Chương 37
Khi Yuzuki được cảnh sát thả ra, trời bên ngoài đã bắt đầu nhá nhem tối. Yuzuki nhìn đồng hồ đeo tay mới biết rằng mình bị cảnh sát quản thúc hơn hai giờ đồng hồ. Hầu như thời gian còn lại anh phải ngồi đợi cảnh sát lấy lời khai của Torigoe Katsuya. Anh gọi từ điện thoại di động cho Kotani. Sau đó, cả anh và Kotani cùng vào một khách sạn gần ga Sapporo để lấy lại bình tĩnh. Quả nhiên Kotani vô cùng hoảng hồn vì ông ta vẫn nghĩ rằng vụ việc Kamijou Nobuyuki bị sát hại không liên quan gì đến công ty phát triển Shinsei. Nhưng hình như một nhân viên trong công ty con của công ty phát triển Shinsei đã tự thú về hành vi phạm tội của mình.
Người lấy lời khai của Yuzuki là hai viên cảnh sát hình sự Kihara và Nishijima. Mặc dù kẻ bị tình nghi đã ra đầu thú nhưng nét mặt của hai người bọn họ vẫn không tươi tỉnh hơn. Lý do thì sau này Yuzuki mới được biết.
Câu hỏi đầu tiên của họ là việc anh gặp Torigoe Katsuya ở bên ngoài bệnh viện có phải tình cờ hay không. “Đương nhiên rồi,” Yuzuki trả lời. Nhận được tin báo rằng Kamijou Nobuyuki đã chết, anh tới bệnh viện và không thể tưởng tượng được ông Torigoe lại có mặt ở đó. Vì thấy lạ nên anh đã chủ động tới bắt chuyện.
Tiếp theo đó cảnh sát hình sự đã hỏi Yuzuki là anh nghe được điều gì từ Torigoe. Yuzuki đã thuật lại y nguyên những gì mà anh nghe được. Nội dung thống nhất với lời khai của Torigoe nên cảnh sát chỉ im lặng và gật đầu.
Sau đó cảnh sát hỏi anh có đoán được động cơ gây án là gì hay không. Có lẽ cái đó không hề liên quan một chút gì đến Yuzuki.
“Tôi không biết,” anh đáp. Đó là những gì anh nghĩ thực lòng. Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ bị tiết lộ trong tình huống đó. Chính vì thế anh thấy hơi rối trí.
“Thế còn việc ông ta nói muốn cứu con trai mình thì sao?” Kihara hỏi.
Cả về điểm này Yuzuki cũng chỉ biết lắc đầu. “Về phía chúng tôi, chúng tôi không hề định làm ngơ trước những suy nghĩ của Shingo. Chúng tôi cũng chưa một lần ép buộc gì cậu ấy. Nếu muốn lúc nào cậu ấy cũng có thể từ bỏ môn trượt tuyết. Nên việc ông Torigoe nói hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.”
“Ông Torigoe nói rằng con trai ông ta không thể tự mình nói ra được điều đó. Nếu cậu ta từ bỏ môn trượt tuyết thì cha cậu ta sẽ bị sa thải. Chính vì thế cậu ta đã tiếp tục kiềm chế.”
“Đúng là chúng tôi đã hứa sẽ giới thiệu việc làm cho ông Torigoe nếu Shingo trở thành thành viên của đội trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei. Nhưng có chấp nhận điều kiện đó hay không là quyền tự do của cha con họ.”
“Hóa ra là vậy.” Viên cảnh sát gật đầu. Nghe rất lạnh lùng.
Câu hỏi cuối cùng đó là Yuzuki có nghĩ ai đó đứng đằng sau điều khiển Katsuya hay không. Yuzuki quả quyết rằng anh không nghĩ được ra bất kỳ ai. Thực ra thì có suy nghĩ đến mấy anh cũng không thể nào nghĩ ra được.
Bộ mặt của hai viên cảnh sát trông có vẻ rất khổ sở. Tuy thủ phạm đã ra đầu thú nhưng một khi không biết được sợi chỉ kết nối với kẻ giật dây đằng sau thì không thể đưa ra được kết luận chính xác.
Ngồi trong xe taxi để về khách sạn, Yuzuki nhớ lại đoạn hội thoại mà anh đã nói với Torigoe Katsuya. Khi Yuzuki hỏi “Ông có biết gì về vụ việc không?” thì Torigoe đã trả lời rằng, “Còn hơn cả thế ấy chứ.” Ông ấy vừa nở một nụ cười có vẻ như khinh bỉ chính mình vừa nói như sau. “Người gây ra vụ tai nạn đó là tôi. Chính tôi là thủ phạm.”
Vì những từ Yuzuki nghe được quá bất ngờ so với dự tưởng của anh nên anh phải mất vài phút để hiểu ý nghĩa của từng từ đó. Sau đó Yuzuki đã phải hít một hơi thật sâu. “Không thể nào,” anh lẩm bẩm.
“Khó tin quá phải không? Nhưng nó lại là sự thật. Đó là chuyện tôi đã gây ra trong một phút kích động. Tôi đã nghĩ mình thật ngu xuẩn.” Nụ cười mới đó còn trên khuôn mặt của Torigoe Katsuya dần dần đã trở nên méo mó. Nét mặt của Torigoe càng trở nên đau khổ hơn, ông chỉ lắc đầu.
“Chuyện này là thế nào? Ông hãy giải thích đi.” Yuzuki hỏi. Torigoe xoa mặt rồi nói, “Vì tôi muốn làm gì đó cho Shingo.”
“Cho cậu ta? Ý ông là gì?”
“Anh thừa biết nó chẳng hề thích trở thành vận động viên trượt tuyết mà. Nó rất thích âm nhạc. Hồi còn nhỏ, nó thích tới mức có thể thổi kèn harmonica cả ngày không biết chán. Nó đã mong muốn tương lai có thể trở thành nghệ sĩ từ rất lâu rồi. Nhưng vì người cha không thể kiếm nổi tiền như tôi nên nó đã phải vứt bỏ ước mơ của mình. Nó đã quyết định chơi trượt tuyết dù bản thân chẳng hề muốn để đổi lại một công việc làm cho cha nó. Dạo này tôi chẳng hề được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của nó. Nó đã giết đi cảm xúc của chính mình để mà sống. Đó là chuyện của mấy tuần trước. Tôi đã phát hiện ra ai đó đã tặng nó một đĩa DVD guitar. Ấy vậy mà nó định vứt vào sọt rác. Lúc đó tôi đã rất trăn trở. Cứ thế này mãi thì không được. Tôi nghĩ mình phải làm gì đó. Thế là câu chuyện thành ra như vậy.”
“Câu chuyện?” Yuzuki cau mày.
“Đúng lúc đó thì có rất nhiều tin nhắn lạ được gửi đến cho tôi. Không rõ ai là người đã gửi chúng. Nhưng hắn là người biết rất rõ về tôi và Shingo. Nội dung của chúng là nếu tôi hợp tác với hắn thì tôi sẽ nhận được khoản tiền hậu tạ xứng đáng. Tôi đã nghĩ chuyện này thật nực cười nên đã lờ nó đi. Nhưng những tin nhắn khác lại được gửi đến. Tin nhắn còn ghi hắn sẽ gửi trước một khoản tiền. Vậy là tôi đã thử trả lời lại. Tôi hỏi anh là ai và muốn tôi hợp tác chuyện gì? Hắn trả lời lại ngay lập tức. Hắn không cho tôi biết hắn là ai nhưng lại ghi nội dung hợp tác. Xem xong mà tôi sững sờ. Vì tin nhắn đó nói rằng hãy khiến cho Hida Kazami của đội trượt tuyết công ty phát triển Shinsei bị tai nạn.”
“Gì cơ?”
“Tôi nghĩ nó là một chuyện động trời và nghĩ lại rằng đúng là phải làm ngơ nó thôi. Nhưng đối phương lại đưa ra món mồi béo bở để nhử tôi. Hắn ta nói, nếu Hida Kazami bị chấn thương thì đội trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei sẽ mất đi ngôi sao sáng giá. Và đương nhiên số tiền dành cho đội cũng bị cắt đi. Sự tồn tại của đội trượt tuyết sẽ trở thành vô nghĩa. Việc cắt giảm đầu tiên chắc chắn phải là câu lạc bộ trượt tuyết thiếu niên. Như vậy Shingo sẽ được giải phóng. Nhưng việc đó không liên quan gì đến tôi nên tôi cũng không bị công ty phát triển Shinsei sa thải. Tôi đã nghĩ đây là món hời đối với tôi.”
“Tức là một mũi tên trúng hai đích à?”
Yuzuki thầm phục cái kẻ không biết là ai, từ đầu đến đã nghĩ ra được diệu kế này.
“Tôi vừa phân vân vừa trả lời lại tin nhắn. Tôi thử hỏi hắn gây tai nạn mức nào và làm như thế nào thì được? Ngay lập tức một chiếc hộp nhỏ được gửi đến chỗ tôi. Trong hộp là một thiết bị nhỏ tự chế mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ cùng với một triệu yên tiền mặt. Thiết bị này là để lắp vào hộp động cơ trong xe buýt nhỏ.
“Cách lắp thiết bị cũng được giải thích rất cụ thể, cẩn thận vào một tờ giấy. Một triệu yên chỉ là khoản tiền trả trước. Lúc đó tôi mới biết người gửi tin nhắn cho tôi không hề có ý đùa. Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy lẽ ra tôi nên đi báo ngay với cảnh sát. Nhưng tôi lại dấn vào chuyện này rồi nên không thể rút lại được. Tôi nghĩ mình đâm lao thì phải theo lao thôi.”
“Lúc đó ông đã tới khách sạn North Pride sao?”
Torigoe Katsuya gật đầu. “Đúng thế. Tôi xin nghỉ phép ở công ty rồi đi đến tận Hokkaido.”
“Tại sao ông lại ra tay vào ngày hôm đó?”
“Nó đã được định trước rồi. Vì ngày hôm đó tôi biết vận động viên Hida sẽ rời khỏi khách sạn một mình. Nếu lắp thiết bị vào chiếc xe buýt thì chỉ có thể lắp vào ngày hôm đó được thôi.”
“Bằng cách nào ông biết được kế hoạch của cô bé?”
Torigoe Katsuya có vẻ bối rối trước câu hỏi của Yuzuki. Trông thấy vậy Yuzuki chợt nhớ ra.
“Ông biết được là từ Shingo phải không?”
“Trước đó vài ngày tôi đã gọi điện cho Shingo và nói sắp tới có công chuyện nên có thể sẽ đến Sapporo. Nếu có thời gian thì tôi sẽ đến thăm nó vì thế tôi muốn nó cho tôi biết kế hoạch của đội trượt tuyết. Shingo đã chẳng nghi ngờ gì và gửi kế hoạch của cả đội cho tôi qua mail. Trong đó cũng có ghi lịch trình của vận động viên Hida. Nếu để lỡ cơ hội này thì mọi thứ coi như chấm hết nên tôi đã vội vã làm ngay.”
“Ông đã gặp Shingo ở khách sạn à?”
“Đương nhiên tôi có gặp. Phòng trường hợp bị ai đó nhìn thấy thì tôi có thể lấy lý do đến để thăm con trai. Tôi đã gặp nó ở phòng sấy đồ. Chỉ có mấy ngày thôi mà tôi gầy xọp đi. À mà lúc đó tôi cũng đi lướt qua vận động viên Hida đấy. Tôi đã phải chú ý để không bị cô bé nhìn thấy mặt mình.”
“Sau đó ông đã lắp thiết bị vào chiếc xe buýt đó?”
“Đúng là như vậy. Sau khi tìm hiểu xem vận động viên Hida sẽ lên chuyến xe lúc mấy giờ, tôi đã căn cứ vào đó và hành động. Tôi ngồi trong chiếc xe ô tô đã thuê trước đó và đợi. Đúng như kế hoạch vận động viên Hida xuất hiện. Tôi thấy thở phào nhẹ nhõm. Một người hành khách khác là đàn ông xuất hiện nhưng tôi nghĩ cũng đành chịu vậy. Tôi đã nghĩ cũng may chỉ vị khách đó và người tài xế bị cuốn vào chuyện này. Thế là tôi yên tâm nhấn công tắc khởi động thiết bị.
“Công tắc?”
“Thiết bị được lắp vào xe buýt có thể được kích hoạt bởi thiết bị không dây. Nếu vận động viên Hida mà không lên xe thì tôi sẽ không ấn công tắc. Sau khi chiếc xe buýt quay về khách sạn tôi sẽ lại tháo nó ra.”
Yuzuki gật đầu. Anh hoàn toàn bị thuyết phục. Kế hoạch nghe có vẻ rất hoàn hảo. Đương nhiên một người như Torigoe không thể nghĩ ra được kế hoạch này.
“Nhưng ngay trước khi chiếc xe buýt xuất phát thì một chuyện không tưởng đã xảy ra. Đó là vận động viên Hida lại xuống xe. Tôi đã cố hết sức nhưng không thể cứu vãn được gì. Công tắc thì đã bấm rồi mà chiếc xe cũng đã chuyển bánh. Tôi đã cầu nguyện. Tôi cầu cho thiết bị đó không hoạt động được. Những lời cầu nguyện của tôi chẳng thành. Khi tôi biết tai nạn đã xảy ra, trước mắt mọi thứ tối đen lại. Tôi không biết phải làm thế nào nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết cần phải rời khỏi nơi này ngay. Tôi đã rời khỏi khách sạn trước khi đường bị cấm lưu thông. Khi đi ngang qua nơi đã xảy ra tai nạn tôi đã chắp hai tay vào cầu nguyện. Tôi cầu trời làm ơn đừng để ai bị thương nặng.”
Torigoe Katsuya chắp hai tay lại với nhau như thể đang tái hiện lại sự việc khi đó. Giọng ông ta như đang khóc.
Yuzuki thấy hồ nghi. Vì anh vẫn nghĩ rằng vụ việc đó là nhằm lấy đi tính mạng của Kamijou Nobuyuki. Nhưng khi nghe xong chuyện này thì anh thấy Torigoe Katsuya không hề có ý đó. Bởi vì ông ta thậm chí còn chẳng biết mặt Kamijou Nobuyuki. Vậy tại sao trong thiết bị được lắp vào xe buýt lại có sử dụng linh kiện liên quan đến công ty xây dựng KM? Yuzuki không nghĩ đó chỉ là do tình cờ.
“Đó là những gì tôi đã làm. Dù là đồng lõa với kẻ khác nhưng tôi đã cướp đi tính mạng của một con người. Tôi đang đau đầu không biết mình nên làm gì thì có điện thoại Shingo gọi cho tôi vào đêm hôm qua lúc đã rất khuya. Anh nghĩ nó đã nói gì? Đột nhiên nó nói ‘Thủ phạm gây ra vụ tai nạn là cha phải không?’ Tôi giật mình chứ. Tôi định hỏi ‘Mày vừa nói gì vậy?’ thì bị tắc lại. Nó nói tôi phải nói thật với nó đi thế là ngay lập tức tôi đã đầu hàng.
“Chuyện là vậy đó. Anh đã hiểu rõ chưa? Tôi bảo với nó vì tôi có nhiều lý do và nó nói với tôi như thế. Và chúng tôi đã quyết định sáng nay gặp nhau ở ga Sapporo để nói chuyện.”
Chuyện như vậy sao? Yuzuki lờ mờ có thể đoán ra lý do Shingo phát hiện ra chân tướng sự việc. Chính khi anh và Kaizuka nói chuyện với nhau ở nhà ăn mà không nhận ra Shingo ở ngay gần đó. Họ đã nói về việc thủ phạm có lẽ là người biết được kế hoạch của đội trượt tuyết. Phải chăng khi nghe cuộc hội thoại đó Shingo đã bắt đầu nghi ngờ cha mình. Nói đến đây Yuzuki mới nhớ ra. Kaizuka nói Shingo có những biểu hiện khác thường chính là khoảng thời gian đó.
“Sáng nay ông đã nói chuyện gì với Shingo vậy?”
“Đầu tiên tôi đã nói hết sự thật với nó. Sau đó tôi xin lỗi nó. Dù việc này tôi làm vì nó nhưng kết cục tôi lại khiến nó càng khổ sở hơn. Tôi đúng là một kẻ bỏ đi. Tôi không có tư cách gì làm cha nó.” Torigoe Katsuya sụt sịt mũi.
“Thế Shingo phản ứng thế nào?”
“Tôi đã nghĩ nó sẽ rất tức giận nhưng trái với những gì tôi nghĩ nó chỉ im lặng. Có lẽ nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Nó khác với tôi một trời một vực. Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, nó hỏi tôi sẽ ra tự thú chứ? Tôi đáp là tôi cũng định làm như vậy. Vì thế mà hôm nay tôi đã đến đây.”
“Có thật ông đến để tự thú không?” Yuzuki hỏi lại.
“Không phải vì thế mà tôi có mặt ở đây sao? Vợ của người đã mất cũng sắp tới rồi phải không? Tôi sẽ tới thú nhận mọi tội lỗi với họ và để họ báo chuyện này với cảnh sát.” Torigoe Katsuya nhìn Yuzuki với ánh mắt thành khẩn.
“Sau đó ông có nhận được tin nhắn của kẻ kia không?”
“Tôi chẳng nhận được gì cả. Chắc hắn cũng vô cùng hoảng loạn. Chắc hắn không thể ngờ tôi lại phá hỏng mọi thứ thế này.” Nước mắt từ khóe mắt của Torigoe Katsuya trào ra. Ông ta cười hềnh hệch.
Chẳng bao lâu sau đó Kamijou Setsuko cùng người nhà đã đến bệnh viện. Thấy thế, Torigoe Katsuya bèn nói, “Thôi, tôi đi đây,” và bỏ đi. Nhưng ông ta dừng bước rồi quay lại.
“Yuzuki này, tôi nghe nói loài chim cúc cu chuyên đi đẻ trứng vào tổ của những loài chim khác chẳng hạn như chim chích, bách thanh hay chim sẻ. Và sẽ nhờ chính những con chim đó nuôi hộ con mình. Anh có biết không?”
“Tôi có từng nghe qua. Trứng đó gọi là trứng ký sinh phải không?” Yuzuki đáp lại nhưng anh không hiểu Torigoe Katsuya muốn nói gì.
“Tôi nghĩ, sự di truyền tài năng cũng giống như trứng của loài chim cúc cu vậy. Nó được di truyền một cách bí mật trong lúc người được thừa hưởng không hề hay biết. Thể lực hơn người mà Shingo có được là do tôi đã đặt vào máu nó những quả trứng của chim cúc cu. Tôi cũng không biết bản thân nó có cảm thấy biết ơn tôi vì điều đó hay không nữa.”
Yuzuki nghĩ lối suy nghĩ đó thật thú vị. Anh gật đầu. “Thì sao?”
“Nhưng quả trứng chim cúc cu đó không phải của tôi mà là của Shingo. Chỉ là của Shingo thôi. Nó cũng không phải của bất kỳ ai khác. Anh Yuzuki, nó cũng không phải của anh đâu.”
Cuối cùng Yuzuki đã hiểu được điều mà Torigoe Katsuya muốn nói. Anh chỉ biết im lặng.
“Anh hãy để Shingo được làm điều mà nó thích. Chỉ đúng như vậy thôi.” Torigoe Katsuya cúi đầu.
“Tôi sẽ chuyển lời này lại với cấp trên.”
Dường như yên tâm trước câu trả lời của Yuzuki, Torigoe Katsuya nở một nụ cười từ tận đáy lòng của mình. Sau đó ngay lập tức, ông trở lại với bộ mặt nghiêm nghị rồi quay gót. Trong bước chân đang tiến về phía bệnh viện không hề cảm thấy do dự hay chần chừ.