← Quay lại trang sách

Chương 52 Nước mắt phượng hoàng

Trong đại điện trống trải, tiếng nhạc ma quái réo rắt xuyên qua tầng không, Trọng Tử lẻ loi nghiêng người dựa vào chiếc giường đá, chống tay lên đầu khiến một nửa cánh tay ngà ngọc lộ ra, làn da trắng ngần như tuyết nổi bật trên nền chiếc áo lụa mỏng màu đen ánh tím, mái tóc dài màu đỏ sậm óng ả, suôn mềm như gấm lụa buông xõa xuống giường, thuận theo vạt áo lụa mỏng rơi xuống mặt đất.

Nàng không còn là người nữa mà đã vĩnh viễn trở thành một thanh kiếm, dù có bị trọng thương cũng chủ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ khỏe lại.

Người phàm hay thần tiên thì cũng để làm gì chứ?

Nàng khẽ buông tiếng thở dài, ngón tay ngà ngọc búng nhẹ một cái, một cánh hoa đỏ bay ra, không một tiếng động xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống mặt đất.

Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh…

Màu đỏ, màu lam, màu trắng…

Có vẻ như nàng muốn mượn trò này để mua vui, thế nhưng chẳng bao lâu sau đã cảm thấy chán ngấy, đang định quay người thì bỗng dừng lại.

“Mộng Cơ cầu kiến hoàng hậu!”

Nàng ta đến tận đây để hỏi tội nàng sao? Trọng Tử có vẻ rất hứng thú, nhìn Mộng Cơ bước tới hành lễ, nét mặt nàng ta đầy vẻ không cam lòng.

“Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo?”

“Xin hỏi hoàng hậu, người còn nhớ năm xưa đã từng nói với ta những gì không?”

“Nói cái gì?”

“Hoàng hậu biết rõ rồi còn hỏi.” Mộng Cơ cười nhạt nói.

“Ta đã nói rồi, chàng là của ngươi, nhưng điều quan trọng là chàng phải thích ngươi.” Trọng Tử chậm rãi nói. “Hiện giờ chàng là Thánh quân của ma cung, chàng muốn tới đây, lẽ nào ta dám đuổi chàng đi sao?”

Mộng Cơ tức giận, tiến lên hai bước, đôi bàn tay trắng bệch như trát phấn nắm chặt lại. “Hoàng hậu chớ có quá đáng!”

“Chàng là phu quân của ta, đường đường là người đứng đầu ma giới, chàng thích ai thì đi tìm người đấy thôi.” Trọng Tử mỉm cười, giọng nói nhạt như nước. “Nhường chàng cho ngươi lâu như vậy, ta chưa từng tính toán so đo với ngươi, bây giờ chàng không còn hứng thú gì với ngươi nữa, ngươi lại quay ra oán trách ta, đúng là hồ đồ, ngươi muốn phạm thượng phải không?”

Nụ cười của nàng xinh đẹp vô cùng nhưng cũng băng giá tới cực điểm, Mộng Cơ tự nhiên thấy rùng mình, không dám nói thêm nửa câu.

Trọng Tử nhắm mắt, chẳng muốn tranh luận cùng nàng ta, giơ tay lên ý bảo nàng ta ra ngoài.

“Hoàng hậu của ta thật oai phong.” Trước giường liền vang lên giọng nói của Vong Nguyệt.

“Ta khiến tỳ thiếp mà ngươi hết mực cưng chiều khiếp đảm một phen, thế nào, ngươi đau lòng sao?” Trọng Tử trườn vào lòng Vong Nguyệt, tiện tay vén chiếc mũ áo choàng của hắn lên, giọng nói mềm mại như nước. “Chỉ có người xấu mới không muốn người khác nhìn vào mắt mình.”

Vong Nguyệt dễ dàng nắm chặt cánh tay đang định vén mũ áo của hắn, nói: “Ta là người tốt nhưng cũng không cho người khác nhìn vào mắt mình.”

Khuôn cằm hắn thật hoàn mỹ, bởi thế có thể khẳng định khuôn mặt của hắn nhất định không đến nỗi xấu, chỉ là làn da hơi tái, đôi môi cũng kém hồng hào, tựa như một người quanh năm sống dưới mặt đất, chưa bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời. Đôi môi mỏng ngầm chứa vẻ uy nghiêm mỗi lần khóe môi hắn cong lên, cả người hắn lại tăng thêm ba phần tà khí, ba phần ngạo mạn, thêm vào đó, hơi thở của hắn cũng trở nên lạnh lẽo như băng khiến người ta có cảm giác bị áp bức.

Cặp mắt luôn giấu sau lớp mũ áo choàng kia tựa như một bóng ma có thể nhìn thấu mọi sự trên đời, hắn nhìn nàng chằm chằm, cơ hồ thấu hiểu nàng đang suy nghĩ những gì.

Trọng Tử nhìn bàn tay trắng nhợt đang nắm chặt cánh tay mình, hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Là phu quân của nàng.” Vong Nguyệt ôm nàng ngồi lên giường.

Trọng Tử ngước nhìn hắn, nói: “Có loại phu quân như ngươi sao?”

“Vậy cũng có thê tử như nàng sao?”

“Nếu Thánh quân cảm thấy quá cô đơn thì có thể đi tìm ái thiếp Mộng Cơ của mình, hay để ta chọn thêm cho Thánh quân mấy phi tần xinh đẹp nữa, giống như hoàng đế dưới nhân gian vậy.”

Vong Nguyệt dùng vạt áo choàng bao bọc xung quanh người nàng, khẽ vuốt một lọn tóc dài óng ả của nàng, nói: “Sao nàng không dâng hiến chính mình cho ta?”

“Trong người ta có một thanh kiếm, nếu ngươi không ngại thì chúng ta cũng có thể tình nồng ý mật.”

“Ta sợ rằng mình không có hứng thú đó.”

Trọng Tử nhìn hắn, nói: “Bây giờ ta vẫn chưa thể đánh thắng ngươi sao?”

Vong Nguyệt nói: “Cũng không chắc, nàng có thể thử giết ta xem sao.”

Trọng Tử bật cười. “Bây giờ ta chỉ còn có ngươi, sao ta có thể cam lòng giết ngươi được kia chứ?”

“Nếu nàng muốn giết ta, người bị hủy diệt sẽ chính là nàng.” Vong Nguyệt lấy ra một khối lệnh bài màu đỏ thẫm to bằng lòng bàn tay, đưa cho nàng rồi nói: “Bây giờ bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ giải trừ được phong ấn cho Thiên ma lệnh, vạn ma của hư thiên sẽ dốc lòng nghe theo lời nàng, nàng thử triệu hồi chúng xem.”

Trọng Tử không hề cảm thấy hứng thú, cầm lấy lệnh bài rồi đặt nó sang một bên, nói: “Vừa mới bắt đầu, ta không muốn kết thúc nhanh như vậy.”

Ngạc nhiên là Vong Nguyệt không hề phản đối, chỉ nói: “Thiên Chi Tà đã chết, ta sẽ sắp xếp cho nàng một người khác.”

“Ai?”

“Nàng cũng quen người này.”

Không cho nàng có cơ hội từ chối, một bóng người đã xuất hiện trước chiếc giường đá, chính là người mặc áo cà sa đen, Pháp Hoa Diệt.

Vong Nguyệt nói: “Sau này ngươi sẽ đi theo hoàng hậu, chịu sự sai khiến của nàng.”

Trọng Tử hiện giờ đã là Thiên ma, được người người trong Ma tộc kính nể, Pháp Hoa Diệt cũng không ngoại lệ, hơn nữa, Trọng Tử cũng từng cứu mạng y, nghe Vong Nguyệt nói vậy, y chắp tay, nói: “Bần tăng nguyện cống hiến sức lực cho hoàng hậu, cho dù phải chết cũng không nề hà.”

Trọng Tử quan sát y một lát rồi nói: “Ngươi vốn là hòa thượng sao?”

Pháp Hoa Diệt đáp: “Bần tăng vốn là môn hạ của Tây Thiên Phật Tổ, nhưng đã cố ý phản bội Phật môn, sẵn sàng góp sức trợ giúp Thánh quân.”

“Được rồi…” Trọng Tử gật đầu, ý bảo hắn lui ra, sau đó nàng quay sang Vong Nguyệt, nói: “Sao ngươi có thể cắt cử cho ta một tên hòa thượng chứ? Tại sao không phải là Yêu Phượng Niên?”

“Hoàng đế dưới nhân gian đều lựa chọn thái giám để phục vụ hoàng hậu của mình, nàng phải cảm thấy vô cùng may mắn khi ta cắt cử cho nàng một hòa thượng đấy.”

Trọng Tử cười rộ lên.

Vong Nguyệt cũng mỉm cười, nói: “Có người đang chờ hoàng hậu đến xử lý, nhìn thấy hắn rồi, ta bảo đảm hoàng hậu sẽ không cười được nữa đâu.”

Trong hình điện của ma cung, ánh sáng chiếu rọi như ban ngày trên hình đài có một người đang nằm hôn mê bất tỉnh, cặp lông mày lưỡi mác nhíu chặt lại, bờ môi nhợt nhạt, khô nứt, bộ y phục sang trọng loang lổ máu, hai cánh tay giơ ngang, bị trói chặt vào cái khung đỡ sau lưng, trong đó một cánh tay đã tím bầm, bộ dạng phong lưu, phóng khoáng ngày xưa giờ không còn nữa, bên cạnh chỗ trói hắn, một chiếc quạt giấy màu trắng rơi trên mặt đất, bị người ta giẫm đạp đến nỗi không còn hình thù.

Trọng Tử nhìn hắn một lát rồi quay người hỏi: “Ai đã làm việc này?”

Trong chúng ma không có ai dám bước ra nhận.

Vong Nguyệt nói: “Là hắn tự động tới chịu phạt, hắn muốn gặp nàng.”

Trọng Tử thẳng thắn nói: “Giải dược!”

Lập tức có người bước tới, đút vào miệng hắn một viên giải dược, chỉ giây lát sau, người đang bị trói trên hình đài dần tỉnh lại, vừa nhìn thấy nàng, mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc, khóe môi co giật, không thốt ra được lời nào.

Trước mặt hắn là một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần, đến nỗi hắn bỗng cảm thấy xa lạ, chỉ trên gương mặt là vẫn còn phảng phất những đường nét của ngày xưa.

“Nàng nên nhớ phải giữ khoảng cách với các nam nhân khác, hoàng hậu của ta.” Vong Nguyệt nở nụ cười nham hiểm rồi xoay người biến mất.

Trọng Tử ra hiệu cho những người trong điện lui ra ngoài, sau đó chậm rãi đi đến trước hình đài, nhìn hắn mỉm cười, nói: “Trác thiếu cung chủ muốn gặp ta, nay đã gặp rồi thì lại ra vẻ không quen biết sao?”

Trác Hạo nhìn Trọng Tử chằm chằm, khẽ nói: “Từ khi nàng đi, ta chỉ lo bế quan tu hành, không hề biết chuyện của nàng, lần này ta nhận được thư nên mới xuất quan sớm như vậy.”

Trọng Tử gật đầu, nói: “Thiên ma xuất thế, hiển nhiên là tiên giới đã biết.”

“Nàng là Thiên ma sao?”

“Đúng vậy, ta chính là Thiên ma, kẻ mà người người trong Tiên môn đều muốn giết, ngươi cũng có thể thử giết ta.”

“Cửu U là phu quân của nàng?”

“Phu quân của ta là ai thì có liên quan gì tới ngươi?” Trọng Tử giơ tay lên, xiềng xích trên chiếc khung hình tự động mở ra, nàng nói: “Đây không phải là nơi Trác thiếu cung chủ nên lui tới, nể tình ngươi đã từng tha mạng cho ta, lần này ta tha cho ngươi về, nhưng không có lần sau nữa đâu.”

Trác Hạo nhanh chóng nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Nàng hãy theo ta về!”

Trọng Tử khẽ giương mắt nhìn Trác Hạo, thản nhiên nói: “Trác thiếu cung chủ đang nói đùa đấy à?”

“Mục đích ta đến đây là để đưa nàng đi.” Trác Hạo mạnh mẽ kéo Trọng Tử vào lòng, giọng nói đầy vẻ yêu thương. “Ta biết là bọn chúng đã ép nàng, nàng không sai, nàng căn bản không nguyện ý thành ma, nàng cứ tự giày vò mình như vậy thì có nghĩa lý gì?”

Trọng Tử nói: “Ta không muốn thành ma thì chẳng lẽ còn có thể thành tiên được sao? Ngươi đang giáo huấn ta hay thương xót ta vậy?”

“Đừng có hồ đồ!” Trác Hạo vừa đau lòng vừa tức giận, giọng nói bỗng dịu hẳn xuống: “Ngoan, hãy nghe lời ta, đi theo ta, chúng ta sẽ tới một nơi thật xa, cách xa hai giới tiên-ma, những việc vô sỉ này có liên quan gì tới chúng ta đâu.”

Trọng Tử trầm mặc trong chốc lát, giương mắt lên rồi rời khỏi vòm ngực ấm áp của Trác Hạo, nói: “Ý tứ của Trác thiếu cung chủ, ta thật không sao hiểu rõ, ngươi đã có thê tử, ta cũng có phu quân, chẳng lẽ ngươi lại muốn chúng ta cùng nhau bỏ trốn?”

Sắc mặt Trác Hạo trắng bệch, không thốt nên lời.

“Năm đó chính phu nhân của ngươi – Mẫn Tố Thu – đã cố ý tung tin đồn khiến ta liều mình đi cứu đại thúc, rồi nàng ta lại vô sỉ vu oan cho Văn Linh Chi.” Trọng Tử lùi lại hai bước, mỉm cười nói: “Muốn ta đi theo ngươi cũng được thôi, chắc chắn lúc này nàng ta đang ở ngoài kia chờ ngươi, giờ nếu ngươi đi ra giết nàng ta để báo thù cho ta thì ta sẽ đi theo ngươi.”

“Trọng Tử!”

“Ai cũng nói Trác thiếu cung chủ và phu nhân sống với nhau không êm ấm, thế nên thiếu cung chủ mới ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng ngươi làm vậy chẳng phải là vì giận hờn phu nhân của mình sao?”

“Không phải thế!”

Tất thảy đều là vì hận nàng mà ra, hận nàng sao quá tuyệt tình, hận nàng làm hắn bị tổn thương rồi đột ngột biến mất khỏi thế giới của hắn. Đúng lúc hắn đang đau khổ vì tình thì Mẫn Tố Thu vốn luôn thấu hiểu và biết cách an ủi người khác lại cố tình ngày ngày tiếp cận hắn, hắn liền tiếp nhận nàng ngay tức khắc, dù sao thì vẫn còn có rất nhiều người đem lòng yêu hắn, không có nàng trong đời thì đã sao, yêu người khác cũng là một cách để trả thù. Thê tử của hắn dịu dàng hơn nàng, biết nghe lời hơn nàng, quan tâm tới hắn hơn nàng, nhưng điều duy nhất hắn không ngờ tới đó là Mẫn Tố Thu lại chính là người hãm hại nàng.

“Ta biết, dù gì cũng là phu thê với nhau, ngươi không nỡ xuống tay cũng là điều dễ hiểu.” Trọng Tử thở dài, liếc mắt nhìn, nói: “Nhưng hiện giờ Tiên môn chỉ một lòng muốn giết ta, ta không muốn lại bị nhốt vào băng lao, chỉ có thể ở lại đây ta mới được an toàn.”

Trác Hạo cắn răng nói: “Nàng không muốn theo ta cũng được, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm cách hóa giải sát khí cho nàng, nàng chỉ cần chờ…”

“Chờ bao lâu đây?” Trọng Tử ngắt lời hắn. “Một trăm năm hay là một nghìn năm?”

Trác Hạo nghẹn lời.

Trọng Tử lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta có thể sống đến ngày đó sao? Đã từng có người muốn dẫn ta đi khỏi đây, nhưng kết quả là vừa mới rời khỏi ma cung thì người ấy đã mất mạng, ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là Thiên Chi Tà danh tiếng lẫy lừng, pháp lực không thua kém lệnh tôn là bao, ngươi có bản lĩnh gì mà dám chắc sẽ bảo vệ ta chu toàn?”

Trác Hạo cả giận nói: “Ta không thể bảo vệ nàng nhưng chỉ cần ta còn sống trên đời này, ta tuyệt đối không bao giờ để bọn họ động vào nàng.”

“Những lời này đúng là luôn làm người ta cảm động, nhưng đáng tiếc là ta muốn sống, không muốn cùng ai chết chung một mồ, ta đã chết hai lần rồi.” Trọng Tử đang nói bỗng cười khẽ. “Ngươi có biết lúc ở trong băng lao, bộ dạng của ta thế nào không?”

Vừa dứt lời, Trọng Tử liền giơ hai cánh tay lên.

Cánh tay trắng nõi như bông tuyết lúc này trở nên dị dạng đến đáng sợ, gương mặt gầy quắt như người dị tật, da sần sùi, thô ráp, mái tóc bù xù dị hợm, cả người nàng như không còn chút sức sống...

Trác Hạo kinh hãi, lùi lại hai bước.

“Ngươi xem, bộ dạng này đến chính ta cũng cảm thấy chán ghét, ngươi còn thích được sao?” Trọng Tử khôi phục lại dung mạo, không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi. “Trác cung chủ và thiếu phu nhân đang chờ ngươi ở bên ngoài, nể tình mối giao hảo năm xưa, lần này ta sẽ không so đo tính toán chuyện ngươi tự tiện xông vào ma cung, chỉ mong đừng có lần sau.”

“Theo ta đi đi!” Trác Hạo kéo nàng, trong mắt hắn mơ hồ lóe lên ánh sáng. “Nàng có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa thì ta cũng mặc kệ, miễn là nàng rời khỏi nơi này, ta sẽ nghĩ ra cách chữa trị cho nàng.”

“Muộn rồi, ta không muốn cuộc sống thấp hèn như vậy nữa.” Trọng Tử khẽ thi triển ma lực, hất văng tay Trác Hạo ra, nói: “Cuộc sống chốn thần tiên tự do tự tại, kéo dài tới ngàn vạn năm, Trác thiếu cung chủ cần gì phải lãng phí thời giờ vô ích để tu luyện cách hóa giải sát khí chứ!”

“Tiểu nương tử!” Hắn khẽ gọi nàng một tiếng.

Trọng Tử chợt đứng khựng lại, nhưng chỉ giây lát sau, nàng đã bước một mạch ra phía cửa điện, rời đi.

Chàng thiếu niên cao ngạo luôn ức hiếp nàng, chàng thiếu niên lông bông luôn bị nàng trêu ghẹo, chàng thiếu niên si tình luôn liều mình bảo vệ nàng năm đó, dù nàng đã trải qua hai kiếp nhưng hắn vẫn không thay đổi chút nào, thế nhưng nàng đã thay đổi mất rồi, nàng sớm không còn là “tiểu nương tử” mà hắn yêu say đắm, con đường trước mặt chỉ có một, nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt với sự lựa chọn thì hãy để nàng kết thúc tất cả.

Trong điện, Vong Nguyệt đã ngồi trên chiếc giường đá chờ nàng từ lâu.

Trọng Tử trầm mặc trong giây lát rồi đi tới trước mặt hắn, nói: “Hắn đã từng nương tay với ta, giờ ta tha mạng cho hắn, âu cũng là đáp lại chút ân tình.”

Vong Nguyệt vươn tay ra.

Trọng Tử thuận thế ngã vào lòng hắn.

Những áng mây máu che kín bầu trời, trong vòng bảy ngày liền, bất kể là ngày hay đêm, mưa trút xuống xối xả, xói đất xói cát, những cành trúc tưởng đã chết khô giờ lại đua nhau nở hoa, những con ác điểu đột nhiên mọc răng, khắp nơi trên chốn nhân gian liên tiếp xảy ra những hiện tượng dị thường, dân chúng thấp thỏm lo âu. Mấy vị đế vương đều tự mình tắm rửa, thay y phục rồi kéo nhau tới Tiên môn xin Hành Huyền tiên đoán cho một quẻ. Lạc Âm Phàm lệnh cho các chưởng môn tạm thời phong tỏa tin tức này, chỉ nói là do ma cung gây ra, nhằm trấn an lòng người, tránh nảy sinh tai họa và rắc rối.

Thiên ma hiện thế, ma khí vô cùng mạnh mẽ, ánh trăng cũng có vẻ gì đó rất khác, xung quanh bỗng hiện lên những quầng sáng vô cùng yêu dị.

Ngoài Thủy Nguyệt thành, Lạc Âm Phàm lẻ loi đứng trên sườn núi, tâm tư vô cùng phức tạp.

Ánh trăng, sườn núi, mọi cảnh vật đều rất đỗi quen thuộc, thấm đẫm nỗi thương tâm, dường như đâu đâu cũng phảng phất hơi thở của nàng. Trực giác nói cho chàng biết, nàng sẽ còn đến đây, vậy mà cũng ở chính nơi này, chàng đã từng dùng Tỏa hồn ti khiến nàng bị thương, cảnh tượng chấn động lòng người đó cho đến tận lúc này chàng vẫn không sao quên được.

Tận mắt nhìn thấu sự cố chấp của nàng, Thiên ma đột nhiên hiện thế, nhất định việc này có liên quan mật thiết tới nàng.

Sự việc không hề đơn giản như chàng vẫn nghĩ! Đồ đệ của chàng phản bội Tiên môn, sa đọa mà nhập ma, xem chừng toàn bộ tiên giới đều biết chuyện này, người khác kiêng kỵ đã đành, nhưng sư huynh hiểu rõ chàng là người như thế nào, chẳng qua đây chỉ là việc cỏn con liên quan đến thể diện, huống chi đồ đệ của chàng nhập ma, đáng lẽ phải để chàng đích thân ra tay thanh lý môn hộ, họ cần gì phải dối gạt chàng chứ? Rốt cuộc là họ muốn giấu giếm bí mật gì? Trọng Tử đã nhập ma như thế nào? Sau khi bị tẩu hỏa nhập ma, tại sao chàng nhớ được tất cả mọi người, chỉ riêng đồ đệ của mình thì lại quên? Quan trọng hơn nữa là, sao chàng lại trúng dục độc? Tất cả những nghi hoặc này cơ hồ ngay cả sư huynh cũng không biết, thế nhưng dựa vào tu vi mấy trăm năm qua của Lạc Âm Phàm, dục độc không thể gây ra thương tổn cho chàng, đáng lẽ sau khi trúng độc một thời gian ngắn, nó phải tự tiêu tan mới đúng, nhưng sự thực lúc này lại không phải như vậy.

Trong trí nhớ có rất nhiều thư thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng ở ngay trước mắt mà không sao nắm bắt được.

Lạc Âm Phàm bất giác cảm thấy vô cùng hối hận.

Lúc đó, chàng chỉ phản ứng theo bản năng, dùng phương thức xử lý mà chàng tự cho là thỏa đáng nhất, nhưng chàng lại quên mất một việc, đối phương là đồ đệ bé nhỏ của chàng, nàng vẫn còn tin tưởng sư phụ của mình như vậy, đáng lẽ chàng không nên dối gạt nàng. Lúc này đây, chàng chỉ ôm một tia hy vọng mong manh, được trông thấy nàng vẫn là tiểu đồ đệ ngốc nghếch, luôn luôn tin tưởng chàng, bằng lòng theo chàng trở về.

Nhưng mà, nếu tất cả những dự liệu kia đều trở thành sự thực thì chàng phải làm thế nào đây?

Lạc Âm Phàm đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chọt nghe giữa không trung quang đãng vang lên một tiếng cười khẽ. Quay người nhìn, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp, duyên dáng đang ngự phong bay tới, lơ lửng, đứng giữa không trung, mái tóc dài màu đỏ rực búi cao, vô cùng tôn quý và ưu nhã, một dải lụa màu đen thật dài tha thướt phía sau lưng, bao phủ khắp người nàng là một quầng sáng vô cùng ma mị, những tia sáng lấp lánh tỏa ra từ những viên đá quý đẹp đến lóe mắt, rực rỡ hơn cả ánh trăng sáng vằng vặc nơi chân trời xa xôi kia.

“Lạc Âm Phàm, tại sao ngươi cũng ở đây?”. Nàng nhẹ nhàng phất ống tay áo, che miệng cười e thẹn, thế nhưng khi nhìn vào đáy mắt nàng, người ta chỉ có cảm giác lạnh lẽo đến tê tái cõi lòng.

Trái tim Lạc Âm Phàm bất giác trùng xuống.

Không thể như vậy được, nàng không nên biến thành bộ dạng này, càng không nên gọi thẳng tên chàng như thế, nàng cần phải nhu thuận, cung kính đứng trước mặt chàng, khẽ gọi chàng một tiếng “Sư phụ”, mong đợi được cùng chàng quay về Tử Trúc phong.

Mặc dù không hề nhớ gì về quãng thời gian hai người từng ở bên nhau nhưng mối quan hệ sư đồ là có thực, Lạc Âm Phàm chỉ cảm thấy đau lòng, chàng nói: “Không phải vi sư muốn giết ngươi, rốt cuộc ngươi biến thành như thế này là vì lý do gì?”

“Ngươi quên rồi ư, ta không còn là đồ đệ của ngươi nữa.” Nàng vụt tiến đến bên cạnh chàng, nói: “Ngươi lại mò đến nơi này, chẳng lẽ đã nhớ ra chuyện gì rồi sao?”

Một hơi thở nóng bỏng phả lên gáy Lạc Âm Phàm khiến chàng như hít phải một luồng khí lạnh, lập tức lui lại hai bước.

Hành động này quá ư suồng sã, ám muội đến mức vô lễ, nàng dám hành động như vậy sao, hóa ra bấy lâu nay chàng đã dạy dỗ một đồ đệ không biết liêm sỉ đến vậy!

“Còn không biết hối cải!” Giọng nói bất giác trở nên vô cùng tức tối, đồ nghiệp chướng này, hôm nay chàng nhất định phải tự tay xử lý nàng mới được!

Trục Ba bỗng xuất hiện, thế kiếm bay như những bông tuyết rơi.

“Muốn giết ta sao?” Trọng Tử không tránh né, lấy Thiên ma lệnh ra, mỉm cười, nói: “Ngươi còn dám cử động, ta sẽ lập tức triệu hồi vạn ma chốn hư thiên, khi đó sinh linh bách tính của ngươi sẽ phải gánh chịu sự khổ cực như thế nào, ngươi cũng biết rồi đấy!”

Sự uy hiếp này, đối với người khác chưa hẳn đã hữu dụng, nhưng đối với Lạc Âm Phàm, nhất định là rất hữu hiệu.

Lạc Âm Phàm quả nhiên thu hồi trường kiếm.

Thiên ma chính là kẻ mạnh nhất ma giới, tính tình cố chấp, muốn làm gì thì nhất định sẽ làm bằng được. Bây giờ mọi thứ đã khác xưa, muốn chế ngự nàng trong một chốc một lát không còn là việc dễ dàng. Không phải là không có biện pháp đối phó với quân ma chốn hư thiên, nhưng nếu nàng triệu hồi chúng, nhất định khó tránh khỏi xảy ra đại nạn lần nữa. Lúc này, nếu còn có thể linh động nói chuyện với nàng thì không nên chọc cho nàng nổi giận.

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn tiêu diệt tiên đạo, khiến lục giới nhập ma.”

“Cái thiện và cái ác luôn tồn tại song song, tiên đạo và ma đạo sẽ không bao giờ biến mất khỏi thế gian này, cũng như thần giới sớm muộn gì cũng sẽ tái sinh.” Giọng nói của Lạc Âm Phàm không lớn lắm nhưng rất rõ ràng “Trên đời này, cái thiện luôn mạnh hơn cái ác, chính vĩnh viễn thắng tà, ma đạo không bao giờ có khả năng thay thế được tiên đạo.”

“Phụ thân ta năm đó suýt nữa đã thành công đó thôi.”

“Y chưa từng thành công, y vì Thủy Cơ mà buông bỏ dã tâm, ma mà trong lòng có tình thì đã trở thành tiên rồi.” Lạc Âm Phàm quả quyết nói. “Tiên – ma vốn giống nhau, chỉ khác nhau ở điểm một bên tu thiện, một bên tu ác, nếu có một ngày ma giới thực sự trị vì thiên hạ, trong ma đạo nhất định cũng sẽ xuất hiện tiên đạo, ma cũng chính là tiên.”

Trọng Tử nói: “Thật sao, ta sẽ chờ để chứng kiến ngày đó.”

Lạc Âm Phàm nhìn nàng, lắc đầu, giọng nói bình thản nhưng vẫn phảng phất vẻ thương xót. “Trọng Nhi, tiên đạo và ma đạo đều không có nghĩa lý gì, dù lục giới có thành tiên hay nhập ma thì đạo trời vẫn tuần hoàn, sinh và tử vẫn tiếp tục diễn ra. Sở dĩ Tiên môn tận lực ngăn cản ma giới không phải vì muốn có thêm một trận giết chóc mà là muốn lục giới được bình an, sinh linh bách tính không phải lầm than, trong lòng ngươi có chấp niệm, ta khuyên ngươi nên sớm quay đầu.”

“Không muốn giết chóc, vậy giết ta thì không phải là giết chóc sao?” Trọng Tử lạnh lùng nói. “Quay đầu lại ư? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn buông tha cho ta hay sao? Tại sao ta phải quay đầu, tất cả là do Tiên môn các người sợ ta! Nếu ta có chết, ta cũng phải kéo ngươi và toàn bộ người trong Tiên môn cũng như sinh linh bách tính của ngươi cùng ta chôn chung một nấm mồ!”

“Trọng Nhi!”

“Ta là hoàng hậu của Cửu U, Trọng Nhi là cái tên để ngươi gọi sao?” Trọng Tử ngừng lại một lát rồi đột nhiên trườn thật nhanh tới bên cạnh chàng, như một con rắn độc, nhẹ giọng nói: “Lạc Âm Phàm, ngươi đừng quên, nếu ngươi không dối gạt ta, dùng Tỏa hồn ti phá hủy cơ thể ta thì ta cũng không trong họa gặp phúc mà tu thành Thiên ma. Nhân gian gặp đại nạn, lục giới lâm vào cảnh lầm than, đến lúc đó chết bao nhiêu người, bị thương bao nhiêu người thì cũng đều là tội lỗi của ngươi.”

Lạc Âm Phàm trầm mặc.

Chàng lựa chọn cách lãng quên, nàng lại càng muốn quấn quýt chàng, càng muốn chàng phải áy náy! Trong cuộc sống nhàm chán này, thật khó có thể tìm được một việc gì đó để tiêu khiển.

Thế rồi Trọng Tử nương theo ánh trăng mà rời đi, duyên dáng tựa Hằng Nga đang bay lên cung trăng.

“Nể tình ta và ngươi từng là sư đồ, ta cho ngươi thời gian ba năm. Ba năm sau, ta nhất định sẽ tấn công lên Nam Hoa. Ngươi hãy về bày mưu tính kế với bọn họ dần đi, hãy suy nghĩ cách ứng phó và giết ta. Những gì các ngươi nợ ta, ta nhất định sẽ bắt các ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần. Chẳng phải các ngươi là Tiên môn, bảo vệ sinh linh bách tính sao? Ta sẽ để ngươi phải tận măt chứng kiến lục giới bị tiêu diệt, rồi đây bách tính nhất định sẽ nhập ma!”

Bên ngoài ma cung, tiếng gươm đao chém giết vang lên không dứt, ở đằng xa, một thanh niên áo trắng đang cầm kiếm đứng ở một bên, xung quanh ngổn ngang xác những ma binh đã bị hạ gục.

Một bóng hình trong tà áo đỏ đen thong thả đáp xuống mặt đất, nàng nhẹ nhàng xoay người, từ vành môi mỏng khẽ phát ra tiếng cười ngọt ngào, dịu dàng. “Các ngươi phối hợp cũng ăn ý đấy chứ, muốn tới là tất cả cùng tới sao? Tần tiên trưởng, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Cô bé đáng thương có đôi mắt to tròn ấy, nàng thiếu nữ xinh đẹp chạy trên mặt tuyết rượt bắt con cáo trắng ấy, dường như chỉ trong nháy mắt đã trở thành một nữ ma đầu diêm dúa, lẳng lơ, danh xứng với thực mất rồi. Trên đời này luôn có những việc thật đúng ý trời, cho dù có cố gắng thế nào thì kết quả vẫn không thể cứu vãn. [1]

[1] Danh xứng với thực: thực tế đúng như danh tiếng và tên gọi.

Thanh kiếm màu xanh lam trở lại vỏ rồi biến mất, Tần Kha đi tới trước mặt nàng, đưa tay muốn kéo nàng lại. “Vì sao muội không đợi ta?”

“Ta đã muốn đợi ngươi.” Trọng Tử né tránh cánh tay của Tần Kha, bước lùi về phía sau, giọng nói trở nên vô cùng lạnh lùng. “Ta đã đợi ở băng lao ròng rã ba năm trời nhưng chẳng có lấy một người đến thăm ta. Lúc Nguyệt Kiều ức hiếp ta, muốn giết ta thì ngươi ở đâu?”

Tần Kha trầm mặc.

“Ngươi một mực bế quan tu hành, nếu không có Yên Chân Châu thì chẳng phải bây giờ ta vẫn còn đang ở trong băng lao mà chờ đợi một cách ngốc nghếch sao?”Trọng Tử nói ra những lời này không chút suy nghĩ, trong nháy mắt đã khiến Tần Kha ngây người. Nàng nói tiếp: “Ngươi không cần phải áy náy, hiện giờ ta phát hiện ra nhập ma cũng chẳng có gì là xấu, địa vị và quyền lực ta đều có cả, muốn làm gì thì làm nấy, không ai có thể giết ta, cũng không có kẻ nào dám đánh gãy xương của ta rồi nhốt ta vào băng lao lạnh lẽo.”

Tần Kha nói: “Muội thật sự thích ở lại ma cung sao?”

“Không thích ma cung, lẽ nào ta lại thích băng lao? Vừa lạnh lẽo vừa tối đen như mực, lại còn có những chiếc khóa lởm chởm gai nhọn, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi, chúng cũng đâm rách da rách thịt, máu chảy đầm đìa.” Vẻ mặt Trọng Tử hiện rõ vẻ chán ghét không gì che giấu được, nàng thuhồi lại thuật pháp, nói: “Ròng rã ba năm, lúc đó dường như ta đã muốn phát điên, không phân định được đêm ngày, không biết mình đang mơ hay tỉnh, bây giờ hễ nghĩ lại bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ vì bị đánh gãy hết các khớp xương của mình lúc trước là ta lại cảm thấy ghê tởm”.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Tần Kha, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong hai con ngươi màu đen huyền. “Ngươi đã nói, nếu ngay cả bản thân mình mà ta cũng không bảo vệ nổi thì còn trông mong gì người khác sẽ đến giúp ta. Ngày hôm nay, cuối cùng thì ta cũng đã có khả năng tự bảo vệ mình, chẳng lẽ như vậy là không tốt? Ngươi lại muốn để ta quay về sống chuỗi ngày tẻ nhạt trong băng lao kia sao?”

Tần Kha trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta không trách muội.”

“Ngươi tới đây cũng là để lung lạc ta phải không?” Trọng Tử nở nụ cười, nói: “Ngươi đã tốn công vô ích rồi, biện pháp này Trác thiếu cung chủ đã từng sử dụng nhưng không thành, chính hắn gọi ngươi xuất quan sao?”

Tần Kha làm như không nghe thấy những lời châm chọc của Trọng Tử, hắn nói: “Trong người có sát khí trời sinh không phải là lỗi của muội, muội có thành ma hay không cũng chẳng quan trọng, muội hãy cho ta thời gian, Trác sư huynh đã đến chỗ Phật Tổ hỏi cách giải trừ sát khí, trong thời gian này, muội có thể ở lại ma cung nhưng tuyệt đối không được làm điều ác, đả thương người khác.”

Trọng Tử nói: “Mấy năm nay ngươi bế quan là để tu luyện cách giải trừ sát khí sao?”

Tần Kha ngầm thừa nhận.

“Nói như vậy là ta đã trách oan cho ngươi rồi.” Trọng Tử không hề tỏ ra bất ngờ, nói: “Kỳ thực, cho dù ngươi có giải thích, ta cũng sẽ không thấy cảm động. Nói thật cho ngươi biết, hiện giờ cơ thể ta đã bị hủy hoại, phải lấy thân tuẫn kiếm mới giúp hồn phách không bị tiêu tan, các ngươi tìm được biện pháp rồi thì sao chứ, muốn tiêu trừ được sát khí trong người ta thì chỉ còn cách đem cả ta và ma kiếm đi tịnh hóa thôi.”

Tần Kha mím chặt môi, vẻ mặt cứng đờ.

“Ta rất cảm kích ngươi đã làm tất cả những việc này vì ta, đáng tiếc là bọn họ không cho ta thời gian.” Trọng Tử khẽ nhướng hàng mi cong dài lên, nói: “Lạc Âm Phàm đã đích thân ra tay giết ta hai lần, vì thế mới có ngày hôm nay. Máu của ta có thể giải trừ phong ấn cho Thiên ma lệnh, bất cứ lúc nào cũng triệu hồi được vạn ma trong hư thiên, lúc này phải là bọn họ sợ ta, cầu xin ta mới đúng. Ngươi là đệ tử của Tiên môn, chỉ có một lựa chọn duy nhất, giúp Tiên môn giết chết ta, nếu không chắc chắn sẽ có ngày lục giới nhập ma.”

“Nhất định phải như thế sao?”

“Đúng vậy.”

Tần Kha nhìn nàng một lát rồi ngự kiếm rời đi.

Trọng Tử xoay người, nói: “Hắn từng là sư huynh của ta.”

“Nàng có rất nhiều sư huynh, sư muội, nàng có muốn ta bắt hết bọn chúng tới đây để nàng tha cho chúng một mạng, trả hết món nợ ân tình không?”

“Hắn đã vì ta mà bị thương.”

Chiếc nhẫn thạch anh tím lấp lánh sáng, Vong Nguyệt thở dài, chẳng hiểu sao khi nghe nàng nói những lời này, hắn lại có cảm giác vô cùng giả dối.

Trong Lục Hợp điện của Nam Hoa phong, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đang ngồi bàn bạc công chuyện, chợt thấy có người bước vào, bọn họ vội ngừng lại, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười.

Ngu Độ cười, bảo chàng ngồi xuống rồi nói: “Thiên ma hiện thế, dạo gần đây sư đệ cũng không ở Tử Trúc phong, ta với sư thúc đã rất lo lắng cho đệ.”

Lạc Âm Phàm nói: “Cho dù vạn ma chốn hư thiên có thật sự được triệu hồi, ma cung cũng chưa chắc dễ dàng tấn công được lên Nam Hoa phong. Điều ta lo lắng không phải là con bé mà là Ma tôn Cửu U, lai lịch của kẻ này hết sức ký bí, hắn lại thâm sâu khôn lường, e rằng pháp lực của hắn cũng chẳng thua kém gì ta.”

Ngu Độ và Mẫn Vân Trung nghe vậy thì sửng sốt, vẻ mặt đông cứng lại.

Mẫn Vân Trung suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói: “Thiên ma là kẻ mạnh nhất ma giới, đến Thiên ma mà Cửu U vẫn chưa tu thành, hắn có thể lợi hại đến đâu kia chứ, có phải ngươi lo lắng thái quá rồi không?”

Ngu Độ gật đầu, nói: “Sư thúc nói chí phải, ta cũng nghĩ như thế.”

Về lý thì là như vậy, Lạc Âm Phàm gật đầu, không nói tới chuyện này nữa. Chàng quay sang Ngu Độ, hỏi: “Có chuyện này ta muốn thỉnh giáo sư huynh.”

Ngu Độ vội nói: “Đệ nói đi!”

Lạc Âm Phàm nói: “Gần đây ta đã quên mất rất nhiều chuyện, không biết là vì nguyên nhân gì?”

Ngu Độ sửng sốt, không nói nên lời.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Mẫn Vân Trung không vui, sau cùng ông ta trấn an chàng “Ngay từ đầu ta đã nói rồi, đó là do ngươi tu hành vội vã, vô ý mà bị tẩu hỏa nhập ma, lẽ nào ta với sư huynh ngươi có thể lừa gạt ngươi hay sao?”

Đối với chuyện bọn họ lừa gạt mình, Lạc Âm Phàm vẫn luôn cảm thấy không vui, nghe Mẫn Vân Trung nói vậy, chàng tỏ vẻ lạnh lùng nói: “Ta mới từ chỗ Dược tiên ở núi Tây Bồng về, ông ấy vốn là sư phụ của Văn tiên tử, đã từng chữa trị cho vô số trường hợp bị tẩu hỏa nhập ma, ai ngờ ông ấy đã dùng tất cả các biện pháp mà vẫn không thể khôi phục lại ký ức cho ta, cho nên ta cảm thấy có chút kỳ quái.”

Mẫn Vân Trung không đáp được lời nào.

Ngu Độ lắc đầu, nói: “Thôi, ta cũng biết là không thể gạt đệ mãi, sớm muộn gì đệ cũng phát hiện ra, việc này là lỗi ở ta, nhưng ta với sư thúc chẳng qua cũng chỉ muốn tốt cho đệ, đệ…”

Lạc Âm Phàm ngắt lời Ngu Độ: “Là loại độc tố gì, giải dược đâu?”

Chuyện đã tới nước này, chẳng lẽ phải đưa giải dược cho chàng thật sao? Ngu Độ còn đang do dự thì Mẫn Vân Trung ngôi bên cạnh đã cả giận nói: “Nếu nó đã khăng khăng cố chấp như thế thì ngươi sợ gì mà không dám nói cho nó biết. Nói cho nó biết tại sao nó lại quên nghiệp chướng kia, nói cho nó biết nó đã làm những chuyện gì, xem rốt cuộc thì đó là lỗi lầm của ai!”

Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Là đúng hay sai, không cần phải dựa vào lãng quên để che giấu.”

Ngu Độ ra hiệu cho hai người họ không tranh cãi nữa rồi lấy ra một lọ thuốc, đặt lên bàn trà, nói: “Đây là giải dược cho nước mắt phượng hoàng, có dùng hay không thì sư đệ tự mình cân nhắc đi!”

Lạc Âm Phàm ngơ ngẩn.

Nước mắt phượng hoàng, vong tình thủy, trong người chàng lúc này chẳng lẽ là… [2]

[2] Vong tình thủy: nước quên tình.

Mẫn Vân Trung cười nhạt. “Không phải ngươi muốn biết lắm sao? Vì sao sư huynh ngươi lại muốn giấu giếm ngươi, mọi người ngươi đều nhớ, duy chỉ có con bé là ngươi lại lãng quên, nước mắt phượng hoàng này chính là đáp án mà ngươi mong muốn!”

Lạc Âm Phàm khẽ nhếch đôi môi mỏng, thứ chàng lãng quên chính là tình cảm, nếu đã vô tình thì tại sao lại có thể quên?

Đã từng có rất nhiều người uống nó để lãng quên quá khứ, tiên giới không phải là Phật môn, con người ta không hề lầm lỗi khi yêu nhau, nhưng chuyện xảy ra trước mắt đúng là sai hoàn toàn, ngay cả nằm mơ chàng cũng chưa từng nghĩ tới, cả đời này mình lại phạm phải một sai lầm hoang đường đến thế, đã làm trò cười cho thiên hạ mất rồi!

Dược tiên không kiểm tra là bởi vì không ai có thể nghĩ chàng lại rơi vào hoàn cảnh này. Trọng Hoa tôn giả nổi tiếng là vô tình, khắp lục giới không ai là không biết.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lạc Âm Phàm, Ngu Độ thầm thở dài, vị sư đệ này từ trước tới nay luôn tự phụ, rất ít khi thất bại, từ sớm đã giác ngộ, thấu hiểu vạn sự trên đời, chưa từng coi thất tình lục dục là vấn đề đáng để mắt tới, nào ngờ cuối cùng lại chạy không thoát một chữ “tình”, như vậy thôi thì cũng đành, nhưng thứ tình cảm này lại sai lầm trầm trọng, lần này chàng đã phải gánh chịu một sự đả kích không nhỏ, cũng khó trách sao chàng không tiếp nhận ngay được.

Mẫn Vân Trung nói: “Nếu chúng ta không nghĩ ra biện pháp này thì không biết ngươi còn làm ra những chuyện hoang đường nào nữa!”

“Quên rồi cũng tốt, vốn là do tên nghiệp chướng đó dựa vào tình cảm sư đồ mà dụ dỗ đệ, tạm thời cứ để giải dược ở chỗ ta đi!” Ngu Độ vừa nói vừa đưa tay cầm lấy lọ thuốc giải.

Lạc Âm Phàm nhanh tay hơn, cướp lấy lọ thuốc, không nhìn bọn họ nữa, đứng dậy rời đi, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Chuyện của ta, ta tự biết cách xử lý.”

Ngu Độ và Mẫn Văn Trung nhìn theo bóng lưng chàng, không biết phải làm thế nào.

Mẫn Vân Trung nói: “Cứ cho nó biết thì có sao, rõ ràng chính nó đã làm sai, nó còn muốn trách chúng ta ư?”

“Không phải ta lo lắng chuyện này.” Ngu Độ cau mày nói: “Năm đó, Lạc Âm Phàm có ý định đưa nghiệp chướng kia đi thì chúng ta lại cho đệ ấy uống nước mắt phượng hoàng, bây giờ đệ ấy mà khôi phục lại trí nhớ, chỉ sợ đệ ấy lại muốn…”

Mẫn Vân Trung trừng mắt, nói: “Lúc trước là do nó không hiểu, thương tiếc cái tình sư đồ của nó, bây giờ nó đã hiểu ra rồi, ta nghĩ nó không còn mặt mũi nào để hồ đồ thêm nữa đâu.”

Từ Lục Hợp điện đi ra, Lạc Âm Phàm như người vô hồn, ngự kiếm quay về Tử Trúc phong, bước từng bước đến trước cửa lớn của Trọng Hoa cung, đi tới bên bờ Tứ Hải mới dừng lại.

Chàng khẽ phất tay áo, làn khói lan tỏa mặt nước nhẹ nhàng tản đi, mặt nước trong như gương hiển hiện một bóng hình.

Mái tóc dài buông xõa, gương mặt trắng bệch, cứng ngắc, không có bất cứ biểu cảm nào, là chàng đây sao?

Đã từng trải qua mấy trăm năm, sao chàng lại không nhìn ra mối quan hệ sư đồ này có điều gì đó bất thường kia chứ! Chỉ là khi ấy chàng đã tự nói với mình rằng đó chỉ là sai lầm từ phía nàng, là nàng vô sỉ, cố tình quấn lấy chàng, khiến chàng phải tức giận, nhưng bây giờ khi đối mặt với sự thực, chàng hận không thể một kiếm giết chết chính mình!

Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến dục độc lưu lại trong cơ thể chàng, mãi không tiêu tán. Hóa ra người sai lầm không phải là nàng mà chính là chàng, sao chàng lại có thể nảy sinh tình cảm đó với nàng được chứ? Nàng là đồ đệ của chàng kia mà!

Không phải là hối hận, không phải là hổ thẹn, tất cả những cảm giác đó chưa đủ để làm Lạc Âm Phàm chàng gục ngã. Sai lầm chính là sai lầm, chàng chấp nhận chịu cái tội danh làm tổn hại đến luân thường đạo lý, nhưng bây giờ, mọi sự hối hận và nhục nhã đều không thể so sánh được với nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong lòng.

Giải dược đang nằm trong tay cũng không thể nào chữa trị được.

Những ký ức đã lãng quên khiến chàng vô cùng sợ hãi.

Cuối cùng thì chàng cũng đã hiểu ánh mắt trỗng rỗng, vô hồn kia có ý nghĩa gì. Đối với chàng, nàng luôn có lòng tin tuyệt đối. Tại sao nàng lại nhập ma? Chàng đã đối xử với nàng thế nào? Hết lần này tới lần khác, chàng không chút lưu tình mà hạ sát chiêu với nàng, lợi dụng tình cảm của nàng, dùng Tỏa hồn ti khiến nàng bị thương tổn, hủy hoại cơ thể của nàng, khiến nàng suýt nữa thì hồn bay phách tán.

Để nàng phải một mình gánh chịu mọi nỗi oan ức, đau đớn, đó mới chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời chàng.

Trong ký ức đã lãng quên đó có những gì?

Lạc Âm Phàm nhìn bóng mình dưới nước, bàn tay vẫn đang siết chặt lọ thuốc mà không có thêm bất cứ động tác nào khác.