Chương 57 Tiên – ma giao đấu
Khắp núi sông phủ một màu u ám, mây đen giăng khắp vạn dặm, cây cối tiêu điều, héo úa, ma khí tàn phá khắp chốn, gió lạnh càn quét vạn vật, dưới nhân gian lúc này mới là tháng Sáu nhưng những trận gió tuyết đã nổi lên, vô cùng lạnh lẽo và thê lương.
Trên núi Nam Hoa, mấy chục vị chưởng môn đang tụ họp ở Lục Hợp điện, vẻ mặt ai nấy đều cứng đờ.
Hành Huyền nói: “Đây là do vạn ma chốn hư thiên xuất thế gây ra.”
Ngọc Hư Tử nói: “Phải làm thế nào bây giờ?”
Mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt nhìn về phía một người.
Cuối cùng nàng cũng đã triệu hồi vạn ma chốn hư thiên, Lạc Âm Phàm nhìn đỉnh núi phía xa xa, nơi đó không còn những đám mây ngũ sắc mà thay vào đó là ráng chiều đỏ sậm như màu máu, báo hiệu đất trời đang dần biến đổi, đại nạn lục giới lại sắp sửa xảy ra.
Cho dù có vạn ma chốn hư thiên tương trợ thì thực lực của Cửu U ma cung vẫn thua kém Tiên môn, vả lại, theo tin tức truyền tới thì tứ đại hộ pháp của ma cung, người đã chết, kẻ bỏ đi, đến giờ chỉ còn lại duy nhất một người, chỉ cần Tiên môn đồng tâm hiệp lực đánh một trận thì trong trận giao tranh giữa tiên - ma này, Tiên môn vẫn chiếm thế thượng phong. Nhưng chiến thắng hay thất bại thì sao chứ, kết quả vẫn luôn là điều mà chàng vĩnh viễn không bao giờ muốn nhìn thấy.
Đó là ý trời, biết rõ không thể cứu vớt nhưng vẫn không biết tự lượng sức mình mà muốn ngăn cản, không để mọi chuyện xảy đến.
Sắc mặt Lạc Âm Phàm càng lúc càng tái nhợt, dường như vạn vật dưới bầu trời lạnh lẽo này đã đông lại thành băng tuyết.
Lạc Âm Phàm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Hấu hết những điểm trọng yếu dưới nhấn gian đã nằm dưới sự khống chế của Tiên môn chúng ta, lúc này Cửu U có ra tay thì cũng không phải là thời cơ có lợi cho hắn.”
Ngu Độ nói: “Xem ra bọn chúng không thể chờ được nữa mà muốn liều mạng một lần rồi.”
Bản tính của Thiên ma vốn cực đoan, ma khí lại xâm chiếm tâm trí, đây hoàn toàn là những việc mà nàng có thể làm, Lạc Âm Phàm nói: “Những ngày gần đây, trên tiên giới thường xuyên xảy ra những hiện tượng kỳ dị, quả thực có chút gì đó bất thường.”
Ngọc Hư Tử nói: “Vạn ma chốn hư thiên đã xuất thế, tiên giới chịu ảnh hưởng bởi ma khí cũng chẳng có gì là lạ.”
Hành Huyền cũng gật đầu đồng ý.
Lạc Âm Phàm trầm ngâm nói: “Lai lịch của tên Cửu U này vô cùng thần bí, lại luôn làm những việc không ai ngờ tới. Năm xưa, Nghịch Luân từng lén lút lợi dụng con đường thông xuống đáy biển ở Thiên Sơn để đưa quân lẻn vào Tiên môn, tấn công cả trong lẫn ngoài, ta chỉ lo bây giờ Cửu U cũng sẽ dùng kế sách này để tấn công Tiên môn.”
Ngọc Hư Tử cười nói: “Chẳng phải lối đi xuống đáy biển đó đã được ngăn chặn bởi tức nhưỡng và đá ngũ sắc rồi sao? Bây giờ không còn giống năm xưa nữa rồi, vạn ma chốn hư thiên không thể có được năng lực đó.”
Mẫn Vân Trung cũng nói: “Tức nhưỡng của thần tiên và đá ngũ sắc mà Nữ Oa từng dùng để vá trời, tiên lực và ma lực nào phá hủy được kia chứ? Đây rõ ràng sẽ là trận đánh vô cùng cam go và ác liệt, có gì phải sợ, bọn chúng chưa chắc đã thắng được chúng ta đâu!”
Nhìn tình hình trước mắt thì Tiên môn không được mắc bất kỳ sai sót nào, điều quan trọng lúc này là tập trung bố trí nhân lực cho trận đánh. Lạc Âm Phàm gật đầu, nhanh chóng sắp xếp công việc nhưng không hiểu sao, chàng vẫn mơ hồ cảm thấy vô cùng bất an.
Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, tầm nhìn bị thu hẹp lại, mây đen vần vũ, bầu trời và mặt đất tựa như sáp lại gần nhau khiến người ta có cảm giác bầu trời sắp đổ sụp. Trong cơn cuồng phong cuồn cuộn nổi lên vài tiếng kêu khóc vô cùng thê lương, vạn ma hiện thế khiến lục giới rung chuyển, cô hồn dã quỷ không vào được Quỷ môn quan thì chạy loạn khắp nơi, kêu gào ầm ĩ.
Mấy vạn ma binh ngự phong tiến lên, Trọng Tử và Vong Nguyệt sóng vai nhau đứng ở một bên.
Mái tóc dài tết lại gọn gàng chứ không búi cao như mọi ngày, trên đầu đội một vòng hoa nho nhỏ bằng kim loại màu tím vô cùng tinh xảo, trên đó điểm xuyết những viên đá quý tỏa sáng lấp lánh, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy chói mắt, một chuỗi hạt rủ xuống ngang trán, được tô điểm bằng vài viên đá quý màu đỏ sẫm hết sức nổi bật.
“Liệu chúng có làm hại tới bách tính không?”
“Vạn ma đã tuân theo mệnh lệnh của hoàng hậu, nhưng chỉ sợ hiệu quả không tốt lắm.”
Trọng Tử đưa mắt nhìn khoảng không mù mịt trước mắt, không hỏi thêm câu nào nữa.
Ma khí lan tràn, tàn sát khắp nơi, lần này nhân gian đã phải hứng chịu một đại nạn trước nay chưa từng có. Việc đã đến nước này, còn giả vờ khoan dung, độ lượng gì nữa, chỉ có điều, có thể giảm thiểu được tổn hại đến đâu hay đến đó mà thôi.
Vọng Nguyệt nói: “'Khi cột mốc ranh giới của lục giới bị lật đổ, đất trời sẽ trở lại thời kỳ hỗn độn, lục giới nhập ma, nàng nhất định sẽ là đệ nhất hoàng hậu của ma giới.”
“Ngươi làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ cũng giống như Thiên Chi Tà, chỉ là muốn giúp ta hoàn thành sứ mệnh thôi sao?”
“Thiên Chi Tà muốn giúp nàng hoàn thành sứ mệnh, còn ta, giúp nàng hoàn thành sứ mệnh cũng chính là giúp ta đạt được thành tựu của riêng mình.”
Trọng Tử hỏi: “Lục giới nhập ma rồi thì sẽ thế nào?”
Vong Nguyệt nói: “Ma tộc thống trị thiên hạ thì lúc đó chúng ta càng thu phục được nhiều thần dân và ta sẽ được nhiều người tôn sùng, kính ngưỡng hơn.”
Trọng Tử bất lực cười, nói: “Đó là kết cục sao?”
“Không có kết cục nào cả.” Vong Nguyệt liếc nhìn nàng, nói. “Không có kết cục nào cả, hoàng hậu của ta ạ. Giữa đất trời này vĩnh viễn không bao giờ chỉ tồn tại một mình ma giới. Cho dù ma giới, nhân giới hay tiên giới thống trị lục giới, hoặc có thể là tiên giới, nhân giới cùng bị tiêu diệt thì cũng sẽ có chủng tộc khác xuất hiện, thay thế bọn chúng, kế tục sự nghiệp đánh đuổi Ma tộc chúng ta.”
Trọng Tử nhìn hắn một cách khó hiểu, nói: “Như vậy, ngay cả khi lục giới đã nhập ma thì cục diện đó cũng không duy trì được bao lâu ư?”
Vong Nguyệt gật đầu, nói: “Có thể nói là như vậy.”
Trọng Tử đã nghĩ thông suốt, bèn lẩm bẩm: “Nếu vậy thì ngươi làm tất cả những việc này phỏng có ý nghĩa gì? Những người xả thân để bảo vệ gia tộc của mình không phải sẽ chết một cách vô ích sao?”
“Khiến vạn vật trở về khởi điểm, mở đầu một cục diện mới, chỉ có điều đó mới chứng minh được năng lực của nàng.” Vong Nguyệt buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp: “Đôi lúc chúng ta sống cũng cần phải có mục đích nào đó, mục đích đó có thể vô lý nhưng không có nó, nàng sẽ cảm thấy sống cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
Trọng Tử nhìn hắn, dường như đây là lần đâu tiên nàng hiểu được con người này.
Hóa ra chuyện lục giới nhập ma hay Tiên môn bị tiêu diệt, trong con mắt người đời thì hết sức trọng đại nhưng riêng với Vong Nguyệt, đó chỉ đơn giản là một trò chơi mà thôi, đúng như những gì Lục Âm Phàm từng nói: “Tiên đạo và ma đạo sẽ không bao giờ cùng biến mất khỏi thế giới này. Nếu thực sự có một ngày ma giới thống trị thiên hạ thì trong ma đạo ắt cũng sẽ sản sinh ra tiên đạo.” Bọn họ đều quá thấu hiểu vấn đề này. Nhưng có một điếm trái ngược, đó là giữa lúc toàn lục giới bị Vong Nguyệt đùa bỡn trên lòng bàn tay, sinh linh bách tính trong mắt hắn chỉ bé nhỏ như những hạt hụi, hắn có thể chém giết bất cứ lúc nào, không khác gì loài giun dế chết rồi lại hồi sinh thì một vai diễn khác trong vở kịch này lại không chịu buông xuôi tất cả, luôn nuôi hy vọng cứu vớt cái thế giới vừa đáng yêu lại vừa đáng buồn này, trong lòng biết rõ không thể thay đổi được nhưng vẫn muốn tiếp tục sứ mệnh của mình, chỉ vì không cam tâm nhìn sinh linh bách tính chịu khổ chịu nạn, không đành lòng nhìn hàng nghìn hàng vạn sinh mệnh bỗng chốc tiêu vong, đó chính là tấm lòng của một vị thần tiên luôn hướng về con dân khốn khổ, một vị thần tiên chân chính. Mọi điểm khác biệt giữa ma và tiên đều được thể hiện rõ nét nhất ở hai con người đối lập này.
Trọng Tử bỗng hỏi: “Ngươi phái ma binh chốn hư thiên đi đâu rồi?”
Vong Nguyệt nói: “Nàng đừng nôn nóng, chẳng mấy chốc nàng sẽ biết câu trả lời thôi.”
Biết hắn sẽ không nói nên Trọng Tử đành im lặng ngẫm nghĩ.
Yêu Phượng Niên bước tới, bẩm báo: “Phía trước phát hiện có kết giới của Tiên môn.”
Từng luồng ánh sáng chói lòa hợp lại, tạo thành một chiếc khiên chắn vô hình rộng lớn, ngăn cách bão tuyết, cuồng phong ở phía bên ngoài, không gì cản phá nổi, vô số đệ tử Tiên môn đang đứng trong đó. Dẫn đầu vẫn là hình bóng quen thuộc ấy, đứng cạnh chàng là mười mấy vị chưởng môn và tiên tôn, đó chính là Ngu Độ, Mẫn Vân Trung, Ngọc Hư Tử, Côn Luân quân, Minh cung chủ, Hành Huyền... cùng vài đệ tử lâu la khác. Không thấy Trác Diệu của Thanh Hoa cung cùng các vị chưởng môn còn lại, xem ra họ đang trấn thủ ở những nơi trọng yếu khác, nhằm ngăn chặn mọi thủ đoạn dương đông kích tây của ma cung.
Trọng Tử nhìn Vong Nguyệt, nói: “Thực lực của những người này không nhỏ chút nào, chỉ dựa vào sức của chúng ta, e rằng không thể tấn công trực diện được.”
Vong Nguyệt tỏ ra không quan tâm, hắn một mực kéo tay nàng tới trước trận địa.
Tên Ma tôn Cửu U này từ trước đến nay vẫn luôn thần bí và khiêm tốn, dường như hắn chỉ luôn đứng sau người khác để quan sát tất cả, chưa có một ai tận mắt trông thấy hắn bộc lộ tài năng. Những trận giao đấu giữa hắn và Tiên môn thực sự rất ít ỏi, vì thế năm đó mọi người chỉ biết đến sức mạnh của Vạn Kiếp mà không hề biết đến danh tính của Cửu U. Nhưng sau đó, Cửu U ma cung không ngừng lớn mạnh khiến cả người cả tiên không thể xem thường. Với rất nhiều đệ tử Tiên môn, lần này là lần đầu gặp hắn, càng không có ai biết được lai lịch của hắn, vì thế lần đối mặt này luôn khiến họ cảm thấy lo ngại.
“Cửu U, ngươi cho rằng thực lực của ma cung bây giờ đã đủ để các ngươi có thể giành chiến thắng ư?” Một giọng nói rõ ràng vang lên.
“Không thể, nhưng hoàng hậu của ta thì có thể đấy.” Vong Nguyệt cất tiếng cười đầy vẻ đe dọa.
Lạc Âm Phàm đang đứng đối diện phía xa xa, sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều so với lúc bình thường, chàng nhìn thẳng vào Trọng Tử, nói: “Nhất định phải như vậy sao?”
Trọng Tử đưa mắt nhìn lướt qua đám người Ngu Độ, nói: “Đến nước này rồi, ngươi nghĩ ta có thể làm khác được sao?”
Câu trả lời không nằm ngoài dự liệu, không hề có sự thất vọng hay tức giận, cũng không hề đau buồn hay vui sướng, chàng chỉ thản nhiên nói một câu: “Vậy thì ra tay đi!”
“Chờ đã!” Một chàng thanh niên ăn vận chỉnh tề bước ra.
Khi đã nhìn rõ người đó là ai, Trọng Tử thản nhiên nói: “Trác thiếu cung chủ muốn báo thù cho phu nhân của mình sao?”
Trác Hạo nhìn nàng, nói: “Nàng ta đã dùng Tỏa hồn ti hãm hại nàng ư?”
“Dù có đúng như thế hay không thì ả cũng đã chết dưới tay ta.” Vạt áo phất phơ trong gió, Trọng Tử phiêu nhiên bay tới trước mặt Trác Hạo rồi dừng lại, nói: “Ta nợ ngươi hai món nợ ân tình, nay cái chết của thê tử ngươi có liên quan tới ta, giờ ta cho ngươi đánh một chiêu để báo thù, coi như hoàn trả món nợ ân tình với ngươi.”
Trác Hạo gật đầu, giơ tay lên.
Tiên lực hội tụ nơi lòng bàn tay, cuộn lên giữa không trung, hóa thành vô số hạt bụi nhỏ li ti rồi rơi xuống, từng đốm từng đốm, như những con đom đóm bay rợp trời giữa đêm hè yên ả, đẹp đến lay động lòng người.
“Đây là trò ảo thuật gì vậy?”
“Ảo thuật á? Đây chính là sát chiêu tuyệt kỹ nổi danh của Thanh Hoa cung chúng ta, có tên là Hải chi diễm.”
“Thật sao? Sư huynh làm lại lần nữa cho muội xem đi!”
“Nàng coi đây là cái gì vậy? Sát chiêu một khi không khống chế được thì sẽ đả thương người khác, ta vừa mới luyện thành sát chiêu này, lần này có thể sử dụng cho nàng xem đã là cố gắng lắm rồi.” Chàng thiếu niên ngừng lại một lát, cười nói. “Đợi khi nào ta luyện thành thục chiêu này rồi, ngày nào ta cũng làm cho nàng xem, được không?”
Trọng Tử lẳng lặng đứng giữa trận đồ, không tránh né, cũng không kháng cự, chỉ ngước mắt ngắm nhìn, mặc cho những đốm sáng nhỏ như những hạt bụi li ti vây quanh cơ thể mình, càng lúc càng nhiều.
Những con đom đóm lập lòe trước mắt tựa như khuôn mặt tươi cười của chàng thiếu niên năm nào.
Cánh tay không kìm nén nổi, khẽ giơ lên, như muốn chạm vào, muốn nắm giữ nụ cười đó thật lâu, thật chặt.
Không hề cảm thấy đau đớn, cũng không hề cảm thấy khó chịu, dường như có một vật gì đó trong cơ thể Trọng Tử vừa bị hút ra ngoài. Hồn phách bị trói buộc bấy lâu giờ đã được tự do khiến Trọng Tử cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tỏa hồn ti vốn là báu vật của Nam Hoa nhưng Thanh Hoa từng có một vị y tiên xinh đẹp, nàng đã để lại một cuốn sách ghi chép đầy đủ các vị thuốc, không bệnh nào là không thể chữa khỏi.
Mẫn Vân Trung nhận ra sự bất thường, tức giận đến run người, nói: “Tên súc sinh này, cho dù Tố Thu có làm sai điều gì thì nó cũng là thê tử của ngươi, giờ nó đã bị nữ ma đầu này hãm hại, ngươi còn không chịu hạ thủ sao?”
Trọng Tử nói: “Ta sẽ không nhận ân tình của ngươi nữa đâu.”
Trác Hạo không hề để tâm đến những lời trách mắng và khinh bỉ ấy, thản nhiên nói: “Ta vẫn luôn suy nghĩ về lý do nàng cự tuyệt ta, rốt cuộc người ngự trị trong trái tim nàng là ai, nhưng từ đầu tới cuối ta đã lầm. Ta từng nghĩ tới Tần Kha, Mộ Ngọc, nào ngờ người duy nhất mà ta không hề nghĩ tới mới chính là người luôn ở trong trái tim nàng.”
Trọng Tử im lặng, không nói gì.
Tất cả những người trước mặt này, nàng không hề mắc nợ một ai, duy chỉ có hắn là nàng đã mắc một món nợ ân tình vô cùng sâu sắc.
“Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, ta và nàng không còn quan hệ gì nữa, Tố Thu trước sau gì cũng là thê tử của ta, ta không thể báo thù cho nàng ấy là do ta bất lực.” Trác Hạo nói xong, xoay người rời đi.
Ánh sáng ma quái chợt hiện lên, Trọng Tử đã nhanh chóng đi trước một bước, dễ dàng chế ngự Trác Hạo.
Tất cả những người ở đây là ai chứ, sao lại không nhìn ra ý đồ của hắn, rõ ràng hắn đã có ý định tự sát. Mọi người thấy thế thì đều lắc đầu, trầm mặc, không biết nên nói gì mới phải.
Rốt cuộc thì hắn vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm với nữ ma đầu này! Mẫn Vân Trung vừa căm tức vừa đau xót, nghiến răng nghiến lợi định tiếp tục thóa mạ nhưng cuối cùng lại nghẹn lời, đành thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.
Cặp lông mày lưỡi mác hơi nhíu lại, không còn vẻ tự nhiên, phóng khoáng của năm nào. Trọng Tử chìa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Trác Hạo. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất nàng thể hiện tình cảm với người hết lần này tới lần khác bị nàng làm tổn thương sâu sắc. Trọng Tử dịu dàng nói nhỏ: “Huynh không thể làm vậy!”
Tần Kha đã mất, ta chỉ còn có huynh, huynh không thể làm vậy!
Đưa trả người đang hôn mê bất tỉnh về cho đệ tử của Thanh Hoa cung, Trọng Tử khẽ nói: “Hắn có báo thù hay không, giờ phút này cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Dù thế nào thì sớm muộn gì Tiên môn cũng sẽ bị tiêu diệt, lục giới sắp nhập ma rồi.”
Ngu Độ cau mày, nói: “Tử Ma, ngươi chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải sao?”
Trọng Tử nói: “Là ai chết còn chưa biết đâu.”
Ngu Độ nói: “Các ngươi nóng vội quá đây, chỉ bằng thực lực của ma cung bây giờ, muốn tấn công Nam Hoa, ta e đó chỉ là vọng tưởng mà thôi. Tiên môn đã bày kiếm trận rồi, các ngươi không sợ thì hãy xông cả vào đây!”
Trọng Tử nhìn người đang đứng ở giữa kia, không nói gì.
Lạc Âm Phàm vẫn lẳng lặng quan sát mọi chuyện, không bày tỏ thái độ gì.
Trọng Tử cười yếu ớt, nói: “Tấn công như vậy thì khác nào dồn người ta vào chỗ chết.”
Lạc Âm Phàm gật đầu, nói: “Ta giao đấu với nàng.”
Kể từ đêm Lạc Âm Phàm nói sẽ đưa nàng đi trước mặt bao nhiêu người, chính miệng nàng đã thừa nhận là nàng yêu chàng, mối quan hệ sư đồ mập mờ đã không còn gì phải nghi vấn nữa, sự việc này nhanh chóng được lan truyền ra ngoài. Đương nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng chính nàng đã bám riết chàng, còn chàng là bị dồn ép một cách bất đắc dĩ, lại không đành lòng làm tổn thương đồ đệ, giống như chuyện của Tuyết Lăng năm xưa. Chân tướng sự việc như thế nào, chỉ có Ngu Độ và Mẫn Vân Trung hiểu rõ nhất.
Trọng Tử là ma, mọi việc nàng làm không ai có thể ngờ tới. Thế nhưng, với thân phận của chàng lúc này, sao có thể phạm sai lầm được? Đồ đệ đã mang tâm loạn luân, chàng tuyệt đối không thể sai theo nàng, bằng không, nếu để người khác nhìn ra thì chàng còn mặt mũi nào mà đặt chân lên tiên giới nữa? Cách tốt nhất lúc này là giải quyết đứt điểm, không nên có bất cứ quan hệ nào với nàng nữa.
Mẫn Vân Trung lập tức ngăn cản, nói: “Ở ma cung ngoại trừ nữ ma đầu này, còn có Cửu U, chỉ sợ đây là một cái bẫy, Lạc Âm Phàm, không được tùy tiện ra ứng chiến.”
Ngu Độ cũng định khuyên bảo thì bỗng nghe thấy Vong Nguyệt nói: “Trọng Hoa tôn giả vô địch lục giới, chỉ có hoàng hậu của ta mới đủ tư cách để giao đấu với hắn, chi bằng chúng ta đánh một trận phân định thắng bại. Nếu ma cung thắng thì Lạc Âm Phàm không được nhúng tay vào việc này, còn nếu ma cung bại, ta sẽ lui binh ngay lập tức, các ngươi thấy thế nào?”
Không ai ngờ là hắn sẽ đưa ra biện pháp này, cả người của Tiên môn và ma cung đều cảm thấy rất sửng sốt, đến Trọng Tử cũng vô cùng kinh ngạc, giương mắt nhìn hắn.
Yêu Phượng Niên vội vàng tiến lên, nói: “Thánh quân, kế sách này cực kỳ bất lợi cho chúng ta.”
Vong Nguyệt liếc nhìn Trọng Tử. “Lần này hoàng hậu tiến công lên núi Nam Hoa, phá hủy cột mốc ranh giới của lục giới, nàng có nguyện vọng là không đả thương bất cứ người nào, ta làm vậy cũng là thể theo nguyện vọng của nàng thôi.”
Trọng Tử nhìn lại y. “Ngươi đang châm chọc ta sao?”
“Nếu nói đây là châm chọc thì sự châm chọc này quá mạo hiểm, cũng quá ngốc nghếch.”
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
“Thuật pháp của ngươi vượt xa ta nhưng ngươi lại để ta ứng chiến, ngươi đang muốn mượn tay giết người phải không?”
“Lời thề của ta vẫn còn hiệu lực, ta sẽ không bao giờ làm hại nàng.”
Trọng Tử không nói nữa.
Bên này, Tiên môn cũng đang do dự, điều kiện của Cửu U có phần có lợi với Tiên môn, quả thực khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Phải công nhận Lạc Âm Phàm là vị tôn giả có thuật pháp cao nhất Tiên môn, đã tu đến chức vị Kim tiên, hầu như chưa biết đến thất bại, còn Trọng Tử chỉ mới tu thành Thiên ma chưa đầy ba năm. Trong trận giao đấu này, Lạc Âm Phàm là người nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng chỉ sợ chàng lại mềm lòng với đồ đệ của mình mà không nỡ xuống tay.
Mẫn Vân Trung quả quyết nói: “Ma tộc quỷ kế đa đoan, không thể dễ dàng tin tưởng như vậy được.”
Ngu Độ cũng hiểu rõ điểm lợi và điểm hại trong chuyện này, ông lên tiếng: “Chuyện này sao có thể để các ngươi định đoạt được chứ? Các ngươi phải bước qua được kiếm trận này đã!”
Vong Nguyệt nói: “Nếu đã như vậy thì các ngươi mau bày trận tấn công đi!”
Chúng đệ tử Tiên môn nghe thấy vậy thì đều gấp rút đề phòng, đám ma binh đỏ lừ hai mắt chuẩn bị tiến công. Ngu Độ cùng Ngọc Hư Tử liếc nhìn nhau. Ngọc Hư Tử nói: “Tôn giả, có thể bắt đầu kiếm trận được rồi.”
Lạc Âm Phàm giơ tay ngăn cản rồi chậm rãi bước ra khỏi thế trận, nói: “Cứ làm theo những gì ngươi nói đi!”
Vong Nguyệt chuyển hướng sang Trọng Tử, nói: “Chờ mong hoàng hậu chiến thắng trở về để có thể an ủi trái tim ta.”
Trọng Tử cũng không chối từ, nghiêng người nhận lệnh rồi bay vút về phía trước.
Hai sư đồ họ đứng đối diện nhau, nhưng có một số thứ không biết từ lúc nào đã sớm thay đổi rồi.
Trong Trọng Hoa cung, một đứa trẻ chạy tới chạy lui bưng trà pha nước cho chàng, một đứa trẻ nằm cuộn mình trong lòng chàng nũng nịu, một thiếu nữ nhỏ bé, lém lỉnh, một thiếu nữ yêu đương bốc đồng, chẳng biết từ lúc nào những hình ảnh đó cứ khắc sâu trong lòng chàng, không gì có thể xóa mờ.
Nàng từng nói sẽ mãi mãi ở bên bầu bạn cùng chàng, nhưng bây giờ nàng đang đứng dối mặt với chàng.
Chàng từng nói sẽ không bao giờ làm nàng tổn thương, thế nhưng hết lần này tới lần khác chàng vẫn khiến nàng chịu nhiều thương tổn.
“Có sư phụ ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu.”
“Đệ tử nhất định sẽ học tiên thuật thật giỏi, giúp sư phụ đối phó với Ma tộc, bảo vệ sư phụ!”
“Không phải bảo vệ sư phụ, mà là bảo vệ Nam Hoa, bảo vệ chúng sinh.”
“Chúng sinh đã có sư phụ bảo vệ, đệ tử bảo vệ sư phụ, cũng có nghĩa là bảo vệ chúng sinh rồi.”
…
Những lời hứa hẹn xa xưa ấy, cả chàng và nàng đều không ai thực hiện được. Thực sự nàng đã từng bảo vệ biết bao người, nhưng bảo vệ sinh linh bách tính thì chỉ còn lại mình chàng.
Phải sai lầm như thế nào, số phận đã an bài như thế nào mới có thể đẩy họ tới bước đường cùng này?
Trục Ba kiếm hiển hiện giữa không trung, bay tới, nằm gọn trong lòng bàn tay Lạc Âm Phàm, mặt kiếm sáng loáng như mặt nước hồ. Tay phải chàng cầm kiếm, tư thế vô cùng hiên ngang, tự do tự tại, tiên lực mạnh mẽ bao quanh người chàng, cách xa mười mấy dặm vẫn có thể cảm nhận được.
Trọng Tử giơ hai cánh tay lên, trên tay bỗng hiện lên hai thanh kiếm dài mảnh màu đỏ và đen, vô cùng sắc nhọn.
Không nói bất cứ lời nào thừa thãi, nàng xông lên đánh đòn phủ đầu, mũi kiếm chỉ đến đâu, chỗ đó liền xuất hiện hai đóa hoa sen thật lớn, từ nhị hoa bay lên vô số luồng khí đen, tựa như quần ma loạn vũ, nhanh chóng vây quanh Lạc Âm Phàm rồi chồm lên người như muốn nuốt chửng chàng. [1]
[
1] Quần ma loạn vũ: có nghĩa là yêu ma múa may loạn xạ . Thiên ma vốn mạnh nhất ma giới, quanh người nàng lúc này tràn ngập những luồng ma lực mạnh chưa từng thấy.
Thấy chàng vẫn chưa có ý muốn động thủ, đám người Tiên môn không hẹn mà cùng giật thót tim, lo lắng.
Một âm thanh đanh gọn khẽ vang lên, Trục Ba mang theo luồng ánh sáng ngũ sắc phá tan ma ảnh, nhanh chóng biến thành một cây kiếm khổng lồ, bổ nhào xuống người Trọng Tử, vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Trọng Tử không lùi nửa bước, hai thanh trường kiếm trong tay phóng lên không trung, bay lượn mấy vòng rồi lao xuống với tốc độ chóng mặt, tạo ra sức ép lớn đến rợn người. Hai dải áo đen như có sinh mệnh, nhanh chóng kéo dài đến mấy trượng, chẳng khác nào xích sắt câu hồn của quỷ Vô Thường, cứ thế lao thẳng về phía trước.
Sư đồ của bao nhiêu năm về trước giờ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, ai có thể ngờ tới kết quả này?
Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu quá mười chiêu, họ đều sử dụng những chiêu thức độc địa không gì sánh nổi, dường như không có bất kỳ sự lưu tình nào, chỉ còn lại sự liều mạng. Tình hình hết sức gay go, những người đứng xem không ai bảo ai, đều không dám thở mạnh, vừa căng thẳng, lo lắng vừa hồi hộp, hưng phấn. Hai nhân vật đứng đầu tiên - ma giao đấu, ngay cả trận chiến giữa Nam Hoa Thiên tôn và Ma tôn Nghịch Luân năm đó cũng không thể nào đặc sắc bằng.
Những luồng khí hội tụ lại tại một điểm, một vòng xoáy lớn lại xuất hiện.
Cuối cùng thì thuật pháp mạnh nhất cũng đã được thi triển, chúng đệ tử Tiên môn reo hò ầm ĩ, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung vốn đang thấp thỏm, bất an, lo lắng Lạc Âm Phàm lại không nỡ ra tay với đồ đệ, thấy chàng sử dụng sát chiêu thì cùng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc chàng cũng đã nghĩ thông.
Chiêu Tịch diệt lại một lần nữa đánh xuống người Trọng Tử, nàng không thể chống chọi được, liền lùi lại vài bước.
Mọi người trong Tiên môn đều nở nụ cười mãn nguyện.
Vừa mới gắng gượng đỡ được một chiêu Tịch diệt, Trọng Tử còn chưa kịp thở dốc thì chiêu Sinh tội liền được tung ra. Lạc Âm Phàm lạnh lùng ngự kiếm bay lên giữa không trung, lẩm nhẩm đọc tiên chú, kết tiên ấn bao quanh người Trọng Tử, từng bước ép sát, xem chừng chàng muốn chém chết nàng bằng mũi kiếm này.
Trọng Tử vận toàn lực để tiếp chiêu, may mắn sao lại tránh được, nhưng ma lực của nàng đã cạn kiệt không thể tiếp tục chống đỡ, cuối cùng phun ra một ngụm máu.
Trong thoáng chốc, bóng hình trên cao kia dường như cũng lảo đảo theo.
Đương nhiên đó chỉ là do nàng hoa mắt thôi vì ngay sau đó, chiêu Vãng sinh thiên lại tiếp tục đánh xuống người nàng.
Đối mặt với con người vô tình cùng những sát chiêu vô tình ấy, Trọng Tử không hề tỏ ra thất vọng hay oán hận, nàng chỉ coi đó là một đối thủ mạnh để đối mặt một cách nghiêm túc và cẩn trọng. Nàng nhanh chóng đưa tay lên lau vệt máu bên khóe môi, ma khí lại mạnh mẽ bao quanh ngươi nàng. Mũi chân khẽ nhún, nàng nhảy lên một đụn mây, giơ hai tay lên trên đỉnh đầu, vỗ một tiếng. Liền sau đó, ma khí từ khắp nơi đổ dồn về phía nàng, nhanh chóng hội tụ. Một tiếng sấm vang lên, rung chuyển đất trời, một ánh sáng đỏ như máu xẹt ngang bầu trời, hai thanh kiếm như có thêm sức mạnh, nhanh như con thoi quay trở về, nằm gọn trong lòng bàn tay Trọng Tử, kéo theo từng chùm ánh sáng đỏ đen xen lẫn, khắp bầu trời bị bao phủ bởi phong ấn của ma chú, đổi sang màu đỏ tươi, từ trên không chụp xuống.
Người bên dưới không hề tránh né, tu vi mấy trăm năm qua của chàng vẫn có thể chịu đựng được đòn công kích này, thế tiến công trước sau không bị đứt đoạn, Trục Ba quét ngang bầu trời, tạo ra một luồng khí khiến Trọng Tử rơi khỏi đụn mây.
Cánh tay trái bị kiếm khí cắt đứt, máu lập tức chảy ra, ướt đẫm vạt áo lụa, may mà thể xác Trọng Tử từ lâu đã bị hủy hoại, hồn phách của nàng chỉ đang trú nhờ trong cơ thể của Ma kiếm mà thôi, vậy nên khi bị thương như thế này, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi chứ không đến mức quá khó khăn để chống đỡ. Rất nhanh sau đó đã cầm được máu, nhưng vì thực lực quá chênh lệch nên nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ để lộ rất nhiều sơ hở.
Đám người Tiên môn thấy Trọng Tử ứng phó một cách khó khăn thì cảm thấy vui mừng khôn xiết, chỉ có Ngu Độ là trầm mặc một lát rồi nói: “Sư đệ… Đệ trúng Tỏa hồn ti sao?”
Vạt áo trắng tung bay trong gió, cánh tay trái hiện lên một vết máu đỏ.
Chàng không bị thương thì sao lại chảy máu?
“Âm Phàm, ngươi làm sao vậy?” Mặt Mẫn Vân Trung chợt biến sắc.
Thấy vẻ mặt của Ngu Độ và Mẫn Vân Trung thay đổi, chúng đệ tử Tiên môn liền nhận ra có điều bất ổn, mọi người lập tức trở nên hoảng sợ.
Tỏa hồn ti là báu vật của Nam Hoa, trên toàn tiên giới không người nào là không biết và không hiểu rõ về nó. Đây chính là pháp bảo chuyên dùng để kìm hãm ma đầu, đáng tiếc là năm đó Nam Hoa tổ sư chỉ mới luyện thành được bảy sợi, hiện đã dùng hết năm sợi, vậy nên món đồ này càng trở nên quý báu hơn bao giờ hết. Đối mặt với những tình huống thông thường, cũng chẳng có ai dùng nó.
Pháp bảo của bản môn, muốn giải trừ thực sự không có gì khó khăn, nhưng ai đã sử dụng Tỏa hồn ti với chàng? Câu trả lời chỉ có một, đó là chàng đã tự sử dụng Tỏa hồn ti trên cơ thể mình.
Việc quan trọng nhất lúc này là tiêu diệt được Tử Ma, thế mà chàng lại dùng Tỏa hồn ti với chính mình! Nếu Tử Ma chết thì có nghĩa chàng cũng sẽ chết, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, không biết phải khuyên giải chàng như thế nào.
Sau trận đánh vừa rồi, Trọng Tử đã bị trọng thương, trên bả vai, máu không ngừng tuôn xối xả.
Thấy Lạc Âm Phàm lại định tiếp tục tung sát chiêu, Mẫn Vân Trung và Ngu Độ không do dự nữa, nhanh chóng xông lên ngăn cản chàng. Mẫn Vân Trung giận dữ quát: “Rốt cuộc thì ngươi muốn làm trò gì đây? Thật hồ đồ!”
Ngu Độ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Có việc gì thì từ từ sẽ bàn, sư đệ hà tất phải khổ như vậy…”
Y phục màu trắng đã bị máu thấm ướt một mảng lớn, sắc mặt chàng lúc này còn trắng hơn cả màu áo, Lạc Âm Phàm không để ý đến hai người họ, chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Tránh ra!”
“Vô liêm sỉ! Ngươi… Vì nghiệp chướng kia, ngươi...” Mẫn Vân Trung tức giận đến nghẹn họng, luống cuống xoay người nói với Ngu Độ: “Mau nói cho nó hiểu…”
Không đợi Ngu Độ có phản ứng, một luồng tiên lực mạnh mẽ chợt bùng lên, đánh bật Mẫn Vân Trung và Ngu Độ ra ngoài.
Trên bả vai, khóe môi, máu không ngừng tuôn xối xả nhưng chàng vẫn đứng vững giữa đám mây, như không hề phát hiện ra mình cũng bị trọng thương, chàng giơ cánh tay trái lên, ngưng tụ tiên lực nơi lòng bàn tay. Giữa không trung, một luồng khí nhanh chóng hội tụ, càng lúc càng lớn.
Trọng Tử bật cười ha hả.
Hóa ra chàng đã sử dụng Tỏa hồn ti với chính mình, đả thương nàng bao nhiêu cũng có nghĩa chàng tự đả thương mình bấy nhiêu. Chàng vẫn không thể buông bỏ được trách nhiệm nên dự định hôm nay cả chàng và nàng sẽ cùng chết.
Sớm đã biết chàng là người như thế nào, chuyện đã đến nước này, còn gì để nói nữa đây, thế là quá đủ, quá đủ rồi!
“Ngươi cho rằng làm như vậy thì ta sẽ nhẹ dạ mà cảm kích ngươi sao?” Trọng Tử lại vừa chịu một kiếm nữa, bất giác khựng lại. “Lạc Âm Phàm, ngươi làm như thế chẳng có nghĩa lý gì cả, ta đã từng chết dưới tay ngươi hai lần, bây giờ ngươi làm vậy, chẳng qua là muốn trốn tránh sự áy náy mà thôi. Dùng cái chết để trốn tránh, ta vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu.”
Không biết chàng có nghe thấy hay không, chàng chỉ lẳng lặng đi tới trước mặt nàng, tiếp tục giơ kiếm lên.
Trọng Tử không còn nơi để tránh né, ngực bị đâm một kiếm, máu lập tức bắn lên y phục trắng tựa tuyết của Lạc Âm Phàm. Cùng lúc đó, máu từ bên trong bộ y phục trắng muốt của chàng cũng phun ra ngoài, bắn cả lên mặt.
“Tôn giả!”
“Hoàng hậu!”
Hai bên Tiên môn và ma cung đều có người muốn xông lên, nhưng vô hình trung mọi người đều không thể chạm tới vì đã bị ngăn cách phía bên ngoài kết giới mà Lạc Âm Phàm đã tạo ra.
Máu của chàng cũng nóng như vậy ư? Trọng Tử đưa tay sờ lên mặt, mệt mỏi ngã ngồi xuống đám mây.
Tận sâu trong đôi mắt đen láy tưởng như có thể chứa đựng tất cả, lúc này chỉ còn lại một mình nàng. Chàng lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.
Thế trận của ma cung kém xa so với tưởng tượng của chàng. Vạn ma chốn hư thiên đã xuất thế nhưng chẳng thấy chúng đâu, có lẽ chúng đã đến những điểm trọng yếu khác để tấn công, song chàng đã cẩn thận sắp xếp đâu vào đấy rồi, giờ chàng có thể yên tâm cùng nàng đồng quy vu tận, mọi việc về sau cứ để đám người Ngu Độ tự giải quyết.
Đây chính là kết cục.
Nàng có tội thì tội của chàng còn lớn hơn nhiều, vậy hãy để hai tội nhân này cùng bị trừng phạt!
Trái tim không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có cảm giác trống rỗng, vô cùng quen thuộc. Chàng vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên chàng xuống tay với nàng, trong trái tim chàng có cảm giác này, cho tới tận bây giờ chàng mới hiểu được, hóa ra đó chính là cảm giác của một trái tim đã chết.
Máu chảy loang khắp nơi, không biết là máu của nàng hay máu của chàng, nhuộm đỏ cả mảng mây trắng dưới chân hai người, tạo thành một đóa sen máu vô cùng thê lương.
Câu nói: “Muốn giết nàng thì hãy bước qua xác ta trước” đã khiến biết bao người cảm động, đáng tiếc hôm nay, câu nói này lại trở thành một phần trong mưu lược của chàng, nhưng tất cả mọi thứ coi như đã chấm hết, từ lâu chàng đã tự mình quyết định kết cục cho chuyện này.
Trọng Tử cười nhạt, nói: “Ngươi dừng tay lại đi! Làm như vậy có nghĩa lý gì chứ? Cho dù ngươi có chết cùng ta, ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, trừ phi núi Nam Hoa sụp đổ, dòng Tứ Hải cạn kiệt.”
Lạc Âm Phàm chậm rãi ngẩng lên, đôi tay không ngừng run rẩy.
Đúng vậy, mỗi lần chàng xuống tay với nàng, chàng biết sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục này. Lần nào chàng cũng muốn đả thương nàng một cách triệt để, cũng chính là làm cho bản thân mình tổn thương một cách trầm trọng. Đột nhiên, chàng còn muốn đâm kiếm vào cơ thể mình để chấm dứt tất cả, không chỉ một nhát mà là hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn nhát.
Thế nhưng, chàng vẫn hướng Trục Ba về phía nàng.
Không muốn làm nàng tổn thương nhưng lại không thể không làm tổn thương nàng.
Không sao hết, bởi trong cơ thể chàng lúc này còn có Tỏa hồn ti, đả thương nàng bao nhiêu thì bản thân chàng cũng chịu nỗi đau đớn bấy nhiêu. Nàng có oán chàng, hận chàng thế nào thì cũng không còn nghĩa lý gì nữa, chàng và nàng sẽ chết cùng nhau, nàng mãi mãi là Trọng Nhi của chàng.
“Sư đệ!”
“Tôn giả!”
…
“Vạn ma chốn hư thiên là chiêu bài cuối cùng của ma cung!” Trọng Tử vận chút ma lực còn sót lại, thều thào nói, đôi tay chìa ra, nắm chặt lấy Trục Ba, chống đỡ lại luồng tiên lực mang theo khả năng hủy diệt vô cùng lớn mạnh. “Ngươi không lo lắng chút nào sao? Có thật là ngươi muốn chết cùng ta không?”
Cuối cùng, chàng cũng lên tiếng: “Tiên môn tự có cách ứng phó.”
“Ngươi quá tự tin vào bản thân mình đấy, Lạc Âm Phàm! Ta muốn sống, ngươi lại một mực muốn ta phải chết, ngươi cho rằng tới tận lúc này ta vẫn mong muốn được chết cùng ngươi sao?” Tiên lực không hề suy giảm chút nào, lòng bàn tay trắng nõn bị mũi kiếm sắc bén cứa vào, máu lập tức tuôn ra từ kẽ hở của vết thương.
“Điều đó không quan trọng.”
“Ma lực của Cửu U mạnh hơn ta rất nhiều.”
Sức ép của thanh kiếm đột nhiên biên mất.
Quả nhiên chàng vẫn vậy, Trọng Tử buông tay, nói: “Ngươi muốn chết cùng ta, không cần ta đồng ý hay không, nhưng thật đáng tiếc là còn có Cửu U, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn, đám người Ngu Độ ngoài kia nắm bao nhiêu phần thắng đây? Ngươi cho rằng mình đã định liệu được tất cả, cùng ta đồng quy vu tận là có thể cứu vớt được lục giới ư? Cửu U tính toán thâm sâu, cao minh hơn ngươi gấp bội, ngươi không thể biết kế hoạch của hắn đâu. Dừng tay lại đi, ngươi thất bại rồi!”
Lạc Âm Phàm lắc đầu.
Không thể như thế được, nàng đang nói dối! Đến Thiên ma, Cửu U cũng chưa tu thành, hắn có thể lợi hại như thế sao? Nàng biết thừa nhược điểm của chàng nên mới cố tình nói như vậy, nàng đang muốn thử lòng chàng, muốn chàng phải chọn lựa, khiến chàng phải vứt bỏ nàng thêm một lần nữa!
“Tin hay không tùy ngươi!” Trọng Tử mệt mỏi rã rời, ý bảo chàng nhanh chóng ra tay đi.
Thanh kiếm trên tay Lạc Âm Phàm khẽ run rẩy, ánh sáng trên thân kiếm phản chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của chàng.
Toàn thân người trước mặt hầu như đã nhuộm đầy máu. Trước ngực, bả vai, cánh tay, sau lưng, không biết đã trúng bao nhiêu nhát kiếm của chàng, vết thương chi chít khắp người, cả cơ thể đã hoàn toàn bị hủy hoại. Chàng khiến nàng bị thương tổn nhiều như vậy nhưng cuối cùng, nàng lại nói cho chàng biết chính chàng đang vọng tưởng, để chàng lại vứt bỏ nàng thêm lần nữa, đây là ý gì chứ?
Là nói dối ư? Nhưng rốt cuộc chàng vẫn không thể chém nhát kiếm này được.
Cuối cùng, chàng hướng mũi kiếm vào người Trọng Tử, sắc mặt không hề thay đổi, nhìn người đang đứng phía ngoài xa kia: “Cửu U!”
Trọng Tử cười rộ lên.
Một người đã phải chịu biết bao khổ cực và giày vò để lựa chọn giữa trách nhiệm và tình yêu, đến tận lúc chết vẫn còn đấu tranh tư tưởng như thế sao?
Đứng từ xa theo dõi cuộc chiến, Vong Nguyệt cười, nói: “Muốn ta vì hoàng hậu của mình mà xung trận ư? E rằng không cần thiết. Hoàng hậu của ta, mau quay về thôi, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành rồi.”
Một tiếng kêu gào chợt vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Tất cả đám đệ tử Tiên môn đều mặt mày xám ngoét, cùng nhìn về một hướng.
Không khí xung quanh đột ngột biến đổi, phát hiện thấy có điều bất thường, Lạc Âm Phàm chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Phía sau, cuồng phong bão táp chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, ở chỗ giao nhau giữa trời và đất bỗng xuất hiện một áng mây lớn màu tím đậm. Áng mây tím bao quanh một luồng ánh sáng màu trắng vô cùng thánh thiện, hướng thẳng lên chín tầng mây.