← Quay lại trang sách

Chương 51 Thiên ma hiện thế

Sau khi bị Ngu Độ cảnh cáo, Tư Mã Diệu Nguyên không dám tiết lộ chuyện mình nhìn thấy ở núi Xích Diễm nửa câu, nàng ta cũng đã nhiều lần thể hiện năng lực trước mặt Lạc Âm Phàm, hy vọng được bái chàng làm sư phụ, ai ngờ Lạc Âm Phàm chẳng hề quan tâm, thêm vào đó, Tần Kha vẫn bế quan chưa ra khiến nàng ta không khỏi thất vọng, bực bội. Lúc hoàng hôn buông xuống, Tư Mã Diệu Nguyên quyết định đến chân núi Tử Trúc một chuyến.

“Tư Mã Diệu Nguyên?” Có người gọi nàng ta lại.

Thấy rõ người đang tới, Tư Mã Diệu Nguyên bất đắc dĩ phải đứng lại hành lễ. “Thủ tọa sư cô!”

Mộ Ngọc là Thiên Chi Tà hóa thân, vị trí thủ tọa đệ tử của Nam Hoa hiện nhiên bị bỏ trống, đồ đệ tâm đắc nhất của chưởng giáo là Tần Kha thì bế quan tu hành mãi không chịu ra, vì vậy lúc này chức vị thủ tọa liền giao phó cho Văn Linh Chi đảm nhiệm.

Văn Linh Chi tỏ vẻ thờ ơ, nói: “Dạo gần đây tôn giả có vẻ khác thường.”

“Tôn giả đã quên rất nhiều chuyện, nghe nói là do trong lúc tu hành không cẩn thận, người đã bị tẩu hỏa nhập ma.” Ánh mắt Tư Mã Diệu Nguyên khẽ dịch chuyển, nàng ta cười khẽ “Chưởng giáo đã dặn đệ tử không được nhiều lời, ta khuyên sư cô cũng nên giữ mồm giữ miệng.”

Nếu bị tẩu hỏa nhập mà thì sao tôn giả vẫn nhận ra người khác, chỉ duy nhất một người là không nhận ra? Văn Linh Chi nhìn Tư Mã Diệu Nguyên, nói: “Vì sao chưởng giáo không cho phép nhắc tới nàng ta, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

“Những lời này của sư cô thật kỳ quái, ta làm sao mà biết được!” Tư Mã Diệu Nguyên nửa giả vờ kinh ngạc, nửa thật sự không rõ, nói: “Có lẽ chưởng giáo lo sợ tôn giả vẫn còn che chở cho tên nghiệp chướng kia, sau này Thiên ma hiện thế, ắt sẽ gây họa cho lục giới.”

“Ngươi cho rằng tôn giả đã quên nàng ta thì sẽ có lợi cho ngươi sao?” Văn Linh Chi lạnh lùng nói “Việc Nguyệt Kiều mò vào băng lao, là ai đã giật dây? Ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi biết bày mưu tính kế, còn chưởng giáo với đốc giáo đều là những kẻ ngốc ư? Ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi, Tư Mã Diệu Nguyên, xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta không nhắc nhở!”

Năm đó, Tư Mã Diệu Nguyên bị đày ra hoang đảo, chỉ có Yên Chân Châu tận tâm tận lực giúp đỡ nàng ta cho nên nàng ta mới tin lầm Yên Chân Châu, xúi giục Nguyệt Kiều vào băng lao làm nhục Trọng Tử, không ngờ cuối cùng lại gây ra đại họa. Tư Mã Diệu Nguyên vốn luôn che giấu những âm mưu quỷ quyệt, lúc này bị Văn Linh Chi vạch trần, nhất thời vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không thấy ai truy cứu việc này, nhất định là chưởng giáo và các vị tiên tôn đã che chở cho mình. Nghĩ thế, Tư Mã Diệu Nguyên mới định thần lại, buông một tiếng cười gằn, nói: “Sư cô thân là đệ tử của đốc giáo mà cũng muốn ngậm máu phun người sao? Trước khi Tâm sư huynh bế quan có dặn dò sư cô, nếu xảy ra đại sự thì phái người tới gọi huynh ấy, bây giờ Trọng Tử đã nhập ma, sư cô lại lần lữa không muốn báo tin cho huynh ấy, chẳng lẽ Văn sư cô cũng có ý đồ riêng sao?”

“Thật ư? Nếu chưởng giáo biết, chắc hẳn người sẽ phạt Linh Chi thật nặng.”

Nhìn theo bóng lưng Văn Linh Chi đã rời đi, Tư Mã Diệu Nguyên vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng bừng, lát sau nàng ta mới hậm hực giậm chân, thầm nghĩ, chẳng phải là ngươi muốn bọn họ giết chết Trọng Tử rồi mới gọi Tần sư huynh ra sao? Lúc ấy ngươi chỉ cần nói vài câu xoa dịu huynh ấy là được. Nếu Tần sư huynh biết tất cả những chuyện này là giả dối, để ta xem huynh ấy còn đối xử hòa nhã với ngươi được nữa không?

Người như Tư Mã Diệu Nguyên sớm đã hình thành thói quen suy bụng ta ra bụng người, nghĩ tới những chuyện này, nàng ta vô cùng đắc ý, vui vẻ ngự kiếm rời đi.

Trên đỉnh núi Tử Trúc, có một chiếc bóng trắng từ trên cao hạ xuống, nhẹ nhàng đến mức không gây ra một tiếng động.

Nhìn theo hướng hai người vừa rời đi, sắc mặt Lạc Âm Phàm tối sầm.

Lúc sắp chết, Thiên Chi Tà có hỏi chàng vì sao lại lãng quên, chàng đã cảm thấy vô cùng kỳ quái, ai ngờ hôm nay lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại này, lẽ nào chàng thực sự đã quên mất chuyện gì rất quan trọng sao? Rốt cuộc thì việc chàng bị tẩu hỏa nhập ma có phải là sự cố ngoài ý muốn không? Chàng thật sự đã lãng quên điều gì ư?

Trong nháy mắt, một đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh vụt lướt qua tâm trí Lạc Âm Phàm, chàng muốn vươn tay bắt lấy ánh mắt đó nhưng nó lại nhanh chóng trốn chạy, cho đến khi vuột khỏi tầm với.

Lạc Âm Phàm chợt nhớ tới đôi mắt phượng quyến rũ kia.

Tuy hai cặp mắt đó không giống nhau nhưng ánh nhìn lại y hệt nhau, ẩn chứa vẻ bi thương đến tuyệt vọng, rất sâu, rất sâu, một nỗi đau khắc cốt ghi tâm, chỉ cần liếc nhìn qua cũng không sao quên được, cảm giác ấy rốt cuộc là…

Lạc Âm Phàm cau mày, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Ký ức đã lãng quên này chắc hẳn có liên quan đến Tử Ma, chẳng trách nàng lại có vẻ mặt đó. Lúc ấy, Lạc Âm Phàm chỉ nghĩ rằng chắc hẳn trước đây nàng có quen biết chàng. Nếu không có lời nhắc nhở của Thiên Chi Tà và biểu hiện dị thường của Văn Linh Chi thì có lẽ chàng sẽ không bao giờ biết tới việc các đệ tử đều đang bàn luận chuyện này sau lưng chàng, các sư huynh, sư thúc rõ ràng đều biết nội tình nhưng lại điềm nhiên dặn các đệ tử dối gạt chàng!

Là con gái của Nghịch Luân, mang dòng máu của Ma tộc, Tử Ma luôn là mối nguy hại với lục giới, tuyệt đối không thể nương tay. Cũng may là bản chất của nàng không xấu, nếu quả thực có mối giao tình thì chỉ cần nàng bằng lòng chủ động vào băng lao chuộc tội, chàng sẽ cố gắng hết sực để bảo toàn tính mạng cho nàng.

Đã có sự an bài cho riêng mình, từ đó, Lạc Âm Phàm bắt đầu lưu ý tới mọi tin tức về Trọng Tử, không ngờ Trọng Tử đã mai danh ẩn tích, chẳng những tròn ba năm không ra khỏi ma cung nửa bước mà ngay cả cửa tẩm điện của mình, nàng cũng chưa từng bước qua. Mọi người trong ma cung đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, còn Ma tôn Cửu U thì thường xuyên ra vào tẩm điện của hoàng hậu khiến Mộng Cơ chỉ dám âm thầm oán thán mà không thể làm gì hơn.

Hủy hoại một vật so với việc gìn giữ nó dễ dàng hơn rất nhiều, trong thời gian này, Cửu U ma cung tiếp tục ở lại nhân gian gây ra vô số tai họa khôn lường khiến dân chúng lầm than, thây người chất đống. Tiên môn tất bật với việc đối phó với Ma tộc, mãi cho đến tháng bảy của năm thứ tư, trong một dịp tình cờ, Lạc Âm Phàm đi ngang qua Thủy Nguyệt thành, bất ngờ gặp Ma tộc đang làm loạn ở nơi này, chàng liền ra tay hỗ trợ đệ tử Tiên môn trấn thủ Thủy Nguyệt thành đẩy lui ma binh rồi mới nghe được chút ít manh mối về Trọng Tử từ đám ma binh giơ tay xin hàng.

Trên sườn núi phía ngoài thành, Lạc Âm Phàm ngự kiếm dần hạ xuống, liếc nhìn bốn phía.

Từng nhánh cây, cọng cỏ ở đây không khác gì trên những sườn núi khác, thế nhưng không hiểu sao khi nhìn quang cảnh nơi đây, Lạc Âm Phàm lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Lạc Âm Phàm thầm giật mình rồi nhanh chóng thư thái trở lại, lục giới to lớn chừng này, năm tháng lại vô biên, nơi nào đã từng lưu lại, người trong Tiên môn đâu nhớ được hết, có lẽ chàng đã từng tới đây rồi cũng nên.

Có người nói, Tử Ma thường tới nơi này ư?

Nhận thấy có một luồng ma khí đang tiến tới, Lạc Âm Phàm xoay người biến mất giữa không trung.

Mái tóc dài mềm mại tựa mây bồng, không có bất kỳ trang sức điểm xuyết nào, tự nhiên buông xõa, trên người chỉ khoác một chiếc áo bào màu đen có đường viền màu tím sậm, vừa vặn và vô cùng đơn giản. Không giống như đang ngự phong, cả người nàng hệt như một cơn gió thoảng, nhẹ nhàng phiêu du, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh một tảng đá lớn trên sườn núi.

Ánh mắt Lạc Âm Phàm khẽ lay động.

Bây giờ nên xuất kiếm chém nàng hay là hỏi nàng cho rõ ràng mọi chuyện?

Chàng còn đang suy nghĩ thì Trọng Tử đã chậm rãi ngồi xuống, lưng tựa vào tảng đá lớn, hai tay ôm đầu gối, tựa như một thiếu nữ bình thường đang chìm đắm trong nỗi sầu vương.

Trời không tối, cũng chẳng có bóng trăng hay ánh sao, chỉ có một áng mây rất mỏng đang lững lờ trôi giữa nền trời.

Nhưng nàng vẫn ngồi nguyên như vậy, ngước khuôn mặt thuần khiết, trắng trong say sưa ngắm nhìn bầu trời, không chớp mắt.

Những năm gần đây, Lạc Âm Phàm chưa từng nghe nói nàng ra ngoài làm điều ác, có thể trong con người nàng thật sự có một mặt nào đó rất thiện lương. Nghĩ vậy, chàng bỗng cảm thấy do dự. Chàng bình sinh làm việc gì cũng có nguyên tắc, kể cả đó là ma, trừ phi chúng cố ý gây hại tới sinh linh bách tính thì chàng mới ra tay trừng trị, còn không, ít ra chàng cũng sẽ nương tình, cho chúng có cơ hội sửa chữa lỗi lầm.

Số phận đã an bài, một cô nương như vậy chắc chắn sẽ là mối nguy hiểm lớn đối với lục giới, nhưng chuyện này cũng không còn biện pháp nào khác.

Vì vậy, chàng quả quyết triệu hồi Trục Ba. “Tử Ma!”

May mà trước nay chàng vẫn luôn hành sự như vậy, chưa bao giờ đánh lén ai, Trọng Tử giật mình kinh hoàng vội vàng chống đỡ, cố gắng tiếp nhận một kiếm của Lạc Âm Phàm rồi không nói với chàng một lời, ngự phong rời đi.

Lạc Âm Phàm cảm thấy chấn động. Mặc dù nhát kiếm này mới dùng năm phần công lực nhưng để có thể tiếp nhận cũng không phải là chuyện đơn giản. Ba năm qua nàng không rời ma cung, chắc chắn là vì chuyên tâm tu hành nên tiến bộ không ít, đến lúc nàng thực sự tu thành Thiên ma rồi thì đại họa này cho dù là ai cũng không thể ngăn cản nổi.

Lạc Âm Phàm nhanh chóng đưa ra quyết định rồi tăng thêm tiên lực, giơ tay niệm chú, Trục Ba kiếm hóa thành một con giao long bay lên trời, lượn vòng rồi chặn đứng lối thoát của Trọng Tử.

Trọng Tử nhìn người đang đứng giữa ánh sáng chói lòa kia rồi dừng bước.

Đôi mắt phượng vẫn đẹp như trước, chỉ là chúng đã trở nên vô hồn, không còn chút sức sống.

Trái tim Lạc Âm Phàm khẽ rung động, giọng nói của chàng chợt trở nên dịu dàng như nước: “Niệm tình ngươi mấy năm gần đây không làm điều ác, nếu bây giờ ngươi bằng lòng theo ta tới băng lao của Côn Luân chịu phạt, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

Giọng nói quen thuộc xiết bao! Lời răn đe cũng quen thuộc xiết bao! Trọng Tử lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang giấu trong ống tay áo, nàng thật sự hận cái khẩu khí đó của chàng nhưng lúc nào cũng muốn được nghe thấy. Trong cuộc đời đầy mâu thuẫn này, có những thứ con người ta thật sự không thèm để ý tới, muốn lãng quên nhưng không sao quên được.

Trọng Tử nghiêng mặt sang một bên, tỏ vẻ không chịu khuất phục, nói: “Muốn ta vứt bỏ hết địa vị và sự tự do để đi tới một nơi vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn bị xích tiên vây kín ư? Ta hiện là hoàng hậu của ma cung, người có gì chắc chắn là ta sẽ nghe theo lời người nói chứ?”

Khuyên nhủ nàng không được, Lạc Âm Phàm không nói thêm lời nào, Trục Ba xuất hiện, phóng ra vô số kiếm khí như những lưỡi dao sắc nhọn.

Trọng Tử vội tránh né.

Chàng là sư phụ của nàng, có công giáo dưỡng nàng, hai kiếp ân nghĩa sư đồ, ngay cả khi chàng có vứt bỏ nàng, ghét nàng, muốn giết nàng, nàng vẫn luôn quan tâm tới chàng, yêu thương chàng, có thể nào lại nỡ ra tay giao tranh với chàng kia chứ?

Sao Lạc Âm Phàm lại không nhìn ra, từ này đến giờ Trọng Tử chỉ một mực né tránh mà không phản đòn, bất giác chàng càng giật mình.

Đường đường là vị tôn giả vang danh lục giới, ai có thể địch nổi chàng, Trọng Tử lại đang băn khoăn, lo lắng, vì thế nàng nhanh chóng bị đánh bại, rốt cuộc không còn đường lui, buộc phải dùng tới Ma kiếm để ngăn cản, hai luồng kiếm khí giao nhau khiến cho lục phủ ngũ tạng của Trọng Tử hầu như bị tiên lực làm đảo lộn.

Lạc Âm Phàm lấy đầu mũi kiếm chỉ vào nàng, nói: “Theo ta tới Côn Luân!”

Đó là cơ hội cuối cùng sao? Trọng Tử sầu thảm nói: “Sư phụ có thật sự muốn ép ta như vậy không, chi bằng người một kiếm giết chết ta đi!”

Bầu không khí chợt trở nên yên ắn đến ngột ngạt. Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, làm lay động những ngọn cỏ dại, khiến không gian càng trở nên hiu quạnh.

Sức mạnh trên thân kiếm bỗng biến mất, Lạc Âm Phàm kinh ngạc nhìn nàng.

Chưa từng có tin tức nào đáng sợ hơn điều chàng vừa nghe thấy, nàng gọi chàng là gì? Sư phụ ư? Bên cạnh chàng có một người như vậy từ lúc nào? Tại sao chàng không có ấn tượng gì?

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, chiếc áo bào đen viền tím, thoạt nhìn thấy có điểm quen thuộc, nhất là đôi mắt kia.

Kỳ quái nhất là, chàng càng nhìn kĩ, càng muốn nhớ lại điều gì đó thì lại chẳng nhớ được gì.

Từ lúc bị tẩu hỏa nhập ma, trong trí nhớ của chàng vẫn luôn tồn tại rất nhiều ký ức bị đứt quãng, luôn có cảm giác thiếu sót thứ gì đó, khiến cho những ký ức ấy không thể xuyên suốt, liền mạch. Chàng chỉ nhớ mang máng rằng ký ức đó có liên quan đến một hình bóng mơ hồ nhưng không nhớ nổi bất cứ thông tin nào có liên quan đến nàng, may mà chàng là thần tiên nên những chuyện cũ đối với chàng chỉ xem như mây khói, không cần phải cố chấp, vì thế chàng cũng không miễn cưỡng ép bản thân mình phải nhớ ra mọi chuyện.

Lẽ nào hình bóng kia chính là nàng? Chàng nhớ tất cả mọi người, duy chỉ có nàng là chàng lại không nhớ!

Nếu điều đó là thật thì nàng chính là đồ đệ duy nhất của chàng!

Lạc Âm Phàm bắt đầu trở nên mơ hồ.

Bị chàng nhìn chằm chằm, Trọng Tử im lặng, không biết nên nói gì. Chàng chán ghét nàng đến vậy, chỉ muốn lãng quên để kết thúc tất cả, vậy thì nàng cần gì phải nhắc tới nữa?

Đang hối hận, Trọng Tử chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ: “Trọng Nhi?”

Người Trọng Tử trở nên bủn rủn, nàng ngước mắt nhìn chàng.

Trời xui đất khiến thế nào mà chàng lại gọi ra một cái tên hoàn toàn xa lạ nhưng cũng rất mực thân thiết, Lạc Âm Phàm giật mình, bất giác cảm thấy xấu hổ, lại nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này, chàng mới chợt hiểu rõ…đây đúng là đồ đệ của chàng! Đồ đệ của chàng lại là hoàng hậu của ma cung – Trọng Cơ, Tử Ma! Chẳng trách sư thúc và các vị sư huynh lại ra sức giấu giếm, trên dưới Tiên môn đều biết chuyện này, chỉ có một mình chàng là không hay biết gì!

Thực ra nguyên nhân vô cùng đơn giản, từ lúc Trọng Tử nhập ma, Nam Hoa liền tự động xóa bỏ nàng, hơn nữa, vì nể mặt chàng nên mọi người trên tiên giới đều kiêng kỵ, không ai dám nhắc tới cái tên này, bởi thế đám người Ngu Độ mới có thể giấu giếm đến tận bây giờ.

Mũi kiếm chúc xuống, Lạc Âm Phàm suýt nữa tức giận tới mức thổ huyết.

Tuy rằng đã sớm phát hiện ra mối quan hệ giữa họ rất sâu đậm nhưng thật sự không thể ngờ kết quả lại như thế này. Từ lúc nào chàng lại thu nạp một nghiệp chướng như vậy làm đồ đệ, dám phản bội sư môn mà nhập ma?

Chẳng trách nàng lại có ánh mắt đó, chẳng trách từ trước tới nay nàng chỉ luôn phòng thủ mà chưa bao giờ ra đòn với chàng. Nếu nàng vẫn còn thừa nhận vị sư phụ này, có lòng ăn năn hối cải thì nên quỳ xuống nhận sai, cùng chàng trở về chịu tội mới đúng! Chuyện đã tới mức này, nàng còn dám cãi lời sư phụ!

Lạc Âm Phàm vô cùng tức giận, muốn trách cứ, nhưng khi nhìn vẻ mặt bối rối, si ngốc của nàng, chẳng hiểu tại sao, đến nửa câu mắng mỏ chàng cũng không thốt nổi, cuối cùng đành thở dài trong lòng. Thôi bỏ đi, đó là đồ đệ của chàng, chàng không thể trốn tránh trách nhiệm này, trong người nàng có sát khí trời sinh, tiếp tục ở lại ma cung thì hậu quả sẽ rất khó lường, chi bằng cứ thuyết phục nàng quay về đã rồi tính tiếp.

Lạc Âm Phàm thu lại trường kiếm, nghiêm nghị nói: “Còn nhận ra vi sư thì mau theo vi sư quay về Nam Hoa nhận tội.”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Trọng Tử lúng túng nói: “Ta không tới băng lao đâu…”

Nghe thấy những lời này, lòng Lạc Âm Phàm bất giác mềm nhũn. Băng lao là nơi như thế nào chứ, nàng sợ hãi cũng không có gì lạ, thật sự thì nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mắc sai lầm mà thôi. Chàng nhẹ nhàng nói: “Phạm sai lầm sẽ phải gánh chịu hậu quả, ở lại ma cung thì có thể lẩn tránh được bao lâu đây? Những điều này ngươi cũng không muốn, vậy thì không nên tiếp tục sai lầm nữa! Mau qua đây, vi sư đưa ngươi về!”

Trọng Tử rốt cuộc cũng tìm lại được lý trí, nàng lắc đầu, nói: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta.”

“Chỉ cần ngươi có lòng ăn năn, bằng lòng vào băng lao chịu tội, vi sư nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo toàn tính mạng cho ngươi, đợi sau này ta tu thành Kinh tâm thuật rồi, sẽ thanh lọc sát khí cho ngươi, lúc đó sẽ thả ngươi ra.” Dù sao thì Lạc Âm Phàm cũng không rõ nguyên nhân vì sao Trọng Tử lại nhập ma nên khi nói ra những lời này, chàng không hề cảm thấy lo lắng.

Trọng Tử chớp chớp mắt rồi bỗng nhẹ giọng nói: “Sau này ta có thể quay lại Tử Trúc phong, ở bên cạnh sư phụ sao?”

Đồ đệ của chàng đương nhiên là phải theo chàng rồi, điều này đâu cần phải hỏi, Lạc Âm Phàm không hề do dự mà gật đầu, nói: “Nếu ngươi thật tâm sửa sai thì đương nhiên là có thể rồi.”

Chàng thực sự nhớ ra rồi ư? Nhớ ra nàng là ai, nhớ ra nơi này? Chàng thực sự không hề chán ghét nàng, đồng ý để nàng quay về Tử Trúc phong, nàng lại có thể đêm ngày bầu bạn cùng chàng?

Không có thứ gì thì càng muốn sở hữu thứ đó, muốn nắm giữ được một chút gì đó.

Trọng Tử cố gắng tự nhủ rằng mình phải tỉnh táo lại, không nên quay đầu, thế nhưng trái tim lại không chịu nghe theo sự sai bảo của lý trí, muốn tin chàng một lần nữa, vì thế, nàng không tự chủ được, đi về phía chàng.

Lạc Âm Phàm càng kinh ngạc, nỗi băn khoăn trong lòng cũng càng lớn.

Lúc trước, chàng chỉ nghĩ nàng mang trong mình sát khí trời sinh nên mới đả thương người khác, vì thế mà rời bỏ sư môn, hôm nay xem ra mọi chuyện không đơn giản như thế. Nàng nghe lời chàng đến vậy, đâu có vẻ muốn phản bội sư môn, có lẽ phần nhiều là bị Cửu U xúi giục, dụ dỗ, nhất thời hồ đồ nên mới nhập ma, sau đó lại sợ bị chàng trách tội nên không dám trở lại Nam Hoa. Nàng ở ma cung nhưng bản tính lại vô cùng thiện lương cho nên mới đi giúp Tiên môn ngăn chặn đập nước ở Thiên Hà.

Còn chàng làm sư phụ kiểu gì vậy? Một đứa trẻ ngoan ngoãn, thiện lương như vậy mà lại để mặc nàng nhập ma! Lạc Âm Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó nhất thời đau lòng nhưng cảm giác đó mau chóng bị lý trí xua tan.

Đã làm sai thì phải trả giá, nếu quả thực nàng phạm phải tội ác tày trời thì e là không thể tha thứ được. Nàng bây giờ rất nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút thì sẽ nguy hại đến lục giới, chẳng trách chàng phải ngầm giăng bẫy nàng.

Đồ đệ của chàng, cho dù chàng có xử lý ra sao thì cũng không thể nào sai.

Chậm rãi bước từng bước, càng lúc càng tiến lại gần chàng, cuối cùng Trọng Tử cũng đã đứng ở trước mặt chàng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ vui sướng lẫn bất an, muốn gọi chàng một tiếng nhưng không sao mở miệng được.

Chỉ trong nháy mắt, có thứ gì đó đột nhiên chui vào bên trong cơ thể, nó rất nhỏ, mang theo cảm giác mát lạnh thấu tận tâm can.

Hồn phách dường như bị một vật gì đó trói chặt lại, trong người khác lạ, theo bản năng, ma lực trong cơ thể ra sức vùng vẫy để chống lại, nhưng càng chống cự thì vật kia lại càng thít chặt hơn, dường như nó đang muốn cắt đứt hồn phách của nàng thành từng mảnh nhỏ.

Một cơn đau đớn dữ dội trào lên trong lồng ngực Trọng Tử, máu ộc ra khỏi miệng.

Trọng Tử cảm thấy mê man, đưa tay sờ lên miệng, cúi đầu nhìn những giọt máu đỏ thẫm trên đầu ngón tay, sau khi xác nhận, nàng lại ngẩng mặt nhìn chàng, lẩm bẩm nói: “Sư phụ?”

Người trước mặt đã lấy lại vẻ uy nghiêm vốn có, trong giọng nói lại có sự lạnh nhạt quen thuộc nhưng cơ hồ không hề quen thuộc chút nào. “Đây là Tỏa hồn ti của Nam Hoa phái, nó có thể trói buộc hồn phách của ngươi. Từ nay về sau, nếu ngươi vận ma lực để đả thương người khác thì chính ngươi sẽ bị thương trước, ngươi đả thương người khác bao nhiêu thì ngươi sẽ bị trọng thương bấy nhiêu.” [1]

[1] Tỏa hồn ti: Tơ tằm khóa hồn phách.

Tỏa hồn ti! Trọng Tử lảo đảo lùi lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Chàng lừa nàng! Sao chàng có thể lừa nàng ở chính nơi này chứ?

“Sư phụ chưa từng tin ta, vậy tại sao người không giết ta luôn đi?”

Bất đắc dĩ phải dùng thủ đoạn này để khiến nàng bị thương, Lạc Âm Phàm bất giác cảm thấy hổ thẹn, nhưng rất nhanh sau đó chàng đã tỉnh táo trở lại, nói: “Sa đọa rồi nhập ma, phản bội lại sư môn thì không còn là đệ tử của Trọng Hoa nữa, ngươi cho rằng ta không thể xử ngươi sao?”

Không còn là đệ tử của Trọng Hoa, rốt cuộc thì nàng cũng đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi. Trọng Tử không nói lời nào.

Lạc Âm Phàm vốn chỉ thuận miệng trách cứ vài câu, thấy bộ dạng nàng như vậy, giọng chàng chợt ôn hòa trở lại: “Nể tình sư đồ bấy lâu, mấy năm gần đây ngươi cũng không làm chuyện ác, ta tạm tha mạng cho ngươi, trước tiên hãy theo ta về…”

Lời còn chưa dứt, chàng bỗng dừng lại, trong đáy mắt không giấu nổi vẻ khiếp sợ.

Sát khí nhanh chóng tăng lên, cuồn cuộn như một cơn sóng gió động trời.

Ma lực di chuyển khắp cơ thể, phóng thẳng ra ngoài, hòng tránh né và cắt đứt Tỏa hồn ti, ai ngờ Tỏa hồn ti càng lúc càng thít chặt, máu tươi ồng ộc tuôn ra từ mắt, mũi, miệng, làn da trắng nõn mềm mại rỉ ra vài tia máu rồi dẫn loang rộng, nàng dường như đã biến thành một huyết nhân. [2]

[2] Huyết nhân: người đẫm máu.

Trọng Tử điên cuồng giãy giụa, quyết liệt đến cùng, đã chẳng còn gì để mất thì nên đoạn tuyệt với tất cả, nàng thà xé tan hồn phách chứ nhất quyết không chịu thỏa hiệp với Lạc Âm Phàm.

“Ngươi…” Rốt cuộc Lạc Âm Phàm cũng trở nên lúng túng.

Dường như có điều gì đó đã sai nhưng rốt cuộc chàng không biết nó sai ở chỗ nào, những việc làm này của chàng hoàn toàn là vì suy nghĩ đến đại cục, sợ nàng tu thành Thiên ma sẽ gây họa cho lục giới nên chàng mới dùng đến Tỏa hồn ti hòng trói buộc ma lực của nàng, chàng không muốn khiển trách nàng nhiều mà chỉ hạn chế ma lực của nàng, để nàng dần mất hẳn tâm ma, nhưng không ngờ nàng lại cố chấp tới mức này!

Đôi mắt phượng rỉ máu, trong đó tràn ngập lòng hận thù đủ để hủy diệt cả thế giới, khiến người ta nhìn vào chỉ có cảm giác lạnh toát sống lưng.

Không hiểu sao, Lạc Âm Phàm cảm thấy vô cùng đau lòng.

Chẳng có sư phụ nào muốn nhìn thấy đồ đệ chết trước mặt mình, ngay cả khi chàng đã lãng quên hồi ức về nàng, có thể, tình cảm sư đồ này còn sâu sắc hơn trong tưởng tượng của chàng rất nhiều.

Trong cơ thể dường như có thứ gì đó thức tỉnh, đang rục rịch chuyển động.

Lạc Âm Phàm càng khiếp sợ.

Trong người chàng có dục độc từ lúc nào vậy?

Tất cả mọi việc tới quá nhanh, quá bất ngờ, chàng không có thời gia mà cân nhắc, nhìn thấy cơ thể nàng xước xát, rướm máu, hồn phách cũng đang bị Tỏa hồn ti chia cắt, chàng liền nhanh chóng làm phép giữ chặt người nàng, không để nàng giãy giụa nữa. Chính chàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là do trực giác mách bảo, nó khiến chàng cảm thấy vô cùng lo lắng, nếu không ngăn cản, nhất định sau này chàng sẽ phải hối hận.

Cả cơ thể đầm đìa máu ngã nhào tới trước mặt Lạc Âm Phàm, y phục đen thẫm, da thịt đỏ lòm, hầu như không còn nhận ra đó là hình hài của một con người.

Hồn phách Trọng Tử đã bị xé tan, e rằng cơ thể mỏng manh này không thể chịu đựng thêm nữa, chàng phải làm thế nào đây? Lần đầu tiên, Lạc Âm Phàm cảm thấy hoang mang, lo sợ. Chàng đang chìm trong mớ bòng bong suy nghĩ, bỗng một tia sáng màu tím sẫm như ánh chớp xẹt tới, ôm lấy Trọng Tử rồi biến mất, không để lại chút dấu vết.

“Cửu U!” Lạc Âm Phàm hối hận vì đã nhất thời sơ suất, chàng lập tức ngự kiếm đuổi theo.

Trong Ma Thần điện lạnh lẽo như băng, giữa mặt đất lóe lên vài quầng sáng, hơi thở quỷ dị vấn vít giữa những cột trụ cao lớn sừng sững, hồn phách gần như đã vỡ vụn của Trọng Tử từ từ hội tụ, từng mảnh vỡ ghép vào với nhau, bay lơ lửng giữa không trung, trải qua bảy ngày bảy đêm, cuối cùng nó cũng đã trở thành một hình thể hoàn chỉnh.

Vong Nguyệt chậm rãi hạ tay xuống, nói: “Hoàng hậu của ta, nàng là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà ta từng chữa trị.”

“Ngươi lại cứu ta một lần nữa.” Gương mặt xinh đẹp của Trọng Tử hiện ra vài phần yêu dị, giống như nàng sắp sửa mang đến một điềm báo. Nàng thản nhiên quay sang nhìn Vong Nguyệt, gật đầu một cái, nói: “Cảm ơn ngươi.”

“Cơ thể của nàng không thể tiếp tục chứa đựng hồn phách được nữa rồi.”

“Vẫn còn có cách.”

Vong Nguyệt ngân dài tiến “ừm” trong cổ họng, liếc mắt nhìn, thanh Ma kiếm màu đỏ sậm dường như nghe được tiếng triệu hồi, chủ động bay tới bên cạnh cơ thể đã bị tàn phá của Trọng Tử. Vong Nguyệt nói: “Đây là di kiếm mà phụ thân nàng để lại, là linh vật hiếm có nhất lục giới, chỉ cần nàng lấy thân tuẫn kiếm thì nhất định Ma kiếm sẽ luôn bảo vệ và giúp đỡ nàng hoàn thành sứ mệnh.”

“Sẽ phải trả cái giá rất đắt.”

“Chỉ cần nàng trung thành với Ma thần, trung thành với Ma tộc.”

Trọng Tử không chút do dự, đáp một tiếng: “Được!” rồi nhắm mắt lại.

Giây lát sau, trong điện vang lên một tiếng cười khẽ, cực kỳ nhu mì, nũng nịu nhưng cũng lạnh lẽo đến cực điểm, khiến người nghe sởn tóc gáy, không dám tìm hiểu xem tiếng cười đó từ đâu vọng lại.

Từ trên đỉnh đầu rớt xuống vài hạt bụi.

Rồi nhanh sau đó, những tảng đá to ầm ầm rơi xuống.

Cả ma cung rung lắc dữ dội, ma lực hùng mạnh như dòng nước lũ cuồn cuộn chảy trôi, ào ạt tuôn ra từ Ma Thần điện. Bên ngoài điện, những tên ma binh đang ở gần đó không kịp né tránh, kẻ nào tu vi còn kém lập tức tan thành mây khói, những tên có tu vi cao thâm hơn một chút thì lăn lộn, quằn quại trên mặt đất, kêu la thảm thiết. Không ai biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chúng ma vô cùng kinh hoàng, chạy trốn tán loạn khắp ma cung, tiếng la hét, kêu than không ngừng nổi lên từ bốn phía.

Đối với những việc này, Vong Nguyệt hế sức thờ ơ, hắn chỉ đứng bên cạnh Trọng Tử, mỉm cười, nói: “Nàng mới chính là ký chủ chân chính của nó.”

Hồn phách như ảo ảnh trôi nổi bồng bềnh rồi chậm rãi trầm xuống, một lần nữa nhập vào cơ thể đã bị tàn phá kia, Nghịch Luân kiếm ở bên cạnh xoay tròn trên không trung, dường như nó đang vô cùng hưng phấn, ánh sáng đỏ thẫm mạnh mẽ phát ra từ thanh kiếm, chiếu sáng khắp các ngóc ngách trong Ma Thần điện.

Ánh sáng màu đỏ sậm ma mị đến lóa mắt tựa như những dòng máu tươi không ngừng lưu động, len lỏi đi khắp nơi.

Trong ánh sáng lóa mắt, người và kiếm dần dần hòa làm một.

Bị một sức mạnh vô hình lôi kéo, cơ thể Trọng Tử dần dần bay lên khỏi mặt đất, xoay mình một cách cứng nhắc, cả thân người nghiêng về phía trước, hai cánh tay nép sát hai bên sườn, trở thành tư thế thẳng đứng.

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, Ma Thần điện đột nhiên đổ nát, thoáng chốc đã trở thành một bãi đất hoang.

Những phiến đá đen lăn lông lốc, những cây cột trụ khổng lồ cũng nghiêng ngả, giữa làn khói bụi bao quanh bầu trời, mơ hồ hiện ra một bóng hình lẻ loi, cô độc nhưng cũng hết sức cao ngạo và ưu mỹ.

Tuyệt đỉnh của Ma tộc, Thiên ma rốt cuộc đã hiện thế.

Mái tóc dài đen nhánh không có gió mà vẫn tung bay, từng sợi, từng sợi dần biến thành màu đỏ, cong cong tự nhiên, uốn lượng bồng bềnh, vô cùng đẹp mắt và sinh động. Chiếc áo bào màu đen tuyền phẳng phiu cũng biến thành chiếc váy lụa đen mềm mại, hai dải vạt áo kéo dài ra tận phía sau lưng, mơ hồ lộ ra thứ ánh sáng màu đỏ thẫm sáng bóng, tô điểm quanh eo là chiếc thắt lưng vô cùng hoa mỹ, trên cổ tay là chiếc vòng lộng lẫy điểm xuyết những viên đá quý đủ màu sắc, óng ánh đến chói mắt.

Khắp người Trọng Tử tỏa ra thứ ánh sáng ma mị màu lam tím, chiếu sáng mọi hang cùng ngõ hẻm trong ma cung.

Da thịt nàng trong suốt, trắng nõn nà, như được tạc từ băng tuyết, hàng mi cong dài hơi rủ xuống, hai con ngươi màu đỏ sậm không còn vẻ sắc bén, trái lại có chút gì đó rất mệt mỏi, tựa như đang buồn ngủ song vẫn sâu không thấy đáy, vô cùng lạnh lùng, trong đáy mắt ánh lên vẻ chán ghét, muốn vứt bỏ tất cả nhưng ai nhìn vào cũng thấy đẹp đến rung động lòng người.

Váy lụa đen và mái tóc đỏ, hai màu sắc quỷ dị kết hợp với nhau, trông giống hệt một đóa hoa sen mang hai màu đỏ - đen, vô cùng diễm lệ nhưng cũng cực kỳ tà ác, vẻ đẹp ấy đủ để hủy diệt mọi thứ trên đời.

Trọng Tử hiện ra với dáng vẻ hết sức lộng lẫy và cao quý nhưng sâu thẳm trong nàng là một nỗi đau từ lâu đã vụn vỡ.

Nhìn thấy hoàng hậu tối cao thay đổi một cách bất ngờ, mấy vạn ma không hẹn mà cùng cúi đầu, quỳ xuống hành lễ.

Trọng Tử lướt nhẹ trên không trung rồi đáp xuống mặt đất, bình thản giơ hai tay lên.

Những phiến đã vụ vỡ tự động gom lại, hợp thành tòa Ma thần điện hoàn chỉnh như cũ.

Một tiếng sấm rền vang giữa trời quang, mặt biển phẫn nộ rít gào, trên nềnđất bằng phẳng, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, ma khí lướt đến đâu, cây cỏ héo úa, tàn lụi đến đấy, chim chóc và thú hoang trên sườn núi giẫm đạp lên nhau mà trốn chạy, một áng mây khổng lồ đỏ ối như máu nhanh chóng tụ lại, bao trùm khắp núi sông, che khuất ánh mặt trời, trong cảnh tượng tráng lệ mà kỳ quái đó hiện ra một vẻ vô cùng thê lương, xơ xác, tiêu điều.

Đột nhiên mưa trút xuống xối xả, ánh chớp lóe lên thê lương khiến người run sợ, bách tính trốn biệt trong nhà, không dám ra ngoài đường.

Trên Thiên Cơ phong của Nam Hoa, Hành Huyền đang đứng giữa đỉnh núi, sắc mặt đông cứng, hồi lâu sau vẫn không nói được lời nào.

Mẫn Vân Trung không nén nổi tức giận, quát: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hành Huyền cười khổ, đáp: “Thiên Ma xuất thế.”

Câu trả lời vốn nằm trong dự liệu của Mẫn Vân Trung và mọi người, ở chốn nhân gian đột nhiên xuất hiện một hiện tượng dị thường đến vậy, rõ ràng là xuất phát từ biến cố của ma cung, hỏi đi hỏi lại câu này chẳng qua là vì mọi người không muốn đối mặt với sự thực mà thôi.

Ngu Độ trầm mặc.

Hành Huyền thở dài, nói: “Không ngờ lại tới nhanh đến vậy.”

Mẫn Vân Trung không hề nao núng, nhướng mày nói: “Đã trở thàng sự thật rồi, có kêu ca cũng vô ích, việc chúng ta cần làm bây giờ là mau chóng nghĩ ra đối sách.”

Bọn họ đang bàn tán xôn xao thì một gã đệ tử chợt chạy đến, nói: “Khởi bẩm chưởng giáo, ở bên ngoài, các chưởng môn và tiên tôn của các phái Thục Sơn, Mao Sơn, Trường Sinh cung và Côn Luân đã tới, họ muốn gặp chưởng giáo và tôn giả, hiện họ đang ở trong thiền điện dùng trà chờ người rồi ạ.”

“Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là họ đã sớm phát hiện ra.” Mẫn Vân Trung phất tay ý bảo đệ tử kia lui xuống, sau đó ông ta xoay mặt nhìn Lạc Âm Phàm ở bên cạnh lúc này hình như đang sợ hãi đến mức run rẩy, cau mày nhắc nhở: “Âm Phàm?”

Lạc Âm Phàm hoàn hồn, mơ hồ gật đầu một cái rồi không nói một lời, rời đi.

Mẫn Vân Trung nghi hoặc. “Hắn như vậy là có ý gì…”

“Chẳng lẽ đệ ấy đã nhớ ra rồi sao?” Hành Huyền nói vẻ bất an.

“Nhớ lại thì đã làm sao?” Mẫn Vân Trung sầm mặt, nói: “Nếu trong đầu nó không có tà niệm thì đâu thể lãng quên nghiệp chướng kia! Chính vì nó không giữ đúng mực nên chúng ta mới phải dùng tới biện pháp này. Không ngờ nó hồ đồ như thế thật, ngay cả thân phận của mình cũng không màng tới, đối với nghiệp chướng kia còn nảy sinh…Việc này mà truyền ra ngoài thì nó còn mặt mũi nào mà đặt chân lên Tiên môn nữa! Chưởng giáo làm như vậy cũng là để cứu nó, nó còn dám trách cứ ư?”

Theo như tính cách của sư đệ, nếu sư đệ phát hiện ra chuyện này thì hậu quả sẽ rất khó nói. Ngu Độ cười khổ, ngắt lời Mẫn Vân Trung: “Thôi bỏ đi, việc quan trọng nhất lúc này không phải là tranh cãi về vấn đề này, mấy vị chưởng môn vẫn đang ngồi chờ ở thiền điện, chúng ta mau chóng qua bên đó cùng các ngài ấy bàn bạc đại sự.”

Mẫn Vân Trung quả nhiên không nói tiếp nữa, ba người vội vã đi về phía ngọn núi cao nhất Nam Hoa.

Lúc này, dưới chân núi Ngọc Thần, Văn Linh Chi đang đứng trên thanh trường kiếm, trong tay nắm chặt một búi tua kiến ba màu, do dự.

Lúc này mà gọi Tần Kha, chỉ e cũng vô ích, rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ?

Nàng ta còn đang ngây ngốc, bỗng một nữ đệ tử vội vã ngự kiếm bay đến, thấy Văn Linh Chi thì vui vẻ nói: “Hóa ra thủ tọa sư cô ở chỗ này, mau cùng ta quay về đại điện!”

Văn Linh Chi nhanh chóng giấu tua kiếm đi, nói: “Nghe nói các vị chưởng môn đều đã tới?”

Nữ đệ tử kia đáp. “Vâng, trong ma giới đã xảy ra một biến cố lớn, hiện giờ tôn giả cùng các vị chưởng môn, tiên tôn đều đang ở trong điện bàn bạc cách đối phó. Ta sợ nếu chưởng giáo và tôn giả cần phân phó việc gì mà sư cô không có ở đó thì sẽ hỏng việc, vì thế ta mới đi tìm sư cô về.”

“Cảm ơn ngươi đã có lòng.” Văn Linh Chi mỉm cười, gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi làm giúp.”

Nữ đệ tử đó liền nói: “Xin sư cô cứ phân phó.”

“Ngươi thay ta tới Thanh Hoa cung…” Văn Linh Chi ra hiệu cho nữ đệ tử kia ghé sát lại, khẽ dặn dò nàng ta vài câu, sau đó đưa cho nàng ta một vật. “Không được để cho Trác thiếu phu nhân phát hiện ra, chuyện này nhất định phải giải quyết dứt điểm.”