← Quay lại trang sách

Chương 8 1

Từ ngày vào nhà thờ, Tình không được trở về nhà nữa. Tình phải sống trong căn hầm phía sau nhà thờ ngay ở dưới gian buồng vị linh mục ở để hai ngày sau lên "mật khu".

Nằm trong căn hầm chật hẹp một mình, hắn lại nhớ tới vợ. Hắn nghĩ đến ngày đầu yêu nhau, bên bếp than hồng ở xã Lưu Phương, hai người nói với nhau bằng mắt hơn bằng lời, gắn bó với nhau bằng tình yêu của hai người thanh niên công giáo chưa vợ, chưa chồng.

Sau khi hắn chạy vào Nam theo Chúa, trở thành tên biệt kích trở về xây dựng nơi rước Chúa, số phận đã đưa hắn về sống cùng vợ ở chiếc chõng tre trong gian buồng chật hẹp. Sự gắn bó lúc này ngoài tình cảm tự nhiên chồng vợ do cuộc sống hai người cùng trong cảnh lo âu, sợ hãi, cùng phải làm việc cho công an, cùng hết lòng kính Chúa, cùng muốn giữ kín việc mình làm để Cục tình báo trung ương và linh mục Bường không biết. Chỉ có làm như thê mới bảo đảm cuộc sống an toàn cho cả hai người.

Và có lẽ, đó chính là cội nguồn của sự gắn bó giữa họ với nhau trong lúc này.

Tình nhớ rằng, trong những phút giây sợ hãi, hắn đã nằm sát chị Nhung hơn trên chiếc chõng tre trong buồng để lấy lại bình tâm. Đến mùa mưa bão, nhiều đêm hắn nằm nghe tiếng nước mưa lọt qua mái nhà thủng rơi đúng xuống thân hình hai người, làm hắn cảm thấy lạnh phải kéo chị Nhung đến gần hơn hòa thành một con người duy nhất.

Hắn đã nằm bên chị Nhung gần hai năm như vậy. Thời gian dài như hàng thế kỷ. Bây giờ sống ở trong nhà thờ cùng vị linh mục, hắn hiểu được một sự thực mà trước hắn chưa hiểu hết. Dẫu sống trên chõng tre chật hẹp cũng còn được sống cùng vợ, được sống giây phút tự nhiên của con người. Còn sống làm một tên gián điệp thì chỉ có lo âu, sợ hãi.

Nhưng sự việc chị Nhung có thai là nguyên nhân xung đột lớn nhất trong những con người theo dõi "mật khu Tam Điệp" của cả hai bên; là sự giằng xé ghê gớm trong chị Nhung và Tình; đẩy cho những người chỉ huy của Cục tình báo trung ương Mỹ và Ban chuyên án NB5 đi tới những quyết định cuối cùng.

Từ ngày phát hiện mình có thai, chị Nhung vừa lo, vừa sợ. Lúc nào chị cũng tưởng tượng phía sau chị là những bãi nước bọt và những lời bình phẩm ác độc:

- Tại sao chồng nó vào Nam nó lại có chửa?

- Nó là dân không đạo.

- Hãy xưng tội với Cha đi để Đấng tối cao xóa tội cho.

Rồi chị lại tưởng tượng sẽ có người hỏi:

- Có phải chồng mày về rồi không?

Ngay đêm Tình bị cha Bường gọi vào nhà thờ, chị lại đi ra nghĩa địa tìm gặp hồn mẹ. Ở đó, Chúa Giêsu giang rộng cánh tay bị đóng đinh trên cây thập ác đã được thiên nhiên kỳ cọ sạch cũng không giúp cho chị giải thoát nỗi sợ hãi về cái thai trong bụng. Chị quyết định tìm Cha xưng tội.

Ngày hôm sau chị đến nhà thờ.

Linh mục Bường trong chiếc áo chùng thâm bước ra tòa giải tội. Ông đến bên tấm ván ngăn cách giữa linh mục và con chiên xưng tội. Phía bên kia là người phụ nữ đau khổ đang quỳ gối, hai tay khoanh tròn.

- Con từ đâu đến?

- Thưa Cha, con là Mari Nhung từ nhà đến đây...

- Làm sao trông con xanh và run như thế này? Chắc con đang có điều gì u uất chưa nói ra được phải không?

Tay chị Nhung vẫn run run, miệng không nói nên lời. Chị đang nghĩ về tội của một kẻ tà giáo, về tội đã từng nói dối Cha.

Linh mục Bường thì thầm, ngọt ngào:

- Con ạ, ta là Cha xứ này. Cha tới đây để nghe con xưng tội. Nếu con nói hết, Cha sẽ tìm cách bênh vực con, cứu con khỏi hình phạt của Chúa.

Hai dòng nước mắt lăn qua gò má, và hình như chỉ đến khi đó nỗi thông khổ và sợ hãi trong lòng chị mới vơi đi. Chị nói:

- Thưa Cha! Con đã có thai.

Linh mục Bường giật thót người như quả chuông nhà thờ đột ngột đứt dây rơi xuống đất. Ông bàng hoàng hỏi lại:

- Con nói sao?

Chị Nhung trả lời một cách rõ hơn:

- Thưa Cha, con đã có thai bốn tháng.

- Có ai biết việc này chưa?

- Chỉ có con và chồng con biết.

Linh mục Bường giận run người vì Tình giấu kín việc này. ông ta cố nghiến chặt răng để khỏi phải nói ra những lời trong lúc tức giận. Ông lo sợ, có thể từ cái thai này sẽ dẫn đến bại lộ cả "mật khu Tam Điệp". Tuy vậy ông vẫn ngọt ngào với giọng của một Cha sùng đạo. Ông cố gắng tìm hiểu sự thật, tìm cách đẩy chị Nhung vào tội của kẻ tà giáo để ông hiểu ngóc ngách vấn đề, tìm cách đối phó.

- Con ạ! Nếu con nói rằng chồng con từ Nam ra đang sống tại nhà nên con có thai thì chính quyền sẽ xử con tội tòng phạm, nuôi giấu kẻ theo địch. Đáng tội chết. Nếu con không nói sự thực đó thì bà con giáo dân sẽ yêu cầu Cha xử con về tội lang đạo - Ngập ngừng một lúc ông nói tiếp - Con ạ, con người ta ai cũng phải chết. Con cũng cần phải sẵn sàng. Con phải nói cho Cha biết tất cả mọi tội lỗi của con, kể tất cả tên những người biết con có thai, không để sót một ai. Nếu con kể hết những điều đó, Cha hứa sẽ xin cho con được miễn cực hình khủng khiếp, thậm chí xin Đấng tối cao tha bổng cũng nên...

Chị Nhung quay cuồng trong những câu nói nhẹ nhàng mà như ra lệnh của vị linh mục. Những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện hòa với nước mắt làm ướt ngực áo chị.

- Con không chịu xưng tội ư?

Toàn thân chị run lên đến tê dại.

- Thưa Cha, cho đến bây giờ chưa có ai biết con đã có thai.

- Thế thì con hãy về và giữ kín chuyện này, đợi Cha trình Đấng tối cao xem xét. Nếu đúng như con nói, chắc chắn con sẽ được tha bổng.

Sau câu nói nhẹ như ru đó của vị linh mục, buổi xưng tội chấm dứt. Chị Nhung đứng lên đi về phía tiền sảnh khi viên quản lý giáo xứ vẫn đang tích cực quét dọn con đường từ giảng đàn đi ra cổng nhà thờ. Anh ta tỳ khuỷu tay vào bức tường gạch, tay kia chống cán chổi nhìn theo chị Nhung cho đến khi bóng chị chìm vào trong bóng tối.

2

Linh mục Bường bước vào căn hầm với thái độ bực tức. Ông không kịp cởi áo hành lễ mà cứ khoác nó trên người nói chuyện:

- Đến giờ này Cha buộc phải xem lại hoạt động của con.

Tên Tình giật mình nghĩ hay là Cha đã biết mọi việc làm của mình. Hắn hỏi lại:

- Sao hôm nay Cha lại nóng nảy thế thưa Cha? Bình tĩnh là đức tính của Cha cơ mà?

Linh mục Bường vẫn không nguôi cơn tức giận:

- Con có biết giáo dân xứ Lưu Hạ họ đang bàn tán gì không?

- Dạ, con chưa được nghe.

Linh mục Bường thét lên giận dữ:

- Họ bảo vợ con có chửa, là kẻ tà giáo.

Tên Tình vẫn tỏ thái độ bình tĩnh, cố hiểu xem nguyên nhân nào giúp Cha biết được vợ mình có thai. Hắn giả vờ hỏi một cách ngờ nghệch:

- Như thế thì có ảnh hưởng gì tới con không thưa Cha?

Linh mục Bường càng sôi máu hơn:

- Từ đó công an họ đặt câu hỏi, tại sao vợ con lại có thai khi chồng vắng nhà? Và con có hiểu không, từ đó họ sẽ chú ý và lần tìm ra đầu mối. Con rõ chưa?

Linh mục Bường vén vạt áo chùng thâm về phía trước, rồi lại vất mạnh về phía sau:

- Con làm hỏng hết việc rồi. Bây giờ con hãy cùng Cha bàn cách đối phó, một mặt điện xin ý kiến trong Nam.

- Thưa Cha, con phải làm những gì? - Tình tỏ ý lo ngại.

- Nếu để cái thai đó lớn hơn, thì chính cái thai đó sẽ đưa công an tìm đến mật khu của Chúa.

- Có nghĩa là phá nó đi? - Tình hỏi một cách ngạc nhiên.

Linh mục Bường trả lời một cách lạnh lùng:

- Đúng. Đó là cách an toàn nhất.

- Nhưng nó là một đứa trẻ, có tội tình gì mà lại giết nó. Hơn nữa nếu như cô ấy không chịu phá thai

Linh mục trả lời giọng lạnh lùng hơn:

- Thì giết cả nó đi!

- Giết vợ con - Tình rùng mình về quyết định của người Cha mà hắn từng tôn kính.

- Con hãy bình tĩnh nghe đây. Đó là cách tốt nhất bảo vệ con, bảo vệ Cha, bảo vệ mật khu của Chúa. Nếu không thủ tiêu, đến một ngày nào đó chuyện vỡ lở, thì chính vợ của con là người bị công an xử tội đầu tiên. Và khi đó, vợ con sẽ không được mai táng trong nghĩa địa của Chúa, nơi mẹ cô ta cũng đang ở đó. Thi hài vợ con sẽ phải chôn như một con chó, giống như bố đẻ con năm nào. Bị chôn như thế quả thật thương tâm, Chúa thì ruồng bỏ, còn người đời thì không đoái hoài. Vì để bảo vệ an toàn cho căn cứ của Chúa, bảo vệ cho con, cứu vớt tâm hồn vợ con, Cha muốn con tìm cách cho vợ con sớm đi vào giấc ngủ ngàn thu để Chúa cứu rỗi tâm hồn vợ con sống vĩnh hằng.

Tình vẫn ngồi im như một pho tượng, linh mục Bường không hiểu thái độ Tình ra sao, giục:

- Y con thế nào?

Tình nói chậm rãi trong cơn hoảng loạn:

- Nếu con có cách khác, ví dụ đưa cô ta lên mật khu có được không?

- Đúng. Cha cũng nghĩ như thế - Linh mục nhìn tên Tình để theo dõi sắc mặt - Nhưng nếu đưa vợ con lên mật khu thì phải tạo tình huống mất tích. Chẳng lẽ công an họ để mặc việc đó. Con nên nhớ rằng Kim Sơn là một trọng điểm hoạt động của họ. Vì vậy, theo Cha cần phải thủ tiêu ngay - Đôi mắt linh mục Bường ánh lên ngọn lửa độc ác. Ông ta lấy khẩu súng để trước mặt - Đáng lẽ vật này là dành riêng cho cuộc đời vợ con. Nhưng nếu dùng súng hay một hung khí nào khác thì không ổn - Linh mục Bường ngừng nói, đôi mắt ẩn một sự xảo quyệt thâm độc - Giết vợ con kiểu đó sẽ có nhiều bất lợi, công an sẽ mở cuộc điều tra để làm hài lòng giáo dân. Mục đích của chúng ta trong việc này là làm sao vợ con chết, giấu được việc vợ con có thai. Còn Cha, Cha hứa sẽ không tiếc tiền trả công cho những người đánh chuông hôm đám ma: Chuông sẽ đánh liên hồi, tha hồ hát kinh và đọc điếu văn. Chính Cha sẽ đi rửa tội cho người con xấu số, trả cho hồn vợ con về với Chúa.

Tình kinh hoàng ngồi nghe Cha nói. Hắn muốn thét lên: Không! Không được! Cha vẫn dạy con làm theo điều răn thứ năm của Chúa không giết người cơ mà.

Mắt Tình nhìn về phía tượng Chúa như cầu cứu. Kìa, Chúa vẫn nhìn về phía mình. Đúng, Chúa đã dạy con như thế mà tại sao Cha lại bảo con giết vợ? Sắc mặt Tình nhợt nhạt như bị bệnh. Hay là người ngồi trước mặt mình không phải là Cha đạo của xứ này? Tình mở mắt to hơn. Nhưng thật lạ lùng, người ngồi trước mặt mình lại chính là Cha Bường bằng xương bằng thịt, ngực đeo cây thập ác không sao chối cãi được. Tình cảm thấy mình như điên lên. Mình về lập mật khu rước Chúa về chứ có phải về để giết vợ đâu. Hắn quay lại phía linh mục:

- Thưa Cha, con không làm việc ấy được!

Linh mục Bường giật mình. Cơn phẫn nộ trào lên mặt ông, một cơn phẫn nộ điên dại không tính toán trước. Ông ta tức đến mức muốn chồm đến tóm cổ bóp chết Tình. Nhưng rồi ông ta tự kiềm chế. Ông ta đứng lên đi đến trước mặt Tình, thật từ từ, tính toán từng bước đi. Phải mất nhiều trí não lắm ông ta mới bình tĩnh được như vậy. Ông nhìn thẳng vào mặt Tình, khuôn mặt cách đây vài phút rạng rỡ lòng kính Chúa, tôn sùng Cha, tin rằng mình về Ninh Bình là để lập mật khu rước Chúa về, còn bây giờ đang run rẩy trước việc giết vợ. Ông lại nhìn đôi bàn tay Tình, đôi bàn tay trước đây một vài giờ đã đưa lên trán bắt đầu bài hát kinh và những lời thề vì Chúa, giờ đây như con đỉa đói bám chặt vào thành giường.

Linh mục Bường nhìn Tình cứ giữ nguyên cảnh Cha đứng, con ngồi như vậy, cách nhau khoảng hai mét. Tình nhìn vào đôi mắt đen mờ mờ của Cha như nhìn vào một người xa lạ, và có cảm giác như đang ở trong một cơn mê tối tăm, u ám. Linh mục Bường nói nhỏ nhưng với giọng ra lệnh:

- Con hãy ra khỏi đây. Chúa không nhận những người con phản bội.

- Thưa... thưa... Cha. Trời...trời... Chúa sẽ trừng phạt con. Con xin đi...

Giọng nói của Tình bắt đầu như đã kiệt sức. Hắn đứng dậy và bắt đầu nhận thấy cha Bường không phải là một Cha đạo kính Chúa. Hắn nhìn ra phía cổng chính.

Cơn thịnh nộ trào lên trong đầu vị linh mục, nhưng ông kìm lại, thấp giọng:

- Con hãy nhớ lại lời thề trong nhà thờ Tiên Sa xứ Sơn Trà! Con là kẻ bội ước đáng khinh! - Vị linh mục có vẻ thờ ơ nói tiếp - Khi con bước ra khỏi nhà thờ này, Chúa chưa kịp trừng phạt con thì công an miền Bắc đã trừng phạt con rồi.

Tình rã rời chân tay, rơi cả người xuống giường nhìn linh mục Bường với bộ mặt của một kẻ điên dại, một kẻ đang lên cơn hoảng loạn... Lòng tin vào Chúa bị tan nát; nỗi sợ bị công an giết nhân lên. Mạch máu thái dương hắn không ngừng đập và liên tục đóng hai cái chốt "Phản Chúa", "Công an giết" vào hai bên thái dương, hai cái chốt đó xuyên qua thái dương, chạm vào nhau ngay trong óc Tình. Nhưng dù sao Chúa đã đến với hắn từ thuở nhỏ, nên hắn nghĩ rằng nếu có chết vì Chúa vẫn hơn... Hắn kính cẩn nhìn linh mục Bường hỏi:

- Thưa Cha, giết bằng cách nào?

Nghe câu hỏi của Tình, linh mục Bường như nhấc được khối đá nặng đang đè lên đầu. Ông nói giọng nhỏ nhẹ:

- Bằng cách nào cũng được nhưng tốt nhất là cho vợ con một liều thuốc độc. Điều Cha muốn nói với con: Một là con phải đồng tình với việc giết vợ; hai là mọi người xứ Lưu Hạ này hiểu cô ta chết đột tử... Chỉ có làm như thế mới có lợi cho công việc của chúng ta, "mật khu Tam Điệp" mới giữ được bí mật.

- Nhưng thưa Cha, việc này giao cho ai?

- Chính con!

Tình ngồi chết lặng, đầu óc quay cuồng.

- Thưa Cha! - Tình thều thào như giọng người già đang còng lưng dưới gánh nặng. Hắn đành phải chấp thuận quyết định của linh mục Bường trong nỗi sợ gần như thần bí. Hắn nói một cách chua chát - Vì Chúa con đồng ý.

- Thế là con đồng ý với Cha: vợ con đáng tội chết?

- Dạ, thưa Cha!

Linh mục Bương đã định đoạt được số phận của chị Nhung.

- Con hãy nghe Cha nói về cách dùng thuốc độc.

- Dạ, con nghe.

3

Sau khi xưng tội, chị Nhung trở về trong tâm trạng đau khổ. Cái nhìn của vị linh mục và những câu nói của ông ta bây giờ mới ngấm đủ vào chị.

Chị không kịp cởi áo hành lễ, nằm vật xuống giường, toàn thân run lên như người vừa bị sốt rét.

Chị nhớ lại hai lần cùng chồng chạy trốn vì kính Chúa và thương chồng, thương con. Rồi cái đêm gặp Tình ở nghĩa địa đã dấy lên trong chị tình thương và lòng thương hại.

Tình cảm yêu thương, tình vợ chồng trước đây, lời cầu khẩn van xin của Tình trong đêm đó khiến chị muốn đưa Tình về nhà giấu. Nhưng nghĩ đến chồng mình đã chạy theo Chúa vào Nam, có người nói đó là chạy theo giặc, chị ngần ngại không muốn đưa Tình về nhà.

Và cũng chính đêm đó, tình thương của người vợ đối với chồng và lòng tin của một giáo dân đối với Chúa, muốn làm mọi điều theo Chúa răn đã đẩy xa ý nghĩ lưỡng lự, đưa chị tới quyết định đưa chồng về nhà giấu.

Rồi hai năm chị giấu Tình ở nhà, chị biết rất rõ, chính chị là một trong những nguyên nhân giúp Tình yêu cuộc sống của một gia đình và nhận làm việc cho công an.

Nhưng sau cái đêm trời mưa to nhỏ giọt vào giữa thân thể hai người khi đang nằm trên chõng tre trong buồng, chị đã có thai. Chị im lặng không dám nói với chồng và cũng chẳng dám nói với ai. Cái thai đã đem đến cho chị dằn vặt, đau khổ, lo lắng. Chị muốn giải tỏa nỗi sợ hãi, u hoài đó. Đã nhiều lần chị định xưng tội với Cha, nhưng lại e sợ mối đe doạ khủng khiếp của nền đạo lý tôn giáo. Có lần chị định báo cáo công an nhưng lại sợ bị công an kết tội chống đối chính quyền, cô tình phá hỏng công việc họ đang yêu cầu vợ chồng chị làm. Chị hoảng sợ muốn né tránh tất cả, nhưng nó cứ đến.

Chị Nhung cứ nằm trên giường trong tâm trạng hoảng loạn như thế cho đến quá nửa đêm. Bỗng có tiếng mở cửa.

Nghe tiếng mở cửa, chị Nhung biết ngay chồng đã về.

Tình bước vào, gian nhà chìm trong bóng nến mờ mờ từ bàn thờ Chúa toả ra. Im lặng, một sự im lặng không tính trước. Phút im lặng kéo dài rất lâu, không ai dám lên tiếng trước, sợ phá vỡ nó là phá vỡ sự yên tĩnh của Chúa, mãi một lúc sau, chị Nhung đành lên tiếng:

- Cha có nói gì với anh không?

Tình không trả lời. Chị Nhung sốt ruột hỏi lại:

- Cha có nói gì với anh không?

- Có.

- Anh có xưng tội với Cha, em đã có thai không?

- Có.

Tình lại ngồi im không nói.

- Sao anh có vẻ buồn thế?

- Cha bảo chúng ta nếu để lộ chuyện cô có thai thì tôi và cô cùng phải chết. Mà chuyện đó thì giữ kín sao được, chi bằng ta coi như không có thai.

- Không được đâu anh ơi! Con Hương đã bỏ đi rồi, bây giờ phải giữ em nó lại chứ!

Sau câu trả lời đó, Tình cảm thấy như đã chết thực sự chứ không phải vì kiệt sức. Hắn ngồi xuống chõng tre, vẻ chán nản.

Chị Nhung nói trong nước mắt:

- Dù thế nào thì nó vẫn là con mình. Anh đừng đang tâm làm điều tàn nhẫn - Chị Nhung thấy lồng ngực như bị nghẹn lại bởi tình cảm âu yếm, thương xót đứa trẻ đang hình thành trong bụng - Nó là con của chúng ta, con của tôi và của anh.

Tình vụng về đặt tay lên vai chị. Chị Nhung cúi đầu bật khóc. Tên Tình vẫn ngồi im không nói. Một lúc sau chị Nhung hỏi tiếp:

- Anh không bỏ con đi chứ?

Quả thật lúc đó Tình rất bối rối, lúng túng, không còn ý nghĩ giết vợ nữa đành nói một câu chỉ cốt làm vừa lòng chị Nhung trong giây phút hoảng sợ:

- Không!

Sau câu trả lời, tự nhiên Tình lại nghĩ về cuộc đời làm tên gián điệp biệt kích. Đã nhiều lần hắn nghĩ về cuộc đời làm tay sai cho Mỹ bạc bẽo, đầy lo sợ và hoài nghi. Rồi hắn cho con đường hắn đi không thể khác được. Những năm năm mươi, bố bị bắn chết về tội chống lại Tổ quốc. Hắn bất mãn với cách mạng, lúc nào cũng mang bên mình ý nghĩ phải trả thù cho bố. Nhưng rồi không lâu, miền Bắc giải phóng, Chúa chạy vào Nam, cơ quan tình báo trung ương Mỹ đã đưa hắn vào nhà thờ Tiên Sa của xứ đạo bán đảo Sơn Trà "học đạo", học nghề làm gián điệp biệt kích chống cộng sản. Sau nhiều lần đi lễ hắn được linh mục Trịnh Văn Duy, cha xứ bán đảo Sơn trà, tướng Tukơ Cục tình báo trung ương Mỹ huấn luyện nghiệp vụ tình báo. Tướng Tukơ, linh mục Trịnh Văn Duy, đại tá tình báo ngụy Đặng Văn Sung đánh giá Tình chưa phải là một điệp viên xuất sắc nhưng có nhiều khả năng tổ chức. Chúng đã tung Tình trở về Ninh Bình lập mật khu đón Chúa, thực hiện chiến lược "Phá cộng sản từ trong lòng cộng sản".

Nhưng khi về tới Ninh Bình, Tình bị bắt. Hắn tưởng rằng cuộc đời đã bị sụp đổ hoàn toàn, sẽ phải chịu số phận như bố hắn. Và hắn nghĩ, có thể còn tồi tệ hơn: trước khi đóng nắp quan tài không được rửa tội; linh cữu khiêng ra nghĩa địa không kèn không trông; huyệt sẽ chôn ở một nơi không cắm cây thập ác. Nhưng rồi mọi việc lại xáo trộn. Hắn không những không bị xử bắn mà lại được công an cho về sống cùng vợ. Gần hai năm sống cùng vợ, cuộc sống gia đình và đứa con đang hình thành trong bụng vợ, câu hỏi của vợ đã buộc hắn nghĩ đến buốt óc về cuộc sống. Và chính trong giây phút đó, lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm theo Chúa, gần mười năm theo địch và có thế trong cả cuộc đời, hắn mới cảm thấy cái hạnh phúc giản dị của một người vợ, người mẹ. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được một cách lờ mờ, một cái gì đó rất chính yếu mà hắn phải có, con người phải sống vì nó: Đứa con.

Tình đang trong cuộc đấu tranh dữ dằn nhất giữa việc giết đứa con hay để nó sống. Chính vì cuộc xung đột ác liệt đó chưa phân thắng bại nên hắn vẫn giữ kín chuyện, chưa dám hòa thuốc độc cho vợ uống.

Chị Nhung gục đầu xuống chiếc chiếu gấp xếp ở đầu giường làm gối, để mặc cho ý nghĩ hoảng loạn dằn vặt trong đầu, để mặc cho nước mắt chảy cho vơi đi nỗi khổ cực. Nhưng rồi chị vẫn lạc đường và rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Mãi một lúc sau, chị mới thoát khỏi sự hoảng loạn và quyết định giữ lấy cái thai, mảnh máu thịt của mình, mặc cho Tình, linh mục Bường hay bất kỳ ai không muốn nó sinh ra ở cái thôn Lưu Hạ vào lúc này.

Chị đứng lên, đi đến bên tượng Chúa làm dấu:

- Mong Chúa ban phước lành cho đứa con của con được thành người.