Chương 10 Cuộc đấu kiếm với gã pháp sư
Bữa đại tiệc giữa đông thứ hai, với sự tham gia của hầu hết mọi thành phần quý tộc trong triều đình vua Roald, lúc đó đã bắt đầu. Thom nháy mắt với Alanna rồi ngồi xuống cạnh công tước Roger, người hoàn toàn không lộ vẻ ác cảm đối với chàng pháp sư còn quá trẻ tuổi và rất có thể còn tài giỏi hơn cả ông ta. Alanna quan sát hai người nói chuyện với nhau một chút, rồi hướng sự chú ý của cô về phía những người khác. Hoàng hậu cũng đã tới. Đây là lần đầu tiên bà có mặt trong đám đông kể từ khi cơn bệnh của bà bắt đầu hơn một năm trước đây. Lúc đầu, có vẻ như hoàng hậu chịu đựng được, nhưng rồi dần dần, nét mặt bà trắng bệch. Alanna nhìn thấy mồ hôi nổi lên trên mặt hoàng hậu Lianne, nhìn thấy tay bà run rẩy khi nâng cốc rượu. Khi bà bắt đầu ho thì công tước Baird lẹ chân chạy đến bên với nét mặt căng thẳng và âu lo.
Alanna nhớ lại hình ảnh trong phòng thi, và cô đưa tay sờ viên ngọc lửa treo dưới cổ. Cô cắn chặt xuống môi. Như cô e ngại, bao quanh cơ thể hoàng hậu là một quầng ánh sáng màu cam, tuy yếu ớt nhưng dai dẳng.
Đột ngột Alanna hiểu rằng cô cần phải hành động, mà là hành động ngay lập tức. Nếu Roger phù phép hoàng hậu, thì ở đâu đó phải có một bằng chứng hiện hình. Kể cả tay pháp sư tài năng nhất cũng cần một hiện vật có thực, làm đích cho gã tập trung suy nghĩ và pháp lực.
Chờ tới khi bữa tiệc đạt đến đỉnh cao náo nhiệt, Alanna xin lỗi và hứa hẹn với bạn bè là sẽ quay trở lại ngay. Bây giờ, khi Roger đang hướng toàn bộ sự quan tâm vào anh trai cô và bận rộn trả lời những câu hỏi của Thom, thời điểm thích hợp đã tới. Nhà vua ít nhất phải một tiếng nữa cũng chưa đứng dậy. Alanna định tận dụng giờ đồng hồ này.
Cùng với cảm giác như phòng thi đã tặng cho cô một sức sống mới mẻ và một con mắt sắc sảo hơn, cô vội vàng quay trở lại phòng mình. Đa phần đồ đạc của cô đã được gói ghém sẵn, bởi sáng ngày mai cô sẽ có phòng riêng. Mãi Trung Thành, vì không được phép đến dự đại tiệc, đang chờ cô.
Cô bé đang mạo hiểm, anh bạn mèo kêu meo meo khi Alanna lục lọi trong rương, tìm bộ móc sắt mở khóa mà Georg đã tặng cô. Nếu gã tóm được em, em sẽ là một hiệp sĩ chết thẳng cẳng.
“Thế thì tôi không được phép để cho gã tóm cổ. Đồng ý không?” Alanna đút chiếc túi da đựng đồ nghề vào áo chẽn. “Đi thôi, bạn canh chừng cho tôi.”
Alanna đi qua những khoảng hành lang phía sau, dẫn đến khu ở của Roger. Mãi Trung Thành chạy sau. Chắc trong dòng họ nhà ta cũng có một dòng máu điên, anh bạn mèo nhận định.
Alanna cười, không trả lời.
Dãy phòng của Roger rất tiện lợi cho mục đích của Alanna lúc này. Có một cầu thang cuốn nhỏ rẽ ra từ hành lang chính và kết thúc ở cánh cửa ngoài phòng Roger. Trong khi Mãi Trung Thành đứng canh ở phía cuối cầu thang này, Alanna vào việc. Dải cầu thang cuốn tròn dẫn lên trên che Alanna khuất ánh nhìn của những người đi bên dưới.
Thận trọng, cô thọc móc sắt đầu tiên vào ổ khóa. Nó cháy bùng lên rồi tan chảy. Alanna lẹ tay buông rơi nó và buột miệng chửi rủa sự ngu ngốc của mình. Dĩ nhiên là Roger phải khoác cho cửa của gã một câu thần chú bảo vệ. Bực bội, cô nhìn ổ khóa và cân nhắc. Cô có thể thử dùng một câu thần chú bẻ gãy lớp bảo vệ này, nhung điều này sẽ kéo dài quá lâu và cô đang vội. Vẫn còn một khả năng khác...
Cô đặt hai bàn tay còn được băng kín lên ổ khóa và lấy một hơi thật sâu. Hung dữ, cô thúc phép lực vào ổ khóa và khiến cho lớp pháp lực bảo vệ của Roger nổ tung ra theo đúng nghĩa của từ này. Khi đôi mắt đã dịu trở lại từ tia chớp chói lòa, Alanna nghiến răng gom sức dùng một móc sắt khác. Chỉ sau một giây đồng hồ cô đã nghe thấy tiếng cách của thanh sắt. Cửa mở ra và Alanna khẽ huýt sáo gọi Mãi Trung Thành.
Anh bạn mèo hối hả chạy tới, Alanna đóng cửa lại.
Tim tòi trong phòng chính là chuyện vô nghĩa. Thứ mà cô đang tìm, cô sẽ không thấy ở đây. Ngày ngày đều có người lui tới và vì thế mà Roger không để ở đây nhũng thứ quan trọng. Phía sau dãy phòng có một cánh cửa dẫn sang phòng làm việc của ngài công tước.
Cả cửa này cũng được khóa kín.
Lần này, Alanna sờ lên viên ngọc lửa và thấy toàn bộ cánh cửa được bao quanh bởi một lần ánh sáng màu cam. Cô cũng đã đoán như thế. Giống như với cửa vào, cô không còn thời gian để tìm xem câu thần chú nào sẽ bẻ gãy được pháp thuật bảo vệ này - mà liệu cô có biết được câu thần chú phù hợp hay không, cô cũng không tin chắc. Pháp thuật bảo vệ cho cánh cửa này chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều so với pháp thuật bảo vệ cho cửa vào.
Alanna gom góp toàn bộ lòng dũng cảm, đặt một tay lên cửa và dồn phép lực chảy sang đó. Lần này, cô ngất đi.
Mãi Trung Thành đánh thức cô bằng cách liếm cái lưỡi ram ráp của nó lên phần mũi nhạy cảm của cô. Chút nữa hãy ngủ, chàng mèo đề nghị.
Cô tặng cho anh bạn mèo một cái nhếch mép rồi mở cửa.
Cả căn phòng bày la liệt những chiếc bàn đựng công cụ, cỏ lá và sách vở. Alanna nhìn qua những cuốn sách; một số cô đã biết, số khác cô đã nghe nói tới. Đa phần là sách pháp thuật. Có một số sách cô không đọc được, bởi chúng được viết bằng một số ngôn ngữ đã hoàn toàn bị quên lãng. Cô phát hiện thấy những quả cầu thầy bói nhiều kích cỡ và màu sắc: hồng, đen và trong suốt. Có một quả cầu đỏ rực như máu và cô né không chạm vào nó. Lò sưởi ở đây là hai cái chảo lớn để giữa phòng, đựng than gỗ đang cháy âm ỉ. Thay vì đuốc, Roger sử dụng một loại đèn có ánh sáng trắng, lưỡi lửa không hề chập chờn.
“Có phải tôi nghe thấy tiếng nước chảy?”, cô khẽ hỏi Mãi Trung Thành. Cô nhìn quanh chăm chú hơn và cuối cùng phát hiện thấy ở góc sau cùng của căn phòng có một đài phun nước. Nước tuôn ra từ một đoạn ống cắm vào tường, nhảy nhót trên những viên đá mọc đầy rêu, trước khi chảy xuống một bồn chứa sâu. Đầy tò mò, cô đi sang bên đó. Tại sao trong phòng này lại có đài phun nước?
Mắt cô va phải hai thứ: một tấm voan màu trắng bạc, có vẻ như đang quấn quanh một số đồ vật, và một con búp bê nhỏ nằm trong bể nước, thẳng ngay phía dưới vòi nước đổ. Trong một thoáng, Alanna đã không muốn chạm tay vào gói vải lẫn con búp bê, nhưng rồi sự quả quyết mới đạt được qua kỳ thi ép cô cầm lấy cả hai thứ.
Cô mang chúng ra bàn và nhích một cây đèn gần lại, xem xét.
Con búp bê nhỏ là một tượng sáp đã bị nước bào cho bợt bạt, tượng hoàng hậu, giống bà hoàn hảo từ tóc đen cho đến váy áo bà yêu thích nhất. Rõ là nó đã nằm trong nước một thời gian dài, bởi nét mặt đã mờ hẳn và màu sắc của váy đã nhợt đi. Alanna biết pháp thuật này: tạo ra một bức tượng của nạn nhân và đặt nó dưới dòng nước chảy. Tùy chất liệu được sử dụng, phép lực của pháp sư và tốc độ chảy của dòng nước, nạn nhân sẽ đổ bệnh nhanh hay chậm rồi cuối cùng bỏ mạng. Công tước Roger đã sử dụng loại nến tốt nhất và Alanna đoán rằng, thỉnh thoảng gã sẽ lấy con búp bê này ra khỏi dòng nước để cái chết của hoàng hậu xảy ra chầm chậm, gây ấn tượng tự nhiên hơn.
Bàn tay run bắn, Alanna gạt con búp bê sang bên và xét kỹ món đồ thứ hai, là bọc vải. Vì lần này cô nhấc nó lên không thận trọng như lần trước, nên cô nhìn thấy vệt rách đó quá muộn. Một con búp bê bé xíu rơi ra từ bọc vải và đập vào cạnh bàn. Một bên mạng sườn của Alanna chợt đau nhói, khiến cô buông ra một tiếng thét. Vội cắn vào nắm tay mình, đè xuống tiếng thét thứ hai, cô cúi xuống nhặt con búp bê. Dĩ nhiên, đó là tượng của cô. Giờ thì cô xem xét gói vải kỹ hơn. Vệt rách dài và mảnh, rất khó phát hiện thấy trên lớp vải mỏng. Hai bàn tay giật giật, và cô sực nhớ lại cảm giác trong phòng thi khi gắng sức xé miếng vải chắc cho rách ra một lỗ. Alanna rút dao găm, cắt đoạn dây buộc bọc vải, và trải ra bàn. Trước mắt cô la liệt những con búp bê nhà vua, công tước Gareth, Myles, ông đại quản gia cung điện và thậm chí Jonathan, giống hệt đến ma quái.
“Dĩ nhiên”, cô khẽ giải thích với Mãi Trung Thành. “Giờ thì tôi hiểu rồi. Roger không muốn ai trong số chúng tôi nhìn ra âm mưu của gã, thế là gã đúc tượng chúng tôi bọc vào vải. Và chừng nào những người đàn ông như công tước Gareth và Myles cũng như ông đại quản gia cung điện không nhìn thấy những việc đang xảy ra, sẽ không ai dám nói một lời nào.”
Giờ em định làm gì, Mãi Trung Thành hỏi, đuôi giật lên từng hồi. Giờ em đã vi phạm tất cả những quy định ngu ngốc dành cho một hiệp sĩ. Bây giờ làm gì?
Alanna mỉm cười quả quyết và thận trọng chất những con búp bê vào miếng vải. “Tôi không thể để Roger tiếp tục trò này”, cô đáp. “Buổi tối hôm nay khi hắn quay lại, hắn sẽ nhận thấy là những con búp bê đã biến mất; có lẽ thậm chí hắn còn biết rằng chính tôi đã lấy đi. Nếu bạn bè tôi và tôi muốn sống sót qua vụ phát hiện này, thì tốt nhất là tôi phải quan tâm đến Roger von Conté, ngay lập tức.”
Ôm bọc vải nặng trĩu trong hai tay, cô quay thẳng về phòng đại tiệc. Cô đứng lại bên Myles và Jonathan một thoáng, yêu cầu họ cùng cô đến bên bàn nhà vua. Thom đang trò chuyện với Raoul và Gary, nhưng khi thoáng thấy ánh mắt của cô em, anh vội vàng xin lỗi và bước sang. Alanna gom góp toàn bộ lòng dũng cảm và đi đến bên chiếc bàn dài đứng trước hai ngai. Cô cúi mình thật thấp trước nhà vua và hoàng hậu. Chỉ tới khi cảm nhận thấy Myles, Thom và Jonathan đã đến sát phía sau, cô mới bắt đầu nói.
Lạy Đức Mẹ Tối Cao, xin hãy giúp cho con, cô thầm van xin khi nhà vua bắt đầu chú ý đến cô. Con không biết liệu Người có muốn con xử lý bằng cách này hay không, nhưng đây là cách duy nhất mà con biết.
“Muôn tâu Chúa Thượng”, cô nói rõ ràng và rành mạch, để tất cả mọi người cùng nghe thấy. “Hôm nay tôi đã cư xử không trung thực.” Đột ngột, im lặng lan ra trong căn phòng rộng mênh mông. Alanna lấy hơi thật sâu và nói tiếp. “Tối hôm nay tôi đã đột nhập vào nhà của một người đàn ông khác. Tôi biết đây là chuyện không trung thực, nhưng tôi vẫn làm. Bởi những gì tôi làm thật quả là việc không hay. Nhưng những gì tôi nghĩ là sẽ tìm thấy - và thật sự đã tìm thấy - còn tồi tệ hon nhiều.”
Cô đặt gói vải cùng những con búp bê lên mặt bàn hước nhà vua. Hoàng hậu Lianne kinh hoàng thét lên và lùi về khi thấy những con búp bê giống hệt mình, chồng, con trai và anh trai. Nhà vua và công tước Gareth tái mặt. Ông đại quản gia của cung điện ghé mắt nhìn qua vai người ngồi cạnh và thoắt đỏ rực lên vì thịnh nộ. Thom tò mò giơ tay ra một lúc, cho tới khi anh sực nhớ rằng chạm vào những bức tượng đó bây giờ không phải là ý kiến hay. Nét mặt của Jonathan và Myles không hề biểu lộ họ đang nghĩ gì - và có lẽ như vậy lại hay.
Alanna nhìn công tước Roger. Tay pháp sư nhìn thấy những vật mà cô vừa đặt xuống trước mặt chú gã: gã tóm lấy tay dựa ghế, xiết chặt đển nỗi những đốt xương bàn tay nổi lên trắng nhởn.
“Tôi có cần phải nói tôi tìm thấy những thứ này ở đâu không, bẩm tướng công?”, Alanna lớn giọng khiêu khích và nhìn thẳng vào mắt công tước von Conté. “Tôi có cần phải kể cho quý ngài nghe cái đài phun nước nho nhỏ trong phòng làm việc riêng tư của ngài, nơi bức tượng hoàng hậu nằm bên dưới dòng nước chảy để Người dần dần đổ bệnh mà chết? Có cần tôi...”
“Dối trá!”, Roger phun ra phè phè. “Tâu Chúa Thượng. Đã từ lâu Sir Alan ghen tị với tôi, bởi tôi có ảnh hưởng lớn đối với Người và cậu em họ Jonathan của tôi. Giờ anh ta tìm cách bôi nhọ danh dự của tôi trong mắt Người, bằng cách bày ra những hình nhân do chính anh ta làm nên, và buộc tội tôi sử dụng những pháp thuật như vậy!”
“Vì lý do gì mà tôi cần phải làm những hình nhân như thế?”, Alanna hỏi, xoay về phía nhà vua. “Vì lý do gì mà tôi cần phải làm hại hoàng hậu? Bà là mẹ của hoàng tử của tôi và là bạn tôi, bà đối xử tốt với tôi. Tôi không hề được lợi nếu làm hại bà, và cũng không hề được lọi khi che ánh mắt của những người khác, những người có thể ngăn trở tôi chiếm lấy ngai vàng vốn không thuộc về tôi.”
“Dối trá!”, Roger thét lớn, nhảy dựng dậy và xía ngón tay về phía cô. “Vô lẽ nhà ngươi muốn phủ nhận rằng nhà ngươi có khả năng sử dụng một pháp thuật như thế? Nhà ngưoi muốn chối rằng nhà ngươi biết pháp thuật đó, trong khi chính ta đã dạy cho nhà ngươi pháp thuật hình nhân? Nhà ngươi lên kế hoạch giết nhà vua và hoàng hậu để trở thành hiệp sĩ hùng mạnh nhất vương quốc, ngay khi Jonathan trở thành vua.”
“Thú vị thật.” Myles nhìn thẳng vào mặt Roger và ánh mắt bình thường vốn dịu dàng của ông bây giờ rắn như thép. “Ta cứ tiếp tục với suy nghĩ này thêm một chút và đặt trường hợp, hoàng tử Jonathan qua đời. Điều đó sẽ có lợi cho ai? Tôi e rằng nó sẽ có lợi cho quý ngài, ngài Roger, bởi sau đó chính ngài sẽ trở thành vua của Tortall.”
“Đây là một âm mưu!”, Roger kêu lên và nhìn quanh. “Myles tìm cách vận động mọi người chống lại tôi, trong khi gã trai trẻ này vu oan cho tôi!” Công tước Conté tắt ngang, chờ nhà vua lên tiếng. Cả phòng đại tiệc chỉ còn thoảng tiếng nức nở khe khẽ của hoàng hậu, người đang tựa vào vai công tước Gareth. Roger gắng tìm một gương mặt thiện cảm mà không thấy. Khuôn miệng hắn mím chặt thành một vệt kẻ mảnh. “Tôi đòi quyền của tôi. Tôi đòi xử án hiệp sĩ bằng trận đấu tay đôi - tôi chống lại người buộc tội.” Gã trỏ về phía Alanna. “Nếu tôi nói dối, các thần linh sẽ lo lắng sao cho Sir Alan thắng cuộc. Nhưng tôi khẳng định rằng tôi mới sẽ là người thắng, vì tôi vô tội!”
Im lặng sâu và nặng nề hơn, khi tất cả chờ quyết định của Chúa Thượng. Vua Roald cầm bức tượng của mình lên, xoay xoay giữa những ngón tay. “Lời đề nghị chiến đấu được chấp nhận”, ngài tuyên bố.
“Là người bị buộc tội, tôi được phép chọn thời điểm”, Roger hối hả. “Trận đấu tay đôi phải được tổ chức ngay lập tức, trước khi những lời dối trá của Sir Alan lan rộng ra và làm hại đến thanh danh của tôi.”
Alanna rùng mình. Cô chợt thấy mình già như người thiên cổ. Lẽ ra cô phải đoán trước là Roger sẽ muốn chiến ngay bây giờ, lúc mà cô còn kiệt lực vì cuộc thi và còn đang bị thương. Cô nhìn xuống hai bàn tay quấn kín băng.
“Ngay bây giờ hoặc bao giờ, tôi không quan tâm”, cô nói, giọng biểu lộ vẻ chán ngán. “Tôi tin rằng công tước Roger lập một kế hoạch thâm độc để giết hoàng tử và bạn bè tôi. Chuyện này được giải thích càng nhanh bao nhiêu, tôi sẽ càng nhanh được biết rằng họ không bị nguy hiểm đe dọa nữa.”
“Một tiếng nữa, trong đại triều”, nhà vua quyết định.
Alanna tách ra và đi về phòng mình để thay quần áo. Mãi Trung Thành ngồi nhìn cô. Vì những luật định của tòa án hiệp sĩ qua trận đấu tay đôi nghiêm cấm mặc áo giáp, nên cô chỉ chọn một chiếc sơ-mi mềm, quần ngang gối và tất. Cô muốn đạt độ tự do tối đa trong chuyển động. Cô cởi băng ra và thận trọng bôi thuốc mỡ lên hai bàn tay sướt sát. Cũng may mà chứng không bị cứng đờ, cô nghĩ thầm, quấn lại bên ngoài một lượt băng nhẹ và buộc tóc ra sau gáy.
Cô ngồi xuống để chùi cây kiếm Tia Chớp và giải thích với Mãi Trung Thành: “Tôi tin rằng, bây giờ tôi không còn quá bực bội vì lúc trước không hề biết gã định làm gì. Nhưng tại sao tôi chỉ xét việc này rất kỹ vào đúng buổi tối hôm nay? Vệt rách trong tấm vải không phải là chuyện tình cờ.” “Mời vào!”, cô nói lớn khi có tiếng gõ cửa.
Jonathan, Myles, chú Coram và Thom bước vào. Myles mỏi mệt nhìn cô. “Ta nghĩ rằng con có những nguyên nhân chính đáng cho cách xử sự của mình. Ta rất muốn biết.”
Alanna lắc đầu. “Con có cảm giác mình vừa được giải phóng khỏi tấm màn pháp thuật mà gã trói bọc tất cả chúng ta. Rất nhiều việc đột ngột trở thành rõ ràng đối với con. Tại sao trong đêm hôm đó, khi con bị bắt cóc, sương mù lại bốc lên mà là bốc lên ngay sau khi Roger nói chuyện với con; tại sao trận tấn công lớn của cánh quân Tusain chủ yếu nhắm vào Jonathan; tại sao hoàng hậu mãi không khỏi bệnh. Thom, chắc anh nghĩ em phải là người điên, vì em không bao giờ để ý đến những lời cảnh báo của anh và của Georg.”
Thom nhún vai. “Anh luôn nghĩ, chắc em có lý do riêng.” Khi Jonathan, Myles và chú Coram nhìn anh, chàng đại sư trẻ tuổi nói thêm: “Tôi bị người của công tước Roger canh chừng từ nhiều năm nay. Kể từ khi điện hạ cùng Alan đi đến Thành Phố Đen. Và Georg đã nhiều lần bắt được những gã đàn ông được Roger sai bám theo Alan.”
Chú Coram nhận việc lau kiếm, trong khi Alanna bắt đầu những bài khởi động dãn cơ. Cơ thể cô còn cứng sau cuộc thi và cô đã nhiều lần nhìn thấy Roger trên những bãi đấu kiếm để biết rằng cô không dễ thắng nổi gã, ngay cả khi cô có phong độ cao nhất. Việc gã là pháp sư chứ không phải một hiệp sĩ chính thống sẽ được cân bằng bởi khả năng là gã bây giờ đang châm kim vào một hình nhân khác, được làm giống cô.
Jonathan nhìn Alanna căng người, duỗi cho ngón tay chạm vào ngón chân. “Nhưng em có nghi”, anh nhận định. “Tại sao không bao giờ em nói với anh một lời, cho dù là em không tin chắc?”
“Em có nói chứ, hồi đó, gần Thành Phố Đen”, cô đáp. “Suýt chút nữa thì anh giật đứt đầu em. Em muốn có bằng chứng, trước khi lại nhắc lại chuyện này. Và cứ mỗi lần em quyết định làm một việc gì đó, thì - thì lúc đó đột ngột em lại mất hứng. Giờ thì em biết tại sao - bởi vì gã đã bọc em và Myles cùng những người khác vào một lần vải. Nhưng bây giờ em vẫn còn ngượng là tại sao lại để chuyện đó xảy ra. Anh thì không ngượng à?”
Trước khi Jonathan kịp trả lời có tiếng gõ vào cửa phòng Alanna. Chú Coram mở ra, và bước vào là một chàng Georg trùm áo choàng kín mít.
Jonathan và Myles rõ ràng rất ngạc nhiên trước sự có mặt của gã lưu manh cao lớn. “Stefan có chim bồ câu đưa thư”, Alanna giải thích. Cô tặng cho Vua Kẻ Trộm một nụ cười nhỏ xíu, rồi quay sang với những bài tập khỏi động của mình. “Em rất mừng là anh đã tới.”
Georg cúi xuống, dịu dàng xọc tay vào mái tóc cô. “Đừng làm chuyện ngu ngốc”, anh cảnh báo.
“Tôi tin rằng Alanna đã xài hết khẩu phần ngu ngốc của ngày hôm nay”, Thom nhọn lưỡi.
Alanna nôn nóng ngẩng lên. “Trò đóng kịch đã qua rồi. Myles, tất cả những người này đều biết chuyện đó - ngài cũng nên biết. Con là con gái.”
“Nhưng ta biết mà”, Myles bình tĩnh đáp. “Ta cảm ơn là con đã nói thật với ta, nhung ta biết điều đó từ nhiều năm nay.”
Timon gõ rồi tự mở cửa. “Tôi được cử tới đây để dẫn quý ngài vào đại sảnh”, anh chàng đau khổ nói. “Phải thế không, cận vệ, Sir Alan, và những điều người ta nói về công tước Roger là thật?”
Alanna vất vả xỏ chân vào ủng. Miệng cô đột ngột khô khốc. “Đúng. Đó là chuyện thật.”
“Alan và tôi sẽ đến ngay”, Jonathan giải thích với những người khác. Họ nhận ra lời yêu cầu, theo Timon ra ngoài hành lang và đóng cửa lại. Alanna lao vào vòng tay Jonathan và ôm xiết anh, thật chặt.
“Em rất tiếc”, cô thì thào và gắng nén nước mắt. “Em biết anh yêu ông ấy, nhưng em không thể để ông ấy tiếp tục. Ông ấy sẽ giết mẹ anh.”
Jonathan xiết chặt cô. “Anh còn yêu em hơn.” Giọng anh tắc nghẹn. “Đừng để cho gã giết em.”
Alanna lắc đầu. “Em không định thế. Cứ tin em.”
Họ bước ra hành lang với những người khác. Không một ai cất tiếng khi cả nhóm lên đường đến đại sảnh. Họ chỉ biểu lộ tình cảm qua việc Jonathan và Georg khoác chặt vai Alanna, và chú Coram, Myles cũng như Thom gửi tới cô những ánh mắt âu lo. Đã tới lúc không còn cần đến từ ngữ.
Bản thân Alanna chỉ nghĩ đến duy nhất một chuyện, rằng cuối cùng họ đã đến với một quyết định qua cuộc đấu kỳ quặc sắp xảy ra giữa cô và công tước von Conté. Chuyện này sẽ được quyết định một lần cho mãi mãi, và cô không hối tiếc.
Roger đã đứng sẵn trong đại sảnh với lưỡi kiếm tuốt trần, sát phía trước hai ngai. Alanna ôm những người bạn của cô một lần cuối, trước khi rút kiếm bước đến bên Roger. Tim đập lồng lên đến cổ khi sứ truyền lệnh đọc lời thách đấu. Cô hầu như không nghe; mối quan tâm của cô chỉ dành cho nhà vua và hoàng hậu, cho Jon - giờ đã đứng sát bên vua cha, và công tước Gareth - đứng sát bên em gái hoàng hậu. Alanna cảm nhận một niềm hể hả sâu xa. Ngay cả khi gã giết mình thì mình cũng thắng cuộc, cô nghĩ. Mình đã gieo hạt nghi ngờ chống lại gã; người ta sẽ không bao giờ còn tin gã trở lại.
Thật hay khi biết rằng cô đã đạt được một mục đích, ngay cả khi Roger giờ sẽ giết cô. Và cũng thật là hay khi biết rằng bạn bè cô có mặt ở đây và hy vọng cô chiến thắng.
“Bắt đầu!”, vua Roald bình tĩnh tuyên bố.
Alanna và Roger nhất tề nhấc kiếm lên. Hai người đi vòng quanh nhau, người này nhìn người kia không chớp mắt. Roger thực hiện nhiều cú tấn công giả để khiêu khích Alanna. Nữ hiệp sĩ thoáng mỉm cười. Roger già hơn cô và có kinh nghiệm hơn, nhưng cô nhẫn nại hơn gã.
Cô có lý. Giờ Roger tấn công thật sự, bởi vì gã nghĩ rằng cô quá tự tin. Alanna đỡ nhát kiếm băm tới và nhảy sang bên. Cô thoắt giật mình khi cán kiếm đập vào lòng bàn tay bị thương. Cô phải thận trọng, nếu không những đốt xương còn cứng đờ và hai bàn tay sướt sát sẽ khiến cô bỏ mạng.
Nhắm mục đích làm cô mỏi mệt, Roger tấn công không ngơi. Alanna gắng tiết kiệm sức lực, chủ ý né tránh nhiều thay vì giơ kiếm ra đỡ, nhưng gã pháp sư rất nhanh lẹ. Cảm giác đau trèo dọc cánh tay phải lên cao và cắn vào vai cô. Những vết sướt sát trên bàn tay cầm kiếm lại chảy máu, máu đã thấm đẫm lớp băng. Sự mỏi mệt khiến phản ứng của cô chậm lại.
Đột ngột, cô chớp mắt. Có phải Roger chuyển kiếm sang tay trái? Hay gã ta cầm hai kiếm? Không thể nào! Cô lắc đầu và gắng sức nhìn cho rõ. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng Thom “Chơi bẩn! Gã ta sử dụng ảo giác!”, nhưng cô biết sẽ không một ai can thiệp và chấm dứt cuộc đấu, bởi sợ rằng làm như vậy thì cô sẽ bỏ mạng.
Chỉ một cú nhảy sang bên trong nửa tích tắc cuối cùng cứu mạng cô, khi gã công tước đâm thẳng tới. Thom nói đúng; Roger sử dụng pháp thuật tạo ảo giác, khiến Alanna không rõ bàn tay nào của gã thật sự cầm kiếm và bàn tay nào đánh lừa cô. Alanna dùng tay còn rảnh rút ra viên ngọc lửa từ dưới áo sơ mi và cảm ơn Đức Mẹ. Cây kiếm ảo bây giờ cháy rực một màu cam.
Alanna đỡ một ngọn đòn của cây kiếm thực và chém trở lại khiến cho hai đốc kiếm ngoắc vào nhau. Đó là một sai lầm: gã đàn ông cao và khỏe hơn tận dụng sức lực để ép Alanna dần khuỵu gối xuống.
Alanna thở hổn hển, gỡ được ra, buông mình ngã xuống đất và lăn thật nhanh. Roger chém tới, chém đúng vào vai cô, đúng khi cô đứng dậy. Cô lùi về phía sau, giận dữ cắn xuống môi: gã đã chuyển cây kiếm sang tay trái! Cô cảm ơn Đức Mẹ rằng vết thương không sâu, và lại giơ tay lên viên ngọc lửa.
Gã công tước liên tục chuyển kiếm từ tay này sang tay kia, nhung với sự giúp đỡ của viên ngọc, cô có thể theo dõi cây kiếm thật được cầm ở bên tay nào. Giờ đây họ đã đến một giai đoạn mà những tay kiếm không dai sức phải há mồm ra thở và phạm sai lầm; đây là lúc mà cô phải thọc thật sâu vào nội tâm để tìm đến một nguồn lực mà hiếm khi cô biết là nó tồn tại. Cô không thể không ngưỡng mộ kỹ thuật của Roger, trong khi cô cắn răng gạt đòn, đâm thẳng, chém tới rồi né sang bên, nhưng cô cũng không thể không lấy làm tiếc rằng một tay kiếm tài năng như thế lại là một con người đáng ghê tởm đến vậy.
Chớp lấy một phần tích tắc khi Roger đổi tay cầm kiếm, Alanna đâm thẳng tới và khiến gã bị thương ở cánh tay phải. Roger giận dữ la lên khi Tia Chớp cắt vào cơ, nhưng tay pháp sư hồi sức rất nhanh và chém mạnh về phía cô. Alanna lảo đảo lùi về và đầu mũi kiếm của Roger lướt sát người cô từ xương đòn xuống tới ngang eo.
Chiếc áo nịt ngực mà cô thường dùng lỏng ra khi các dây buộc bị cắt đứt. Nó tuột xuống và phồng lên. Những đoạn dây siết và những đường cong mềm mại của vòng ngực cô - thứ khiến Alanna ngượng ngùng nhất - hiện lên dưới vệt sơ mi rách.
Roger buông kiếm, mở to mắt rồi lùi về.
“Dừng lại!”, nhà vua thét lên, đứng dậy và đờ người ra. Một tiếng rì rầm kinh ngạc thổi lên một cơn gió qua căn sảnh rộng mênh mông. Chuyện gì xảy ra ở đây?
“Có lẽ em nên làm cái gì đó với chuyện này”, Thom khuyên nhủ và bước ra phía trước. “Anh sẽ giải thích mọi chuyên.”
Mọi cặp mắt đổ dồn về chàng đại sư trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen với ngù vai bằng bạc, khi Alanna lẩn ra phía sau một tấm bình phong. Đột ngột cô thấy mừng rằng chuyện nói dối giờ đã kết thúc. Cô giật tấm áo nịt ngực nằm đằng sau lớp sơ mi đã bị xẻ rách, trong khi Thom nói: “Xin rủ lòng tha thứ cho em gái tôi, muôn tâu Chúa Thượng.” Alanna lắc đầu vì lòng dũng cảm của anh trai, đè chéo hai vạt sơmi lên nhau và đút chặt vào trong quần.
“Em gái tôi muốn trở thành hiệp sĩ”, Thom giải thích tiếp. “Bản thân tôi muốn trở thành pháp sư. Chúng tôi đã trao đổi vai trò cho nhau. Tôi tin rằng, trong vụ thương thuyết này tôi đã được lợi nhiều hơn; tôi không phải nói dối nhiều năm trời như em tôi, nói dối những người mà tôi yêu quý và tôn trọng. Đây. Tôi đã mang giấy khai sinh của chúng tôi tới, dành trường hợp có người muốn kiểm tra. Em gái tôi tên là Alanna. Chúng tôi là anh em song sinh.”
“Ai biết chuyện này?” Giọng nhà vua nhẹ mà đe dọa. Alanna bước ra từ tấm bình phong. “Ai biết chuyện này?”
“Thần.” Jonathan nói to và rõ ràng. “Thần biết chuyện này kể từ Thành Phố Đen.”
“Tôi”, chú Coram ngượng ngùng lẩm bẩm.
Gary bước lên. “Thần biết chuyện này.”
“Và tôi cũng vậy”, Myles thêm vào. “Tôi đã nghi như thế, kể từ khi Alan - Alanna - trị bệnh sốt đổ mồ hôi cho Jonathan, tâu Chúa Thượng.”
Nhà vua chĩa ánh mắt về phía Alanna. “Nhà ngươi có cần xin lỗi điều gì không?”
Alanna nhìn thẳng vào mặt ngài. “Tôi căm thù cảnh phải lừa dối Chúa Thượng”, cô thú nhận. “Tôi đã muốn nói điều đó, nhưng tôi không thể. Liệu nhà vua có cho tôi biển hiệp sĩ, nếu tôi nói ra sự thật?” Sự im lặng của nhà vua đủ là câu trả lời. “Tôi đã gắng trung thực trong mọi chuyện khác, và tôi không hối tiếc về những gì tôi đã làm.”
Tiếng gầm gừ giận dữ của Roger khiến tất cả mọi người ngạc nhiên. “Mày - đồ quỷ cái!”, gã lồng lộn. “Dối trá - lừa đảo!”
Không một lời cảnh báo, gã giơ kiếm nhào về phía cô. Alanna đỡ đòn. Cô chiến đấu bảo vệ mạng sống của mình. Roger tấn công như một ngọn gió xoáy, không cho cô cơ hội lấy hơi.
Đột ngột, cơn thịnh nộ dồn nén của Alanna bấy lâu nay đối với Roger bừng cháy. Gã là kẻ thù của cô; gã tìm cách giết những người mà cô yêu. Và bây giờ thì gã ra vẻ như thể là bị buộc tội oan.
Cương quyết tột độ, cô nghiến chặt răng. Cô có mặt ở đây để hủy diệt Roger von Conté. Và thề có Đức Mẹ, cô sẽ làm điều đó!
Cô giật Tia Chớp lên trên và đưa kiếm theo một đường cong lớn - người ta gọi đây là đòn cánh bướm - cắt đi của Roger một lọn tóc. Cô chuyển kiếm sang tay trái và bây giờ thì cô nghiêm trang thật. Trong một phiên bản đối xứng của đòn cánh bướm lúc trước, cô giật ngọn kiếm xuống dưới và phạt theo vòng cong. Lần này, cô cắt đứt dây lưng của Roger. Khi quét kiếm về, cô rách xẻ áo chẽn của ngài công tước. Roger tuyệt vọng đỡ và lùi, còn cô tấn công gã thật quyết liệt. Đột ngột, một đám mây lớn màu cam nổi lên bao quanh gã công tước. Khán giả há miệng thở và lùi về khi đám mây lan ra, tấn công về phía Alanna, Jonathan và cả nhà vua. Alanna nhìn thấy hiểm họa đang phủ xuống đầu hai người đàn ông đó và cô quên mất hiểm họa của bản thân mình.
“Sáng danh Đức Mẹ!”, cô thét lên và lao về phía trước. Tia Chớp xọc thẳng vào đám mây, cắt nó ra làm đôi và tìm thấy Roger ở giữa. Khối khí màu cam cháy rực lên, làm lóa mắt tất cả những người đứng xung quanh. Alanna cảm nhận Tia Chớp giật lên trong tay cô. Roger thét chói lói và cô đâm thêm nhát nữa, lần này mạnh hơn. Lưỡi kiếm cắt sâu hơn. Alanna mở mắt ra và nhấp nháy, gắng nhìn cho rõ.
Roger đang đứng và gắng sức rút lưỡi kiếm ra khỏi cơ thể gã. Một vết thương sâu trên vai gã chảy máu xối xả. Gã công tước bị thương vừa nhìn Alanna trân trân vừa chầm chậm gục xuống. Alanna rút kiếm ra. Chòng chành và giận run lên, sợ hãi và kiệt lực, cô đứng bên cơ thể Roger.
Cô ngẩng lên. Tất cả mọi người trong phòng - thậm chí cả Jonathan và Thom - kinh hãi nhìn cô trân trối. Trong một phút, cô thậm chí sợ cả bản thân mình.
Cô vừa giết chết cháu của nhà vua. Cô vừa cướp mạng của kẻ thù quyền lực nhất của cô, gã pháp sư quyền năng nhất các nước miền đông.
Lời kết
“Em chắc là em không muốn cân nhắc thêm một lần chứ?”, Jonathan hỏi và cầm lấy tay cô. Ngọn gió đông quật cho màu sắc rời gò má anh, và cặp mắt anh xanh hơn bất cứ lúc nào. “Anh thật sự có cảm giác là anh hầu như không quen biết Sir Alanna.”
Alanna mỉm cười và lắc đầu. “Em phải ở một mình một thời gian; à mà không, không hẳn là một mình”, cô công nhận và cười với chú Coram đang mặc rất ấm. “Em phải đi khỏi đây một thời gian để cân nhắc.”
“Nếu em còn đau khổ về chuyên Roger thì thôi trò đó đi”, Gary sỗ sàng nói. “Em đã làm những gì cần làm.”
“Em biết. Nhưng em đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ rất lâu rồi và giờ thì em có nhiều nguyên nhân hơn bất cứ lúc nào để biến khỏi đây. Em phải nghĩ lại toàn bộ câu chuyện với Roger. Và nghĩ lại chuyện làm một nữ hiệp sĩ có nghĩa là gì. Và em muốn làm gì với cuộc đời mình. Sau đó em sẽ quay lại.”
Cô nhìn quanh để biết chắc rằng, tất cả những túi yên cương và kể cả những chiếc túi lớn trên lưng con lừa thồ đã được buộc kỹ. Thế rồi cô mỉm cười với đoàn hộ tống gồm có Jonathan, Gary, Raoul và Georg. “Chắc chắn như thế. Em không thể sống lâu mà không có bọn anh.”
Gary vỗ lên vai anh chàng Raoul vạm vỡ có ánh mắt đau khổ. “Chia tay đi, Raoul”, anh nói và ném một cái nhìn đầy ý nghĩa sang phía Jon.
Raoul tóm lấy tay Alanna, chặt đến nỗi cô đau dội lên. “Anh cũng giống như Jonathan - anh có cảm giác như anh hoàn toàn không quen biết Sir Alanna”, anh than thở. “Canh chừng cô bé cho kỹ đấy, Coram.”
“Yên tâm”, người hầu lực lưỡng gật đầu.
Alanna cúi xuống hôn vào má Raoul. “Cái tay Sir Alanna mà các anh luôn miệng nói tới suy cho cùng chỉ là một cậu Alan mà không có lời dối trá bọc quanh”, cô giải thích. “Em đâu có thay đổi gì. Ngẩng đầu lên, Raoul.”
Gary là người tiếp theo. Anh ôm cô ngắn, nhưng mạnh. “Nếu em đi quá lâu, bọn anh sẽ đi tìm em đấy”, anh đe dọa. “Chúc một chuyến đi thú vị, Alanna.” Anh kéo Raoul lùi sang bên, để Alanna thoải mái nói chuyện với Jonathan và Georg.
“Đừng có quên ký hiệu của dân kẻ trộm mà anh đã dạy em”, Georg cảnh báo. “Nhớ dùng nó khi em gặp nguy!”
Alanna ôm lấy anh và nhấp nháy mắt gắng không khóc. “Em sẽ nhớ anh lắm, bạn cũ!”, cô thì thầm.
Mắt Georg lóng lánh kỳ lạ khi anh nhìn cô. “Vậy là càng có thêm một nguyên nhân để quay trở lại với anh, sau khi em đã cân nhắc tất cả những gì cần cân nhắc. Tình yêu của anh đi theo em, Alanna.” Anh tắc lưỡi ra lệnh cho con ngựa của mình rồi nhập bọn với Gary và Raoul.
Jonathan gắng mỉm cười. “Vậy là lần nữa chỉ có hai đứa mình thôi, thưa công nưong hiệp sĩ. À không, đúng hơn là em và anh và Mãi Trung Thành”, anh thêm vào và gật đầu với chàng mèo đang hấp háy mắt ngồi trong chiếc bát lớn được buộc kỹ bên yên cưong của Ánh Trăng. Đột ngột, Jon giang rộng vòng tay, kéo Alanna lại gần và siết cô thật chặt, thật lâu. Anh hôn cô nồng nhiệt, trước khi buông cô ra. “Em đi xuống hướng nam?”
Alanna gật đầu. “Em muốn sống đến cuối mùa đông này mà không thêm một lần bị lạnh”, cô giải thích. “Em sẽ viết thư cho anh.”
Anh nâng mặt cô lên và nhìn sâu vào cặp mắt màu tím biếc. “Cho tới khi em quay về thì mọi chuyên đã dịu xuống rồi”, anh nói. “Và sẽ không ai mừng như anh khi gặp lại em.” Anh nhìn sang phía chú Coram đang đứng chờ bên cổng thành. “Canh chừng cô ấy cho kỹ, Coram Smythesson!”
Người bạn già của Alanna làm ra mặt ngạc nhiên. “Ô, thế mà tôi cứ tưởng, hay nhất khi đi với một nữ hiệp sĩ là cô ấy sẽ trông chừng cho tôi chứ!”
Alanna gửi cho hoàng tử cái nhìn cuối rồi thúc ngựa phi về hướng cổng thành. Trước mắt cô trải dài con Đường Chính Phía Nam. Con đường đã hết tuyết, hết băng. Dù hôm nay mới là ngày đầu của năm, không khí đã hầu như ấm áp. Alanna mặc những lớp quần áo dễ chịu, có một con ngựa tốt, Mãi Trung Thành kề bên và chú Coram phi ngựa cạnh cô.
Cái chết của Roger là chuyện trầm trọng, cô nghĩ, nhưng cuộc đời có thể trầm trọng hơn như thế rất rất nhiều. Có lẽ dù vậy mình vẫn sẽ hạnh phức.
Tràn ngập cảm hứng, cô buông ra một tiếng thét và thúc chân giục Anh Trăng sang nước đại. “Nào, đi thôi, chú Coram!”, cô gọi và phi vượt lên. “Ta đi tìm phiêu lưu.”
HẾT TẬP 2