo bối màu đỏ thẫm cuốn lên, chia con sông làm hai nửa.

Trọng Tử vui mừng khôn xiết.

“Âm Thủy Tiên, ngươi đúng là đồ xuẩn ngốc!” Một tiếng cười lạnh trầm vang lên, một khắc trước còn ở rất xa, chẳng mấy chốc đã kề sát bên tai rồi.

“Trùng Tử!” Yên Chân Châu lớn tiếng gọi.

Trọng Tử vội tránh né, tuy nàng phản ứng nhanh nhạy nhưng sau lưng vẫn còn vương cảm giác lạnh lẽo, rõ ràng người vừa tới là một nhân vật không tầm thường chút nào, ma lực mạnh mẽ đến vậy, bản thân nàng chắc chắn không thể chịu đựng nổi một đòn. Vì tình thế cấp bách, Trọng Tử lại thi triển Di hoa tiếp mộc, mượn sức mạnh của dòng nước dưới chân đánh tan hơn phân nửa đòn pháp của kẻ địch, nhưng nửa còn lại vẫn quá mạnh khiến trước mắt nàng trở nên tối sầm, miệng phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa thì ngất đi.

Một dải lụa màu đỏ cuốn tới, kéo nàng vào một vòm ngực, chính là Tần Kha vừa thoát khỏi sự vây hãm dưới đáy sông.

Âm Thủy Tiên đang đứng đối diện với một người mặt quỷ, sắc mặt của cả hai đều vô cùng giận dữ.

“Ngươi tới đây làm gi?”

“Người tình của ngươi kể cả một sợi tóc gáy cũng không rơi rụng, Thánh quân sớm đã đoán được ngươi sẽ làm hỏng chuyện mà, đường đường là hộ pháp của ma giới mà lại bị một tiểu nha đầu dễ dàng lừa phỉnh!”

Một đệ tử nhận ra tên mặt quỷ kia, hét lên: “Dục Ma Tâm!”

Dục Ma Tâm xoay mặt nhìn Trọng Tử. “Di hoa tiếp mộc ư?”

Không chỉ đệ tử kia mà đám người Yên Chân Châu cũng cảm thấy khiếp sợ, Dục Ma Tâm chính là đại hộ pháp của ma cung, lực đạo của một chưởng kia hiển nhiên không nhẹ chút nào, dù có Di hoa tiếp mộc nhưng Trọng Tử mới chỉ tu hành được hai năm, căn cơ còn hạn chế, không thể giả như không làm sao được, đỡ một chưởng của y, không biết Trọng Tử có giữ được tính mạng hay không.

Lúc này, Tần Kha nhanh chóng chế trụ các mạch trên người nàng, lát sau mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

“Vẫn còn sống sao?” Dục Ma Tâm cũng giật mình, vừa rồi y nghĩ nàng nhất định sẽ mất mạng, ai ngờ vừa xuất chưởng liền phát hiện ra trong người nàng có một luồng sức mạnh bị giấu kín, chính nó đã cố gắng hóa giải một phần lực trong chưởng pháp của y. “Nhanh như vậy mà đã tu thành tiên ấn hộ thân rồi, Lạc Âm Phàm quả nhiên đã dạy dỗ được một đồ đệ giỏi.”

Tiên ấn hộ thân! Yên Chân Châu cùng các đệ tử khác hoàn hồn, vừa mừng vừa lo.

Tình huống đột ngột thay đổi, không ai ngờ Dục Ma Tâm lại đến, nếu như cứ tiếp tục chiến đấu thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, không thể kéo dài thời gian thêm được nữa. Tần Kha kiên quyết hạ lệnh: “Quay về Lạc Thành!”

“Muốn chạy đâu?” Biết mình đã bị lừa, Âm Thủy Tiên vô cùng tức giận.

Dục Ma Tâm “hừ” một tiếng, phất tay, mấy trăm ma binh bao vây xung quanh tức khắc hiện nguyên hình, thì ra nhân lúc chúng đệ tử tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Âm Thủy Tiên, y đã bày ra trận thế này.

Đệ tử Nam Hoa phái bị bao vây, sắc mặt ai nấy đều xám xịt. Xem ra hôm nay chỉ có thể liều mạng chống trả một phen.

Bọt nước bắn tung tóe hai bên bờ sông, chiếc áo choàng dài vẫn không hề nhúc nhích, lòng bàn chân vẫn gắn chặt vào phiến đá ngầm đen ngòm dưới lòng sông. Lát sau, hắn khẽ giơ đầu ngón tay có đeo chiếc nhẫn thạch anh tím lên, hứng vài giọt nước sông từ những bọt nước bắn ra, nói: “Thật sự rất náo nhiệt, náo nhiệt hơn ta nghĩ nhiều, đúng là nàng ta đã không làm ta thất vọng.”

“Tương lai nàng ta nhất định sẽ nhập ma sao?” Một giọng nói khe khẽ truyền tới, không biết từ nơi nào, có vẻ khàn khàn.

“Trong thiên hạ, vạn vật đều có thể nhập ma.”

“Ngài đừng quên giao hẹn giữa chúng ta.”

Vong Nguyệt liếc mắt nhìn. “Hình như ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi thì phải.”

“Không dám, thưa chủ nhân!” Giọng nói kia cung kính trả lời.

Hai đại hộ pháp ma cung đều xuất hiện, trong nháy mắt đã có hơn mười đệ tử Tiên môn bị thương. Tần Kha thấy vậy, trong lòng biết rõ không thể được tha một lần nữa, liền xông lên chém bọn ma binh đang vây xung quanh, di chuyển đến bên cạnh Yên Chân Châu, đưa Trọng Tử cho nàng ta, nói: “Đi theo ta, có cơ hội là ngươi đưa tân đệ tử đi trước ngay nhé!”

Tư Mã Diệu Nguyên kéo áo Tần Kha, nói: “Tần sư huynh!”

Dục Ma Tâm và Giao vương đang bị mười đệ tử Tiên môn chặn lại, biết đây là cơ hội hiếm có, Tần Kha vận linh lực, Bát Hoang thần kiếm liền phát ra ánh sáng màu lam chói lòa, trận gió tạo thành một vòng xoáy nhỏ, quét ngang qua, hàng chục ma binh trong nháy mắt tan thành mây khói, ngay sau đó Bát Hoang kiếm như bắn ra những bọt nước, trực tiếp công kích Âm Thủy Tiên.

Âm Thủy Tiên dễ dàng tránh né, kiếm khí chém thẳng về phía Yên Chân Châu và Trọng Tử. “Muốn cứu người sao? Không ai rời khỏi đây được đâu!”

Chiêu này là cố ý để lộ sơ hở, Tần Kha vốn muốn dụ Âm Thủy Tiên xuống tay với mình, tạo cơ hội cho Yên Chân Châu đưa đám người Trọng Tử trốn thoát, ai ngờ Âm Thủy Tiên lại nhanh ý đoán ra được nên hắn đành phải thi triển chiêu khác để ngăn kiếm khí chém xuống đám người Yên Chân Châu. Bỗng nhiên mặt Âm Thủy Tiên biến sắc, nàng ta nhanh chóng thu chiêu.

Giữa bầu trời đêm hiện ra một tia sáng kỳ dị, trong phút chốc, một thanh trường kiếm từ trong mây rớt xuống theo một đường thẳng tắp, kiếm tựa sao rơi, ánh sáng chói lòa, như giữa ban ngày.

“Lạc tinh sát!” Chúng đệ tử reo hò ầm ĩ.

Thanh kiếm chém xuống, ánh sáng đột nhiên tắt rụi. Một vị thần tiên trẻ tuổi, áo trắng tựa tuyết bước xuống từ một đám mây, khoảnh khắc người chạm chân xuống mặt sông, những con sóng đen ngòm đang không ngừng ầm ì vỗ vào đá ngầm đột nhiên yên bình trở lại.

“Âm Thủy Tiên, ngươi làm điều xằng bậy như vậy, thật uổng công Tuyết Lăng.”

Sư phụ! Sư phụ tới! Nghe được giọng nói quen thuộc, Trọng Tử mừng đến mở to mắt, bất chấp cơn đau đớn đang căng tràn lồng ngực, gắng gượng ngẩng đầu nhìn chàng. Trong chớp mắt, Lạc Âm Phàm đã xuất hiện trước mặt nàng, đưa tay kiểm tra thương thế của nàng. Rồi chàng lại nhìn Âm Thủy Tiên, chỉ thấy nàng ta vẫn thản nhiên đứng trên đầu ngọn sóng, Dục Ma Tâm đứng bên cạnh, trên khóe môi không ngừng trào ra những cụm máu tươi, nhìn là biết y đã đỡ thay Âm Thủy Tiên một kiếm, tên Giao vương áo vàng thì sợ đến ngẩn người.

Dục Ma Tâm cắn răng, lau vết máu trên khóe môi, nói: “Lạc Âm Phàm, lại là ngươi!”

Âm Thủy Tiên không hề đỡ y, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm nay ta đã nợ đại hộ pháp một ân tình!”

Dục Ma Tâm tức giận nói: “Nếu không vì ý chỉ của Thánh quân, ngươi nghĩ ta sẽ cứu ngươi sao?”

Âm Thủy Tiên nói: “Tranh cãi cũng thế thôi, rút lui đi!”

Tiểu đồ đệ bị thương rất nặng, Lạc Âm Phàm vô cùng giận dữ, lạnh lùng nghiêng người, nâng cánh tay trái lên, hai ngón tay phóng ra thanh trường kiếm, Mặc Phong kiếm ngay tức khắc mang theo luồng khí mạnh mẽ, như một con rồng uốn lượn giữa tầng không, phóng thẳng tới chỗ Dục Ma Tâm đang đứng.

Cách đó không xa, Vong Nguyệt cười nói: “Xem ra ta sắp phải lộ diện rồi.”

Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tất thắng, không ngờ cuối cùng lại bị thua một cách thảm hại, ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn, Dục Ma Tâm bị thương, không còn nhanh nhẹn nữa, Âm Thủy Tiên cắn răng, vận hết ma lực có trong người để che chắn cho y.

Trước mặt mọi người, một bóng người mặc áo đen lẳng lặng xuất hiện, không gây ra bất cứ tiếng động nào. Tay trái hắn khẽ giơ lên, chiếc nhẫn bằng đá thạch anh tím trên tay hắn lóe lên thứ ánh sáng chói lòa.

Chưởng lực đối đầu với kiếm khí, một tiếng nổ rền vang, cả mặt đất rung chuyển, mặt sông Lạc Hà nổ tung, trong chớp mắt cơ hồ có thể thấy cả lòng sông.

Lạc Âm Phàm vẫn không hề nhúc nhích nhưng người nọ cũng không lùi về phía sau dù chỉ nửa bước, chúng đệ tử không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt. Đến bản thân Lạc Âm Phàm cũng kinh hãi, một kiếm này chàng đã dùng tới bảy phần linh lực, cho dù Vạn Kiếp còn sống cũng không thể đón đỡ một cách dễ dàng như vậy, người này rõ ràng không bị hao tổn đến một sợi tóc, hiện giờ lục giới còn tồn tại một nhân vật như vậy sao?

Bọt nước tan biến, rốt cuộc người đó cũng hiện ra rõ mồn một, là một người đàn ông, vóc dáng cao ráo, cả người hầu như bị bao phủ trong tấm áo choàng màu đen kỳ dị, kể cả đôi mắt cũng bị mũ áo che khuất, chỉ để lộ khuôn cằm tái nhợt, như một u linh nơi mộ cổ, vô cùng thần bí và nhuốm đầy tà khí. Dục Ma Tâm và Âm Thủy Tiên vui mừng quỳ xuống. “Tham kiến Thánh quân!”

Chúng đệ tử Tiên môn đều biến sắc. Người kinh hãi nhất chính là Trọng Tử, nàng há to miệng, vô số bọt máu lập tức tuôn ra, nàng mơ hồ thốt lên: “Vong... Nguyệt?”

Vong Nguyệt xoay người, đưa đám người Dục Ma Tâm rời đi.

“Cửu U!” Đã biết được đích xác thân phận của hắn, chúng đệ tử nhất loạt quay sang Lạc Âm Phàm.

Ai cũng nói Vạn Kiếp là Ma tôn đứng đầu ma giới, bao nhiêu năm qua vẫn không ngừng truy tìm tung tích của Ma tôn Cửu U, hôm nay được lĩnh giáo mới biết pháp lực của hắn vượt xa suy nghĩ của mọi người. Thương thế của tiểu đồ đệ không thể cầm cự lâu được, vốn không thích hợp để giao tranh nữa, Lạc Âm Phàm đón Trọng Tử từ tay Yên Chân Châu, nói: “Mau trở về Nam Hoa!” Rồi trong nháy mắt đã ngự kiếm biến mất nơi cuối trời.

Y phục trắng tinh bị máu nhuộm thành màu đỏ hồng nhưng cảm giác đau đớn dữ dội đang dần thuyên giảm, Trọng Tử nhanh chóng phát hiện sư phụ đang truyền linh lực cho mình, một cảm giác ngọt ngào, ấm áp dần lan khắp cơ thể.

Trong trí nhớ, sư phụ chưa từng ôm nàng.

Cảm giác này thật yên ả, khoảnh khắc nàng nhìn thấy chàng, mọi nỗi sợ hãi trên đời này tựa hồ đều tan biến.

Mùi hương trên cơ thể sư phụ thơm xiết bao... Trọng Tử nhẹ nhàng hít một hơi, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy đường nét hài hòa trên chiếc cằm của chàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, vài lọn tóc đen nhánh rủ xuống trước mặt nàng. Không hiểu sao, Trọng Tử bất giác cảm thấy xấu hổ, liền vội vàng giấu cả khuôn mặt vào ngực chàng, rầu rĩ khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ!”

Không có tiếng đáp lại. Sư phụ đang tức giận sao? Trọng Tử hé miệng, nhẹ giọng nói: “Đệ tử biết sai rồi, xin sư phụ đừng nóng giận!”

Luôn miệng nói biết sai, biết sai, thế mà toàn làm những việc khiến chàng phải sợ hãi! Lạc Âm Phàm vốn định quở trách nàng một trận nhưng thấy nàng đau đớn vì bị trọng thương thì chẳng còn tâm trí nào mà mắng mỏ nữa. Chàng đành giả vờ ra vẻ lạnh lùng.

“Sư phụ?”

“Sư phụ!”

...

Cơn đau trong lồng ngực chợt trào lên, Trọng Tử ho khan dữ dội.

Cánh tay chàng càng siết chặt, rốt cuộc Lạc Âm Phàm cũng cúi đầu nhìn nàng, áy náy nói: “Về đến nhà rồi hãy nói.”

Trọng Tử chớp mắt, nói: “Chỉ cần sư phụ không tức giận thì đệ tử cam tâm chịu phạt.”

Lạc Âm Phàm nghiêm khắc nói: “Trước khi bế quan, vi sư đã dặn dò ngươi thế nào, sao còn tự ý chạy ra ngoài?”

“Đệ tử tự ý đi ra ngoài khiến sư phụ lo lắng, như vậy là chưa ngoan.” Hai năm qua, Trọng Tử đã sớm học được cách ứng phó linh hoạt trước mặt chàng. Nàng nhìn Lạc Âm Phàm, nghiêm túc nói: “Sư phụ nói đệ tử phải bảo trọng, vậy mà đệ tử lại để mình bị trọng thương, như vậy lại càng không ngoan.”

Tiểu đồ đệ này đúng là vừa đáng giận vừa đáng yêu! Lạc Âm Phàm nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không biết phải nói thế nào, cuối cùng đành buông tiếng thở dài.

Sư phụ cũng có lúc đỏ mặt sao? Trọng Tử cười thầm, vươn cánh tay ôm lấy cổ chàng, nũng nịu: “Sư phụ không muốn đệ tử bị thương nhưng người cũng không muốn đả thương người khác mà!”

Lạc Âm Phàm thản nhiên gỡ tay nàng ra khỏi cổ mình. “Đúng là ngươi không nhớ những gì vi sư đã dặn, phạt ngươi về nhà đóng cửa sám hối nửa năm!”

“Đệ tử không dám ạ!” Trọng Tử lại vùi mặt vào ngực chàng, nhịn cười đến độ ngực rung lên khiến vết thương đau hơn, nàng bật ra tiếng rên rỉ.

Nàng bị trọng thương, sư phụ đau lòng vì nàng còn không đủ, sao có thể trách phạt được chứ? Bắt nàng đóng cửa sám hối chẳng qua là muốn nàng ở nguyên trong phòng tĩnh dưỡng mà thôi.

Lạc Âm Phàm quả nhiên dịu giọng, nói: “Nguyên khí đã bị tổn thương, đừng nên nói nhiều quá!”

“Sư phụ, hình như chúng ta không phải đang quay về Nam Hoa?”

“Chúng ta đến Tiểu Bồng Lai.”

“Tới đó làm gì ạ?” Trọng Tử ngạc nhiên.

“Không nói nhiều nữa.”

...

“Sư phụ có mệt không?”

“Không nói nhiều nữa!”

“Đệ tử không nói nữa”

“Lần sau không được tự ý chạy lung tung nữa!”

“Đệ tử biết rồi ạ!”

...

Cho dù có tức giận hay giả vờ lạnh lùng đi chăng nữa thì đều đã bị gió cuốn trôi đi hết, khuôn mặt tuấn tú lấy lại vẻ dịu dàng, ẩn hiện nụ cười mỉm tràn ngập tình yêu thương.

Vĩnh viễn ở lại Tử Trúc phong, vĩnh viễn đừng nhớ gì nữa, vĩnh viễn là sư đồ như vậy, để nàng có thể trưởng thành một cách bình an dưới vòng tay che chở của chàng, hồn nhiên vùi mặt vào ngực chàng làm nũng, vô tư sống những tháng ngày tươi đẹp.

Khung cảnh trong giấc mơ rất rối loạn, kỳ quái, rất nhiều khuôn mặt không ngừng hiện lên trước mắt Trọng Tử, có cha mẹ, Vong Nguyệt, Tần Kha, Yên Chân Châu, Ngu Độ, Mẫn Vân Trung, còn có rất nhiều, rất nhiều người trông thì quen đấy mà nàng không nhớ nổi là ai... Thế nhưng trong giấc mộng đã xảy ra chuyện gì thì sau khi tỉnh lại nàng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ duy nhất một điều, đó là gương mặt lãnh đạm quen thuộc cùng đôi mắt trìu mến luôn vì nàng mà chất chứa âu lo.

Gian phòng này thực sự rất đẹp, tấm màn trướng bằng lụa như một dải mây ngũ sắc, chiếc giường cũng rất êm, được chạm khắc vô