Chương 42 Vô tình
“Sư đệ dạo này có vẻ bận rộn quá nên ta đích thân tới đây gặp đệ.” Màn đêm đã buông nhưng đại điện Trọng Hoa cung có minh châu chiếu rọi nên sáng tựa ban ngày, Ngu Độ mỉm cười, ngồi xuống ghế, nói: “Đệ đã xử lý xong mọi việc chưa? Ta tới đây có làm phiền đệ không?”
Lạc Âm Phàm nói: “Sư huynh có chuyện gì thì cứ nói đi, ta nghe.”
Ngu Độ khẽ ho một tiếng, nói: “Nếu sư đệ đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng luôn, đệ đừng trách ta nhiều lời, để con bé đó vào băng lao, ta với sư thúc đều cho rằng đó là hình phạt quá nặng!”
Thấy Lạc Âm Phàm không có biểu hiện gì, Ngu Độ tiếp tục: “Con bé có tội thật hay không, đệ là người hiểu rõ hơn chúng ta. Ta với sư thúc trước đây là lo lắng con bé… vẫn còn trẻ con, nhất thời hồ đồ mà thôi. Ta thấy con bé rất có chí khí, phẩm hạnh cũng tốt, rất có tiền đồ, bị phạt vào băng lao như vậy thì có vẻ hơi đáng tiếc.”
Lạc Âm Phàm nói: “Sư huynh muốn giữ con bé lại?”
Ngu Độ nói: “Thời gian gần đây, tình cảm giữa con bé và Kha Nhi rất tốt đẹp, sư thúc đã tha thứ cho con bé rồi, phận bề dưới như chúng ta cũng không nên nghiêm khắc quá, chỉ cần phạt con bé trọng hình, đày ra hoang đảo vài năm, sau đó cho con bé quay lại Ngọc Thần phong, cho nó ở bên cạnh Kha Nhi.”
Sắc mặt Lạc Âm Phàm sa sầm, hồi lâu sau chàng mới nói: “Giáo quy của tổ sư đã định, giờ thay đổi e sẽ khiến người khác không phục.”
“Giáo quy thì cũng phải xét đến tình người. Trong đám trẻ bây giờ, ít thấy có đứa nào xuất sắc như con bé.” Ngu Độ lắc đầu, nói: “Trong Tiên môn có gian tế, có thể y đã theo dõi đệ, chỉ sợ con bé thật sự bị oan uổng. Ta biết sư đệ trách con bé không chịu mở miệng tranh giành quyền lợi cho mình, nhưng băng lao ở Côn Luân là một nơi như thế nào chứ, đệ tử Tiên môn bị nhốt trong đó, hai năm sau đã phát điên, dù sao cũng từng là sư đồ, đệ thật sự muốn con bé phải tới đó thụ hình sao?”
Lạc Âm Phàm im lặng.
“Sư đệ nên suy xét cẩn thận, việc đệ xử lý đồ đệ của mình ta vốn không nên tham gia.” Ngu Độ nói sang chuyện khác, sau đó đứng dậy, đi về phía ngọn núi cao nhất Nam Hoa.
Ngu Độ đi rồi, Lạc Âm Phàm mới chậm rãi bước tới cửa điện, ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cả đời đã quyết vô số sách lược, rất ít khi có thời gian để do dự, thậm chí ngay cả nhét kiếm chém xuống người nàng năm đó, nhưng bây giờ rốt cuộc chàng phải làm thế nào đây?
Sát khí trời sinh, ba kiếp thành ma, đây đã là kiếp thứ hai rồi.
Không phải là chàng không muốn bảo vệ nàng, chàng là sư phụ của nàng, sao có thể nhẫn tâm như thế chứ? Cả đời rất ít khi phải cúi mình cầu xin ai đó, nhưng vì nàng mà lần đầu tiên chàng phải cầu xin. Không ai biết lúc hành hình, chàng đã căng thẳng đến mức nào. Chàng lúc nào cũng quan tâm, để ý nàng hơn bất kỳ người nào khác. Nhưng chàng không thể đem sự an nguy của lục giới ra đánh cuộc được.
Lúc này nàng lại bị người ta để mắt tới, nếu chuyện sát khí bị lộ, sư huynh và sư thúc há có thể bỏ qua cho nàng sao? Vì thế băng lao chính là nơi an toàn nhất với nàng, nàng không hiểu nỗi khổ tâm của chàng, chàng cũng không biết làm thế nào để giải thích, chàng không đủ dũng khí để thức tỉnh trí nhớ về kiếp trước của nàng.
Hứng chịu nỗi oan ức lần này, lại còn bị hành hình, vết thương cũ chưa lành miệng, vết thương mới đã ứa máu, không biết những loại thuốc kia có chữa lành vết thương cho nàng không, nếu thật sự bị nhốt vào băng lao, nàng có chịu đựng được không…
Đột nhiên chàng nhớ tới mình năm xưa, chính là cái “bản thân” đã có phần xa lạ với chàng lúc này, mấy trăm năm luôn sống trong vẻ lãnh đạm, thờ ơ, hầu như không thứ gì có thể để lại trong chàng ấn tượng quá sâu sắc.
Bao nhiêu người cho rằng Lạc Âm Phàm chàng thuật pháp vô cùng cao cường, nhưng lại không ai biết rõ, sống ở trời, chết về với đất, được tại đất trời, mất cũng tại đất trời, chúng sinh của đất trời, ta chính là chúng sinh, không cần phải cao cao tại thượng mới quan sát được tất cả, bởi vì không ai có thể nhìn xuống được chính mình; cũng không cần phải thấp hơn cả những hạt bụi mà bái lạy tất thảy, bởi vì ai có thể ngưỡng vọng được chính mình?
Tự phụ, chỉ như vậy mới có thể nhìn thấy bản thân mình một cách rõ ràng nhất, đó mới chính là vô song, không gì so sánh được.
Mà bây giờ, chàng chợt phát hiện ra, từ “bản thân mình” này có gì đó rất mơ hồ, chàng bây giờ không còn là người thông suốt và nắm bắt được vạn sự trên đời nữa, trên lưng chàng giờ đã nặng gánh thêm vài thứ, không biết đến khi nào mới bắt đầu thay đổi được đây?
Giữa không trung hiện ra những hình ảnh vô cùng rõ ràng.
Nơi tiên ngục chỉ toàn bóng tối và băng giá, một thiếu nữ đang say ngủ trên chiếc giường gỗ, tấm chăn đắp ngang người đã bịt tuột xuống quá nửa, để lộ cánh tay gầy guộc đến đáng thương.
Lạc Âm Phàm buông tiếng thở dài.
“Sư phụ!” Trọng Tử bỗng mở mắt.
Vẫn là tiên ngục tối đen như mực, bốn vách tường quạnh quẽ, âm u, bên dưới là chiếc giường gỗ Yên Chân Châu mang tới, còn trên người vẫn là tấm chăn lông ấm áp, làm gì có bóng người nào?!
Nhưng tại sao nàng lại có cảm giác quen thuộc như thế này nhỉ? Giống như chàng vừa mới tới đây vậy…
Đã bao đêm nàng mơ ngủ, trong giấc mộng luôn là hình ảnh Trác Vân Cơ và sư phụ đứng sóng vai nhau, một khắc sau, Trác Vân Cơ nằm sõng soài trên mặt đất, sư phụ đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm nhìn nàng không chớp, cơ hồ Trọng Tử chưa bao giờ thấy dáng vẻ đau khổ đến chết đi sống lại ấy của chàng, vì thế nàng không thể tượng tưởng nổi, nhưng hơn ai hết, nàng lại nhìn thấy rõ sự bất lực và nản lòng trong cặp mắt tuyệt đẹp kia.
Chàng sao có thể tới đây được?
Nàng không sợ chết, không sợ mọi sự nghiêm trị, chỉ sợ chàng không bao giờ tha thứ cho nàng.
Trọng Tử ngồi ôm chăn suy nghĩ vẩn vơ cho đến tận lúc bình minh. Tần Kha cứ giờ này lại ghé thăm nàng, thấy sắc mặt của nàng xấu đi nhiều, hắn cũng không hỏi một lời, kéo bàn tay nàng, truyền một chút linh khí.
Đã từng được hắn khuyên nhủ và động viên, tuy Trọng Tử vẫn chưa thể buông xuôi nhưng ít ra nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận sự thực, nghĩ tới những ngày qua hắn vẫn thường xuyên tới đây chăm sóc nàng, Trọng Tử cảm kích vô cùng, nàng nói: “Sư huynh đến thăm muội nhiều vậy, có làm lỡ việc của huynh không?”
Tần Kha nói: “Trác sư huynh của Thanh Hoa cung đã tới đây.”
Trọng Tử hơi sửng sốt, cụp mắt, nói: “Cảm ơn huynh!”
Tần Kha im lặng hồi lâu rồi nói: “Huynh ấy tha thứ cho muội không phải do nể tình ta.”
“Có thể huynh ấy đã vì sư tỷ mà nhân nhượng cho muội.” Trọng Tử không cảm thấy kỳ lạ, vừa ngưỡng mộ vừa thấy buồn bã, nói: “Có một người như vậy đem lòng yêu mến, có chết cũng không cảm thấy đáng tiếc.”
Tần Kha liếc nhìn nàng.
Trọng Tử vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng, kéo áo Tần Kha, hỏi: “Sư huynh, sư tỷ của muội trông như thế nào, có xinh không?”
Tần Kha nói: “Một tiểu nha đầu xấu xí.”
“Muội không tin!” Trọng Tử ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng. “Muội biết huynh cũng từng cầu xin giúp muội, muội vẫn nên cảm ơn huynh.”
Tần Kha cau mày, nói: “Muội buông tay ta ra!”
Trọng Tử phát hiện, chỉ cần da mặt dày một chút là có thể bắt nạt được vị sư huynh lúc nào cũng thông minh, lanh lợi và chững chạc này, Trọng Tử càng làm già. “Muội không buông!”
Thấy nàng hiếm khi vui vẻ như lúc này, Tần Kha để mặc cho nàng trêu đùa. Đến khi Trọng Tử yên tĩnh lại, Tần Kha mới nói cho nàng biết một tin vô cùng quan trọng. “Tôn giả có vẻ mềm lòng rồi, có lẽ Mẫn tiên tôn sẽ phạt muội bằng cách đày ra hoang đảo, hiện giờ vẫn chưa có tin tức chính thức, ta báo cho muội biết để muội chuẩn bị tinh thần.”
Vừa nghe thấy tin này, Trọng Tử không biết nên vui hay buồn. Mọi thứ đều tốt đẹp hơn so với suy đoán của nàng nhưng sư phụ đồng ý xử lý nhẹ nhàng là do nể mặt chưởng giáo mà thôi, còn nàng đã làm chàng bẽ mặt, không nên ngưỡng vọng mà cầu xin tha thứ nữa.
Tần Kha đỡ vai nàng, an ủi: “Mặc dù đến đảo hoang phải chịu nhiều khổ cực nhưng dù sao cũng tốt hơn ở băng lao nhiều. Ta cùng Yên Chân Châu sẽ thường xuyên ghé thăm muội, chỉ cần muội nhẫn nại vài năm là mọi việc sẽ ổn thỏa thôi.”
Để có được kết quả thế này, chắc hẳn huynh ấy đã mất không ít công sức, nàng không thể phụ lòng huynh ấy được. Trọng Tử liền nghiêm túc gật đầu, nói: “Sư huynh yên tâm, muội sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Tần Kha cười tươi hiếm thấy, biến ra một con chim vàng nhỏ dùng để báo giờ. “Mấy ngày này Chân Châu rất bận, không tới thăm muội được, nàng ấy bảo ta đưa cái này cho muội.”
Trọng Tử vui vẻ nhận lấy.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Trong tiên ngục tối đen như mực, tuy vẫn có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh nhưng khái niệm về thời gian lại rất mơ hồ, lần trước nàng chỉ thuận miệng nói ra một câu, ai ngờ Yên Chân Châu đã thực sự tìm được món đồ này cho nàng.
Trọng Hoa tôn giả mặc kệ đồ đệ của mình, ngược lại, chưởng giáo và đốc giáo vẫn nặng lòng yêu mến người tài, cực lực phản đối việc đưa Trọng Tử tới Côn Luân. Tần Kha còn được đặc biệt cho phép thường xuyên tới tiên ngục thăm hỏi Trọng Tử, trên dưới Nam Hoa đều biết Mẫn Vân Trung có ý tác hợp cho Tần Kha và Trọng Tử, có người vui mừng, nhưng có người lại thất vọng. Tư Mã Diệu Nguyên thì ghen ghét vạn phần nhưng không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào nữa. Ngày hôm đó, nàng ta đang trên đường tới ngọn núi cao nhất thì bỗng có một đệ tử chạy tới gọi.
“Sư cô mau về đi, có một vị khách muốn gặp.”
Tư Mã Diệu Nguyên nghi hoặc, vội quay trở về cung của mình, vừa nhìn thấy vị khách kia thì ngạc nhiên vô cùng, hỏi: “Sao huynh lại đến đây?”
“Hôm trước ta có tới Côn Luân bái kiến cậu ta, hôm nay tiện đường ghé qua đây thăm mọi người.” Nguyệt Kiều đứng trước bàn, vừa quan sát mọi thứ trên bàn vừa cười nói: “Nghe nói Nam Hoa bọn muội vừa xảy ra chuyện động trời nên ta muốn tới thăm muội một lát.”
Tư Mã Diệu Nguyên rất bất ngờ, nói: “Cậu của huynh là người của Côn Luân phái ư?”
“Cậu ta chính là chưởng giáo Ngọc Hư của Côn Luân phái, đến điều này mà muội cũng không biết ư?” Nguyệt Kiều đắc ý, vòng tay ôm Tư Mã Diệu Nguyên.
“Ít động tay động chân một chút!” Tư Mã Diệu Nguyên đẩy hắn ra, trong lòng khẽ rung động, nói: “Nếu đã tới đây thì sao huynh không đi gặp người mà huynh vẫn nhớ mãi không quên – Trọng Tử sư muội – một chút nhỉ?”
Nguyệt Kiều hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười cợt, kéo tay nàng ta, nói: “Sư muội đang nghĩ đi đâu vậy…”
“Nàng ta hiện giờ đang ở trong tiên ngục, sắp bị trục xuất tới Côn Luân để nhốt vào băng lao thụ hình rồi.” Tư Mã Diệu Nguyên hất tay Nguyệt Kiều ra, híp mắt lại, nở nụ cười như có như không. “Lần này nàng ta phạm phải sai lầm lớn, tôn giả chán ghét đến độ không thèm nhìn nàng ta dù chỉ một cái, người đã sớm mặc kệ nàng ta rồi. Bây giờ thuật pháp của nàng ta cũng bị phong bế, đúng là đáng tiếc. Sao sư huynh không nhân cơ hội này mà đến quan tâm săn sóc nàng ta? Nói không chừng nàng ta sẽ vì thế mà cảm kích huynh cũng nên.”
Nguyệt Kiều vốn là người gặp dịp thì chơi, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe vậy thì mừng thầm, lẩm bẩm nói: “Không phải muội đang ghen đó chứ?”
Tư Mã Diệu Nguyên cười thầm, giả bộ thở dài, nói: “Cùng là tỷ muội với nhau, thấy nàng ta chịu khổ cực, muội cũng rất lo lắng, đáng tiếc là tương lai nàng ta sẽ tới Côn Luân, có muốn quan tâm, chăm sóc cũng không được nữa, cậu của huynh lại là chưởng giáo Ngọc Hư của Côn Luân phái, vậy thì tương lai huynh chắc chắn sẽ chiếu cố tới sư muội của muội, muội sao có thể ghen được kia chứ?”
Trong lúc Tư Mã Diệu Nguyên đang ngấm ngầm mưu mô hãm hại Trọng Tử thì ở trong tiên ngục, khi Tần Kha vừa rời đi, Trọng Tử cảm thấy mệt mỏi, nằm lên giường, ngủ lúc nào không biết. Đâu đó bỗng vang lên giọng nói của âm hồn cõi u minh phiêu đãng giữa không gian chật hẹp, tối đen như mực.
“Thiếu quân!”
“Lại là ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại hại ta?”
“Ta đang giúp ngươi mà.”
“Ta không quen biết ngươi.”
“Bởi vì người không nhớ ta, không rõ bọn chúng đã đối xử với người như thế nào. Tiên môn trước sau gì cũng không tha cho người, người ở lại Tiên môn là sai lầm lớn nhất.”
“Đó là do ngươi hại ta! Không có ngươi, ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, có đúng Vân tiên tử là do ngươi giết không?”
“Không có ta, bọn chúng sẽ không buông tha cho người, rồi một ngày thiếu quân sẽ rõ cả thôi.”
Giật mình tỉnh giấc, Trọng Tử toát mồ hôi lạnh.
Nàng lại nghe thấy giọng nói âm u kia, nó vẫn gọi nàng là “thiếu quân” như mấy lần trước. Nó thực sự tồn tại chứ không phải là nàng có tâm ma! Nhất định phải nói cho sư phụ và chưởng giáo biết, để họ điều tra rõ ràng, cái chết của Vân tiên tử rốt cuộc không hề liên quan đến nàng. Rửa sạch mọi nỗi oan khuất, sư phụ ắt sẽ tha thứ cho nàng!
Trọng Tử vui mừng khôn xiết, vén chăn, nhảy xuống giường, chạy nhanh ra phía cửa ngục, định đi tìm đệ tử canh ngục nhờ truyền lời, nhưng vừa mới bước lên bậc thang bằng đá, Trọng Tử bỗng đụng vào vòm ngực của một người.
Người đó thuận thế kéo nàng. “Trọng Tử sư muội!”
Trọng Tử cảm thấy rất bất ngờ, nói: “Là huynh?”
Sau lần Tư Mã Diệu Nguyên tới đây, Mẫn Vân Trung đã hạ lệnh từ giờ bất kể là ai muốn vào tiên ngục đều phải báo cáo với chưởng giáo, đây cũng là vì Tần Kha sợ Tư Mã Diệu Nguyên lại tới ức hiếp nàng. Nhưng Tư Mã Diệu Nguyên vốn là công chúa chốn nhân gian, có rất nhiều kỳ trân dị bảo để mua chuộc lòng người, lần này nàng ta lại đưa Nguyệt Kiều tới tiên ngục, chỉ nói là hắn muốn thăm Trọng Tử một chút, hai nữ đệ tử phụ trách việc trông coi tiên ngục thường được nàng ta đối đãi tử tế, vả lại chuyện này cũng không phải chuyện gì quá to tát, vì thế họ liền để Nguyệt Kiều vào mà không bẩm báo với chưởng giáo. Tư Mã Diệu Nguyên ở lại phía ngoài, giả bộ trò chuyện với hai nữ đệ tử kia. [1]
[1] Kỳ trân dị bảo: Báu vật quý hiếm.
Nguyệt Kiều vốn đã có ý đồ xấu xa, hắn ta mau lẹ nắm chặt tay Trọng Tử, làm ra vẻ thân thiết. “Nghe nói sư muội gặp phải sự cố nghiêm trọng, ta rất lo lắng, vội vội vàng vàng đến đây thăm muội. Muội bị thương có nặng không, có đau không?”
Trọng Tử biết rõ hắn đang có ý định gì, liền trấn tĩnh lại, nói: “Đa tạ Nguyệt sư huynh đã có lòng nhớ tới Trọng Tử, nhưng lúc này ta còn có việc gấp cần bẩm báo với chưởng giáo, Nguyệt sư huynh có thể chuyển lời giúp ta không?”
Nguyệt Kiều cười nói: “Khách khí gì chứ, nhưng sư muội lấy gì để báo đáp ta đây?”
“Sự giúp đỡ của sư huynh, Trọng Tử sẽ mãi khắc ghi trong lòng.”
“Chỉ có ghi nhớ trong lòng mà sư muội muốn ta nhọc công giúp muội sao?”
Lần trước ở Thiên Sơn, Trọng Tử đã biết con người này rất vô liêm sỉ, giờ thấy hắn chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà cũng ra điều kiện thì nàng càng chán ghét, nói: “Đợi lúc gặp được chưởng giáo báo cáo chính sự rồi hãy nói.”
Nguyệt Kiều không biết điều chút nào, nói: “Đến lúc đó sư muội lại trở mặt không nhận thì ta biết làm thế nào chứ? Ta muốn sư muội chính miệng đồng ý một việc.”
Biết là không thể đồng ý được, Trọng Tử thẳng thắn giằng tay ra, định chạy ra ngoài tìm người để báo tin.
“Nghe nói sư muội phải đi Côn Luân.” Nguyệt Kiều ngăn nàng lại, dụ dỗ. “Chưởng giáo Ngọc Hư của Côn Luân phái là cậu ruột của ta, đến lúc đó ta sẽ nói giúp muội đôi điều trước mặt ông ấy, để muội không phải chịu khổ sở dưới băng lao.”
Trọng Tử lạnh lùng nói: “Xin sư huynh biết tự trọng một chút. Nếu không, ta sẽ gọi người đến đây.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt, không còn vẻ e lệ như lúc trước nữa, càng nhìn Nguyệt Kiều càng thấy thích thú, hắn nổi dục vọng, ôm chặt Trọng Tử.
Trong này ồn ào như vậy mà người bên ngoài không hề hay biết, chắc chắn hắn đã bày kết giới. Giáo quy của Nam Hoa vô cùng nghiêm ngặt, huống chi Ngu Độ và Mẫn Vân Trung vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Trọng Tử, hắn là một đệ tử khác phái, tại sao lại to gan lớn mật như vậy? Hiển nhiên đã bị Tư Mã Diệu Nguyên xúi giục! Trọng Tử hiểu ra, tức giận vô cùng, vùng vẫy, nghiêng mặt sang một bên, tránh cái hôn của hắn, nói: “Dám làm càn ở Nam Hoa này sao, lá gan của Nguyệt sư huynh cũng to đấy chứ?!”
“Chẳng qua chỉ là một tội đồ, tôn giả đã sớm mặc kệ muội rồi, muội mà ngoan ngoãn nghe lời ta, ta đảm bảo muội sẽ không phải chịu khổ cực.”
“Buông ta ra!”
Ỷ vào thế của tổ phụ hắn là Tây Hải quân, lại được Tư Mã Diệu Nguyên đứng sau xúi giục, Nguyệt Kiều chỉ biết nàng là tội đồ của Nam Hoa, còn nghe nói Lạc Âm Phàm sẽ đưa nàng đến băng lao ở Côn Luân thụ hình nên hắn bất chấp tất cả, nếu làm càn mà bị bắt được thì cùng lắm cũng chỉ bị đánh mắng, đâu có gì phải lo lắng. Nghĩ thế, hắn liền cúi đầu, hôn tới tấp khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt nàng, hắn ra sức gặm môi và má, Trọng Tử thấy ghê tởm đến buồn nôn nhưng tiên thuật đã bị phong bế, quần áo chẳng mấy chốc đã bị xé rách.
Xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, trong cơ thể mơ hồ có thứ gì đó đang nhanh chóng mạnh lên, vùng vẫy như muốn thoát ra khỏi người Trọng Tử.
Bị người khác hãm hại, lại còn bị làm nhục!
Giết tên súc sinh này đi! Giết kẻ không bằng loài cầm thú này đi!
Giận dữ và oán hận đã lên tới đỉnh điểm, sát khí trời sinh bị kích động, phát ra ngoài cơ thể, Kim tiên phong ấn cũng không thể ngăn cản được, Trọng Tử ngừng giãy giụa, nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi bất giác nở nụ cười lạnh đến rợn tóc gáy.
Thấy nàng không kháng cự nữa, Nguyệt Kiều càng đắc ý, nghĩ là nàng đã thuận theo hắn rồi, đang định buông lời ngon tiếng ngọt thì chợt thấy lồng ngực dội lên một cơn đau nhức, như bị một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua. Hắn vội cúi nhìn, chỉ thấy máu từ vết thương trước ngực chảy xuống đầm đìa.
Gần như không thể tin nổi, Nguyệt Kiều sửng sốt trong giây lát, sau đó la hét thảm thiết rồi buông Trọng Tử ra, ngã ngồi trên mặt đất, lắp bắp: “Ngươi… ngươi là ai?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như có một lớp khí đen bao phủ, Trọng Tử đứng đó, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
“Ngươi là ma!” Nguyệt Kiều mặt cắt không còn giọt máu, lồm cồm bò ra phía cửa ngục, hét: “Có ma! Nàng ta có sát khí! Người đâu, mau tới đây, cứu ta với!”
Trong tiếng hô hoán, có hai người vội chạy vào trong.
Hóa ra Tần Kha sợ Trọng Tử gặp chuyện không may nên đã ngầm bố trí đệ tử trông coi xung quanh tiên ngục, nghe nói Nguyệt Kiều tới thăm Trọng Tử, nghĩ người này phẩm hạnh không đứng đắn, lúc ở Thiên Sơn đã thèm khát Trọng Tử đến nhỏ dãi nên Tần Kha vội vàng chạy tới đây. Trông Tư Mã Diệu Nguyên đang đứng ở bên ngoài, nhìn mặt có vẻ mờ ám, Tần Kha càng nghi hoặc. Chợt nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Nguyệt Kiều, đúng lúc Mẫn Vân Trung cũng đi ngang qua, hai người vội vã lao vào trong xem xét, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ lập tức đứng ngây người.
Sát khí trời sinh! Trong người nàng rõ ràng có sát khí trời sinh! Chả trách chuyện lần này Hành Huyền không thể tiên đoán nổi, hóa ra lại là nàng! Mẫn Vân Trung tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, lại nghĩ tới những biểu hiện bất thường của Lạc Âm Phàm mấy năm qua, trong lòng chợt sáng tỏ, ông ta vừa khiếp sợ vừa tức giận.
Chỉ là một nghiệp chướng mà hắn lại tốn biết bao tâm tư để bảo vệ như vậy! Sát khí trời sinh, dù có luân hồi chuyển kiếp cũng không mất đi được, hắn còn dám mặc kệ cho con bé sống trên đời này, ngông cuồng che giấu sát khí giúp nó, ngay đến thân phận và trách nhiệm của mình cũng không màng tới! Nếu Thiên ma lệnh lại xuất hiện, đại nạn chắc chắn sẽ tái diễn, khi đó hắn chính là tội đồ của cả tiên giới!
“Mẫn tiên tôn! Mẫn tiên tôn cứu ta với!” Nguyệt Kiều bò đến trước chân Mẫn Vân Trung, kéo gấu áo của ông ta, rối rít cầu xin.
Trọng Tử cũng đã hoàn hồn, hoảng sợ quỳ xuống. “Tiên tôn minh xét, là hắn đã nổi tà ý mà vô lễ với đệ tử trước, Trọng Tử bất đắc dĩ mới phải làm vậy!”
Nhìn thấy quần áo nàng xộc xệch, Mẫn Vân Trung hiển nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Vốn hận nhất những loại làm bại hoại Tiên môn như vậy, ông ta lập tức đá văng Nguyệt Kiều ra xa. Nếu không phải nể tình hắn là cháu trai của Tây Hải quân thì e là ông ta đã sớm cho hắn một nhát kiếm rồi. Nguyệt Kiều gieo gió ắt gặt bão nhưng nghiệp chướng này cũng tuyệt đối không thể giữ lại được! Mẫn Vân Trung không nói hai lời, rút Phù Đồ Tiết ra, không chút do dự hướng về phía Trọng Tử toan chém xuống.
“Xin tiên tôn nương tay!”
“Láo xược! Ngươi cũng nhìn thấy nghiệp chướng này chính là ai rồi đấy!”
“Là muội ấy!” Tần Kha xoay mặt nhìn Trọng Tử, ánh mắt thoáng trở nên phức tạp, nói: “Nhưng cả cuộc đời này muội ấy chưa từng phản bội Tiên môn, còn từng lập được công lớn, cầu xin tiên tôn… tha thứ cho muội ấy một lần.”
Thấy hai người họ toàn nói những lời kỳ quái, Trọng Tử sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch. Mẫn đốc giáo từ trước tới nay công tư phân minh, vô cùng công bằng, sao đột nhiên lại biến thành như vậy, không hỏi rõ trắng đen đã vội vã muốn giết nàng? Chẳng lẽ do nàng đả thương người khác nên ông ta tức giận sao? Nghĩ vậy nàng vội dập đầu, nói: “Trọng Tử xin thề, những gì Trọng Tử nói là thật, quyết không dám có nửa lời lừa gạt tiên tôn, là do hắn nổi dục vọng mà thất lễ với đệ tử, Trọng Tử còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần bẩm báo với tiên tôn và chưởng giáo.”
“Đi ra ngoài rồi hãy nói.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Đúng lúc lắm, ta cũng đang có chuyện muốn hỏi ngươi đây!” Mẫn Vân Trung cười lạnh, nhìn người ấy.
Trong Lục Hợp điện, Trọng Tử quỳ ở chính giữa điện, Ngu Độ bố trí kết giới cẩn thận, lệnh cho tất cả những người không liên quan ra ngoài, chỉ có thủ tọa đệ tử Mộ Ngọc, Tần Kha, Tư Mã Diệu nguyên và hai nữ đệ tử trông coi tiên ngục ở lại trong điện. Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói: “Chả trách ngươi một mực muốn đưa con bé tới Côn Luân, ta còn nghĩ ngươi thật sự hồ đồ, rốt cuộc là vì thế!”
Lạc Âm Phàm nhìn Trọng Tử quỳ dưới mặt đất, không nói một lời. Kết cục ngày hôm nay, chàng vẫn cố gắng hết sức để ngăn chặn, nào ngờ đã uổng phí sức lực, rốt cuộc trốn cũng không thoát ý trời đã an bài. Điều khiến Lạc Âm Phàm khiếp sợ hơn đó là sát khí trên người nàng khi chuyển kiếp còn mạnh hơn trước, đả thương người khác một cách vô hình, còn có thể phá tan Kim tiên chàng đích thân kết ấn. Lần này đúng là kẻ đứng sau giật dây kia đã bắt đầu động thủ rồi, mục tiêu hiển nhiên là nhằm vào Trọng Tử, khi đã bị y để mắt tới thì sao có thể giữ nàng ở lại Nam Hoa được nữa đây?
“Người vẫn còn sống, hộ giáo phải giải thích thế nào đây?”
“Ta tự biết xử trí.” Lạc Âm Phàm nói. “Là ai đã đưa Nguyệt Kiều tới tiên ngục?”
Tư Mã Diệu Nguyên bỗng run rẩy, vội vàng quỳ xuống, nói: “Là Diệu Nguyên, Nguyệt sư huynh nghe nói Trọng Tử gặp chuyện không may, muốn đi thăm muội ấy, vì vậy mà… Diệu Nguyên đưa huynh ấy đi.”
Lạc Âm Phàm nói: “Tự ý đưa người ngoài vào tiên ngục, hối lộ đệ tử Tiên môn, đáng tội gì?”
Mẫn Vân Trung sa sầm nét mặt, nói: “Đày nó cùng hai nữ đệ tử trông coi tiên ngục kia ra hoang đảo sám hối ba năm.”
Ba năm! Mặt Tư Mã Diệu Nguyên trắng bệch. Nàng ta đường đường là một cô công chúa được sủng ái, lại phải tới sống ở một nơi quạnh quẽ, vắng vẻ như hoang đảo trong vòng ba năm! Ba năm sau trở về, bên cạnh Tần Kha nhất định sẽ có rất nhiều cô nương vây quanh, đâu còn nhớ nàng ta là ai nữa!
“Diệu Nguyên biết sai rồi, cầu xin tôn giả khai ân!”
“Dám cãi lại sự phân xử của đốc giáo sao?” Ngu Độ nghiêm khắc quát. Điều quan trọng của ngày hôm nay mà ai cũng mong ngóng là muốn xem Lạc Âm Phàm xử lý Trọng Tử thế nào. Nếu chàng một mực muốn bảo vệ nàng thì đúng là vô cùng phiền toái, những việc nhỏ nhặt trước mắt cứ nghe theo ý chàng là được, giờ nhường một bước rồi sau này mới nói để chàng nhân nhượng hơn vậy.
Bị chưởng giáo lớn tiếng quát, Tư Mã Diệu Nguyên liền biết không còn hy vọng nào nữa, bất lực ngồi sụp xuống đất, nhìn Trọng Tử ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia căm hận.
“Chưởng giáo minh xét!” Trọng Tử dập đầu, nói: “Là do Nguyệt Kiều nổi sắc dục mà thất lễ với đệ tử, Trọng Tử nhất thời tức giận, mới lỡ tay đả thương hắn…”
Mẫn Vân Trung quát to: “Thân là đệ tử Tiên môn mà lại có sát khí đả thương người khác, không biết sai mà còn ngụy biện!”
Trọng Tử luống cuống nói: “Đệ tử quả thực không biết sát khí gì cả.”
Mẫn Vân Trung không thèm để ý tới nàng nữa, nói: “Hộ giáo đích thân xử lý đi.”
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo khẽ lóe lên khiến mọi ánh mắt trong đại điện trở nên vô cùng băng giá, một thanh trường kiếm trong veo như làn nước mùa thu đột nhiên xuất hiện, viên đá quý trên chuôi kiếm phát ra một tia sáng vô cùng đẹp, đã bị phong ấn bao năm nay, rốt cuộc lúc này cũng được chủ nhân triệu hồi, luồng sát khí mãnh liệt trong nháy mắt đã bao bọc xung quanh thân kiếm. Lạc Âm Phàm thuận tay với lấy cây kiếm rồi bước đến trước mặt Trọng Tử.
Trục Ba? Chàng đã từng nói không bao giờ dùng tới nó nữa… Trọng Tử mơ hồ đoán được điều gì đó, kinh hãi thốt lên: “Sư phụ!”
Mặt Tần Kha tái mét, hắn nhanh chóng kéo Trọng Tử ra sau lưng mình, nói: “Đó không phải là lỗi của muội ấy, chẳng lẽ tôn giả không biết tới từ “công bằng” hay sao?”
Lạc Âm Phàm không đáp, tiên lực ngưng tụ nơi lòng bàn tay, mọi người đều biết chàng đang muốn xuống tay. Ngu Độ vội quát lớn: “Kha Nhi! Còn không mau lui ra!”
“Sư huynh…” Trọng Tử cũng khẽ kéo chéo áo hắn.
Tần Kha ngăn nàng không nói nữa, ngầm thiết lập kết giới bảo vệ hai người họ rồi chậm rãi lắc đầu. “Nam Hoa vốn phải hổ thẹn với muội ấy, có thể nào lại xuống tay với muội ấy lần nữa? Chỉ cần đưa muội ấy đến băng lao thụ hình là được rồi.”
“Khốn khiếp! Thân là đệ tử của chưởng giáo, chỉ vì một đứa con gái mà gạt đi việc lớn, uổng công sư phụ ngươi dạy dỗ bao năm qua!” Mẫn Vân Trung tức giận, mắng nhiếc. “Sát khí qua hai kiếp mà vẫn không tiêu trừ được, đày nó đến băng lao để dung túng cho nó tiếp tục tu luyện sao? Còn không mau tránh ra!”
Tần Kha nói: “Đệ tử xin bảo đảm muội ấy sẽ không làm điều ác.”
Luồng khí kết thành tiên ấn vô hình, một sức mạnh to lớn phá vỡ kết giới mỏng manh rồi nhanh chóng đánh trúng vào người Tần Kha, khiến hắn bị hất văng ra ngoài.
“Sư huynh!” Trọng Tử sợ hãi nhào qua ôm lấy Tần Kha, khóc lóc thảm thiết, nói: “Đả thương người khác là đệ tử, muốn phạt thì phạt đệ tử, không liên quan gì tới Tần sư huynh!” Nàng nhìn người vừa ra tay đánh ngã Tần Kha, vội vàng cầu xin: “Sư phụ! Những lời đệ tử nói đều là thật, đệ tử thực sự không muốn đả thương người khác, cầu xin sư phụ hãy tin đệ tử một lần!”
Tần Kha nuốt ngụm máu đang chực trào ra, lạnh lùng nói: “Đừng có cầu xin hắn làm gì!”
Trọng Tử nhìn Tần Kha, lại nhìn người đang bước từng bước về phía họ, liền hiểu ra tất cả. Điều mà bọn họ muốn chẳng phải là chân tướng sự việc sao? Bọn họ… muốn nàng phải chết? Nàng rõ ràng bị oan! Nguyệt Kiều định cưỡng bức, làm nhục nàng, nàng có đả thương hắn cũng là tự vệ mà thôi, vì sao bọn họ lại không nhìn vào sự thật đó? Cuối cùng thì nàng đã làm sai điều gì?
Đột nhiên nàng thấy hận, hận những con người này, không hỏi mọi chuyện rõ ràng đã vội ra tay giết nàng, còn chàng, vị sư phụ mà nàng tôn kính, yêu mến nhất, tại sao lại có thể vô tình đến vậy, có thể dễ dàng vứt bỏ nàng như thế? Vị sư tỷ “tội ác tày trời” kia cũng đã chết như thế này sao?
Tính tình Trọng Tử vốn rất cực đoan, khi hiểu rõ ràng mọi chuyện thì càng tức giận, không cam tâm, luồng sát khí băng giá một lần nữa mạnh mẽ phát tiết ra ngoài, trong đôi mắt phượng sâu thăm thẳm là nỗi oán hận đang cuồn cuộn nổi lên, không khí trong đại điện bỗng chốc đông cứng lại, lạnh đến thấu xương.
“Ma tính đại phát, quả nhiên là đệ tử giỏi của Nam Hoa.” Mẫn Vân Trung cười nhạt, nắm chặt Phù Đồ Tiết trong tay.
Ngu Độ dù chưa mở lời nhưng cũng âm thầm kết tụ linh lực, chỉ cần Trọng Tử có bất cứ hành động nào, ông nhất định sẽ ra tay chém chết nàng.
Lúc này mà nàng lại để lộ sát khí mạnh mẽ như vậy, nhất định là tìm đến cái chết rồi! Tần Kha thấy một cách rõ ràng, ra sức nắm chặt tay nàng, gọi: “Trọng Tử! Trọng Tử!”
Trọng Tử mơ hồ nhìn Tần Kha rồi lại nhìn sang Lạc Âm Phàm.
“Nghiệp chướng! Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói vẫn lạnh nhạt, như một áng mây xa vời lững lờ trôi qua.
Trọng Tử bỗng hoàn hồn, sát khí nhanh chóng tan biến vào hư không. Đúng vậy, nàng muốn làm gì đây? Nàng lại dám oán hận sư môn sao? “Không phải, đệ tử bị oan, chính là giọng nói kia đã hại đệ tử!” Nàng kinh hãi, muốn giải thích cặn kẽ mọi chuyện. “Chính nó đã giết chết Vân tiên tử! Nó gọi đệ tử là Thiếu quân, vừa rồi nó lại đến tìm…”
Lời còn chưa dứt, Trọng Tử bỗng ngừng lại, bên tai vang lên tiếng răng rắc. Cánh tay bỗng mềm oặt rồi rũ xuống, xương cốt gãy làm hai đoạn.
Tần Kha nhắm mắt lại.
Trọng Tử không thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt: “Sư phụ!”
Thần sắc vẫn không hề thay đổi, hai ngón tay Lạc Âm Phàm cầm chắc mũi kiếm rồi lấy chuôi kiếm đánh lên người Trọng Tử. Động tác bình tĩnh và chuẩn xác, tiếng răng rắc vẫn vang bên tai không dứt, các khớp xương khắp tứ chi đều bị bẻ gãy, mỗi đoạn nằm một chỗ, ở mỗi đoạn gãy đó liền có một luồng khí đen bay ra rồi tan biến vào không khí.
Mất đi mọi sự chống đỡ, cơ thể Trọng Tử không khác gì một người tàn tật, nàng đổ ập xuống mặt đất. Không hề cảm thấy đau đớn, trong nháy mắt, tất cả các giác quan đều bị tê liệt.
“Tại sao?” Nàng lẩm bẩm hỏi chàng.
Không có tiếng trả lời.
Tại sao? Nàng mơ màng mở to hai mắt.
Tại sao? Vị sư phụ đã từng yêu thương nàng, bảo vệ nàng, trước đó không lâu còn ôm nàng, dịu dàng chiều chuộng, gọi nàng là “Trọng Nhi”, tại sao bỗng chốc lại biến thành thế này? Vì sao một người chỉ nhìn thấy nàng bị thương thôi đã đau lòng tới mức tức giận, còn giờ rõ ràng biết nàng bị oan mà vẫn muốn đích thân ra tay làm tổn thương nàng?
“Tại sao?”
Đến xương bả vai của nàng, Lạc Âm Phàm đánh xuống một đòn trí mạng. Xương bả vai vỡ vụn, sát khí từ nay về sau sẽ khó mà gắn kết lại được. Nhìn thấy tứ chi của Trọng Tử bị bẻ gãy, xương chọc thủng cả da thịt, xuyên qua quần áo, lòi hẳn ra ngoài, máu vương vãi trên sàn nhà, cảnh tượng vô cùng thê thảm, đến Mẫn Vân Trung cũng thấy khiếp đảm như hít phải một luồng khí lạnh giá.
“Đừng sợ, cố chịu đựng đi!” Hai tròng mắt mơ hồ như có ánh sáng chói chang chớp động, Tần Kha cố cử động, nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Trọng Tử, cố gắng kiềm chế để giọng nói đỡ run rẩy. “Nhất định sư huynh sẽ cứu muội, đừng sợ!”
Mộ Ngọc lặng lẽ tiến đến gần, muốn đỡ Trọng Tử đứng lên nhưng lại chần chừ không dám chạm vào nàng.
Lạc Âm Phàm thu hồi Trục Ba, nói: “Ngay lập tức trục xuất tới Côn Luân.”
Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều hoảng sợ, không ai dám nói thêm câu nào. Đối với một đứa trẻ, thủ đoạn đó quá ác nghiệt và tàn nhẫn, chỉ bằng một kiếm chém xuống cho hồn xiêu phách tán còn đỡ đau đớn hơn. Mặc dù bảo vệ được hồn phách của Trọng Tử nhưng sống không bằng chết như vậy thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Hình dáng của con bé bây giờ, đừng nói là thành ma hay thành tiên, dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là một phế nhân, chỉ có thể thu nạp linh khí đất trời mà duy trì sự sống, không thể làm được bất cứ việc gì nữa, vĩnh viễn ở băng lao Côn Luân sống qua ngày. Nếu như vậy thì cứ để con bé chết đi, cứu làm gì nữa?
Ngu Độ cười khổ. Vị sư đệ này, những lúc người khác cho là hắn sẽ mềm lòng thì khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn lại tỏ ra lạnh lùng đến đáng sợ, không hổ với biệt danh “vô tình”. Chả trách lúc trước mình và Mẫn Vân Trung ra sức nói giúp Trọng Tử thì hắn một mực muốn trục xuất con bé đến Côn Luân, chỉ vì hắn là người biết rõ lai lịch của con bé nhất nên đối với việc nên làm thế nào, từ trước đến nay hắn luôn rất lý trí.
Con bé không còn là mối uy hiếp đối với lục giới nữa, giờ lại bị nhốt vào băng lao, quả là không còn gì phải lo lắng. Nghĩ đến đây, Ngu Độ gật đầu nói một tiếng: “Cũng được” rồi quay sang nói với Mẫn Vân Trung tự sắp xếp đệ tử đưa Trọng Tử tới băng lao Côn Luân để thụ hình, còn ông thì tới xem thương thế của Tần Kha.
Lạc Âm Phàm không để ý tới mọi người nữa, bước nhanh ra khỏi Lục Hợp điện. Chàng vội vã cúi đầu, một ngụm máu phun ra, bắn đầy lên tay áo. Chàng trấn tĩnh, mơ màng nhìn vệt máu, chẳng mấy chốc, vệt máu từ từ biến mất, cho đến khi ống tay áo sạch sẽ trở lại, chẳng còn lưu lại bất cứ thứ gì.
Bên ngoài ngọn núi, một người trong trang phục trắng tựa tuyết đang đứng đối mặt với vách núi, toàn thân được bao bọc trong vạt áo trắng tinh, không nhìn rõ khuôn mặt.
Phút chốc, một bóng người áo tím bay vút qua.
“Quả nhiên là người.”
“Việc của Trác Vân Cơ đã thất bại rồi, không ngờ đến phút cuối tên Nguyệt Kiều và Tư Mã Diệu Nguyên kia lại đến giúp chúng ta một tay, kích động sát khí của Trọng Tử bùng phát trở lại.”
“Vậy tại sao người không nhân cơ hội hắn chưa động thủ mà đưa con bé đi?”
“Ta đã dựa vào sát khí của con bé mà mơ hồ cảm nhận được nơi cất giấu Thiên ma lệnh và Thánh quân kiếm, nếu lúc này để lộ thân phận, chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?”
“Con bé giờ đã thành phế nhân, chúng ta có bắt được con bé thì cũng có ích lợi gì nữa chứ?”
“Lạc Âm Phàm quả nhiên đã không để con bé chết, ma huyết vẫn còn thì không việc gì phải lo lắng. Muốn nhập ma thì chút sát khí này của con bé vẫn chưa đủ.”
“Ở băng lao tại Côn Luân vài năm là đủ sát khí rồi, chỉ có điều lúc đó người có cứu được con bé ra không thôi.”