← Quay lại trang sách

Chương 41

Trái với dự tưởng, đồ đạc cần đóng gói lại khá gọn nhẹ vì quần áo trượt tuyết hay dụng cụ trượt tuyết hầu hết đều là đồ đi mượn ở công ty phát triển Shinsei. Vật dụng cá nhân mà Shingo mang đến chỉ là một ít quần áo lót, quần áo để thay, đầu đĩa DVD và đĩa DVD.

Cậu nhìn khắp căn phòng để chắc chắn rằng mình không còn quên thứ gì rồi quay sang Kaizuka đang ngồi ở bàn. Cậu lên tiếng. “Cháu xong rồi.”

“Ừ.” Kaizuka đáp những hình như ông ấy vẫn đang viết gì đó. Shingo đợi tới khi ông viết xong. “Tốt, chú cũng xong rồi.” Kaizuka vẩy vẩy tờ giấy. “Giấy chứng nhận kết thúc đợt tập huấn. Không nộp thứ này thì công ty không trả kinh phí cho.”

Thực ra không phải là kết thúc đợt tập huấn mà là chấm dứt việc tập huấn. Có lẽ Kaizuka đã cố ý tránh nói đến từ ngữ này. “Cháu xin lỗi.” Shingo nói lí nhí.

“Ta đã nói không sao rồi mà. Cháu đừng xin lỗi nữa. Nào, đi thôi.” Kaizuka đứng dậy. Hành lý của ông đã được đóng gói và đế sẵn trên xe ô tô.

Họ rời khỏi căn phòng đi bộ ra sảnh khách sạn. Quãng thời gian ở đây tuy ngắn ngủi nhưng từ khi Shingo đến đây, đã có biết bao chuyện xảy ra. Lần đầu tiên trong đời Shingo được chạy và trượt trên tuyết. Cậu đã gặp gỡ với biết bao người. Và cũng đã có biết bao nỗi đau đớn tới mức như muốn thổi bay tất cả chúng đi.

Shingo bắt đầu thấy hơi nghi ngờ cha mình ngay sau khi vụ án xảy ra. Đó là lúc cậu bị cảnh sát điều tra hỏi rằng có nhìn thấy ai khả nghi hay không. Cậu đã nghĩ có lẽ không phải chỉ là một vụ tai nạn và trực giác đã kết nối tới cha của cậu. Katsuya đã nói với Shingo rằng, ‘Không được nói cho ai biết cha đang ở đây.’ Chính điều đó đã như cái đinh cắm vào ngực cậu. Ở một nghĩa nào đó thì Katsuya lại chính là kẻ khả nghi.

Hơn nữa, sau khi nghe được câu chuyện giữa Yuzuki và Kaizuka cậu lại càng sốc hơn. Vụ tai nạn được dàn xếp và người mà hung thủ nhắm tới là Hida Kazami. Chắc chắn hung thủ có hiềm khích với Hida Kazami hay với đội trượt tuyết của công ty phát triển Shinsei. Ngoài ra, ngay trước khi vụ án xảy ra, Katsuya đã hỏi Shingo về lịch tập của đội trượt tuyết.

Chẳng lẽ hung thủ chính là cha? Mối nghi ngờ ấy cứ đeo bám trong đầu Shingo. Đây không phải lúc để luyện tập. Nghĩ như vậy Shingo ngập tràn một nỗi thất vọng.

Khi nghe tin người bị hại đã mất, trong tim Shingo như có cái gì đó đứt phụt . Ngay lập tức cậu gọi điện cho Katsuya. Cha cậu chẳng đủ thông minh để có thể vòng vo. Đột nhiên câu hỏi, “Là cha đã làm phải không?”

Katsuya đã không thể lừa gạt con. Ông vừa khóc vừa thú nhận hành vi phạm tội của mình. Nhưng thật kỳ lạ, Shingo lại cảm thấy thật nhẹ tênh. Cậu nghĩ nhờ chuyện này cậu sẽ được giải phóng. Nhưng ngay lập tức cậu lại bị kéo về với thực tại.

“Cha sẽ tự thú chứ?”

“Ừ, cha định vậy.”

Cậu hẹn cha sáng hôm sau gặp nhau ở ga Sapporo rồi cúp máy. Cậu leo lên giường ngủ nhưng không tài nào chợp mắt được. Hơn cả thế, cậu còn không ngăn được nước mắt cứ chảy tràn ra. Vì không muốn người cùng phòng là Kaizuka nhìn thấy nên cậu trùm kín chăn lên đầu.

Sau khi gặp nhau ở ga Sapporo, cha con họ vào một quán cà phê tự phục vụ. Katsuya phờ phạc hẳn đi. Nghe Katsuya kể ra sự tình, Shingo đã hiểu ra được lý do vì sao cha làm vậy. Ông luôn bị lương tâm dằn vặt vì tội ác mà mình gây ra.

“Được rồi, bây giờ cha sẽ đi.” Katsuya đứng dậy.

“Vâng.” Shingo nói rồi cũng đứng dậy theo cha. Cà phê sữa và khoai tây chiên là hai món mà cha con họ ăn với nhau lần cuối.

Cảnh sát đã tới khách sạn sau khi Katsuya ra đầu thú. Shingo đã phải lặp đi lặp lại một câu trả lời với rất nhiều cảnh sát điều tra. Cậu không hề nói dối. Cậu chỉ bỏ qua duy nhất một câu không nói ra: Cháu căm ghét trượt tuyết việt dã muốn chết đi được. Thực ra Shingo vốn không hề căm ghét trượt tuyết. Cậu chỉ chống đối lại việc có thể quyết định được cuộc đời mình mà thôi. Cậu có cảm giác mình đã có cái nhìn khác đối với thể thao nhờ việc gặp gỡ Fuji và Kurosawa. Nhưng cậu đã không nói với cảnh sát hình sự những điều đó. Cha cậu, vì cứu cậu mà đã quyết tâm ra tay. Động cơ ấy cậu cần phải trân trọng.

Công ty phát triển Shinsei quyết định bỏ câu lạc bộ trượt tuyết thiếu niên. Vẫn chưa có quyết định từ phía công ty đối với Shingo. Trước mắt, Kaizuka sẽ là người chăm sóc cho cậu.

Khi Kaizuka và Shingo xuống tới tầng một, Kaizuka đi về phía quầy lễ tân để trả tiền. Shingo nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Có bóng dáng của Fuji và những người bạn.

“Cháu đi chào bọn họ rồi sẽ quay lại.” Cậu xin phép Kaizuka và đi ra ngoài. Đôi giày thể thao lún sâu dưới tuyết nên Shingo rất khó di chuyển. Nhưng cậu vẫn bước tới chỗ Fuji đang chuẩn bị cho luyện tập. “Này.”

“Ơ? Hôm nay cậu lại nghĩ sao?” Fuji ngạc nhiên nhìn Shingo. Chắc vì Shingo không mặc quần áo tập. Hình như cậu ta còn không biết hung thủ là cha của Shingo. “Không, tập huấn kết thúc rồi. Tôi về Tokyo đây.” Shingo đáp.

“Vậy à? Tiếc nhỉ!” Vẻ mặt cậu ta tiếc nuối thật sự. “Khi nào cậu lại đến?”

“Tôi cũng chưa biết.”

“Ừm. Lúc cậu đến đây mà lại được trượt tuyết với cậu thì tuyệt biết bao. Tôi sẽ rèn luyện hơn nữa chờ tới khi chúng ta lại được gặp nhau.” Fuji nheo mắt.

“Ừ. Cậu nhớ chú ý đến sức khỏe. Tôi nghĩ không thể coi thường được đâu.”

Nghe thấy thế Fuji chau mày như để phản đối. Cậu nghiêng nghiêng đầu. “Này, tôi không biết cậu nghe từ ai về bệnh tình của tôi nhưng nó chẳng liên quan gì cả. Tôi không muốn vì nó mà bị mọi người thương hại đâu.”

“Không, tôi đâu có thương hại cậu. Nhưng tôi thấy cậu thật giỏi giang.”

Fuji bật ngón tay trỏ ra, xua ngang. “Cái đó tôi cũng chẳng cần. Tôi chơi thể thao để chống lại bệnh tật. Trông tôi lúc này khó coi lắm phải không? Nhưng tôi có mục đích của tôi. Cậu biết gì về ‘Tosenkyo’ không? Nó viết về cách chống chọi với mùa đông.”

Tên đầy đủ của nó là Biệt đội tác chiến mùa đông . Fuji nói cho Shingo biết. Hình như đó là một biệt đội chuyên môn tác chiến mùa đông của quân tự vệ mặt đất ở Sapporo.

“Ước mơ của tôi là vào đó và thi ‘biathlon’. Cậu biết ‘biathlon’ không? Một môn thi đấu phối hợp gồm việt dã và bắn súng. Vào đó thì tôi được tha hồ bắn súng nhé.” Fuji làm điệu bộ của một người đang bắn súng. “Tôi vừa có tiền mà lại được bắn súng. Ngon quá phải không?”

Shingo cười khi nhìn khuôn mặt trông như mới chỉ là học sinh cấp hai của Fuji. Bề ngoài với tính cách khác hẳn nhau. Phong thái thể thao của mỗi người cũng vậy. Chẳng ai giống ai.

“Giữ gìn sức khỏe nhé.” Fuji nói.

“Hẹn gặp lại.” Shingo vẫy tay tạm biệt rồi bước đi. Từ khi cậu đến đây đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cậu nghĩ việc trượt trên tuyết cũng không phải là việc gì quá tồi trong cuộc đời của cậu.