Chương 39
Sau món tráng miệng thì cà phê cũng đã được mang tới. Hida vừa cho sữa vào cà phê vừa nhìn khuôn mặt của Kazami. Kazami đang dùng thìa để xúc những miếng kem trái cây. Họ đang ở trong một khách sạn gần công viên Outsu và dùng bữa trên tầng hai của một nhà hàng Pháp.
“Con thấy thế nào rồi? Đã no chưa?”
“Vâng. Con đủ rồi.” Kazami ăn kem trái cây xong rồi lấy giấy ăn lau miệng. “Lâu lắm rồi con mới ăn món ăn Pháp. Nhưng đã bao lâu rồi cha con mình mới lại đi ăn ở bên ngoài với nhau nhỉ?”
“Cha con mình chẳng có cơ hội nào ấy nhỉ?”
“À, cha nói con mới nhớ. Trước đây cho từng bảo khi chính thức bước vào cuộc sống của vận động viên thi đấu rồi thì những người trong gia đình sẽ ít thấy mặt nhau. Mười năm tới đây chắc từ quây quầy bên gia đình rồi cũng sẽ biến mất cha nhỉ?”
“Trong số đó vẫn có những vận động viên làm tốt được cả hai mà. Việc thi đấu và gia đình.”
“Nhưng chắc không phải con rồi. Vì con chẳng khéo léo được như vậy. Nếu cha không phải là cựu tuyển thủ trượt tuyết thì con nghĩ cha còn mình còn xa cách hơn.”
Hida gật đầu mà trong lòng ông đau nhói. Kazami vẫn tin rằng ông là người thân duy nhất của con bé. Bởi vì con bé cảm thấy thời gian ở bên ông chính là quây quần bên gia đình .
Nhưng ta không phải gia đình của con, Hida nhủ thầm trong bụng. Vì thế đây là lần cuối ta cùng dùng bữa với nhau.
Kazami nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng nghiêng đầu. “Chuyện gì vậy? Con phải về à?”
“Không phải vậy ạ. Con nghĩ có thể sắp có liên lạc gì đó tới đội của con. Vì thủ phạm cũng đã bị bắt rồi phải không? Con rất muốn biết cụ thể tại sao lại có chuyện đó mà.”
Hida suy nghĩ một lát rồi nói. “Cha không rõ nhưng hình như cảnh sát vẫn đang điều tra mà. Trước khi cảnh sát xong việc thì làm gì có thông tin chi tiết gì đâu.”
“Là như vậy sao ạ? Nhưng con không thể không để tâm đến chuyện đó. Nếu vụ việc đã được giải quyết xong thì tốt biết bao.”
“Con không phải lo lắng. Rồi thì mọi thứ cũng sẽ được làm sáng tỏ mà.”
“Vâng cha nhỉ?” Kazami mỉm cười. Cô đưa chén lên miệng, nhấp một ngụm trà.
Hida nghĩ về cuộc điện thoại Yuzuki gọi cho ông ngay trước khi ông gặp Kazami. Thật bất ngờ khi Yuzuki nói rằng trước khi hung thủ ra tự thú, hắn lại tới nói chuyện với cậu ta. Cậu ta gọi điện thông báo với ông nội dung câu chuyện.
Thủ phạm hình như là cha của một thiếu niên trong câu lạc bộ của đội trượt tuyết công ty phát triển Shinsei. Nhưng người đó được trả tiền để thực hiện, người ra lệnh lại là một kẻ hoàn toàn khác. Hắn là ai thì Yuzuki vẫn chưa biết. Chỉ có điều người mà hắn nhắm tới không phải là Kamijou Nobuyuki mà lại là Kazami. Điều này khiến Hida lo lắng không yên.
Nhưng dù gì đi chăng nữa Hida nghĩ mình cần phải đi báo cho cảnh sát biết về mối quan hệ giữa Kamijou Nobuyuki và Kazami càng sớm càng tốt. Có thể chuyện này sẽ trở thành căn nguyên của sự việc và khiến cho nhiều thứ thay đổi.
“Mà cha ơi, chuyện cha muốn nói với con là gì vậy? Vì thế mà cha rủ con đi ăn à?” Kazami hỏi.
“Ừ. Đúng như vậy. Cha nghĩ trước tiên ta cứ từ từ ăn xong cái đã.” Hida ngồi ngay ngắn, uống một ngụm nước trong chiếc cốc ông đang cầm trên tay.
Phải bắt đầu như thế nào nhỉ? Thời điểm bước vào cửa hàng này, ông vẫn chưa quyết định được mình nên nói những gì. Ông định cứ vừa nhìn thẳng vào Kazami vừa suy nghĩ lý do nhưng rốt cục ông lại chẳng tìm được cách nói nào hợp lý. Ông nghĩ mình cần phải nói thế nào để con gái không khỏi sốc nhưng điều đó là không thể. Và ông đã quyết định từ bỏ nó.
“Kazami, cha muốn con thật bình tĩnh và lắng nghe cha. Đây là chuyện hết sức quan trọng.”
“Chuyện gì ạ?” Kazami nhăn nhó.
“Lẽ ra cha phải nói với con sớm hơn nhưng cha đã không thể nói ra. Kazami, thực ra con…”
Là lúc Hida định nói với Kazami rằng con không phải là con của ta thì điện thoại trong túi áo khoác của Hida rung lên. Ông đã quên mất không tắt nguồn điện thoại.
Ông lấy điện thoại ra. Có một tin nhắn được gửi đến. Ông chỉ xem qua tiêu đề và định bụng sau đó sẽ đọc. Nhưng ông vô cùng bất ngờ. Nó là tin nhắn của một người ông không hề nghĩ tới. Tựa đề tin nhắn có ghi Tôi là Kamijou Fumiya .
“Cha xin lỗi một chút.” Hida nói với Kazami như vậy rồi mở tin nhắn ra đọc.
Ông đã sốc khi đọc những dòng chữ được viết trong tin nhắn. Nội dung tin nhắn như sau.
Tôi xin lỗi vì đã đột ngột nhắn tin cho ông vì tôi nghĩ mình cần phải nhắn càng sớm càng tốt.
Ông đã nói hết với Kazami mọi chuyện hay chưa?
Nếu chưa thì xin ông hãy dừng suy nghĩ đó lại.
Và nếu có thể, từ nay về sau ông hãy sống và vẫn tiếp tục là cha của cô bé.
Ông không cần phải lo lắng cho tôi. Vì tôi đã không cần tới người hiến tủy nữa rồi.
Hơn nữa vụ việc cũng sắp đi đến hồi kết.
Cả ông và Kazami đều không có tội gì cả. Tôi không có ý định biến những người như vậy thành những kẻ bất hạnh.
Lỗi tất cả là ở cha tôi. Tôi nghĩ ông ấy chết là do bị trời phạt.
Từ đáy lòng tôi cầu nguyện cho tin nhắn này đến kịp trước khi ông định nói ra sự thật. Tôi mong ông được hạnh phúc.
Kamijou Fumiya
Hida cầm điện thoại đứng dậy. Kazami tròn mắt khi thấy sự quyết liệt ấy của cha.
“Cha sao thế?”
“Cha đi gọi điện rồi sẽ quay lại.” Hida bước nhanh ra phía cửa.
Ra khỏi nhà hàng, Hida gọi ngay cho Yuzuki. Yuzuki ngay lập tức nhấc máy.
“Có chuyện gì vậy ạ? Đã có chuyện gì xảy ra với Kazami sao?” Yuzuki hỏi dồn dập, giọng đầy lo lắng.
“Không phải vậy. Thực ra tôi vẫn chưa nói gì với con bé. Trước khi tôi định nói thì tôi đã nhận được một tin nhắn không thể nào tin nổi.”
Hida nói cho Yuzuki biết về chuyện ông đã gặp Kamijou Fumiya trước khi ông trở về Sapporo và về nội dung tin nhắn ông vừa nhận được.
“Chuyện này là thế nào nhỉ? Tại sao con trai ông Kamijou lại biết được quan hệ giữa ông và cô bé Kazami?”
“Tôi không biết nhưng tôi nghĩ đúng là cậu Fumiya đang có một quyết định rất hệ trọng. Xin lỗi, cậu có thể tìm hiểu giúp tôi được không?”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ liên lạc với nhà Kamijou.”
“Trông cậy cả vào cậu đấy. Tôi không thể nhờ ai khác ngoài cậu đâu.”
Khi Hida quay trở lại chỗ ngồi thì trông vẻ mặt của Kazami có vẻ khó hiểu.
“Tóm lại đã có chuyện gì vậy cha?”
“Ừ, có chút chuyện ấy mà… Nó không liên quan đến con đâu, Kazami.”
“Hừm.” Kazami có vẻ không thỏa mãn với câu trả lời này. “Thế cha tiếp tục chuyện lúc nãy đi ạ?”
“Ừ…”
Hida lại nhấp một ngụm nước. Sau khi đọc xong tin nhắn kia thì mọi quyết tâm sẽ thú nhận với con gái của ông bị lung lạc. Ông nghĩ hay là đợi tới khi có thêm thông báo gì đó từ Yuzuki rồi sẽ nói.
“Thực ra… Cha đã định nói với con từ trước rồi. Cha đã quyết định sẽ không tham gia vào những việc mà con sẽ làm. Con đã là một vận động viên trượt tuyết trưởng thành. Hơn nữa, những dụng cụ trượt tuyết và kỹ thuật trượt tuyết ngày này đã thay đổi so với thời của cha. Nên con cũng đừng dựa dẫm vào cha.”
Kazami chớp chớp mắt. “Cha, đó là điều cha muốn nói sao?”
“Có thể con nghĩ sao đến giờ cha mới nói nhưng đối với cha nó là chuyện rất quan trọng. Cha cần có dũng khí để công nhận con như một người đã trưởng thành.”
Kazami im lặng nhìn xuống. Một lúc sau cô bé ngẩng mặt lên, rồi hít thật sâu và nói, “Con hiểu rồi. Từ giờ trở đi bất kể chuyện gì con sẽ tự quyết định đấy. Cho dù kết quả như thế nào chăng nữa, con sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
“Đúng vậy.”
“Con sẽ rời vòng tay của cha với tư cách là một vận động viên trượt tuyết. Nhưng quan hệ giữa cha và con gái vẫn hoàn toàn không thay đổi. Vì thế cha vẫn tiếp tục dẫn dắt cho con đấy nhé.”
Hida thấy trong lòng mình nóng bừng lên trước những lời của Kazami. Sau đó tuyến lệ bị kích thích. Nhưng Hida đã cố gắng để ngăn chúng lại.
Sau khi rời khỏi nhà hàng thì Kazami phải quay trở lại ngay Furano ngay trong đêm nay. Hida đã tiễn con gái ra tận ga Sapporo. Vừa nhìn con gái lên tàu, Hida vừa tự hỏi liệu như thế này có được hay không. Mặc dù ông vẫn chưa biết đã có chuyện gì khiến Kamijou Fumiya gửi tin nhắn đó cho ông nhưng ông nghĩ, đạo đức sẽ không thể tha thứ cho việc ông tiếp tục che giấu sự thật.
Điện thoại của Hida báo có cuộc gọi đến khi ông rời khỏi ga Sapporo. Là điện thoại của Yuzuki. Hida vừa bắt máy thì Yuzuki đã nói, “Không hay rồi.”
“Đã có chuyện gì vậy?”
“Là chuyện… tôi nghe nói Kamijou Fumiya đã uống thuốc độc tự sát rồi.”
“Cậu nói gì…?” Hida nắm chặt điện thoại. “Là thật sao? Từ bao giờ? Ở đâu?”
“Tôi vẫn chưa rõ tình hình cụ thể nhưng nghe nói cậu ta đã chết trong phòng bệnh. Vừa mới đây thôi. Cậu ấy có để lại di thư. Hình như tự thú về chuyện đã gây án.”
“Gây án?”
“Đúng vậy. Lần này kẻ chủ mưu là cậu ta.”