← Quay lại trang sách

Chương Không Đánh Số

Tôi xuống bếp lấy dao thớt để làm cá dưa. Ông tôi rất thích ăn chả cá. Tôi sang nhà ông Tư Đặc mượn chày, còn cối, thì ông tôi đã khoét hẳn vào một tảng đá rất to liền khối, nhô ra cạnh bể nước. Đây là phần nổi của một quả núi đá còn chìm trong lòng đất. Chả nhà ai có cái cối đá lạ lùng và chắc chắn đến như vậy.

Dạo này, ông tôi và bố mẹ tôi đều đi làm miết, lúc nào cũng vội vàng, bận rộn. Tôi chính thức trở thành người nội trợ. Tôi học và làm bài vào các buổi tối. Còn ban sáng thì chợ búa, cơm nước. Mẹ tôi bảo: “Con trai cũng có thể nấu ăn khéo léo và ngon lành được như con gái”.

Những hôm rỗi rãi, lại vào dịp nước rút, tôi ra bờ biển thuốn cá nhệch và bắt cua. Mẹ tôi rất mê món cá nhệch kho khô với riềng, còn bố tôi lại thích món cua xé thịt nhỏ, phi hành mỡ, rồi nấu riêu với me, hoặc cà chua, bên cạnh bát riêu có thêm một vài củ hành tươi bóc vỏ, với ít ngọn húng quế.

Tôi mang chày về nhà và bắt đầu cho các khoanh cá dưa vào cối giã. Chuyện của ông tôi và ông Tư, tôi nghe không được đến đầu đến đũa. Tôi cũng không có ý định nghe, nhưng khốn nỗi, ông tôi nói to quá. Hình như hai ông đã tranh cãi nhau về một việc gì.

- Không lọt lỗ tai được - Ông tôi nói - Chính tôi đây này, đã bốn mươi nhăm năm cầm búa, vậy mà tự tay tôi, chính tay tôi, tôi đã gò sai quy cách một mảnh tôn lớn, ghép ở đáy phà bơm. Thế là ông bảo làm sao? Đến lúc tôi kiểm tra mối hàn của bọn thợ trẻ, tôi mới thấy điều đó. Khổ cái là nó lại ở đáy phà. Đáy phà.

- Phòng kỹ thuật chắc phải kiểm tra, rồi mới cho hàn chứ? - Ông Tư hỏi.

- Mình kiểm tra mình chứ còn phòng nào. Tôi đã bảo kỹ sư trưởng: "Đập mối hàn ra, để tôi làm lại. Tôi không hưởng lương".

- Anh ta bảo sao?

- Chẳng bảo sao cả. Cứ cầm tay tôi mà lắc tít lên.

Ông Tư cười khặc khặc.

- Tôi thật ngượng với cái Thủy. Nó mới vào nghề hàn, vậy mà nó hàn thế nào, ông có biết không? Tôi đã quai vào mối hàn của nó đến năm nhát búa cật lực, tuyệt nhiên không có một vết rạn. Tiếng búa nghe trong như tiếng khánh bạc. Bong lớp nhũ ra rồi, đường hàn mới đẹp làm sao. Chúng xếp lên nhau như vảy cá chép, nét mềm và dịu lắm. Đúng là đường hàn của con gái. Thử hỏi thời Tây, có được mấy thợ hàn giỏi đến như thế...

Hình như câu nói của ông, chạm vào lòng tự ái của ông Tư Đặc, hay ít ra là tôi đoán thế. Từ lúc ấy, tôi không thấy ông Tư nói thêm điều gì.

Lát sau, ông Tư đi ra ngoài sân, đưa chiếc gậy trúc khua khua trên đầu, áng chừng đoán xem chiều cao của vòm lá cây giâu gia. Cây giâu gia độ này đang vào mùa hoa, màu hoa trông mờ mờ trắng như màu khói nhạt, trên vòm lá xanh mơn mởn, mỡ màng. Ông đứng lặng, trang nghiêm và kính cẩn đến mức buồn cười. Hai cánh mũi ông nở rộng ra, phập phồng, vết sẹo ở hố mắt giật giật, gò má thoảng một nét rung rinh mơ hồ. Sợi râu dài phơ phất.

Đúng lúc ấy, từ công trường ẩm ướt hơi mưa, vọng lại một loạt tiếng nổ âm và rền... Ông Tư lẩm nhẩm không biết những câu gì, rồi chép chép miệng. Tôi vội vàng đứng dậy, đưa tận tay ông chén nước trà nóng, hãm đặc. Ông cười, lệch hẳn một bên miệng, nụ cười mừng rỡ mà vẫn khô héo thế nào, tôi không hiểu nổi.

- Cháu ngoan lắm, ngoan lắm! - Ông xuýt xoa khen, rồi đưa chén nước lên miệng, dè dặt nhấp từng tí một, như người thưởng thức vị trà chứ không phải uống trà.

- Tiếng nổ khá đấy chứ? - Ông tôi từ trong nhà nói vọng ra, giọng vẫn hồ hởi - Ông có đoán được bao nhiêu tấn thuốc nổ không? Mười sáu tấn đấy. Tất cả đều do bọn trẻ làm cả. Ngày xưa, ông cho nổ bao nhiêu tấn thuốc nổ một lần. Hả?

-...

- Có dám cho nổ vào giữa lúc trời đang mưa rất to không? Hả?

- Ông cứ làm như tôi ghen ghét gì bọn thợ trẻ không bằng - Giọng ông Tư nhỏ nhẻ, từ tốn, lại có một chút gì như sự xót xa. - Ai làm được cái gì, tôi đều mừng cả. Tôi không biết thì tôi mới hỏi. Mắt mũi tôi thế này...

Ông Tư hự hự trong cổ, không ra nói, cũng chẳng ra cười, rồi lặng lẽ khua gậy về nhà.

Còn ông tôi thì đi vào gian buồng xép. Tôi nghe thấy tiếng đảo hòm lục cục. Tiếng búa đinh, lắc-lê, ê-cu chạm nhau, nghe khô và nặng. Nếu những dụng cụ ấy cũng có cảm giác, thì chúng sẽ rất đau đớn, vì sự va chạm xáo trộn liên hồi của ông.

Ông lấy thêm đồ nghề để đi làm. Dường như ông gò sai quy cách một tấm tôn, là tại chiếc búa ông dùng không quen vậy. Ấy là tôi nghĩ thế.