← Quay lại trang sách

Chương 34

Khi Hida tới sân bay Shinchitose thì xung quanh tối đen như mực. Ông lên tàu nhanh tuyến JR để đi đến ga Sapporo. Nếu mọi thứ thuận lợi, chắc chắn ông sẽ đến nơi lúc hơn bảy giờ tối.

Hida đã bỏ trống ngôi nhà cũng khá lâu. Hida nghĩ, đêm nay khi về nhà ông sẽ bắt tay vào sắp xếp lại mọi thứ. Một khi nói cho Kazami biết toàn bộ sự thật thì có lẽ ông không thể cùng chung sống với con bé được nữa. Trong suốt mùa giải con bé sẽ ở nơi tập huấn nên Hida quyết định trong thời gian đó ông sẽ gói ghém đồ đạc rồi ra đi. Cũng có khả năng con bé chẳng muốn sống ở căn hộ đó nên có lẽ cũng cần phải làm thủ tục trả nhà. Vấn đề là trong trường hợp đó thì đồ đạc của con bé biết tính thế nào đây.

Hida nhận ra, kể cả sau khi nói cho Kazami biết sự thật thì vẫn còn rất nhiều việc ông cần phải bàn bạc với con gái. Nghĩ như vậy Hida lại thấy trong lòng mình thêm nặng nề hơn. Bản thân ông đau khổ đã đành nhưng ông không thể chịu đựng nổi việc đem lại gánh nặng tinh thần cho con gái.

Chỉ có thể trông cậy vào mỗi cậu ấy thôi. Trong đầu Hida hiện ra khuôn mặt của Yuzuki. Có lẽ Yuzuki là người có thể tham gia vào việc của Hida và Kazami. Hida rất khổ tâm khi phải làm phiền tới Yuzuki nhưng chỉ có cậu ấy là người biết rõ sự tình. Hơn thế nữa, cũng chẳng còn ai Hida có thể tin tưởng được.

Phải tìm gấp nơi ở mới cho mình, Hida nghĩ. Cũng cần phải tìm một công việc mới. Hida đã xác định, bắt đầu từ ngày mai sẽ là những chuỗi ngày thật vất vả.

Hida nhìn ra quang cảnh đã chẳng còn chút ánh sáng phía ngoài cửa sổ tàu điện. Mặc dù trời tối vẫn có thể thấy tuyết phủ trắng xóa khắp một vùng.

Tuyết ở Furano thế nào nhỉ? Hida nghĩ.

Trong giải thi đấu Alpine, để tránh không phát sinh sự không công bằng do trình tự xuất phát, địa điểm thi đấu được làm cho thật cứng. Cụ thể là họ cắm những ống dẫn ở khắp mọi nơi rồi bơm nước vào các ống đó. Nước sẽ lan tỏa vào trong tuyết khiến cho bề mặt đông cứng lại. Như vậy, bãi trượt tuyết nhìn bằng mắt thì thấy đó là tuyết nhưng thực chất lại là đá băng. Vận động viên trượt tuyết sẽ miết mũi ván trượt trên bề mặt băng cứng và thao tác với ván trượt của mình. Đó là thi đấu giải Alpine.

Giả sử cứ cho là Kazami được tham gia vào giải thế giới đi chăng nữa thì thứ tự xuất phát vẫn ở mãi phía sau. Con bé sẽ phải trượt ở địa hình ngổn ngang do đã bị các vận động viên trước quần thảo dữ dội trước đó. Hida nghĩ nếu con bé mà dùng hết sức lực vốn cần thiết khi thi đấu ở giải này chắc sẽ rất cực nhọc.

Nhưng khi thấy khuôn mặt của mình hiện lên trên cửa kính cửa sổ, Hida lại khẽ lắc đầu. Mình đang nghĩ cái chuyện ngu xuẩn gì vậy?

Hida tự nhủ với mình rằng ông đâu còn có tư cách để quan tâm xem Kazami có được tham gia vào giải đấu thế giới hay không. Ông còn chẳng biết được Kazami có tiếp tục trượt tuyết hay không nữa. Cho dù hiện tại con bé có yêu trượt tuyết đến mấy thì sau khi nghe được sự thật từ Hida, trượt tuyết sẽ trở thành những kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

Hida vỗ tay lên trán. Ông nghĩ cần phải quên môn trượt tuyết đi thôi. Có lẽ sau khi rời khỏi căn hộ này, nơi tiếp theo ông sẽ đến là một nơi không có tuyết sẽ tốt hơn.

Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên. Ông rút điện thoại từ túi trong của áo khoác ra. Người gọi điện đến là Yuzuki.

“Tôi đây.” Hida khẽ trả lời.

“Tôi, Yuzuki đây.” Anh nói. “Ông đang ở đâu vậy?”

“Trong tàu điện. Tôi từ sân bay về ga Sapporo.”

“Sân bay? Không phải ông đã xuất phát từ sáng nay sao?”

“Tôi đã định như vậy nhưng kế hoạch có thay đổi một chút nên chiều tối tôi mới bay.”

Hida quyết định giấu Yuzuki chuyện ông đã gặp Kamijou Fumiya.

“Nếu vậy, lẽ nào ông vẫn chưa biết chuyện?”

“Chuyện gì? À, là chuyện công ty xây dựng KM bị cảnh sát tới khám xét mà cậu đã kể phải không? Nếu là chuyện đó thì tình cờ tôi có nghe loáng thoáng…”

“Không phải chuyện đó. Thực ra, đã có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra.” Trong giọng nói của Yuzuki chứa đựng đầy sự nguy cấp.

“Chuyện nghiêm trọng sao? Rốt cục là chuyện gì? Lẽ nào Kazami đã gặp phải chuyện gì?”

“Không phải cô bé. Ông Kamijou…”

“Ông Kamijou?” Sau khi thốt lên từ này, Hida thở hắt ra. “Lẽ nào…”

“Vâng ạ. Tôi vừa mới nhận được liên lạc. Nghe nói ông ấy đã mất rồi.”

Hida hít một hơi thật sâu rồi cứ thế bất động. Hai tai ông lùng bùng.

“A lô, ông Hida, a lô…” Yuzuki gọi liên tục.

Hida thở một cách khó nhọc. Ông cảm thấy mọi cử động như yếu dần.

“Tôi vẫn đang nghe đây. Tôi quá bất ngờ nên không thể cất lên lời.”

“Tôi cũng đoán như vậy. Tôi cũng rất sốc. Tôi cũng chưa biết rõ sự tình. Tôi chỉ biết rằng đột nhiên tình hình của ông ấy xấu đi và cứ như thế ông ấy đã trút đi hơi thở cuối cùng.”

“Vậy à…?”

Hida không nghĩ ra mình cần phải nói điều gì. Cảm xúc hối hận và sự dằn vặt, đổ lỗi cho chính mình đang xâm lấn tâm trí ông. Nếu ông sớm nói ra sự thật thì Kamijou đã không gặp phải những chuyện như thế này. Nghĩ như vậy nên Hida cảm thấy trong lòng mình quặn thắt.

“Vậy tôi phải làm thế nào? Bây giờ tôi sẽ tới chỗ cảnh sát và nói ra toàn bộ sự thật là được phải không?”

“Tôi đã nghĩ thể nào ông cũng sẽ nói như vậy. Nhưng ông hãy đợi thêm một chút. Việc ông Kamijou mất chắc chắn sẽ khiến cô bé Kazami vô cùng đau đớn bởi vì cô bé ấy luôn nghĩ rằng ông Kamijou đã hứng chịu tai nạn đó thay cho mình. Vì thế, những lúc như vậy, tôi nghĩ ta không nên làm cho tình hình trở nên trầm trọng hơn. Vì nếu ông báo cho cảnh sát thì chắc chắn tin tức này sẽ được truyền ra.”

“Kể cả là cậu có nói như vậy, thì nếu mối quan hệ giữa Kamijou và Kazami trở thành chìa khóa của vụ việc này thì tôi không thể không báo với cảnh sát được.”

“Tôi rất hiểu điều ông đang nói. Khi nãy tôi cũng đã suy nghĩ giống ông. Nhưng ông Hida… Nếu ông Kamijou mất thì câu chuyện lại rẽ sang hướng khác.”

“Hướng khác là thế nào?”

“Nguyên nhân của vụ việc đang nằm ở phía ông Kamijou. Việc cảnh sát tới khám xét ở công ty xây dựng KM tức là khả năng rất lớn hung thủ đang ở trong công ty. Tóm lại, người mà hung thủ nhắm đến ngay từ đầu là ông Kamijou.”

“Vậy sao?”

Với Hida, đây là lần đầu tiên ông nghe về chuyện này. Nhưng còn với Yuzuki, sau khi biết việc khám xét của cảnh sát, có lẽ cậu ta đã tìm hiểu và biết được nhiều điều.

“Điều thủ phạm nhắm tới là việc giết ông Kamijou. Nhưng mãi tới hôm nay ông ấy mới mất. Phải chăng chúng ta cần xem xét kĩ lưỡng việc sau khi ông Kamijou mất thì cái gì sẽ thay đổi và thay đổi như thế nào. Cũng có thể mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn và như vậy công việc điều tra của cảnh sát cũng sẽ tiến triển hơn. Vì vậy, trước mắt tôi nghĩ ta nên giữ im lặng đối với cảnh sát. Ta cũng hãy đợi thêm một chút tới khi điều tra của cảnh sát tiến triển rồi hãy nói với Kazami có phải hơn không…”

“Không, như thế không được.” Hida phản đối. “Tôi đã nói với cậu rồi phải không. Đây là việc liên quan đến tính mạng của con người. Trường hợp của chúng ta lúc này, không thể khoanh tay đứng nhìn, vứt bỏ đi một sinh mạng lẽ ra có thể được cứu sống.”

“Hừm.” Hida nghe thấy tiếng thở dài bên kia phía đầu dây. “Ông có vẻ ngoan cố nhỉ?”

“Tôi chỉ muốn làm cái điều mà người ta cho là đúng. Bởi vì tôi đã phạm phải rất nhiều sai lầm cho tới tận bây giờ.”

“Tôi không nghĩ đó là những sai lầm… Ông định khi nào sẽ nói vậy?”

“Chuyện này không thể nói qua điện thoại được. Đêm nay có lẽ không kịp rồi. Ngày mai tôi sẽ đến văn phòng, làm nốt mấy việc lặt vặt xong, tôi định đến Furano.”

“Vậy à? Tôi hiểu rồi.” Qua điện thoại, Hida có thể cảm thấy sự thất vọng của Yuzuki trong giọng nói.

“Sau khi nói sự thật với Kazami, tôi sẽ đi gặp cảnh sát. Tôi đã quyết định như thế rồi.”

“Ông thật là một người ngoan cố và mạnh mẽ.”

“Tôi không hề mạnh mẽ. Vì vậy, đêm nay tôi phải dựa cả vào cậu đấy.”

“Tôi biết. Nếu tôi có thể giúp được gì thì ông cứ nói.”

“Cảm ơn cậu.”

Hida cúp máy và thở dài đánh thượt.

Cuối cùng, Kamijou đã mất. Hida không hiểu đã có chuyện gì mà người ta lại muốn lấy đi tính mạng của ông ấy. Nhưng chỉ duy nhất việc ông ấy đến gặp Kazami thì không thể sai vào đâu được.

Tất cả là lỗi của mình…

Hida cứ trăn trở như vậy. Ông bắt đầu trở lên lo lắng liệu rằng từ nay về sau mình sẽ phải sống như thế nào. Người ông cần phải thú tội này đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.

Khi Hida đang thất vọng tràn trề thì một lần nữa điện thoại báo có cuộc gọi đến. Mắt Hida không thể tập trung nhìn rõ nhưng ông giật mình. Điện thoại từ Kazami.

Hida hít một hơi để lấy lại bình tĩnh nếu không Kazami sẽ phát hiện ra giọng nói run run của ông.

“Ừ, cha đây.” Hida từ từ nói.

“Con Kazami đây. Cha đang ở đâu vậy?”

“Cha đang trên tàu điện để đi về Sapporo. Vì cha có chút việc nên đã đi Tokyo.”

Hida đã không thông báo cho Kazami biết việc ông đến Nagaoka. Hình như con bé cũng mải lo chuyện luyện tập nên trong suốt thời gian đó nó cũng không liên lạc với ông.

“Cha đã nghe chuyện ông Kamijou chưa?”

“Cha đã nghe nói ông ấy đã mất.”

“Vâng… Cha ơi, con phải làm thế nào bây giờ?”

Nghe thấy giọng nói đầy đau khổ của con gái, Hida cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. “Cha ơi,” cô bé lại cất tiếng gọi. Ta không phải là cha con. Chính người mới mất kia mới là cha của con, Hida tự thú với lòng mình như vậy.

“Cảnh sát có nói gì không?”

“Chưa ạ. Chuyện ông Kamijou mất con nghe được từ trưởng phòng Kotani.”

“Kotani đã nói gì?”

“Ông ấy bảo đừng bận tâm. Ông ấy nói đã biết vụ việc này có liên quan đến công ty của chú Kamijou, và nói không liên quan đến con. Nhưng dù trưởng phòng có nói như thế chăng nữa làm sao con có thể coi như mình không liên quan khi có những bức thư đe dọa kia.”

Đúng như thế, Hida nghĩ. Ông chỉ muốn mau chóng được nói cho con gái biết sự thật.

“Kazami, ngày mai con vẫn luyện tập chứ?”

“Vâng. Nhưng con định xin phép nghỉ ngày mai. Con định về Sapporo.”

“Về Sapporo?”

“Con không thể không nghĩ đến chuyện của chú Kamijou. Dù con vẫn biết rằng con có về Sapporo cũng chẳng thay đổi được gì.”

Đến lúc rồi, Hida nghĩ. “Cha biết rồi. Nếu thế, ngày mai hãy ăn cơm cùng cha. Cha có chuyện muốn nói với con.”

“Chuyện muốn nói với con? Chuyện gì vậy cha?”

“Để mai gặp hãy nói. Báo cho cha khi nào con đến nơi.”

“Con biết rồi. Gặp lại cho ngày mai.”

“Ừ. Đêm nay con đừng suy nghĩ gì cả mà hãy từ từ nghỉ ngơi đi nhé.”

“Con biết không làm được như cha nói đâu nhưng con sẽ cố gắng không suy nghĩ nữa.”

Sau khi cúp máy, Hida nhắm mắt lại. Ông phải cố gắng lắm mới ngăn được những giọt nước mắt đang chực trào ra.