← Quay lại trang sách

Chương 43 Băng lao

Băng lao ở Côn Luân xưa nay là nơi giam giữ những trọng phạm của Tiên môn và ma đầu của ma giới, tối đen như mực, thi thoảng lại truyền đến tiếng cười man rợ của quỷ, có lẽ đó là tiếng của các tội phạm hoặc ma đầu vọng lại, thanh âm cách đây rất xa, nếu không quen lắng nghe mọi âm thanh ở một nơi quạnh quẽ, âm u thì tuyệt đối sẽ không nghe được tiếng cười vừa rồi, do đó có thể biết nơi này rất rộng và trống trải.

Bọn chúng cũng bị phong ấn trong băng lao này sao? Mỗi lúc buồn chán, Trọng Tử đều nghĩ vậy.

Do ảnh hưởng của huyền băng nên cơ thể của nàng không phát triển thêm chút nào, những đoạn xương gãy cũng không tự lành được, vẫn ở tình trạng gãy lìa đó. Sát khí trong cơ thể Trọng Tử chỉ cần hơi gắn kết trở lại là liền theo những đốt xương gãy mà tiêu thoát ra ngoài rồi tan biến, cũng may toàn thân Trọng Tử đã bị đông cứng đến tê liệt nên cảm giác đau đớn dường như không tồn tại.

Năm cái xích tiên xích chặt cổ và tứ chi của Trọng Tử, bao quanh chỗ Trọng Tử đang nằm là những chiếc gai nhọn, chỉ cần nàng khẽ cử động là những chiếc gai đó sẽ đâm toạc da thịt, đau đớn vô cùng.

Thế nhưng thi thoảng Trọng Tử vẫn hơi nhúc nhích. Có đau đớn mới biết mình chưa tới cõi hư không. Có đau đớn mới biết mình còn sống.

Cơ thể đã quen dần với băng lạnh, mắt đã quen nhìn mọi vật trong bóng tối, rất dễ lầm tưởng chính bản thân mình đã trở thành một u linh quỷ quái.

Từ lâu đã nghĩ tới cái chết, nhưng dù nàng không hấp thụ linh khí đất trời thì cũng sẽ có một luồng linh khí từ trong phiến băng này xuất hiện, không ngừng truyền sinh khí vào cơ thể, duy trì sự sống cho Trọng Tử, quả nhiên muốn chết mà cũng không được.

Từ ngày bị nhốt vào đây, chưa từng có ai đến thăm nàng.

Rốt cuộc nàng đã sai ở đâu? Mấy người Ngu Độ đều muốn nàng chết đi, còn chàng, thậm chí không để nàng chết một cách nhẹ nhàng mà lại khiến nàng phải sống dở chết dở.

Những lúc hồi tưởng lại những tháng ngày đã qua, Trọng Tử luôn cảm thấy hết sức mơ hồ.

Đương nhiên, nàng thường coi những hồi ức này như một giấc mơ. Trong giấc mơ, nàng có một sư phụ, sư phụ nàng là vị thần tiên tốt nhất, đẹp nhất thiên hạ, người yêu thương nàng, bảo vệ nàng, dạy nàng thuật pháp, chỉ vì nàng bị thương mà vô cùng lo lắng, chỉ vì nàng nghịch ngợm tùy hứng mà tức giận, trước mặt nàng thỉnh thoảng còn đỏ mặt.

Nàng kính trọng chàng, tin tưởng chàng, và cuối cùng không thể ngăn nổi bản thân yêu chàng.

Tại sao nàng phải đến một nơi như thế này? Trọng Tử rất ít khi tự hỏi mình vấn đề này, đa phần thời gian đều ngủ mê mệt giữa không gian quanh năm tối đen như mực.

Không phân biệt được lúc nào là ngày, lúc nào là đêm, cũng chẳng có ý niệm về năm tháng, dường như đã qua mấy trăm năm rồi nhưng cũng như vừa mới ngủ vài giấc, mơ vài giấc giấc mơ mà thôi.

Cho đến khi một giọng nói bỗng vang lên bên tai nàng.

Đã nhiều năm không được nhìn thấy ánh sáng, Trọng Tử nhất thời không thích ứng được, nheo mắt lại. Trước mắt chói lòa, không thấy thứ gì. Nàng kinh ngạc, ai lại đến một nơi như thế này chứ? Chắc là… lại có trọng phạm bị đưa đến nơi này?

“Muội đã quen ở đây chưa, Trọng Tử?” Một bàn tay nắm lấy cằm nàng, không khách khí mà lắc qua lắc lại khiến lưỡi đao sắc bén trong xích tiên đâm rách da cổ nàng, một dòng máu lạnh lẽo xối ra.

Vì đã mê man trong một thời gian khá dài nên phản ứng của Trọng Tử chậm chạp hơn nhiều. Hé mắt nhìn kĩ tướng mạo của người vừa đến hồi lâu, nàng chợt nhận ra. “Là ngươi ư?”

“Bị nhốt trong băng lao đã ba năm, sư muội vẫn không thay đổi nhỉ?”

Ba năm rồi sao? Trọng Tử mệt mỏi nhắm mắt.

Ba năm đã trôi qua, vì sao không để nàng tiếp tục sống thanh tĩnh ở nơi âm u, lạnh lẽo này, còn muốn khơi lại những ký ức kinh hoàng, khiến nàng phải đối mặt với hiện thực? Nàng không tin vị sư phụ hết mực yêu thương nàng kia lại có thể bỏ rơi nàng như vậy, không tin chàng cũng như những người khác, muốn nàng phải chết, không tin chàng lại xuống tay với nàng, nàng thà xem như chàng đã bị người khác che mờ mắt cho nên mới xử oan cho nàng.

Tóc tai xổ bung, bù xù như tổ quạ, tứ chi bị gãy, máu và vết bẩn bết vào nhau thành từng mảng, khiến người khác nhìn vào có cảm giác ghê tởm. Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Nguyệt Kiều không có mấy hứng thú, chỉ có cảm giác chán ghét, liền quay lại phía sau, buông tiếng cười lạnh lùng rồi nói: “Nàng ta giờ khác gì một phế vật, sao ta phải sợ nàng ta chứ?”

Còn có người khác vào đây cùng hắn sao? Trọng Tử cảm thấy bất ngờ, mở mắt nhìn.

“Đã bị phong ấn ở đây ba năm mà vẫn chưa phát điên.” Nguyệt Kiều khẽ “hừ” một tiếng, thấy nàng không có phản ứng, liền nắm tóc nàng, nói: “Không phải ngươi muốn giết ta sao? Ta muốn xem ngươi làm thế nào để giết được ta!”

“Ngươi muốn chết sao?” Trọng Tử mở miệng, ngước mắt nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Kiều.

Cặp mắt phượng sắc như dao, trong tròng mắt phát ra một tia sáng lạnh lẽo, may mà trước khi đến đây, Nguyệt Kiều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vả lại cũng biết rõ lúc này Trọng Tử không thể nhúc nhích, nhưng bị nàng ta nhìn bằng ánh mắt đó, hắn vẫn thấy chột dạ, vội buông nàng ra, lùi lại hai bước.

Trọng Tử thử cử động cơ mặt, cảm thấy hài lòng vì mình vẫn còn cười được, bèn nói: “Sư huynh can đảm thế mà không thốt nổi một lời cho đáng mặt nam nhi sao?”

Sỉ nhục không thành, ngược lại còn bị chế giễu, Nguyệt Kiều vô cùng tức giận, nói: “Xương khớp đã bị gãy lìa rồi mà còn mạnh miệng!”

Một cái tát mạnh giáng xuống, Trọng Tử bị đánh bất ngờ, mặt lệch hẳn sang một bên, những lưỡi dao sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, máu chảy ròng ròng nhưng nhanh chóng ngừng lại dưới tác dụng của huyền băng.

Cố ý làm hắn tức giận, chẳng qua là vì nàng muốn chết, chết rồi có thể giải thoát được tất cả.

Trọng Tử phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt híp lại, lạnh lùng nhìn Nguyệt Kiều, nói gằn từng tiếng: “Bây giờ ngươi không giết ta thì sau này ta sẽ giết ngươi đấy!”

Lần trước bị nàng đả thương, phải dưỡng bệnh hơn nửa năm mới dần khỏe lên, Nguyệt Kiều vốn là người bụng dạ hẹp hòi, vẫn luôn ghi nhớ mối hận đó nên mới lợi dụng danh nghĩa của mẫu thân để chạy tới Côn Luân, lấy trộm chìa khóa xuống băng lao của Ngọc Hư Tử, cậu của hắn, lừa gạt đệ tử canh giữ băng lao, vốn nghĩ chỉ cần hành hạ Trọng Tử một phen là hả lòng hả dạ, ai ngờ không khiến nàng tức giận mà còn bị nàng chế giễu.

Nhớ lại cảnh tượng đáng sợ lúc sát khí phủ kín toàn thân Trọng Tử năm đó, Nguyệt Kiều thấy kinh hoàng, sợ hãi, thầm nghĩ nàng đã bị đưa vào băng lao rồi, cần gì phải khách khí nữa, vả lại bản thân hắn đã có tổ phụ là Tây Hải quân và cậu ruột là Ngọc Hư Tử làm chỗ dựa, có giết chết nàng cũng sẽ chẳng sao.

Dã tâm muốn giết người nhanh chóng bao trùm trí não của Nguyệt Kiều, cánh tay bất giác nắm chặt chuôi kiếm.

Kết thúc rồi sao? Trọng Tử đang định nhắm mắt, chợt nhìn thấy sau bức tường băng lóe lên ánh sáng màu xanh lam chói mắt, vô cùng quen thuộc, nàng nhất thời rùng mình, không kịp có thời gian suy nghĩ, Nguyệt Kiều trước mặt đã ngã lăn ra đất, bất tỉnh.

Một bóng người từ phía sau bức tường băng ung dung bước tới.

Trọng Tử nhìn người ấy hồi lâu, miệng há hốc nhưng không thốt nên lời.

Trong nháy mắt, bóng người quen thuộc kia đã đứng trước mặt nàng, trên người vẫn là bộ xiêm y màu sắc sặc sỡ, khuôn mặt vẫn bình thường, không có gì thay đổi, chỉ có điều khí chất như đã được thoát thai đổi cốt, trở nên kiêu ngạo mà oai phong, lẫm liệt, suýt nữa khiến nàng không nhận ra. [1]

[1] Thoát thai đổi cốt: lột xác.

“Trùng Tử!”

“Chân Châu tỷ tỷ?” Trọng Tử không thể tin được, lẩm bẩm cái tên này như muốn xác nhận.

“Là ta đây!” Nàng ấy mỉm cười nói.

Những vết máu trên người, trên mặt tự động biến mất, Trọng Tử bỗng có cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái, dễ chịu vô cùng, sống mũi bất giác cay sè, nước mắt chảy xuống thành hàng, nàng nói, giọng run run: “Chân Châu tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Muội cứ tưởng… cứ tưởng các tỷ đã quên muội rồi.”

“Trùng Tử!” Yên Chân Châu nhìn nàng một lát, thở dài nói: “Muội còn chưa biết ư?”

Trọng Tử đã từng nhìn thấy thứ ánh sáng màu xanh lam giống hệt thế này, chỉ là sau khi nhìn thấy thì không thể nhớ nổi, đến lúc hồi tỉnh thì nàng đã trở thành tội đồ với tội ác tày trời.

Người hãm hại Trọng Tử chính là nàng ấy? Là Chân Châu tỷ tỷ ư?

Trọng Tử cảm thấy mơ hồ: “Không, không thể là tỷ được!”

“Là ta!”

“Tại sao?”

Yên Chân Châu không đáp, nhìn Nguyệt Kiều đang nằm sõng soài trên mặt đất, cười lạnh một tiếng rồi giơ chân đá cho hắn xoay người lại.

Trọng Tử liếc nhìn cánh tay gãy của mình rồi lắc đầu cười thảm.

Bị Yên Chân Châu hãm hại, nàng đương nhiên rất tức giận và đau xót, thế nhưng so với người biết rõ nàng vô tội mà vẫn xuống tay làm tổn thương nàng thì nỗi đau này chẳng thấm vào đâu, vì trong người nàng có sát khí trời sinh nên nàng đáng phải chết.

“Tỷ tới đến cứu ta hay giết ta đây?” Trọng Tử chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, bất lực nhìn Yên Chân Châu. “Nếu tỷ muốn cứu ta ra ngoài thì không cần đâu. Ta không biết thân phận thật sự của tỷ, cũng không biết vì sao tỷ phải hãm hại ta, nhưng bây giờ ta đã là một phế nhân, không còn lợi ích gì cho tỷ để tỷ phải hao tâm tổn trí cứu ta. Nếu tỷ còn chút cảm giác áy náy với ta thì vung một kiếm giết chết ta ngay đi, ta nhất định sẽ không còn hận tỷ nữa.”

Yên Chân Châu cụp mắt, nói: “Không vào Quỷ môn quan mà lại chuyển thế, ta có ít đồ muốn trả lại cho muội, muội có muốn biết đó là gì không?”

Nàng ấy giơ tay lên, xoa trán Trọng Tử như vẫn thường làm.

Những ký ức phủ đầy bụi bặm của thời gian đã bị xé rách, những chuyện trước kia giống như một bức họa cuộn tròn, từng bức từng bức mở ra, hiện lên.

Cây cầu mây trắng, biển rộng bao la, con cá khổng lồ, một tiểu nha đầu ăn mày, một công tử kiêu ngạo, một vị thần tiên áo trắng xa lạ, một thiếu niên phóng khoáng, một Ma tôn ác nghiệt đang ôm lấy nàng mà an ủi…

“Đồ nha đầu xấu xí, có giỏi thì đi theo ta nữa xem!”

“Có sư phụ ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi nữa đâu!”

“Nếu nàng làm nương tử của Trác Hạo ca ca đây, ca ca hứa sẽ vĩnh viễn đối đãi với nàng thật tốt, cam tâm tình nguyện để nàng bắt nạt, không bao giờ liếc mắt nhìn ngắm bất kỳ cô nương nào khác, nàng… có bằng lòng không?”

“Tiểu Trùng Nhi, ngươi phải nhớ kĩ, bất luận người có chịu bao nhiêu nỗi oan ức, buồn đau, cũng luôn có người tin tưởng ngươi, yêu mến ngươi, giống như đại thúc vậy…”

Trong nháy mắt, những kí ức xa xăm ùa về như vũ bão, khó có thể gắn kết lại với nhau, Trọng Tử cảm thấy hơi hoảng hốt. Nhìn thấy Yên Chân Châu lột da thịt của Nguyệt Kiều, gỡ từ trên người hắn hai mảng xương bả vai, Trọng Tử sợ hãi tột độ, lẩm bẩm hỏi: “Tỷ đang làm gì vậy?”

“Năm đó Nghịch Luân Thánh quân cùng chết với Nam Hoa Thiên tôn, hữu hộ pháp Mộng Ma cũng nhận của Lạc Âm Phàm một kiếm, bị thương nặng mà chết, trước khi lão nhân gia chết có đem ma lực toàn thân truyền cho một nữ nhi.” Yên Chân Châu vừa lọc xương của Nguyệt Kiều vừa nói, giọng mơ hồ như tê dại, dường như đang tâm sự một câu chuyện rất bình thường. “Tỷ tỷ chính là con gái của Mộng Ma, hóa thân để lọt vào Nam Hoa. Sau đó thánh cung bị đánh sập nên tỷ tỷ quyết định ở lại Nam Hoa, tìm cơ hội để báo thù, tiếc rằng thực lực quá non kém. Cho tới khi muội đến Nam Hoa, phát hiện ra muội có sát khí trời sinh, tỷ tỷ liền muốn mượn tay muội để giải phong ấn cho Thiên ma lệnh.”

Ngừng một lúc, Yên Chân Châu lại khẽ khàng kể: “Lúc trước tỷ tỷ làm những chuyện như vậy, đúng là một lòng muốn báo thù, nhưng sau đó biết muội là đứa trẻ ngoan, tư chất rõ ràng hơn người nhưng bọn họ lại không chịu cho muội tu luyện thuật pháp, cho dù tỷ tỷ không hãm hãi muội thì bọn họ vẫn sẽ làm thế với muội, biết rõ là muội bị oan mà vẫn muốn mượn cớ muội có sát khí trời sinh để trừng phạt muội, nếu để muội ở Tiên môn như vậy, tỷ tỷ thật sự không cam lòng.”

“Tiểu tử này mặc dù không là cái thá gì cả nhưng lại sống trong một thế gia thuộc tiên giới, có bộ gân cốt tuyệt hảo.” Yên Chân Châu thu hồi hai mảnh xương bả vai, sau đó hóa bộ hài cốt còn sót lại của Nguyệt Kiều thành tro tàn, nói: “Bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra, muội cần phải nắm chắc thời cơ này.” [2]

[2] Thế gia: con nhà quyền quý.

Nguyệt Kiều vừa chết, thân phận của Yên Chân Châu nhất định sẽ bại lộ, nàng ấy… đã lên kế hoạch cho việc làm này từ lâu rồi sao?

Không kịp có thời gian để suy nghĩ và lo lắng, ánh sáng màu xanh lam mạnh mẽ lại xuất hiện, Trọng Tử chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong mơ hồ, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Yên Chân Châu: “Bất luận thế nào chăng nữa, muội rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay đều là sai lầm của tỷ tỷ. Muội hận ta cũng được, đau lòng cũng được, tỷ tỷ cũng không cầu xin muội tha thứ, đây là việc cuối cùng mà tỷ tỷ có thể làm cho muội. Hại muội đến bước đường này, tỷ tỷ không biết có nên hối hận hay không, còn về phần Thành Phong…”

Nàng ấy đối với chồng mình là thật lòng hay giả dối? Trọng Tử thật sự rất muốn biết, đáng tiếc Yên Chân Châu lại không nói tiếp nữa.

“Khắp nơi ở Côn Luân đều có cao thủ bảo vệ, muội tạm thời không thể ra ngoài ngay được, tỷ tỷ tạm thời không thể giúp muội chữa lành những đoạn xương gãy ở cánh tay và chân, để tránh bọn họ phát hiện ra. Có xương bả vai rồi thì sát khí sẽ không thoát ra ngoài được nữa, nó sẽ hợp nhất với linh khí, việc trị thương cũng hiệu quả hơn. Biết thân phận của ta rồi, Ngọc Hư Tử nhất định sẽ phái cao thủ vây bắt ta, đưa về Nam Hoa thẩm tra, lúc ấy Côn Luân sẽ vô cùng vắng vẻ, đó là một cơ hội tuyệt vời, muội chỉ có nửa tháng để trốn chạy thôi, phải nhớ kĩ là phải luôn lưu ý trên đỉnh đầu của muội.”

Chìa khóa của xích tiên đã bị đánh cắp, chắc chắn băng lao đã xảy ra chuyện chẳng lành, chưởng giáo Ngọc Hư Tử của Côn Luân cùng Côn Luân quân rất nhanh đã dẫn theo các đệ tử chạy tới, sau khi đánh một trận kịch liệt, cuối cùng cũng khống chế được gian tế. Ngọc Hư Tử lập tức vào trong băng lao để kiểm tra, lúc này Nguyệt Kiều đáng thương của ông đã hóa thành tro tàn nên không ai biết trên người hắn thiếu mất hai mảnh xương bả vai, nhìn sang thấy Trọng Tử máu chảy đầm đìa, vẫn bị xích chặt trên huyền băng, ngủ mê man, những chiếc xích tiên trên người vẫn chưa bị mở ra, ai cũng nghĩ là tên gian tế kia chưa kịp mở khóa cứu người. Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, nhìn những đốt xương gãy của nàng lòi hẳn ra ngoài, ai cũng tỏ vẻ xót thương, không nỡ nhìn lâu hơn nữa, tất cả cùng kéo nhau ra ngoài.

Cháu trai chết thảm, Ngọc Hư Tử tuy vô cùng đau xót nhưng dù sao ông cũng đã đắc đạo chân tiên, biết rõ phẩm hạnh của cháu mình thế nào nên chỉ có thể thở dài cho rằng đó là do số trời đã định, không thể cứu vãn, chỉ trách hắn gieo gió thì phải gặt bão mà thôi. Nhưng chuyện con gái của Mộng Ma trà trộn vào Nam Hoa bao nhiêu năm nay mà không ai biết, thật không thể xem nhẹ được, chuyện này đủ để làm chấn động Tiên môn một thời gian dài. Để đề phòng trên đường đi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, đích thân Ngọc Hư Tử dẫn quân cùng một nhóm đệ tử cao thủ của Côn Luân áp giải Yên Chân Châu về Nam Hoa. [3]

[3] Thấu hiểu mọi sự ở đời.

Đã ngủ mê mệt mấy ngày liền, cuối cùng Trọng Tử cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy khoảng không tối tăm, mù mịt.

Ký ức đã thức tỉnh, trái tim rốt cuộc cũng có cảm giác đau đớn, toàn thân không ngừng co quắp.

Nàng đã từng bị mưu hại, nhiều lần bị trách phạt, đến khi đích thân chàng vung một nhát kiếm chém xuống người nàng.

Trên Lục Hợp điện, trước bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ nhòm ngó, một tiểu nha đầu ăn mặc rách rưới đang ấm ức khóc khi bị đuổi đi, bỗng có một vị thần tiên trẻ tuổi xuất hiện nói: “Ta thu nhận ngươi.” Chàng không hề hay biết, câu nói này của chàng quan trọng với tiểu cô nương đó như thế nào, không học thuật pháp của chẳng sao, bị người khác coi thường rẻ mạt cũng chẳng sao, vì ít ra nàng còn có chàng, chàng đã nói luôn tin tưởng nàng, không cần quan tâm tới sát khí trời sinh gì đó.

Cứ coi như chàng không biết gì hết, cứ coi như chàng rất thất vọng về nàng thì nàng thà ôm lấy tình yêu say đắm với chàng, hứng chịu bao nỗi hàm oan mà chết đi, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, hóa ra chàng biết tất cả, hiểu tất cả nhưng chàng cũng giống như những người khác, chỉ có một sự lựa chọn mà thôi. Hóa ra, chàng đối với nàng cũng giống như những người khác, cũng cho rằng nàng đáng phải chết.

Nếu đã như vậy, sao chàng còn gieo bao hy vọng cho nàng? Vì sao không chém cho nàng hồn xiêu phách tán, còn muốn đưa nàng về Nam Hoa, một lần nữa thu nạp nàng làm đồ đệ, ra sức bảo vệ nàng gấp bội, sau đó lại tàn nhẫn đánh gãy toàn bộ các khớp xương trên cơ thể nàng rồi vứt nàng thân tàn ma dại xuống băng lao giá lạnh để ngày ngày bị giày vò?

Sự bảo vệ và nuông chiều mà kiếp sau nàng được hưởng chẳng qua cũng chỉ là vì nàng sẽ lại phải hứng chịu những thương tổn tàn nhẫn, ác độc thêm một lần nữa?

Những biểu hiện áy náy và đau lòng của chàng rốt cuộc là thật hay là giả?

Có rất nhiều điều Trọng Tử không thể lý giải nổi, có rất nhiều nỗi ấm ức khiến nàng không cam lòng, dù phải chết nàng cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng!

Có được xương bả vai mới, sát khí bắt đầu hội tụ, linh lực trong băng phách không ngừng cuồn cuộn hút vào trong cơ thể, vết thương bắt đầu lành, việc trị thương đã đạt hiệu quả thần kỳ. Những mảnh xương gãy ở tứ chi chuyển động, hơi nóng không ngừng lan tỏa, da thịt bắt đầu căng ra, đau đớn vô cùng, Trọng Tử cắn chặt răng, nhắm mắt lại chịu đựng, mồ hôi lạnh túa ra, người run rẩy, hàm răng cắn nát bờ môi dưới. [4]

[4] Phách: hồn, tinh lực.

Không biết đã bao lâu trôi qua, ước chừng một, hai ngày sau, cơn đau mới bắt đầu thuyên giảm.

Trọng Tử thở một hơi dài, mệt mỏi hé mắt nhìn, đoạn xương gãy trên cánh tay quả nhiên đã liền lại, làn da trên đó cũng khôi phục trạng thái ban đầu, trên đùi cũng có chút cảm giác và sức lực.

Theo những gì Yên Chân Châu đã nói, lúc này đám người Ngọc Hư Tử đang trên đường đến Nam Hoa, không có ở Côn Luân, đây là cơ hội tốt để Trọng Tử trốn ra ngoài, nhưng năm cái xích tiên đã xích chặt thể xác và hồn phách, ngay cả ma vương pháp lực cao cường cũng chưa chắc trốn thoát được, nàng phải thoát ra thế nào đây?

“Lưu ý trên đỉnh đầu của muội.” Giọng nói của Yên Chân Châu bỗng vang lên bên tai.

Trên đỉnh đầu cũng toàn là băng đá tối đen, ẩm ướt và rắn chắc, thật sự không có chỗ nào khác thường cả.

Trong lòng biết rõ Yên Chân Châu nói những lời đó là có lý do, Trọng Tử vận linh lực ở hai mắt, tỉ mỉ tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra ở một khối băng trên vách có rất nhiều vết lồi lõm. Băng vốn trong suốt một màu, chả trách đám người Ngọc Hư Tử chưa từng để ý tới.

Trọng Tử mỉm cười.

Linh lực đã khôi phục, thi triển thuật pháp cũng dễ dàng hơn, một khối huyền băng đột nhiên vỡ tan, chèn lên vết lõm trên vách tảng băng ở đỉnh đầu. Xích tiên không ngừng biến đổi đủ kiểu thì chìa khóa để mở nó cũng có trăm loại biến hóa, sau khoảng một tuần trà, tảng băng kia cuối cùng cũng biến thành một chiếc chìa khóa vững chắc.

Trọng Tử khẽ thổi một luồng khí, tra chiếc chìa khóa băng đó vào ổ khóa bên phải.

Lần thứ nhất, không được. Lần thứ hai, không được. Lần thứ ba, vẫn không được. Lần thứ tư…

Rốt cuộc, trong bóng tối mịt mùng truyền đến một tiếng vang nhỏ, xích tiên bên tay phải “cạch” một tiếng, mở ra.

Trọng Tử vui mừng khôn xiết, như nhận được sự cổ vũ lớn lao, củng cố niềm tin sắt đá. Nàng vẫn sử dụng biện pháp đó để mở tiếp bốn chiếc xích tiên còn lại, cuối cùng cơ thể của nàng đã hoàn toàn được tự do sau ba năm bị giam hãm.

Bộ y phục đang mặc trên người từ lâu đã cũ nát và rách rưới, tay áo chỉ còn lại phân nửa, treo lơ lửng trên cầu vai. Nhưng nếu bộ dạng có tồi tệ hơn nữa thì Trọng Tử vẫn cảm thấy vô cùng khoan khoái, một cảm giác nhẹ nhàng trước nay chưa từng có xâm chiếm thân thể nàng. Trọng Tử vội vàng bước xuống mặt đất.

Còn chưa kịp đứng vững, cơ thể đã mất thăng bằng, lảo đảo trực ngã.

Vốn cho rằng đó là do đôi chân lâu lắm rồi không được cử động, không được đi lại nên Trọng Tử vật lộn với cơ thể một hồi để bò dậy, đi được hai bước vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nàng liền tỉ mỉ quan sát một hồi mới phát hiện ra, hóa ra những đoạn xương gãy tự do liền lại, không được nắn lại cẩn thận, trở nên cong queo, không thẳng ra được, cái thì dài, cái thì ngắn, nhìn lại hai cánh tay cũng không khá hơn là bao, một bàn tay trông còn dị dạng đến đáng sợ.

Trọng Tử mơ màng, chậm rãi đưa tay sờ lên mặt, kiểm tra.

Làn da thô ráp, nhăn nheo, cơ hồ chỉ còn da bọc xương, xấu xí biết chừng nào, chả trách Nguyệt Kiều lại tỏ ra chán ghét đến vậy, bây giờ nàng trở nên đáng sợ như thế sao?

Mà cũng không sao cả, suy cho cùng, bây giờ nàng cũng chẳng cần người khác phải yêu mến mình nữa.

Trọng Tử tự an ủi chính mình, gượng nở nụ cười nhạt kỳ quái, tiện tay quấn mớ tóc dài bù xù, xơ xác của mình lên, khập khiễng bước ra phía cửa băng lao.

Con gái của Mộng Ma đã trà trộn vào Nam Hoa bao nhiêu năm nay mà không một ai phát hiện, khi biết việc này, toàn tiên giới vô cùng khiếp sợ, ngay sau đó một tin tức động trời khác lại được truyền đến, một tội đồ của Nam Hoa đã thoát khỏi băng lao ở núi Côn Luân! Nghe được tin tức này, ai nấy đều chết lặng.

Tên tội đồ may mắn kia chỉ là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, cũng là tội phạm duy nhất từ xưa đến nay trốn thoát khỏi băng lao của Côn Luân. Cũng may mà đệ tử của Côn Luân phái phần nhiều là bị thiếu nữ đó đánh thuốc mê, hầu như không có ai bị thương vong nên mọi người đều biết thiếu nữ đó không có ý muốn hại người, nhưng sát khí trời sinh trải qua hai kiếp cũng không thể tiêu trừ, dù sao cũng khiến người ta đề cao cảnh giác, tuyệt đối không thể để Cửu U ma cung tìm ra nàng trước được.

Khắp nơi bàn tán xôn xao, trong khẩu khí còn thể hiện chút bội phục lòng can đảm và thuật pháp cao cường của thiếu nữ đó, đúng là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, không tầm thường chút nào.

Ba ngày sau, Lạc Âm Phàm truyền lệnh truy nã kẻ tội đồ khắp Tiên môn.

Thế nhưng thiếu nữ ấy lại đột nhiên mai danh ẩn tích, giống như đã bốc hơi, không còn chút dấu vết nào trên cõi đời này nữa.

Một khe suối trong vắt chảy qua đỉnh núi xanh biêng biếc, hai bên bờ suối là những tán trúc xanh rì, rậm rạp, một túp lều tranh nho nhỏ ẩn mình giữa rừng trúc bạt ngàn, nếu không quan sát thật kĩ thì rất khó phát hiện ra.

Một chiếc thuyền nhỏ đang nhẹ nhàng trôi trên dòng suối, ngồi trên thuyền là một cô nương khoác áo bào trắng rộng thùng thình, trên tay ôm một giỏ thuốc được bện bằng thân trúc, trong chiếc giỏ có rất nhiều thảo dược, mái tóc dài tha thướt, da mặt tái nhợt và thô ráp đến đáng sợ, trên đó vẫn lưu giữ những dấu vết thương tổn do giá rét, chỉ có cặp mắt phượng kia khiến khuôn mặt thon gầy ấy có thêm chút sức sống.

Chiếc thuyền nhỏ cập bờ, cô nương ấy gắng sức đứng lên, mang theo chiếc giỏ, bước xuống thuyền, nhìn những bước chân khập khiễng của nàng, có thể đoán ra nàng là một cô nương tàn tật.

Tia sáng mờ nhạt tỏa khắp gian phòng bé nhỏ, nằm trên giường là một chàng thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thấy nàng đến, thiếu niên đó vội vàng ngồi dậy, cười gượng gạo, nói: “Tỷ tỷ đã về.”

Cô nương đặt giỏ thuốc xuống, đến bên cạnh bếp, đổ thuốc ra một chiếc bát rồi đưa cho thiếu niên kia.

Sau một phút do dự, cuối cùng cậu bé kia cũng nhận lấy, uống một hơi rồi liếc nhìn nàng.

Vị cô nương đó nhìn thấu tâm tư của cậu bé, mỉm cười nói: “Đệ không cần phải vội, hai ngày nữa vết thương lành rồi thì đệ có thể rời đi.”

Thiếu niên kia xấu hổ, nói: “Đa tạ tỷ tỷ đã cứu giúp, không biết tỷ tỷ thuộc môn phái nào, hôm khác…”

“Ta chỉ thấy đệ gặp nạn thì cứu giúp thôi, đệ không cần phải ghi lòng tạc dạ làm gì.” Cô nương đó thản nhiên ngắt lời cậu bé, nói: “Trời sinh ra ta vốn thích yên tĩnh, không quen có người khác đến quấy rầy, hy vọng sau khi đệ ra ngoài, đừng nhắc tới ta trước mặt người khác.”

Thiếu niên kia vội nói: “Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ không nói cho ai biết về tỷ.”

Cô nương đó gật đầu rồi xoay người, bước ra ngoài.

Rừng trúc xanh biêng biếc rì rào trong gió, khẽ ngâm nga khúc hát của riêng mình, những phiến đá cuội xanh trắng đủ màu ngâm mình trong dòng nước trong vắt, trở nên sáng bóng và đáng yêu vô cùng, một cơn gió khẽ thổi qua, những cánh đào hồng thắm nho nhỏ khẽ buông mình xuống mặt nước trong xanh như ngọc, múa vũ khúc thần tiên.

Sống qua ngày đoạn tháng trong núi thật ra cũng rất thanh tĩnh và an nhàn, chỉ mới ngồi ngơ ngẩn một chút là trời đã tối, đảo mắt vài cái, năm tháng bỗng trôi qua, Trọng Tử ngồi bên bờ suối, ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời tự do.

Mặt trời khuất núi, vầng trăng lại nhô cao, trên bầu trời xuất hiện một vài ngôi sao lẻ loi, đơn độc.

Tinh Xán cũng không còn bên người nữa.

Trọng Tử cúi đầu, lấy hết dũng khí, chậm rãi xắn ống tay áo rộng thùng thình, cánh tay với hình thù kì quái lộ ra, vô cùng đáng sợ, cánh tay đó đã bị người ta nhẫn tâm đánh gãy từng khúc xương, sau đó cũng lành nhưng cong queo, không thể thẳng được, nhìn hết sức dị dạng, đến chính nàng cũng cảm thấy ghê tởm.

Dáng vẻ này cực kì giống yêu ma quỷ dị, chẳng ai muốn liếc nhìn nàng một cái, chẳng trách nàng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Trọng Tử cười khổ.

Hôm nay, khi nàng trở về, quả nhiên không còn thấy thiếu niên kia đâu nữa, cậu ta chỉ để lại vỏn vẹn một mẩu giấy viết lời cảm tạ. Kỳ thực nàng cũng không để ý đến những chuyện như thế này, nàng vốn chỉ giữa đường thấy chuyện bất bình thì ra tay cứu giúp, cứu cậu thiếu niên ấy từ miệng con yêu núi mà thôi, cậu ta còn tự xưng là đệ tử của Trường Sinh cung. Mấy ngày qua ở đây với nàng, cậu ta lúc nào cũng nơm nớp đề phòng, tuy trong lòng sợ hãi nhưng lại ngại không dám nói ra, sao nàng không nhìn ra những biểu hiện đó kia chứ?

Nhớ lại lúc đó, cánh cửa ngoài băng lao bị phong ấn, nàng không còn bất cứ cơ hội nào để trốn thoát, may là có một đệ tử Côn Luân phái ở bên ngoài vô ý đặt tay lên ô cửa nhỏ, nàng chỉ với tới được một ngón tay của người ấy nhưng như vậy cũng đủ rồi. Trọng Tử liền sử dụng Di hồn thuật, tạm thời trao đổi hồn phách hai người với nhau, nhân lúc đệ tử kia chưa kịp phản ứng, nàng lập tức niệm phong thần trí trên cơ thể mình, sau đó tìm cách lấy chìa khóa của băng lao, mang thân thể của mình ra ngoài, phía sau là cả một đoàn quân bao vây, truy sát, rốt cuộc nàng đã thoát khỏi vòng vây đó thế nào thì đến chính bản thân nàng khi hồi tưởng lại cũng không thể tin nổi.

Rời xa Côn Luân, trốn biệt một tháng, lúc đó Trọng Tử mới biết Yên Chân Châu đã bị xử tử, lúc bấy giờ nàng vẫn đang rất hoang mang, không hiểu cảm giác đó là căm hận, sảng khoái hay đau khổ.

Bản thân nàng rơi vào tình cảnh này, đúng là do một tay Yên Chân Châu gây ra. Nhưng trong hồi ức, Trọng Tử nhớ rất rõ, Yên Chân Châu là vị tỷ tỷ tính tình cẩu thả và tùy tiện, đã từng khóc thút thít kéo nàng vào lòng mà an ủi, đã từng hết lòng chăm sóc nàng khi nàng bị trọng thương, đã từng dũng cảm đứng ra bênh vực nàng mỗi lần nàng bị người khác ức hiếp, đã từng lén lút cùng nàng tán gẫu về những chuyện phiếm của Tiên môn rồi cười khúc khích, sau cùng là đánh đổi cả tính mạng để cứu nàng thoát khỏi băng lao, để nàng được tự do như ngày hôm nay.

Có thể trong nàng chỉ còn lại cảm giác đau đớn và xót thương, nàng đã không còn sức lực để hận ai nữa rồi.

Một nơi hẻo lánh, hoang vu, bốn bề non nước hữu tình, thấm thoát Trọng Tử đã ở đây được gần một năm, sống cuộc sống đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài nhưng nàng vẫn cảm thấy rất bình thản. Mỗi đêm khi nghe tiếng gió lay động rừng trúc, trong giấc mơ, Trọng Tử lại thấy mình quay trở lại Tử Trúc phong, đâu đâu cũng là những hồi ức tốt đẹp nhất của cả kiếp trước lẫn kiếp này của nàng.

Có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng nàng lại không có đủ dũng khí.

Về phần Tần Kha và Trác Hạo, nghe nói nàng đã bị nhốt vào băng lao thì đều bế quan tu hành, từ đó không bước chân ra ngoài nữa. Một tiểu công tử kiêu ngạo, một thiếu niên lông bông đều có chung suy nghĩ phải dốc hết sức lực bảo vệ nàng.

Còn a bá đưa nàng đến Nam Hoa kia, hằng năm nàng vẫn dành thời gian xuống núi vấn an ông hai lần, chắc ông lão vẫn chưa biết nàng đã xảy ra chuyện gì. Đã ba, bốn năm chưa gặp nàng, nếu biết chuyện này, chắc chắn ông lão sẽ thất vọng và đau khổ lắm. Nàng thật sự rất muốn trở về bên cạnh ông lão, trò chuyện với ông, cùng ông gieo trồng, nhưng toàn Tiên môn bây giờ đang truy nã nàng, nhất định họ sẽ truy lùng rất gắt gao, thậm chí nàng muốn báo tin thôi cũng không thể được.

Mà thôi, cũng không sao, với bộ dạng hiện tại của nàng, không để ai nhìn thấy cũng tốt, tránh khiến người khác vì nàng mà cảm thấy đau lòng.

Trọng Tử nhìn về phía chân trời xa xa, nơi ấy có một đám mây lớn đang bay về phía này.

Trời quang mây tạnh bỗng tối sầm, tại sao lại như vậy?

Trong giây lát, bất giác Trọng Tử nghĩ tới điều gì đó, trái tim bỗng chùng hẳn xuống, nàng mặc kệ đó là thứ quái quỷ gì, vội vã đứng lên, thi triển độn thuật, tẩu thoát.