← Quay lại trang sách

Chương 2

Mười chín năm trước…

Tin vui đến khi Hida đang ngồi đợi trong khách sạn ở St. Moritz, Thụy Sĩ. Một tờ fax từ Nhật Bản được chuyển tới.

Hôm đó, trong cuộc thi trượt tuyết, Hida đã phạm lỗi vượt ra khỏi đường trượt ở quãng thứ hai. Đang lúc chán nản tột cùng thì tin vui kia khiến tâm trạng anh thay đổi một trăm tám mươi độ. Niềm hạnh phúc xâm lấn, bao trùm lên cảm xúc trong anh.

Nội dung của tờ fax như sau:

“Ngày 17 tháng 1 lúc 10 giờ 25 phút sáng. Con gái. Cả em và con đều khỏe. Hình như con muốn sớm được gặp papa lắm đấy. Ông bố trẻ, thành tích của anh ngày hôm nay có tốt không? Em và con cần ở thêm trong bệnh viện vài hôm để làm xét nghiệm một số thứ. Có lẽ tới lúc papa về nước mẹ con em đã đang đợi anh ở nhà rồi. Anh hãy nghĩ xem đặt tên con là gì nhé. Tomoyo.”

Cầm tờ fax trong tay, Hida kêu lên đầy phấn khích ngay trong khách sạn vì quá đỗi vui mừng. Một thành viên trong đội không hiểu chuyện gì xảy ra, đã tiến lại gần. Được Hida kể cho nghe sự tình, anh ta nhanh chóng thông báo cho đồng đội.

Đội Alpine* của Nhật Bản đang trong tình trạng không mấy vui vẻ khi thành tích của họ những ngày vừa qua không mấy ấn tượng, nhưng cũng phải lâu lắm rồi mới thấy các thành viên trong đội tỏ vẻ tươi tỉnh hơn một chút. Trong bữa tối, không chỉ các nam vận động viên mà cả các nữ vận động viên cũng tới gần chỗ Hida để nói lời chúc mừng .

Alpine skiing, hay downhill skiing, tên quốc tế của bộ môn thi đấu Trượt tuyết đổ dốc.

Ngay cả đối với bản thân Hida lúc này, anh cũng rất muốn nói những lời động viên, bày tỏ sự biết ơn sau những nỗ lực của vợ mình. Nhưng vì vợ anh vẫn đang trong bệnh viện, nên anh không thể gọi điện thoại.

Đêm hôm đó, anh đã cùng những người bạn thân uống rượu tới khuya ở một quán bar. Người vui với niềm vui của Hida chính là người bạn thân thiết nhất đồng thời cũng là huấn luyện viên Takakura.

“Cuối cùng thì tâm nguyện của cậu cũng đã thành hiện thực.” Takakura vừa nói vừa rót bia vào cốc của Hida.

“Ơn trời!” Hida uống cạn cốc bia. Cốc bia mới ngon làm sao.

“Vậy có thể lên kế hoạch cho những mục tiêu tiếp theo rồi.”

“Ừ, có lẽ thế.” Hida cười. “Tớ mà nói với vợ như thế kiểu gì cũng bị cô ấy kêu là quá vội vàng cho xem.”

“Đâu có. Ở châu Âu, từ hai tuổi đã cho trẻ xỏ giày trượt tuyết được rồi.”

“Ừ!” Hida gật đầu.

“Mục tiêu tiếp theo, là gì vậy ạ?” Cậu vận động viên trẻ đang ngồi uống bên cạnh hỏi.

“Hida ấy, khi bằng tuổi cậu…” Takakura kể. “Mục tiêu của cậu ấy là bước lên bục nhận huy chương Olympic. Và bốn năm sau, giành huy chương giải vô địch thế giới. Rồi bốn năm sau nữa, mục tiêu của cậu ta là trượt một đường liên tục, dài nhất nếu có thể. Và giờ hắn đây. Để đạt được mục tiêu, hắn đã nghỉ việc ở cái tuổi này, bỏ bê người vợ đang mang thai đến mấy tháng trời. Nhưng mấy mục tiêu đó sắp sửa tiêu luôn. Cứ nhìn cậu ta trượt ngày hôm nay thì rõ mà. Thanh niên tốc độ Hida ngày nào cuối cùng cũng đã đến lúc già cỗi rồi.”

“Kìa, huấn luyện viên…” Vận động viên trẻ tỏ vẻ ái ngại.

“Không sao. Sự thật mà.” Hida cười méo mó. “Ở đường băng với độ tuyết phủ như thế, khi chuẩn bị thực hiện cú rẽ mà chuyển được thế cân bằng của cơ thể thì có nghĩa là gần nắm được cơ hội rồi.”

“Nhưng thời gian ở quảng trượt đầu, thành tích của anh tốt nhất mà.”

“Tốt nhất trong số các vận động viên của Nhật Bản, chứ gì? Do mấy cậu tệ quá thôi.”

Trước những chỉ trích của Hida, vận động viên trẻ nhăn nhó, khó chịu.

“Đấy là thanh niên tốc độ ngày trước đã nghĩ thế.” Takakura đặt tay lên vai Hida. “Giờ đây những mục tiêu liên quan đến trượt tuyết cậu ấy không thể thực hiện được nữa. Vì thế, cậu ấy muốn nhờ hậu duệ của mình thực hiện ước mơ đó. Đưa con gái lên bục nhận huy chương Olympic - đó là mục tiêu tiếp theo của cậu ấy.”

Vận động viên trẻ gật gù như thể đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục và nhìn Hida chăm chú. Hida uống một hơi hết cốc bia để giấu đi sự ngượng ngùng.

“Tôi còn chưa được nhìn thấy mặt mũi nó thế nào. Có kẻ sẽ lại cười nhạo và nói kẻ làm cha như tôi thật điên rồ cho xem.”

“Sao có chuyện đó được ạ. Với cả, anh Hida, anh vẫn còn có thể trượt tuyết được mà. Anh nghĩ thế nào nếu như vẫn tiếp tục cố gắng thi đấu cho tới khi con gái anh lớn hơn một chút, lúc mà con anh có thể hiểu được đam mê của cha?”

Trước những lời xã giao của cậu vận động viên trẻ, Hida không nói gì, chỉ mím môi im lặng.

“Đương nhiên là vẫn sẽ cần cậu ta cố gắng rồi. Nhưng kể cả là những cuộc thi trong nước mà cứ trông chờ vào mỗi cậu ta thì gay go lắm. Ý tôi là thời đại của các cậu mà không tới thì đội Alpine của Nhật Bản cũng không có tương lai đâu.”

Những lời nói của Takakura quả nhiên khiến người ta rất khó chịu. Vận động viên trẻ so vai, đứng dậy.

Sau khi tiến cậu ta đi rồi, Hida lầm bầm. “Đã quyết rồi đó.”

Dường như Takakura cũng hiểu được câu nói đó nghĩa là gì. Anh chỉ đáp. “Vậy à?”

“Cứ quên tôi đi. Cậu nên truyền đạt kinh nghiệm cho những vận động viên trẻ thì hơn.”

“Nghe tin con mình chào đời cậu muốn sớm trở về nước à?”

“Không phải vậy.”

“Vậy đừng nói những lời không thật lòng. Tôi biết cậu đánh cược vào mùa giải này. Vì thế mà cậu cứ phải chôn chân ở đây tới mấy tháng nay đúng không?”

Nghe Takakura nói vậy, Hida lặng lẽ nhìn xuống. Trong lúc vô thức, anh lại ấn mạnh xuống đầu gối trái. Kể từ sau chấn thương phần sụn chêm ở đầu gối, ấn tay lên đó đã trở thành tật xấu của anh.

“Dù sao cũng chúc mừng cậu.” Takakura nâng cốc.

“Cảm ơn nhé.” Hida nói, với lấy chai bia bên cạnh.

Đêm hôm đó, Hida gần như không thể ngủ được. Tin vui vì đứa con của mình vừa chào đời khiến cho tinh thần anh rất phấn khích. Anh cứ mải nằm nghĩ xem đặt tên gì cho con nên mãi không ngủ được. Cũng may nhờ sức mạnh của ly rượu vang đã giúp anh chợp mắt được một chút. Nhưng khi anh vừa bắt đầu thiu thiu ngủ được thì ngoài khung cửa sổ trời đã sáng.

Trên bàn la liệt những mẩu giấy ghi chú. Và một trong số đó có viết bằng bút bi cái tên Kazami .

Lần đầu tiên Hida được gặp con gái là hai tháng sau đó. Đáng tiếc, anh đã không giành được thứ hạng nào trong giải vô địch trượt tuyết thế giới dù chỉ một lần.

Giấy khai sinh của con gái do Tomoyo làm. Đứa trẻ được đặt tên là Kazami, đang nằm ngủ một cách ngon lành trong chiếc nôi vợ anh mua ở cửa hàng giảm giá.

“Trông xinh như búp bê vậy.” Hida thì thầm. “Lại có mùi sữa nữa.”

Tomoyo cười dịu dàng nhưng đâu đó trên nét mặt cho thấy cô ấy dường như không được khỏe. Trông như cô ấy đang rất mệt mỏi. Có lẽ do chưa quen với việc chăm sóc con cái. Hida đoán.

Phải mười tháng rồi Hida mới được gặp vợ. Trong quãng thời gian đó, chắc chắn cô ấy đã chịu rất nhiều vất vả. Vậy mà Hida đã chẳng thể làm được bất cứ việc gì để giúp đỡ vợ. Anh cảm thấy mình thật có lỗi.

Hida đã quyết định tham gia tập huấn tại châu Âu trước khi biết được vợ mình mang thai. Nhưng sau đó, anh đã định rằng sẽ tạm thời thôi không đi tập huấn nữa. Cũng giống như Hida, Tomoyo không còn ai thân thích. Khi cô ấy còn có thể tự đi lại được thì không sao, nhưng càng gần đến ngày sinh, nhất định phải có một ai đó ở bên cạnh, anh nghĩ.

Nhưng Tomoyo kiên quyết trả lời rằng anh không phải lo lắng quá nhiều cho cô.

“Em còn có bạn bè nữa mà, nên kiểu gì cũng sẽ cố gắng được. Với lại mùa giải mà bắt đầu thì hầu như có lúc nào anh được ở nhà đâu? Nếu anh không đi châu Âu mà sau đó thành tích không tốt, em lại thấy khó xử, thấy như có lỗi. Trong thời gian anh đi vắng, em ở nhà sẽ cố gắng sinh một đứa trẻ khỏe mạnh nên anh cứ yên tâm tập trung vào thi đấu trượt tuyết. Không phải chúng ta đã thống nhất từ trước việc trong nhà, anh sẽ lo sau khi giải nghệ sao?”

Hida thấy cảm kích trước những câu nói của vợ. Lại một lần nữa, quyết tâm đốt cháy ngọn lửa đam mê lần cuối của vận động viên trượt tuyết càng thêm chắc chắn.

“Anh có thể gửi gắm nhiệt huyết của môn trượt tuyết vào con được không?” Hida nói trong khi vẫn ôm con gái trong lòng.

“Anh sẽ giải nghệ sao?” Tomoyo ngước lên nhìn anh hỏi đầy lo lắng.

“Anh vẫn chưa biết. Nhưng…” Hida tiếp tục nói. “Có lẽ anh không còn điều gì phải nuối tiếc nữa. Vả lại, anh cũng đã có công việc mới rồi. Anh sẽ làm việc thật chăm chỉ vì con.”

Thực tế, không lâu sau đó Hida đã tìm được công việc mới. Anh nhận được lời mời làm tuyển thủ kiêm huấn luyện viên cho câu lạc bộ trượt tuyết của một công ty thực phẩm. Tuyển thủ kiêm… , có thể cho là họ đã nghĩ tới thể diện của Hida khi việc giải nghệ còn chưa rõ ràng.

Hida chính thức giải nghệ đúng một năm sau đó. Tuy nhiên, dù trước đó anh đã từng tham dự Olympic đi chăng nữa thì những bài báo đăng tin việc anh giải nghệ thực tế cũng chỉ là những mẩu tin cỏn con.

Đó cũng chính là thời gian anh phát hiện ra sự bất thường của Tomoyo. Mà không, thực ra trước đó vài lần anh cũng cảm thấy có điều gì đó thật lạ. Nhưng với một người vẫn đang không ngừng cố gắng cho sự nghiệp như Hida lúc đó, anh đã không có thời gian để có thể suy nghĩ nhiều về những thay đổi của vợ. Những lần về nhà hiếm hoi anh cũng chỉ toàn để mắt tới cô con gái chứ gần như không ngó ngàng gì đến vợ.

Tomoyo rõ ràng đã thay đổi so với trước. Dù có chuyện vui chăng nữa, cô ấy cũng không cười, và cũng hay trầm tư hơn. Cô hầu như không ra khỏi nhà, cũng không đi gặp bạn thân. Hình như cô dành toàn bộ thời gian cho con gái của mình, chỉ có hai mẹ con.

Cô cũng trở nên hay sốt ruột, dễ nổi nóng dù chỉ là những chuyện rất nhỏ nhặt, và hay u sầu. Đó là còn chưa kể có những lúc đột nhiên cô trở nên quá khích một cách bất thường. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô bỗng trở nên quá mẫn cảm với tiếng điện thoại đổ chuông, tiếng chuông nơi cửa ra vào.

Có lẽ là chứng trầm cảm sau sinh, Hida nghĩ vậy. Anh lại tự trách mình vì lâu nay không giúp gì được cho vợ.

Sau khi giải nghệ, Hida có thời gian hơn cho gia đình nên anh cố gắng sắp xếp để có thể luôn ở bên vợ con. Tuy nhiên, Tomoyo cũng không lấy gì làm vui vẻ khi cả gia đình cùng ra ngoài thay đổi không khí vào ngày nghỉ hiếm hoi.

“Ở nhà thư thả nghỉ ngơi không phải vẫn hơn sao anh. Đi đâu thì cũng chỉ toàn người là người, chỉ thêm một chứ được gì. Chơi trong nhà với Kazami cũng vui mà.”

Vì những công việc trong nhà Hida đều trông cậy cả vào vợ nên khi bị vợ nói như vậy anh chẳng thể phản bác được gì. Anh nghĩ có lẽ việc nhà khiến vợ mình mệt mỏi, không muốn đi đâu.

Dù trong tình trạng như vậy, tình yêu của Tomoyo dành cho Kazami lại khiến Hida vô cùng cảm phục, xúc động. Cô ấy luôn chỉ để mắt đến con, suy nghĩ cho sức khỏe của con và ưu tiên hạnh phúc của con trên tất thảy mọi thứ. Cô lo lắng vì con đến mất ngủ kể cả lúc con hơi cảm, sốt. Cô ở bên chăm sóc con, không quản hy sinh vì con khiến người khác còn tưởng rằng chính việc chăm sóc không kể đêm ngày ấy ngược lại khiến cô sẽ đổ bệnh. Mỗi lần nhìn thấy vợ chăm con, Hida càng cảm nhận được sâu sắc rằng tình mẫu tử lớn lao biết nhường nào.

Có vẻ mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Anh đã có thể tiếp tục sống một cuộc sống đúng như những gì anh tưởng tượng trước khi giải nghệ.

Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Chuyện xảy ra vào mùa hè đầu tiên kể từ sau khi Hida giã từ sự nghiệp của một vận động viên trượt tuyết. Anh đã nhận được một tin báo không thể nào tin nổi khi đang đi cùng đội trượt tuyết tới khu tập huấn. Tomoyo ngã từ ban công của khu căn hộ. Phòng của họ ở tầng năm.

Hida vội vã chạy đến bệnh viện. Đợi anh lúc này là cơ thể của người vợ đã không còn hơi thở. Đầu cô được băng bó rất dày.

Đầu gối của Hida tì sát vào bên giường, anh nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh ngắt của vợ. Đầu óc anh không muốn chấp nhận sự thật. Tất cả đều là sự dối trá. Anh còn cảm nhận thấy như vợ mình sắp mở mắt để nhìn mình. Nhưng dù anh có đợi thế nào đi chăng nữa, điều anh mong mỏi đã chẳng xảy ra. Bất giác, anh nhận thấy đầu gối mình ươn ướt. Nước mắt. Chính bản thân anh đã không nhận ra là mình đang khóc. Nó như cái cớ làm giọt nước tràn ly. Anh òa khóc và gào tên vợ.

Theo điều tra của cảnh sát, khả năng cho thấy đây là một vụ tai nạn là rất thấp. Hiện trường cũng không có dấu hiệu nào của việc bị ai đó xô ngã. Họ nói chỉ còn có thể nghĩ tới trường hợp vợ anh đã tự sát. Anh bị cảnh sát hỏi rằng có khi nào trong thâm tâm vợ anh có ý định này hay không? Hida cũng chỉ có thể trả lời với họ là hoàn toàn không.

Cũng không thấy có di thư để lại. Thế nhưng những món đồ vốn quen thuộc của Tomoyo lại được sắp xếp lại một cách rất ngăn nắp. Chúng như nói lên rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tự sát của mình.

Kazami còn quá nhỏ để có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cô bé chỉ luôn hỏi “Mẹ con đi đâu mất rồi?” Còn Hida thì không thể nói với con gái về sự thật quá đau đớn này.

Anh cũng đã thử tìm trong đống đồ đạc của Tomoyo để xem cô ấy đang trăn trở hay đang đau khổ vì điều gì không, nhưng những thứ cô từng dùng tới không để lại chút manh mối nào.

Những người xung quanh nói có thể Tomoyo mắc phải chứng trầm cảm sau sinh. Về phần Hida, anh cũng chẳng nghĩ được lý do nào hợp lý hơn. Việc Tomoyo trở nên khác trước hoàn toàn là sự thật.

Mọi thứ vẫn như mớ bòng bong, không thể lý giải, không có lối thoát. Chỉ duy nhất thời gian là vẫn không ngừng trôi. Đối với Hida, thậm chí đến cả việc bước ra khỏi phòng cũng khiến anh vô cùng đau đớn. Nhưng không thể cứ mãi đau khổ như thế này được. Anh nghĩ tâm nguyện duy nhất của Tomoyo là việc anh phải nuôi bé Kazami khôn lớn trưởng thành.

Hida quyết định thôi không làm huấn luyện viên nữa. Anh tới xin việc tại một câu lạc bộ thể thao ở Sapporo. Tuy rằng thu nhập có giảm nhưng như thế giúp anh có thời gian tự do hơn.

Anh dành tất cả tình yêu thương của một người cha cho con gái mình. Tình yêu ấy cũng lớn lao không kém gì tình yêu mà Tomoyo đã dành cho con. Kazami cũng lớn lên rất khỏe mạnh để đáp lại tình thương yêu mà cha đã dành cho mình. Và rồi vào một ngày đông, khi Kazami đón mùa đông thứ ba trong đời, Hida đã đặt một bước tiến quan trọng đầu tiên, đáng nhớ trong cuộc đời con gái. Mục tiêu anh đặt ra trong cái đêm ở St. Moritz, Thụy Sĩ. Có nghĩa là lần đầu tiên anh đã dẫn con gái đi trượt tuyết.

Đương nhiên ban đầu cha con anh chỉ cùng nhau chơi trò đi xe trượt tuyết. Nhưng Hida đã cho con gái xem anh trượt tuyết. Anh đặc biệt chú ý theo dõi xem phản ứng của con như thế nào. Anh không hề có ý ép buộc con. Anh cho rằng nếu bản thân con không muốn trượt tuyết thì mọi cố gắng của anh đều vô nghĩa.

Lần đầu được cha cho đi xe tuyết, Kazami đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, hứng thú với trò chơi. Sang đến lần thứ hai, Kazami đã thốt lên những lời mà Hida ngày ngày mong mỏi. Cô bé nói: “Con muốn được trượt tuyết giống cha.”

Thực ra trước đó, bộ dụng cụ trượt tuyết dành riêng cho con gái của anh đã được chất sẵn trên xe chở đồ. Chúng là những món đồ đặc biệt anh đặt hàng một người bạn Úc làm cho mình. Anh lập tức mang chúng vào đôi chân nhỏ bé của con gái..

Hida bắt đầu trở thành huấn luyện viên cho con gái mình, cũng một phần vì cô bé cứ luôn nài nỉ anh. Để có được ngày này, anh đã thu thập rất nhiều thông tin từ rất nhiều những nhà trượt tuyết hàng đầu về các giai đoạn dạy trượt tuyết cho trẻ nhỏ.

Với những trẻ mới ở độ tuổi lên ba mà cứ cố chỉ dạy cho chúng lý thuyết thì đều công cốc. Điều cần làm đầu tiên ở đây là việc cho trẻ tiếp xúc bằng cơ thể với tuyết để giúp trẻ nhớ bằng cảm giác khi ván trượt tiếp xúc với bề mặt tuyết. Tập cho trẻ quen với trượt tuyết để giúp trẻ quen dần với giày trượt tuyết mới… Đó là lời khuyên của người bạn thân, người đã làm giúp anh những món đồ đặc biệt cho con gái anh.

Kazami lập tức quen ngay được với việc xỏ hai chân vào ván trượt dài rồi trượt trên tuyết. Không chỉ có vậy, cô bé còn biết cả cách quẹo trái - phải khi cha chưa kịp dạy mình. Hida thấy vậy thì vui mừng tột độ.

Trong thời gian cho phép của mình, Hida đã dạy cho Kazami trượt tuyết. Anh hăng say, miệt mài tập trung vào công việc huấn luyện con gái. Trước những yêu cầu tương đối khó của cha, chỉ cần cha chỉ bảo cho đôi lần, Kazami đã có thể thực hiện bài bản. Điều đó càng khiến Hida như đang ở tận chín tầng mây.

Kazami bước vào tiểu học cũng là lúc cô bé tham gia vào câu lạc bộ trượt tuyết thiếu niên. Nhưng trên thực tế, ngay tại thời điểm đó, thực lực của Kazami đã ở tốp trên của lớp học trình độ cao nhất trong câu lạc bộ. Cô bé cũng không mất quá nhiều thời gian để trở thành người số một trong câu lạc bộ.

Bước sang năm thứ ba tiểu học, không một ai trong giới trượt tuyết nơi cô bé sống không biết tới cái tên Hida Kazami. Cô bé chưa từng thất bại trong các giải thi đấu bậc tiểu học. Cả những học sinh nam cũng không thể với tới trình độ của cô.

Mùa đông khi học lớp năm, cô đã tham gia thi thử ở một giải thi đấu trượt tuyết để cọ xát, học hỏi. Kazami thi ở hạng mục Slalom - trượt dốc vượt chướng ngại vật. Trước khi các tuyển thủ vào thi đấu, Kazami đã trượt thử với mục đích làm quen với đường trượt.

Khi cô bé vừa bắt đầu những bước trượt đầu tiên, không ít những người có liên quan trong giải đấu phải tròn mắt ngạc nhiên. Một cô bé mới chỉ ở độ tuổi học sinh tiểu học, đã xuất sắc hoàn thành phần thi cấp độ khó dành cho người lớn bằng kỹ thuật vô cùng điêu luyện. Những người đã từng nghe tới tin đồn về Kazami, cả những người đã vài lần chứng kiến tận mắt thực lực của cô bé đều không thốt nên lời.

Hida đã nhờ nhân viên phụ trách bấm giờ khi Kazami trượt tuyết và không công bố thời gian cô bé hoàn thành. Thời gian đó còn ngắn hơn cả thời gian của người vô địch cuộc thi. Phía nhà tổ chức giải đấu cũng tới đề nghị Hida đừng tiết lộ điều này ra với ai.

Lần thử thách thứ hai của Hida được cho là vẫn tiến triển rất tốt đẹp. Anh cũng nhận được lời mời làm việc từ một trường cấp ba có thế mạnh về trượt tuyết.

Hida phát hiện một chuyện đáng kinh ngạc vào mùa đông khi Kazami học lớp sáu. Hôm đó con gái anh đến câu lạc bộ để tập luyện còn Hida ở nhà tổng dọn vệ sinh. Anh dự định mùa xuân năm tới sẽ cùng con gái chuyển đến chỗ ở mới. Cha con anh đã cùng bàn với nhau sẽ chuyển đến nơi mà Kazami có thể chuyên tâm vào việc luyện tập hơn nữa khi cô bé bước vào trường trung học*.

Hệ thống giáo dục ở Nhật là 6 năm cấp một, 3 năm cấp hai, 3 năm cấp ba.

Đó là một mẫu báo cũ. Trong lúc dọn dẹp, Hida tìm thấy nó được gấp lại và nhét sâu trong ngăn kéo của chiếc hộp gương Tomoyo đã dùng, thứ mà anh đang định vứt đi.

Ban đầu anh chỉ nghĩ nó được dùng để gói đồ. Nhưng đúng lúc anh định vứt vào sọt rác thì dòng tựa đề của bài báo khiến anh đặc biệt chú ý.

Một trẻ sơ sinh mất tích tại một bệnh viện của tỉnh Niigata… Bất cẩn của y tá do mải chuẩn bị bữa tối.

Cho tới thời điểm này, Hida vẫn chưa cảm thấy chút gì gợn trong lòng. Vậy mà anh lại trở nên để ý tới bài báo đó. Việc anh đọc bài báo này chỉ có thể giải thích được rằng có lẽ linh cảm đã mách bảo cho anh.

Những gì được viết trên báo kể về một bé gái bị bắt đi khi vừa mới chào đời ở một bệnh viện thuộc tỉnh Niigata. Ban điều tra các vụ án dân sự tỉnh Niigata và phòng cảnh sát khu vực Nagaoka đang điều tra và nhận định rất có khả năng đây là vụ việc bắt cóc trẻ em bằng vũ lực của một kẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.

Hida nổi da gà khi xem lại ngày báo phát hành với ngày vụ việc xảy ra. Rất gần với sinh nhật của Kazami.

Không thể nào, - anh nghĩ. Việc đó thật khó tin. Anh nghĩ Tomoyo không thể là người làm chuyện đó được.

Nhưng, thâm tâm Hida thấy bất ổn khi nghĩ có chứng cứ khách quan nào có thể khẳng định chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra đâu.

Anh đã không có mặt vào cái ngày Tomoyo sinh. Anh còn không biết tình hình mấy tháng trước sinh của vợ chứ đừng nói là bên vợ anh lúc lâm bồn.

Kể cả việc không có sữa sau sinh của vợ mãi tới bây giờ anh mới chợt nhận ra. Việc Tomoyo căm ghét phải ra khỏi nhà cũng như những biểu hiện bất thường của Tomoyo sau khi sinh bé Kazami lại càng khơi dậy trong Hida những tưởng tượng chẳng lành.

Kazami có đôi mắt xếch và gương mặt lạnh lùng rất đặc trưng. Đó là điểm mà cô bé không hề giống cả Tomoyo lẫn Hida.

Cũng có lần cô bé bị bạn bè trêu chọc: “Kỹ thuật trượt tuyết của cậu với khuôn mặt của cậu, đúng là cha mẹ cú đẻ con tiên.”

Nhưng quan trọng hơn tất cả là bí mật về cái chết của Tomoyo đã được làm sáng tỏ. Phải chăng cô đã chọn cho mình cái chết vì không thể chịu nổi sự cắn rứt lương tâm.

Sau khi tìm được mẩu báo vài ngày, Hida đã tới bệnh viện, nơi Tomoyo nói cô đã sinh Kazami ở đó. Đây là lần đầu tiên anh đến bệnh viện này.

Sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân, anh đã nhờ nhân viên trong bệnh viện cho xem số y bạ của vợ mình.

Câu trả lời mà Hida nhận được sau khi phải chờ đợi rất lâu là điều khiến anh không thể tin nổi. Không thể tìm được bất cứ chỗ nào có ghi chép lại rằng Tomoyo đã từng sinh con.