← Quay lại trang sách

Chương 9 Kỳ thi

Ngay sau ngày sinh nhật, Alanna và Gary cùng cưỡi ngựa vào cánh rừng hoàng gia. Hoàng tử Jonathan đứng nhìn theo. Anh biết Alanna cần phải nói chuyện gì với anh họ Gary của mình. Jon bồn chồn. Đối với Alanna trò chơi này nặng ký hơn nhiều, không biết tâm trạng nàng ra sao?

“Em muốn nói chuyện gì thì tốt nhất là nói luôn với anh đi, cho xong việc”, Gary ra lệnh sau khi họ đã im lặng cưỡi ngựa suốt một tiếng đồng hồ. “Chắc phải là chuyện tương đối quan trọng.”

Alanna chùi những hạt mồ hôi nhỏ li ti đậu trên mép. “Quan trọng thật”, cô thú nhận. “Gary, có bao giờ - có bao giờ anh thoáng nghĩ rằng, em có thể là ai khác so với vẻ ngoài của em?”

Anh nhún vai. “Kể từ khi biết em, anh đã hiểu là em có một bí mật lớn”, anh trả lời. “Anh luôn nghĩ rằng sớm hay muộn gì thì em cũng sẽ cho anh biết.”

Alanna lấy một hơi thật sâu. “Em là con gái”, cô nói thẳng. “Em - tên em thật ra là Alanna. Em đến từ thái ấp Trebond và huân tước Thom thật sự là anh trai song sinh của em.”

Gary đột ngột giật ngựa đứng lại và nhìn cô trân trối. “Đừng có đùa!”

Alanna, trong lúc nói đã cúi mặt xuống gáy con Ánh Trăng, bây giờ ngẩng đầu lên. “Em không đùa. Đó là sự thật!”

“Thế thì ngực em đâu?”, anh hỏi.

Mặt Alanna đỏ lựng. “Em buộc cho nó xẹp xuống.”

“Nhung mà khi em đi tắm...” Gary ngưng ngang và huýt sáo. “Không đứa nào trong bọn anh nhìn thấy em tắm! Mà bơi cũng không!”

“Đúng.”

Gary lơ đãng giơ tay giật giật râu cằm. “Ngoài anh ra còn ai biết nữa?”

Alanna vất vả nuốt khan. Có vẻ như anh không giận.

“Jonathan. Georg và bà Cooper. Chú Coram, anh trai Thom của em. Bà lang ở thái ấp Trebond. Mãi Trung Thành.” Cô vuốt ve con mèo đang ngồi trong chiếc bát treo bên yên cương của Ánh Trăng, cùng tham gia chuyến phi ngựa.

Một vài tích tắc qua đi, chỉ có tiếng chim và tiếng thú rừng. Nét mặt Gary không để lộ điều gì, nhưng theo những gì mà cô hiểu về anh, thì chắc anh đang ghép lại tất cả những bức tranh đã khiến anh thấy khó hiểu trong suốt những năm qua. Đột ngột, một nụ cười tươi rói lan ra trên gương mặt Gary và anh nheo mắt lại vì vui thú. “Ngay bây giờ anh đã sướng khi tưởng tượng đến tất cả nét mặt của bọn họ!”, anh la lên và cười sặc sụa.

“Ví dụ như ai?”, Alanna hỏi. Việc anh thấy chuyện này tức cười tới thế khiến cô bối rối. Mặc dù Jonathan đã đoán trước phản ứng của Gary, nhưng cô đã không tin!

“Tất cả bọn họ!”, chàng hiệp sĩ há mồm hớp hơi và chùi những giọt lệ cười ra khỏi khóe mắt. “Tất cả bọn họ với nhau!”

Gary vẫn còn cười không ngớt khi họ bắt đầu phi ngựa trở về nhà. Ngoại trừ mối quan hệ giữa cô với Jonathan, Alanna kể cho anh nghe tất cả.

Anh rất hứng thú, cho toàn bộ câu chuyện là một trò vui nặng ký và vui sướng vì được tham gia.

“Dĩ nhiên là anh sẽ dạy quy định hiệp sĩ cho em trong khi em thực hiện buổi tắm theo đúng nghi lễ. Anh sẽ bực mình nếu em nhờ một người khác đấy”, anh tuyên bố khi họ nghỉ lại để ăn trưa. “Khoan đã! Cận vệ của em - em đã chọn ai chưa?”

Alanna lắc đầu. “Em có nói chuyện này với cha anh và ông cũng cho rằng chuyện chọn cận vệ chỉ phí thời gian, trong khi em đã định lên đường ngay trong kỳ nghỉ giữa đông.”

“Ý em là ngay sau khi em nói cho họ biết em là ai?”

Alanna gật đâu. “Đằng nào thì em cũng không thể mang cận vệ theo, ngay cả khi sự thực không lộ ra.”

Gary nhướn một bên mày. “Chả lẽ em tin rằng, bọn họ sẽ vui mừng nếu mà thoát khỏi em, ngay sau khi họ biết sự thật?”

“Anh không nghĩ thế sao?”

Cậu con trai của công tước Gareth không phải kẻ đần. “Người này hoặc kẻ nọ”, cuối cùng anh nói. “Những người không biết rõ em, chắc là có đấy. Nhưng còn bạn bè em, anh tin rằng em nhận định về họ quá nghiêm khắc.” Anh đứng dậy và cùng với cô chất đồ vào túi yên cương. “Anh hầu như không thể nào chờ được!”

Hoàng tử Jonathan mang tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa ghen tuông khi thấy Alanna và Gary mỉm cười và tinh nghịch nhìn nhau trong bữa tối. Thật nhanh, hai người kể lại cho anh nghe những gì đã xảy ra. Qua đó bộ ba đã có một thứ để mà thầm thì nói chuyện với nhau - và cười với nhau - suốt cái mùa hè dằng dặc đó. Những câu chuyện như nước mát tưới vào tâm hồn Alanna. Bởi cô đã quá quen coi chiếc mặt nạ của mình là một chuyện sống chết, nên cô chưa bao giờ học được cách cười về nó. Gary, Jonathan và Georg dạy cho cô điều này và vậy là nhờ bạn bè mà cô có được những cách nhìn mới mẻ về những gì cô đã làm, và về những người gần gũi thân thiết với cô nhất. Họ đã giúp cho ý nghĩ phải nói ra sự thực bớt đi một phần vẻ đáng sợ.

Đối với tất cả những người quen biết Alanna, có vẻ như cô đổi thay từng ngày trong thời gian kể từ sinh nhật thứ 18 tới lễ Hội Giữa Đông. Trong giờ học cô vẫn lắng nghe chăm chú, chăm chỉ thực hiện các nhiệm vụ của mình, nhưng rõ ràng là tâm trí cô đang ở noi khác. Alanna thường cải trang đi xuống thành phố, vào đền thờ Đức Mẹ Tối Cao vĩ đại để suy nghĩ. Có rất nhiều thứ khiến cô phải động não - Jon, Georg, Thom, công tước Roger, thời gian thích hợp để nói sự thật với nhà vua và hoàng hậu - nhưng thứ khiến cô bận tâm nhất vẫn là cánh cửa sắt của phòng thi. Tại sao cô sợ cánh cửa đó đến thế, bản thân Alanna cũng không hiểu rõ. Cô chỉ biết, đây là lần đầu tiên trong đời cô mong có thể níu kéo cho thời gian ngừng trôi. Thậm chí suy nghĩ rằng có thể cô sẽ vượt qua kỳ thi và lên đường kiếm tìm phiêu lưu mạo hiểm cũng không khiến cô vui thích nữa. Cô đã quen, thấy thân thiết và yêu quý cung điện cùng những con người ở đây, và cô biết rằng cô sẽ cảm thấy thiếu vắng họ. Thật sự cô không còn quá tin chắc, liệu cô có muốn bỏ đi hay không.

“Vậy thì ở lại đây đi”, Myles khuyên nhủ khi có lần cô nói ra điều này. “Đa phần các hiệp sĩ trẻ đều chiến đấu phục vụ cho vương quốc ngay sau khi đạt biển hiệp sĩ. Chắc chắn công tước Gareth và nhà vua sẽ rất sung sướng nếu giữ được con ở đây.”

Alanna lắc đầu. Điều duy nhất còn khiến cô vui mừng là cảm giác nhẹ nhõm sau khi nói được ra sự thật với tất cả.

Cô đứng dậy và quàng tay ôm người bạn già râu tóc bù xù. “Con yêu ngài, Myles”, cô thì thào và chớp mắt để ngăn lệ. “Con sẽ thường xuyên quay trở lại. Con hứa như vậy.”

Myles dịu dàng vuốt lung Alanna và đưa cho cô chiếc khăn tay của ông. “Ta biết”, ông an ủi. “Có lẽ ta không biết nhiều, nhung cái đó thì ta biết.”

Georg ngồi nhìn Alanna đi đi lại lại không ngừng trong phòng anh. Đôi mắt màu hạt dẻ không để lộ anh đang nghĩ gì. “Em chỉ tự làm mình mệt đi thôi”, anh nói. “Làm sao mà em thức được cả đêm nay nếu chỉ mới chiều đã kiệt lực rồi?”

Alanna chùi tay qua khuôn mặt đẫm mồ hôi. “Em không tin là trong đời có lần nào em sợ như lúc này, Georg.”

“Kể cả lúc em chiến đấu với bọn Ysandir? Hay là khi em suýt chết đuối trong lúc trượt băng?” Cô lắc đầu và giơ tay sờ viên ngọc lửa treo dưới cổ. “Kể cả khi em đối mặt với hiệp sĩ Dain hoặc khi bọn Tusain tấn công em?”

“Không. Chả lẽ anh không hiểu? Đối với bọn nó em có thể chiến đấu. Còn bây giờ phải đối mặt với thứ mà em không nhìn được, một thứ mà em hoàn toàn không biết không hiểu chút nào...” Alanna bế Mãi Trung Thành ngồi lên vai cô, đi sang phía cửa sổ và nhìn trân trân ra ngoài thành phố. “Em hoàn toàn không làm được gì cả; em chỉ biết để cho nó xảy ra. Đây không phải là kiểu cách của em. Anh phải hiểu điều đó tốt hơn mọi người khác chứ?”

“Đây.” Vua ăn trộm ấn vào tay cô một cốc Banntwein và uống một ngụm từ chiếc cốc mà anh tự rót cho mình. “Anh đã giữ chai rượu này cho một dịp đặc biệt. Mà có dịp nào đặc biệt hơn là kỳ thi hiệp sĩ của em đêm nay? Uống cạn đi, cô bé.”

Alanna vâng lời và sung sướng uống món nước ngon lành. “Ngon quá đi”, cô khen. “Bình thường em chỉ uống món này khi cần phải giữ cái đầu tỉnh táo, nhưng mà rượu này ngon thật. Anh có ăn cắp nó không đấy?”, cô lại dò hỏi, nghi ngờ như từ xua tới nay.

Mãi Trung Thành nhảy ra khỏi vai cô khi Georg bật lên một tràng cười ha hả. “Chả lẽ anh lại mời em hay Jon đồ ăn cắp?”, anh hỏi. “Không, đừng có trả lời anh. Nhìn này, đây là tem đóng thuế. Rõ ràng và sắc nét. Những loại rượu như thế này còn quý hơn cả vàng, mà cũng được canh chừng tốt hơn canh vàng.”

Alanna ngáp. “Không phải là em nghi anh, Georg”, cô ngáp thêm một lần nữa, và thêm lần nữa. “Mệt quá -” Cô nhìn bạn mình bằng đôi mắt nhanh chóng sụp xuống. “Anh - anh bỏ thuốc ngủ vào đây hả?”, cô buộc tội anh.

Georg giơ tay đỡ khi cô gục xuống. Mí mắt cô còn chóp chớp một chút rồi mới sập hẳn. “Chả lẽ em tưởng anh sẽ để cho em tự hành hạ mình cho tới khi phát bệnh, trong khi trước mặt em là một đêm quan trọng đến như thế?”, anh hỏi khẽ. Georg bế cô lên, mang cô sang phòng anh và thận trọng đặt cô lên giường anh.

“Chú mày biết từ trước”, anh nói với con mèo Mãi Trung Thành khi nó nhảy lên nằm cạnh Alanna. “Tại sao chú mày không cảnh báo cô bé là ta đã nêm gia vị vào rượu Banntwein?”

Con mèo quật đuôi. Đắp chăn cho nàng tử tế, chàng ta khuyên Georg. Cô bé dễ lạnh lắm.

Vua Kẻ Trộm cười, làm theo, rồi anh đi xuống dưới, nhập bọn với Gary, Raoul và Jonathan.

Sau hoàng hôn, Georg đưa Alanna quay trở lại cung điện, nơi cô phải đối mặt với kỳ lễ Hội Giữa Đông và kỳ thi hiệp sĩ. Cô chỉ còn vừa đủ thời gian để điểm lại những việc cần làm. Alanna chỉ ăn một chút xíu; nếu Myles không thúc cô từng miếng, có lẽ cô không ăn chút nào. Rồi cô mặc vào người bộ đồ màu trắng, bộ đồ sẽ cùng cô bước vào phòng thi. Ngay sau khi chuông đồng hồ đổ tám tiếng, Jonathan và Gary đến để dẫn cô vào cú tắm tẩy trần. 

Trong khi Alanna bì bõm trong bồn nước lạnh, hai anh bạn cô chờ ở phòng bên và khe khẽ nói chuyện với nhau.

“Mình cứ mong nó đã qua rồi”, Jonathan nói và dỏng tai nghe xem Alanna đang làm gì.

Gary thoáng liếc xéo về phía Jonathan và rót một cốc rượu vang. “Bình tĩnh đi. Bọn mình cũng đã sống sót qua kỳ thi đó “

“Nhưng mà sát sạt”, Jonathan hắt cả cốc rượu vào họng.

“Đúng là sát sạt, nhưng bọn ta đã sống sót. Cả cô bé cũng sống sót thôi. Và đừng quên: người ta đã nói rằng pháp thuật của căn phòng này không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì. Nếu cô bé vượt được qua kỳ thi, không một ai có thể nói cô ấy không xứng đáng với tấm biển hiệp sĩ, dù là gái hay trai.”

Alanna bước ra từ bồn tắm, người đã lau khô và mặc chỉnh tề. Gary nhận thấy mặt cô hơi nhợt nhạt đôi chút, nhưng nhìn chung là bình tĩnh. “Em đã sẵn sàng nhận lời giảng dạy?”, anh hỏi theo đúng quy định.

Alanna đưa lưỡi liếm bờ môi khô rang. Bắt đầu rồi. “Em sẵn sàng”, cô nói khẽ.

“Nếu em sống sót qua cuộc thi hiệp sĩ”, Jonathan nói đúng từng lời như nghi lễ đòi hỏi. “Em sẽ trở thành hiệp sĩ của vưong quốc. Em thề sẽ bảo vệ cho những kẻ yếu ớt hơn em, thề vâng lệnh chỉ huy của em, thề sống theo một cung cách làm sáng danh vương quốc và các vị thánh thần của em.”

“Mang biển hiệp sĩ là một việc quan trọng”, Gary nói tiếp. “Điều đó có nghĩa là em không được bỏ qua một lời kêu cứu nào. Điều đó có nghĩa là người giàu cũng như người nghèo, người trẻ cũng như người già, đàn bà cũng như trẻ em đều có thể cầu mong em giúp đỡ, và em không thể từ chối một ai.”

“Em có nghĩa vụ bảo vệ luật pháp”, Jonathan nói. “Em không được quay mặt đi trước những chuyện phạm pháp. Em không được giúp đỡ một ai vi phạm luật pháp của vương quốc, và tại mọi thời điểm và trong mọi trường hợp, em luôn phải ngăn chặn những hành vi vi phạm luật pháp.”

“Em có nghĩa vụ với danh dự của em và với lời hứa của em”, Gary nhắc nhở. “Hãy cư xử sao cho em không cần phải ngượng ngùng khi đối mặt với Thần Bóng Tối.”

“Em đã học những luật định dành cho một hiệp sĩ”, Jonathan nói tiếp. “Hãy giữ chúng trong tim em. Hãy sử dụng chúng làm những lời khuyên khi sự việc tưởng như vô vọng. Chúng sẽ không bỏ rơi em trong hoạn nạn, nếu em hiểu và thực hiện chúng với nhân tính và thiện tâm. Một hiệp sĩ là một người tốt. Nghĩa vụ cao nhất của anh ta là thông cảm.”

Alanna châm chú lắng nghe. Không một câu chữ nào trong đó là mới mẻ, nhưng hôm nay chúng có một sức mạnh chưa từng thấy. Đêm hôm nay cô sẽ canh trước cửa phòng thi - bước đầu tiên để chứng minh rằng cô xứng đáng với tấm biển hiệp sĩ. Còn ngày mai?

Ngày mai mình sẽ nghĩ về ngày mai, cô quả quyết tự nhủ.

Gary và Jon đưa cô sang phòng thi ở khu nhà thờ, và họ nhắc cho cô nhớ rằng, kể từ bây giờ cho tới thời điểm rời phòng thi vào ngày hôm sau, cô không được phép hé miệng thốt ra một lời nào. Gary đặt tay lên vai cô, Jonathan hôn lên má cô. Thế rồi họ bỏ đi và để cô ở lại một mình trong nhà thờ, đứng nhìn cánh cửa sắt nặng nề dẫn vào phòng thi. Trước đây bốn năm cô đã quỳ ở đây bên cạnh Jonathan, đã quan sát nét mặt anh và tự hỏi anh đang nghĩ đến chuyện gì. Giờ đến lượt cô và cô vẫn còn chưa biết những suy nghĩ của anh trong đêm hôm đó. Có phải tim anh cũng đập lồng lên như tim cô bây giờ? Anh có sợ không? Thật khó khăn khi người ta không được phép hé răng. Cô chỉ được phép nghĩ, chỉ thế thôi.

Sau một hồi, dòng suy nghĩ của cô bắt đầu bay lượn. Chú Coram đã tới đây vào hai đêm trước. Hai chú cháu đã thức nửa đêm đầu và chú đã đưa cô xem báo cáo về công việc quản trị tại thái ấp Trebond. Công việc này bây giờ được giao cho anh Ormen trẻ tuổi, và người bạn già của Alanna mừng vui vì lại được cùng cô lên đường. Cô tự hào khi thấy người thầy đầu tiên của mình có ấn tượng mạnh về những gì cô đã làm được trong bốn năm qua. Alanna gạt ngang lời khen của chú và giải thích rằng, nếu cô làm tốt công việc của mình thì nguyên nhân nằm ở chỗ chú đã là một người thầy tốt. Trong đêm còn lại, họ đã cùng nhau ngắm nghía các tấm bản đồ và quyết định xem họ sẽ đi đến những đâu để kiếm phiêu lưu. Alanna mỉm cười một chút, thoáng buồn rầu.

Kỳ thật, cô nghĩ. Đã có thời gian mình hầu như không chờ được đến lúc rời khỏi nơi đây. Và bây giờ, khỉ đã tới lức, thì mình lại không muốn đi. Tại sao mình không thể hạnh phúc - hay tại sao ít nhất mình cứng không thể quyết định nổi?

Thom ở đâu? Anh đã định sẽ đến cung điện trước kỳ lễ Hội Giữa Đông, nhưng giờ vẫn chưa thấy anh tới. Có phải anh lại đang đuổi theo những câu thần chú đặc biệt từ thời cổ đại và đã quên mất cô? Trong một số phương diện Thom nhắc cho cô nhớ tới người cha của họ, người dành phần lớn cuộc đời mình cho những giấc mơ tinh thần xa vời.

Alanna để cho dòng suy nghĩ trôi đi. Khi tay cô chạm vào viên ngọc lửa, bất giác cô nhớ đến cái đêm cô gặp Đức Mẹ. Tại sao người tặng cho cô viên ngọc này? Phải đó là một món vũ khí hay chỉ là một kỷ vật?

Cô nghĩ đến Jonathan. Đám cưới với anh, một ngày nọ, sẽ không phải là chuyện tồi tệ, cô cân nhắc, nhưng đó là chuyện không thể xảy ra; anh phải lấy một người mang lại lợi ích cho Tortall. Và chắc chắn cô chưa muốn lấy chồng bây giờ; cô còn quá nhiều dự định!

Công tước Roger. Trong những năm qua đã xảy ra nhiều chuyện kỳ quặc và cô luôn tự hỏi, ông ta đang âm mưu điều gì. Vậy mà không bao giờ cô đuổi theo mối nghi ngờ của mình cho tới nơi tới chốn - tại sao thế? Có phải đó chỉ là lòng ghen tị của cô đối với người anh họ lóng lánh sắc màu của Jonathan, ghen với thứ quyền lực mà ông ta có đối với những người khác; hay cô thật sự có lý do nghiêm túc cho nghi ngờ của mình, rằng ông ta không mưu đồ chuyện gì tốt đẹp cho hoàng tử? Đức Mẹ đã cảnh báo cô theo một cung cách khó hiểu. Có phải các vị thần linh muốn cô thách thức Roger?

Mà làm sao làm nổi? Cô thầm phản kháng. Mình không có bằng chứng chống được gã và cũng không có khả năng để tìm ra bằng chứng. Mình sẽ đánh mất tất cả - danh dự, tiếng tăm, bạn bè, thậm chí mạng sống - nếu mình buộc tội Roger mà không có những bằng chứng chắc chắn. Mình hy vọng rằng, các vị thần linh không cho mình là nhẹ dạ đến như thế - hay là ngu ngốc đến như thế.

Đột ngột, cô chớp mắt. Ánh sáng chạm vào những khuôn cửa sổ trổ cao của nhà thờ và các vị tu sĩ trong những chiếc áo dài thầm màu bước vào trong. Một người chạm tay vào vai cô, chỉ về phía cánh cửa sắt nặng nề. Cuộc thi bắt đầu.

Cứng đờ người ra, Alanna đứng dậy. Hai đầu gối đau buốt khiến cô gục xuống. Lòng dũng cảm ở đâu rồi? Cô so vai, nhăn mặt và đi theo vị tu sĩ câm nín đến phía bên kia của nhà thờ. Cô chăm chú nhìn những người đàn ông tháo thanh chắn cửa, cho tới khi mắt cô không còn nhìn thấy một thứ gì khác. Tim đập lồng lên, miệng khô khốc, cô không nhận ra là các bạn cô đã lặng lẽ bước vào khoảng không gian nhà thờ phía sau cô.

Không một tiếng động, cánh cửa phòng thi mở ra. Alanna vất vả nuốt khan, vai so và đi vào trong. Các tu sĩ nhanh lẹ khóa cửa sau lưng cô và để cô lại trong bóng tối sâu thẳm, như biết bao lần cô đã từng nằm mơ.

Cô chớp chớp mi, chờ cho tới khi cặp mắt quen với bóng tối. Kỳ lạ làm sao, ở đây có ánh sáng, mặc dù không hề có cửa sổ mà cũng không có đuốc. Thật ma quái, nhung rõ ràng là có sáng. Hy vọng bập bùng lóe lên trong cô. Rất có thể cô sẽ không gặp chuyện gì.

Cô đang đứng trong một căn phòng nhỏ bằng đá, hoàn toàn không có đồ gỗ hoặc bất kỳ một thứ đồ vật nào khác. Không có cửa ra nào khác lẫn cửa sổ, tức là không một cơ hội cho ai đó hoặc kẻ nào đó có thể lẻn vào, và đúng khi Alanna dần tự hỏi, liệu đây có phải là một trò đùa, thì đột ngột, một cơn gió lạnh như băng mãnh liệt thúc tới, đẩy cô ngã đập gối xuống nèn. Alanna vòng hai cánh tay ôm lấy chân. Hai hàm răng đập lập cập và lớp quần áo hoàn toàn không che chở gì được cho cô. Giá mà mình mặc ấm hơn, cô nghĩ và chiến đấu chống lại cảm giác kinh hoàng luôn luôn đổ chụp xuống cô mỗi khi bị lạnh.

Cứ mỗi lần cô gắng đứng dậy là con bão như quất roi lại ném cô xuống. Tay chân tê dại vì lạnh. Cô muốn động đậy và vòng tay ra trước ngực để giữ cho cơ thể ấm thêm đôi chút, nhưng ngọn gió ép chặt cô xuống đất, nghiền nát mọi cử động. Cô dồn sức chống lại, cắn xuống môi và thậm chí quên đi nỗi sợ của mình. Điều quan trọng duy nhất bây giờ là sống còn.

Đột ngột, cô nghe thấy giọng người. Cũng bất thình lình như khi nó tới, ngọn gió ngưng thổi.

Những giọng người lớn hơn lên, cầu xin giúp đỡ và nài nỉ Alanna cứu họ trước Thần Bóng Tối. Alanna nhận ra - giọng la hét của cha cô, anh Thor Khổng Lồ, những cậu bé đã chết vì cơn sốt đổ mồ hôi. Những người đàn ông đã bỏ mạng trong trận chiến với Tusain. Nước mắt nối nhau lăn dài trên má - cô đã muốn giúp, nhung cô không biết giúp bằng cách nào. Tất cả những người này giờ thuộc về Thần Bóng Tối. Cô bất lực, cho dù điều đó có làm cô đau đớn đến đâu.

Những giọng người tắt đi.

Alanna chầm chậm đứng dậy. Run toàn thân.

Thứ tiếp theo sẽ là gì đây? Có tiếng tắc lưỡi trong góc phòng phía sau. Alanna xoay về và nhanh lẹ cắn vào nắm đấm, bóp nghẹt tiếng hét - không được phép la thét! Nhưng làm sao mà cô im lặng cho được khi có một con nhện to như con ngựa đang bò về phía cô? Xưa nay cô vốn ghét nhện!

Alanna lùi vào góc phòng, nghiến chặt hai hàm răng, cho đến khi đau nhức vì mỏi. Con nhện tiến mỗi lúc một gần hơn, gần hơn, đói khát tắc lưỡi. Nó giơ chân trước dài ngoẵng và lông lá chạm vào Alanna.

Thế rồi Alanna chết đuối, như cô đã suýt chết đuối khi lên năm tuổi và lần thứ hai vào mùa đông vừa rồi, khi lớp băng trên ao bị rải muối. Không phải lần đầu tiên cô tự hỏi, có phải vị trí băng mỏng đó là dành riêng cho cô. Cô không thể quên rằng lần đó Alex cũng lại có mặt. Anh ta cũng chính là người thách thức cô trượt băng. Một suy nghĩ mới kỳ quặc làm sao, khi người ta đang chết đuối, cô nghĩ như thế trong khi dồn sức ngoi lên trên. Chầm chậm, sức lực cô cạn kiệt. Kể cả phát hiện rằng cô sẽ không thể lên đến mặt băng cũng chỉ gọi nên một sự ngạc nhiên uể oải trong tâm trí.

Không, cô nghĩ, mình sẽ không la thét. Nếu cần thì bỏ mạng, nhưng mình sẽ không la.

Biển biến mất, Alanna quỳ trên nền đất, lấy hơi thật sâu, gắng cư xử thật khẽ khàng và cân nhắc, không biết sắp tới sẽ là chuyện gì. Da và quần áo cô hoàn toàn khô ráo.

Không một chuyện gì xảy ra. Alanna chờ đợi. Quắt người đi vì sợ, bởi chắc chắn những gì mà địa điểm quỷ quái này sắp gửi tới cho cô sẽ còn trầm trọng hơn tất cả nhũng gì đã xảy ra cho tới nay. Cuối cùng, cô bắt đầu đi đi lại lại và xoa hai cánh tay. Trong người cô vẫn còn lạnh khủng khiếp. Cái lạnh, sự bất lực không thể giúp những người đã chết, nhện, chết đuối: căn phòng này bắt cô phải trải nghiệm lại tất cả những gì mà cô sợ nhất. Có phải đây là nội dung của cuộc thi? Có phải các hiệp sĩ tương lai bị ép phải đối mặt với những nỗi sợ sâu kín nhất của họ?

Cô hắt hơi và ngẩng đầu lên. Bầu không khí xung quanh cô âm âm ngân lên vì chứa đầy ắp quyền lực và trên một trong những bức tường đá có một vệt sáng nhạt dần tỏa rộng. Vệt sáng giờ chứa đầy màu sắc và hình dạng, nhưng rời rạc và hỗn loạn. Alanna nheo mắt, mong nhìn thấy hình ảnh sắc nét hơn, nhưng nó vẫn mờ nhòa như trước. Có cái gì mách cho cô hay rằng, việc cô nhìn rõ được bức tranh này là một chuyện quan trọng, rất quan trọng - đúng thế, quan trọng sống chết -, và cô phải nhìn được nó dù với giá nào. Cô dồn sức nhìn qua lớp sương mù, giơ tay về phía bức tường. Cô chạm phải một thứ gì rắn rắn, nhưng lại có cảm giác như một lần vải. Ra nó là nguyên nhân khiến cô chỉ nhìn thấy lờ mờ hình ảnh nọ. Alanna nghiến răng ken két và tóm lấy lần chất liệu vô hình. Cô cảm nhận rõ những sợi vải rất mảnh cắt vào lòng bàn tay mình, khi cô gắng xé rách một lỗ để nhìn qua. Mồ hôi ròng ròng trên má, cô quên đi cái lạnh tàn độc trong phòng khi những ngón tay tìm thấy một lỗ hổng vô hình. Cô kéo nữa, kéo nữa, kéo đến mức những cơ cánh tay co cứng lại.

Tấm màng chắn trước mắt cô - cô không biết liệu nó có thật hay chỉ là phù phép - cuối cùng chịu thua và Alanna ngã tới trước, đập gối xuống đất. Hình ảnh trên tường bây giờ hiện thật rõ ràng. Quá rõ ràng.

Một công tước Roger hể hả mỉm cười đứng bên giường Jonathan, hoàng tử đang nằm trên giường. Hai cánh tay vắt chéo trên ngực; đầu đội vương miện. Da anh còn trắng hơn đá Marmor, nhợt nhạt như cái chết. Im lặng mỉm cười, Roger gỡ vương miện từ đầu Jonathan và đặt nó lên đầu mình.

Alanna nhào vào hình ảnh đó và đã há miệng ra để la thét. Chỉ trong một nửa tích tắc cuối cùng, cô mới sực nhớ ra rằng cô nhất nhất phải im lặng, và cô cắn chặt xuống môi. Tâm trí cô tiếp tục la lớn Không!, trong khi hai nắm đấm trần đập liên hồi vào bức tường vô hình ngăn giữa cô và công tước Roger. Cuối cùng, cô ngã nhào xuống đất và nước mắt tuôn xối xả nóng hổi trên má.

Không, cô nghĩ và siết chặt hai bàn tay sướt sát rướm máu. Chuyện đó sẽ không xảy ra! Ta không cho phép! Không đời nào ta để Jonathan chết!

Cửa phòng chầm chậm mở. Với hai bàn tay trầy xát nhuộm đỏ máu và khuôn miệng nghiến thành một đường kẻ mỏng tắp, Alanna lảo đảo bước ra. Jon và Myles vội vàng bước tới để dẫn cô ra khỏi nhà thờ. Mãi Trung Thành và chú Coram đi theo. Trước khi họ đưa cô lên giường, hoàng tử bôi thuốc mỡ lên tay cô và quấn băng cho cô.

Hai mí mắt đã nặng trĩu, Alanna nhìn Jonathan. “Chuyện đó sẽ không xảy ra, Jon. Em hứa như vậy.”

Anh vuốt một lọn tóc bết mồ hôi ra khỏi trán cô. “Anh biết”, anh thì thầm. “Ngủ đi em. Mọi chuyện qua rồi.”

“Chưa qua đâu”, cô muốn nói như thế, nhưng cô quá mệt. Mắt cô nhắm lại và cô ngủ thật sâu, không mơ mộng gì. Cô đã không nói và cũng không la hét.

Nghi lễ tấn phong cô thành hiệp sĩ xảy ra lúc hoàng hôn và thật ngắn ngủi. Lễ nghi thật sự chính là cuộc thi thì đã qua, và phần còn lại chỉ là chuyện hình thức. Alanna quỳ trước nhà vua, thề trung thành và nguyên sẽ bảo vệ nhà vua cùng Tortall bằng cả cuộc đời mình. Nhà vua chạm kiếm vào vai và đầu Alanna rồi nói khẽ: “Ta phong cho ngươi, Sir Alan, thành hiệp sĩ của vương quốc Tortall. Hãy phục vụ trung thành và tận tụy!”

Alanna đứng dậy. Thật kỳ quặc. Ngoại trừ cảm giác mỏi mệt và bối rối, cô thấy mình vẫn y như trước, nhưng giờ cô đã là hiệp sĩ.

Một người đàn ông mảnh dẻ râu tóc đỏ bước ra từ đám đông và vẫy chú Coram lại gần. Thom mỉm cười với cô em gái song sinh đang ngỡ ngàng của anh. “Muôn tâu Chúa Thượng”, anh lịch sự nói và cúi chào nhà vua cùng hoàng hậu. “Thần là Thom, huân tước von Trebond và là đại sư của dòng tu Mithran. Là anh trai của Sir Alan, thần xin được phép trao biển hiệp sĩ cho anh ấy.” Anh chỉ vào một hiện vật lớn phủ vải, được chú Coram nâng trên tay.

Nhà vua nghiêng đầu và gắng tự chủ để không nhìn trân trân vào một bậc đại sư còn quá trẻ, như tất cả các thần dân của người đang nhìn. “Lời đề nghị được chấp nhận, huân tước Thom.”

Thom tháo lớp vỏ bọc, để lộ một lũy thành màu đen trên nền đỏ - đó là biểu tượng của Trebond. Alanna khoác tấm biển lên cánh tay trái. Nó vừa nhẹ vừa chắc chắn và cô có thể cảm nhận rõ ràng pháp lực đang bào bọc nó. Cô cúi mình trước anh trai, cúi mình trước nhà vua và hoàng hậu để rồi kinh hãi nhìn quanh. Tất cả đang reo hò cổ vũ! Đỏ bừng mặt lên, cô lắc đầu. Dĩ nhiên tất cả mọi người cũng đã reo hò khi Jonathan được trao biển hiệp sĩ, nhưng đó là một chuyện khác hẳn. Jonathan là người kế tục ngai vàng, mà một hiệp sĩ kế tục ngai vàng sẽ có quyền lực nhiều hơn rất nhiều so với một người kế tục ngai vàng không phải là hiệp sĩ. Nhưng còn cô đã chiếm một chỗ trong trái tim của họ và bây giờ người ta reo mừng với cô, bỏi họ yêu cô. Thom đi cùng với cô khi cô quay trở lại phòng mình để cất tấm biển. Anh trịnh trọng chào đón anh bạn mèo Mãi Trung Thành, trong khi Alanna đặt tấm biển lên giường cô, chăm chú quan sát. “Em cứ tưởng anh không đến chứ”, cô nói và chạm bàn tay còn băng kín vào tấm biển. “Đẹp tuyệt!”

“Anh đến muộn bởi anh muốn bí mật làm chuyện này.” Anh mỉm cười vuốt bàn tay ngang phía trên tấm biển. Alanna đờ người ra khi lũy thành màu đen mờ đi, thay vào đó xuất hiện một con sư tử lớn, vàng óng ánh, đứng trên hai chân sau.

“Cái gì thế?”, cô hỏi khi con sư tử biến mất và ngọn tháp lại hiện ra. Thom giúp cô bọc tấm biển lại và treo nó trong phòng quần áo của cô, bên cạnh các món vũ khí khác.

“Dĩ nhiên là một sư tử cái sẵn sàng nhảy chồm tới. Cái này để dành cho giây phút em để lộ ra em thật sự là ai. Giờ ta đi ăn tối đã; anh sắp chết đói rồi.”

Alanna đi trước, dẫn anh đến phòng đại tiệc. Một sư tử cái sẵn sàng chồm tới, cô nghĩ. Không tệ.