← Quay lại trang sách

Chương 55 Kiếm tìm một ánh mắt

Màn đêm dần buông, trong điện vắng lặng như tờ, tối tăm, không chút ánh sáng. Pháp Hoa Diệt vốn luôn canh giữ ngoài điện, nhìn thấy Vong Nguyệt thì lập tức hành lễ rồi lui ra ngoài. Vong Nguyệt vừa vào điện đã nhìn thấy Trọng Tử đang nghiêng người dựa vào chiếc giường thạch anh, vẻ mặt có chút thất thần.

Hàng mi cong dài không hề lay động, cặp mắt phượng trống rỗng, vô hồn, tựa hồ đang nhìn vào một thứ rất gần nhưng dường như lại đang dõi mắt về một khoảng không rất xa. Mái tóc dài màu đỏ sậm làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn, trắng hồng, đẹp đến nao lòng.

Bản thân Trọng Tử có mối quan hệ mật thiết với tương lai của ma cung, số phận đã được định đoạt trước, là hy vọng của Ma tộc, đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng trái tim lương thiện của nàng chưa lúc nào thay đổi. Từ lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên, hắn đã biết thiếu nữ này không thuộc về Ma tộc, không thuộc về Ma thần.

Còn hắn, từ một người đứng ngoài rốt cuộc đã tự sắm cho mình một vai trong trò vui ấy. Nếu chưa từng hay biết tầm quan trọng của nàng đối với Ma tộc thì có lẽ… có lẽ hắn…

Không có cái “có lẽ” nào cả.

Vong Nguyệt thở dài, hiếm khi thấy hắn có cảm giác tiếc hận như thế này.

Hắn cúi người, ôm nàng vào lòng như ôm một đứa trẻ, dịu dàng nói: “Sao thế, mềm lòng rồi à?”

Trọng Tử ban đầu không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã phản ứng kịp, cười nhạt nói: “Có người vì ta mà chết, cuối cùng thì ta cũng đã cảm động.”

“Nàng còn không chịu dâng hiến mình cho ta sao?”

“Ta chỉ là một thanh kiếm, Thánh quân muốn thì cứ lấy đi!”

Đôi môi lạnh băng khẽ chạm vào khuôn mặt Trọng Tử, cảm giác vô cùng kỳ quái, hơi thở trong bóng tối toát lên vẻ mê hoặc.

Trọng Tử kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không phản ứng kịp.

Thiếu nữ vốn không thuộc về ma giới này lại nhận được một nụ hôn chân thành từ hắn, Vong Nguyệt “ừm” một tiếng, nói: “Nếu nàng có thể thấy được đôi mắt của ta thì ta có thể đáp ứng nàng một việc, kể cả việc chữa lành cho cơ thể nàng hay lấy Nghịch Luân kiếm đang ký sinh trong người nàng ra.”

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Trọng Tử, khóe môi khẽ cong lên: “Ta không nói đùa đâu.”

Trọng Tử nhìn hắn một lát rồi cúi đầu nói: “Ta không cần.”

Vong Nguyệt cũng không ép buộc nàng: “Nàng mệt rồi, mau ngủ đi!”

“Bị ngươi ôm, đêm nay ta sẽ không ngủ được.”

“Nàng sợ ta à?”

“Sợ!” Một lần nữa Trọng Tử ngẩng lên nhìn hắn, nói từng từ. “Mọi người ở đây ai cũng sợ Thánh quân.”

Đông qua xuân tới, đối với những người đang muốn cứu vãn một thứ gì đó, thì luôn cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, nhưng đối với những người muốn kết thúc tất cả thì dường như thời gian giống một con ốc sên, bò mãi bò mãi, rất chậm chạp.

Lúc Pháp Hoa Diệt bước vào tẩm điện, Trọng Tử đang nằm chợp mắt trong lòng Vong Nguyệt.

“Lạc Âm Phàm muốn gặp hoàng hậu.”

“Hoàng hậu của ta, người này lại đến nữa rồi, nàng có muốn ta ra ngoài kia đánhđuổi hắn đi không?” Vong Nguyệt buông tiếng thở dài.

Tròn nửa năm qua, ngày nào Lạc Âm Phàm cũng chờ nàng ở ngoài Thủy Nguyệt thành, Trọng Tử đương nhiên chưa từng ra đó gặp chàng. Nhưng ngược lại, trong khoảng thời gian này, toàn bộ đám ma binh trông coi Thủy Nguyệt thành đã bị một phen kinh hồn bạt vía, không ít tên bị Lạc Âm Phàm bắt được, nhưng cũng may chàng phá lệ lưu tình, không giết một tên nào, chỉ thả chúng về báo tin.

“Hắn nói muốn gặp ta là có thể gặp ngay sao?” Trọng Tử hé mắt nhìn, bực mình quát. “Ngươi coi những lời nói của tôn giả chốn tiên giới như mệnh lệnh của Thánh quân từ lúc nào thế?”

Pháp Hoa Diệt vội nói: “Thuộc hạ không dám, chỉ là hắn đang bắt giữ Dục Ma Tâm.”

Trọng Tử cảm thấy hơi bất ngờ: “Dục Ma Tâm từ lâu đã không còn là hộ pháp của ma cung nữa, hắn muốn giết cứ giết, có liên quan gì tới ta?”

Đã có được câu trả lời, Pháp Hoa Diệt lập tức hùa theo: “Đúng vậy đấy ạ! Dục Ma Tâm tự ý rời bỏ thánh cung, phụ công Thánh quân nhiều năm giáo dưỡng, đáng lẽ hắn phải chết từ lâu rồi, thuộc hạ sẽ lập tức phái người đến đó từ chối hắn. ”

Trọng Tử giơ tay lên, nói: “Việc này ta khắc có cách giải quyết, ngươi không cần phải xía vào.”

Pháp Hoa Diệt vâng lệnh lui ra ngoài.

Vong Nguyệt nói: “Hoàng hậu vẫn muốn đi gặp hắn sao?”

Trọng Tử nói: “Ngươi nắm chắc như trong lòng bàn tay cơ mà.”

Vong Nguyệt cười, nói: “Mộng Cơ nói quan hệ giữa nàng và hắn có chút gì đó không rõ ràng.”

Trọng Tử ngồi thẳng dậy, nói: “Thánh quân tin nàng ta mà không tin ta sao?”

“Ta tin nàng ấy.” Vong Nguyệt lại vuốt ve khuôn mặt Trọng Tử, nói: “Đáng tiếc nàng là ma, không thể phản bội Ma thần, hắn là tiên, sao có thể sẵn lòng ở chung với ma được chứ? Nàng căn bản không thể có hắn.”

“Không cần ngươi phải nhắc nhở.”

“Nàng đi đi!”

Tuyết đã tan từ lâu, phong cảnh ngoài Thủy Nguyệt thành lại biến đổi, cả sườn núi xanh ngắt một màu, cây cối vươn mình trong gió xuân.

Chiếc áo bào trắng làm nổi bật một bóng người trong trẻo mà lạnh lùng, giống hệt tư thế khi chàng đứng giữa khung trời tuyết ngày hôm đó, tựa như chàng không hề cử động, cứ đứng như vậy từ mùa đông cho đến tận bây giờ.

Dục Ma Tâm ngã sóng soài trên mặt đất, mắt khép hờ.

Trọng Tử ngự phong đi tới, phiêu nhiên đáp xuống mặt đất, một lọn tóc dài bị gió thổi vương lên khóe môi rồi được hai ngón tay thon dài, trắng trẻo nhẹ nhàng vén lên, động tác ấy khiến nàng trở nên xinh đẹp hơn.

“Chàng tìm ta?” Giọng nói lộ vẻ ám muội.

Thật bất ngờ, Lạc Âm Phàm nghe thấy vậy cũng không cảm thấy xấu hổ hay tức giận, chàng xoay mặt nhìn nàng, hay con ngươi đen láy sâu không thấy đáy, dường như muốn giấu cả người nàng vào đáy mắt sâu thẳm ấy.

Dục Ma Tâm từ dưới đất bò dậy, không nói một lời cảm tạ, quay gót rời đi.

Trọng Tử kéo hắn lại, nói: “Chính hắn đã giết chết Âm Thủy Tiên, ngươi không tìm hắn báo thù sao?”

Vài năm không gặp, bộ mặt quỷ của Dục Ma Tâm đã không còn vẻ dữ tợn như trước mà toát lên nét yên bình và ôn nhu, Dục Ma Tâm thản nhiên nói: “Đó là con đường mà nàng ấy đã chọn, ta báo thù cái gì và báo thù cho ai đây?”

“Nhưng ta tới đây là để cứu ngươi, ngươi không thể cứ thế mà đi được.” Trọng Tử nói. “Bây giờ Thánh quân đang hoài nghi ta và hắn có quan hệ ám muội, giờ ngươi rời đi, chúng ta ở lại đây cô nam quả nữ, khó đảm bảo là sẽ không nảy sinh lời ong tiếng ve, đến lúc đó dù ta có lý lẽ cũng không thể nói cho rõ ràng được.”

Dục Ma Tâm nghe nàng nói thế thì mồm miệng há hốc, dở khóc dở cười.

Sắc mặt Lạc Âm Phàm chợt trắng bệch nhưng chàng không tranh cãi với nàng.

Dục Ma Tâm đưa mắt nhìn chàng rồi lại nhìn sang nàng, nở nụ cười khiên cưỡng. “Ngươi không phải là Thủy Tiên.”

“Ta cũng giống nàng thôi.” Thấy thần sắc người kia rõ ràng đã trở nên cứng đờ, Trọng Tử ngừng lại giây lát, khóe môi chợt cong lên vẻ giễu cợt. “Ta nói ta cũng giống Thủy Tiên, ngươi có tin không? Ai cũng biết, hiện giờ hắn chỉ hận không thể giết chết ta, tên nghiệp chướng không biết hổ thẹn.”

“Trọng Nhi!”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, vừa có vẻ trách cứ lại vừa có vẻ bất đắc dĩ, ngay cả khi nàng có chết hàng nghìn, hàng vạn lần, hóa thành tro bụi hay nát bấy như đống bùn thì nàng vẫn có thể nhớ rõ giọng nói này.

Trọng Tử nhìn chàng giây lát rồi nói: “Ngươi đã nhớ lại ư?”

Lạc Âm Phàm ngầm thừa nhận.

Chàng lại đang áy náy đó ư? Trọng Tử càng thấy nực cười. Một người như vậy, nếu nói chàng vô tình thì khi biết rõ không thể sửa chữa được, không thể cứu vãn nổi, sao chàng còn nỗ lực ngăn cản, không biết tự lượng sức mình mà muốn đi cứu nàng? Nếu nói chàng hữu tình thì tất cả những lời chàng nói, tất cả những việc chàng làm đều thể hiện sự vô tình đến cực điểm. Chàng luôn tàn nhẫn, xuống tay với nàng quá tuyệt tình, nàng có ngày hôm nay hoàn toàn là do chàng và những người đó chung tay tạo thành. Nếu ai đó hỏi chàng có bao giờ hối hận không, chàng tuyệt nhiên sẽ trả lời rằng chàng chưa từng hối hận, thế nhưng chàng lại luôn có cảm giác áy náy, đây không phải là tự ngược đãi mình sao?

Nếu chàng đã lựa chọn sự quên lãng, hôm nay nhớ lại còn có nghĩa lý gì? Đáng lẽ chàng nên tiếp tục lãng quên mới phải.

Trọng Tử không nói một lời, xoay người định rời đi.

“Trọng Nhi!” Chàng rốt cuộc cũng lên tiếng. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là quay về ma cung rồi.”

“Đó không phải là nơi ngươi nên ở.”

Trọng Tử không hề cảm thấy bất ngờ, nàng nói: “Lời ngươi nói nghe thật kỳ quái, bây giờ ta đã là hoàng hậu của ma cung, không quay về đó thì chẳng lẽ ở lại bên ngoài? Cửu U đang chờ ta quay về, ta đi lâu như vậy rồi, chàng nhất định rất lo lắng.”

Cửu U, lại là Cửu U! Biết rõ ràng là nàng chỉ cố ý nói vậy nhưng khi nghe những lời này, Lạc Âm Phàm vẫn cảm thấy vô cùng tức tối. Chàng cố gắng trấn tĩnh lại rồi nói: “Cửu U thực sự không phải là người đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

“Chàng là phu quân của ta, người người đều biết chàng không hề đơn giản vì chàng đường đường là Ma tôn mạnh nhất ma giới.” Trọng Tử nhướng mày, nói: “Sao vậy, lẽ nào ngươi đang ghen ư?”

Phu quân? Nàng thừa nhận hắn là phu quân của nàng? Nàng bị hắn lợi dụng mà không biết, nhất định chàng sẽ tự tay giết chết hắn! Bờ môi mỏng của Lạc Âm Phàm khẽ nhếch lên, ánh mắt tựa hồ muốn tóe lửa.

Dục Ma Tâm nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ thì khó tránh khỏi có chút ngây ngốc, cũng có chút nực cười, hắn không ngờ Trọng Tử lại dám nói những lời như vậy đối với người đã từng là sư phụ của nàng, rõ ràng nàng đang muốn chọc giận Lạc Âm Phàm, dường như cuộc đối thoại này không giống với mối quan hệ sư đồ thông thường cho lắm.

Trọng Tử thu hồi vẻ đùa cợt, nói: “Lạc Âm Phàm, ngươi muốn gặp ta, ta đã tới đây rồi, người còn điều gì cần nói thì mời nói rõ đi!”

“Theo ta trở về!”

“Ngươi biết là ta không thể mà.”

“Ta đưa ngươi đi.”

Nụ cười bỡn cợt từ từ tan biến, Trọng Tử vội nhấc chân, định rời đi.

“Hắn đã trúng dục độc.” Dục Ma Tâm bỗng lên tiếng.

Hai người đồng thời cứng đờ.

Trọng Tử chậm rãi quay người lại, lẩm bẩm: “Ngươi nói cái gì?”

“Hắn trúng dục độc đã nhiều năm nay rồi.” Dục Ma Tâm xác nhận lại lần nữa. Do tu vi của Lạc Âm Phàm quá cao, trong người chàng lại ẩn giấu dục độc quá sâu nên đến bây giờ hắn mới nhìn ra được. Không có điều gì khiến Dục Ma Tâm cảm thấy bất ngờ hơn việc này. Người người đều nói Lạc Âm Phàm là vị tôn giả có tu vi cao nhất tiên giới hiện nay, chàng gần như được so sánh với các vị thần tiên trên thiên giới, hoàn mỹ đến độ không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào. Không ngờ người như vậy cũng có dục vọng nên mới bị loại dục độc tầm thường này quấy nhiễu, nếu chuyện này mà dồn đại ra ngoài thì xem ra đây đúng là chuyện lạ nhất lục giới.

Bí mật ẩn giấu bấy lâu cuối cùng cũng bị vạch trần, khuôn mặt tuấn tú trong giây lát trở nên trắng bệch, vẻ trấn tĩnh giả tạo khó mà duy trì được nữa. Chàng đứng yên, người cứng đờ, không hề nhúc nhích, tựa như đã mất đi linh hồn, chỉ còn là một cái xác trống rỗng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái cũng có thể khiến chàng ngã quỵ.

Dục độc, đây mới là câu trả lời đúng đắn nhất. Hóa ra là trúng dục độc! Chẳng trách đêm đó chàng lại bất thường như vậy. Đó vốn chẳng phải do tẩu hỏa nhập ma! Hóa ra thứ mà chàng cần phải lãng quên không phải là tình yêu của nàng, hóa ra chàng đối với nàng…

Trọng Tử cúi đầu, cắn ống tay áo rồi cười rộ lên, cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt.

Một người gần như hoàn mỹ, lúc nào cũng lấy đạo đức và trách nhiệm ra để trói buộc bản thân, bỗng một ngày phát hiện ra, mình đã nảy sinh tình yêu và dục vọng với chính đồ đệ của mình, chắc hẳn lúc đó chàng đã vô cùng xấu hổ, giận dữ và tuyệt vọng, thế nên chàng mới lựa chọn cách dối gạt nàng, lãng quên nàng?

Dục Ma Tâm kinh ngạc hoài nghi: “Ngươi…”

“Ta không sao.” Trọng Tử xua tay, đứng thẳng người dậy, nói. “Không ngờ đường đường là Trọng Hoa tôn giả mà cũng bị dục độc quấy nhiễu, ta còn tưởng hắn thực sự vô tình, vô dục như những lời đồn đại chứ, ngươi cứ đi trước đi!”

Dục Ma Tâm nhìn hai người trong giây lát rồi xoay người rời đi.

Bốn bề vô cùng yên tĩnh, dường như cả không gian và thời gian đều lắng đọng.

Trọng Tử ngẩng mặt nhìn chàng, nước mắt không kìm nén được mà trào ra, vẻ mặt đông cứng. “Ngươi muốn nói với ta những gì? Đêm đó, ngươi thực sự bị tẩu hỏa nhập ma ư?”

Sắc mặt Lạc Âm Phàm càng lúc càng tái nhợt nhưng giọng nói lại bĩnh tĩnh đến lạ: “Đúng vậy.”

Dù đã từng xảy ra chuyện gì thì cũng là sai trái, là không nên xảy ra, dù chàng có yêu nàng hay không thì cũng không thể thay đổi được mối quan hệ sư đồ giữa họ.

“Ngươi còn muốn nói dối ta nữa sao, ngươi thực sự không yêu ta ư?” Trọng Tử lắc đầu, nói. “Hay là ngươi lại không muốn dứt khoát nói với ta rằng, ngươi lại quên ta rồi?”

“Là ta có lỗi với ngươi.”

“Còn gì nữa?”

“Ngươi không nên ở lại ma cung.”

“Vậy thì phải theo ngươi tới băng lao sao?”

“Ta sẽ đưa ngươi đi!” Lạc Âm Phàm nói rõ ràng từng từ. “Vi sư sẽ từ bỏ ngôi vị tiên minh thủ tọa rồi đưa ngươi đi.”

“Sư phụ?”

“Sư phụ” đã từng là từ thần thánh nhất, hôm nay lại được nghe nàng gọi nhưng giọng điệu của nàng đầy vẻ châm chọc khiến chàng cảm thấy hai từ này vô cùng hèn mọn. Lúc này, chàng không biết nên nói gì mới phải.

Nhất định phải như thế sao, Trọng Nhi?

Đối diện với ánh mắt của chàng, Trọng Tử trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ngươi thừa biết ta thực sự mong muốn điều gì, ngươi còn muốn đưa ta đi sao?”

Đó là một yêu cầu đủ để hủy hoại thanh danh một đời và vinh quang nửa đời của chàng.

Lạc Âm Phàm lắc đầu, nói: “Ta đưa ngươi đi, nhưng…”

“Nhưng ngươi không thể đáp ứng ta.” Trọng Tử giúp chàng nói nốt nửa câu còn lại. “Đường đường là Trọng Hoa tôn giả mà lại liều mình đến tận đây để đưa đồ đệ của mình rời đi, chẳng qua chỉ vì muốn làm người khác cảm động, cũng là bảo toàn cái thanh danh sư phụ tốt của ngươi mà thôi.”

Lạc Âm Phàm nghẹn lời, khóe môi co giật, không biết nên nói gì.

Trong khoảnh khắc ký ức được khôi phục, trái tim chàng gần như đã chết, không đủ sức nhớ lại cặp mắt vô hồn, không tức giận, không oán hận của nàng khi đối mặt với mũi kiếm chàng chém tới, cũng không đủ can đảm để tưởng tượng tới cảnh khi bị chàng bỏ rơi, nàng đã cảm thấy tuyệt vọng thế nào.

Lúc này phải giải thích với nàng như thế nào đây? Làm sao chàng có thể thừa nhận tất cả những điều này?

Chính tay chàng đã đẩy nàng tới bước đường cùng, chỉ cần một giọt nước mắt phượng hoàng cũng khiến chàng quên đi tiểu đồ đệ mà chàng luôn yêu thương, bảo vệ. Một con người tự phụ như chàng, thượng đức như chàng, thật khó có thể tiếp nhận chuyện này, càng không có cách nào thay đổi được mọi việc. Không phải là chàng lo sợ những lời đồn đại mà bản chất của việc này vốn đã là sai lầm, bảo chàng phải đáp ứng nàng thế nào đây? Cho dù những khác đều công nhận chuyện giữa chàng và nàng thì chàng cũng không bao giờ làm những việc bại hoại luân thường như vậy, chàng vĩnh viễn là sư phụ của nàng, nàng yêu chàng đã là một nghiệp chướng nặng nề rồi, sao chàng có thể hồ đồ theo nàng được chứ? [1]

[1] Thượng đức: luôn luôn coi trọng phẩm hạnh, đạo đức.

Chàng có thể suốt đời bầu bạn bên nàng, có thể vĩnh viễn phải chịu cảnh khó xử khi đối mặt với nàng, thậm chí có thể đánh đổi cả tính mạng để trả nợ nàng, nhưng chàng không thể đáp ứng yêu cầu này của nàng, như vậy cả chàng và nàng sẽ mãi mãi là tội nghiệt của lục giới.

Trọng Tử quan sát chàng một lát rồi cười nhạt, nói: “Được thôi, trước tiên ngươi phải để ta phong ấn tiên lực của ngươi đã rồi ta sẽ đi theo ngươi.”

Lạc Âm Phàm không nói gì, tiên ấn hộ thể lóe lên hai tia sáng rồi biến mất.

Một luồng ma ấn đánh vào người chàng.

Gân mạch bị luồng ma ấn kia khống chế, linh lực khó có thể gắn kết lại được, tôn giả mạnh nhất tiên giới lúc này chẳng khác gì một người bình thường, nếu nhân cơ hội này mà tấn công thì chàng nhất định sẽ không có khả năng phản kháng.

Trọng Tử đi tới trước mặt chàng, nhẹ giọng cười. “Lạc Âm Phàm, ta lừa ngươi đấy!”

Đối diện với sự bỡn cợt này, Lạc Âm Phàm không cảm thấy bất ngờ, cũng không hề tức giận.

Như thế này có thể ít nhiều giải bớt nỗi oán hận trong lòng nàng không, Trọng Nhi?

“Ngươi thừa biết ta sẽ không giết ngươi nên ngươi không thèm quan tâm tới sự an nguy của bản thân.” Vẻ giận dữ thoáng hiện lên rồi biến mất, Trọng Tử khẽ “hừ” một tiếng, sóng mắt lay động, nổi lên một tia tà ác. “Thế nhưng khống chế được ngươi thì đối phó với Tiên môn không còn là việc khó khăn nữa rồi.”

“Trọng Nhi!” Chàng quả nhiên cất tiếng.

“Ngươi còn muốn cầu xin ta sao?” Trọng Tử quàng cánh tay quanh cổ chàng, chậm rãi vít xuống khiến chàng phải khom lưng, cúi đầu.

Đôi môi kiều diễm càng lúc càng đến gần, căng mọng, đầy quyến rũ, kéo theo ký ức đêm đó ùa về. Trái tim Lạc Âm Phàm chợt nảy lên, chàng lập tức nhắm mắt, cau mày.

Một luồng hơi thở nhẹ nhàng, mềm mại mang theo mùi hương như mộng như ảo, tựa như hoa lan mà chẳng phải lan, tựa như xạ hương nhưng cũng không phải xạ hương, đôi môi như xa như gần rồi cuối cùng dừng lại ở một cự ly rất ám muội.

Khoảng cách gần nhất nhưng cũng là xa nhất.

Trên khuôn mặt điềm tĩnh đó có vẻ bất đắc dĩ, xấu hổ, nhẫn nại và chút cảm xúc chán ghét ẩn sâu tận đáy lòng.

Một lát sau, nàng buông chàng ra.

Hai hàng lông mày dần dần dãn ra, Lạc Âm Phàm thở phào nhẹ nhõm, khẽ mở mắt, khuôn mặt vẫn còn nóng bừng.

Vì sao chàng lại căng thẳng như vậy?

Có lẽ chính chàng cũng không hiểu rõ hoặc chàng đã cố quên đi.

Trọng Tử nở nụ cười nhạt, nói: “Có phải ngươi rất muốn một kiếm giết chết nữ ma đầu không biết hổ thẹn như ta không?”

Lạc Âm Phàm đứng thẳng người dậy, không đáp nửa lời.

Trọng Tử rút tay lại, lùi về phía sau, chiếc áo lụa mỏng theo làn gió mà tung bay, gương mặt nàng vẫn rất xinh đẹp. Nàng nói: “Nếu ngươi nói muốn dẫn ta đi sớm hơn chút nữa thì ta có thể từ bỏ tất cả để theo ngươi tới cùng trời cuối đất. Đáng tiếc, con bé đồ đệ ngốc nghếch ấy của ngươi đã chết rồi, bây giờ ta là Trọng Cơ, hoàng hậu của Cửu U. Nể tình ngươi từng là sư phụ của ta, có ân tình với ta, từng vì ta mà áy náy, đau lòng, chuyện trước kia ta không tính toán, so đo với ngươi nữa. Pháp lực ta có được ngày hôm nay là do phụ thân ta truyền lại, tính mệnh của ta là do đại thúc cứu, địa vị của ta là do Cửu U ban cho, ngoài ta, còn có Thiên Chi Tà, Yên Chân Châu, Âm Thủy Tiên, Tần Kha, tất cả những người yêu thương ta, ngay cả những người mưu mô hãm hại ta cũng đều đã vì ta mà chết, ta nợ bọn họ một mối ân tình, nhưng chỉ có mình ngươi là ta chẳng nợ gì hết, ngươi dựa vào đâu mà muốn ta đi theo ngươi kia chứ?”

Nàng dang rộng hai cánh tay, rất tự nhiên xoay một vòng trước mặt Lạc Âm Phàm, nói: “Chắc hẳn ngươi cũng đoán được, cơ thể ta đã bị hủy hoại từ lâu, chẳng qua là ta lấy thân tuẫn kiếm, dựa vào Ma kiếm để chống đỡ nên bây giờ đến ma cũng không phải thân phận thật của ta. Lẽ nào ngươi thật sự mong muốn mang một thanh kiếm cùng ngươi hành tẩu giang hồ? Ngươi nên nhớ, Thiên ma chính là kẻ hùng mạnh và cực đoan nhất ma giới, ma khí trên thân kiếm sớm muộn gì cũng sẽ khiến ta mất hết tâm tính, lúc đó ngươi sẽ gặp khó khăn trong việc khống chế ta. Đến lúc ấy, vì Tiên môn và sinh linh bách tính của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Lại đem ta nhốt vào băng lao một lần nữa, hay là đợi ngươi tu thành Kính tâm thuật rồi đem cả ta cùng thanh kiếm đi tịnh hóa luôn thể?”

Lạc Âm Phàm đứng đó, chiếc áo bào trắng bị gió thổi khẽ lay động, nhưng giọng nói của chàng thì kiên định đến lạ: “Bất luận là bị nhốt ở băng lao hay bị tịnh hóa, vi sư cũng sẽ ở bên cạnh ngươi. Ngươi không nên tiếp tục sai trái nữa, đến Nghịch Luân năm xưa còn thất bại, sao ngươi có thể thành công được đây? Nếu cứ bước tiếp trên con đường này thì muôn đời muôn kiếp ngươi cũng không bao giờ quay đầu lại được.”

“Ta muôn đời muôn kiếp không quay đầu lại được thì có liên quan gì đến ngươi?” Trọng Tử khẽ vuốt ve ống tay áo màu đen viền đỏ sậm, nói. “Ngươi cho rằng việc ngươi từ bỏ ngôi vị tiên minh thủ tọa đã là một hy sinh lớn lao nên ta phải có trách nhiệm tha thứ cho ngươi hay sao?”

Lạc Âm Phàm sửng sốt, không thốt nên lời.

“Ngươi đừng nói ngươi dẫn ta đi là vì muốn cứu ta. Đó chẳng qua chỉ là ngươi không thể rũ bỏ trách nhiệm của mình mà thôi.” Trọng Tử thản nhiên nói. “Thứ mà ngươi đời đời ghi nhớ vẫn chỉ là Tiên môn và sinh linh bách tính. Ngươi cảm thấy hoảng sợ chẳng qua là bởi tất thảy những việc này đều do chính tay ngươi tạo ta, đó là tội nghiệt ngươi đáng phải gánh chịu. Ngươi làm những việc này chỉ là muốn bù đắp lại tất cả những sai lầm mà ngươi gây ra. Ngươi hối hận, chỉ bằng cứ giết chết ta đi, như vậy ngươi có thể cảm thấy áy náy nhưng cũng có thể nhìn thấy thiên hạ thái bình…”

“Trọng Nhi!” Không phải như vậy đâu!

“Những gì ta không có được, ta nhất định sẽ giành lấy!” Giọng nói của Trọng Tử bỗng trở nên băng giá, trong hai con ngươi màu đỏ sậm tràn ngập luồng sát khí vô cùng yêu mị. Nàng nói tiếp: “Bị đẩy đến bước đường ngày hôm nay, ta không thể cam tâm thêm nữa! Chính bọn người Ngu Độ đã ép ta phải nhập ma, ta nhất định sẽ tiêu diệt Tiên môn, khiến cả lục giới phải nhập ma.”

Thấy tâm ma của nàng càng lúc càng mạnh, Lạc Âm Phàm cả kinh nói lớn: “Trọng Nhi! Không được hành sự tùy tiện!”

“Ta hành sự tùy tiện sao?” Trọng Tử như vừa nghe được một câu chuyện hết sức nực cười. “Lạc Âm Phàm, rõ ràng ngươi đang nói dối! Ngươi luôn miệng nói muốn đưa ta đi vì sinh linh bách tính, là vì muốn giúp ta quay đầu lại, thế nhưng lẽ nào ngươi không muốn có được ta?”

Lạc Âm Phàm khẽ mím chặt đôi môi mỏng, trong đáy mắt lóe lên một tia đau khổ đến cùng cực.

Yêu nhưng lại không thể yêu, vì thế tình yêu này trở thành một thứ không sao chịu đựng nổi, bởi đáng lẽ nó không nên nảy sinh.

“Không được càn quấy nữa!”

Trọng Tử chỉ nở một nụ cười rồi nhanh chóng bước tới bên cạnh Lạc Âm Phàm, nhẹ nhàng thổi một làn hơi mờ ám vào sau gáy chàng, nói: “Tại sao ngươi không thể thanh trừ dục độc trong người ngươi? Tại sao ngươi không nói cho ai biết chuyện này?”

“Việc này không quan trọng.”

“Có thật là ngươi không quan tâm tới chuyện ta đã là hoàng hậu của Cửu U không? Mấy năm nay, đêm nào ta cũng ở trong ma cung, cùng Cửu U tình nồng ý mật, ngươi không ghen chút nào sao? Bây giờ ngươi nhất quyết muốn đưa ta đi, thực sự là không muốn ta có bất cứ quan hệ nào với phu quân của ta nữa sao?”

“Đủ rồi!” Giọng nói của Lạc Âm Phàm bỗng lạnh đến thấu xương.

Chàng vội nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy, cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc, nếu không, chàng không dám đảm bảo là mình sẽ không giáng cho nàng hai cái bạt tai, để nàng tỉnh táo trở lại, để nàng biết mình đang làm những chuyện hoang đường như thế nào và thấy rõ dáng vẻ của nàng khi đứng trước mặt chàng mà nói những lời vô sỉ ấy! Cũng là để nàng có thể thấy rõ mục đích thực sự của tên Cửu U hèn hạ!

Trọng Tử không thèm đếm xỉa đến phản ứng của Lạc Âm Phàm, nàng vòng đến trước mặt chàng, nhìn thẳng vào hai con ngươi đen sâu thẳm, nói: “Ngươi cho rằng trong thiên hạ chỉ có một mình Lạc Âm Phàm ngươi là đáng để ta thích sao? Cửu U hoàn toàn có thể thay thế ngươi, chàng có sức mạnh, dáng dấp cũng không hề thua kém ngươi, lại bảo vệ được ta, yêu thương ta, mỗi khi ta giật mình tỉnh giấc đều thấy mình đang nằm trong vòng tay yêu thương của chàng…”

“Bốp” một tiếng, một cái tát như trời giáng vang lên.

Trọng Tử bị tát mạnh đến mức mặt lệch hẳn sang một bên, lưng gập xuống.

Cái tát vừa giáng xuống, Lạc Âm Phàm lập tức nhận ra mình lại phạm sai lầm, nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh nàng nằm dưới thân một nam nhân khác, hầu hạ hắn cả đêm, sự ghen tuông điên cuồng lại nổi lên, ức chế đến nỗi trong lòng tràn ngập sự chán ghét, chàng liền lùi lại hai bước.

Trên má dần nổi rõ dấu vết của năm đầu ngón tay nhưng Trọng Tử không cảm thấy đau. Nàng vịn vào tảng đá, đứng bật dậy, nhìn chàng rồi thản nhiên nói: “Năm đó Tiên môn truy sát ta gắt gao, ta theo chàng mà sống được đến bây giờ, còn ngươi thì sao? Ngươi đã làm cái gì? Chính tay ngươi giết ta, bẻ gãy xương khớp của ta rồi đem nhốt ta vào băng lao lạnh giá, dùng Tỏa hồn ti hủy hoại thân thể ta. Không có Âm Thủy Tiên, không có Thiên Chi Tà, không có Tần Kha thì có lẽ ta đã lìa xa trần thế này từ lâu rồi! Cứ coi như Cửu U chỉ lợi dụng ta thì sao chứ? Chàng bảo vệ ta, cho ta địa vị, ngươi yêu ta lại chỉ có thể làm ta bị thương tổn, ngươi có tư cách gì để mà tức giận, có tư cách gì mà ghét bỏ ta?”

Sai rồi, chàng lại sai rồi! Lạc Âm Phàm nghẹn lời, không thốt nổi một câu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không biết từ lúc nào chàng lại trở thành một vị sư phụ chỉ biết trách cứ đồ đệ của mình, đánh mắng đồ đệ mỗi khi tức giận. Rõ ràng trong lòng chàng có tà niệm, tại sao có thể dùng cách làm tổn thương nàng để che dấu sai lầm của bản thân? Vì sao ở trước mặt nàng, chàng hết lần này tới lần khác phạm phải sai lầm, vì sao chàng không thể kiềm chế được?

Trái tim sớm đã ngừng đập, lòng nàng cũng đã chết từ lâu, nhưng khi nhìn thấy vẻ chán ghét trên khuôn mặt Lạc Âm Phàm, nàng vẫn có cảm giác lạnh lẽo.

Trọng Tử lùi lại, nói: “Lạc Âm Phàm, ngươi đừng nói muốn giúp ta quay đầu lại nữa, ta không cần đâu! Ngươi đừng trưng cái vẻ đấng cứu thế ấy ra nữa, ngươi không phụ lòng Tiên môn và sinh linh bách tính của ngươi, thế nhưng ngươi lại làm tổn thương ta. Ta có thể hiểu được quyết định của ngươi, nhưng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, trừ phi núi Nam Hoa sụp đổ, nước Tứ Hải cạn kiệt!”

Đừng đi! Đừng quay lại đó!

Bóng dáng nhỏ bé từ từ đi xa dần, Lạc Âm Phàm khẽ giơ tay lên vẻ muốn níu kéo nhưng rốt cuộc vẫn phải bất lực buông tay xuống.

Màn đêm buông xuống ma cung, Vong Nguyệt đang ngồi chờ nàng trên chiếc giường đá tự bao giờ. Trong bóng tối, chiếc nhẫn thạch anh tím trên tay hắn phát ra thứ ánh sáng vô cùng quỷ dị.

Vừa nhìn thấy Trọng Tử, hắn liền giơ bàn tay trái lên, Trọng Tử không tự chủ được, đi tới bên cạnh, thuận thể ngồi lên đùi hắn rồi nằm dựa vào lòng hắn.

Người hắn hoàn toàn băng giá, không có chút ấm ấp nào, toát lên cảm giác đè nén. Hai cánh tay Vong Nguyệt vươn ra, ôm nàng thật chặt. Lúc đầu, nằm trong vòng ôm của hắn, Trọng Tử không sao ngủ nổi, nhưng ngày qua ngày, nàng cũng dần quen với sự có mặt của hắn hằng đêm. Không chỉ vậy, cái ôm này dường như có một sức quyến rũ vô cùng thần bí, hấp dẫn nàng, khiến nàng như lên cơn nghiện, càng ngày càng không muốn rời xa vòng tay của hắn.

Trọng Tử nói: “Ma tính của ta hình như càng ngày càng tăng.”

Vong Nguyệt cúi đầu, khẽ đặt môi lên má nàng một nụ hôn tựa như chuồn chuồn đạp nước rồi nói: “Đó là chuyện tốt, hoàng hậu của ta ạ!”

Trọng Tử giương mắt nhìn hắn, quan sát khuôn mặt hắn, dưới ánh sáng chiếu rọi của thạch anh tím, trên sống mũi cao cao của hắn có bóng mờ, đó vốn là vị trí của đôi mắt hắn nhưng đáng tiếc là chúng đã bị chiếc mũ áo choàng che kín.

“Nàng muốn nhìn đôi mắt của ta sao?”

“Nếu ta có thể nhìn thấy đôi mắt của ngươi thì bất cứ điều gì ngươi cũng có thể đáp ứng ta, phải không?”

“Ta chưa bao giờ nói đùa.”

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Phu quân của nàng.”

Trọng Tử nhanh chóng chìa tay vén chiếc mũ áo choàng của hắn lên nhưng Vọng Nguyệt đã nhanh hơn, hắn giơ tay, tóm gọn cổ tay nàng, nói: “Hoàng hậu, không được chơi xấu như thế!”

Trọng Tử cười nhạt rồi rụt tay về, nói: “Ta chỉ muốn vuốt ve khuôn mặt của phu quân ta một chút thôi, ngươi sợ cái gì chứ?”

“Vậy thì phải chờ tới ngày nàng chủ động hiến thân cho ta.”

“Thay vì đêm nào cũng ở lại đây ôm ta trong lòng mà tâm không loạn, sao Thánh quân không qua chỗ Mộng Cơ, bảo nàng ấy hầu hạ?”

“Ta có hứng thú với nàng hơn.”

“Thánh quân đã mong muốn hầu hạ ta ngủ, nếu ta từ chối thì thật là bất kính.” Trọng Tử mệt mỏi nghiêng người, tìm một vị trí thoải mái hơn trong lòng hắn rồi nhắm mắt, thiếp đi.

Thiên tai nối tiếp thiên tai, nạn đói lan tràn khắp nơi, những xóm làng trước đây từng rất náo nhiệt bây giờ trở nên hoang vắng, tiêu điều, đi đến đâu cũng bắt gặp cảnh giếng nước cạn kiệt, tường gạch đổ nát, rêu xanh phủ kín chân tường, mạng nhện giăng đầy khắp ngõ, trong sân là những đám cỏ dại đua nhau mọc bên các gốc cây, người dân trong thôn, kẻ thì chết đói, kẻ thì rời làng ra đi, chỉ còn lại vài hộ dân cố gắng liều mình bám trụ.

Một ngôi nhà được đắp bằng đất có các ô cửa sổ bằng gỗ, mái hiên lợp bằng cỏ tranh thấp lè tè, bên trong có hai gian phòng nhỏ, bao xung quanh ngôi nhà là một hàng rào được đan bằng nan tre. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang gắng sức múc nước từ một chiếc giếng chưa cạn rồi khệ nệ xách gàu nước ra bãi đất trồng rau trong vườn, tưới từng gáo lên đám rau chẳng mấy tươi tốt.

Phía sau một gốc cây hình như có người đang ẩn nấp.

Dõi mắt về phía gốc cây đó, ông lão chăm chú nhìn thật kỹ, có lẽ do tuổi đã cao, mắt đã mờ nên ông thấy mái tóc dài màu đỏ sẫm của vị cô nương đó bỗng biến thành màu đen tuyền óng ả, gương mặt xinh đẹp có nét gì đó vô cùng quen thuộc.

Ông lão ngây ngươi giây lát, cuối cùng cũng nhận ra, hét lên: “Cô nương đây là… Tiểu chủ nhân?”

Trọng Tử không đáp lời.

“Con đến thăm a bá đấy ư? Còn đứng đó làm gì nữa?” Ông lão vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ném gàu nước xuống đất, bước vội qua mở cửa hàng rào, nói: “Để a bá ngắm con nào, con lớn thật rồi! Đã trở thành một cô nương rồi!”

Trọng Tử chậm rãi tiến vào trong sân, thản nhiên nhìn ngắm cảnh vật xung quanh rồi hỏi: “Mấy năm qua a bá vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe, khỏe lắm!” Ông lão kéo tay nàng, nước mắt chực trào ra, nói: “Hai năm qua tiết trời vô cùng kì quái, nghe người ta đồn đại đó là do một ma đầu hung ác nào đó làm loạn, các vị tiên trưởng đang nghĩ cách đối phó, a bá chỉ sợ con gặp chuyện chẳng lành.”

Ông lão vẫn chưa hay biết ma đầu đáng sợ kia chính là nàng ư? Trọng Tử khẽ nghiêng mặt, cười, nói: “Mấy năm con không đến thăm a bá được, a bá có giận con không?”

“Giận cái gì chứ, tiểu chủ nhân chăm chỉ tu hành là tốt rồi. Hôm trước tôn giả có tới đây, ngài ấy nói với ta, tiểu chủ nhân đang bế quan.” Ông lão quay người đi vào trong nhà tìm ghế.

Trọng Tử giơ một ngón tay lên, trên mặt đất liền xuất hiện một băng ghế dài.

Ông lão vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, khen pháp thuật của Trọng Tử quá lợi hại.

Trọng Tử cũng không có biểu hiện gì, đỡ ông lão ngồi xuống rồi quay mặt nhìn luống rau cùi cọc trong khoảnh vườn, nói: “Không phải con vẫn thường xuyên gửi lương thực về sao, a bá hà tất còn phải làm những việc này?”

“Đúng là con gửi tới đây cho a bá sao? Tôn giả quả nhiên không gạt ta.” Ông lão vui mừng nói. “A bá đâu có ăn hết chỗ lương thực ấy, từ khi ma đầu kia hiện thế, mùa màng thất thu, bên ngoài đầy rẫy người chết đói… Ai dà, dù sao thì a bá cũng nhàn rỗi, trồng trọt vài loại rau để sau này phân phát cho những người khốn khổ hơn mình, cũng coi như là tích đức cho con, mong con sớm tu thành tiên.”

Trọng Tử nghe vậy thì khẽ cười, gật đầu, nói: “Vậy sau này con sẽ gửi nhiều lương thực hơn cho a bá.”

Ông lão vội ngăn lại rồi hỏi kĩ Trọng Tử một số chuyện.

Trọng Tử điềm tĩnh trả lời ông lão từng chuyện một.

Ông lão nghe những câu trả lời của Trọng Tử thì liên tục gật đầu rồi thở dài, nói: “Ta đã nói mà, đi theo tôn giả tu hành không bao giờ sai, hiếm có người nào gặp được một sư phụ giỏi như vậy. Mấy ngày trước a bá bị bệnh, ngài ấy còn đặc biệt gửi thuốc tới cho ta, còn nói con rất có tiền đồ.”

Nàng đã tu thành Thiên ma, có tiền đồ quá đi chứ! Trọng Tử không nhịn nổi cười, nói: “Con sống rất tốt, con đã lập gia đình rồi, tôn giả không nói cho a bá biết sao?”

“Cái gì?” Ông lão cả kinh trừng mắt nhìn Trọng Tử, ngay sau đó vẻ mặt ông lại chuyển sang vui mừng khôn xiết. Ông nói: “Chuyện lớn như vậy mà con không báo cho a bá một tiếng! Con lấy chồng được bao lâu rồi, tiểu tử đó là con cái nhà ai vậy?”

Trọng Tử thẹn thùng nói: “Chàng bận rộn nhiều việc nên không thể cùng con tới đây thăm a bá.”

“Dù bận rộn thế nào thì cũng phải tới chứ!” Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.

Ông lão giật mình, xoay mặt lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào, trong vườn xuất hiện một nam nhân dáng vẻ vô cùng thần bí, cả người hắn như bị bao phủ bởi chiếc áo choàng đen, đến mắt cũng không lộ ra ngoài.

“Công tử đây…”

“Ta chính là tiểu tử kia.” Hắn bật cười giòn giã. “Ta là Vong Nguyệt, ta cũng tới thăm a bá.”

Ông lão bị nụ cười của hắn làm cho khiếp đảm, vội quay sang nhìn Trọng Tử, thấy nàng gật đầu xác nhận, ông mới thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như thấy trang phục hắn vô cùng kì quái, lại còn u ám đến đáng sợ, ông lão vẫn cảm thấy sợ hãi, không dám đi tới kéo hắn cùng ngồi xuống, chỉ tiện miệng trò chuyện vài câu, nhưng càng nói thì càng thấy bất an, cuối cùng không kìm lòng được, ông kéo Trọng Tử sang một bên, thấp giọng hỏi: “Từ lúc nhìn thấy tiểu tử đó, tim a bá cứ như bị ai đó giẫm lên vậy.”

“A bá thấy chàng không giống người tốt ư?” Trọng Tử cười rộ, nói. “A bá cứ yên tâm, tính tình chàng chỉ hơi kỳ quái một chút thôi.”

Ông lão gật đầu, lát sau mới nói, vẻ tiếc nuối: “A bá vốn mong con có thể tìm được một phu quân giống như tôn giả, người như thế sẽ chăm sóc tốt cho con, thôi cũng được, con là một đứa trẻ thông minh, trong lòng con chắc cũng đã tự cân nhắc rồi, a bá tin con đã tìm người thì nhất định không sai.”

Trọng Tử lại cười, nói: “Trước đây con cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ con mới phát hiện, Vong Nguyệt đối với con vẫn là tốt nhất.”

Mặt ông lão dần dãn ra, ông nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bằng mắt, a bá hiểu điều này.”

Trọng Tử đỡ ông lão dậy rồi nói: “Lần này con tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến thăm a bá, sau này con lại phải bế quan tu hành, không thể thường xuyên đến đây được, a bá phải bảo trọng đấy nhé!”

Ông lão cười, nói: “A bá không thiếu cái ăn cái mặc, có điều gì cần phải lo lắng nữa, tiểu chủ nhân nhớ cố gắng chăm chỉ theo tôn giả tu tiên…”

“Nàng hiện giờ không thể theo người khác, chỉ có thể theo ta mà thôi.” Không một tiếng động, Vong Nguyệt đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, chìa tay ôm ngang hông Trọng Tử, kéo vào lòng mình.

Trọng Tử để mặc cho hắn ôm, còn dựa vào lòng hắn, cười nói: “Chàng đừng hù dọa a bá nữa.”

Ông lão quả nhiên càng lúc càng hoảng sợ. Nhìn cảnh hai người thân mật trước mắt mình, ông lại thấy có điều gì đó không đúng lắm, nghi hoặc nói: “Không phải tôn giả đã nói…”

Trọng Tử chớp chớp mắt, nói: “Hiện giờ con đã được gả cho Vong Nguyệt, đương nhiên là phải theo Vong Nguyệt rồi.”

Vong Nguyệt cười nói: “Ta là người tốt.”

Ông lão khẽ ho khan vài tiếng rồi nói: “Được rồi, được rồi, vợ chồng son các con chung sống hòa thuận với nhau như vậy là ta có thể yên tâm rồi.”

Từ khi Thiên ma hiện thế, đại nạn xảy ra liên tiếp, khắp nơi dân cư thưa thớt, đất đai bỏ hoang, một lần nữa trở thành vùng thanh sơn lục thủy, không còn nghe thấy tiếng hát của những người tiều phu lên rừng đốn củi nữa, những cánh rừng âm u, tăm tối, cỏ dại mọc thành bụi, mọi vật đều chìm đắm trong không gian quạnh quẽ, tịch mịch. [2]

[2] Thanh sơn lục thủy: núi non hùng vĩ, sông hồ xanh ngắt, ý nói đến cảnh hoang vu tiêu điều, không có sự sống của con người.

Bên một phiến đá xanh cạnh con đường nhỏ, một đệ tử trẻ tuổi thuộc Trường Sinh cung đang ngự kiếm đi tới, vẻ mặt vô cùng trong sáng, vui tươi.

Bỗng có một trận gió quét qua, dưới tàn cây phía trước mặt hiện ra hai bóng người.

Người tu tiên từ trước đến nay luôn đề cao cảnh giác, cảm nhận được luồng ma khí vô cùng mạnh mẽ, đệ tử kia lập tức dừng bước, bàn tay phải nắm chặt chuôi kiếm, trấn tĩnh nhìn lại.

Đó là bóng hai người, một nam một nữ, đang đứng sóng vai nhau.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Vị cô nương đó có cặp mắt phượng đẹp đến mê hồn, mái tóc dài màu đỏ sậm búi cao, chiếc áo lụa hai màu đen đỏ thướt tha kéo lê vạt ở phía sau, trang sức đeo trên người cũng hết sức tôn quý, trông nàng giống hệt phi tần của một vị thần, nửa cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo, da trắng như tuyết, trên cổ tay có đeo mấy chiếc vòng có màu sắc và chất liệu khác nhau. Bên cạnh là một nam nhân cao hơn nàng một cái đầu, cả người hắn từ đầu đến chân được bao bọc bởi chiếc áo choàng đen rộng rãi, chỉ để lộ cái cằm vô cùng tiêu diễm và khí chất vô cùng thần bí.

Vài năm đã trôi qua nhưng những ký ức về quãng thời gian trước đây vẫn luôn khắc sâu trong tâm khảm, đệ tử kia lập tức nhận ra Trọng Tử, mặt mày trắng bệch, nói: “Ngươi… Tử Ma.”

Hóa ra hắn chính là cậu thiếu niên năm đó Trọng Tử đã cứu.

Trọng Tử nhìn hắn, mỉm cười nói: “Lại gặp nhau rồi.”

Nụ cười kia khiến người nhìn lóa mắt, nó rất đẹp, đẹp đến nỗi như chứa đựng một sức mạnh hủy diệt. Chàng trai đó quả nhiên sửng sốt một lúc lâu, khi phản ứng kịp thì hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn và sợ hãi, đôi tay run lẩy bẩy, đến kiếm cũng không rút ra được.

Trọng Tử chậm rãi bước về phía hắn.

“Ngươi đừng tới đây!” Chàng thiếu niên đó kinh hoảng lùi lại.

Hắn càng như vậy, Trọng Tử lại càng cố tình làm như không để mắt tới.

Thấy không còn đường lui nữa, chàng thiếu niên rốt cuộc cũng nhớ ra thuật độn thổ, liền hốt hoảng niệm chú muốn chạy trốn nhưng lại bị kết giới xung quanh ngăn cản, hắn nhất thời run như cầy sấy.

Trọng Tử trông thấy bộ dạng của hắn thì mất hứng, xoay người, nói: “Thôi bỏ đi, tránh việc hắn muốn bảo toàn sự trong sạch của bản thân mà tự sát như những kẻ kia, người ta nhìn thấy lại tưởng rằng ta bắt nạt trẻ vị thành niên giữa ban ngày ban mặt.”

Vong Nguyệt nói: “Hắn đã vong ân bội nghĩa với nàng, nàng không muốn nghiêm trị hắn ư?”

Trọng Tử nói: “Nghiêm trị hắn thì có ích lợi gì chứ? Chẳng qua là Tiên môn muốn giết ta mà thôi.”

“Nếu như năm đó hắn không trở về báo tin thì Tiên môn không thể tìm thấy nàng nhanh như vậy được, nàng cũng không thể nhanh chóng nhập ma, có thể giờ này nàng vẫn còn được ở lại ngọn núi kia, ngày qua ngày sống một cách thanh tịnh nơi mái nhà tranh ấy.” Vong Nguyệt xuất hiện bên cạnh nàng, trong giọng nói trầm thấp của hắn ẩn chứa sức mê hoặc và kích động đến kỳ lạ. “Nàng đã cứu mạng hắn, hắn lại bán đứng nàng, đối với một kẻ như vậy, nàng vẫn còn mềm lòng mà tha thứ cho hắn được sao?”

Vẻ mặt Trọng Tử bỗng trở nên lạnh lùng, trong đáy mắt mơ hồ hiện lên một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ, rốt cuộc những lời khích bác của Vong Nguyệt cũng đã khiến ma ý trong lòng Trọng Tử cuồn cuộn nổi lên.

“Trong lòng nàng ẩn chứa luồng sát khí trời sinh vô địch thiên hạ, nhưng cả đời nàng chưa từng xuống tay giết người, thế mà bọn chúng vẫn luôn một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết, còn những kẻ vong ân bội nghĩa như hắn vẫn nhởn nhơ sống một cách sung sướng, đã là ma thì khi có thù ắt phải báo.”

“Đáng chết!” Vẻ mặt Trọng Tử không chút thay đổi, nàng giơ cánh tay phải lên, trong lòng bàn tay chợt lóe lên một luồng ánh sáng sắc nhọn, bóng loáng. Trong nháy mắt, ánh sáng đó hóa thành một thanh kiếm màu xanh lam sắc bén, đâm về phía người thiếu niên kia.

Nàng đã là ma, cần phải kiêng nể gì chứ? Tất cả những kẻ đã hại nàng, nàng đều không thể tha thứ.

Thanh kiếm màu lam lặng im lao tới sát yết hầu của thiếu niên kia khiến hắn sợ đến mức choáng váng, bỗng một thanh trường kiếm từ đâu bay đến, chặn đứng đòn công kích của Trọng Tử.

Nhìn thấy người vừa đến, ma ý trong lòng Trọng Tử bị giảm đi phân nữa, nàng nói: “Lạc Âm Phàm, ngươi còn đi theo ta làm gì?”

Lạc Âm Phàm lệnh cho đệ tử kia mau rời đi, sau đó chàng xoay mặt lại nhìn nàng, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ đau đớn, xót xa, sâu thẳm trong cõi lòng là nỗi tuyệt vọng đang dâng tràn.

Nàng nói không sai, sau khi cơ thể bị hủy hoại, nàng đã lấy thân tuẫn kiếm, từ đó thực sự biến thành một nữ ma đầu, tâm trí bắt đầu bị ma khí làm cho rối loạn, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành ma hoàn toàn, luôn hành sự một cách cực đoan rồi lạm sát kẻ vô tội. Mà người hại nàng mất đi cơ thể lại chính là chàng. Chàng có thể làm gì được đây? Cuối cùng sẽ có một ngày, chàng lại làm nàng tổn thương lần nữa, kết quả như vậy, sao chàng có thể tiếp nhận đây?

Trọng Tử khẽ nhếch khóe môi, trong đáy mắt hiển hiện vẻ giễu cợt.

Con người này luôn tự phụ nhưng cũng thật đáng thương, lúc nào chàng cũng làm ra vẻ một người trách trời thương dân, không muốn xuống tay với nàng nhưng lại muốn ngăn cản nàng giết người. Chẳng lẽ nàng đi tới bất cứ nơi nào chàng cũng sẽ đi theo đến đó hay sao?

“Ngươi cho rằng ngươi có thể cứu được bao nhiêu người đây?”

“Cứu được người nào hay người ấy.”

Trọng Tử quay người lại, kéo Vong Nguyệt, nói: “Ta không có thời gian rảnh rỗi để ở đây chơi đùa với hắn, chúng tay quay về ma cung thôi.”

Lúc này Lạc Âm Phàm mới để mắt tới Vong Nguyệt đang đứng cạnh Trọng Tử, trong lòng nhất thời dâng trào một cơn giận dữ ngợp trời, sát khí dày đặc nổi lên nơi đáy mắt thẳm sâu, chàng nghiến răng nói: “Cửu U!”

Nếu không có hắn dụ dỗ, Trọng Tử đã không nhập ma, đã không khăng khăng quyết tâm bước đi trên con đường đầy tội lỗi này, hai sư đồ họ cũng đã không trở thành hai kẻ xa lạ! Không có hắn, nàng sẽ không ở lại ma cung mà ngoan ngoãn theo chàng quay trở lại! Rõ ràng hắn đang lợi dụng nàng, hắn còn dám đối với nàng…

Hận dục bỗng tăng vọt, tiên tâm đã xuất hiện ma ý.

Trục Ba kiếm ngưng kết mấy trăm năm tiên lực cả đời của Lạc Âm Phàm bỗng bay vụt lên không trung, dâng lên một luồng khí như bụi nước, một dải sóng bạc đầu mau chóng tạo thành một bức tường cao lớn, vây Trọng Tử và Vong Nguyệt vào giữa, lấp kín đường lui của hai người.

Đỉnh đầu chợt xuất hiện một cái bóng, Trọng Tử bất giác ngẩng mặt nhìn.

Luồng khí từ làn sóng sục sôi cuồn cuộn bốc lên, một thanh trường kiếm khổng lồ dài chừng vài trượng đang treo lơ lửng giữa không trung, mang theo tiên ấn ngũ sắc, hướng thẳng về Vong Nguyệt mà ép xuống.

“Pháp thuật cực thiên, sát đạo.” Vong Nguyệt nói. “Hoàng hậu, hắn thực sự muốn giết ta.”

“Ngươi có thể địch lại hắn không?”

“Còn phải xem hoàng hậu có chịu ra tay tương trợ ta hay không.”

Cây kiếm càng lúc càng ép xuống, Vong Nguyệt không hề tỏ ra hoang mang, bình thản giơ hai tay lên, luồng khí bao quanh dường như vẫn không có gì dị thường, tựa như vô cùng mạnh mẽ mà lại hoàn toàn không có chút sức lực.

Trọng Tử bỗng cảm thấy kinh ngạc, nàng âm thầm ngưng tụ ma lực để giúp Vong Nguyệt chống đỡ đòn tấn công của Lục Âm Phàm.

Nhưng đúng lúc luồng ma khí mạnh mẽ của hai người áp sát luồng tiên khí của Lạc Âm Phàm thì lực nén vô hình kia bất chợt bị thu lại, thanh kiếm khổng lồ trên đỉnh đầu cũng biến mất không còn chút dấu vết, bức tường thành cao chót vót được tạo từ luồng khí mạnh mẽ kia nhanh chóng bị sụp đổ, thân hình của người đối diện thoáng lảo đảo, cuối cùng không thể kìm nén nổi nữa, chàng cau mày, ôm ngực. Bị dòng tiên lực phản phệ nên chàng đã bị trọng thương.

Mặt biến sắc, Trọng Tử thu lại chiêu thức, tiến lên đỡ lấy chàng.

Hận dục đã làm mê muội đầu óc, chàng hận nàng, hận Cửu U, hận chính bản thân mình, khiến cho dục độc điên cuồng lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể chàng. Tức giận đến độ mất hết lý trí, Lạc Âm Phàm ra sức đẩy nàng ra, cắm Trục Ba xuống đất, gắng gượng chống đỡ cơ thể, cắn răng thốt ra vài từ: “Ngươi… cút đi cho ta!”

Con ngươi đen láy mất đi tiêu cự, chàng lảo đảo lùi lại vài bước, cuối cùng ngã nhào xuống đất.

Vong Nguyệt nói: “Là dục độc.”

“Ta đưa hắn đi tìm Dục Ma Tâm.” Trọng Tử nói xong rồi vội vàng ôm lấy Lạc Âm Phàm, biến mất.

[1]

Tinh vẫn: Sao rơi. Dục Ma Tâm ẩn cư ở một sơn cốc tầm thường, lúc Trọng Tử đưa Lạc Âm Phàm đến đây, trong cốc trống trơn, không một bóng người, cửa nẻo cả hai gian nhà tranh đều rộng mở, lá vàng phủ kín thềm nhà, mạng nhện giăng đầy cửa ngõ, xem chừng Dục Ma Tâm đã rời khỏi nơi này khá lâu rồi.

Trọng Tử vô cùng nôn nóng, chạy đi tìm khắp nơi, chợt phát hiện trên chiếc bàn bên trong gian nhà có đặt một cái bình ngọc. Nàng vội dìu Lạc Âm Phàm vào trong, đặt chàng nằm ngay ngắn trên giường rồi mới cầm chiếc bình ngọc lên, tỉ mỉ kiểm tra.

Miệng bình được phong ấn một cách đặc biệt, chưa bị ai mở ra, bên trong chứa đầy thuốc, trên mặt bàn có hai hàng chữ nhỏ, thì ra Dục Ma Tâm đã sớm đoán được họ sẽ đến đây.

Trọng Tử cầm thuốc, đi tới bên giường.

Sát khí đã tan biến, trên gương mặt lại hiển hiện khí chất điềm tĩnh, khoan thai, lãnh đạm, không tranh gianh với đời. Khí chất này luôn khiến chàng trở nên xa cách, cao cao tại thượng, không yêu không hận, vô tình vô dục.

Chàng luôn khiến nàng vừa yêu vừa hận. Nàng hận không thể kéo cái mặt nạ muôn đời này của chàng xuống, để cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của chàng, thấy rõ sự phẫn nộ và ghen tức ẩn sâu trong con người chàng và ái dục tràn ngập trong đôi mắt chàng!

Người đang phải gánh chịu sự tổn thương lúc này dường như không phải chàng mà lại chính là nàng.

Yêu hay hận, đều là nàng gánh chịu đau thương.

Đau lòng ư? Nếu không còn cảm giác ấy thì đó không còn là trái tim của nàng nữa rồi.

Trọng Tử ngồi ở mép giường, đưa tay khẽ chạm vào trán của Lạc Âm Phàm, thu hồi lại pháp lực mà nàng đã từng phong bế chàng.

Một lát sau, Lạc Âm Phàm dần hồi tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng người đang đứng trước giường, một tia mừng rỡ bỗng lóe lên trong hai con ngươi đen láy, trong trẻo, nhưng ngay sau đó, một cơn giận dữ kinh thiên động địa cũng kéo đến.

Cửu U! Nàng tin tưởng Cửu U đến mức đó sao? Nàng giúp Cửu U đối phó với chàng?

Lạc Âm Phàm vội nhắm mắt lại, tránh để bản thân mình không kiềm chế được mà nổi giận với nàng.

Trong phút chốc, tất cả sự tự phụ và kiêu ngạo từ trước đến nay của chàng đều bị phá hủy, thay thế vào đó là nỗi bi ai dài vô tận. Tu vi gần một nghìn năm bỗng bị dục độc khống chế dễ dàng, bộ dạng mới của chàng lúc này, đừng nói tới chuyện cứu nàng, nếu như không có nàng, e rằng chàng đã sớm chết dưới tay Cửu U rồi.

Nhìn thấy chàng lúc này, Trọng Tử chỉ biết thầm cười khổ.

Đối với chàng, có ái dục với đồ đệ đã là một đòn đã kích rất lớn rồi, huống chi dục độc còn phát tác ngay trước mặt nàng, khiến mọi sự tôn nghiêm bấy lâu của chàng đều mất hết. Chàng vốn thanh bạch, từ lâu nàng đã hiểu rõ, lúc này chỉ cần liếc nhìn nàng một cái thôi, chàng cũng sẽ nghĩ đó là một điều đáng xấu hổ.

Thôi củng được, đó là chuyện nằm trong dự liệu, nàng không cần quan tâm.

“Giải dược ở đây, cách mỗi canh giờ dùng một viên. Ngươi trúng độc đã lâu, cần phải uống ba viên thì mới có thể diệt tận gốc loại dục độc này, trong thời gian uống thuốc cần phải lấy tiên lực thúc đẩy dược tính, ta sẽ ở bên ngoài canh chừng cho ngươi.”

“Trọng Nhi!” Giọng nói khàn đục vang lên, phảng phất sự cầu xin hiếm hoi.

Trọng Tử dừng bước, nói: “Cơ thể ta từ lâu đã không còn khả năng chống đỡ hồn phách, cho dù lúc này ta có đáp ứng ngươi chuyện gì thì sau này ma khí cũng sẽ làm tâm trí ta mê muội, sớm muộn gì ma tính cũng đại phát, khi đó ta sẽ biến thành bộ dạng gì và hành động ra sao, e rằng chính ta cũng không tự chủ được, ngươi cầu xin ta là cầu xin sai người rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự sát?”

Lạc Âm Phàm lắc đầu, không thốt nổi thành lời.

Chàng muốn nói chàng cầu xin nàng không phải vì Tiên môn, nhưng không thể phủ nhận, đó cũng là một trong những mục đích cuối cùng mà chàng muốn đưa nàng đi. Bảo vệ Tiên môn và sinh linh bách tính là trách nhiệm cả đời này của chàng, nhưng chàng cũng không thể bỏ rơi nàng được.

Trọng Tử bỗng xoay người lại, nói: “Đêm hôm đó, ngươi thật sự bị tẩu hỏa…”

“Không còn quan trọng nữa.” Lạc Âm Phàm quả quyết nói. “Tất cả đều là lỗi của ta, nếu ngươi hận thì có thể giết ta...”

Trọng Tử nhìn chàng một lát, nét ôn hòa trong đôi mắt phượng từ từ tan biến, nàng nói: “Cái chết của ngươi cũng chẳng có nghĩa lý gì đối v