← Quay lại trang sách

Chương 42

Hida điều chỉnh ống nhòm rồi hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh thấm sâu vào tận phổi. Ông cảm thấy cơ thể nóng phừng phừng, dễ chịu. Nói như vậy không có nghĩa nhiệt độ bên ngoài ấm áp. Cơ thể ông nóng bừng có lẽ vì ông đang phấn khích.

Hida nhìn kĩ từng cọc chướng ngại vật, xác nhận lại sự phân bố địa hình. Địa hình trượt có vẻ rất táo bạo nhưng bẫy cũng được cài khắp nơi. Nếu phấn khích quá chân sẽ dính bẫy đó. Ông nhủ thầm trong bụng.

Thấy có ai đó vỗ vai mình nên Hida rời mắt khỏi ống nhòm. Ông quay ra thì thấy Yuzuki đang cười.

“Ngày ấy cũng sắp đến rồi nhỉ?”

“Ừ.” Hida gật đầu. Chẳng hiểu sao ông lại thấy hơi ngượng ngùng.

“Ông đã dặn dò gì cô bé chưa?”

“Không, tôi chưa nói gì cả. Con bé đã không còn trong vòng tay của tôi nữa rồi.”

“Vậy sao ạ?”

“Cậu hiện nay đang làm gì? Vẫn nghiên cứu à?”

“Đó vốn là công việc của tôi mà.”

“Ra thế. Tôi vẫn luôn cầu nguyện một lúc nào đó nghiên cứu của cậu sẽ thành công. Tôi không mỉa mai đâu.”

“Cảm ơn ông.” Yuzuki cúi đầu.

“Thực sự cậu đã giúp tôi rất nhiều. Đã vậy tôi lại khiến cậu phải ôm thêm một bí mật quan trọng. Tôi thấy rất có lỗi với cậu.”

Yuzuki chỉ im lặng và gật gù.

Tiếng phát thanh viên thông báo trận đấu đã bắt đầu. Chẳng bao lâu sau vận động viên đầu tiên đã xuất phát. Đương nhiên từ vị trí của Hida và Yuzuki không thể nhìn thấy được. Hình ảnh được hiện lên từ một màn hình quan sát lớn. Họ có thể quan sát rõ vận động viên hơn vì người đó đang trượt xuống gần.

Cuối cùng họ đã xác định được bằng mắt thường vận động viên đầu tiên. Hida giương ống nhòm lên. Là vận động viên người Úc. Quả nhiên vận động viên top mười. Anh ta đã vượt qua các bẫy chướng ngại vật mà không gặp trở ngại gì.

Vẫn chưa tới lượt Kazami. Hida lại tự nhắc mình.

Nhưng chỉ riêng việc có thể được trượt tuyết ở đây, đối với cô bé chắc chắn đó là một niềm vui không gì có thể sánh nổi. Và Hida cũng nghĩ mình thật hạnh phúc khi được đứng nhìn con gái trượt tuyết như thế này.

Tất cả đều nhờ cậu ấy!

Một bức thư được gửi đến cho Hida ngay sau ngày Kamijou Fumiya mất. Bức thư do chính Fumiya viết.

“Vì rất muốn nói rõ với ông sự thật nên tôi đã viết bức thư này. Có lẽ khi nó đến được với tay ông thì tôi đã không còn trên cõi đời này nữa.

Tôi đã viết một bức thư tự thú về hành vi phạm tội của mình và gửi cho cảnh sát. Nhưng trong bức thư đó có những sự việc không đúng với sự thật. Và tôi chỉ muốn bộc bạch những điều đó riêng với ông mà thôi.

Khởi nguồn của mọi chuyện là từ lỗi lầm của cha tôi khoảng hai mươi năm về trước. Cha tôi tuy đã có vợ và con nhưng lại có quan hệ với một người phụ nữ tên là Hatanaka Hiroe và đã làm cho bà ta có thai. Nhưng lúc đó, vợ ông ấy tức là mẹ của tôi cũng đang mang thai gần như cùng một thời điểm. Hai người họ lần lượt sinh nở. Cả hai đứa trẻ đều là bé gái. Chỉ có điều ở hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.

Bà Hatanaka nhìn vào con mình và trở nên thấy thương hại cho nó vì tại sao nó lại không nhận được những lời chúc phúc như đứa bé gái kia. Vào một đêm, vẫn trong tình trạng của một người mẹ vừa mới sinh, bà ta đã làm một chuyện không ai có thể tin được. Bà ta đã đột nhập vào bệnh viện và bắt cóc đứa bé gái con của người vợ chính thức. Nhưng không phải là một vụ bắt cóc trẻ con. Bà ta muốn bắt cha tôi phải đến để đón đứa trẻ. Bà ta làm vì muốn cha tôi phải đau khổ.

Nhưng có một việc ngoài kế hoạch đã xảy ra. Hatanaka đã làm chết đứa trẻ mà bà ta bắt cóc. Sau một hồi dằn vặt bà ta đã chọn cho mình cái chết. Bà ta đã chọn một cách thức vô cùng đau đớn là tự thiêu để tự sát. Nhưng con gái của mình thì bà ta gửi nó cho một người bạn thân.

Có lẽ ông sẽ nghĩ thật khó hiểu phải không? Về việc vì sao tôi lại biết rõ mọi chuyện như vậy. Thực ra trước khi Hatanaka chết, cũng giống như tôi lần này, bà ta đã gửi đi một bức thư. Người nhận đương nhiên là cha tôi. Bức thư đó được giấu kín trong phòng làm việc của cha tôi suốt một thời gian dài nhưng do một lý do rất tình cờ, tôi đã phát hiện ra nó. Cuối bức thư còn có dấu điểm chỉ bằng máu. Có lẽ nó được viết bởi tất cả tình cảm mà bà ta dồn vào trong đó.

Từ đó trở đi tôi vô cùng căm hận cha và rất coi thường ông. Tôi rất muốn lên án ông ấy nhưng làm thế chỉ khiến mẹ tôi thêm tổn thương. Vì vậy mà tôi đã kìm nén nó trong lòng.

Tôi đã biết về Kazami từ trước. Bởi vì cha tôi đã tìm hiểu rất nhiều về Kazami. Ông ấy cũng không mất quá nhiều thời gian để nhận ra Kazami chính là con gái của Hatanaka.

Ở đây tôi phải nói rõ với ông rằng tôi chưa một lần từng căm ghét cô bé Kazami. Rõ ràng rằng cô bé không hề có trách nhiệm trong chuyện này. Cô bé còn là một người bị hại đáng thương.

Nhưng một chuyện không tưởng đã xảy đến với tôi. Tôi mắc phải căn bệnh máu trắng và cần người hiến tủy. Nhưng đâu có dễ dàng gì mà tìm được.

Tôi đã sớm biết rằng cha tôi rất quan tâm tới Kazami vì ông ấy đã hỏi bác sĩ về tỷ lệ phù hợp giữa anh chị em cùng cha khác mẹ. Cho dù có bất cứ chuyện gì, kể cả việc tôi chẳng được cứu sống đi chăng nữa thì tôi nghĩ mình phải từ chối việc hiến tủy của Kazami. Bởi nếu tôi đồng ý cấy ghép tủy, tôi sẽ phải nói cho mẹ tôi biết chuyện gì đã xảy ra mười chín năm về trước.

Vì vậy tôi đã viết cho cha tôi một bức thư nặc danh. Nội dung của nó là yêu cầu ông ấy không được lại gần Hida Kazami. Nếu ông ấy cố tình làm ngơ những cảnh cáo của tôi, thì tôi không đảm bảo được mạng sống của Kazami. Đọc bức thư xong, cha tôi đã có một hành động mà tôi không thể ngờ đến. Vâng. Ông ấy gửi những bức thư đe dọa đến công ty phát triển Shinsei nhằm mục đích bảo vệ cho Kazami. Đương nhiên tôi biết được việc này sau khi vụ việc đã xảy ra.

Khi biết bức thư nặc danh của mình không đem lại kết quả gì, tôi đã quyết định gây án.

Để buộc cha tôi phải từ bỏ ý định chọn Kazami làm người hiến tủy, chỉ cần tước đi điều kiện ấy từ Kazami là xong. Cách thức chính là nhờ người làm cho Kazami bị thương nặng vì đối với người hiến tủy, sức khỏe là điều kiện tiên quyết. Với cách đó ít nhất một năm cô bé không thể trở thành người hiến tủy được. Tôi không nghĩ sinh mạng của mình có thể duy trì trong suốt khoảng thời gian đó.

Về việc lợi dụng ông Torigoe Katsuya tôi cũng khổ tâm lắm. Trong quá trình điều tra về đội trượt tuyết công ty phát triển Shinsei tôi đã biết tới sự tồn tại của ông ấy. Tôi đã khiến một người yếu đuối như ông ấy phải ra tay bởi vì một người không thể cựa quậy được tay chân như tôi rất cần ai đó trở thành tay chân của mình.

Nhưng số phận thật trớ trêu. Tôi đã ngăn chặn thành công kế hoạch của cha tôi bằng một cách thức hoàn toàn khác. Tôi đã khiến ông ấy gặp nạn.

Tôi nghĩ là do trời phạt đây mà. Tôi hiểu rằng nó không chỉ giáng xuống cha tôi mà kể cả tôi cũng phải nhận lấy sự trừng phạt này. Lẽ ra chúng tôi phải tìm một giải pháp khác, theo một cách khác chứ không phải theo lối bất chính này.

Tôi đã nghĩ đến việc chọn lấy cái chết cho mình ngay sau khi vụ việc xảy ra. Nhưng có rất nhiều chuyện khiến tôi không thể thực hiện ngay được điều đó. Bởi vì dù cha tôi mất ý thức nhưng lúc đó ông ấy vẫn còn sống. Nếu ông ấy tỉnh lại sẽ thế nào? Phải chăng ông ấy sẽ thú nhận tất cả? Nghĩ như vậy nên tôi không thể chết được.

Trong lúc tôi đang dằn vặt với chính mình thì ông đã đến thăm tôi.

Sau khi nói chuyện với ông, tôi đã biết hết ý định của ông. Tôi biết rằng con người này để cứu mạng sống của tôi, ông ấy sẽ đi nói tất cả sự thật với Kazami.

Tôi không thể không nhạo báng sự xuẩn ngốc của cha tôi. Nếu tôi nói nghiêm túc rằng muốn ông xác nhận giúp việc Kazami có thể trở thành người hiến tủy cho tôi không thì chắc chắn ông sẽ không phản đối đâu nhỉ?

Người cha đó đã mất đêm hôm qua rồi. Sau đó thì đến lượt ông Torigoe Katsuya ra tự thú.

Tôi nghĩ đến đây thì có thể kết thúc toàn bộ mọi chuyện được rồi. Nhưng trước đó có việc tôi cần phải làm. Thứ nhất là phải viết một di thư để lại và thuyết phục để cảnh sát không tiếp tục đào sâu thêm mọi chuyện ở quá khứ. Việc thứ hai là phải ngăn không để ông thú tội với Kazami. Ông không hề có tội gì cả. Một người cần cù, trung thực như ông không thể bị cuốn vào câu chuyện của chúng tôi được.

Chính vì vậy tôi đã viết bức thư này. Vì nó rất dài nên tôi đã quyết định không gửi qua tin nhắn điện thoại mà thay vào đó tôi nhắn cho ông tin nhắn yêu cầu ông hãy đừng thú nhận gì với Kazami rồi sau đó mới gửi bức thư này đi. Tôi hy vọng tin nhắn đến kịp.

Ông Hida, ông là một người cha tuyệt vời. Tôi cầu xin ông hãy mãi là cha của Kazami.”

Cuối cùng, Hida đã biết được sự thật khi đọc xong bức thư. Nó vượt quá sức tưởng tượng của ông. Sự thật là ông cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong di thư của Kamijou Fumiya mà cảnh sát đã công bố. Trong mơ ông cũng không thể nghĩ được đằng sau nó là một sự tính toán sâu sắc đến như vậy.

Kể cả dấu điểm chỉ bằng máu kia là thế nào thì giờ đây đã được làm sáng tỏ nhờ bức thư này. Có thể nó chính là thứ mà Hatanaka Hiroe đã điểm chỉ lên bức thư gửi cho ông Kamijou. Ông Kamijou chắc đã cắt nó ra từ bức di thư được viết bằng cả tính mạng để mang đi làm giám định DNA. Nếu không tìm được di thư đó thì có lẽ chính ông Kamijou đã hủy nó đi rồi.

Hida trăn trở. Ông phân vân không biết có nên nộp bức thư này cho cảnh sát hay không. Để bảo vệ danh dự cho Kamijou Fumiya thì ông nghĩ mình cần phải làm thế. Nhưng hành vi này lại trái với di nguyện của Fumiya.

Sau rất nhiều ngày day dứt, cuối cùng Hida đã bị mềm lòng trước những điều Kamijou Fumiya viết trong thư. Ông không biết với tư cách một con người thì như vậy có đúng hay không. Ông chỉ biết rằng đó là kết luận sau khi ông đã suy nghĩ về việc mình. nên làm gì để bảo vệ thứ quý giá nhất đối với mình.

“Ông Hida, sắp đến lúc rồi.”

Tiếng Yuzuki gọi bên tai kéo Hida quay về với chính mình. Không biết từ lúc nào đã có rất nhiều vận động viên đã hoàn thành xong phần thi đấu của mình.

Ông nhìn lên màn hình quan sát. Trên đó là hình ảnh của Kazami đang ở vạch xuất phát.

Nếu như ông trời có giáng đòn trừng phạt xuống đi chăng nữa… Thì xin chỉ giáng tội xuống mình tôi thôi, Hida nghĩ. Chim non, con của cúc cu chẳng có tội gì cả. Không thể có bất kỳ điều gì xảy đến với Kazami. Nếu có, thì dù có phải hy sinh tính mạng, Hida cũng quyết ngăn nó lại.

Hida lại giương ống nhòm lên.