← Quay lại trang sách

Chương Tiếp Không Đánh Số

Một hôm, anh Tĩnh tôi ăn cơm chiều ở nhà. Mặc dù vô ý nhai cả quả ớt lẫn trong rau ghém, anh vẫn phải khen món riêu cua của tôi là ngon.

Lúc ngồi uống nước, bỗng nhiên bố tôi hỏi:

- Tuần này anh chở bùn hay chở đất đá?

- Con chở bùn.

- Không biết tại máy xúc hay tại các anh, mà xe chở bùn nào cũng thấy rất vơi. Chở vơi thế, thì đến bao giờ mới hết bùn dưới lòng moong, để lấy than và đặt phà bơm được.

- Đầy hay vơi không phải tại chúng con đâu.

- Tại máy xúc à?

- Không phải, tại mẹ con đấy!

Ông tôi đang xỉa răng, nghe thế, liền quát:

- Láo! Tại sao mày chở vơi lại đổ cho mẹ mày. Không lọt lỗ tai được.

Anh tôi đỏ mặt, lúng túng đáp:

- Cháu nói vui thế, vì mẹ cháu làm đường. Mà đường từ đáy moong lên xoáy trôn ốc, độ dốc lại lớn. Ông tính, bùn thì loãng, cứ theo độ dốc của thùng xe, mà chảy ra ngoài, thành ra lên đến đầu đường, bùn chỉ còn được một nửa.

Ông tôi bảo:

- Mai tao thử ngồi xe với mày xem sao. Nếu mày ăn bớt bùn, cho nhanh chuyến, tao sẽ nện cho một cái lắc-lê.

- Vâng, cháu mời ông.

Lát sau, bố tôi hỏi:

- Chị Yến vẫy đầu đường ở đâu?

- Đầu tầng hai trăm tám lăm ạ.

- Anh cũng đổ bùn đất ở đấy à?

- Vâng.

Bố tôi im lặng. Ông tôi độp luôn:

- Thế thì nó tính cho mày, cứ một xe thành hai...

Anh tôi đỏ mặt:

- Ông cứ nói đùa. Ở đầu đường, đâu phải chỉ có mình cô ấy, mà có phải ngày nào, cô ấy cũng có mặt cả ba ca.

Ông tôi cười khà khà. Tiếng cười rất hồ hởi, sảng khoái. Còn anh tôi thì băn khoăn ra mặt. Chắc anh không hiểu vì sao, bố lại bất ngờ hỏi thế, hay bố có điều gì không hài lòng về anh. Anh gãi gáy một lúc rồi hỏi:

- Bố nói thực cho con biết... Hay bố nghi ngờ gì?...

- Nếu nghi ngờ gì, bố đã nói ngay. Danh dự của người công nhân là sự trung thực. Ấy là bố nói chung như thế, chứ không ám chỉ gì con. Bố đang lo làm sao sớm lấy được than ở dưới đáy moong và đặt phà bơm vào độ sâu đã quy định...