Ngoại truyện 11 Sư huynh xấu xa
Trên Nam Hoa phong, từng đám mây lững lờ trôi vô định, thụy khí vờn quanh, bao bọc cả ngọn núi. Mấy nghìn đệ tử tập trung trước đại điện của ngọn núi cao nhất Nam Hoa, gương mặt ai nấy đều tỏ ra hết sức vui mừng.
“Ta mới nhận được tin, hôm nay Lạc sư huynh sẽ trở về!”
“Mấy năm nay huynh ấy theo chân Tuyết tiên tôn hành tẩu khắp nơi, nghe nói thuật pháp tiến bộ rất nhiều rồi.”
“Tuyết tiên tôn không nhận huynh ấy làm đồ đệ sao?” Một đồ đệ phấn khích hỏi.
“Trọng Hoa tôn giả muốn huynh ấy bái Tuyết tiên tôn làm sư phụ nhưng Tuyết tiên tôn lại nói thuật pháp của Tử Trúc phong cao minh hơn, có điều, kiếm thuật của Thiên Sơn phái cũng có chỗ độc đáo nên huynh ấy theo Tuyết tiên tôn học nghệ vài năm.”
…
Mọi người đang xôn xao bàn tán thì bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng bạc từ trên trời hạ xuống, tới khi sắp chạm mặt đất thì đột nhiên ngừng lại. Một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi đang ngự kiếm đứng đó, mái tóc dài đen mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn sáng long lanh, nước da trắng hồng, vô cùng đáng yêu.
“Lạc Nghi!” Chúng đệ tử đã quen với sự xuất hiện này nên không cảm thấy hoảng hốt, vây lấy con bé, trong giọng nói tràn ngập yêu thương.
“Là muội đây!” Con bé vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.
Sự ồn ào, náo nhiệt bên này đã kích động đến gã thanh niên áo trắng đang đứng bên kia, hắn xoay người nhìn qua, giọng nói trầm ổn mà đầy sức mê hoặc, vô cùng êm tai: “Là ai vậy?”
Con bé vội vàng trốn ra sau lưng mọi người, liên tục dùng tay ra hiệu. Trước mặt người khác thì nó chẳng e ngại gì, chỉ duy nhất đối với vị chủ tọa sư huynh này, nó luôn cảm thấy kính sợ, bởi vì địa vị của hắn quá cao, lại luôn được chưởng giáo coi trọng, con bé tuyệt nhiên không dám chọc giận hắn.
Chàng thanh niên áo trắng đã phát hiện ra con bé, liền nói: “Lạc sư muội? Tại sao muội lại tới đây? Tôn giả có biết không?”
Con bé bất đắc dĩ thò đầu ra, cười hì hì rồi gật đầu. “Biết ạ, phụ thân biết muội tới đây rồi!”
“Còn dám nói dối ư?” Chàng thanh niên áo trắng sầm mặt.
Vẻ mặt con bé lập tức ủ rũ.
Tại sao mỗi lần con bé nói dối đều bị hắn phát hiện vậy? Rõ ràng là những người khác đều bị con bé qua mặt cơ mà!
Chàng thanh niên áo trắng lại lên giọng dạy bảo: “Còn không mau quay về? Tôn giả mà biết, nhất định sẽ phạt muội rất nặng đấy!”
“Thủ tọa sư huynh, Trác sư huynh…” Con bé vội vàng nhảy qua, ôm chặt cánh tay hắn, lay lay, nói. “Đã lâu muội không được gặp ca ca rồi, muội muốn đi đón huynh ấy…”
Những lúc bình thường, mỗi khi con bé làm nũng thì ai cũng phải mềm lòng, nhưng chàng thanh niên áo trắng này lại không hề động tâm, hắn dứt khoát giơ tay lên.
Trong âm thanh xé gió, một thanh trường kiếm màu tím xuyên qua những đám mây bay tới, còn mang theo một quầng sáng màu tím đậm phía sau, tựa như một đám mây tím diễm lệ, rơi xuống trước mặt hai người, người ngoài nhìn vào chỉ thấy thân kiếm kia trong suốt như một viên ngọc màu tím nhưng lại không biết nó bền bỉ và phi thường ra sao.
Con bé trợn tròn mắt, hỏi: “Đây là Cửu Nghi kiếm của Trác sư huynh sao? Đẹp quá đi… A…”
Chàng thanh niên áo trắng không chút khách khí, xách cổ áo sau gáy của con bé lên, ngự kiếm rời đi.
Dưới chân là mây khói phiêu đãng, thấy đã sắp về tới Tử Trúc phong, con bé tỏ ra bối rối. Nếu trở lại lúc này, nhất định nó sẽ bị phụ thân trách phạt, con bé còn muốn đi đón ca ca nữa mà!
Quay đầu nhìn về phía sau, con bé không khỏi sửng sốt.
Hai hàng lông mày lưỡi mác chênh chếch giương cao, đôi mắt anh tuấn trong sáng, cử chỉ vô cùng tự nhiên, phóng khoáng, thường nghe người ta khoa trương kể về vị thủ tọa sư huynh này, mọi lần tiếp xúc con bé chẳng mấy để ý, hôm nay ở gần như vậy, mới phát hiện hắn quả thực rất đẹp. Mặc dù cùng là thần tiên nhưng hắn hoàn toàn khác phụ thân và ca ca của con bé!
Con bé thử gọi: “Trác sư huynh?”
Đưa cô bé nghịch ngợm này trở về, đối với chàng thanh niên áo trắng, đó hiển nhiên đã trở thành một nhiệm vụ không tên, hắn chỉ “ừ” một tiếng lấy lệ.
Lạc Nghi nhỏ giọng nói: “Muội lén chạy đến đây.” Con bé vừa nói vừa sụt sịt, hàng mi dài cong vút rủ xuống, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Giọng nói của chàng thanh niên áo trắng quả nhiên dịu hẳn đi. “Thôi được rồi, huynh sẽ nói đỡ cho muội.”
Lạc Nghi cười híp mắt, ôm lấy cổ hắn, nói: “Trác sư huynh thật tốt!”
Thật gian xảo! Chàng thanh niên áo trắng không bị mắc lừa, nhanh tay nắm chặt lấy cổ tay con bé, cảnh cáo: “Sư muội còn gây chuyện nữa thì đừng trách ta đi bẩm báo với tôn giả đấy!”
Vị thủ tọa sư huynh này nổi tiếng lợi hại, trong lòng Lạc Nghi biết không thể chạy thoát được, nhất thời cả giận nói: “Chẳng phải trước mặt Trác sư huynh, các tỷ muội khác vẫn xin gì được nấy sao? Tại sao sư huynh cứ luôn làm khó muội thế?”
Thanh kiếm dưới chân bỗng dừng hẳn lại, chàng thanh niên áo trắng dường như vừa bị sặc nước bọt, ho sù sụ.
Lạc Nghi thấy thế thì mừng rỡ nói: “Bị muội nói trúng tim đen rồi phải không?”
Sắc mặt của chàng thanh niên áo trắng trở nên cổ quái vô cùng. “Những lời này muội nghe ai nói vậy?”
Lạc Nghi đắc ý nói: “Bọn họ đều nói thủ tọa sư huynh nổi tiếng phong tình, rất thích những cô gái xinh đẹp, muội đã sớm phát hiện ra, các vị sư tỷ lúc nào cũng như mây khói, quấn quýt quanh huynh không rời đấy thôi.”
Khóe miệng chàng thanh niên áo trắng giật giật, hắn nói: “Việc này thì có liên quan gì tới muội?”
Lạc Nghi vênh mặt, nói: “Muội nhìn đâu có đến nỗi xấu chứ!”
Chàng thanh niên áo trắng nghe thấy vậy thì có vẻ sửng sốt, tựa hồ hiểu ra hàm ý trong lời nói của con bé. Hắn nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên ý cười giễu: “Lẽ nào sư muội cũng muốn được ta thích sao?”
Hắn vừa nói vừa nhìn con bé từ đầu xuống chân.
Dáng vẻ của hắn lúc này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nghiêm túc ban nãy, Lạc Nghi nhìn nụ cười dương dương tự đắc đó, nhìn sóng mắt không ngừng lưu chuyển đó, rồi lại nhìn vạt áo trắng đang tung bay trước gió của hắn, lần đầu tiên con bé hiểu thế nào là “phong lưu, phóng khoáng”. Con bé nhất thời không giấu nổi vẻ xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng, cũng không hiểu tại sao nó chỉ biết nói quanh co: “Đối với các sư tỷ khác, huynh rất dễ dãi, sao chỉ có mỗi muội là huynh khắt khe như vậy? Phụ công mẫu thân muội đã làm sư phụ của huynh! Chỉ cầu xin hộ muội một chút thôi mà huynh cũng không làm được.”
Chưa bao giờ thấy thái độ con bé e thẹn thế này, chàng thanh niên áo trắng rốt cuộc không kìm được nữa, cười rộ lên, gõ vào đầu con bé, nói: “Không sai, trước mặt sư huynh, các cô gái xinh đẹp đều xin gì được nấy, ai bảo muội vẫn còn là một đứa trẻ!”
Thiện cảm trong phút chốc đã biến thành nỗi xấu hổ tột cùng, Lạc Nghi giậm chân, nói: “Huynh dám khinh thường muội còn nhỏ ư? Muội sẽ mách phụ thân!”
Vì thấy con bé tuổi còn nhỏ, ăn nói lại đáng yêu, hắn mới không kìm được, trêu chọc con bé đôi câu, lúc này nghe con bé nói: “Sẽ mách phụ thân”, chàng thanh niên áo trắng chợt tỉnh ngộ. nhớ lại thân phận đặc biệt của cô bé này, hắn bỗng giật mình, mồ hôi lạnh túa ra. Nếu để Trọng Hoa tôn giả biết con gái yêu của người bị hắn trêu chọc thì chỉ cần một phong thư hắn sẽ gặp xui xẻo. Huống chi, hiện giờ hắn đã là đệ tử của Nam Hoa phái, chỉ sợ tôn giả không cần nói nhiều, trực tiếp xuống tay trừng phạt cũng chưa biết chừng.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng thu lại nụ cười, rụt tay lại, chắp tay sau lưng, nói: “Được thôi, nói cho tôn giả biết chuyện muội bất kính với sư huynh nữa nhé? Nghe đâu được những câu chuyện linh tinh rồi trách mắng sư huynh chứ?”
Lạc Nghi quả nhiên im lặng, không nói được lời nào.
Đoán con bé sẽ không dám nói ra, chàng thanh niên áo trắng ngự kiếm đáp xuống trước Tử Trúc phong, cung kính nói: “Tôn giả, đệ tử đã đưa tiểu sư muội về rồi!”
“Làm phiền ngươi rồi, mau đưa nó lên đây đi!” Một giọng nói lãnh đạm vang lên.
Nghe thấy giọng nói ấy, Lạc Nghi nhất thời trở nên ủ rũ.
Chàng thanh niên áo trắng lén nở nụ cười. “Tiểu sư muội, đi thôi!”
Trên dòng Tứ Hải, từng làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên, dưới mặt đất, mây trắng vờn quanh, bao quanh những thân trúc xanh biếc, tĩnh mịch mà vô cùng mỹ lệ.
Trong đại điện, một vị tiên nhân áo trắng đang ngồi trước án, bên cạnh là một thiếu phụ đang giúp chàng mài mực, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ bình an không gì tả xiết.
Khung cảnh trước mắt đẹp như tranh vẽ, lại hết sức hài hòa, đầy sức sống, chàng thanh niên áo trắng hơi sửng sốt rồi tiến lên hành lễ. “Tôn giả, sư phụ!”
Vị tiên nhân áo trắng khẽ gật đầu, rất nhanh đã đưa mắt nhìn sang phía Lạc Nghi. Lạc Nghi lúc này trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cúi đầu không lên tiếng, vị thiếu phụ kia chỉ mỉm cười, nói: “Trác Diễn, lại làm phiền ngươi rồi.”
Trác Diễn cười, nói: “Sao sư phụ lại nói thế ạ? Đệ tử là sư huynh thì phải có nhiệm vụ trông coi sư muội rồi.”
Vị tiên nhân áo trắng ra lệnh: “Đi ra kia quỳ cho ta!”
Lạc Nghi không dám phản kháng, đứng lên, nói thật to: “Vâng, sư tổ…”
Sắc mặt vị tiên nhân áo trắng nhất thời xám xịt.
Lạc Nghi cực kỳ đắc ý, ba chân bốn cẳng chạy như bay ra ngoài.
Trác Diễn vội vàng dời ánh mắt, len lén nở nụ cười. Trọng Hoa tôn giả và sư phụ vốn là sư đồ, hai người kết làm phu thê, lúc xưng hô thật khó tránh khỏi có điểm xấu hổ, lúc này còn bị chính con gái mình chọc giận.
Thiếu phụ nhịn cười, khuyên nhủ: “Chàng thôi đi, tức giận với con thì được cái gì! Từ lúc Kỳ Nhi đi, hai huynh muội nó đã năm năm không gặp nhau rồi, cũng khó trách con bé nhớ nhung đến vậy.”
Vị tiên nhân áo trắng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nàng xem những việc con bé đã làm đấy, mới hôm trước nó còn nhuộm lông linh hạc như lông quạ đen, hôm qua còn dám tự tiện di dời các bảng chỉ đường, hại các đệ tử đi nhầm đường. Nếu để con bé tự do ra ngoài thì nó còn gây ra những chuyện động trời nào nữa?”
Thiếu phụ cũng biết con gái mình tính tình bướng bỉnh, cũng không có ý cầu xin nữa, quay sang Trác Diễn nói: “Tháng sau là đại thọ tổ phụ của ngươi, sao chưa thấy Thanh Hoa cung gửi thư đến nhỉ?”
Trác Diễn cười nói: “Đúng vậy ạ! Chắc là tổ phụ của đệ tử đã gửi thư mời tôn giả và sư phụ rồi!”
Thiếu phụ nói: “Tất nhiên là chúng ta phải đi rồi. Đợt này Kỳ Nhi về, hai huynh đệ các ngươi từ nhỏ tình cảm đã gắn bó, mấy ngày nữa, hai đứa đến Thanh Hoa cung trước đi, cũng đúng dịp mừng thọ Trác cung chủ.”
Trác Diễn nói: “Đệ tử cũng đang định nói, trong thư tổ phụ con cũng nhắc đến Kỳ sư huynh, gặp huynh ấy lần này chắc tổ phụ đệ tử sẽ vui mừng lắm đây!”
Vị tiên nhân áo trắng hỏi: “Pháp thuật mới dạy hôm trước, ngươi học đến đâu rồi?”
Trác Diễn còn chưa kịp trả lời, vị thiếu phụ đã xẵng giọng, nói: “Ta là sư phụ, sao chàng cứ lo lắng giùm ta như vậy? Đồ đệ của ta cũng bị chàng đoạt mất rồi sao, ba ngày hỏi, năm ngày kiểm tra.”
Trác Diễn vội nói: “Được tôn giả chỉ bảo, Trác Diễn cầu còn không được, học giỏi thuật pháp cũng là giữ thể diện cho sư phụ mà.”
“Những lời này mà ngươi cũng nói được!” Thiếu phụ nói. “Cũng được thôi, ngươi với phu quân ta cứ từ từ mà nói chuyện, bên Côn Luân mới gửi tặng hai trái dưa ngũ hành, để ta đi chuẩn bị, chờ Kỳ Nhi về rồi cùng ăn.”
Vị tiên nhân áo trắng gật đầu, đang muốn nói gì đó thì phía ngoài cửa bỗng vang lên tiếng khóc ỉ ôi, ban đầu còn tỉ tê sau càng lúc càng to hơn, nghe hết sức thảm thương.
“Phụ thân, con… con sai rồi…”
“Đau quá, chân con đau quá… Mẫu thân, sư huynh…”
…
Trác Diễn hơi sửng sốt, nói: “Sư muội, muội ấy…”
Vị tiên nhân áo trắng hơi nhíu mày, nhìn về phía thiếu phụ.
Mặt thiếu phụ đỏ bừng, nàng chột dạ, nhìn đi nơi khác. “Có liên quan gì tới ta, chàng nhìn ta làm gì?”
Trác Diễn do dự giây lát rồi mở miệng cầu xin: “Sư muội còn nhỏ, cầu xin tôn giả bỏ qua cho muội ấy lần này!”
Vị tiên nhân áo trắng và thiếu phụ liếc nhìn nhau, không nói gì.
“Ngươi không ở Tử Trúc phong, mấy năm nay lại liên tục bế quan tu hành nên không biết tính tình con bé đấy thôi.” Vị tiên nhân áo trắng khẽ ho một tiếng, nói. “Mà thôi, Kỳ Nhi đã về rồi, ngươi đi đón thằng bé trước đi, hôm khác ta sẽ kiểm tra trình độ thuật pháp của ngươi.”
Bên ngoài cửa, Lạc Nghi vừa khóc lóc vừa lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, không may bị người vừa bước ra nhìn thấy.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có giọt nước mắt nào, Trác Diễn nhất thời hiểu ra, lẩm bẩm: “Quả nhiên là không ai hiểu con gái bằng cha.”
Lạc Nghi nhìn thấy Trác Diễn thì khóc to hơn. “Sư huynh…”
Trác Diễn gắng nhịn cười. “Sư muội có việc gì cần sai bảo?”
“Chân của muội đau quá…”
Trác Diễn nghiêm mặt, nói: “Chỗ sư huynh có bài thuốc trị thương cực kỳ tốt, đợi huynh ở đây, huynh sẽ về lấy cho muội.”
“Này, này, huynh mau vào cầu xin phụ thân hộ muội đi… Đồ sư huynh xấu xa!”