Chương 9 1
Nhận được tin linh mục Bường gọi Tình vào nhà thờ, ông Hồng cho mời Ban chuyên án về trụ sở làm việc.
Thời tiết đã sang thu. Gió từ phía Nam thị xã Ninh Bình thổi tới mang theo hơi nước biển và nước sông Đáy làm ông Hồng thấy lạnh. Ông khoác thêm chiếc áo bộ đội bốn túi đã ngả màu trắng. Linh mục Bường gọi Tình vào nhà thờ chắc hẳn CIA đã chuyển sang bước quyết định. Hai năm trời chỉ đạo vụ án mà ông vẫn không thấy bóng dáng "tư lệnh mật khu". Thực là điều kỳ quặc. Chẳng lẽ nào mật khu không có chỉ huy? - Trưởng ban chuyên án Lê Đình Hồng suy nghĩ - Có phải linh mục Bường là "tư lệnh mật khu" hay kẻ nào khác? Hai năm theo dõi, thấy linh mục như người đứng ngoài cuộc. Bây giờ ông ta cho tên Tình vào gặp, chứng tỏ ông ta vẫn đang hoạt động mạnh. Ông ta gọi Tình vào gặp theo quyết định của ông ta hay theo chỉ đạo của một tên nào đứng phía sau? Nếu linh mục Bường là tư lệnh mật khu thì tại sao hai năm qua ông ta không liên lạc với Tình? Tại sao đến bây giờ mới chắp mối liên lạc? Rõ ràng phải có một đường dây nào đó mà ta chưa phát hiện được. Khi biết tin Tình bị gọi vào nhà thờ, ông nghĩ rằng vụ án được thúc đẩy thêm một bước, và biết đâu, đây chính là những tháng ngày cuối cùng của cuộc đối đầu. Ông quyết định cho Tình mang theo bên mình chiếc đài thu phát cực nhỏ, có khả năng truyền tín hiệu trong bán kính một kilômét.
Nhò có phương tiện kỹ thuật đó, ông đã biết được toàn bộ nội dung buổi nói chuyện giữa linh mục Bường và Tình, và cho mời mọi người đến để cùng nhau bàn cách đối phó.
- Đồng chí cho lệnh triệu tập Ban chuyên án?
- Tổ kỹ thuật vừa chuyển cho tôi băng ghi cuộc nói chuyện giữa linh mục Bường và tên Tình.
Khi mọi người ngồi vào bàn làm việc, ông Hồng nói ngay:
- Mấy chục năm qua tên CIA Bường khoác áo choàng đen, nói giọng nhân từ khuyên răn con chiên làm điều thiện. Vì tôn trọng tôn giáo, chúng ta không đếm xỉa đến ông ta, kiên trì chờ đợi hoạt động cụ thể. Bây giờ hoạt động đó đã rõ. Ông ta tham gia chỉ huy "mật khu Tam Điệp" và đang nghĩ cách sát hại mẹ con chị Nhung. Tôi cho mời các đồng chí tới để chúng ta bàn cách đối phó. Một là tìm cách cứu chị Nhung khỏi bị hãm hại. Hai là, có nên để "mật khu Tam Điệp" tiếp tục phát triển hay kết thúc?
Mọi người ngồi im lặng.
- Đề nghị đồng chí cho bàn từng vấn đề một.
- Theo đồng chí nên bàn vấn đề gì trước?
- Nếu trả lời ngay là bàn cách cứu chị Nhung khỏi bị hãm hại trước, tôi cũng không cho rằng các đồng chí cho là thiếu suy nghĩ - Ông Trưởng ty dựa lưng vào thành ghế, nhìn ông Hồng nói chậm rãi - Vì các đồng chí và tôi đều dễ dàng nhận ra một điều, việc cứu mẹ con chị Nhung thoát khỏi sự sát hại của kẻ thù là một điều nhân đạo; hơn thế nữa, công việc đó cũng khá khẩn trương.
- Tôi suy nghĩ khác - Đội phó Hùng trình bày suy nghĩ của mình - Chúng ta mở chiến dịch câu nhử và đã thu được một kết quả nhất định. Đến nay, chúng ta đã biết chức tổ chức của chúng thì lẽ nào ngồi nhìn chúng hoạt động? Biết đâu, chỉ do chúng ta kết thúc vụ án chậm một vài giờ mà có thế gây ra hàng chục hàng trăm án mạng? Bàn về cách phòng ngừa cho một con người mà không bàn tới cái chết của hàng trăm người hay sao? Tôi cho rằng, việc cứu hàng trăm mạng người quan trọng hơn nhiều.
- Cái chết của chị Nhung nó không bó hẹp trong một mạng người mà liên quan tới hàng trăm, hàng ngàn giáo dân khác. Nếu không đối phó kịp thời, vụ án xảy ra, chúng ta sẽ mất dân của cả một vùng. Mà mất dân là chúng ta mất hẳn chỗ dựa, như cá ra khỏi nước. Hơn nữa, chị Nhung lại còn là một đầu mối quan trọng giúp chúng ta tìm hiểu về “mật khu Tam Điệp”. Tôi đề nghị, chúng ta không chỉ bàn cách cứu chị Nhung mà còn phải bàn cách để chị ấy vẫn tồn tại trong tổ chức của chúng.
- Nhưng xin đồng chí cho biết - đội phó Hùng hỏi - nếu cái thai kia mỗi ngày một lớn, chị Nhung sinh nở, liệu chị có tiếp tục hoạt động được nữa không? Chồng chị ta không có nhà mà có bầu, giáo dân có dè bỉu, chê bai không? Chị Nhung có nghị lực để vượt qua dư luận đó không? Kẻ địch thấy chị ta tồn tại là một mối nguy, chúng ta để chị sống với cái thai cũng không mang lại ích lợi gì cho vụ án. Khi kẻ địch có dã tâm, chúng ta làm công tác bảo vệ không tốt, chị Nhung bị giết, chúng ta có được phép bỏ qua không? Thật là vô nhân đạo khi biết người nào đó sắp bị giết và mình là người có khả năng cứu họ nhưng lại bỏ qua. Tôi nói như thế là tôi tán thành với đồng chí - Đội phó nhìn về phía ông Trưởng ty - Bằng giá nào cũng phải bàn cách cứu mẹ con chị Nhung khỏi chết. Nhưng cứu bằng cách nào? Chuyển chị ta đi nơi khác để sinh nở mẹ tròn con vuông, còn chúng ta tạo dư luận giả: chị Nhung bị mất tích có được không? Cách thứ hai, xóa sổ mật khu, mặc nhiên chúng ta đã cứu mẹ con chị - Đội phó Hùng nhìn về phía trưởng ban chuyên án - Tôi đề nghị đồng chí cho bàn cả hai vấn đề một lúc, vì chúng có liên quan với nhau.
Đội trưởng Lê Đình Hồng im lặng suy nghĩ.
- Tôi chấp thuận đề nghị của đồng chí, bàn cả hai vấn đề cùng một lúc. Nhưng đồng chí có thể nêu biện pháp cụ thể được không?
Mọi người đều im lặng. Đội trưởng đặt tay lên cuộn băng ghi âm, đôi mắt hờ hững nhìn qua ô cửa, nhưng trong đầu đang quay cuồng bao câu hỏi. Kết thúc vụ án này ngay bây giờ là cứu mẹ con chị Nhung. Nhưng bây giờ kết thúc đã được chưa? Ông lại ép lưng vào thành ghế. Trên gương mặt, đôi môi dày, cặp mắt sáng của ông phảng phất một nỗi lo âu, tính toán, đội phó nhìn đội trưởng rồi lại nhìn ông Trưởng ty và cảm thấy hai ông đều rất lo lắng. Hai năm làm việc ở ban chuyên án NB5, ông thường gặp những cảnh nặng nề như thế này trong hội nghị bàn quyết định một vấn đề quan trọng.
- Tôi vẫn bảo vệ ý kiến ban đầu: kết thúc vụ án. Lý do vì sao cần kết thúc sớm, để tôi suy nghĩ phát biểu sau.
- Theo quan điểm của tôi, chúng ta cứ tiếp tục mở chiến dịch câu nhử. Một mặt, tìm hiểu âm mưu, thủ đoạn hoạt động của bọn gián điệp biệt kích; một mặt, làm tiêu hao thêm lực lượng của chúng. Chỉ có như thế chúng ta mới kéo được mẻ cá to.
- Theo đồng chí, vì sao mấy tháng nay chúng không tiếp tục tung điệp viên tăng cường cho mật khu?
Đội trưởng Lê Đình Hồng trả lời ngay:
- Vì chúng muốn tuyển người ngay ở ngoài Bắc.
- Khi nó thực hiện chủ trương này, chúng ta có biết không, và biết tới mức độ nào?
- Tất nhiên thời kỳ đầu chúng ta không biết, mãi gần đây mới phát hiện ra, khi linh mục Bường đã vận động được chín con chiên vào đội quân bảo vệ Chúa.
- Như vậy là chúng ta không phát hiện được từ đầu. - Đội phó suy nghĩ và đặt câu hỏi sau một lúc im lặng.
- Đúng.
- Và bây giờ chúng ta lại để cho linh mục Bường tiếp tục phát triển lực lượng?
Đội trưởng Lê Đình Hồng tỏ thái độ không hài lòng.
- Đồng chí tham gia vào ban chỉ đạo chuyên án mà không biết hay sao?
- Tôi là một thành viên chỉ đạo chuyên án, lại làm thư ký ghi biên bản các cuộc họp, thảo báo cáo gửi cấp trên nên biết khá kỹ. Nhưng ý tôi muốn hỏi đồng chí tiếp tục cho kéo dài vụ án để làm gì?
- Chẳng lẽ đồng chí không nhớ mục đích kéo dài vụ án tôi đã trình bày lúc trước hay sao?
Bị dồn hỏi quá nhiều, đội trưởng Lê Đình Hồng tỏ thái độ bực tức. Song ông nghĩ, những điều người chỉ huy cấp dưới của ông hỏi hoàn toàn có cơ sở, cần phải nghiên cứu. Ông đứng lên đi lại quanh phòng suy nghĩ về những điều đội phó Hùng nêu ra. Biết đội trưởng tỏ thái độ khó chịu, đội phó Hùng vẫn không chịu rút lui ý kiến của mình.
- Theo thống kế đã có chín người gia nhập "mật khu Tam Điệp". Giải một bài toán đơn giản đã có chín người vợ hoặc chồng của họ liên quan tới biệt kích Mỹ; có chín người con của những cặp vợ chồng đó chịu ghi trong lý lịch: bố tham gia lực lượng biệt kích Mỹ - ngụy. Chín ba hai bảy. Thời gian qua, ít nhất có hai mươi bảy người lý lịch không trong sạch, bị linh mục Bường bôi đen. Nếu tính số, ta thua địch một không. Trách nhiệm này thuộc về ai? Theo tôi, chúng ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, vì chúng ta mải lo chuyện nhử bọn biệt kích từ miền Nam ra mà không tính đến chuyện linh mục Bường đang bôi đen giáo dân ở vùng này - Đội phó Hùng nói to hơn - Bây giờ CIA không tung người ra nữa mà chuyển sang bước tuyển chọn, kết nạp người vào mật khu ngay tại chỗ. Nếu ta tiếp tục chuyên án này, sẽ còn nhiều giáo dân ghi tên vào đội quân bảo vệ Chúa. Thế là CIA đã giành được thắng lợi, lôi kéo được giáo dân. Còn chúng ta phải chạy theo dân hô hào đừng nghe theo địch. Kéo dài vụ án, chúng ta có thể bắt thêm được một số tên biệt kích nhưng lại mất dân. "Mất" nhiều hơn "được". Vì vậy, tôi đề nghị kết thúc vụ án.
Phòng họp nín lặng theo dõi ý kiến của đội phó Hùng. Đội trưởng Lê Đình Hồng bật diêm châm thuốc, suy nghĩ căng thẳng giữa hai vấn đề: Tiếp tục kéo dài hay kết thúc vụ án? Cuối cùng ông quyết định:
- Tôi chấp nhận ý kiến đồng chí Hùng.
2Ngày hôm sau, theo kế hoạch Ban chuyên án, linh mục Bường bị gọi lên trụ sở ủy ban xã. Trước khi đi, ông gọi riêng viên quản lý giáo xứ căn dặn đôi điều.
Theo ý vị linh mục, ông già kéo chuông có mặt bên tháp chuông. Từ lúc vị linh mục đi, ông già cứ lang thang quanh tháp chuông, lưng quay lên trời. Ông làm nghề kéo chuông quá nửa đời người, từ lúc tóc còn xanh, bây giờ đã bạc, lưng đã còng. Ông dựa lưng vào bức tường nứt nẻ, tay nắm dây chuông với tư thế sẵn sàng.
Trời bỗng mưa như đổ nước. ông lấy tấm ni lông quấn chặt người, một tay vẫn giữ dây. Ỏng đang run run vì ngấm lạnh thì nghe thấy tiếng thét:
- Kéo chuông!
Viên quản lý giáo xứ từ ngoài cổng nhà thờ như cơn lốc băng vào. Ông già vừa kéo được tiếng chuông đầu tiên thì viên quản lý giáo xứ cướp lấy dây chuông giật liên hồi, thét to:
- Kéo mạnh lên! Họ bắt Cha đi rồi!
Viên quản lý giáo xứ bỏ dây chuông lao ra phía cổng. Ông già dùng hết sức bình sinh tiếp tục đánh đu với dây chuông, cho đến khi kiệt sức, đầu gục xuống, tay vẫn treo trên dây.
- Lạy Chúa!
Sau khi báo cho ông già kéo chuông, viên quản lý giáo xứ lao ra khỏi nhà thờ, kéo theo hai giáo dân đang đi trên đường chạy về phía ủy ban xã. Họ chạy được khoảng hai trăm mét thì gặp xe ô tô chở linh mục Bường lao tới. Cả ba người cùng lăn ra đất chắn ngang đường. Người lái xe thét to:
- Mòi bà con lui ra cho xe chúng tôi chạy!
Cả ba người lăn đến trước bánh xe. Họ đồng thanh kêu:
- Không được bắt người!
- Trả Cha Bường cho xứ đạo chúng tôi!
Thấy thuyết phục họ trong giây phút đó chỉ uổng công vô ích, ông Hồng quyết định cho bắt viên quản lý giáo xứ đưa lên xe, kéo hai giáo dân sang bên đường rồi tiếp tục cho xe chạy về phía thị xã Ninh Bình.
Nghe thấy tiếng chuông khác thường, mọi giáo dân đều nghĩ rằng đó là dấu hiệu báo nỗi bất hạnh khủng khiếp. Nhiều người già cho rằng đó là sự đe dọa nhà thờ giống như cái đuôi rực lửa của sao chổi đe dọa trái đất. Họ kéo nhau thành dòng chạy về phía nhà thờ. Nhiều người quên cả khoác áo mưa, đội nón, cứ để đầu trần đi ra khỏi nhà. Người đầu tiên vào cổng nhà thờ nhìn thấy ông già kéo chuông đang gục xuống bên tường, sợ mất hồn, lặng thinh không hiểu điều gì đang xảy ra. Thấy tiếng chân người mỗi lúc một dồn dập, tiếng người nói mỗi lúc một nhiều, ông già kéo chuông chỉ tay về phía ủy ban nói:
- Họ bắt Cha đi rồi!
Theo chiều tay của ông già kéo chuông, mọi người chạy về phía ủy ban. Chẳng mấy chốc, hàng ngàn người đã đứng chật trước sân ủy ban xã. Nhiều người vác gậy, có người vác cả dao. Họ vây lấy ông Chủ tịch xã, có người định vung dao chém:
- Khoan đã! Nếu ông ta không đem trả cha Bường về cho xứ đạo này thì chúng ta sẽ xử phạt.
Ông Chủ tịch xã không hể cử động chống trả. Thái độ bình tĩnh của ông làm người vừa vung dao hoảng sợ.
Phía ngoài tiếng hò hét vẫn tiếp tục:
- Phải trả Cha Bường cho chúng tôi!
- Đả đảo bắt người vô cớ!
- Cha Bường là con người hết lòng vì Chúa! Hãy trả về cho chúng tôi!
Mưa vẫn ào ào đổ xuống. Bóng tối kéo đến. Mặt mũi giáo dân đều tối om chỉ còn con mắt tức tối nhìn về phía các vị lãnh đạo ủy ban xã. Họ đứng ở ngoài mưa như thế để đấu tranh...
- Thưa bà con! - Ông Chủ tịch xã lên tiếng - Chính quyền địa phương lúc nào cũng bảo vệ cho giáo dân, mong bà con có nơi đi lại thờ Chúa. Nhà thờ, nhà của Chúa bao giờ cũng phải sạch sẽ. Đó là một nơi lành mạnh. Nhưng kẻ thù của nhân dân ta, bọn đế quốc Mỹ rất xảo quyệt, nó đã sử dụng cha Bường làm tay sai. Linh mục Bường đã sa đọa tâm hồn mình, thậm chí làm ô danh Chúa mà bà con giáo dân không biết - Ông dừng lại lấy hơi rồi tiếp tục nói, giọng nghiêm nghị - Ông ta là một kẻ tà giáo...
- Nói láo!
- Bằng chứng đâu?
- Cha Bường là một người trong sạch.
Ông già kéo chuông có mặt ở đây từ lúc nào không ai biết, rẽ đám đông đi lên phía trước:
- Cha Bường là một người hết lòng vì Chúa - Ông bắt đầu phản bác lời ông Chủ tịch - Cha làm việc gì cũng vì bà con giáo dân. Nhà nào, bất kỳ ai cũng thấy bàn tay Cha, tâm hồn trong sáng của Cha. Mấy chục năm nay Cha chỉ làm nhiệm vụ cứu rỗi cho tâm hồn con người khỏi bể trầm luân. Hãy nghe đây - ông giơ tay lên cao như muốn chỉ về nơi Chúa - Mọi người hãy nghe Cha nói: "Cha đã suốt đời vì các con mà bây giờ các con để cho họ giết Cha hay sao? Các con không muốn Cha trở về hay sao?... ". Chúng ta phải thề với Cha: Nếu Cha chưa trở lại thì chúng ta chưa rời nơi đây.
Mọi người chăm chú nghe, chẳng ai ngờ ông già kéo chuông lại đương đầu với chính quyền như thế. Tất cả bà con giáo dân đều ủng hộ ông.
- Đúng rồi! Nhất định chưa rời nơi đây!
- Bắt người phải có bằng chứng!
Lời nói của ông Chủ tịch xã vấp phải sự phản kháng ngày càng tăng của mọi người. Thuyết phục bằng lời lẽ bà con cũng không nghe, họ cứ đứng ngoài trời mưa tầm tã. Ánh chớp và gió thổi liên tiếp như cánh vỗ.
Sáng hôm sau mưa đã tạnh, có người bị cảm. Uỷ ban hành chính xã cử người đem thuốc đến, họ đều cự tuyệt. Mọi người ngồi mặc cho xú khí bốc lên, không thèm chống đỡ với ruồi muỗi, bọ nhặng. Mặt trời đã lên cao. Quần áo dính bùn đất và ướt sũng nước mưa trên người họ khô dần, mỗi lúc một se cứng lại. Tiếng chuông nhà thờ ở phía sau vang ầm ĩ. Họ cùng nhau hát kinh, cầu nguyện cho Cha trở về.
Giữa lúc ấy, chiếc xe commăngca chở ông Hồng và chị Nhung dừng lại trước ủy ban. Mọi người nhốn nháo. Đám đông bàn tán, không hiểu lý do gì chị Nhung cũng ngồi xe với cán bộ. Mọi người lại giơ gậy, vung dao, lời qua tiếng lại om sòm:
- Trả người về cho chúng tôi!
- Bắt người phải có bằng chứng!
- Thưa các cụ, các ông, các bà, các anh, các chị - Mọi người bắt đầu in lặng - Chúng tôi bắt vị linh mục Bường là có bằng chứng...
- Hãy đưa ra đi!
- Nếu không chúng tôi phải đổi mạng!
Ông Hồng giơ tay lây lại trật tự. cảnh náo động lắng xuống!
- Chị Nhung đây là bằng chứng - Mọi người nhìn nhau vẻ ngơ ngác, dò hỏi. Ông Hồng nói tiếp - Năm một chín năm tư, chồng chị theo Chúa vào Nam. Cách đây hai năm chồng chị lại trở về để chuẩn bị nơi rước Chúa về - Nghe thấy điều này, mọi người im lặng hơn, ngước những bộ mặt nhem nhuốc bùn đất nhìn người công an - Vì lòng kính Chúa, chồng chị Nhung đã sống lén lút tại nhà.
Một thanh niên nóng tính, quá khích hỏi vặn:
- Thế anh Tình đâu?
- Anh ấy đang ở trên tỉnh. Và điều vui mừng đến với chị Nhung; chị đã có thai với chồng. Theo điều răn thứ năm, Chúa khuyên không nên giết người. Theo kinh thánh mà bà con vẫn đọc, Chúa giao cho con người trách nhiệm cao cả là duy trì sự sống từ lúc còn là bào thai nên phá thai, giết người là tội ác tày trời - Ông Hồng nhìn ông già gác chuông hỏi - Thưa cụ có đúng thê không?
- Đúng, Chúa dạy như thế! - Ông già nói, và lẩm bẩm một điều gì.
- Nhưng linh mục Bường đã buộc chị Nhung phải phá thai, bắt chị uống thuốc độc - Ông quay lại phía chị Nhung - Có đúng không chị Nhung?
Cả đám đông im lặng như một buổi hạ huyệt.
- Dạ đúng như thế! Nếu không có ông Hồng đây thì đời mẹ con con cũng chẳng còn.
Người người hạ gậy dao xuống. Ông Hồng cất cao giọng:
- Như vậy vị linh mục Bường một lúc định giết hai mạng người có đáng bị Đấng tối cao xử tội không?
Mọi người không ai trả lời, nhìn nhau như dò hỏi: đó là thực hay giả?
Ông Hồng lại nói tiếp:
- Như thế vẫn chưa đủ. ông Bường còn nhận làm tay sai cho đế quốc Mỹ, lập “mật khu Tam Điệp” để phá phong trào tỉnh nhà. Ông ta đã nhiều lần cử người đi nhận người và vũ khí Mỹ, cất giấu tại hầm ngầm trong nhà thờ. Như vậy ông Bường đối với nhà thờ, thuộc hạng người tà giáo, đối với chính quyền, thuộc hạng người chống đối Cách mạng...
Linh mục Bường ngày ngày thuyết giáo nhưng lại thuộc hạng người bất kính với Chúa ở ngay trong nhà thờ. Nếu bà con không sớm loại ông ta ra khỏi đạo giáo, chắc chắn Chúa sẽ trút lên đầu bà con sự trừng phạt...
Không để ông Hồng nói hết câu, nhiều người đã bỏ về. Họ cảm thấy những điều ông Hồng vừa nói ra nó quá khủng khiếp. Nếu ẩn giấu một tâm hồn khác hình hài con người thì ông Bường đúng là kẻ tà giáo khoác áo cố đạo. Mọi người lặng lẽ trở về nhà. Tiếng chân họ đi lép nhép trên bùn đất là bài điếu văn của những con chiên hết lòng vì đạo vĩnh biệt linh mục mà một thời họ đã hết lòng tôn kính.
3Sau khi kết thúc vụ án, Thành trở về Hà Nội. Anh mong xe chạy nhanh hơn để sớm được gặp Mai. Từ ngày biết yêu và nhất là từ khi gặp Mai, chưa bao giờ Thành thèm khát một sự gặp gỡ như bây giờ. Lần này trở về, mình sẽ bàn với người yêu về ngày cưới. Đã gần ba chục tuổi rồi, lăn lộn hết vùng này đến vùng khác, lúc thì đóng vai nhà báo, cán bộ trắc địa, lúc thì làm kẻ bụi đời, ăn chơi trác táng... bây giờ anh mới mong muôn có một tổ ấm. Mình về bất ngờ như thế này chắc Mai mừng lắm. Anh nghĩ đến giờ phút hai đứa đi ra bờ sông để tận hưởng giây phút hạnh phúc của riêng hai người. Cuối năm nay sẽ tổ chức cưới, hay sang năm? Từ trong thâm tâm Thành chưa có câu trả lời cuối cùng.
Ôtô về đến cơ quan Bộ, lòng anh thấy bồn chồn, thấp thỏm. Đặt túi xách vào tủ, anh đi ra cổng rẽ về phía hồ Thiền Quang. Cô gái nào giống như Mai đạp xe qua. Tất cả thành phố lúc đó bồng bềnh như biển cả. Chao ôi, hạnh phúc! Có phải đúng Mai không? Thành đứng sững lại suýt nữa bị xe ô tô thúc vào phía sau. Nghĩ đến giây phút gặp Mai, anh mát tính hẳn, không hề to tiếng khi người lái xe mắng như tát nước.
Đường Hà Nội lúc đó vẫn còn đông người. Anh đến nhà máy Văn phòng phẩm Hồng Hà tìm Mai. Chị em bảo, Mai đã về nhà. Anh phóng xe ngay đến nhà, thấy đóng cửa. Người hàng xóm nói Mai vừa dắt xe đi với một thanh niên về phía đê Lương Yên. Anh đi thẳng ra hướng bờ sông với tiếng kêu thảng thốt trong đầu: người thanh niên kia là ai? Anh cố xua đuổi ý nghĩ ghen tuông, nhưng ý nghĩ quái gở đó cứ lướt qua các vạt ngô xộc tới mặt. Anh vẫn thấy mặt và tai nóng ran. Anh bước vội, lập cập như chạy, nhiều lúc tưởng như lên cơn sốt cao. Cảm giác nóng lạnh làm anh mất thăng bằng. Đi thêm được một quãng đường nữa, quãng đường mà có lần anh và Mai đã đi qua, anh thấy bóng đôi nam nữ đang ngồi. Anh cầu mong đó không phải là Mai. Anh đi chậm lại, ngang qua sau lưng hai người. Dưới ánh trăng pha ánh điện thành phố, anh nhìn rõ tay người con trai quàng qua vai người con gái đang ngồi im như một bụi cây ven đường. Anh bàng hoàng không tin được rằng mình đang nhìn Mai như thôi miên. Bàng hoàng và uất giận trào lên. Anh chưa nói câu gì thì hai người đứng dậy. Thành vẫn đứng lặng, không nói. Cho đến khi hai người khoác vai nhau định bước đi thì anh mới thảng thốt gọi:
- Mai!
HẾT