← Quay lại trang sách

Chương 3

Bãi tập chính được ngăn thành khu riêng. Tại đó một thanh niên trẻ đang trượt tuyết lao về phía Yuzuki. Nhưng thứ dưới chân cậu ta lại là ván trượt có gắn bánh răng. Nó được cải tiến từ ván trượt chuyên dụng cho trượt tuyết băng đồng (việt dã). Trước và sau ván trượt có gắn bánh răng.

Một thiếu niên thao tác với cây gậy trượt tuyết trong tay và miệt mài trượt về phía Yuzuki. Quãng đường trượt dài năm ki-lô-mét và người thanh niên đã trượt được ba vòng. Trông cậu ta có vẻ hơi cực nhọc. Mặc dù đeo kính râm nhưng cũng có thể thấy rõ khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của cậu ta.

Cậu ta trượt lướt qua trước mặt nhóm Yuzuki. Cùng lúc đó Kaizuka đang đứng bên cạnh cũng bấm ngắt đồng hồ bấm giờ.

“Anh thấy thế nào?” Yuzuki hỏi.

“Rút ngắn hơn một chút.” Kaizuka đưa cho Yuzuki xem đồng hồ bấm giờ. “Mỗi lần trượt cậu ta lại xác lập một kỷ lục mới. Tôi vẫn chưa thể tưởng tượng được khả năng của cậu ấy còn tiến được đến đâu đây.”

Yuzuki cười gượng gạo. “Anh là thầy của cậu ta mà còn nói thế thì tôi biết phải làm sao đây?”

“Vẫn biết thế. Nhưng đã có lúc tôi phải phát sợ vì cậu ta. Cậu ấy đúng là quả trứng vàng. Tôi thực sự thấy mình cần phải thận trọng hơn nữa. Không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì trong cách huấn luyện cho cậu ta được.”

“Chính vì tôi nghĩ anh Kaizuka là huấn luyện viên hàng đầu nên đã gửi gắm Shingo cho anh. Không nhất thiết phải cẩn trọng quá nhưng tôi cần anh hãy tự tin mà chỉ dạy cậu ta cho tốt.”

“Điều đó thì tôi hiểu. Cái khiến tôi kinh ngạc là tài năng của cậu ta kia. Mà các cậu cũng tài thật. Cậu đã phát hiện được tài năng của thằng bé chỉ bằng gen di truyền phải không? Thứ đó, sẽ là món hời kinh doanh không tưởng đấy.”

“Có thành được hay không còn nhờ cả vào tài năng của anh Kaizuka nữa. Mong anh hết sức giúp đỡ.” Nói xong, Yuzuki nhìn về phía chàng thanh niên trẻ vừa kết thúc đường trượt của mình. “Anh có phiền nếu tôi nói chuyện với cậu ấy một chút không?”

“Không thành vấn đề. Nhưng tôi phải nói trước, có vẻ cậu ta không ưa anh đâu.”

Yuzuki nhún vai. “Chuyện đó tôi biết chứ.”

Torigoe Shingo tháo ván trượt gắn bánh xe, lấy lại nhịp thở bình thường và tập vài động tác dãn cơ. Một học sinh lớp mười với chiều cao một mét bảy thì cũng chưa phải cao to gì lắm. Cần cao thêm một chút nữa. Yuzuki vừa nghĩ vừa tiến tới phía sau lưng cậu học sinh.

“Thể lực cậu có vẻ tốt nhỉ?” Yuzuki lên tiếng từ phía sau.

Shingo có liếc lại nhìn nhưng cậu không trả lời mà chỉ lặng lẽ tiếp tục co duỗi người. Có lẽ không phải vì bị hụt hơi sau luyện tập nên không thể thốt nên lời mà đơn giản do Shingo không muốn nói chuyện.

“Chẳng bao lâu nữa cậu có thể trượt trên tuyết. Sẽ thú vị lắm đây.”

“Có gì đâu.”

“Cứ trượt mãi với cái ván trượt chán lắm phải không?” Yuzuki cầm lấy ván trượt trong tay.

“Kể cả là trượt trên tuyết thì cũng là bắt tôi làm những thứ giống nhau phải không?”

“Trượt tuyết thực sự khác hoàn toàn với trượt ván đó. Những thứ cậu bắt buộc phải nhớ sẽ rất nhiều. Tôi đảm bảo sẽ thú vị lắm đó.”

“Cũng chưa biết thế nào.” Shingo nghiêng đầu.

“Huấn luyện viên Kaizuka nói ông ấy sẽ biến cậu thành tuyển thủ top ba trong trường trước khi cậu tốt nghiệp trung học phổ thông. Và tôi đã bảo ông ta thế này. Nếu chỉ trình độ ấy thôi thì gay go cho phía chúng tôi lắm. Ông ấy cần hiểu rằng mục tiêu hướng đến phải hơn thế nữa. Vì chúng tôi nghĩ cậu có khả năng vươn tới giải đấu thế vận hội Olympic và giành huy chương về cho chúng tôi.”

Shingo không đáp lại. Mặt cậu ta vốn dĩ đã khó đăm đăm. Chắc cần thêm một chút thời gian nữa, Yuzuki nghĩ. Thực tế, nếu Shingo được bước lên bục nhận huy chương tại giải trượt tuyết băng đồng, cậu ta sẽ tự hào và chắc chắn sẽ thấy phải biết ơn vì đã được dẫn dắt tới con đường chuyên nghiệp này.

“Tóm lại cậu cứ phát huy thế lực cũng như tinh thần này nhé.”

Yuzuki vỗ nhẹ vào chân phải của Shingo rồi đứng dậy. Anh đi về phía tòa nhà khu bãi luyện tập. Tấm biển phía trước tòa nhà có ghi Trung tâm nghiên cứu khoa học phát triển thể thao Shinsei .

Công ty phát triển Shinsei là công ty có nhiều thành tích nổi bật trong lĩnh vực xây dựng khách sạn và khu vui chơi, giải trí. Gần đây, công ty còn chú trọng đầu tư vào việc kinh doanh trong lĩnh vực thể thao cũng như phát triển các sản phẩm thực phẩm chức năng. Việc thành lập trung tâm nghiên cứu này cũng nằm trong một mắt xích của hệ thống phát triển đó. Tại đây họ tiến hành mọi hoạt động nghiên cứu liên quan đến thể thao.

Lý do lớn nhất mà Yuzuki, một phó giáo sư đại học, được mời làm phó trưởng phòng của trung tâm nghiên cứu là vì đề tài nghiên cứu của anh được cho là có hiệu quả cho một dự án mà trung tâm đang tiến hành.

Dự án phát hiện ra nhân tài trong lĩnh vực thể thao từ gen di truyền để đào tạo ra những tuyển thủ kiệt xuất bằng việc đưa ra phác đồ huấn luyện phù hợp nhất ở giai đoạn tài năng vừa được khai mở. Như Kaizuka đã nói, nếu kỹ thuật đào tạo này thành công có thể mở ra cơ hội kinh doanh có một không hai. Nó giống với kỹ thuật sử dụng doping đắt đỏ từng được sử dụng trước đây. Chỉ khác nhau ở điểm doping là chất cấm, gây nguy hại cho tính mạng của vận động viên còn việc khai phá ra tài năng từ gen di truyền là việc làm hợp pháp, mang lại tương lai tươi sáng cho các vận động viên.

Điều này cũng đã từng được giải thích cho Hida. Điều quan trọng không phải gen di truyền mà là sự kết hợp của gen. Nhóm nghiên cứu của Yuzuki đã phát hiện ra một số kiểu kết hợp gen được cho là có sự khác biệt rõ rệt. Một trong số chúng là kết hợp gen kiểu F có ở Hida Kazami. Và kiểu còn lại đang rất được chú lý, nhóm Yuzuki gọi là kết hợp gen kiểu B. Người có sự kết hợp gen kiểu này vì có thể chuyển đổi năng lượng trong cơ thể một cách rất hiệu quả nên kết quả là khả năng chịu đựng của cơ bắp và lượng máu lưu thông trong hệ tuần hoàn máu tăng lên đáng kể. Thi đấu chạy tầm trung, đua xe đạp, hay trượt tuyết băng đồng là thích hợp nhất.

Minh chứng cho điều này có thể kể đến đại diện tiêu biểu là chạy marathon. Với vóc người nhỏ bé không được trời phú của người Nhật, rõ ràng môn thể thao đòi hỏi sức bền sẽ giúp giành chiến thắng với đối thủ người nước ngoài dễ dàng hơn chạy cự ly ngắn. Việc tìm ra những đứa trẻ có kết hợp gen theo kiểu này cũng là cách tốt nhất chứng minh cho thành quả của nghiên cứu.

Vậy thì những đứa trẻ đó ở đâu? Nếu tiến hành điều tra theo từng bước một thì nghiên cứu này gần như không có khả năng thành hiện thực. Một nghiên cứu bài bản đòi hỏi rất nhiều thời gian cũng như tốn kém kinh phí. Và rõ ràng số người có kết hợp gen kiểu B là vô cùng ít ỏi.

Chính vì thế, nhóm nghiên cứu của Yuzuki đã lập danh sách những người được đánh giá có thể lực phi thường, sau đó tiến hành thử nghiên cứu kiểu gen của họ. Đầu tiên là việc tìm ra những người trưởng thành có kết hợp gen kiểu B. Tiếp theo, họ tiến hành điều tra với những người có quan hệ máu mủ với người đó.

Thời gian gần đây, trong số những mẫu thử, Yuzuki đã tìm ra Katsuya, cha của Torigoe Shingo. Katsuya là một nhà leo núi thám hiểm. Ông ta đã nhiều lần thành công trong việc chinh phục những ngọn núi có độ cao trên tám nghìn mét trong điều kiện thiếu ô-xi.

Kết quả điều tra đã cho thấy rõ, Torigoe Katsuya là chủ nhân của kết hợp gen kiểu B. Cơ thể của ông ta có khả năng sản sinh ra lượng hồng cầu rất lớn, nó cũng có khả năng vận chuyển lượng lớn ô-xi cung cấp cho toàn cơ thể. Hơn thế nữa, cơ bắp cũng như các cơ quan nội tạng của Katsuya có sức chịu đựng bền bỉ trong một thời gian dài, rất lý tưởng cho các môn thể thao đòi hỏi sức bền.

Nhưng điều khiến nhóm nghiên cứu của Yuzuki hưng phấn tột độ lại không phải ở đó. Bọn họ đã chứng minh được, con trai của Katsuya - Shingo - cũng có kết hợp gen kiểu B hoàn toàn giống cha. Cậu ta còn mới chỉ là học sinh cấp hai. Tương lai cậu ta còn có thể rèn giũa được nhiều.

Yuzuki nói với những người ở phòng phát triển thể thao Shinsei cần hướng cho Torigoe Shingo trở thành vận động viên trượt tuyết băng đồng sau đó không lâu.

Yuzuki nghĩ việc cậu thiếu niên kia có thể thi đấu thành công tại các mùa giải chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng đó không phải là cái đích mà Yuzuki nhắm tới. Mục tiêu của anh ta đã đạt được trong giai đoạn đầu của nghiên cứu. Không chỉ dừng lại ở các môn thể thao đòi hỏi sức bền, họ sẽ gửi đi các vận động viên xuất sắc nhất để thi đấu trên tất cả các lĩnh vực. Và như thế họ mới chứng tỏ được với thế giới sự vĩ đại trong nghiên cứu của mình - Đây mới chính là tham vọng thật sự của Yuzuki.

Yuzuki quay về bàn làm việc định kiểm tra mail. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh rung lên. Điện thoại của Kotani, trưởng phòng phát triển thể thao Shinsei - cũng tức là sếp của Yuzuki.

Yuzuki vừa nhấc điện thoại đã được Kotani yêu cầu phải về trụ sở chính ngay lập tức.

“Ngay bây giờ sao? Ngày hôm nay tôi có việc phải đi đến Hachioji ngay bây giờ vì nghe nói Hida Kazami đang tham gia vào buổi thí nghiệm hầm gió* của hãng sản xuất đồ thể thao.”

Thí nghiệm hầm gió: Hầm gió là một thiết bị mô phỏng môi trường. Nhằm mục đích thu nhận ảnh hưởng của luồng không khí xung quanh và các lực khí động học tác động lên vật/người thử nghiệm. Ngoài ra, nó còn giúp định rõ hiệu năng và loại trừ các lỗi kỹ thuật trên một thiết kế mới nhằm giảm thiểu rủi ro và giá thành sản phẩm trước khi được duyệt đưa vào chuỗi sản xuất.

“Hida… à? Anh đến để thuyết phục chuyện đó nhỉ?”

“Đúng là chuyện đó. Nhưng tôi không thấy có chút tự tin nào cả.”

“Anh mà nản như thế tôi biết phải làm sao? Thôi tôi hiểu rồi. Chuyện đó để sau đi. Có điều hôm nay dù muộn đến mấy anh cũng phải qua chỗ tôi.”

Trong giọng nói của Kotani không có chút nhượng bộ.

“Nghe có vẻ như là việc rất hệ trọng nhỉ?”

“Đúng thế. Chuyện cụ thể tôi sẽ nói với anh khi chúng ta gặp nhau. Cũng chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện của Hida Kazami đâu.”

“Cô bé đó làm sao?”

“Đây không phải chuyện có thể nói qua điện thoại. Anh sắp đi gặp cô bé phải không? Nếu thế thì đừng hỏi sẽ tốt hơn.”

“Anh càng khiến tôi tò mò rồi đó.”

“Nếu anh nghĩ thế thì hãy mau chóng hoàn thành cho xong việc đi.”

Kotani lạnh lùng cúp máy. Yuzuki vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại vừa so vai. Anh có dự cảm không hề tốt.