Chương 50 Hủy diệt và thành tựu
Trọng Tử nhanh chóng ngự phong mà đi, nhìn xuống dưới chân chỉ toàn là nước đục ngầu, phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi trên mặt đất, vùng bình nguyên xanh tươi là thế chớp mắt đã trở thành ao hồ, đầm lầy. Dọc đường đi, thỉnh thoảng vẫn thấy có thứ gì đó bị dòng nước cuốn trôi, rất nhiều thi thể đang ngâm mình trong nước, trương phềnh hoặc nằm vắt vẻo trên những cành cây, hình dáng hết sức đáng sợ và thê thảm. Đâu đâu cũng là cảnh chết chóc thê lương. Trọng Tử cứu vớt được mấy chục người còn sống sót, đưa họ đến nơi an toàn. Tới Đông Hải, nàng chỉ thấy nước biển đang không ngừng dâng lên, ngoại trừ mấy đỉnh núi cao cao nhô lên khỏi mặt nước, tất thảy những thứ còn lại hầu như đã bị dòng nước nhấn chìm.
Trời liền đất, đất liền trời, nước tạo thành một vòng tuần hoàn giữa thiên địa, chảy trôi suốt mấy ngày, đập Thiên Hà đã bị nhấm chìm dưới đáy biển.
Chỉ duy nhất một con đập trong số năm con đập bị mở mà đã gây ra hậu quả thế này! Lúc giết chết Bách Nhãn Ma, chàng tuyệt đối không thể nào ngờ được mình đã vô tình khiến nhiều sinh linh phải bỏ mạng đến vậy. Sống ở trên đời, con người ai cũng từng có lúc phải áy náy, cũng có những chuyện không thể nào trốn tránh, chẳng lẽ lại phải lãng quên một lần nữa?
Trọng Tử cười khổ, chợt cảm thấy có người đang ở phía sau, nhưng nàng không quay lại mà chỉ nói: “Rất tốt, con chó của ta đã học được cách lừa gạt chủ nhân rồi.”
“Việc này Tiên môn tự biết cách xử lý, Thiếu quân đừng nhúng tay vào. Chẳng lẽ người còn muốn giúp hắn bảo vệ nhân gian sao?”
“Ta chẳng giúp ai cả, các ngươi là những kẻ tàn sát sinh linh!”
Thiên Chi Tà không hề cảm thấy tức giận, thản nhiên nói: “Thiếu quân quá nhẹ dạ, đây là một nhược điểm trí mạng, nếu người cứ thế này thì vĩnh viễn không thể tu thành Thiên ma được đâu.”
Trọng Tử nhìn xuống mặt biển bên dưới rồi nói: “Ngươi nên hối hận vì đã lựa chọn ta.”
Thiên Chi Tà tóm chặt cánh tay nàng, nói gằn từng từ: “Đắp lại đập Thiên Hà không dễ dàng như vậy đâu, không bao lâu nữa người của Tiên môn sẽ tới đây, Thiếu quân không tiện ở lại đây lâu hơn nữa.”
“Ngươi đừng quên, ta từng là con người, ngươi cũng đã từng mang lớp da người đấy!” Trọng Tử hất tay Thiên Chi Tà ra, buông mình nhảy xuống biển.
Đúng như Thiên Chi Tà nói, nhân gian xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiên môn đương nhiên sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Sửa chữa đập Thiên Hà vốn không phải là chuyện gì quá khó khăn, nhưng muốn tìm đủ vật liệu phục vụ cho việc sửa chữa e là cần có thêm nhiều thời gian. Hiện giờ nước biển vẫn đang dâng cao, nếu kéo dài thêm một khắc không biết bách tính sẽ phải hứng chịu bao nhiêu cực khổ nữa. Nhất định phải chặn nước biển lại, nhưng người có năng lực này thật sự không nhiều.
Trọng Tử rẽ nước chui xuống đáy biển, đến mạch nước ngầm dưới vùng duyên hải tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy được cánh cổng vào Thiên Hà, ma thú tiếp nhận trọng trách bảo vệ đập Thiên Hà vẫn chưa thấy đến. Cánh cổng Thiên Hà rộng mở, vừa mới tới gần, Trọng Tử liền có cảm giác, một dòng nước lũ xen lẫn một luồng hải lưu cuồn cuộn ập tới trước mặt, suýt nữa cuốn nàng ra xa.
Mở mắt ma ra, Trọng Tử nhìn thấy một dòng nước lũ như một con mãnh thú đang gào thét, ào ạt trào ra từ trong đập nước. Cái đập này đã bị phá hủy phân nửa, chắc chắn Vong Nguyệt đã phái người đến đây để phá hoại.
Lần đầu tiên Trọng Tử sử dụng tới ma lực trong người mình, nàng giơ tay lên, Ma kiếm đột nhiên xuất hiện.
Thân kiếm phát ra luồng ánh sáng màu đỏ hồng, nó vô cùng kích động, toàn thân rung lên, nóng lòng muốn xuất chiêu.
Đáy biển chợt vang lên một tràng tiếng sấm rền, ma khí từ bốn phía được triệu hồi, nhanh chóng tụ hội, trong tiếng niệm chú, chúng kết thành một phong ấn khổng lồ, theo hướng mũi kiếm mà xông tới, chặn đứng cửa đập.
Vì cứu Âm Thủy Tiên nên Trọng Tử đã hao tổn phân nửa ma lực, nhưng bởi thế mà sau đó nàng đã kích động sát khí, chăm chỉ tu luyện, ma lực cũng tăng lên không ít. Phong ấn bị dòng nước dội ngược lại, cứ va đập mãnh liệt khiến Trọng Tử choáng váng, suýt nữa ngã xuống. Thấy mình sắp không chịu đựng được nữa, nàng cắn răng vận toàn bộ khí lực của cơ thể, hai tay đẩy kiếm về phía trước.
Ma kiếm mang theo phong ấn chụp cuống cửa đập, mạnh mẽ chặn lại dòng nước đang cuồn cuộn chảy.
Những luồng nước biển cuồn cuộn lấn át mọi thứ xung quanh dần yên ả trở lại, nước từ Thiên Hà không còn tràn ra ngoài nữa, lực va đập cũng yếu dần, Trọng Tử chưa bao giờ phải cố gắng hết sức như vậy, nàng dừng lại, thở dốc, bất giác cảm thấy có chút châm biếm. Vị phụ thân vĩ đại kia của nàng luôn đầy dã tâm, muốn hủy diệt lục giới, ai ngờ kiếm của ông ta và ma lực lại có một ngày được dùng để cứu người.
Khí lực bị tổn hảo quá nhiều nhưng nàng vẫn còn dư sức để chống đỡ thêm vài canh giờ nữa, lúc này chỉ cần chờ Tiên môn mang vật liệu đến sửa lại con đập và đưa nước biển trở lại Thiên Hà là xong.
“Là ngươi!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, nghe có vẻ bất ngờ.
Không nghĩ là chàng tới nhanh như vậy, may là Trọng Tử đã đề phòng từ trước, nhanh nhẹn lách mình sang một bên, cảm thấy luồng kiếm khí mạnh mẽ xẹt qua đến rợn người.
Trục Ba quay trở về vỏ, Lạc Âm Phàm liếc nhìn cửa đập, nói: “Ngươi ở đây để ngăn đập ư?”
Trọng Tử không đáp.
Vẫn luôn là vậy, không gì có thể qua được mắt chàng, chính vì chàng thấu hiểu vạn sự trên đời nên mới có thể lý trí đến vậy.
Lạc Âm Phàm cũng không ngờ tới việc Ma hậu sẽ đến giúp một tay, chàng liếc mắt về phía nàng, nói: “Là ngươi dụ ta giết Bách Nhãn Ma, sau đó chính ngươi đã phá vỡ đập Thiên Hà.”
“Tùy người nghĩ sao thì nghĩ.” Trọng Tử bất lực nói. “Ta phải đi đây, ngươi tự phong ấn nó đi!”
Lúc tự tay giết chết Bách Nhãn Ma, Lạc Âm Phàm đã cảm thấy hành động đó là sai lầm, chỉ có điều cái chết của Âm Thủy Tiên đã khiến chàng chấn động, có phần hổ thẹn với bằng hữu Tuyết Lăng, sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, chu đáo thì đã quá muộn rồi. Nhát kiếm đó đã giúp ma cung dễ dàng phá hủy được con đập, gây ra hậu quả nghiêm trọng này. Sau khi tự trách bản thân, chàng lập tức chạy tới Đông Hải để ngăn đập, ai ngờ lại giáp mặt với Trọng Tử.
Hiếm khi thấy nàng biết sửa sai, nhưng có biết bao sinh linh vô tội đã chết oan uổng, thảm thương, ngay cả khi nàng có tâm sửa đổi thì cũng làm được gì khi tội lỗi đã ngợp trời? Lạc Âm Phàm khẽ buông tiếng thở dài, trong giọng nói uy nghiêm mơ hồ có ý tứ răn dạy: “Đã hối hận thì sao trước đó còn làm điều ác? Trước khi làm điều ác, có bao giờ ngươi nghĩ tới tính mạng của hàng nghìn, hàng vạn sinh linh sẽ chết một cách oan uổng không?”
Chàng còn muốn dạy dỗ nàng sao? Trọng Tử chợt ngẩng lên, ngay cả chàng cũng nói nàng tội ác tày trời, rốt cuộc thì nàng đã làm điều ác gì chứ? Là nàng mang trong mình sát khí trời sinh hay là biết bao lần bị bọn họ vu oan, đánh đập rồi nhốt vào băng lao? Nếu chàng đã vứt bỏ nàng, vứt bỏ mọi ký ức về nàng thì chàng lấy tư cách gì để dạy dỗ nàng chứ?
Ánh mắt nàng giận dữ đến cực độ, mang theo thứ cảm xúc không thể nào hiểu nổi, Lạc Âm Phàm nhìn thấy ánh mắt đó thì sững sờ.
Đôi môi khẽ run rẩy, Trọng Tử bỗng xoay người lại, rút Ma kiếm, cửa đập phút chốc bị mở toang, nước từ trong Thiên Hà lại ào ạt chảy ra ngoài.
Sa ngã rồi nhập ma, lời nói và hành động luôn quá khích, Lạc Âm Phàm cau mày, lập tức kết ấn chặn cửa đập lại, nói với Trọng Tử: “Để Ma kiếm lại đây!”
“Hơn phân nửa ma lực của thanh kiếm này đều nằm trên người ta, để nó lại đây cũng vô dụng thôi, trừ phi người giết ta.” Trọng Tử cắn môi, rẽ nước rời đi.
Người duy nhất trong ma giới có thể tu thành Thiên ma lại phạm phải tội nghiệt tày trời, đương nhiên không thể dung tha, Lạc Âm Phàm liền ngưng tụ tiên lực, định ngự kiếm truy sát thì chợt có một bóng người hiển hiện trước mặt, vô tình ngăn cản hành động của chàng.
Văn Linh Chi dâng vài vật liệu lên, nói: “Chưởng giáo cùng Trác cung chủ của Thanh Hoa cung đã đem quân tới đây, lệnh cho đệ tử đưa những thứ này xuống cho người, hỗ trợ tôn giả sửa lại đập nước.”
“Cửa đập đã được chặn kịp thời, việc sửa chữa không cần gấp gáp.” Lạc Âm Phàm quả quyết nói: “Tử Ma vừa tới đây, nếu phía trên có mấy vị chưởng môn đang canh chừng thì nhất định là nàng ta sẽ chạy về hướng bắc, ngươi hãy cùng ta đuổi theo, chặn nàng ta lại.”
Văn Linh Chi ngước nhìn Lạc Âm Phàm, nghi hoặc hỏi: “Tôn giả muốn giết nàng ấy?”
“Nàng ta gây ra đại họa nhưng vẫn còn biết đường tới đây để sửa chữa, coi như nàng ta còn chút lương tri.” Lạc Âm Phàm chậm rãi lắc đầu, trong đôi mắt chàng ánh lên một tia do dự, không đành lòng, nhưng rất nhanh sau đó nó đã trở nên vô cùng dứt khoát. “Nhưng nàng ta mang trong mình sát khí trời sinh, nếu tu thành Thiên ma thì nhất định sẽ gây ra đại nạn cho lục giới, vì vậy, ta nên lấy sinh linh bách tính làm trọng.”
Văn Linh Chi do dự giây lát rồi nói: “Ý của đệ tử là, Tôn giả thực sự không nhớ nàng ấy ư?”
Lạc Âm Phàm vừa định rời đi, nghe thấy vậy thì đứng khựng lại.
Nhớ cái gì cơ? Ánh mắt nàng nhìn chàng ban nãy quả thực giống như đã từng quen biết từ rất lâu rồi. Dạo gần đây, khi chàng hồi tưởng chuyện quá khứ, đúng là có một cảnh tượng rất mơ hồ, chàng cứ tưởng đó là do trước đây mình tu hành không cẩn thận nên bị tẩu hỏa nhập ma.
Đã được Ngu Độ dặn dò, Văn Linh Chi cũng không dám nhiều lời, chỉ nhắc nhở Lạc Âm Phàm: “Hay là Tôn giả cứ sửa chữa đập nước trước đã.”
Do dừng lại nói vài câu với Văn Linh Chi nên Lạc Âm Phàm nghĩ có lẽ Từ Ma đã chạy xa rồi, đuổi theo cũng không kịp, chàng bèn gật đầu, không nói câu nào nữa.
Trong đại điện của ma cung, Thiên Chi Tà ôm Trọng Tử cả người đầm đìa máu tới bên giường, không nói một lời, cũng không hề trách cứ, chỉ cho nàng uống một viên thuốc rồi thì thi triển Trì dũ thuật của Ma tộc để giúp nàng trị thương. [1]
[1] Trì dũ: chữa trị vết thương.
Vết thương dần cầm máu nhưng cảm giác đau đớn, khó chịu vẫn còn.
“Ngươi không cần tiêu hao nhiều ma lực đến vậy, ta tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏe thôi, không chết được đâu.” Trọng Tử gắng gượng nở nụ cười, nói: “Lúc đó trên mặt nước có nhiều chưởng môn của tiên giới đứng canh chừng thật đấy, ta cứ nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở Đông Hải, may là trước đó ngươi đã sắp xếp chu đáo nên mới có thể cứu ta ra khỏi đó.”
“Người của Thiếu quân cũng tổn hao hơn phân nửa rồi.” Thiên Chi Tà thản nhiên nói. “Ngủ đi!”
Trọng Tử nói: “Ngươi hối hận khi lựa chọn ta rồi ư?”
Thiên Chi Tà không đáp.
Trọng Tử ngẩng lên nhìn đôi mắt mơ màng kia, giọng nói bỗng như mất hết sức lực, yếu ớt vô cùng: “Thiên Chi Tà, ta không thích ở đây nữa.”
Thiên Chi Tà nhìn lại nàng, nói: “Thiếu quânchỉ có thể ở lại đây mà thôi.”
“Ai nói vậy?” Trọng Tử kích động, bất chấp cảm giác đau đớn, ngồi bật dậy, nói: “Ta có thể bỏ đi, rời xa nơi này, lục giới rộng lớn như vậy, lo gì không có chỗ cho ta dung thân?”
Thiên Chi Tà chỉ nhìn nàng, không đáp.
Trọng Tử chậm rãi choàng tay quanh cổ y, vùi mặt vào hõm cổ y, thấp giọng nói: “Ta không hề biết gì về phụ thân ta, càng không phải là ông ấy, ta không thể làm được những chuyện kia, bọn họ đã ép ta! Ngươi đừng ép ta nữa! Đưa ta đi đi, Mộ sư thúc, chỉ cần ngươi đồng ý, chuyện ngươi âm mưu lợi dụng ta năm đó, ta sẽ cho qua hết, không so đo với ngươi nữa, chỉ cầu xin ngươi đứng có ép ta!”
Bốn bề im lặng hồi lâu.
Thiên Chi Tà bỗng cất tiếng: “Rời khỏi ma cung là mất đi sự che chở, Thiếu quân không sợ sao?”
Trọng Tử dứt khoát ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nói: “Không sợ, chúng ta hãy rời khỏi đây ngay bây giờ!”
Lâu lắm rồi mới dùng lại thuật pháp cưỡi mây của Tiên môn, hai người đứng trên một áng mây trắng nho nhỏ, lướt nhẹ trên trời cao. Trọng Tử dựa vào lòng y, cảm thấy lòng mình yên ả tựa bầu trời xanh trong.
“Mộ sư thúc!”
“Thuộc hạ là Thiên Chi Tà.”
“Chúng ta chạy trốn thế này, chắc chắn Cửu U cũng biết rồi.” Trọng Tử cảm thấy bất an, nói: “Có lẽ hẵn sẽ đuổi theo, chúng ta đi nhanh lên một chút!”
“Lúc Thiếu quân và ta rời khỏi ma cung, hắn đã biết rồi, nhanh hơn một chút hay chậm lại một chút thì cũng như nhau cả thôi.”
“Lẽ nào hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta?”
“Không đâu”
Câu trả lời đúng như dự liệu, Trọng Tử không còn cảm thấy lo lắng nữa, con người này luôn hiểu biết hơn nàng rất nhiều, dường như chỉ cần có ý ở bên cạnh thì nàng chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Nếu Thiên Chi Tà đã biết Vong Nguyệt phát giác ra chuyện bỏ trốn này thì chắc chắn y đã có biện pháp đối phó rồi.
“Nếu ngươi không muốn đi thì có thể ở lại.”
“Nếu không có Thiếu quân, ta ở lại ma cung thì có ý nghĩa gì chứ?”
Trọng Tử thấp giọng nói: “Xin lỗi ngươi, là ta bất lực, không thể giúp ngươi thực hiện hoài bão của mình.”
“Là do ta không có năng lực.” Thiên Chi Tà vẫn dùng ánh mắt như mộng ảo nhìn nàng, hàng mi cong dài lay động trước gió. “Tất cả những thứ cần thiết để trở thành Thiên ma người đều có, chỉ thiếu duy nhất một thứ, đó là dã tâm. Ta bất lực, không đủ khả năng để đưa người trở thành một vị Ma tôn hùng mạnh như phụ thân người.”
Trọng Tử khẽ ho khan vài tiếng.
Thiên Chi Tà kéo tay Trọng Tử, truyền ma lực qua người nàng rồi nói: “Thiếu quân bị trọng thương, mấy ngày tới không được tùy tiện vận dụng pháp lực, nếu không, ắt sẽ bị phản phệ.”
Trọng Tử hé miệng cười: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Thiếu quân muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi nơi ấy.”
“Ta thích ngắm tuyết, chúng ta tới phương Bắc đi, tìm một ngọn núi tuyết nào đó rồi ở lại, có được không?”
“Được!”
Đám mây mềm mại khẽ bồng bềnh lướt giữa không trung, bay qua những ngọn núi cao chót vót rồi lại lướt qua Hoàng Hà mênh mông, vô tận, khi tiến vào giữa biển mây mịt mờ liền nhìn thấy một người đang đứng trên mặt biển phía trước, chiếc áo trắng lạnh lùng như sương như tuyết phất phơ giữa biển khơi.
Trọng Tử sững sờ đến ngây người.
Không nói một lời, thậm chí cũng không có bất kỳ sự báo trước nào, người ấy giơ tay phải lên, từ lòng bàn tay lóe ra ánh sáng chói lòa.
Không kịp né tránh, Thiên Chi Tà lập tức kéo Trọng Tử ra sau lưng mình, vội vàng thiết lập kết giới ngăn cản, Trọng Tử cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng rốt cuộc không thể động thủ đánh lại người ấy, chỉ có thể vận công giúp Thiên Chi Tà thiết lập kết giới. Lấy hai địch một, gắng gượng cũng đỡ được một chiêu, hai bên đều bị dội ngược trở lại, cách xa đến hai trượng.
Trọng Tử đang bị trọng thương, vừa rồi lại thi triển một luồng ma lực mạnh để thiết lập kết giới, vết thương khắp người một lần nữa nứt toác, máu tuôn xối xả, nội thương đồng thời phát tác khiến nàng suýt nữa đứng không vững mà ngã khỏi đám mây.
“Thiếu quân không nên vận pháp lực.” Thiên Chi Tà lại dùng Trì dũ thuật giúp nàng cầm máu.
“Lúc ở Đông Hải, ngươi đã chạy thoát nhưng lần này, ngươi không trốn được nữa đâu.” Giọng nói vẫn khẽ khàng tựa gió thổi mây trôi, người ấy thản nhiên nhìn Trọng Tử, nói: “Niệm tình ngươi vẫn còn lương tri, ta chỉ phế bỏ mà lực của ngươi rồi nhốt ngươi vào băng lao ở Côn Luân.”
Phế bỏ ma lực, nhốt vào băng lao ở Côn Luân ư? Trọng Tử nghiến răng nói: “Nếu như ta không muốn thì người sẽ làm gì ta?”
Trục Ba xé toạc không khí mà lao tới, Lạc ÂmPhàm giơ tay đón lấy nó, không nói thêm lời nào, thi triển sát chiêu. Trọng Tử đang bị thương nặng, không thể gắng gượng chống đỡ, Thiên Chi Tà phải bảo vệ nàng nên chống đỡ rất chật vật, tiếp được mười chiêu, hai người hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Biết rõ cứ tiếp tục thế này thì sẽ khó thoát khỏi nguy hiểm, đáng lẽ hai người nên hợp lực đối địch, đánh bại người kia để chạy trốn, thế nhưng sao nàng có thể đả thương người ấy được kia chứ?
©STE.NT
Thấy mình không thể đấu lại được nữa, Thiên Chi Tà bỗng liếc nhìn Trọng Tử, nói: “Chúng ta chỉ có thể quay lại ma cung tạm lánh thôi.”
Phải rồi, sở trường của Thiên Chi Tà là mưu lược mà, đương nhiên y phải có kế thoát thân!
Cặp mắt mờ ảo kia như chứa đầy ma lực, sau một lúc ngạc nhiên vui mừng, Trọng Tử lại cảm thấy hoảng hốt, nói: “Quay về, ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ta chứ?”
“Được!” Thiên Chi Tà ném ra một thứ rồi nhanh chóng lùi lại, nói: “Chạy mau!”
Trọng Tử theo sát Thiên chi Tà, không dám rời nửa bước.
Hai người dễ dàng thoát khỏi sự mai phục của Lạc Âm Phàm, chẳng bao lâu sau đã trở lại ma cung. Trong ma cung vẫn u ám và mờ mịt, chúng ma thấy nàng quay lại thì vẫn hành lễ như thường lệ, như thể chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì khác lạ.
Đi vào trong đại điện, Trọng Tử bất lực ngã ngồi trên chiếc giường thạch anh, còn Thiên Chi Tà chỉ đứng xa xa bên cạnh cửa, không bước vào trong.
“Bây giờ phải làm thế nào đây?”
“Thiếu quân tạm thời không thể rời ma cug.”
“Chúng ta ở lại đây mấy ngày nữa rồi lại đi”
Thiên Chi Tà không trả lời, chỉ nói: “Thiếu quân vẫn còn tình cảm với Lạc Âm Phàm.”
Trọng Tử cúi đầu.
“Lạc Âm Phàm đã quên người rồi, nếu sau này Thiếu quân còn nhẹ dạ nữa thì không còn ai cứu được người đâu.”
“Ta biết rồi.”
“Thiếu quân phải nhớ kỹ, ba ngày tới nhất định không được dùng ma lực.”
Trọng Tử không trả lời, bỗng ngẩng đầu lên nhìn y.
Thiên Chi Tà vẫn đứng ở giữa cửa, ánh sáng ngoài cửa điện chói lòa, chiếu rọi qua chiếc áo choàng trắng tinh của y biến thân hình y trở nên mơ hồ và nhạt nhòa.
Dù là thủ tọa đệ tử của Nam Hoa phái hay là tả hộ pháp danh tiếng lẫy lừng của ma cung, y vẫn luôn chững chạc, tự tin và hành sự có dự liệu, có thể thay nàng an bài, sắp đặt mọi việc, xử lý tất cả những việc lớn nhỏ liên quan tới nàng.
“Người nhớ phải lưu ý đến Cửu U, hắn không đơn giản đâu.”
Trọng Tử nhìn Thiên Chi Tà hồi lâu rồi gật đầu. “Ta biết rồi.”
“Cứ coi là biết rồi đi, chỉ sợ Thiếu quân đấu không lại hắn” Thiên Chi Tà thở dài, nói: “Mà thôi, người nên nhớ kĩ những lời này của ta, làm bất cứ việc gì cũng đừng nên liều lĩnh nữa.”
Trọng Tử cười, nói: “Ta sẽ không liều lĩnh nữa, ngươi yên tâm.”
Thiên Chi Tà gật đầu, nói: “Thiếu quân nghỉ ngơi trước đi, ta phải ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ quay lại.”
Thật ngạc nhiên là hôm nay Trọng Tử không hề ép Thiên Chi Tà ở lại ôm nàng ngủ như mọi khi, thậm chí cũng không hỏi xem y đi đâu, làm gì, nàng chỉ ngoan ngoãn nghe lời y, leo lên giường rồi nằm xuống, nhắm mắt thật chặt, tựa như cả đời này không muốn mở mắt ra nữa.
Hồi lâu sau, Thiên Chi Tà bỗng thấp giọng nói: “Ta xin lỗi.”
Trọng Tử không trả lời.
Từ lúc đó, trong điện không còn tiếng động nào nữa, cũng không có chút sinh khí.
Cố hết sức loại bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Trọng Tử chẳng muốn nghĩ tới điều gì, tai không nghe, mắt không thấy, nàng chỉ nằm cứng đờ trên giường, trước sau vẫn duy trì tư thế ấy, đến ngón tay cũng không dám động đậy.
Lúc mở mắt, hóa ra chỉ là một giấc mộng.
Trong lòng vô cùng chua xót và đau đớn, dường như còn có chút gì đó như tan vỡ, một dòng chất lỏng từ khóe mắt chực trào ra nhưng nàng cố hết sức ngăn lại, chỉ có vài giọt nước mắt không kìm được mà tràn ra ngoài.
Ta đồng ý với ngươi, sẽ không hành sự liều lĩnh nữa.
Ta sẽ đợi, đợi ngươi trở về đưa ta đi.
…
Biến mất rồi sao?
Một canh giờ rồi?
Không biết đã bao lâu trôi qua.
…
Cuối cùng, có một vật gì đó rơi xuống khỏi người Trọng Tử.
Đó là một bộ y phục mang theo mùi vị tươi mát vô cùng quen thuộc.
Trọng Tử lập tức mở mắt ra. “Thiên Chi Tà!”
“Thiên Chi Tà đã chết rồi.” Một bóng đen thon dài, quỷ mị đứng trước giường, đó không phải Thiên Chi Tà mà là Vong Nguyệt, hắn nói: “Lạc Âm Phàm đã giết hắn rồi.”
“Không đúng, hắn vừa mới ở đây mà!” Trọng Tử lắc đầu nguầy nguậy, luôn miệng nói: “Hắn nhìn thấy ta đang ngủ, còn đắp cho ta cái áo này, làm sao hắn có thể chết được kia chứ?”
Nàng xoay người, cầm chiếc áo choàng trắng tinh lên, hướng ra ngoài điện, gọi lớn: “Thiên Chi Tà! Ngươi mau lại đây! Mau tới đây cho ta! Thiên Chi Tà!”
“ Hắn đã tu luyện Tâm ma chi nhãn, Nhiếp hồn thuật!” Vong Nguyệt chìa tay ra, chiếc áo choàng trắng tinh đó tự động bay đến bên tay hắn. “Những gì nàng nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, nàng phải hiểu rõ điều đó mới đúng chứ!”
“Người nói láo! Ngươi gạt ta!” Trọng Tử giận dữ quát. “Hắn còn nói chuyện với ta nữa kìa!”
Vong Nguyệt không muốn tranh luận với Trọng Tử nữa, hắn ném chiếc áo choàng đó xuống người nàng.
Trọng Tử cầm lấy chiếc áo choàng, ngơ ngác nhìn ngắm hồi lâu, bỗng nàng ngước mắt cười, nói: “Ngươi cứu hắn đi, ngươi có thể phục hồi hồn phách cho hắn, đúng không?Ta sẽ trao hết nửa phần ma lực còn lại cho ngươi…”
“Hồn phách của hắn đã tiêu tan rồi, đây chính là kết cục của hắn khi phản bội lại lời thề với Ma thần.” Vong Nguyệt thở dài, giọng nói hoàn toàn bình thản. “Hắn từng thề nguyền sẽ mãi mãi trung thành với ma cung, vì Ma tộc mà tìm kiếm một vị Ma tôn hùng mạnh, giúp đỡ người đó trở thành kẻ đứng đầu lục giới, nhưng khi chuyện đã tới trước mắt thì hắn lại muốn dẫn nàng chạy trốn.”
Chết rồi ư? Trọng Tử lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Hắn đã từng thề nguyền, vậy tại sao hắn còn muốn đưa ta chạy trốn? Hắn đâu có ngốc như vậy!”
Vong Nguyệt nói: “Vậy nàng cho là vì sao?”
Y đã hủy diệt nàng, nhưng cũng là người tạo ra nàng.
Là yêu? Hay là hận?
Không có y trù tính, đại thúc sẽ không rơi vảo thảm cảnh như vậy, nàng cũng sẽ được mãi mãi ở bên cạnh sư phụ trên Tử Trúc phong ngàn năm mây trắng, sống một cuộc sống yên bình.
Y đã nói xin lỗi.
Y xin lỗi vì cái gì chứ? Xin lỗi vì những việc y đã làm hay là vì y bỏ lại nàng bơ vơ trên cõi đời này mà cảm thấy áy náy?
“Chết ư?” Mặt Trọng Tử đột nhiên biến sắc, nàng vứt chiếc áo choàng xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng “Đã chết rồi sao? Hắn cứ thế mà chết sao? Nhanh như vậy mà đã chết ư? Tên cẩu nô tài này!”
Trọng Tử gần như điên cuồng, hung hăng đá hai chân, lúc nàng vung tay, chiếc áo choàng kia bay lên cao rồi bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ, tựa như những bông hoa tuyết trắng muốt xoay vòng giữa không trung rồi lả tả rơi xuống đất.
“Hại ta đến nông nổi này, ta còn chưa kịp tính sổ với ngươi mà ngươi đã muốn chết sao?”
“Thiên Chi Tà, ngươi không phải là con chó trung thành mà ta đang nuôi sao? Ta bảo ngươi làm cái gì người liền làm cái đó, ta không cho ngươi chết, ngươi lại dám chết ư?”
“Ngươi cho rằng người chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Ngươi mau về đây cho ta!”
“Ở trong lòng các ngươi, ta là cái gì vậy? Ngươi hại ta bị hàm oan mà chết, hại ta bị đánh gẫy toàn bộ xương cốt rồi bị nhốt vào băng lao lạnh lẽo, hại ta bị sư phụ vứt bỏ, hại ta phải đến nơi quỷ quái đáng sợ này, ngươi cho rằng ngươi chết thì ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ngươi nghe cho rõ đây, ta không bao giờ tha thứ! Vĩnh viễn không! Ngươi một mực lợi dụng ta, biến ta thành công cụ, chỉ một lòng nghĩ tới mong muốn lục giới nhập ma của ngươi, chẳng qua là ngươi ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân, muốn hoàn thành tham vọng của chính ngươi mà thôi! Rõ ràng ngươi cố ý chết! Ngươi cho rằng cái chết có thể chuộc được tội, có thể ép được ta sao? Đừng hòng! Ngươi mơ mộng viển vông quá rồi!”
Trọng Tử hung dữ trừng mắt nhìn đống vải vụn trắng tinh như những bông tuyết trải đầy mặt đất, ý nghĩ trả thù khiến nàng bật lên một tiếng cười to.
“Hồn xiêu phách tán mà vẫn muốn ta tiếp tục bước trên con đường này, đúng là một con chó trung thành! Ta cho ngươi biết, không đời nào! Người nằm mơ rồi!”
“Người chết là tốt lắm! Ta vui mừng còn chẳng kịp nữa là!”
“Cút! Vĩnh viễn đừng quay về đây nữa!”
…
Hận hay không? Đáp án là một lời khẳng định, nàng không chỉ hận hắn mà là rất hận hắn, kể cả Yên Chân Châu. Nàng hận bọn họ đã giăng bẫy khiến nàng mất đi tất cả, mất đại thúc, mất sư phụ.
Thế nhưng, nàng cũng rất quan tâm tới hắn, bởi vì từ trước đến nay hắn luôn là người quan tâm tới nàng nhất.
Lúc hắn còn sống, nàng có thể không kiêng nể gì mà mắng chửi, cười nhạo, giày vò, sỉ nhục hắn, sau đó lại yên tâm, thoải mái nằm trong lòng hắn, ngủ một giấc ngon lành, mơ một giấc mộng đẹp.
Nhưng bây giờ hắn lại vì nàng mà chết.
Những người yêu thương nàng đều lần lượt vì nàng mà chết, những người hãm hại nàng cũng đã vì nàng mà chết, vậy nên ngay cả người để hận nàng cũng không có.
Đã có ai từng trải qua cảm giác tuyệt vọng thế này chưa? Không phải vì yêu không thành, hận không báo mà là yêu nhưng không thể yêu, hận nhưng không thể hận.
Trọng Tử đã hóa thành người điện loạn, liên tục chửi rủa ầm ĩ, mắt càng lúc càng nhòe đi, hình như chúng đã bị vật gì đó ngăn trở, nàng lơ đãng đưa tay lên lau, bất giác phát hiện nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
“Thiên Chi Tà, tên cẩu nô tài này!”
“Chết vì khinh địch, xem ra cái chết này quá hời cho ngươi đó! Ngươi mau quay đầu lại đây cho ta! Trở về đây cho ta!”
...
Tiếng mắng chửi xem lẫn tiếng cười chát chúa cứ quanh quẩn trong bầu không khí trên đại điện, thê lương đến chói tai, tưa như tiếng khóc lóc, kêu than của ma quỷ.
Vong Nguyệt vẫn đứng lặng yên bên cạnh Trọng Tử quan sát, chờ tới lúc nàng đã mắng đến mệt mỏi rã rời, mắng đến khàn giọng, hắn mới lại lên tiếng: “Hắn không tiếc tính mạng để cứu nàng từ cõi chết trở về, nàng còn muốn chấp nhất gì hắn nữa?”
“Không đời nào, hắn không đời nào làm vậy!” Trọng Tử đột nhiên hiểu ra, vơ hết đống vải vụn ở dưới đất lên, ôm trước ngực, giọng nói khàn đục nhuốm đầy thù hận “Chính là ngươi! Chính ngươi đã dẫn sư phụ ta tới đó! Ngươi không chịu buông tha cho chúng ta, lại còn mượn tay sư phụ ta để giết hắn!”
Vong Nguyệt không hề phủ nhận, hắn nói: “Đó là sự nghiêm trị cho việc hắn dám phản bội lại Ma thần, hẳn là hắn đã sớm đoán được Lạc Âm Phàm đang đứng chờ sẵn ở đâu đó bên ngoài.”
Trọng Tử buông lỏng năm tay, lảo đảo lùi về phía sau.
Y đã sớm đoán được, sớm đoán được! Như vậy, rốt cuộc là y muốn đưa nàng đi thật hay là không tiếc dùng cái chết của mình để giữ nàng ở lại, để nàng hoàn thành được nghiệp lớn!
Đáp án tựa hồ vĩnh viễn không ai biết được.
Trọng Tử cười thảm, nói: “Tốt lắm, cứ hại ta đi! Tùy các ngươi muốn đùa bỡn ra sao cũng được, ta việc gì phải khổ sở, việc gì phải tức giận kia chứ! Ta không quan tâm! Thiên Chi Tà, ngươi cứ như vậy mà muốn ta hoàn thành nghiệp lớn ư? Ta sẽ khiến ngươi không được thỏa ước nguyện!”
Vong Nguyệt nói: “Nàng hận hắn ta sao? Đây cũng là sự nghiêm trị vì hắn dám phản bội Ma thần!”
“Chính ngươi đã hại hắn!”
“Nàng có thể giết ta.”
Mọi nỗi băn khoăn, mọi lý trí đều không thể nào so sánh được với nỗi căm hận đã khắc cốt ghi tâm, hằn sâu trong từng thớ thịt. Vành mắt Trọng Tử đỏ hoe, nàng vận hết khí lực toàn thân, nhanh như chớp đánh ra một chưởng, hướng thẳng về phía lồng ngực của Vong Nguyệt.
Trong âm thanh vang vọng, Vong Nguyệt vẫn đứng yên bất động.
Gắng gượng vận ma lực, vết thương trên người nàng lại nứt toác, cảm giác đau nhức đột ngột xuất hiện khiến cho những ý nghĩ điên cuồng của nàng bay biến, nàng tỉnh táo trở lại, kinh hãi nhìn Vong Nguyệt, một lát sau, nàng lại cười lạnh một tiếng, nói: “Pháp lực của ngươi đâu có kém ta, ngươi hoàn toàn không cần dùng đến ta.”
“Từ lúc cứu Âm Thủy Tiên, tu vi của nàng đã bị hao tổn rất nặng, vì nàng tùy tiện tiêu hao pháp lực như vậy nên ta mới có thể vượt lên trước nàng.” Vong Nguyệt khẽ hếch cằm lên, nói: “Nhưng nàng nghĩ sai rồi, ngay cả khi nàng không bằng ta, ta vẫn muốn giữ nàng lại bên mình, giúp đỡ nàng, chỉ bởi vì ta cần nàng.”
“Thứ ngươi cần không phải là ta, thực chất ngươi muốn mượn máu của ta để thức tỉnh Thiên ma lệnh, triệu hồi vạn ma cõi hư thiên.”
“Nàng chưa đến Quỷ môn quan để luân hồi chuyển kiếp là vì Thiên Chi Tà muốn giữ gìn ma huyết trong người nàng.”
Trọng Tử đờ đẫn chìa tay ra nói: “Thiên ma lệnh đâu? Đưa nó đây, ta sẽ giải phong ấn của nó cho ngươi.”
“Bây giờ nàng chưa đủ năng lực để thức tỉnh nó, khi nào đến lúc, ta sẽ tự đưa nó cho nàng” Vong Nguyệt ôm lấy nàng, nói: “Giờ thì đến lượt ta ôm nàng, hoàng hậu của ta, nếu như nàng có lòng căm hận, chúng ta sẽ hủy diệt được cả lục giới này”
“Ngươi cút đi cho ta!”