Ngoại truyện 10 Ma thần trở lại (8)
Cây cột đại thụ vẫn đứng yên lặng trong bóng đêm, cảnh vật xung quanh không thay đổi nhiều lắm. Lúc này, một vị tiên nhân áo trắng tựa tuyết đang đứng dưới gốc cây cột ngón tay toác ra, rướm máu, vô cùng nghiêm túc, mỗi nét rạch là trên mặt gỗ lại hiện thêm một chữ, những giọt máu đỏ tươi cứ thế thấm vào trên thân gỗ, không thể nào xóa sạch.
Cái cột làm bằng thân cây này nhìn qua thì có vẻ tầm thường nhưng với tiên thuật đứng đầu tiên giới như chàng mà cũng không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mình nó, chàng đã nghĩ nát óc mới tìm ra được cách này. Cuối cùng cũng có thể hoàn thành lời trao đổi giữa chàng và Vong Nguyệt, sẽ rất nhanh thôi, nàng sẽ quay trở về bên chàng!
Viết xong chữ cuối cùng, dòng chữ đó đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói chang, rực rỡ, ngay sau đó nó khắc sâu vào thân cây rồi biến mất.
Bất đắc dĩ phải làm việc này, chàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn với tiên giới, nhưng chàng tuyệt nhiên không cảm thấy hối hận.
“Sư phụ!”
Tiếng gọi vô cùng quen thuộc văng vẳng bên tai, xóa tan chút áy náy trong lòng chàng, cuộc trao đổi giữa chàng và Ma thần, dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng, chàng cũng không hề hối tiếc, chỉ mong sao được gặp lại nàng. Cuối cùng thì nàng cũng thực sự trở về!
Lạc Âm Phàm bỗng xoay người, tiến lên vài bước rồi ôm chặt lấy nàng. “Trọng Nhi? Trọng Nhi?”
Lừa dối chàng để giúp Vong Nguyệt, nàng những tưởng chàng sẽ tức giận, không ngờ chàng lại lo lắng hơn cả nàng, Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nàng gật đầu, nói: “Là Trọng Nhi đây, sư phụ!”
“Nàng đã thực sự quay trở về rồi sao?”
“Ừm, ta đã về rồi đây.”
“Nàng gạt ta!” Chàng chợt đẩy nàng ra, hai bàn tay siết chặt lấy tay nàng, giọng nói trầm xuống. “Có phải nàng vẫn còn trách ta không? Nàng muốn bỏ đi cùng hắn sao?”
“Không có!” Trọng Tử vội vã xua tay. “Ta… Ta chỉ là đi…” Đột nhiên nhớ tới bí mật mà nàng đã hứa với Vong Nguyệt, Trọng Tử lập tức ngừng lại, không nghĩ được ra cách nào giải thích cho chàng hiểu.
Sắc mặt trở nên tái nhợt, Lạc Âm Phàm chăm chú nhìn nàng giây lát, hai cánh tay bất lực rũ xuống, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm chợt lóe lên một tia cô độc. Chàng đã đoán đúng, Vong Nguyệt nói không sai, nàng đã nguyện lòng cùng hắn rời đi, nàng vẫn còn muốn rời khỏi nơi này, phải rồi, nàng vẫn luôn hận chàng, chỉ là không có cơ hội trốn thoát khỏi chàng mà thôi.
Chàng chậm rãi lùi lại.
Trọng Tử cảm thấy khó hiểu, bị điệu bộ của chàng dọa cho sợ hãi, nàng vội vàng tiến lên hai bước, gọi chàng: “Sư phụ?”
“Nàng vẫn muốn bỏ đi như vậy sao?” Giọng nói của chàng như chết lặng, giống hệt biểu hiện trên gương mặt chàng.
“Ta… ta không có…” Nàng vẫn không hiểu chàng muốn nói gì.
“Vậy nàng đi đi!”
Trọng Tử vốn đang lo lắng, vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích với chàng như thế nào mới phải, vậy mà đột nhiên chàng lại nói ra câu này, nhất thời nàng như ngây dại. “Chàng nói cái gì?”
Chàng đờ đẫn nói: “Không phải là nàng muốn đi sao? Nàng đi đi!”
Sợ, thực sự rất sợ, mấy năm nay không có lúc nào là chàng không cảm thấy sợ hãi, sợ nàng bị thương, sợ nàng vẫn còn hận chàng, sợ nàng bỏ đi, sợ nàng đột nhiên biến mất… Những thứ này đều là kết quả chàng không thể nào chấp nhận được, nhưng bây giờ nàng vẫn muốn rời bỏ chàng mà đi! Hóa ra chàng đã sớm mất nàng, như thế, chàng ép nàng ở lại nhiều năm như vậy còn có ý nghĩa gì?
Nếu khó có thể bù đắp được, chi bằng tất cả nên dừng lại ở đây.
Đôi mắt trống rỗng, sắc mặt không chút thay đổi, chàng nói rõ ràng từng tiếng: “Nàng muốn đi thì đi đi!”
Trong chớp mắt, Trọng Tử còn hoài nghi mình đang nghe lầm.
Chàng nói vậy là có ý gì? Chàng dám để nàng đi sao? Chàng vẫn có dũng khí để nàng rời xa chàng sao?
“Chàng… bảo ta đi sao?”
“Đúng!”
Nước mắt rưng rưng, Trọng Tử cắn chặt môi nhìn chàng hồi lâu, quả thực không nói được một lời, xoay người rời đi.
Nàng tức giận rời đi, người ở sau lưng vẫn không nhúc nhích, dường như cũng đang ngẩn ngơ, đăm đăm nhìn bóng lưng của nàng, sự tuyệt vọng bao quanh người chàng càng lúc càng đậm.
Một bước…
Mười bước…
Chưa đi được bao xa, Trọng Tử rốt cuộc không kìm được, chậm rãi dừng bước.
Chàng vô duyên vô cớ nói nàng như vậy, nàng đương nhiên tức giận, vốn định làm ra vẻ một chút, nhưng chàng tuyệt nhiên không có ý đuổi theo níu giữ, cứ như vậy mà để nàng đi thật sao? Lẽ nào chàng thực sự không định giữ nàng lại?
Phát hiện thấy có điểm bất thường, Trọng Tử nhanh chóng quay người lại.
Vị tiên nhân áo trắng đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân hình dường như đã trở nên mơ hồ, tiên hồn sắp lìa khỏi thân thể.
“Sư phụ!” Trọng Tử sợ hãi đến độ mặt cắt không còn giọt máu, nàng không kịp suy nghĩ, vội vã nhào qua, ôm lấy chàng. “Chàng đang làm cái gì thế này, mau dừng lại! Dừng lại, ta bảo chàng dừng lại!”
“Muốn đi…” Chàng thều thào nói. “… thì nàng đi đi!”
“Ta chỉ lừa gạt chàng thôi, ta không đi đâu hết, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời đi, chàng đừng làm như vậy!”
Bất luận là nàng kêu khóc như thế nào, dường như chàng cũng không thể nghe thấy, căn bản là chàng không để ý tới nàng.
Làm thế nào bây giờ? Sự giận dỗi của nàng đã giết chết chàng rồi ư? Nếu chàng chết đi, nàng sống trên đời này một mình còn có nghĩa lý gì? Trọng Tử vừa hối hận lại vừa sợ hãi, hận không thể lập tức giết chết chính mình, từ lúc biết được đại kiếp nạn tiên - ma thực sự tồn tại, nàng đã từng thề sẽ trân trọng từng giây phút được ở bên chàng, cho đến ngày đại kiếp nạn tiên - ma kéo đến, nàng biết chàng tuyệt đối sẽ không rời bỏ cột mốc ranh giới của lục giới, như thế cũng không sao cả, khi đó nàng nguyện cùng chàng chôn chung một nấm mồ, đâu ngờ… lúc này nàng đã hại chết chàng rồi!
Biết rõ trong lòng chàng vẫn luôn có những khúc mắc, biết rõ chàng không thể quên những ký ức năm xưa, vậy mà nàng còn cố tình làm vậy!
Trong cơn tuyệt vọng, Trọng Tử bỗng giơ tay lên, cắn răng nhìn chàng. “Lạc Âm Phàm, nếu chàng còn dám tiếp tục, ta sẽ chết trước mặt chàng, hồn xiêu phách tán ngay lập tức!”
Nghe thấy nàng nói đến từ “chết”, chàng mới tỉnh táo lại, bất giác nắm chặt tay nàng ngăn lại: “Đừng…”
Cuối cùng cũng khiến chàng hoàn hồn, Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi rã rời, nhào vào lòng chàng, nói: “Vậy thì chàng cũng không được làm như vậy, không được bỏ ta lại đây một mình.”
“Ta… không được như vậy ư? Nàng… không đi nữa sao?” Lúc này chàng mới chậm chạp phản ứng lại được, cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt nàng, lẽ nào Vong Nguyệt đã nói dối sao? Nàng vẫn còn lo lắng cho chàng, vẫn còn quan tâm đến chàng?
“Cho tới tận lúc này, ta chưa bao giờ muốn rời xa chàng.” Trọng Tử mở to mắt nhìn chàng. “Ta không đi đâu hết, vĩnh viễn không bao giờ rời xa sư phụ!”
Chàng bỗng đẩy nàng ra. “Nàng lại gạt ta?”
“Không có mà!” Trọng Tử lắc đầu nguầy nguậy. “Vong Nguyệt lừa gạt chàng đó, ta chỉ gặp hắn… rồi đứng nói chuyện với hắn mà thôi.”
Chàng ngây ngốc. “Thật sao?”
Trọng Tử giậm chân, nói: “Rõ ràng chàng biết hắn không phải người tốt, thế mà còn tin hắn.”
Là bởi vì trong lòng chàng không chắc chắn cho nên mới dễ dàng tin Vong Nguyệt như vậy, nhìn bộ dạng của tiểu đồ đệ không giống như đang nói dối, Lạc Âm Phàm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nói: “Vong Nguyệt!”
Quả nhiên là chàng đã bị Vong Nguyệt đùa cợt, Trọng Tử vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Hắn đã lừa sư phụ như thế nào vậy?”
Lạc Âm Phàm khẽ ho khan, xoay mặt nhìn thân cây trấn đảo kia.
Tu hành đã nhiều năm như vậy, kết quả vẫn bị Vong Nguyệt lừa gạt, xoay như chong chóng, còn đồng ý cuộc trao đổi không công bằng này nữa chứ, chàng có chút xấu hổ, nhưng bất luận thế nào, lời hứa của Ma thần không phải là giả. Từ nay về sau, chàng sẽ không phải lo lắng sẽ có người đưa nàng đi nữa, kỳ thực đây cũng có thể coi là một chuyện tốt!
Chàng nhìn nàng, nói: “Không có gì, sau này đừng lừa dối ta nữa!”
Trọng Tử vội gật đầu. “Nếu ta còn lừa dối chàng, ta sẽ…”
Nàng chưa thề non hẹn biển xong, bên tai chợt vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Hai sư đồ không ngờ sẽ phát sinh biến cố này, nhất thời sửng sốt.
Lạc Âm Phàm trấn tĩnh trước, thoáng rùng mình.
Hòn đảo này vốn ở thần giới, Vong Nguyệt đã dùng sức mạnh của hắn để di dời nó đến tiên giới, dường như lúc này đã đến lúc nó phải quay trở về rồi, nếu hai người không rời đi ngay thì sẽ bị nó mang đi theo. Với tu vi của chàng, có đến thần giới cũng không vấn đề gì, nhưng tu vi của Trọng Tử vẫn còn rất non kém, nếu bị hòn đảo này cuốn theo thì sẽ nguy hiểm như thế nào, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi!
Không được, chàng phải nhanh chóng đưa nàng rời khỏi đây! Chàng phải bảo vệ nàng!
Trọng Tử vẫn còn ngỡ ngàng, kéo tay áo chàng, hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Nơi đây không thích hợp để ở lại nữa!” Lạc Âm Phàm lấy lại vẻ điềm tĩnh, ôm chặt eo nàng, phất tay gọi trường kiếm.
Có pháp lực thúc giục, trường kiếm vận hết công sức đưa hai sư đồ bay lên giữa không trung, trong nháy mắt đã phá tan những tán lá rậm rạp trên đỉnh đầu, trốn chạy khỏi đảo thần.
Hai người vừa rời đi chưa được bao lâu, mọi sự rung chuyển trên đảo dường như biến mất, không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Một lát sau, trên ngọn cây cao cao, những tán lá không ngừng rụng xuống mặt đất.
“Chủ nhân, hình như chưa đến lúc chúng ta phải rời đi?” Một giọng nói thô trầm vang lên, có vẻ rất cung kính.
“Ừ, ngươi nhớ không lầm đâu, là ta cố tình tạo ra sự rung chuyển đó đấy.” Vong Nguyệt hiện thân tại cây cột trấn thủ đảo thần, giơ tay lên đón lấy một phiến lá đang rơi xuống. “Ta đã hóa giải mọi hiểu lầm giữa hai sư đồ họ để từ nay về sau, Lạc Âm Phàm có thể yên tâm mà sống, thế mà nàng ấy còn mắng ta không phải người tốt, thật là không công bằng chút nào.”
“Người đừng quên, mọi hiểu lầm giữa họ là do người tạo ra.”
“Vậy ư? Ta quên rồi.” Vong Nguyệt xoa tay lên thân cột, thoáng chốc dòng chữ bằng máu trên thân cột lại hiện lên, hắn hài lòng nhìn chăm chú rồi nói: “Lần này ra ngoài vốn chỉ để hoàn thành một việc, xem ra ta cũng thông minh đấy chứ, có thể dễ dàng khiến họ làm giúp ta thêm một việc khác, mà cả hai lại còn nguyện giữ bí mật với ta nữa chứ, chỉ mong dấu tích này của Lạc Âm Phàm sẽ hữu dụng cho tương lai về sau.”
“Chủ nhân, người đóng vai một nhân vật phản diện, đúng là ảnh hưởng xấu tới hình tượng của Thần tộc.”
“Hình tượng có thể thay ta làm được việc không?”
“Đa số mọi thời điểm, hình tượng vẫn là điều cần thiết nhất.”
“Việc này trừ ngươi và ta ra, không có người thứ ba biết, vì hình tượng của ta, ta đang nghĩ xem có nên để cho ngươi từ nay về sau bị câm vĩnh viễn hay không.”
“Thực ra người nói rất đúng, hình tượng không quan trọng lắm, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thưa chủ nhân!”