← Quay lại trang sách

Chương 54 Tuyết đau thương

Trời đông giá rét, ngoài Thủy Nguyệt Thành là một mảng trắng xóa. Từ khi Thiên ma hiện thế, gió mây, bốn mùa đều bị ảnh hưởng, rõ ràng nhất là ở dưới nhân gian, tròn hai năm liên tiếp, mùa đông tới sớm và kéo dài hơn, mới tháng tám mà tuyết đã bắt đầu giăng mắc như màn sương, vô cùng lạnh lẽo. Lúc này mới là tháng Chín, gió bắc đã tràn về, len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm, mặt đường lúc nào cũng phủ một lớp tuyết dày chừng hai thước, mỗi lần bước đi trên đó lại phát ra những tiếng lạo xạo. Chẳng biết đã có bao nhiêu người chết cóng, chết đói mỗi độ đông về.

Trên nền tuyết trắng trải dài nghìn dặm bỗng nổi lên một chiếc bóng vô cùng bắt mắt.

Mũi chân nhẹ nhàng tiếp đất, thuận theo hướng gió mà lướt đi, không để lại chút dấu vết.

Mái tóc dài tiên diễm làm nổi bật vẻ trắng sáng và thuần khiết của tuyết, vì thế tuyết trắng càng thêm trắng, tóc đỏ càng thêm đỏ.

Dải dây lưng hai màu đỏ đen tung bay trong gió, viên đá quý gắn trên đó lấp lánh đến chói mắt, bên eo có treo một miếng ngọc bội tỏa sáng rực rỡ, phong thái tự do tự tại, không hề có cảm giác bị gò bó, cả cơ thể nàng tựa như một làn gió ngũ sắc trong lành, thơm mát, cả đất trời rộng lớn này chính là một vũ đài cho nàng mặc sức biểu diễn vũ khúc của riêng mình.

Trên sườn núi cũng có một vị cô nương đang đứng, nàng ta khoác trên người bộ trang phục của một thiếu phụ, chiếc áo choàng tơ tằm sặc sỡ, mềm mại như mây, ngón tay thon dài kẹp một cánh hoa mai, giữa ấn đường có một nốt ruồi xinh xắn màu đỏ tươi.

Làn gió xoáy ngũ sắc từ xa bay đến, trong chớp mắt, nữ ma đầu tuyệt sắc giai nhân đã dừng lại trước mặt nàng ta.

“Là ngươi ư?” Trọng Tử cảm thấy hơi bất ngờ.

“Cuối cùng thì ngươi cũng tới.” Mẫn Tố Thu cụp mắt, nói. “Ta nghe bọn họ nói ngươi thường đến nơi này.”

Chân không chạm đất, Trọng Tử chậm rãi bay đến bên cạnh nàng ta.

Người đàn bà này thoạt nhìn thì có vẻ rất dịu dàng, điềm đạm nhưng ai ngờ nàng ta lại là kẻ mượn đao giết người, lòng dạ vô cùng hiểm độc. Song thật đáng tiếc, dù mưu mô, xảo quyệt đến đâu thì cuối cùng nàng ta vẫn không đạt được những gì mình muốn. Tận mắt nhìn Trác Hạo tìm mọi cách để bảo vệ Trọng Tử, tận mắt nhìn phu quân của mình mãi mãi vương vấn, nhớ nhung một người con gái đã chết, chắc hẳn nàng ta rất oán hận và cũng từng nhiều lần phải hứng chịu cảm giác không cam lòng. Rốt cuộc đã đến lúc Mẫn Tố Thu và Trác Hạo hoàn toàn cắt đứt mối nhân duyên, đó cũng chính là lúc nàng ta không thể nhẫn nại thêm nữa. Như vậy cũng tốt, từ nay về sau nàng ta không cần phải giả bộ, chỉ vì ghen tuông mà nàng ta đã đánh đập Chức Cơ một cách tàn nhẫn.

Trọng Tử nói: “Ngươi có biết ta sẽ đối xử với ngươi thế nào không?”

“Ta biết, ta đang đợi ngươi đây.” Mẫn Tố Thu bóp chặt cánh hoa mai trong lòng bàn tay, thấp giọng nói. “Năm đó chính ta đã truyền tin đồn ra ngoài, dẫn dụ ngươi đi cứu Vạn Kiếp, muốn mượn tay đám người Ngu chưởng giáo để xử ngươi. Vì chuyện này mà cho đến tận ngày hôm nay chàng vẫn không thèm quan tâm tới ta, chỉ một lòng bế quan tu hành.”

“Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi nói như vậy thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

“Ta đã tới đây thì có nghĩa là ta không sợ chết, ngươi muốn giết ta báo thù sao? Vậy thì mau ra tay đi!”

Trọng Tử không thèm quan tâm tới nàng ta, quay người định rời đi.

Mẫn Tố Thu kéo Trọng Tử lại, nói: “Tôn giả...”

Trọng Tử bất giác dừng bước, lắng tai nghe ngóng, bỗng trong nháy mắt, da thịt nơi cánh tay truyền đến cảm giác mát lạnh, cảm giác này vô cùng quen thuộc, như một sợi tơ nhẹ bẫng trườn bò khắp cơ thể, quấn chặt hồn phách nàng.

Sợi tơ này vốn được giấu trong cánh mai kia, Mẫn Tố Thu làm xong việc liền vứt ngay cánh mai đi rồi nhanh chóng lùi về phía sau.

“Ta đã tu thành Thiên ma, ngươi cho rằng Tỏa hồn ti có thể khống chế ta sao?” Trọng Tử cười nhạt, di chuyển đến bên cạnh Mẫn Tố Thu với tốc độ nhanh hơn, vươn cánh tay bóp chặt cổ nàng ta. “Ta không muốn giết ngươi, ngươi lại tự tìm đến cái chết!”

“Ngươi không giết ta là nể mặt chàng phải không?” Sắc mặt trắng bệch, Mẫn Tố Thu cười thảm một tiếng, nghiến răng nói. “Ta không cần! Ngươi còn không mau giết ta đi!”

Trọng Tử thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng ta không dám ư?”

Mẫn Tố Thu khẽ “hừ” một tiếng, không đáp lời.

Kỳ thực, Trọng Tử không hề oán hận cô ả hay ghen này, ấn tượng về nàng ta cũng không quá sâu sắc. Trong mắt Trọng Tử, cô ả này lúc mới gặp thì dịu dàng, hiền hậu, trong đại hội Tiên môn năm đó lại biến thành một người đanh đá, chua ngoa, đánh nhau với Chức Cơ chỉ vì ghen tuông, ngoài ra, nàng ta chỉ giống như một chiếc bóng không đáng để mắt tới, nếu lần này nàng ta không chủ động tìm gặp Trọng Tử thì có lẽ Trọng Tử đã hoàn toàn quên mất “kẻ thù” này rồi.

Nàng ta không phải là hung thủ mà chỉ là người đổ thêm dầu vào lửa, những việc nàng ta đã làm chỉ giúp Tiên môn có thêm một cái cớ để giết Trọng Tử mà thôi. Nàng ta chỉ vì Trác Hạo mà sinh lòng ghen ghét Trọng Tử, một lòng muốn Trọng Tử biến mất khỏi thế giới này, thế nhưng nàng ta đã quên mất rằng trên đời này, cái kim trong bọc sớm muộn gì cũng sẽ lòi ra, rồi nàng ta sẽ phải trả một cái giá thật đắt. Nàng ta không chỉ không đạt được những gì mình mong muốn mà còn bị phu quân mình ghét bỏ, tất thảy những điều này có nằm mơ nàng ta cũng không bao giờ nghĩ tới. Lúc này, nàng ta liều mạng muốn đả thương tình địch chắc hẳn là vì đã cảm thấy sống trên đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vậy thì sao có thể không giúp nàng ta giải thoát kiếp đọa đày này!

Bàn tay Trọng Tử siết mạnh hơn.

Đôi mắt xinh đẹp mở to, tràn đầy vẻ oán hận, Mẫn Tố Thu hung hăng nói: “Tất cả là tại ngươi! Tại sao ngươi không chết đi? Ta và Trác Hạo ca ca quen biết nhau từ nhỏ, chàng lúc nào cũng yêu mến ta, bảo vệ ta, nếu không có ngươi, chúng ta đã là một cặp phu thê hạnh phúc. Ngươi dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện đã khiến chàng yêu ngươi đến vậy, vì ngươi mà chàng không dám trò chuyện với ta nhiều hơn một câu! Ngươi đã chết thì sao không chết luôn đi, còn quay lại đây làm gì? Ta... ta hận không thể khiến cho ngươi hồn xiêu phách tán!”

Mẫn Tố Thu bắt đầu hít thở một cách khó khăn, nốt ruồi giữa ấn đường kia càng trở nên chói mắt.

Mẫn Tố Thu gắng chút hơi tàn, cười một tiếng độc địa, nói: “Bây giờ ngươi đã bị Tỏa hồn ti vây hãm, ngươi đả thương người khác bao nhiêu thì lại làm chính bản thân mình bị tổn thương bấy nhiêu! Ngươi giết ta đi! Giết đi!”

Không ngờ Trọng Tử không vì bị kích động mà tức giận, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Mẫn Tố Thu chằm chằm.

Một ả đàn bà bị lòng đố kỵ và niềm oán hận bủa vây, rốt cuộc có còn là tiên tử không hay đã biến thành ma nữ rồi?

Có thể hận một người đến tận xương tủy như vậy, chắc nghị lực của cô ả cũng phải lớn lắm, nhưng đáng buồn là, nhân vật nữ chính đáng hận kia lại luôn chỉ xem cô ả là một vai phụ không cân xứng.

“Đả thương người bao nhiêu sẽ làm tổn thương mình bấy nhiêu, nhưng tiếc là dù ta không đả thương người khác thì người khác vẫn có thể đả thương ta. Ngươi cho rằng ta quan tâm tới những điều ngươi nói sao?” Trọng Tử quăng nàng ta xuống đất, mỉm cười nói. “Tại sao ta phải giết ngươi kia chứ? Mẫn Tố Thu, ta nói cho ngươi biết, không có người đàn ông nào muốn lấy một cô ả độc ác về làm vợ đâu. Ngươi năm lần bảy lượt dùng thủ đoạn để hại ta, thế nhưng người hắn thích vẫn là ta, còn hắn chỉ biết chán ghét ngươi, không muốn gặp ngươi, ngươi vĩnh viễn không bao giờ chiếm được trái tim của hắn. Ta muốn giữ lại mạng sống cho ngươi để nhìn ngươi đau khổ...”

Có vô vàn biện pháp để tiêu diệt đối thủ, không nhất định phải giết chết đối phương.

Vết sẹo một lần nữa bị người ta xé toạc, Mẫn Tố Thu quả nhiên nghẹn họng, đỏ mặt quát: “Ngươi câm miệng cho ta!”

“Ta giữ lại mạng sống cho ngươi là muốn nhìn thấy ngươi sống thêm ngày nào sẽ đau khổ thêm ngày ấy, cách trả thù này chẳng phải sảng khoái hơn là giết ngươi sao?” Người trước mặt nhanh nhẹn xoay tròn hai vòng, những lớp băng xung quanh bỗng nhiên bị cuốn lên, tựa như đang trình diễn một điệu múa đẹp nhất trần đời. Giọng nói của nàng càng lúc càng trở nên tà ác và mê hoặc đến kỳ quái: “Ngươi nhìn thấy chưa? Mặc dù ta đã nhập ma nhưng hắn vẫn một lòng nhớ đến ta, yêu thương ta, ngươi tức giận, đố kỵ lắm, đúng không? Có phải ngươi còn đang muốn giết người? Đáng tiếc là ngươi không thể giết ta, ngươi cứ oán hận đi...”

Bị nói trúng tim đen, còn bị vẻ mặt của Trọng Tử dọa cho sợ hãi, Mẫn Tố Thu luống cuống lùi lại. “Ngươi... đang nói gì thế?”

“Ngươi vẫn không hiểu ư?” Trọng Tử tới gần nàng ta, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, giống như đang vô cùng đồng cảm với nàng ta. Nàng nói: “Những gì ngươi tu luyện không phải là tiên đạo, ma đạo mới chính là thứ ngươi nên gia nhập.”

Mẫn Tố Thu rốt cuộc cũng lộ rõ vẻ sợ hãi, nói: “Ngươi nói bậy!”

“Ngươi luôn bị tâm ma quấy nhiễu, trong đầu lúc nào cũng chất chứa sự đố kỵ, phẫn nộ, mưu mô và giả dối, lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, từ lâu ngươi đã chẳng còn là tiên nữa rồi, ngoại trừ những đặc điểm này, ngươi còn có thêm điều gì nữa? Hiện giờ tất cả mọi người đều đã biết ngươi nham hiểm, thâm độc, chê cười ngươi là ả đàn bà đanh đá, chua ngoa, Trác Hạo sẽ không bao giờ còn để tâm tới ngươi nữa, ngươi chẳng còn gì nữa rồi!”

“Kẻ chẳng còn gì chính là ngươi, Trác Hạo ca ca chỉ đang giận dỗi ta thôi!”

“Vậy sao?” Hai con ngươi màu đỏ khẽ lay động, Trọng Tử cười yêu dị, nhìn xuống Mẫn Tố Thu, giống như một đấng tối cao đang phán quyết phạm nhân. “Ngươi vẫn đang tưởng có một ngày hắn sẽ quay về với ngươi, đáng tiếc đó chỉ là mơ mộng hảo huyền, trong mắt hắn, ngươi đã phạm phải những tội ác tày trời, bất cứ việc làm nào của ngươi cũng chỉ đổi lại sự ghét bỏ của hắn. Hắn từ lâu đã chán ghét việc ngươi lúc nào cũng kè kè bên cạnh, hiện giờ hắn rất muốn nhanh chóng thoát khỏi sự ràng buộc với ngươi, hận một nỗi không biết phải làm thế nào để ngươi mau chết đi, chỉ có như vậy, hắn mới được giải thoát…”

Giọng nói không lớn, chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng dường như ẩn chứa ma lực vô cùng mạnh mẽ, khiến người nghe lạnh toát sống lưng và có cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực.

Tinh thần Mẫn Tố Thu như bị giáng một đòn chí tử, nàng ta lảo đảo bước lùi lại nói: “Nói láo! Ngươi nói láo! Ngươi im miệng cho ta!”

“Ngươi căn bản không có tư cách tu tiên, còn muốn cố chấp làm gì? Ngươi nên theo ta nhập ma thì hơn.” Đôi môi đỏ mọng giống như đang niệm chú, một cánh tay đẹp đến đáng sợ đưa đến trước mặt Mẫn Tố Thu. “Nếu như hắn đã vứt bỏ ngươi, ngươi cần gì phải khăng khăng chịu khổ thêm nữa! Nhập ma rồi, ngươi sẽ không còn phải lo lắng, kiêng nể ai, cũng không bao giờ phải chịu tổn thương thêm nữa.”

Mẫn Tố Thu sợ hãi tránh né cánh tay của Trọng Tử, nói: “Đừng tới đây! Ta sẽ không nhập ma, ngươi đừng lại gần!”

“Không chỗ nào không có ma, nó đã sớm ở trong lòng ngươi rồi.”

“Câm miệng!”

“Ngươi hãy nhìn kĩ tâm ma của mình đi...”

Tâm ma ư? Mẫn Tố Thu đỡ ngực, thở dốc, cả người run bần bật.

Chính nàng ta đã truyền tin đồn, dụ dỗ Trọng Tử mắc mưu rồi mượn đao giết người, vì thế mới có cơ hội chiếm được hắn. Nhưng hắn thì sao? Hắn hận nàng ta, ở trong lòng hắn, nàng ta chẳng qua chỉ là một ả đàn bà độc ác, tuyệt nhiên không xứng đáng làm thê tử của hắn.

Tất thảy những thứ nàng đã hao tổn biết bao tâm tư để có được trong chốc lát đều không cánh mà bay, chỉ để lại cho nang nỗi oán hận và đố kỵ, đó chẳng phải là tâm ma của nàng đó sao? Không đúng, Mẫn Tố Thu nàng có lỗi gì chứ? Chẳng qua cũng là vì quá yêu hắn mà thôi, tại sao cuối cùng nàng lại rơi vào cảnh trắng tay thế này?

“Đủ rồi! Ta không thể có được chàng, vậy còn ngươi, chẳng phải ngươi cũng không có được bất cứ thứ gì ngươi muốn sao?” Mẫn Tố Thu điên cuồng gào to, trong giây lát chợt nghĩ ra điều gì đó, liền giơ tay chỉ thẳng vào mặt Trọng Tử, vừa như đang cười lại vừa như đang tức giận, nói: “Ít ra ta còn có thể chết, ta còn có thể chết…”

Khuôn miệng nhỏ nhắn hé mở, máu phun ra ồng ộc, rốt cuộc nàng ta không thể chịu nổi gánh nặng tinh thần thêm nữa, bèn tự sát ngay tại chỗ.

Trên nền tuyết trắng, máu đỏ càng trở nên nổi bật giống hệt cánh mai hồng đang nằm lặng lẽ trên mặt tuyết cách đó không xa.

Hai màu đối lặp rõ ràng khiến thị giác bị kích thích mạnh, tâm ma của Trọng Tử dần tiêu tán, nàng sửng sốt nhìn thi thể của Mẫn Tố Thu nằm sõng soài trước mặt, giây lát sau, nàng cụp mắt, cười khổ.

Những lời nói cay nghiệt có thể thốt ra trơn tru đến vậy, không hổ là ma đầu mạnh nhất ma giới. Không còn con đường nào khác để quay đầu nên nàng mới càng trở nên cố chấp.

Trác Hạo bế quan chẳng qua là muốn trốn tránh tất cả, không muốn chứng kiến kết cục, Trọng Tử cố tình mượn cái cớ này để khiến Mẫn Tố Thu bị tổn thương mà thôi.

Mẫn Tố Thu nói đúng, nàng cũng không có bất cứ thứ gì trong đời, nhưng nàng không quan tâm.

Phía sau bỗng có động tĩnh, Trọng Tử đề cao cảnh giác, nhanh chóng quay người lại nhìn.

“Nghiệp chướng!” Ánh sáng từ thanh kiếm mạnh mẽ tỏa ra, một bóng người mặc đồ trắng in trên nền tuyết.

Lạc Âm Phàm bế quan tu hành hai năm, vừa xuất quan liền nghe tin Mẫn Tố Thu mất tích, theo những gì đệ tử Thanh Hoa cung nói, nàng ta từng phái người dò la hành tung của Tử Ma, đám người Ngu Độ đương nhiên không biết chỗ này nhưng Lạc Âm Phàm lại biết rất rõ, chàng lập tức tới đây, ai ngờ lại tận mắt nhìn thấy thảm cảnh này, trong chốc lát đầu óc trở nên trống rỗng, chàng lắp bắp nói: “Nghiệp chướng! Ngươi... ngươi không muốn sống nữa sao?”

Thấy bộ dạng của chàng, Trọng Tử không khỏi cảm thấy tức cười, nàng nói: “Ta chết hay không, hình như ngươi vẫn rất quan tâm thì phải?”

“Rốt cuộc thì ngươi đang làm gì vậy hả?”

“Hai năm không gặp, câu đầu tiên đã hỏi ta đang làm gì, chẳng hay tôn giả muốn cùng ta ôn lại chuyện cũ sao?”

Từ khi biết chuyện trong người mình có nước mắt phượng hoàng, Lạc Âm Phàm luôn cảm thấy hổ thẹn với Trọng Tử, nhưng hôm nay, tận mắt nhìn Mẫn Tố Thu nằm phơi thây trước mặt, lại nghe những lời nói nhẹ bẫng như gió thoảng mây bay, nhìn dáng vẻ hoàn toàn bình thản như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì của Trọng Tử, phát hiện hóa ra nàng chỉ coi mạng người như cỏ rác, Lạc Âm Phàm vừa tức giận vừa bi phẫn.

Vốn cho rằng chỉ cần nàng không giết người thì mọi việc vẫn còn cơ hội để thay đổi, ai ngờ từ lúc nàng tu thành Thiên ma, tính tình quả thực đã hoàn toàn thay đổi. Dù gì Mẫn Tố Thu cũng là phu nhân của thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung, cháu gái của Mẫn Vân Trung, giờ phút này phải bỏ mạng dưới tay Trọng Tử, việc đã đến nước này thì không còn gì cứu vãn được nữa. Những chuyện trước đây còn nhớ hay không, giờ với chàng chẳng còn quan trọng nữa rồi, nàng đã gây ra họa lớn như vậy, bảo chàng phải làm gì mới cứu được nàng đây?

Trọng Tử vẫn diêm dúa, lẳng lơ, mang một vẻ đẹp tuyệt thế nhưng cặp mắt phượng sắc bén kia luôn khiến người ta không thể nào tin tưởng được.

Đôi khuyên tai màu xanh lam lóe lén một ánh sáng mờ nhạt, giống như hai giọt lệ trong suốt như pha lê.

Lạc Âm Phàm khẽ nhắm mắt, tâm tư rối loạn như mớ bòng bong.

Đến lúc này thì chẳng còn gì để nói nữa, Trọng Tử phi thân lên không trung.

“Đứng lại cho ta!” Giọng nói vô cùng lạnh lùng, trong nháy mắt chàng đã đứng chặn lối đi của nàng.

Trọng Tử bay ngược trở lại, lùi về phía sau mấy trượng rồi đứng lại, khóe môi cong lên, hàng mi dài ẩn hiện nét hung ác. “Ngươi lại muốn giết ta nữa ư?”

“Ngươi giết Mẫn Tố Thu sao?”

“Người như nàng ta sống ở trên đời cũng khổ mà thôi, chết là tốt.”

Chỉ một câu “sống ở trên đời cũng khổ” mà nàng nhẫn tâm xuống tay giết người sao? Rõ ràng nàng coi sinh mạng không khác gì loài giun dế! Lạc Âm Phàm chỉ mũi kiếm sắc nhọn về phía nàng, tức giận đến độ không thể thốt nên lời.

Trọng Tử bình thản giơ cánh tay phải lên, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một khối sáng ma quái màu đỏ sậm, tựa như một thanh kiếm vô hình. Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, tuyết bỗng ngừng rơi, từng mảng tuyết lớn dưới mặt đất bay lên rồi biến mất giữa những đám mây mù khiến người nhìn có cảm giác như đất trời đảo lộn, thời gian nghịch chuyển. [1]

[1]

Nghịch chuyển: đảo ngược, chuyển biến xấu. Trọng Tử đưa kiếm lên ngang ngực, giọng nói vẫn lạnh băng. “Ra tay đi!”

Lạc Âm Phàm ngây người, càng cảm thấy xót xa, bất lực, chán nản buông kiếm. “Theo ta quay về Nam Hoa nhận tội!”

Trọng Tử “ha” một tiếng, tựa hồ vừa nghe được một chuyện hết sức nực cười, nàng nói: “Nói nhảm gì vậy? Lạc Âm Phàm, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi nói ta trở lại thì ta liền trở lại theo ngươi để hứng chịu cái chết sao?”

“Vi sư sẽ dốc sức bảo vệ tính mạng cho ngươi.”

“Ngươi tha mạng cho ta, ta phải hết lòng cảm tạ sự từ bi của Trọng Hoa tôn giả nhỉ?”

Lạc Âm Phàm giơ trường kiếm lên, nói: “Ngươi có quay về không?”

“Trở về để các ngươi luôn đề phòng ta rồi lại đem nhốt ta vào băng lao ư?”

“Sau khi tu thành Kính tâm thuật, vi sư sẽ lập tức đưa ngươi ra ngoài.”

“Những lời này ngươi hãy giữ lại để nói với tên đệ tử ngốc nghếch của ngươi đi!” Trọng Tử tụ khí ngưng thần, cười nhạt, nói: “Muốn ta cam tâm tình nguyện trở lại chịu tội thì ngươi phải có bản lĩnh giết được ta.” [2]

[2] Tụ khí ngưng thần: tập trung sức mạnh và trí não.

“Ngươi không chịu quay đầu lại ư?”

“Ta là ma, không phải tiên, quay đầu cái gì chứ? Lúc ta chưa nhập ma thì các ngươi dồn ép ta, ta nhập ma rồi các ngươi cũng không buông tha cho ta, hà cớ gì ta phải quay đầu chứ?” Nàng lập tức thi triển sát chiêu, những ngón tay thon dài khẽ vẽ vào không trung, một luồng khí đen xuất hiện, xoay tròn, ngưng tụ thành trăm nghìn mũi kiếm sắc nhọn. Nàng lạnh lùng nói: “Lạc Âm Phàm, ta và ngươi từ lâu đã không còn là sư đồ nữa rồi, ngươi còn kiêng nể gì nữa, muốn giết ta thì mau tới đây!”

Lạc Âm Phàm bất động, tiên ấn hộ thân hiện lên, những thanh kiếm khí bay đến gần chàng lập tức vỡ vụn.

Sát khí lạnh lẽo hơn gió bấc, thấu đến tận xương tủy, kích động ma lực cuộn trào mãnh liệt, vạt áo và trang sức trên người nàng đều trở thành vũ khí sắc bén. Trọng Tử không hề lưu tình, từng chiêu áp sát, xuất chiêu hoàn toàn không có quy tắc gì. Nàng rốt cuộc cũng đã tu thành Thiên ma, ma lực mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều. Lạc Âm Phàm nhượng bộ, không đánh trả lại, sau một lúc đã cảm thấy hao tổn sức lực, tình thế càng lúc càng khó khống chế, giây phút cuối cùng, chàng quyết định trở nên hung ác.

Sự việc đến nước này cũng vì chàng, ban đầu chàng dự định, chỉ cần nàng bằng lòng cùng chàng trở về, chàng sẽ cùng nàng chịu tội, dù có phải từ bỏ vị trí tiên minh thủ tọa cũng phải tận lực bảo toàn tính mạng cho nàng. Ai ngờ nỗi oán hận trong lòng nàng quá lớn, lời nói và hành động đều trở nên cực đoan, nếu cứ tiếp tục dung túng, sợ rằng sau này nàng sẽ còn giết chóc nhiều hơn, cái chết của Mẫn Tố Thu là một ví dụ.

Thôi bỏ đi, nếu khó có thể cứu vãn thì chàng đành phải có lỗi với nàng vậy.

Nỗi bi thương dấy lên trong tâm khảm, Lạc Âm Phàm không né tránh nữa, tay phải giơ Trục Ba kiếm lên, tay trái hướng ra khoảng không kết ấn, sát chiêu Tịch diệt được hình thành.

Năm đó, Nam Hoa Thiên tôn đã dùng chính chiêu thức này để giết chết Ma tôn Nghịch Luân. Lạc Âm Phàm vốn là người giỏi thuật pháp, hiện cũng là người duy nhất trong tiên giới tu thành Kim tiên tôn giả, giờ phút này trong lòng chàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ phải giết, chàng vận hết nội công vào chiêu Tịch diệt này nên lực tấn công thật sự đáng gờm, so với trước đây rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

Cảnh tượng giống như đã từng trải qua lại tái hiện, tâm ma của Trọng Tử giảm xuống, thần trí dần tỉnh táo lại.

Rốt cuộc vẫn phải quyết định như thế sao?

Những hình ảnh sáng rực ngập tràn bầu trời, Trọng Tử ngước nhìn người đang cầm kiếm đứng đối diện kia, chợt thấy thực sự mệt mỏi, chậm rãi thu kiếm, hai cánh tay buông thõng.

Có lẽ... giải thoát là biện pháp tốt nhất...

Đáng tiếc, mặc dù nàng chủ động buông bỏ nhưng ma lực trong cơ thể lại bùng phát dữ dội hơn. Cảm nhận được luồng tiên lực lớn mạnh đang ập tới, ma lực trong người nàng muốn phản kháng, kích thích tâm ma trỗi dậy, trong đầu nàng lại xuất hiện ma ý.

Kiếp đầu tiên của nàng đã từng nếm trải sát chiêu Tịch diệt, hai kiếp đều phải hứng chịu quá nhiều đau thương, chẳng lẽ tất cả những điều đó là để đánh đổi lấy kết cục tịch diệt sao?

Ánh mắt Trọng Tử trở nên sắc lạnh, nàng mạnh mẽ thi triển toàn bộ ma lực trong cơ thể, dồn vào một điểm, tung một chưởng.

“Xin tôn giả nương tay, có thể Trọng Tử sư muội đã bị trúng Tỏa hồn ti!”

Tia sáng màu xanh lam từ Bất Hoang kiếm chợt lóe lên, làm nổi bật một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng, Tần Kha đứng chắn trước mặt nàng, thở dốc, nói: “Hôm trước, sư phụ của đệ tử kiểm kê lại số lượng Tỏa hồn ti, mới phát hiện thiếu một sợi, liền lệnh cho Văn sư cô tăng cuờng điều tra. Hóa ra chính Diệu Nguyên đã tiết lộ chỗ giấu Tỏa hồn ti cho Trác thiếu phu nhân biết, nghe nói Trác thiếu phu nhân mất tích, Tần Kha đoán việc này nhất định có liên quan tới Trọng Tử, cầu xin tôn giả hạ thủ lưu tình, chớ để sư muội bị đả thương một cách oan uổng.”

Là Mẫn Tố Thu dùng Tỏa hồn ti ám hại nàng ư? Trái tim Lạc Âm Phàm chợt nhói đau.

Đến tận giờ phút này, rốt cuộc chàng cũng hiểu rõ nụ cười kia có ý nghĩa gì. Là nàng đang cười nhạo chàng, biết chắc chàng sẽ hoài nghi, trách tội nàng, biết chắc chàng sẽ lựa chọn như thế nào nên nàng không hề có một lời giải thích.

Mỗi khi đụng tới bất cứ chuyện gì của nàng, chàng không thể bình tĩnh, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi chàng biết bên trong cơ thể mình có nước mắt phượng hoàng sao?

Sát khí đã tan hết, Lạc Âm Phàm trầm mặc, không nói một lời.

“Ta trúng Tỏa hồn ti hay không thì có liên quan gì tới ngươi?” Vừa nhìn thấy Tần Kha, Trọng Tử đã nổi giận đùng đùng, ngước đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn chằm chằm. “Kể cả ta có trúng Tỏa hồn ti thì cũng dư sức giết ngươi.”

Tần Kha làm như không nghe thấy những lời nói cay nghiệt của nàng, nói: “Muội ấy là đồ đệ duy nhất của tôn giả, tôn giả đã tự tay giết muội ấy hai lần, sao có thể hạ thủ thêm lần nữa đây?”

Vẻ mặt Lạc Âm Phàm bỗng cứng đơ.

Hai lần ư? Chàng chỉ biết mình đã từng dùng Tỏa hồn ti để hủy hoại cơ thể của nàng, nhưng đó không phải cố ý, tại sao lúc này Tần Kha lại nói là hai lần? Lẽ nào trước đây chàng... Chàng đã từng làm gì? Trong đoạn ký ức đã lãng quên ấy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Không, chắc chắn là vì nàng sa đọa nhập ma nên mới bị trừng phạt, nếu không chàng biết làm thế nào để chấp nhận sai lầm lớn này đây?

Lạc Âm Phàm cố hết sức thuyết phục bản thân mình trấn tĩnh lại, nói: “Thôi được rồi, nể tình ta và con bé từng là sư đồ, nếu con bé chấp nhận quay về Nam Hoa nhận tội thì ta sẽ tha mạng cho nó.”

“Tôn giả làm vậy là ép muội ấy, muội ấy căn bản không có đường lui nữa rồi.” Tần Kha lắc đầu, nói. “Trong người có sát khí trời sinh, chuyện tới nước này không hoàn toàn là lỗi của Trọng Tử, vì sao tôn giả không hỏi cho rõ ràng chuyện lúc trước rồi hẵng quyết định?”

“Cái gì mà chuyện lúc trước chứ, đến lượt ngươi quản rồi sao?” Trọng Tử nhanh nhẹn tung một chưởng.

Tần Kha kiên định hứng chịu một chưởng của nàng, cơ thể lập tức lảo đảo, đứng không vững rồi từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Nghiệp chướng!” Lạc Âm Phàm cầm lấy kiếm.

Tần Kha dang cánh tay bảo vệ Trọng Tử, nói: “Đã bằng lòng giúp sư muội che giấu sát khí, một lần nữa nhận làm đồ đệ, nhưng kết quả vẫn không thể bảo vệ muội ấy, chẳng lẽ tôn giả thực sự có lòng dạ sắt đá, không cảm thấy áy náy với muội ấy chút nào sao?”

“Ta đòi hỏi các ngươi phải cảm thấy áy náy với ta sao?” Trọng Tử giận dữ, ánh sáng ma quái ẩn hiện trong lòng bàn tay. “Ta đã nói rồi, không cần ai phải nương tay với ta, ngươi tránh ra đi!”

Tần Kha rốt cuộc cũng phải né sang một bên để tránh đòn rồi nhanh chóng nắm chặt cổ tay nàng, nói: “Tỏa hổn ti chưa được giải trừ, đả thương người khác sẽ chỉ làm đau chính mình mà thôi.”

Mọi nỗi đau nàng đã từng trải qua rồi, còn có gì đáng để sợ hãi nữa? Trọng Tử giằng tay ra, cười nhạt. “Ta đường đường là một Thiên ma, cho dù có dốc sức giết chết hai người các ngươi thì cũng không dễ dàng chết như vậy đâu. Ta chỉ cần tĩnh dưỡng hai, ba ngày là sẽ khỏe lại, ngươi nên lo cho bản thân thì hơn.”

“Trọng Tử!” Một ma chưởng như gió lốc cuốn tới người Tần Kha, hắn kịp thời lấy Bát Hoang kiếm chống đỡ nhưng vẫn không tránh được bị đả thương, Tần Kha cúi người rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lạc Âm Phàm đứng bất động như tượng gỗ, không lên tiếng, cũng không hề ngăn cản.

Đồ đệ của chàng, người đã bị chàng lãng quên vì nước mắt phượng hoàng lại được người khác hết lòng bảo vệ như vậy, chàng có thể nói gì và làm gì được đây?

“Muội bình tĩnh lại đi!”

“Tránh ra cho ta!”

“Trọng Tử!” Tần Kha quát khẽ. “Muội muốn ta chết cũng dễ thôi, nhưng đừng tự làm đau chính mình.”

Có lẽ biểu cảm trên mặt Tần Kha đã khiến Trọng Tử dao động, nàng bỗng tỉnh táo lại, nhìn hắn một lát rồi cười giễu. “Ngươi cho rằng như vậy là có thể làm ta cảm động sao?”

Tần Kha không tranh cãi với nàng nữa, đứng thẳng người lên rồi quay sang Lạc Âm Phàm, nói: “Tần Kha cam tâm tình nguyện thay Trọng Tử sư muội đền tội với Thanh Hoa cung, cầu xin tôn giả niệm tình sư đồ năm xưa mà tha mạng cho muội ấy.”

Lạc Âm Phàm biến sắc mặt. “Ngươi...”

Chàng chưa kịp ngăn cản, trên chiếc áo bào trắng của Tần Kha đã loang lổ vết máu.

Hắn đã tự cắt đứt gân mạch.

Không biết là do máu đỏ quá chói mắt hay bởi ánh mắt kia quá đỗi dịu dàng, TrọngTử rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, miệng lẩm bẩm: “Ngươi… đang làm gì vậy?”

Tần Kha vươn cánh tay về phía nàng, gắng chút hơi tàn, nói: “Trọng Tử, muội qua đây!”

Chính nàng đã hại chết hắn ư? Nàng đang làm gì thế này? Trọng Tử hoảng hốt lùi lại. “Ta không cho ngươi chết, ta không muốn giết ngươi, là tự ngươi...”

“Là tự ta, đó không phải là lỗi của muội.”

“Ngươi cho rằng làm như vậy thì ta sẽ quay đầu lại ư?”

“Không phải là ta muốn khuyên muội quay đầu lại.”

“Vậy thì tại sao?”

Tần Kha không trả lời, hắn lê từng bước khó nhọc đến gần Trọng Tử nhưng lại bất lực ngã quỵ xuống nền tuyết trắng, phải lấy kiếm chống đỡ thì mới không bị ngã sấp xuống. “Nha đầu xấu xí, lại đây!”

Cách xưng hô này như vọng đến từ kiếp trước.

Tiên sơn, con cá khổng lồ, mặt biển rộng, tên tiểu công tử cao ngạo trong bộ y phục màu tím kiêu sa đã từng nghiêm mặt mắng nàng là “nha đầu xấu xí”, đã từng né tránh bàn tay nàng, nhưng mỗi khi nàng bị ức hiếp, hắn luôn là người đứng chắn trước mặt, bảo vệ nàng.

Nàng và hắn đáng lẽ phải rất gần gũi, nhưng không hiểu sao, càng ngày khoảng cách ấy càng xa.

Khi nàng phải chịu trọng hình, hắn đã từng khuyên nhủ nàng bình tĩnh, kiềm chế, hắn đã từng bất chấp thương thế, nắm chặt bàn tay nàng, khuyên nàng phải nhẫn nhịn chịu đựng, nhẫn nhịn chờ đợi hắn, hắn nhất định sẽ cứu nàng ra, giúp nàng tiêu trừ sát khí.

Nhưng nàng đã không đợi được đến ngày đó, nàng đã muôn đời muôn kiếp không bao giờ quay trở lại được nữa.

Khi mọi chuyện không còn xoay chuyển được, hắn lựa chọn chết dưới tay nàng, chỉ vì không muốn để Tỏa hồn ti khiến nàng bị tổn thương.

Những ngón tay thon dài, đẹp đẽ như ngọc lúc này từng đốt, từng đốt như nổi hẳn lên, dường như hắn đang gắng gượng gồng mình. Những ngón tay ấy đã cứu nàng, đền mạng thay nàng, Trọng Từ chậm rãi đi tới, run rẩy chạm khẽ vào bàn tay ấy.

Tần Kha lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: “Từ lúc cùng muội bái nhập Tiên môn, hầu hết thời gian ta đều dành cho việc bế quan, chỉ là vì ta nghe chường giáo nói trong người muội có sát khí trời sinh, sớm muộn gì cũng sẽ nhập ma, không thể tu luyện thuật pháp, cho nên ta mới muốn tu luyện thành một người lợi hại như tôn giả để có đủ khả năng bảo vệ muội.”

Trầm mặc trong giây lát, hắn cười khổ, nói tiếp: “Sớm biết thế này…”

Nếu sớm biết kết quả là hắn không thể bảo vệ nàng, sớm biết dù hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được kết cục của vận mệnh thì hắn cần gì phải bế quan, dành hết thời gian để tu tiên thuật, chỉ cần cứ thế ở cạnh nàng vài năm là tốt rồi.

Hắn có hối hận không?

Có lẽ không đến mức phức tạp như vậy, đó chỉ là một tình cảm vô cùng đơn thuần, hắn nguyện mãi là tên tiểu công tử khó tính đến kỳ quặc, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ tiểu nha đầu xấu xí lúc nào cũng chực khóc nhè kia.

Trọng Tử chỉ biết lắc đầu, không thốt nên lời.

“Sinh ra trong giàu sang, phú quý, vì ái mộ tiên giới mà đến Nam Hoa, thề một lòng bảo vệ nhân gian, diệt trừ yêu ma, ai ngờ...” Tần Kha nhìn thần kiếm Bát Hoang trong tay rồi dâng nó cho Lạc Âm Phàm, nói: “Mong tôn giả giúp đệ tử mang nó về giao cho sư phụ của đệ tử, là Tần Kha đã phụ lòng kỳ vọng của sư phụ, nhưng cầu xin mọi người đừng trách tội Trọng Tử sư muội.”

“Là do ta vô dụng, không thể mở cho muội một con đường để muội quay đầu lại.” Hắn gắng sức kéo Trọng Tử lại gần. “Muội đừng tùy tiện tự khiến mình tổn thương thêm nữa.”

©STE.NT

Biết rõ không còn đường nào để đi nên hắn không khuyên nàng quay đầu lại, chỉ mong nàng có thể yêu quý, gìn giữ chính bản thân mình, đừng để mình hứng chịu thêm thương tổn.

Thế giới ngập tràn tuyết trắng trong nháy mắt đã biến thành biển rộng mênh mông.

Dưới lòng bàn chân không còn là sườn núi mà là lưng của một con cá khổng lồ.

Lưng cá nhấp nhô, tròng trành giữa mặt biển, từng cơn gió hiu hiu thổi tới kèm theo tiếng sóng biển gầm vang và những tiếng kêu chói tai của loài hải âu. Chuyện cũ như đang tái hiện.

“Cả cuộc đời này, ta vốn lập chí tu tiên, nhưng nếu có kiếp sau, ta và muội đừng gia nhập Tiên môn nữa nhé, được không?”

“Ta còn có kiếp sau sao?”

Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tuyết nhưng không hề lạnh lùng, hắn mỉm cười, nói: “Nhất định sẽ có.”

Bóng hình ấy rốt cuộc cũng ngã xuống rồi kéo theo nàng ngã ngồi xuống mặt đất.

Ảo ảnh được tạo ra bằng chút pháp lực cuối cùng của Tần Kha bỗng chốc tan biến. Một bóng người chợt thét lên một tiếng rồi nhanh chóng nhào đến, khóc nức nở. Đó chính là Tư Mã Diệu Nguyên, nàng ta đã bám theo Tần Kha đến đây.

Cơ thể Tần Kha vẫn còn ấm, Trọng Tử ôm chặt hắn vào lòng, không nói một lời, cũng không rơi lệ.

Năm đó, trong tiên ngục tối tăm, hắn đã từng ôm vai nàng, nói nàng ngốc ngếch. “Một người đến ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ nổi thì sao có thể trông mong người khác cứu giúp chứ?”

Nhưng bây giờ, hắn vì muốn bảo vệ nàng mà bỏ quên cả bản thân mình.

Từng người, từng người một, tất cả đều bỏ nàng mà đi, tại sao đến hắn, nàng cũng không giữ được? Nàng đã là ma, mãi mãi không thể quay đầu, đến con người kia cũng năm lần bảy lượt truy tìm, ép buộc nàng, vì sao có mỗi hắn là không chịu buông tay? Nàng lúc nào cũng tuyệt tình với hắn như vậy, vì sao hắn không chịu rời xa nàng?

Linh hồn quay về chốn địa phủ, hắn của kiếp sau có còn là tên tiểu công tử cao ngạo, lúc nào cũng ra vẻ ông cụ non nữa không? Một người luôn thông minh, lanh lợi, hành sự cẩn trọng như hắn, kiếp sau xin đừng gặp lại nàng, đừng nên ngốc nghếch như vậy nữa.

“Tần sư huynh! Tần sư huynh, huynh làm sao thế này?” Thấy máu thấm đẫm chiếc áo bào trắng của Tần Kha, Tư Mã Diệu Nguyên như điên dại, rút kiếm hướng về phía Trọng Tử mà chém xuống. “Lại là ngươi, chính ngươi đã giết chết huynh ấy!”

Khuôn mặt Trọng Tử không chút biểu cảm, nàng chỉ lẳng lặng ngồi bất động, ôm Tần Kha giữa nền tuyết băng giá.

Tiên ấn được hình thành, Tư Mã Diệu Nguyên bị chấn động, bước lui lại vài bước mới đứng vững, nàng ta hét lên: “Tôn giả, chính nàng ta đã hại Tần sư huynh!”

“Ngươi hại chết hắn không phải là Trọng Tử, mà chính là ngươi!” Một giọng nói lãnh đạm chợt vang lên.

Khoác trên mình chiếc áo choàng màu lam, bên hông đeo một thanh trường kiếm, Văn Linh Chi chậm rãi đi tới, nói: “Nếu ngươi không rắp tâm mưu đồ bất chính, cố ý tiết lộ nơi giấu Tỏa hồn ti cho Mẫn Tố Thu biết thì tất cả những chuyện này đều không có cơ hội xảy ra.”

“Sư cô nói láo, sao ta có thể hại huynh ấy được chứ?” Tư Mã Diệu Nguyên lắc đầu nguầy nguậy như điên dại, chỉ tay vào Trọng Tử, nói: “Ta chỉ muốn khiến nàng ta đau khổ, để nàng ta nếm thử mùi vị của Tỏa hồn ti mà thôi. Nàng ta là ma, vốn đáng chết, không phải sao? Thực lòng ta không hề có ý muốn hại Tần sư huynh!”

Lúc hạ quyết tâm gọi Tần Kha ra, nàng ta nào biết sẽ có kết cục thế này. Văn Linh Chi nhìn Tần Kha đang nằm bất động trong lòng Trọng Tử, sau đó nhìn sang Lạc Âm Phàm, hành lễ. “Hôm trước, đệ tử Thiên Sơn phái đã đứng ra làm chứng, Nguyệt Kiều lúc còn sống đã tiết lộ rằng y vào tiên ngục làm nhục Trọng Tử, tự ý xông vào băng lao ở Côn Luân đều là do Tư Mã Diệu Nguyên xúi giục, nay Tư Mã Diệu Nguyên còn tiết lộ nơi cất giấu Tỏa hồn ti - báu vật bí mật của bản môn, làm liên lụy tới Trác thiếu phu nhân, sỉ nhục gia phong của Nam Hoa phái, đáng bị xử tội. Linh Chi đã bẩm báo với đốc giáo, đốc giáo hạ lệnh tước bỏ tu vi của Tư Mã Diệu Nguyên, trục xuất khỏi Nam Hoa, đuổi về hoàng cung.”

Lạc Âm Phàm gật đầu một cách cứng nhắc.

Tước bỏ tu vi, trục xuấi khỏi Nam Hoa! Tư Mã Diệu Nguyên như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, lắp bắp nói: “Không, không thể như thế được!”

Văn Linh Chi nói: “Từ lâu ta đã cảnh cáo ngươi, Tư Mã Diệu Nguyên, từ nay về sau ngươi không thể cậy mình là đệ tử Tiên môn nữa rồi.”

“Không thể nào! Sư cô gạt ta!” Tư Mã Diệu Nguyên nói lạc cả giọng. “Ta là công chúa, phụ hoàng ta là hoàng đế chốn nhân gian, chưởng giáo không thể làm như vậy!”

“Ở Tiên môn không có công chúa nào cả.” Văn Linh Chi bình thản nói. “Có những thứ không cần dùng thủ đoạn vẫn có thể đạt được, có những thứ cho dù dùng mọi thủ đoạn, ngươi cũng không bao giờ chiếm được. Trọng Tử nhập ma thật thảm thương, nhưng Tư Mã Diệu Nguyên ạ, thực ra ngươi mới chính là kẻ thảm thương nhất. Vì sao ngươi không quay đầu lại nhìn chính bản thân mình, xem ngươi chỉ vì ghen ghét, đố kỵ mà đã làm ra những việc gì, để mình biến thành người như thế nào? Không có Tần Kha thì ngươi vẫn còn có người khác, có thân phận tôn quý, có chưởng giáo và tiên tôn coi trọng, nhưng bây giờ, ngươi mất tất cả rồi.”

“Ta không tin! Ta muốn gặp chưởng giáo! Ta muốn gặp đốc giáo!”

“Tại ngươi mà Trác thiếu phu nhân mới chết, Tần Kha – đồ đệ của chưởng giáo - cũng phải bỏ mạng, ngươi muốn gặp chưởng giáo và đốc giáo để cầu xin một kết cục như thế nào nữa?”

Tư Mã Diệu Nguyên hoảng loạn, run rẩy ngã quỵ xuống đất.

Đúng vậy, với địa vị công chúa cao quý chốn nhân gian, nàng ta có rất nhiều thứ, có tình yêu thương vô bờ bến của phụ hoàng và mẫu phi, có tư chất tốt để tu tiên, có sự cất nhắc và coi trọng của chưởng giáo và đốc giáo tiên tôn, là nhân vật xuất chúng trong số các tân đệ tử, nhưng chỉ trong một phút sai lầm, nàng ta đã lãng phí tất cả những thứ tốt đẹp nhất ấy của mình vì lòng đố ky và mưu đồ bất chính, không những khiến Mẫn Tố Thu phải tự sát mà còn hại chết Tần Kha! Vài năm gần đây, nàng ta đã dùng những lễ vật đã được chuẩn bị sẵn để mua chuộc lòng người, thế nhưng những người đó có mấy ai là thật tâm đối tốt với nàng ta? Tất thảy đều chỉ nịnh hót nàng ta, chưa từng có ai khuyên can nàng ta lấy một câu. Trọng Tử gặp chuyện chẳng lành còn có người thương hại, bảo vệ, còn nàng ta, gây ra chuyện lớn như vậy cũng không hề có ai đứng ra cầu xin thay. Rốt cuộc Nam Hoa cung không phải là bến đỗ của nàng ta! Bảo nàng ta quay về hoàng cung sao? Từ lâu mẫu phi của nàng ta đã không còn được phụ hoàng sủng ái nữa, đưa nàng ta đến bái nhập Tiên môn là hy vọng và lợi thế duy nhất của bà, giờ phút này nàng ta lại bị trục xuất khỏi Nam Hoa, đối với đứa con gái nhiều năm không gặp này, liệu phụ hoàng có còn cưng chiều, yêu mến nàng ta như trước không? Nàng ta thực sự đã mất tất cả rồi!

Trọng Tử gắng sức ôm Tần Kha đứng lên, không nhìn mọi người dù chỉ là một cái liếc mắt, lập tức hóa thành làn gió, biến mất giữa không trung.

Bầu trời chẳng biết từ lúc nào lại bắt đầu có tuyết rơi, càng lúc càng dày, Lạc Âm Phàm đứng giữa màn tuyết trắng xóa, chiếc áo bào trắng ảm đạm bị gió tuyết bủa vây, cả người tựa một khối băng lạnh lẽo.