Chương 2 Roger von Conté
Trong tháng bảy nóng nực có phái đoàn đến từ Tusain, quốc gia hàng xóm về hướng Đông của Tortall. Có nhiều chuyện quan trọng cần phải được bàn bạc. Lính do thám đã báo rằng vua Tusain đang cân nhắc khả năng chiếm lại lưu vực sông Drell bên biên giới Tortall, mà nhà vua Roald thì lại muốn né tránh chiến tranh bằng mọi giá. Ngược lại với người cha danh tiếng của mình, Roald không bị gọi là “Kẻ Xâm Lăng” mà có tên là “Người Yêu Hòa Bình”. Ông tự hào với danh tiếng này và muốn gìn giữ nó. Ai cũng biết, đại sứ Mikal von Donne thật ra đến triều đình Tortall để xem liệu “Người Yêu Hòa Bình” có đủ dũng cảm tiến hành một cuộc chiến hay không.
Đoàn khách từ Tusain được canh chừng thật cẩn thận, nhưng đồng thời vua Roald cũng gắng sức tiếp đãi họ thật tử tế. Là cận vệ của Jonathan, Alanna phải có mặt khắp nơi. Cô phục vụ bàn trong những cuộc họp mặt và đi theo hoàng tử của mình đến không biết bao nhiêu các bữa đại tiệc và vũ hội.
Không khí căng thẳng trĩu nặng. Trong các cuộc họp, đại sứ Mikal ra mặt kẻ cả, bởi gã cho rằng sự nhũn nhặn của vua Roald là biểu hiện của yếu ớt. Những cuộc chuyện trò vốn mang tính bạn bè giữa nhóm bạn của Alanna và đám hiệp sĩ Tusain trở nên gay cấn, và hai nhóm ngày càng khiêu khích nhau vào những cuộc so tài khó khăn hơn. Trong một bữa dạ tiệc nho nhỏ có đoạn đầu rất yên bình, cơn bão tụ tập mấy ngày trước bất chợt bùng ra.
Alanna cùng cận vệ của Gary là Sacherell von Wellam, và cận vệ của Raoul là Douglass von Veldine, nhận nhiệm vụ rót rượu trong bữa tiệc này. Họ đã nhận lệnh của công tước Gareth là phải luôn giữ cho các cốc đầy rượu và phải báo cáo lại với ông tất cả những gì họ đã nghe được. Trong khi mọi người chuyện trò và tán tỉnh nhau trong những bộ quần áo sang trọng nhất của họ, thì ba cận vệ chăm chú thực hiện công việc và gắng sức tận dụng bữa tiệc này.
Công tước Roger nói chuyện với đại sứ Mikal; vợ của ngài đại sứ là quý bà Aenne thì kể cho hoàng hậu Lianne và vua Roald nghe những câu chuyện xảy ra trong triều đình Tusain.
Gary, Raoul, Alex và Jonathan cùng trò chuyện với một nhóm hiệp sĩ trẻ tuổi của Tusain. Đột ngột, tất cả những người khác đổ dồn mắt về đám thanh niên này vì Dain von Melor, một hiệp sĩ của Tusain, vừa to tiếng châm chọc: “Đấu kiếm hả? Cái thứ mà các người gọi là đấu kiếm thì tôi đã nhìn thấy rồi. Ở nhà tôi người ta gọi đó là “trò nhảy nhót uốn éo”! Đám trẻ con mới ba tuổi ở Tusain đã múa kiếm khéo hơn không ít hiệp sĩ của anh ở đây, hoàng tử Jonathan à!”
“Nhà ngươi cư xử thô lỗ trong cung điện của chủ nhà”, Gary đáp lời. Bờ vai rộng căng lên. Alanna thấy rõ anh đang gắng hết sức kìm nén giọng mình. “Ta cứ mong có được cơ hội để dạy cho nhà ngươi cách cư xử.”
Một thoáng, im lặng bao trùm. Hầu như mọi hiệp sĩ - ngoại trừ Myles, người chỉ im lặng uống rượu và quan sát - đều đặt tay lên đốc kiếm. Đám người Tusain làm theo.
Đại sứ Mikal xoay sang phía công tước Roger. Giọng ông ta lớn và rành rọt trong bầu tĩnh lặng. “Tôi phải ngỏ lời xin lỗi thay hiệp sĩ Dain trẻ tuổi.”
Ông ta cúi mình trước nhà vua. Vua Roald nghiêng đầu và im lặng nhận lời xin lỗi. Với nụ cười ranh mãnh, đại sứ Mikal thêm vào: “Mặc dù vậy, tôi e rằng tôi phải đồng ý với cậu ta. Về nghệ thuật chiến đấu có vẻ như người Tusain chúng tôi biết nhiều hơn. Rất có thể nền hòa bình đã làm yếu tinh thần chiến đấu của quý vị chăng?”
Alanna sờ đốm lửa nằm dưới áo sơ mi và tự hỏi, giờ sẽ xảy ra chuyện gì. Cô xoay người lại. Anh Raoul đứng bên lò sưởi đã vào tư thế chiến đấu. Con mắt đen nhánh của anh lóe lên vì giận dữ, anh siết đốc kiếm mạnh đến mức những đốt xương trên bàn tay anh nổi lên trắng bợt.
Alanna vội vàng ra hiệu cho cận vệ Douglass, nhắc cậu ta về với hiệp sĩ chủ nhân. Cậu bạn hối hối hả nhao đến bên Raoul, ấn vào tay chàng trai vạm vỡ một cốc rượu vang và hạ giọng hối hả nói với anh. Thoáng một chần chừ ngắn, rồi Raoul thở dài, buông đốc kiếm ra.
“Tôi không đồng ý với quý ngài, thưa ngài Dain”, Jon nói và trong giọng anh lấp lánh một thoáng đùa cợt. “Thậm chí các tiểu đồng và cận vệ của chúng tôi cũng biết múa kiếm chống chọi với một hiệp sĩ. Vì danh dự của chúng tôi và các thầy giáo của chúng tôi bị xúc phạm, nên có lẽ chúng tôi cũng cần phải chỉ cho quý ngài biết người Tortall có thể làm được những gì.”
Dain giơ tay sửa dây đeo kiếm. “Hãy để cho những tay kiếm tốt nhất của quý ngài bước lên đi, thưa điện hạ. Tôi tin chắc, tôi có thể chứng minh rõ ở đây rằng người Tusain chúng tôi đủ sức khuất phục bất kỳ người đàn ông nào trong triều đình này.”
Jon ném về phía Alanna một cái nhìn và mỉm cười châm biếm. Cô ngay lập tức hiểu ra ý định của anh. Sẽ là một nước cờ xuất sắc, nếu mình làm được điều đó, cô nghĩ thầm. Trong mắt Dain mình chỉ là một cận vệ oắt con.
Cô nhìn tay hiệp sĩ vùng Tusain từ đầu đến chân. Gã cao hơn cô một cái đầu, bờ vai rộng bè và hai cánh tay mạnh mẽ, nhưng gã tự kiêu quá mức và đã uống rượu. Cô gật đầu, cho Jon biết là cô đồng ý.
Hoàng tử tặng cho Dain một ánh nhìn lạnh như băng.
“Chúng tôi sẽ không cử ra những cây kiếm tốt nhất, quý ngài Dain. Tôi đã nói, thậm chí cả tiểu đồng và các cận vệ của chúng tôi”. Anh gật đầu về phía Alanna. Cô đưa bình rượu vang của mình cho Sacherell, người suýt nữa thì làm rơi nó, rồi bước thoăn thoắt tiến sang nhóm các hiệp sĩ trẻ tuổi. Tim đập dồn lên vì hồi hộp. “Thưa điện hạ?”, cô hỏi và lịch sự cúi mình.
Jonathan vẫy cô lại gần hơn. “Tôi tin chắc, quý ngài sẽ lấy làm hài lòng với cận vệ Alan của tôi.”
Tay hiệp sĩ xứ Tusain nhìn trân trân vóc dáng thấp nhỏ của Alanna, hàm trễ xuống. “Hoàng tử muốn ta đấu với một cận vệ?” Sau mỗi từ là giọng gã cao lên một bậc và cuối cùng gần như thành thất thanh. Có ai đó cười khúc khích.
“Quý ngài có sợ không?” Jonathan hỏi.
Gã đàn ông thở hổn hển và sùi bọt mép ra, trước khi thốt nổi nên lời. “Ta đã qua sáu cuộc đấu tay đôi!”, cuối cùng gã gầm lên. “Ta đã giết không ít kẻ cướp vùng núi khi ta còn chưa cao bằng thằng nhóc này.” Gã chỉ vào Alanna. “Nếu có ngày nào ta đã từng thấp hơn nó!”
Alanna hiểu rõ ý định của Jonathan, và biết rằng giờ đến lượt cô khơi cho lửa cao thêm. “Điện hạ có cần tôi, thưa điện hạ?”
Jonathan nhún vai, nhìn Dain không ngưng. “Alan, ta cứ tưởng em có thể đấu kiếm với ngài Dain. Nhưng quý ngài không thích thú. Ta rất tiếc đã gọi em về đây uổng công...”
“Thề có thần Mithros, ta sẽ làm!”, Dain phun ra. “Ta không sợ một đứa bé!”
Jonathan cúi mình trước cha mẹ anh. “Nếu các đấng tôn quý cho phép, bề tôi chúng con bây giờ muốn đến phòng đấu kiếm số 1.”
Khi Alanna xoay về phía nhà vua, cô nhận thấy ánh mắt Alex đang rất lạ. Vì một lý do nào đó, trông anh ấy có vẻ hơi nóng nảy bồn chồn. Chắc anh ấy không vui về việc cô sẽ đặt mạng sống của mình lên trò chơi bây giờ? Họ đã trở thành đối thủ từ nhiều năm nay - ai cũng gắng sức tốt hơn người kia trong môn đấu kiếm, trong môn bắn cung và cả những môn thể thao chiến đấu khác - mặc dù vậy cuộc ganh đua của họ vẫn nằm trong khuôn khổ tình bạn. Cô quên đi Alex khi nhà vua tuyên bố: “Ta tin rằng, tất cả chúng ta đều muốn xem chuyện này. Ngài đại sứ Mikal? Công nương Aenne? Hoàng hậu của ta?”
Hoàng hậu và công nương Aenne gật đầu, trong khi đại sứ Mikal lạnh lùng: “Chắc phải là một sô diễn lý thú.”
Gia nhân được cử đi dọn dẹp và chuẩn bị phòng đấu kiếm lớn nhất nằm phía trong cung điện. Anh hầu thân cận Timon của công tước Gareth đến phòng Alanna để lấy kiếm. Những người khác theo nhau xuống phòng đấu. Myles và Roger đi cùng đám người trẻ tuổi bao quanh Alanna. Myles bực bội và không hề che giấu điều đó.
“Chả lẽ con muốn đặt tất cả lên chiếu bạc?”, ông bực bội hỏi. “Gã cao hơn con cả một cái đầu.”
Alanna nhún vai. “Điều đó đúng với tất cả những người mà con đấu kiếm.”
Cô cầm lấy thanh kiếm của mình từ bàn tay Timon đang đưa tới và đeo nó bên hông, trong khi Mãi Trung Thành kêu gào làm một tấn trò bên chân cô. Cuối cùng, cô bốc con mèo đực lên cao và đặt nó lên vai mình. Cô đã phát hiện ra rằng, tiếng meo meo của nó nghe thật giống tiếng người nói. Và bây giờ thì cô muốn biết con mèo muốn nhắc nhở điều gì.
Hãy biến gã đó thành trò cười, mèo ra lệnh. Không phải là chuyện khó đâu. Đừng để gã lấy mạng mình!
“Con có nghe ta nói không?”, Myles hỏi gặng. “Đây không phải là lúc thích hợp để vào vai anh hùng!”
Jon đặt tay lên bờ vai còn rảnh của Alanna. “Thầy đừng xúc động quá, thầy Myles. Thầy chưa nhìn thấy Alan đấu kiếm bao giờ sao? Em thì nhìn thấy rồi - trong Thành Phố Đen.”
Ký ức về cuộc phiêu lưu lạ kỳ của Alan và Jon một năm về trước (họ đã hóa giải được lời nguyền cho Thành Phố Đen, và hàng ngàn con người kiêu hãnh của bộ tộc Bazhir đã quỳ gối trên đường phố Persopolis) khiến Myles im được một lúc, nhưng chỉ một lúc thôi.
“Đây là một gã hiệp sĩ dày dạn kinh nghiệm! Không phải như những lần trước!”
“Thầy có nghe cha em phản đối không?”, Gary hỏi. “Cha em dạy kiếm riêng cho Alan và Alex từ nhiều tháng nay. Ngoài ra, thầy phải tin vào khả năng đánh giá của Jonathan chứ. Anh ấy đâu có định để kẻ khác giết bạn mình.”
Alex đi lùi về một chút để trao đổi với công tước Roger.
“Theo em thì chuyện gì sẽ xảy ra?”, công tước hỏi người cận vệ cũ của mình.
Một nụ cười bay qua gương mặt kín đáo có làn da thẫm màu của Alex. “Em tin rằng Dain von Melor sẽ được nếm một quả ngạc nhiên nhớ đời.”
Roger lắc đầu vẻ không tin. “Chẳng lẽ em muốn nói rằng, Alan cũng đấu kiếm giỏi như là - ừ thì, ví dụ giỏi như em chẳng hạn?”
“Có chứ. Cậu nhỏ đó giỏi thế đấy. Một ngày kia rất có thể cậu ấy còn giỏi hơn.”
Roger không còn cơ hội để tiếp tục câu chuyện, bởi lúc đó cả nhóm đã tới nơi. Phòng đấu nằm sâu dưới lòng đất, nên ngoài trời nắng chang chang mà trong này vẫn hơi lạnh. Những hàng đuốc cắm trên các giá đỡ bằng sắt treo bên tường ném ánh sáng vào tận những góc xa nhất. Bên một bức tường có để ba chiếc ghế dài, được ngăn cách với phần còn lại của căn phòng bởi một dãy lan-can thấp. Tiếng sột soạt của lụa là vang lên khi thần dân triều đình ngồi xuống. Roger cùng đại sứ Mikal chiếm chỗ sát phía sau nhà vua và hoàng hậu.
Ở cuối phòng đấu kiếm, Dain đang cởi ủng ra, thực hiện các động tác khởi động căng cơ và đùa cợt với bạn bè gã. Ở đầu này, Alanna im lặng đứng. Cô quan sát Dain, không mảy may chú ý đến những lời nói của bạn bè bao quanh. Gã trai người Tusain không mất bình tĩnh - thật tốt cho gã. Cô sẽ dạy cho gã biết cách mất bình tĩnh. Cô trao con mèo của mình cho Myles, cởi giày ra và xỏ tay vào đôi găng đấu kiếm màu nâu mà Timon vừa đưa tới. Cô không hề ý thức là mình đang cười gằn và đôi mắt tím biếc sáng lên một ánh tàn nhẫn. Jonathan trầm ngâm nhìn cô. Nếu không bực bội gã Dain đến thế, có lẽ bây giờ anh đã nảy lòng thương hại gã. Anh biết rõ, Alanna có khả năng làm những gì một khi bị người ta thúc ép.
Công tước Gareth bước đến bên bọn họ. Ông cúi xuống bên Alan, chàng cận vệ lúc này cũng bắt đầu những động tác khởi động.
“Con phải nhớ: Hãy đẩy hắn đến chỗ mệt mỏi trong khi con quan sát đánh giá hắn. Ta biết loại đàn ông này. Gã sẽ tìm cách nhục mạ con và làm cho con giận điên lên. Đừng cho phép gã, và hãy giữ bình tĩnh. Con là một tay kiếm tốt, Alan, nhưng con không phải tay kiếm tốt nhất.”
Alanna nhếch mép tinh nghịch và ngẩng nhìn ông. “Không, bẩm tướng công. Tay kiếm tốt nhất là ngài.”
Ngài công tước von Naxen đập nhẹ lên vai cô.
“Đừng có hỗn. Cẩn thận đề phòng!”
Jonathan mỉm cười. “Bác đừng lo. Bao giờ chiến đấu Alan cũng giữ cái đầu tỉnh.”
Mikal nghiêng về phía Roger. Gã không thèm hạ giọng chút nào. “Cậu bé cận vệ dũng cảm đấy, nhưng đây là chuyện điên rồ. Dain là tay kiếm tốt - rất tốt. Và không phải lúc nào anh ta cũng kiềm chế được bản thân. Tôi e rằng, tối hôm nay rồi sẽ có một kết cục đau đớn.”
Với mũi kiếm tuốt trần chĩa xuống dưới, Alanna và Dain bước vào khoảng giữa khu đấu kiếm. Alanna bối rối sờ nắn đốm lửa thần mà cô đang đeo bên dưới áo sơ mi, trong lòng cứ mong cô bình tĩnh được hơn thế này.
Nhà vua đứng dậy. “Các khanh đã sẵn sàng?”
Cả hai xoay về phía nhà vua, cúi thấp rồi chào ngài bằng vũ khí. Sau đó họ nhanh lẹ cúi chào nhau rồi lùi về vài bước, cho tới khi đứng cách nhau vừa đủ chiều dài cây kiếm.
“Chạm kiếm!”, vua ra lệnh. Alanna và Dain tuân lời. “Hãy tôn danh những quy định hiệp sĩ cùng phong tục của quốc gia các khanh. Bắt đầu!”
Dain chém tới, lưỡi kiếm bổ vào lưõi kiếm của Alanna, ngân lên lảnh lót. Gã ấn mạnh, muốn đè vũ khí của cô xuống đất. Alanna nghiến răng. Các cơ cánh tay đau lên như địa ngục, nhưng cô giữ vững được. Mắt Dain mở to; thằng bé cận vệ này khỏe hơn và mạnh hơn là vẻ ngoài của nó. Dain gỡ kiếm ra, đi vòng quanh Alanna.
“Chuẩn bị chết đi, thằng ôn!”
Alanna không trả lời. Chuyện to tiếng nhục mạ và thách thức đối phương đã trở thành thói thường, nhưng từ trước đến nay cô luôn cho đó là trò phung phí hơi thở. Cả cô cũng đã nhận ra, sự im lặng bất bình thường của cô khiến đối phương mất bình tĩnh. Thay vào đó, cô quan sát Dain không ngưng và chờ một chuyển động của phần cơ thể bên trên của gã, cho cô biết ngọn đòn sắp tới.
Gã giật kiếm xuống dưới và đâm tới. Alanna gạt nó sang bên và xỉa mũi kiếm của cô thẳng vào ngực Dain, trong khi vẫn sẵn sàng rút kiếm thật nhanh. Dain nhanh lẹ lùi về và Alanna cũng bước một bước về sau, giữ cân bằng.
“Mánh trẻ con!” Dain chế nhạo.
Nhà vua nháy mắt với công tước Roger đang ngồi phía sau mình. “Cái mánh trẻ con này suýt chút nữa có hiệu quả”, nhà vua nói khẽ, trong cảm giác không lấy gì làm dễ chịu của đại sứ Mikal.
Dain đi vòng quanh Alanna, nói luôn miệng, gắng khiến cô phân tâm cho tới khi tìm được một chỗ yếu của cô. Gã thực hiện những cú đâm tới nhanh chóp loáng rồi thoăn thoắt lùi về, chờ một lần cô không gạt nổi đòn tấn công. Alanna phòng thủ và chờ cơ hội đập kiếm bay khỏi tay đối thủ. Cô không nghĩ tới chuyện chảy máu. Mồ hôi chảy trên má cô và làm cô mất bình tĩnh - nhỡ nó chảy vào mắt thì sao? Chuyện lần áo sơ-mi cùng áo khoác ngoài của Dain ướt đẫm khoảng trên ngực và giữa hai bờ vai chẳng khiến cô được an ủi, kể cả chuyện gã đã thở hổn hển cũng thế. Alanna cười thầm. Lẽ ra gã phải luyện tập với cây kiếm khổng lồ nặng trĩu của chú Coram, cô tự nhủ. Như thế thì bây giờ gã mới không quá mệt như thế.
Nổi điên vì thịnh nộ, Dain nhục mạ tổ tiên cô, mẹ cô, ngoại hình của cô. Alanna lờ đi. Thứ khiến cô lo lắng nhiều hơn là lớp mồ hôi đang tụ trên trán cô. Âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng rộng mênh mông là tiếng bước nhẹ bỗng của những đôi chân đi tất của hai người cùng những hơi thở thô thiển của Dain. Alanna nhìn thấy một cơ hội và dồn sức đâm tới. Dain lảo đảo lùi về. Trong lúc gã lấy lại thăng bằng, cô cúi mặt chùi mồ hôi vào ống tay áo. Nhưng cô không đủ nhanh. Với một tiếng la chiến thắng, gã hiệp sĩ nhào về phía trước. Cô lùi về quá chậm, mũi kiếm của Dain thọc xuống phía trên khuỷu tay phải cô, đâm vào cánh tay. Vừa chửi rủa phản ứng tồi tệ của mình, Alanna vừa hạ kiếm xuống. Cô đã thua trận. Bởi gã là người đầu tiên gây nên thưong tích cho đối phương, Dain đã thắng trận. Các quy định của cuộc đấu so tài là như vậy. Cuộc chiến đã chấm dứt.
Với hai con mắt mở lớn hằn rõ vẻ điên khùng, Dain chĩa mũi kiếm vào ngực cô. Alanna nhảy sang bên. Ngọn đòn suýt chút nữa đã cướp mạng cô.
“Chơi bẩn!”, Gary giận dữ gầm lên. Những người khác hòa giọng theo. “Chơi bẩn”, cả cô cũng la lớn.
Dain lờ đi. Gã đi vòng quanh Alanna và chờ một điểm hở trong thế phòng thủ của cô. Công tước Gareth bước về phía trước; trong tay lóng lánh một cây kiếm. Rõ là ông đang định chấm dứt cuộc chiến, và cứ theo nét mặt của ông mà đoán thì ông sẽ không để ý liệu Dain có vì thế mà bị hại hay không!
Alanna lắc đầu, chặn bước thầy. Cô cảm nhận một cơn thịnh nộ lạnh lùng trong bụng. Cô đã tôn trọng những luật định của giới hiệp sĩ, nhưng gã mọi rợ vùng Tusain này vừa bước qua giới hạn. Gã sẽ phải trả giá, trả giá đắt.
Cô chầm chậm lùi về, đau đớn chuyển kiếm sang tay trái. Máu từ cánh tay phải nhỏ xuống nền phòng. Mình phải cẩn thận, đừng đạp vào máu mà trượt chân, cô nghĩ và vào thế sẵn sàng.
Mãi Trung Thành la lên một tiếng thét khích lệ khi Alanna đâm thẳng tới. Tia Chớp đập phải lưỡi kiếm của Dain trong tiếng kêu ầm vang. Vội vàng, cô lùi về rồi lại đâm tới. Gã hiệp sĩ vụng về chống đỡ và dần mất thế dưới những ngọn đòn tấn công của cô. Cây kiếm chuyển động không ngừng, không ngừng không ngừng, còn tâm trí cô không ngừng rình chờ, kiếm một chỗ hở. Kia rồi! Cô xọc Tia Chớp xuống, hướng tới trước rồi xóc lên trên, chạm phải đốc kiếm của Dain, giật vũ khí văng khỏi tay gã. Cây kiếm bay đi theo một đường cong thật cao. Gã hiệp sĩ vội vàng lùi về, nhưng lảo đảo, rồi ngã. Nhanh như chớp, Alanna chồm tới và ép mũi kiếm sáng lóe của cô sát cổ họng Dain. Gã hiệp sĩ vùng Tusain nhìn vào hai con mắt lạnh lùng nhất mà gã từng thấy trong đời.
“Thật ngu”, Alanna nói khẽ và giọng cô rung lên vì giận dữ. “Ngươi đã xử sự rất ngu ngốc. Hôm nay ngươi gặp may vì ta là một hiệp sĩ tốt hơn ngươi. Nếu không bây giờ ngươi đã chết rồi.” Cô khinh thị xoay người đi và bước về phía bạn bè mình. Trong khi công tước Gareth băng vết thương cho cô, Alanna để cho Jon đỡ cô.
“Thằng nhỏ đó giấu tài”, đại sứ Mikal trầm ngâm nói. “Cậu bé này đã giấu tài suốt thời gian qua”, ông ta nhìn vua Roald. “Nếu tất cả hiệp sĩ trẻ tuổi của quý ngài đều như cận vệ này thì đội quân của ngài thật sự đáng sợ.”
“Xin quý ngài cứ tự tìm hiểu.” Nhà vua chỉ về phía chàng Jonathan im lặng, nhưng tỏa đầy uy lực; chàng Gary vạm vỡ và chàng Raoul còn vạm vỡ hơn nữa; chàng Alex mảnh mai với làn da thẫm màu và vẻ nhanh lẹ của một con mèo. “Bọn họ là một phần của tương lai chúng tôi”, nhà vua nói. “Một tương lai mà tất cả chúng tôi muốn bảo vệ.”
Khi Alanna đang ngồi lau vũ khí của cô trong phòng mình thì Myles bước vào. “Con không giết gã”, hiệp sĩ nói. “Là gã thì gã đã giết con, nhưng con đã tặng mạng sống cho gã ta.”
Tay Alanna đau nhói. Cô vẫn chưa có cơ hội sử dụng phép lực để chữa bệnh. Và bởi đang đau như vậy, nên cô nói chuyện ngắn gọn với người bạn lớn tuổi. “Thì đã sao? Gã là một thằng ngu. Nếu gặp thằng ngu nào con cũng giết thì con không còn thời gian đâu mà ngủ nữa.”
“Gã đã cho con mọi lý do để giết gã”, Myles khăng khăng giữ ý. “Nếu con làm thế, thậm chí cả ông đại sứ cũng hiểu.”
“Việc gã ta cư xử tồi tệ không phải là lý do để con cũng cư xử tồi tệ.” Môi dưới của Alanna bắt đầu run lên. Đã quá sức chịu đựng. Cô đang muốn lên giường và chữa cho cánh tay mình không còn buốt thúc lên từng hồi như thế này. “Tại sao ngài lại mắng mỏ con, ít nhất thì cũng phải có ngài hiểu rằng con sẽ không giết gã chứ!”
Myles siết chặt cô vào lòng, nhưng chú ý để không chạm vào cánh tay bị thương. “Con là một gã trai tốt, Alan von Trebond”, ông thì thầm. “Con mang lại hy vọng cho một lão đàn ông già nua.”
“Thôi nào”, Alanna gầm gừ. Lời khen bất ngờ làm cô vui, nhưng cũng khiến cô ngượng. “Ngài đâu đã già. Mà con cũng không phải là một gã trai tốt đến như vậy.”
Công tước Roger ngồi xuống chiếc ghế bành kê trước lò sưởi và lấy một quân cờ ra khỏi bàn cờ đặt trên bệ lò. Đó là một con tốt. Roger tự cười giễu bản thân: Trước vụ việc trong Thành Phố Đen, gã cứ tưởng Alan von Trebond là một con tốt. Một con tốt dai sức và có năng khiếu, nhung vẫn chỉ là một con tốt mà thôi; một con tốt mà Roger có thể đẩy tới ô cờ nào gã muốn. Thành Phố Đen - và cuộc chiến ngày hôm nay với Dain - đã dạy cho gã một bài học tốt hơn.
Alan von Trebond là một kẻ nguy hiểm.
Lẽ ra Jonathan thuở đó không được phép quay về từ Thành Phố Đen. Roger hiểu rõ mảnh đất đầy cái ác đó và biết rằng, lũ Ysandir sống ở đó là những kẻ bất khả chiến bại. Vì thế mà gã đã mạo hiểm chĩa pháp lực thôi miên vào Jonathan để chàng trai không nghĩ đến một thứ gì khác ngoài việc tìm đến chính cái nơi bị ngăn cấm đó. Nhưng Jonathan đã kéo Alan đi cùng và cả hai đã sống sót quay trở lại. Hai thằng trai trẻ ranh và thiếu kinh nghiệm không chỉ sống sót và thoát khỏi bàn tay bọn Ysandir bất tử - chúng thậm chí còn hủy diệt được bọn kia!
Roger nhăn mặt và rót cho mình một cốc vang. Ít nhất phải có một vị thần đang che chở cho Jonathan, nếu không muốn nói là nhiều vị, gã tin chắc như vậy. Nhưng cái đó không quan trọng: Cho dù có phải dời đất chuyển trời để bước lên trên ngai vàng Tortall, thì một ngày kia gã cũng sẽ làm.
Nhưng bên cạnh nó còn thằng Alan von Trebond! Gã đã biết gì về thằng nhóc? Nó có những pháp lực nào?
Trong khi giận dữ đi đi lại lại trong phòng, gã pháp sư chợt nhớ đến cơn sốt đổ mồ hôi. Chính gã đã phù phép tạo ra căn bệnh đó, một căn bệnh rút kiệt sức lực của mọi thầy thuốc muốn chiến đấu với nó, gã đã gửi căn bệnh xuống thành phố cũng như vào cung điện, để chắc chắn là mọi thầy thuốc trong toàn khu sẽ bị cạn lực, không còn khả năng giúp đỡ hoàng tử khi anh chàng này mắc bệnh. Nhưng Jonathan đã sống sót và tay chữa bệnh trẻ tuổi với hai con mắt to màu tím biếc khẳng định rằng, Sir Myles đã chỉ cho nó cách chữa bệnh. Hiệp sĩ Myles là một học giả: rất có thể ông ta biết những câu thần chú có khả năng loại trừ cả những pháp thuật mạnh mẽ nhất.
Vậy là khi đó gã đã chấp nhận câu chuyện của Alan. Sau đó gã tiếp tục hỏi chuyện thằng nhỏ; tấn công vào dòng suy nghĩ của nó, muốn biết thằng nhỏ đang che giấu điều gì. Giây phút đó gã nhớ nguyên vẹn tới tận hôm nay: pháp lực của gã khi chạm phải đôi mắt vô tội của thằng bé đã trơn chuội đi như chạm phải một bức tường bằng kính. Nếu khi đó gã gặp một pháp thuật chống lại, chắc Roger đã dùng pháp thuật thực sự để xem xét thằng nhỏ cho thật tử tế. Nhưng thay vào đó gã chỉ nghĩ rằng, tình trạng buồn ngủ trong đầu Alan là kết quả của sự ngu dốt hoặc vô suy nghĩ. Gã đã để cho thằng tiểu đồng đó ra đi mà không tìm hiểu thêm! Gã đúng là ngu, ngu thật!
Thêm vào đó còn cây kiếm mà hiệp sĩ Myles đã “tình cờ” tìm thấy trong kho vũ khí của ông ta và tặng cho Alan. Sau khi chạm vào cây kiếm đó, một tuần sau cánh tay của Roger vẫn còn tê dại mất cảm giác. Rồi còn con mèo! Nếu Mãi Trung Thành là một con mèo bình thường thì Roger sẵn sàng nuốt chửng cây gậy phép của gã chỉ bằng một lần nuốt. Cho tới nay có vẻ như Alan không hề biết giá trị của những thứ mà nó đang có. Nhưng Roger đã một lần trót tin vào dáng vẻ tưởng chừng ngớ ngẩn của thằng bé này. Ngay cả khi Alan chưa biết được giá trị của những thứ đó thì chuyện này chắc chắn tới một ngày kia sẽ thay đổi.
Buổi tối hôm nay Alan lại một lần nữa để lộ ra một đặc điểm quan trọng, có thể mang lại lợi ích cho Jonathan sau này: Thằng bé cho thấy nó là một tay kiếm tài năng, có thể đấu bằng tay trái tốt như với tay phải - nếu không muốn nói là tốt hơn. Roger một lần nữa buông ra một câu chửi và hắt trọn cốc rượu vang vào miệng. Tại sao Alex không bao giờ nói cho gã biết điều đó? Vì ganh tỵ sao? Chẳng lẽ nó, Alex, không muốn công nhận rằng, một thằng bé còn là cận vệ cũng có thể đấu kiếm tốt như cậu ta?
Gã công tước sầm mặt xuống, giơ tay giật giật bộ râu cắt ngắn. Bây giờ gã phải thận trọng hơn bất cứ lúc nào - Alan đang nghi gã, không được phép để thằng nhỏ cận vệ đó tìm được bằng chứng khẳng định mối nghi ngờ của nó. Dĩ nhiên người ta có thể sắp xếp chuyện này bằng nhiều cách khác nhau. Có thể gã phải làm một điều gì đó trong tương lai gần. Đầu tiên phải lo sao cho Alan biến mất một cách êm thấm. Rất có thể gã không còn đường nào khác là giết Alan, trước khi gạt Jonathan khỏi đường đi. Nhưng gã phải hành xử thận trọng và khéo léo. Gã không được gây nghi ngờ.
Roger không muốn có một cuộc nội chiến gắt gao, tàn phá Tortall và để lại một quốc gia nghèo nàn. Gã cũng không muốn trở thành kẻ thù của những người như công tước Gareth hoặc Sir Myles. Gã chỉ muốn chú gã, cô gã rồi em gã trong vòng năm năm tới sẽ lần lượt chết những cái chết mang vẻ tự nhiên, để không ai có thể khẳng định là gã đã chiếm ngai vàng trái luật. Gã không vội vàng. Bây giờ, khi hoàng hậu không thể sinh thêm con, gã có rất nhiều thời gian. Mà ngoài ra, rõ ràng là chỉ có lợi nếu lo sao cho công tước Gareth, Myles và thậm chí cả nhà vua không nảy ý nghi ngờ gã.
Còn Alan von Trebond, thằng nhỏ ngay bây giờ đã nghi ngờ gã? Vụ này thật đáng để cân nhắc. Đây là chuyện nhất định gã phải suy nghĩ cho thật kỹ.