Chương Không Đánh Số
Chiều ấy, những người thợ mỏ đã đưa ông tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng. Tôi vẫn còn nhớ, chiếc quan tài sơn son của ông, từ từ trôi dưới những cành thông, mà nõn nhú lên như nến. Hàng ngàn cây thông đã thắp lên hàng vạn ngọn nến, trang trọng và trầm tĩnh. Trên mặt quan tài, ai đã đặt lên chiếc búa quen thuộc của ông, đầu búa hơi tõe ra, cán búa hơi lõm vào, đen bóng như sừng. Gió biển thổi vào hàng thông miên man.
Khi quan tài hiện ra ở quãng đồi trọc, tôi thấy đoàn người bị tách ra làm đôi, ở giữa là một khoảng trống khá rộng, trong khoảng rộng ấy, chỉ có một người, người ấy vừa đi, vừa khua cây gậy trúc...
Tôi vẫn còn nhớ lời điếu vô cùng ngắn gọn của giám đốc mỏ. Giữa hàng trăm người đứng vây quanh linh cữu ông tôi, giám đốc trân trọng đọc, giọng nghẹn ngào mà vẫn mãnh liệt, thôi thúc.
- Đây là một người thợ thực sự! Ông đã đổ đến giọt mồ hôi cuối cùng cho sự nghiệp của giai cấp công nhân!
Nếu nghe được những lời ấy, tôi tin là ông tôi sẽ rất vui lòng...
Viết tại mỏ Cọc Sáu
từ 22 - 10 đến 3 - 11 - 1977