← Quay lại trang sách

Ngoại truyện 9 Ma thần trở lại (7)

Trời đã hửng sáng nhưng trong rừng rậm u tối, cảnh vật vẫn chìm trong đêm đen, những tán cây chằng chịt đan xen, chặn đứng ánh mặt trời, bốn bề vô cùng yên tĩnh, tiếng kêu của dã thú chẳng biết đã biến mất tự lúc nào.

Một chiếc áo choàng dài quét đất ẩn hiện giữa rừng cây, Vong Nguyệt vẫn đang đứng trên rễ cây cổ thụ kia, không hề nhúc nhích, dường như từ đêm qua đến giờ hắn vẫn đứng nguyên như vậy, không thay đổi tư thế, nhìn nghiêng, khuôn mặt với sống mũi thật cao càng khiến hắn trở nên quyến rũ và bí ẩn hơn.

Luồng ánh sáng bạc bỗng lóe lên, Trọng Tử xuất hiện bên cạnh hắn, vỗ vỗ vào tay hắn, nói: “Này, ta đã trở lại rồi!”

Vong Nguyệt nhếch khóe môi, nói: “Nhìn vẻ mặt này của nàng, xem ra nàng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.”

Trọng Tử bỗng cảm thấy chột dạ, ho khan một tiếng, nói: “Nói chung… cũng có thể coi là như vậy, thực ra ta…”

Biện pháp nàng nghĩ ra không biết có thành công hay không, thực ra nhiệm vụ này nàng mới chỉ hoàn thành một nửa mà thôi. Lời gợi ý của hắn, nàng cũng không biết mình làm như vậy có chính xác hay không.

“Nàng không cần phải nói nữa.” Vong Nguyệt giơ một ngón tay thon dài đặt lên môi nàng, ngăn nàng nói tiếp. “Như vậy là trái với quy luật của đất trời, ta không thể tiếp tục tiến hành những chuyện về sau nữa.”

Trọng Tử nghi hoặc hỏi: “Thế nhưng ta không nói cho ngươi thì ngươi sẽ không biết giọt máu kia như thế nào.”

“Ta có thể tự đi tìm nó.”

“Đó chẳng phải cũng giống nhau cả sao?”

“Không giống, nàng không nói cho ta biết, là ta tự tìm được, đó không được coi là trái với quy tắc của thần.” Vong Nguyệt giơ tay vuốt vuốt cằm. “Nàng xem, ta đã dành cả vạn năm để nghiên cứu quy tắc của thần, sao lại không tìm được một, hai chỗ sơ hở chứ?”

Trọng Tử bật cười: “Ngươi thật là một kẻ xảo trá!”

Vong Nguyệt nói: “Cái này không tính là xảo trá, xảo trá sẽ bị trừng phạt, ta không làm gì trái với quy tắc, sẽ không bị trời phạt. Sau nửa canh giờ nữa, hòn đảo này sẽ biến mất, quay về thần giới, trước đó nàng nên rời khỏi nơi này.”

Bây giờ hắn cũng coi như là một bằng hữu tốt. Vừa mới gặp mặt đã phải rời xa, Trọng Tử cảm thấy có gì đó không nỡ, nhẹ nhàng kéo vạt áo choàng của hắn, nói: “Ngươi… phải quay về minh cảnh thật sao?”

Vong Nguyệt cầm lấy bàn tay nàng, chiếc nhẫn thạch anh tím lóe sáng. “Hoàng hậu không muốn rời xa ta sao?”

Trọng Tử đỏ bừng mặt, vội rút tay về. “Chẳng qua là ta cảm thấy ngươi một mình ở minh cảnh u ám, tịch mịch, chẳng có gì thú vị cả, hiếm khi được ra ngoài như thế này, ở lại vài ngày cũng không được sao?”

Vong Nguyệt cười, nói: “Mọi việc đã xong, ta không còn lý do để lưu lại nơi này, mà nàng cũng không thể bỏ lại Lạc Âm Phàm để đi theo ta.”

Trọng Tử vội hỏi: “Vậy lúc nào thì ngươi lại trở ra?”

“Năm trăm năm chuyển thế một lần, năm đó ta đã từng giao ước với bọn họ như vậy rồi.” Vong Nguyệt nói. “Nhưng vì chuyện lần này, ta đã bỏ lỡ mất cơ hội, vạn năm nữa mới chuyển thế, đợi đến lúc mấy vạn năm nữa quay lại thì lúc đó chắc nàng cũng biến mất rồi.”

Tiên có tiên kiếp, con đường tu hành càng về sau càng nguy hiểm, chỉ có một số ít mới có thể chân chính tu thành thần, huống chi thần cũng có số kiếp của thần. Trọng Tử hiểu rõ đạo lý này, cũng không cầu mong mình sẽ được trường sinh, chỉ là nàng bỗng cảm thấy hụt hẫng: “Vậy là ta không còn cơ hội gặp lại ngươi nữa sao?”

Vong Nguyệt thở dài, xoa đầu nàng, nói: “Bất luận như thế nào, hôm nay nàng đã giúp ta và Ma tộc một việc lớn rồi, để đền đáp công sức của nàng, ta sẽ nói cho nàng một bí mật nhỏ mà không làm trái với quy tắc của thần giới.”

Trọng Tử vội hỏi: “Bí mật gì vậy?”

Vong Nguyệt nói: “Bảy nghìn năm sau sẽ lại xảy ra một cuộc đại chiến tiên - ma nữa…”

Trọng Tử cả kinh, ngắt lời hắn: “Tại sao lại có đại chiến tiên - ma?”

“Các chủng tộc phải tranh đấu để duy trì sự tồn tại, trên đời này không có hòa bình vĩnh viễn, nền hòa bình lúc này chỉ là tạm thời mà thôi.” Vong Nguyệt nói. “Luôn tồn tại những lợi ích đáng để người ta phải tranh giành, mâu thuẫn xung đột giữa tiên và ma mãi mãi không bao giờ thay đổi.”

Trọng Tử nói: “Nguyên nhân tạo ra cuộc đại chiến đó là gì, tiên và ma, ai đúng ai sai?”

“Không có đúng sai ở đây, hoàng hậu của ta ạ!” Vong Nguyệt nói. “Tranh đoạt tài nguyên, dường như chỉ là một trận đánh để bảo vệ quyền sinh tồn, trong đó người tham dự là người của tộc nàng và con dân của ta.”

Trọng Tử lẩm bẩm: “Vậy ai sẽ thắng?”

Vong Nguyệt lắc đầu, nói: “Giao tranh mang tới rất nhiều tổn thất, từ lâu đã vượt qua những lợi ích mà người ta muốn đạt được, vì vậy nói một cách chính xác, không ai là người thắng cuộc trong mọi trận giao tranh.”

“Lẽ nào không có cách nào tránh được sao?”

“Chiến tranh và hòa bình đều là những việc tất lẽ dĩ ngẫu mà bọn họ phải trải qua.”

“Thế nhưng…” Trọng Tử nắm chặt tay hắn, nhìn hắn nói. “Chẳng lẽ ngươi không quan tâm tới con dân của ngươi sao? Bọn họ tôn sùng ngươi như vậy, đại chiến tiên - ma bùng nổ, nhất định sẽ có rất nhiều người chết thảm, ngươi không muốn ngăn cản sao?”

Vong Nguyệt nói: “Không có biện pháp nào khác, không phải ta không muốn mà là không thể làm được gì, ta không thể ngăn cản nhu cầu tìm kiếm quyền lợi thông qua chiến tranh của bọn họ, bởi vì năm đó nàng quá mềm lòng nên đến tận hôm nay bọn họ vẫn đang sinh tồn một cách khó nhọc.”

Trọng Tử cảm thấy vô cùng áy náy, thấp giọng nói: “Ta và sư phụ cũng đâu muốn giết bọn họ… Ai bảo bọn họ chuyên đi làm việc xấu chứ!”

“Bọn họ có lý do để làm chuyện xấu.” Vong Nguyệt xoa đầu nàng, thở dài nói. “Hoàng hậu, trận đại chiến này chỉ là sự khởi đầu của đại nạn, một vạn năm sau, ngày mặt trăng và mặt trời giao nhau, đó chính là lúc xảy ra đại kiếp nạn giữa tiên và ma, lúc đó nàng và Lạc Âm Phàm có thể tới nhân gian để tỵ kiếp.”

“Không phải là tiên - ma đại chiến sao? Sao lại biến thành đại kiếp nạn của tiên - ma?” Mặt Trọng Tử vàng như nghệ. “Chẳng lẽ sự trừng phạt của đất trời trong truyền thuyết là có thật?”

Đại kiếp nạn tiên - ma chính là hình phạt của đất trời được ghi chép lại trong sách cổ, nhưng đó mới chỉ là nghe nói mà thôi, từ trước đến này chưa ai từng chứng kiến. Có người nói năm đó thần giới đã từng trải qua đại kiếp nạn này, trước lúc trời phạt, Thần tộc còn tự cao tự đại cho rằn mình có thể dư sức bảo toàn được thần giới, không thèm tới nơi khác để tránh họa, kết quả là toàn thần giới đã bị tiêu diệt, gần như chỉ còn lại Ma thần ở minh cảnh chốn hư thiên, may mà Thần hoàng trước đó đã di dời cột mốc tranh giới của lục giới tới tiên giới, vậy nên lục giới mới không xảy ra đại nạn.

Vong Nguyệt nói: “Kết thúc cũng có nghĩa là bắt đầu, sau cuộc đại chiến, tất cả lại có một sự khởi đầu mới, giọt máu của ta chính là hy vọng của con dân ta sau này.”

“Có được sự bảo vệ của ngươi, Ma tộc đương nhiên sẽ không bị diệt vong.” Trọng Tử cắn môi, vội vàng nói. “Thế nhưng Tiên môn phải làm thế nào bây giờ? Ai cứu được Tiên môn đây?”

Vong Nguyệt nở nụ cười. “Hoàng hậu của ta, sao nàng vẫn ngốc như vậy? Sinh mệnh tiêu vong là quá trình tất yếu của lục giới, đến thần còn có thần kiếp, cho dù không có đại chiến giữa tiên và ma thì tiên và ma cũng không thể có được sinh mệnh vĩnh cửu, ma chính là sự minh chứng tồn tại của tiên, có tiên ắt có ma, có ma ắt có tiên, người bảo vệ và kẻ đánh phá vĩnh viễn không bao giờ biến mất.”

“Cứ cho là Tiên môn sẽ không bị diệt vong nhưng còn cột mốc ranh giới của lục giới thì sao?” Trọng Tử nói. “Thần hoàng đã mất rồi, không có ai có đủ năng lực để di dời nó, đến lúc đại kiếp nạn của tiên - ma xảy ra thì phải xử trí nó thế nào đây?”

Vong Nguyệt nói: “Ta là Ma thần, không nên quan tâm tới chuyện của tiên giới các nàng, cũng không thể nhúng tay vào việc của tiên giới. Đến lúc đó, nàng và sư phụ của nàng có thể đưa người của Tiên môn đến nhân gian để tỵ kiếp.”

Trọng Tử âm trầm hồi lâu rồi lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định: “Ta và sư phụ sẽ không rời khỏi tiên giới, mặc kệ là ai đúng ai sai, nhiệm vụ của Tiên môn vốn là bảo vệ thiên hạ thái bình, cột mốc ranh giới của lục giới không thể để kẻ khác phá hủy, chúng ta sẽ ở lại bảo vệ nó đến cùng.”

Vong Nguyệt “ừm” một tiếng, rồi buông tiếng thở dài, nói: “Như vậy, ta chỉ có thể chúc nàng và Tiên môn may mắn mà thôi, thời gian không còn nhiều nữa, nàng hãy mau đưa Lạc Âm Phàm rời khỏi đây đi.”

Trọng Tử bất giác cảm thấy hoảng sợ. “Sư phụ đã tỉnh lại rồi ư?”

Vong Nguyệt bật cười kỳ quái. “Hắn tới đây tìm nàng, chúng ta đã gặp nhau.”

“Thật sao?”

“Có vẻ như hắn hiểu lầm ta thì phải, hắn cũng rất tức giận với hành động của nàng đấy.”

Trọng Tử luống cuống nói: “Ta đã sớm biết chàng sẽ rất tức giận mà, làm thế nào bây giờ?”

Vong Nguyệt nói: “Hắn đúng là vô cùng tức giận, thế nhưng hắn lại sợ nàng rời xa hắn nên không có tâm trạng nào mà trách cứ nàng đâu, chỉ cần nàng lợi dụng tốt điểm ấy là được. Thời gian không còn nhiều nữa, hắn đang ở chỗ hôm qua chờ nàng đấy!”

Không đợi nàng hỏi lại, một luồng ánh sáng màu xanh lam lóe lên, bao trùm cả cơ thể Vong Nguyệt, mờ ảo mà tráng lệ, cuối cùng luồng ánh sáng đó cùng hình bóng Vong Nguyệt biến mất vào không trung.

Trọng Tử liên tục giậm chân tức giận.

Đừng tưởng nàng không biết, nhìn biểu hiện của hắn vừa rồi, nhất định là hắn đã đùa bỡn sư phụ. Hừ, đã thế nàng nhất định sẽ không bao giờ nói cho hắn biết, nàng đã làm cách nào để đưa được giọt máu của hắn qua Quỷ môn quan!