← Quay lại trang sách

Chương 35

Yuzuki vừa đặt chân tới Sapporo thì ngay sáng hôm sau anh biết được tin về cái chết của Kamijou Nobuyuki. Màn tuyết nhỏ giăng mắc, mặt đường ẩm ướt.

Anh bước vào một khách sạn ngay cạnh ga và nhìn ra sảnh khách sạn ở tầng một. Kotani ngồi ở chiếc bàn sâu trong cùng. Hình như nhận ra Yuzuki, Kotani khẽ vẫy tay về phía anh.

“Sự tình là thế nào vậy ạ?” Vừa ngồi xuống ghế Yuzuki đã hỏi. Anh đã gọi một cốc cà phê khi người phục vụ bàn tiến lại gần.

“Đám cảnh sát ở Hokkaido đang cuống cuồng. Cũng phải thôi. Vì từ giờ sẽ không thể nghe được gì từ miệng của Kamijou Nobuyuki nữa.”

“Thế còn chuyện cảnh sát muốn lấy lời khai từ Hida… Hida Kazami thì sao…?”

“Kiểu gì bọn họ chẳng đến tìm. Toàn những chuyện phiền phức.” Kotani cười méo xệch.

Cà phê đã được mang ra. Yuzuki cứ như vậy đưa cốc cà phê đen đặc lên miệng.

Ngày hôm nay, Hida đang định đi nói với Kazami toàn bộ sự thật. Chắc sau đó ông ấy sẽ tới gặp cảnh sát. Nếu vậy điều tra sẽ rẽ sang một hướng khác.

Mình không thể làm được điều gì sao? Trên máy bay, Yuzuki vẫn không ngừng suy nghĩ nhưng anh vẫn không thể đưa ra được bất cứ câu trả lời nào.

“Tôi cũng đã truyền đạt lại với Hida rằng khả năng vụ việc này có liên quan đến công ty xây dựng KM là rất cao. Sau đó chúng ta có biết được thêm thông tin gì rằng cảnh sát Hokkaido đã có được những điều tra mới chưa ạ?”

Kotani vẫn giữ nguyên bộ mặt nhăn nhó và lắc đầu. “Nếu chứng minh được vụ việc là do mâu thuẫn trong nội bộ công ty và không liên quan gì đến Hida Kazami thì còn gì bằng. Nhưng chuyện đâu có đơn giản thế. Cảnh sát rất quan tâm đến những bức thư đe dọa.”

“Những bức thư mà ông Kamijou đã viết nhỉ?”

Vì có những bức thư đe dọa đó nên Yuzuki cũng không nghĩ Kazami không thể không có liên quan đến vụ án. Chỉ cần không có những bức thư đe dọa kia thì hoàn toàn có thể lý giải rằng việc Kamijou bị sát hại ở Sapporo là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Kotani nhìn đồng hồ. “Nào, chuẩn bị đi thôi.”

“Vợ của ông Kamijou đã nói bà ấy sẽ từ sân bay đi ô tô đến thẳng bệnh viện phải không ạ?”

Kotani gật đầu. “Người thư ký tên Odagiri đã liên lạc với tôi như vậy.”

“Thi thể của ông Kamijou, họ định thế nào ạ? Họ sẽ mang về Nagaoka chứ?”

“Nếu là người thường chắc sẽ hỏa táng ở đây. Nhưng người như ông ta chắc sẽ dùng máy bay để vận chuyển thôi. Họ còn nói là công ty mai táng cũng sẽ đến cùng nữa.”

Yuzuki nghĩ, nếu không có thể thể ông Kamijou chắc sẽ khó trong việc tiến hành hậu sự cho ông ấy.

Kotani và Yuzuki lên xe taxi đến bệnh viện. Theo như lời của Kotani, hình như ông ta đã lên kế hoạch để tới chào hỏi vợ của Kamijou ở đó.

“Không phải chuyện ta phải cúi đầu xin lỗi nên chỉ thế thôi tôi đã thấy nhẹ người.” Kotani nói. “Vì nếu đây là vụ tai nạn xe buýt thông thường thì chúng ta không thể trốn được việc đó đâu.”

“Tôi cũng đã gặp vợ ông Kamijou vài lần nhưng bà ấy cũng chẳng có ý muốn đổ lỗi cho chúng ta đâu.”

“Kể cả là thế thì vẫn thấy nặng nề khi gặp nhau vì mình là thủ phạm chứ. Giám đốc chúng ta hình như đã thở phào nhẹ nhõm. Nếu nguyên nhân do mâu thuẫn nội bộ từ phía công ty kia thì phía chúng ta sẽ trở thành người bị hại. Hình như ông ấy đã suy tính đến cả chuyện sẽ được bồi thường đó.”

Yuzuki chẳng biết nói gì ngoài thở dài. Nghĩ đến Hida và Kazami, anh chẳng còn tâm trí nào để ý đến lời Kotani vừa nói.

Đúng lúc đó điện thoại bên trong túi áo khoác rung lên. “Tôi xin phép,” Yuzuki nói với Kotani rồi rút điện thoại ra. Là điện thoại của Kaizuka.

“Chào anh. Có chuyện gì thế?” Yuzuki hỏi.

“Tôi không biết Shingo đang ở đâu.”

“Hả?”

“Là không thấy Shingo. Tôi đã tìm khắp nơi rồi. Hình như cậu ta đã đi khỏi khách sạn từ sáng nay. Anh Yuzuki có biết chuyện gì không?”

“Anh hãy đợi đã. Đi khỏi khách sạn là sao?”

“Buổi sáng, khi tôi thức dậy đã không thấy cậu ta đâu rồi. Cả túi hành lý cậu ta mang đến đây cũng biến mất.”

“Anh đã gọi điện cho cậu ấy chưa?”

“Tôi gọi rồi nhưng không thấy bắt máy. Tôi hỏi người ở khách sạn thì họ nói thấy một thiếu niên có vẻ giống Shingo đã đi lên xe buýt rồi.”

“Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?… Hôm qua chỗ anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì đặc biệt cả. Nếu có thì cũng chỉ là nạn nhân trong vụ tai nạn xe buýt đã chết khiến cho cả khách sạn xôn xao thôi.”

Quả nhiên chuyện của Kamijou đã được lan truyền tới tận khách sạn North Pride.

“Chỉ có điều, như tôi đã nói từ trước, gần đây cậu ta có những biểu hiện bất thường lắm. Tôi có nói chuyện thì cậu ta cũng như ở trên mây, lại còn không tập trung vào luyện tập.”

Yuzuki cắn môi. Chuyện của Hida và Kamijou đã khiến anh ngập đầu đến mức anh chẳng có thời gian để ý tới Shingo. Chuyện Shingo có những biểu hiện không bình thường Yuzuki cũng đã nghe Kaizuka nói khá lâu trước đó rồi.

“Yuzuki này, anh có nghĩ cậu ta đã đi đâu không?”

“Không. Vì cậu ta có biết gì về nơi này đâu.”

“Đúng vậy. Nhưng cậu ta đi đâu không biết nữa.” Kaizuka tuyệt vọng. “Có khi nào cậu ta về nhà ở Tokyo không?”

“Cậu ta làm gì có ngần ấy tiền để về tận Tokyo phải không?”

“Biết thế nào nhỉ? Tôi cũng chưa từng nói chuyện với cậu ta về việc ấy.”

“Trước mắt ta cứ xem xét tình hình thêm một thời gian. Chắc cậu ta chỉ rối trí bỏ đi một lúc rồi sẽ lại bất ngờ quay trở về thôi. Lúc đó anh Kaizuka cũng đừng la mắng gì cậu ta cả.”

“Cái đó tôi hiểu chứ. Cậu ta quay về thì tốt.”

“Anh hãy đợi đến chiều xem thế nào. Đến lúc ấy cậu ta vẫn chưa về, anh hãy gọi lại cho tôi. Tôi sẽ thử gọi điện cho cha cậu ta.”

“Tôi hiểu rồi.”

Sau khi cúp máy, Yuzuki thuật lại sự tình cho Kotani. Kotani nhíu mày lại, trề môi ra. “Cái quái quỷ gì vậy? Luyện tập căng thẳng quá nên bỏ trốn à? Cứ như con nhà Sumo ấy nhỉ? Lẽ nào Kaizuka cậu ấy đã quá khắt khe với nó?”

“Không, tôi không nghĩ như vậy đâu ạ. Tôi đã chứng kiến họ luyện tập nhiều lần. Anh ấy đâu có ép Shingo vào chương trình luyện tập quá khắt khe nào đâu.”

“Thế tại sao nó lại bỏ trốn?”

“Tôi không rõ. Ta cũng chưa biết có phải là cậu ta đã bỏ trốn hay không mà?”

Kotani tặc lưỡi, tay gõ gõ lên cửa kính ô tô. “Toàn những chuyện phiền phức xảy đến trong lúc chúng ta đang bận rộn giải quyết mấy việc này. Nếu chán trượt tuyết băng đồng thì mau nói sớm. Đã thế thì đuổi việc cả cha của nó luôn.”

Yuzuki phải kiềm chế lắm mới không thốt lên rằng, Ông đâu có cái quyền hạn đó.

Trước cổng bệnh viện có bóng dáng của những người có vẻ giống như nhân viên đài truyền hình. Họ đã nhiều lần đưa tin về vụ việc trên các chương trình truyền hình. Có vẻ họ đã chạy đến đây khi nghe tin người bị hại ra đi và gia quyến thì đang tập trung đến đây.

Ngoài ra còn có những đám người trông có vẻ liên quan tới truyền thông cũng đến nhưng không khí không có vẻ gì là quá nhiều sức ép. Có lẽ vụ việc cũng chưa có gì tiến triển thêm.

Quả nhiên những người kia không vào hẳn bên trong bệnh viện. Chiếc xe taxi chở Yuzuki và Kotani đi qua chỗ họ tiến về phía cổng chính của bệnh viện.

Đúng lúc đó một bóng người lướt qua trước mắt Yuzuki. Nhân vật này đang đứng lơ đễnh cách đám người của truyền thông một đoạn. Người này mặc một chiếc áo khoác đã cũ, khuôn mặt cháy nắng chẳng có chút sắc khí.

Yuzuki khẽ lắc đầu. “Tại sao ông ta lại có mặt ở đây nhỉ?”

“Có chuyện gì à?” Kotani hỏi.

“Dạ, không có gì.” Yuzuki đáp.

Ở bệnh viện, ngoài cảnh sát ra còn có giám đốc và người phụ trách truyền thông của khách sạn North Pride nơi vụ việc xảy ra. Người bị hại mất mà trên mặt họ chẳng có chút thương cảm. Có lẽ như Kotani đã nói lúc nãy, họ đã trút bỏ được ý nghĩ mình là kẻ gây án.

Có vẻ như Kamijou Setsuko và người nhà chưa đến. Kotani cùng với những người ở khách sạn bắt đầu nói chuyện về việc thi thể sẽ được vận chuyến đi như thế nào.

“Tôi ra ngoài một chút có được không ạ?” Yuzuki hỏi nhỏ Kotani.

“Được. Nhưng có chuyện gì thế?”

“Tôi có người quen đang đứng bên ngoài… Tôi sẽ trở lại ngay.”

“Tôi biết rồi.” Kotani gật đầu nhưng trên mặt hiện rõ sự khó hiểu.

Yuzuki ra khỏi bệnh viện. Anh tiến về phía đám người truyền thông đang đứng tập trung đông lại một chỗ. Có người đã hỏi anh rằng “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” nhưng anh làm ngơ.

Người đàn ông Yuzuki thấy khi ở trong taxi ban nãy, giờ đang ngồi trên thành lan can và nhìn tránh sang hướng khác với hướng Yuzuki.

“Ông đang làm gì ở đây?” Yuzuki lên tiếng.

Người đàn ông quay lại, không giấu nổi ánh mắt ngạc nhiên, sau đó thở hắt ra. “Ra thế. Anh cũng đến đây sao? Phải rồi, nó nói với tôi anh là người phụ trách truyền thông của Hida Kazami mà.”

“Ông nói chuyện với Shingo rồi sao?”

“Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nói chuyện điện thoại với nhau. Không phiền gì anh chứ? Vì tôi là cha nó mà.”

“Đương nhiên không phiền gì cả.”

Người đàn ông đó chính là cha của Torigoe Shingo, ông Katsuya. Nghe nói ông ấy làm việc ở một công ty có liên quan đến công ty phát triển Shinsei nhưng Yuzuki không rõ cụ thể là công ty nào.

“Đúng lúc tôi cũng đang định gọi cho ông. Thực ra Shingo đã rời khỏi khách sạn khi đang tập huấn ở đây. Ông có biết việc này không?”

Torigoe Katsuya gật đầu. “Biết chứ. Lúc nãy tôi ở cùng với nó mà.”

“Ở cùng nhau sao? Cậu ta vì gặp ông mà trốn khỏi khách sạn à?”

“Đúng rồi. Đêm qua nó gọi cho tôi, và chúng tôi quyết định gặp nhau ở ga Sapporo. Nên tôi đã lên chuyến bay sớm nhất sáng nay để đến đây. Nhưng anh không cần phải lo lắng thế. Tôi đã dặn nó là hãy quay về khách sạn rồi.”

Yuzuki chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì.

“Ông đợi đã. Thế rốt cuộc ông gặp Shingo để làm gì? Ông làm gì ở nơi này? Không có lý gì ông lại quan tâm tới vụ án ở đây cả.”

Ngay lập tức Torigoe Katsuya nhìn chằm chằm vào mặt Yuzuki và lắc đầu thật mạnh. “Phải rồi. Vậy thì việc gặp anh ở đây có lẽ cũng là một sự sắp đặt may mắn. Nếu thế thì tôi nói với anh trước cũng không tệ nhỉ?”

“Chuyện gì cơ?”

“Chuyện gì à? Lạ nhỉ! Thế anh ở đây làm gì? Vì có dính dáng đến vụ án phải không? Thế có khi anh cũng biết tôi định nói gì rồi nhỉ?”

Yuzuki chau mày, nhìn thẳng vào khuôn mặt cháy nắng của Torigoe Katsuya. “Ông biết gì về vụ án hả?”

“Còn hơn cả thế ấy chứ.” Torigoe Katsuya cười nhạt.