2- Một mụn con
Sáu giờ hai mươi phút… Bác sĩ Tùng, tay cắp một cái gói, ở trên xe hơi bước xuống, vội vã lên thềm. Cánh cửa sẽ hé, một khuôn mặt nõn nà thùy mị hiển hiện ra…
– Sao cậu đi làm về trễ thế, em chờ nóng cả ruột.
– Tôi còn ra hàng Đào mua cái này cho mợ, thứ hàng này may áo đẹp lắm. Trắng như mợ mà mặc áo mùi này thì trông nổi lắm.
Bà Bác sĩ Tùng sẽ đưa tay ra cầm lấy gói hàng nhưng chẳng có vẻ gì là sốt sắng, chẳng có vẻ gì là vẻ vui mừng, rất đáng yêu mà rất đáng ghét của một người đàn bà ưa làm đỏm lại được đức lang quân sẵn lòng vun xới cho cái đức tính dễ thương ấy.
– Em còn bao nhiêu là áo, cậu lại cứ mua thêm mãi rồi để không dùng đến, mục nát có phải phí tiền không?
Bà nói xong thở dài. Bác sĩ có vẻ buồn, nâng niu đỡ vợ ngồi xuống ghế rồi bảo:
– Sao mợ cứ thở dài làm vậy, mà ít lâu nay mợ cứ buồn rũ ra thế. Mỗi lần tôi mua thứ gì cho mợ trang điểm, mợ cũng không vui là nghĩa làm sao? Thế mợ không muốn trang sức cho đẹp cho tôi yêu mợ à? Thế mợ không yêu tôi sao? Hay tôi đã làm điều gì khiến cho mợ buồn?
– Thiết tưởng chẳng cần phải nói, cậu cũng đã thừa biết bụng em, còn như cái tình cậu đối với em thì em dù ngu dại đến đâu cũng phải biết. Em biết cậu yêu em lắm chứ.
Mối sầu tích lũy bao lâu nay như đã chôn sâu vào tim gan mà một vài câu nói âu yếm của vợ không thổi bay đi được, Bác sĩ bèn nói:
– Thế sao lúc nào mợ cũng buồn? Mợ có biết tôi trông thấy mợ buồn, tôi đau đớn lắm không?
Như không dằn nổi nỗi lòng, Bác sĩ lại nói tiếp:
– Tôi khổ lắm! tôi khổ lắm! Tôi quý mợ, tôi yêu mợ, tôi thấy mợ cứ buồn rầu ủ rũ ra như thế mà không cách gì làm cho mợ vui vẻ với tôi được thật đau xót cho tôi biết là bao! Nếu mợ có yêu tôi được một phần tôi yêu mợ, thì mợ sẽ thấy biết nỗi đau đớn của tôi. Mà lạ sao mỗi lần, tôi đưa mợ đến chơi nhà chú Xuân là mợ lại buồn thêm, là ý nghĩa gì? Chú thím đều yêu quý mợ lắm, nâng niu như trứng như hoa. Cái gia tài mấy mươi vạn đã viết chúc thư để cả cho mợ. Mồi lần mợ đến chơi, chú thím săn đón, giữ cho được mợ ở lại ăn cơm mới bằng lòng. Tôi còn nhớ, năm ngoái mợ yếu, thím ngồi đầu giường trông nom, nâng giấc mợ thâu đêm suốt sáng mà chẳng biết mỏi mệt, tôi thiết tưởng cha mẹ vị tất đã thương con được đến thế. Mà sao, mỗi lần tôi rủ mợ đến thăm chú thím, mợ lại hình như miễn cưỡng mà đi. Hay chú thím đã làm gì mích lòng mợ? Trong tám năm giời nay, vợ chồng ta ăn ở với nhau, không một phút nào tôi không đem hết tấm lòng để yêu mợ, tôi thật dám nói quyết rằng chưa có một người chồng nào cư xử với vợ được như tôi. Tôi thấy mợ buồn, tôi đã tìm hết cách để giải buồn cho mợ, mong một ngày kia cái buồn ấy sẽ vì tấm lòng tôi yêu quý mợ mà tiêu tan đi, nhưng khổ thay mọi cách đều vô hiệu cả. Bấy lâu tôi vẫn cắn răng không dám hỏi duyên cớ vì đâu, nhưng ngày nay chẳng nhẽ thấy mợ cứ một ngày một khô héo đi mà đành khoanh tay ngồi nhìn hay sao? Hoặc giả mợ có điều gì ức uất vì cảnh ngộ mà không nói ra được chăng? hay có điều gì bí mật nó làm cho mợ đau xót âm thầm mà mợ còn dấu tôi, mợ cứ nói thực, tôi xin thề với mợ; nếu phải hi sinh cái đời tôi chăng nữa để lấy lại được sự yên vui cho mợ, tôi cũng vui lòng hi sinh ngay.
Bà Bác sĩ Tùng nghe chồng nói, cảm động, bèn ôm đầu chồng sẽ lấy tay vuốt tóc mà trả lời:
– Em chẳng có điều gì ức uất cả, cậu chẳng làm gì cho em buồn cả. Từ hôm em bắt đầu làm bạn với cậu, cái tối hôm ấy cậu còn nhớ không? Em còn nhớ lắm, em nhớ mãi. Tối hôm ấy cậu thề với em lúc nào cậu cũng sẽ là một người tình nhân rất âu yếm của em, lúc nào cậu cũng sẽ là một người anh cả che chở cho em. Từ bấy đến nay không một phút nào cậu đã xao nhãng cái trách nhiệm ấy, không một phút nào quên lời hứa ấy. Còn về phần em không một phút nào em không cảm ơn ông Nguyệt Lão đã se cho em được làm vợ cậu. Em thiết tưởng được người chồng như cậu, cái hạnh phúc một đời em thế, là đầy đủ lắm. Nhưng vì sao em vẫn buồn, em xin thú thực với cậu, em cũng không biết đích là nó phát sinh ra bởi đâu? Tự bao giờ? Em biết lắm, em biết em buồn thì cậu cũng không vui nào, cậu cũng đau khổ vì em. Em muốn dũ nó đi mà dũ không được. Em nhớ mang máng có lẽ em bắt đầu buồn từ khi cậu đưa em đến thăm người ban học của em là bà Phán Lộc. Em còn nhớ hôm ấy lắm. Hôm ấy, bà Phán Lộc nằm ở trên giường, thằng Minh, con Yến là hai đứa con bà quấn quít ở bên mình. Em còn nhớ thằng Minh nó thấy cậu lại khám bệnh cho mẹ nó, nó bảo:
– Ông Đốc đến xem bệnh cho me tôi đấy à? ông cố chữa cho khỏi ngay «lập tức» đi nhé, rồi tôi cho ông cái súng bắn ruồi của tôi «cừ» lắm cơ, bắn một phát mà chết được những hai con ruồi cơ.
Con Yến nhí nhéo nói thêm:
– Rồi tôi cũng cho ông con «búp bê» to sù của tôi nữa, tôi cho ông ăn cả kẹo nữa.
Cậu có biết cái súng bắn ruồi, miếng kẹo, con búp bê đối với con trẻ là thế nào không? Là vũ trụ, là thế giới của chúng đấy. Thế mà chúng chẳng tiếc, sẵn lòng đem biếu cậu, mong cậu chữa cho me chúng khỏi bệnh. Chúng mới một tí tuổi đầu mà đã hiếu thảo làm sao! Trông mới kháu khỉnh, ngộ nghĩnh dễ thương làm sao! Giọng nói thành thực, thấm thía như rót vào tai đã khêu gợi cái cảm tình mẫu tử nó còn ẩn hình náu bóng ở trong lòng em. Em trông chúng cười, nghe chúng nói, chạnh nghĩ phận mình hiếm hoi mà em ứa nước mắt. Cập đến lúc cậu lại khám bệnh cho bà Phán, chúng nó đứng cạnh, nhìn mẹ, im thin thit, như có ý hồi hộp, băn khoăn, lo sợ. Sau thấy cậu nói chỉ vài hôm nữa là khỏi, chúng mừng quýnh, múa lên:
– À me sắp khỏi rồi, me sắp khỏi rồi.
Rồi chúng nhẩy lên bá cổ cậu mà hôn. Nhưng có phải chúng hôn cậu đâu? Chúng nó hôn, hôn cái người nói mẹ chúng nó sắp khỏi đấy chứ. Chính vì chúng nó yêu mẹ chúng nó mà cám ơn ông thầy thuốc đã chữa khỏi bệnh cho mẹ chúng nó đấy. Nhưng chúng chưa đến tuổi biết dùng những câu cám ơn rườm rà mà vô vị như mình đâu, chúng chỉ hôn để thay lời. Những cái hôn ấy tiêu biểu cho sự biết ơn thành thực nó phát sinh ở trong trái tim băng tuyết của chúng mà ra. Em ngồi trông chúng chạy, nhẩy, đùa, nghịch mà em ngao ngán cho cái phận em. Em thấy thằng Minh nó gọi con Yến lại bảo:
– Me đến mai thì khỏi hẳn đấy ; rồi mẹ đi ra phố hàng Ngang mua lụa may áo cho mày đấy, rồi me đi «Gô đa» mua «cả» một cái tàu bay cho tao đấy. Cái súng bắn ruồi tao định đem cho ông Đốc, me phải mua một cái súng «cháy phá» đền cho tao cơ.
Rồi nó lôi em nó lại, bắt ngồi lên ghế, nó giả tảng làm ông thầy thuốc, cũng bắt mạch, cũng gõ xương, cũng nghe ngực. Không có cái khăn «sà vệt», nó lấy cái khăn bàn to tướng choàng lên lưng em nó, rồi nó áp má vào ngực nghe ngóng, hệt như cậu khám bệnh cho bà Phán Lộc. Nó lại bắt em nó lè lưỡi cho nó xem, rồi nó giơ ngón tay trỏ lên gần mồm nó, khua khuẩy, làm bộ dọa dọa lắp bắp nói gì em chẳng nghe rõ, nhưng chắc câu nói của nó thú vị lắm nên em nó mới cười sằng sặc. Ôi! cái cảnh tượng mới nên thơ!
Ông Hóa-công mới khéo vờn nên bức tranh tuyệt xảo! Em chẳng biết cảnh thần tiên ra thế nào, nhưng cũng thần tiên đến thế là cùng. Từ đấy em lại nhà chú thím trông thấy chú thím già cả, cô đơn, hai ông bà cứ ro ró ngồi nhìn nhau im thin thít nên em thương mà em buồn, em không muốn mục kích cảnh thương tâm ấy, nên em không muốn lại chơi chứ có phải em không biết lòng chú thím thương yêu em đâu. Cái cảnh cô độc không con trong khi tuổi già mới não nùng bi ai quá đỗi! Em đem sánh cái hoàn cảnh vợ chồng bà phán Lộc với cái hoàn cảnh của chú thím thì tuy vợ chồng bà ấy có nghèo hơn nhưng sung sướng hơn chú thím nhiều lắm, gấp mây có những kho tiền vựa thóc như chú thím. Em lại chạnh lòng nghĩ đến cảnh vợ chồng ta lúc trở về già thì sẽ ra làm sao? Có lẽ cũng phải chịu một cảnh hiu quạnh, ai oán như chú thím mà thôi. Vì thế mà em lo, mà em buồn. Nếu giời cho em một đứa con thì dù có bắt phải đem cái gia tài của chú thím để lại cho em mà đổi lấy, em cũng xin vui lòng mà đổi ngay lập tức.
– Chú thím hiếm hoi là số giời đấy chứ.
– Nếu cậu nói thế thì có phải giời bắt chú thím phải khổ sở không?
– Giời cho chú thím giầu có, lại bắt chú thím không con, đó cũng là một lẽ thừa trừ, suy đi bì lại cũng thế thôi.
– Không, không, tiền của mà đem so sánh với con cái làm sao được, một đằng sướng mà «sướng khổ», một đằng khổ mà «khổ sướng». Em thiết nghĩ thà giời bắt nghèo nàn mà cho đông đàn còn sung sướng gấp mấy cho giàu có, mà bắt phải hiếm hoi. Giá vợ chồng mình mà có được một mụn con thì…
– Vợ chồng mình còn trẻ trung đã lo gì…?
– Cậu bảo không lo à, em với cậu lấy nhau tám năm giời nay, đương lúc khí huyết sung túc mà còn chả sinh đẻ, đến sau mỗi tuổi mỗi già, hòng gì?!
– Có lẽ tại mợ cứ buồn rầu, nên khí huyết suy kém mà ra thế đấy, mợ vui vẻ đi, chẳng chóng thì chầy rồi cũng sẽ được bế con.
– Không có lẽ, trước kia em khỏe mạnh biết bao, vui vẻ biết hao, em mới buồn ít lâu nay đấy chứ, có lẽ tại cậu trước kia chơi bời lắm, mắc bệnh tật mà sinh ra thế chăng. Không phải em trách móc gì cậu đâu, đàn ông lúc trẻ trung ai mà chẳng chơi bời, nhưng nếu có bệnh thì phải chữa cho khỏi đi, cho tuyệt… đi, nếu cậu không chữa cho cậu khỏi được thì cái bằng Y khoa bác sĩ chuyên môn… của cậu dùng để làm gì? ích cho ai?
– Tôi biết chắc bây giờ tôi không có bệnh tật gì cả. Tôi xin lấy cái danh dự một ông thầy thuốc mà thề với mợ như thế.
– Thế tại làm sao em không sinh nở gì? Tại làm sao? Hay là giời bắt em phải hiếm hoi. Cậu có biết em buồn mà chết đi được không. Mỗi khi cậu đi làm vắng, em ở nhà một mình, hết đi, lại đứng, hết đứng, lại ngồi, thui thủi một mình. Cái nhà này rộng rãi quá! sạch sẽ quá! lộng lẫy quá! lạnh lẽo quá! Em muốn cho nó chật hẹp, đơn sơ, bừa bãi, ầm ỹ như nhà bà phán Lộc. Em muốn cho trong nhà này có một đứa trẻ nó đùa nghịch, nó kêu gào, nó vòi quấy, nó đập phá, nó bầy biện đồ chơi bừa bãi ra đây để cho em dỗ dành nó, để cho em nưng niu nó, để cho em hầu hạ nó, để cho em được nghe tiếng kêu gào của nó, để cho em được trông nét mặt hồng hào vui vẻ của nó. Cậu ơi, cái tủ to lớn kia, bộ sa-lông đẹp đẽ này có giúp gì cho sự lạc thú của vợ chồng mình đâu? Trong nhà này phải có một quả tim «nhỏ xíu» nó thương yêu vợ chồng ta cũng như thằng Minh con Yến nó thương yêu mẹ nó thì em mới hết buồn được, em mới biết sống làm vui được. Cậu thấy em buồn rầu, cậu ép em đi nhẩy đầm, ép em học đánh quần, học đánh ping-pong, cậu đưa em đi Đồ-sơn, Tam-đảo, đi vãng cảnh các nơi danh lam thắng tích, em phải chiều lòng cậu mà nghe theo đó thôi, chứ em chẳng thấy gì là thú cá, chẳng biết gì vui cả. Nếu có một mụn con thì dù có phải ngồi một xó mà bồng bế nó, mà tắm rửa cho nó, mà khâu quần, vá áo cho nó, săn sóc hầu hạ nó, dù có phải đói rét em cũng vui lòng mà chịu. Giá dụ ngay lúc này đây, đang lúc cậu ôm em, yêu quý em như thế này, mà có một đứa con cưng của chúng ta nó chạy nhẩy đùa nghịch ở trước mặt, nó bi ba bi bô, gọi em, gọi cậu ; cậu trông thấy nó, cậu yêu nó vì nó là máu mủ của em, cậu yêu em vì em là người mẹ của nó, em lại càng yêu cậu vì nhờ cậu mà em đã được cái sung sướng là mẹ một đứa con kháu khỉnh như thế. Ví được thế, có phải sự lạc thú của vợ chồng ta đã đầy đủ rồi không. Lúc ấy, giá ông giời già độc địa có ném em vào thành sầu, biển thẳm em dám chắc em cũng không biết buồn là gì, mà có lẽ cậu cũng thế. Giá dụ đấng Cao-siêu lại quá thương vợ chồng ta mà cho được hai mụn con, một giai một gái chẳng hạn, em sẽ đặt tên chúng nó là thằng Loan, con Phượng, giá dụ lúc vợ chồng mình đang ngồi trên cái pan này mà thằng Loan con Phương yêu quý của chúng mình nó múa mênh, nhẩy nhót ở chung quanh thì vui sướng biết bao. Giá dụ chúng nó chòng nhau, đánh nhau rồi khóc ầm ỹ, vợ chồng mình vội vã chạy lại can, cậu ôm lấy con Phượng, em bế lấy thằng Loan, rồi chúng mình thi nhau dỗ dành cho chúng nó nin, rồi chúng mình họp nhau lại phân xử cho chúng nó, rồi chúng mình mắng yêu chúng nó, rồi cậu giả vờ làm ra mặt nghiêm nghị giảng luân lý cho chúng nghe. Em dám đoan với cậu, nếu có phải xử những cái kiện thú vị như thế, em sẽ là một vị quan Tòa giỏi, không thiên tư đâu.
Nói đến đấy, bà Bác sĩ thở dài. Cái thực tế lạnh lẽo bao bọc chung quanh mình bà như đã đánh tan cái mơ màng thần tiên ấm áp nhưng hão huyền mà bà hàng ngày mong ước, bà như có vẻ tiếc rẻ mà nói tiếp:
– Một mụn còn chửa có, lấy đâu được hai mà hòng kiện với cáo, mà hòng ôm Loan bế Phượng!
Bà lại ôm chặt lấy chồng mà rền rĩ:
– Cậu ơi, sao giời lại không cho vợ chồng mình một đứa con để yêu thương nó nhỉ? Sao giời lại bắt vợ chồng mình phải chịu một cảnh hiu quạnh, buồn rầu như thế này nhỉ?
Hai hàng nước mắt nó là hai dòng máu của trái tim những kẻ phải đeo một cái đời cô độc buồn tẻ, một cái đời không hậu vận, không hi vọng cứ cuồn cuộn mà tuôn ra…
Nghe những lời nói ấm áp thấm thía nó phát lộ ra ở cõi lòng một người từ mẫu, trước cái tính «giản dị» của một người vợ hiền chỉ cầu nguyện có một mụn con để mà yêu, để cầu lấy vui mà sống, nghe những tiếng gọi của một trái tim trong sạch nó đang sôi nổi về những lẽ chính đáng, êm đềm, thiết tha cho sự sống thần tiên ở đời, đứng trước một người đàn bà chí nhân, chí hiền như thế, Bác sĩ Tùng như thấy mình kém hèn khốn nạn, kém hèn vì không có một cái nguồn đạo đức xán lạn như thế, khốn nạn về cái dĩ vãng ích kỷ chỉ biết có cái thú tục tửu của lòng dục đê hèn. Bác sĩ thấy mình xấu xa dơ dáng không dám nhìn thẳng vào mặt vợ dường như xấu hổ, cái xấu hổ của một kẻ hèn mạt đứng trước một người có những đức tính thanh cao hơn mình. Lương tâm đang mờ ám, đang say mê như vùng dậy, sáng sủa, sáng sủa bởi cái ánh sáng đạo đức của người vợ hiền nó chiếu vào. Bác sĩ thấy lương tâm cắn rứt, nặng chĩu một tấm lòng hối hận, đau đớn, mà nỗi đau đớn sinh ra bởi những điều hối hận ấy chỉ có một cách là thú hết tội tình mới mong giảm bớt đi được, mới mong xứng đáng được một đôi phần với tấm lòng băng tuyết của con người ngọc ngà ngồi cạnh. Bác sĩ bèn đứng dậy, nắm chặt lấy tay vợ mà nói:
– Em Lan, nghe em nói, anh mới biết, anh là một thằng khốn nạn, không đáng sánh với em một chút nào cả. Em nghe, nghe anh nói cho hết, anh xin thú thực hết tội lỗi cùng em. Anh là một người tình nhân đê hèn, một người cha mạt kiếp. Anh đã đánh lừa một người con gái còn dại dột, dại dột vì đã quá yêu một thằng khốn nạn như anh, anh có con mà anh đã bỏ con, anh không nhìn nhận gì đến…
– À thế ra…
– Yên, em cứ để yên anh nói hết cho em nghe. Trước khi anh chưa sang Tây, còn đang học ở Cao-đẳng, anh có dan díu với một người con gái mà cái địa vị trong xã hội lại thấp hơn cái địa vị của anh; người ấy đã quá nghe lời đường mật đem giao phó một đời trinh bạch cho anh. Cập đến lúc có mang được bốn tháng, anh bỏ, anh bỏ chẳng đoái hoài gì đến nữa, đứa con kia lúc đẻ ra, anh cũng chẳng nhìn nhận, bù đắp gì cả.
– Thế bây giờ mẹ con người ta ở đâu, sống hay chết?.
– Khi anh ở Tây về, nghe bạn bè nói chuyện người ấy đã chết, người ấy vì buồn rầu mà chết, chết vì anh.
– Còn đứa con?
– Đứa con thì lúc ấy chưa chết, nhưng đã chín năm nay anh cũng chẳng biết nó ở đâu, sống hay chết.
– Thế từ bấy đến nay, cậu cũng không dò la tin tức gì về nó cả à?
– Không.
– Thế sao cậu không nói chuyện với em.
– Anh sở dĩ không dám nói là vì anh không muốn đem những việc đê hèn ấy làm cho lạnh nhạt cuộc tình duyên đương đầm ấm của đôi ta.
Bà Bác sĩ Tùng nghe đến đấy giận quá, vùng đứng dậy, người run lẩy bẩy, vẻ thất vọng đau đớn hiện ra nét mặt, bà nói – câu nói như ở trong tâm hồn nó bay ra:
– Cậu! Cậu! Cậu! Cậu nhẫn tâm thật, cậu sánh vai kề má với em trong tám năm giời nay, một việc bí mật ghê gớm như thế không nói cho em biết, mà cậu bảo cậu yêu em! Cậu không dám nói với em là vì cậu không tin lòng em, cậu không tin em là vì cậu không biết rõ em là hạng người thế nào. Cậu đã không tin em, không hiểu em mà cậu dám bảo là cậu yêu em, mà cậu cho cuộc tình duyên đôi ta là đầm ấm. Ôi! Cậu chỉ là một quân nói dối. Cậu dối cậu, cậu dối em. Cậu thấy em buồn, cậu ép em đi xem chớp bóng, đi nhẩy đầm, cậu mua các đồ trang sức cho em. Ôi, cậu không biết em! Em có phải là hạng người chỉ đem cái mặt ra làm trò hề cho hộp phấn thỏi son đâu! Em có phải là hạng người chỉ vác cái mặt nạ trơ trẽn ấy ra làm trò vui cho thiên hạ đâu? Thân em có phải là cái giá áo chỉ để cho người ta treo những lụa Bombay, nhiễu Thượng-hải lên đâu! Em có phải là con «chó đói» của nhà nhẩy đầm, rạp chớp bóng đâu? Thân thể em có phải một thứ «đồ chơi» để cậu đem tô điểm cho thật đẹp rồi cậu ngồi cậu nhìn, cậu ngắm cho hả cái lòng dục đê hèn của cậu đâu? Không, không em chỉ là một người «đàn bà», lấy chồng để yêu chồng, mong có con để yêu con. Em chỉ biết có một việc yêu chồng, yêu con là cái lạc thú đệ nhất ở trên đời mà thôi. Ổi! có lẽ em chỉ là một con ngu ngốc, một con «nhà quê», nhưng giời đã sinh ra như thế, phó cho những đức tính như thế đấy, em biết làm sao…?
Cậu có biết em yêu cậu thế nào không? Em yêu cậu mà em yêu lây đến hết cả «mọi cái» nó dính dấp vào đời cậu, em thương đến cả đứa con «bỏ rơi» kia nó là máu mủ của cậu nữa. Ôi! cậu! cậu! cậu là một con người nhẫn tâm quá! Cậu đem nỗi hàm oan gieo cho người chết, cậu đem nỗi nhục nhằn buộc cho người sống.
Bác sĩ Tùng nghe vợ nói, tưởng chừng như đương đứng trước mặt một vị thần «bác ái» đang lấy tấm lòng bác ái kia mà xử tội mình, mà cảnh tỉnh cho mình, Bác sĩ bèn quỳ xuống, nước mắt ràn rụa, ngửng mặt lên trông vợ mà khẩn cầu:
– Em Lan, xin em yêu anh, thương anh mà tha tội cho anh.
-Tha tội cho cậu à! Em không có quyền. Chỉ có người bạc mệnh cùng đứa con bơ vơ kia có thể tha thứ cho cậu mà thôi. Ôi! Yêu thương cậu, cậu có lấy cái chân chính ái tình mà yêu thương em đâu? Nhưng em cũng chẳng vì thế mà không yêu thương cậu được. Ngày nào mà em dứt được cái lòng yêu thương cậu là ngày em đã phải từ giã cõi đời này vậy. Nhưng đau đớn, xót xa, thảm khốc như thế này, cậu bảo em sống làm sao được. Em dựa vào nguồn lạc thú gì để sống?! Sống, thấy cậu là một kẻ tội lỗi mà không có cách gì gột rửa cho cậu được, thì phỏng sống làm sao?
Bà nói đến đấy, ruột gan bà như bào như xé, nỗi xót xa đau đớn nó đang sôi nổi ở chốn bể lòng vùng đưa lên chẹn lấy họng, bà muốn nói mà không sao nói được nữa, chỉ ôm chặt lấy chồng mà khóc nức nở. Bác sĩ cũng chỉ khóc mà không biết nói làm sao.
Một lúc lâu, bà lại bảo với chồng:
– Cậu có muốn cho em sống để yêu cậu không?
Bác sĩ chỉ gật đầu mà không nói.
– Thế thì cậu phải cố tìm cho thấy đứa con của cậu. Một cái sức bí mật thiêng liêng, có lẽ là cái hồn anh linh của mẹ nó bảo cho em biết: nó chưa chết đâu, nó bây giờ đang bơ vơ khốn khổ, nó bây giờ đang phải chịu những nỗi nhục nhằn, điêu đứng mà lòng ích kỷ khốn nạn của cậu đã bắt nó phải mang. Cậu phải cố tìm lấy nó đem về đây cho em nâng niu nó, cho em yêu quý nó, để săn sóc lấy nó, để đùm bọc lấy nó, họa chăng con người bạc mệnh hàm oan ở nơi chín suối kia mới hài lòng mà tha thứ cho cậu được, họa chăng giời mới ngoảnh lại thương đến em mà cho em vui thú với cậu được. Phải có tấm lòng nó thương yêu em thì em mới sống mà thương yêu cậu được, có thế thì em mới sống mà ăn đời ở kiếp với cậu được… Cậu đừng sợ em ghẻ lạnh đâu? Không, không.
Nói đến đấy, bà sẽ nhắm mắt lại, nói tiếp:
– Ngay lúc này, em tưởng chừng như nó đã bước chân vào đây. Nó rách rưới, gầy còm lắm. Em sẽ lấy máu thịt của em bù đắp vào cho nó, em sẽ đem bán hết những vàng, ngọc, kim cương vô vị này mà may mặc cho nó, em sẽ lấy cái tình của mẹ nó yêu nó mà thương lấy nó. Em sẽ cố gầy dựng cho nó một cái tương lai rực rỡ. Em sẽ yên trí nó là đứa con em đẻ ra mà nó cũng sẽ coi em như mẹ đẻ của nó vậy. Cậu oi, cậu yêu em, em yêu cậu, chưa đủ đâu, phải có một cái giây tình-ái thứ ba nó kết chặt giải đồng tâm của đôi ta cho đến lúc đầu bạc răng long. Phải có một đứa con để nó yêu chúng ta cũng như chúng ta đã yêu nhau vậy. Phải có một đứa con để khi chúng ta già yếu nó sẽ lấy cái tình «lúc nào cũng trẻ trung» của nó mà yêu chúng ta. Cái tình vợ chồng yêu nhau cũng có ngày «già» đi, «cỗi» lại chứ cái tình con yêu cha mẹ, cái tình cha mẹ yêu con không bao giờ «già» đâu cậu ạ. Bây giờ, bây giờ cậu đã hiểu tại làm sao em cầu mong có mụn con chưa?