← Quay lại trang sách

Chương 38

Kotani đã đợi Yuzuki trong phòng khách sạn. Nghe chuyện của Yuzuki, Kotani vò đầu, bứt tai. Sau khi rên rỉ một hồi với bộ dạng đó, ông ta ngẩng lên bằng một bộ mặt nhăn nhó. “Chết tiệt. Biết báo cáo thế nào với cấp trên đây?”

“Chắc chẳng còn cách nào khác là phải thuật lại y như vậy thôi.”

“Anh nói nghe có vẻ nhẹ tênh thế nhỉ? Vì anh chẳng phải là nhân viên chính thức của công ty phát triển Shinsei nên có lẽ anh nghĩ đây là chuyện của người dưng. Nhưng đừng vội mừng rằng trung tâm nghiên cứu khoa học thể thao sẽ bình yên. Nếu họ phát hiện ra việc chúng ta đã ép Torigoe Shingo tham gia vào câu lạc bộ chính là nguyên nhân dẫn đến vụ việc thì nhất định ta sẽ không chống lại được búa rìu dư luận. Lúc đó thì trung tâm nghiên cứu chỉ còn nước phải đóng cửa mà thôi.”

Yuzuki nhún vai. “Đành phải vậy thôi chứ biết sao ạ? Nếu như vậy tôi buộc phải từ bỏ nó thôi.”

“Anh lạnh lùng ghê nhỉ?”

“Không phải như vậy sao ạ? Sự thực thì tôi vẫn đang phân vân một chút.”

“Phân vân? Chuyện gì?”

“Về cách suy nghĩ và cách làm của chúng ta từ trước tới nay. Tôi đã tin rằng việc phát huy tài năng của những vận động viên sẽ khiến họ trở nên hạnh phúc. Không phải chỉ trong thể thao hay trong nghệ thuật, nếu có thành tích xuất sắc hơn người thì chắc chắn bất kỳ ai cũng sẽ thấy vui vì điều đó. Tôi tin cho dù ban đầu họ có thể không thích nó nhưng rồi dần dần sẽ trở nên đắm chìm vào nó. Và hơn thế nữa, tôi cũng đã nghĩ còn gì tốt hơn khi ta có thể biến tài năng đó thành thực thể sống.”

“Tôi cũng đồng ý với quan điểm đó.”

“Nhưng trong số đó lại có những con người không nghĩ như vậy. Đó là những người có tài năng hơn người nhưng chẳng hề cảm thấy vui vẻ một chút nào với những gì họ có. Đó là Torigoe Shingo. Đối với cậu ta Olympic không phải là ước mơ mà cũng chẳng phải là cái gì cả. Ước mơ của cậu ấy là được chơi guitar thỏa thích. Kể cả không thể trở thành nghệ sĩ chơi guitar chuyên nghiệp hay không có bất kỳ một khán giả nào thì điều đó cũng không quan trọng. Chỉ cần được chạm vào âm nhạc, cậu ta đã hạnh phúc rồi. Với những người như thế mà chúng ta nói với họ rằng, vì cậu có tài năng nên cậu phải làm những việc mà cậu không muốn. Như thế không phải chúng ta đang chối bỏ một phần nhân cách của họ hay sao?”

“Anh đừng có phóng đại. Nếu nói thế thì những bậc làm cha mẹ trên khắp thế giới này sẽ thế nào? Không phải hầu hết trẻ con đều căm ghét học hành nên cha mẹ mới phải cho chúng đi học thêm hay mời gia sư về kèm cặp để nâng cao thành tích cho chúng sao? Tất cả là vì họ lo cho tương lai của con cái họ. Chúng ta phát hiện ra những người có tài năng thể thao và dẫn dắt họ vào con đường đó thì có gì là xấu?”

“Nếu là người không có bất kỳ ước mơ gì mà ta làm thế thì có ý nghĩa. Nhưng Torigoe Shingo lại có ước mơ của riêng cậu ấy. Không ai có quyền được xen vào hay cản trở giấc mơ đó cả.”

Kotani khoanh tay lại, giữa trán hằn sâu nếp nhăn. “Còn việc nghiên cứu thì sao? Anh đã từ bỏ rồi sao?”

“Không có chuyện đó đâu ạ.” Yuzuki lắc đầu. “Tôi vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu về gen di truyền trong thể thao. Giả sử có rút khỏi công ty phát triển Shinsei đi chăng nữa tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu ở một nơi nào đó.”

“Tức là anh sẽ theo đuổi ước mơ của riêng mình à? Nhưng dù thế thì rốt cục chuyện này là như thế nào? Kẻ nào, ở đâu lại định khiến cho Hida Kazami bị trọng thương vậy nhỉ…?”

“Tôi hoàn toàn không biết nhưng tôi có cảm giác sớm hay muộn thì cảnh sát họ cũng sẽ tìm ra chân tướng thôi.”

“Anh có căn cứ gì rồi sao?” Kotani mở to mắt, nhìn láo liên.

“Tôi không có căn cứ gì cả nhưng tôi có cảm giác như vậy.”

“Gì thế? Chỉ là phán đoán theo cảm tính sao? Tôi thì đang đau đầu không biết sẽ phải giải thích như thế nào với cấp trên đây.” Kotani đau khổ trề môi xuống.

Yuzuki vừa uống cốc cà phê đã nguội vừa nghĩ về Hida. Anh nghĩ sau đây anh cũng phải đi giải thích sự tình cho Hida. Có lẽ Hida cũng đã nói cho Kazami biết sự thật rồi. Yuzuki rất hiểu Hida. Nhất định ông ấy sẽ chẳng chịu thay đổi quyết định của mình cho dù ai đó có nói gì. Sau khi nói sự thật cho Kazami, nhất định ông ấy sẽ tới gặp cảnh sát.

Dù người mà Torigoe Katsuya nhằm tới là Hida Kazami, nằm ngoài dự tính của Yuzuki nhưng anh vẫn nghĩ bằng một cách nào đó nó sẽ vẫn dính dáng đến Kamijou Nobuyuki. Nếu cảnh sát biết được bọn họ là cha con thì chắc chắn cuộc điều tra sẽ thêm tiến triển.

Yuzuki xác định sẵn tinh thần rằng có thể anh sẽ chẳng còn được nhìn thấy Hida Kazami trượt tuyết thêm lần nào nữa. Bộ môn trượt tuyết đổ dốc và bộ môn trượt tuyết băng đồng sẽ mất đi những quả trứng vàng. À không, nếu mượn những từ của Torigoe Katsuya thì phải là những quả trứng của chim cúc cu mới đúng.

Tình máu mủ trong trường hợp này quả là thứ đáng sợ, Yuzuki nghĩ. Vì nó mà Torigoe Katsuya gây ra tội ác còn Hida Hiromasa phải từ biệt Kazami. Nó nhất định không chỉ là một thứ gì đó đẹp đẽ.