← Quay lại trang sách

Chương 9 PHÀ BƠM ĐÃ NỔI RỒI –-MỘT NGƯỜI THỢ THỰC SỰ

Một việc bất ngờ, không ai lường trước, đã xảy ra.

Bây giờ, mỗi khi tiếng chuông điện thoại đột ngột đổ hồi dài, tôi vẫn còn giật mình.

Hôm ấy, vào khoảng gần mười hai giờ trưa, tôi đang ngồi ăn cơm chuẩn bị đi học, thì tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc của bố tôi, đổ những hồi dài gấp gáp.

Tôi chợt nghĩ: Bố tôi lên bộ Điện và Than, duyệt kế hoạch mở rộng tầng bè. Phà bơm hoàn thành, mỏ sẽ xuống sâu bảy mươi lăm mét dưới mực nước biển. Ông tôi, mẹ tôi và anh chị tôi đều đi làm. Ai đó còn gọi dây nói về nhà tôi làm gì? Tôi cầm ống nghe trong lòng cảm thấy vui vui. Tôi không nhận ra người nói đầu dây đằng kia là ai.

- Vâng, vâng... Cháu là Tịnh đây... Kiều Quang Tịnh. Cháu là em anh Tĩnh, con bố Tính, cháu ông Tình...

- Ờ... Biết rồi! Biết rồi! Biết rồi! (Giọng nói trong dây nghe không được tự nhiên lắm) Có mình cháu ở nhà thôi à?

- Vâng.

- Cháu đang làm gì đấy?

- Lùa đàn trâu trắng vào hang đá.

- Ơ... Cái gì? Sao lại trâu trắng với hang đá?

Im lặng mấy giây. Rồi có tiếng nói:

- Này! Cháu lên bệnh viện ngay, được không?

Tôi sững lại, sửng sốt:

- Nhưng làm sao lại phải lên bệnh viện ạ? Ai làm sao ạ?

- Không, không có gì đáng ngại đâu. Ông cháu bị cảm đấy. Cảm kha khá nặng đấy. Công trường đã đánh xe chở ông về bệnh viện mỏ. Cháu lên ngay nhé.

Tôi vội bỏ ống nói xuống, rồi mới nhớ ra rằng, đáng lẽ mình phải hỏi thêm một vài điều nữa. Ví như ông tôi khỏe thế, làm sao lại có thể bị cảm được. Ví như ông tôi đêm qua còn ngủ ở nhà cơ mà, sáng nay còn quát tháo om sòm ở nhà cơ mà... Nhưng tôi lại thấy ngay là, tất cả đều không cần thiết nữa. Phải lên ngay xem sao.

Tôi cứ để nguyên bát cơm đang ăn dở trên ghế, vội vàng khép cửa, rồi hớt hải đi ngay. Tôi ghé qua nhà Cường, nhờ nó xin phép thầy giáo cho tôi được nghỉ học một buổi.

Bệnh viện mỏ đặt trên vạt đồi thông non sát biển. Nõn thông nhú lên trông như nến, và tôi kinh ngạc nhận ra, cả dải đồi bệnh viện này, hàng ngàn cây thông non đã thắp nên hàng vạn ngọn nến, trang trọng và trầm tĩnh. Gió miên man.

Kỹ sư trưởng cơ điện vẫy tôi lại, vẻ mặt băn khoăn. Chú nói với cô y sĩ trực điều gì đó, cô y sĩ vội đi ngay.

Tôi hỏi chú:

- Ông cháu nằm ở phòng nào ạ?

- Y.224. Bây giờ hãy để ông cháu nghỉ.

- Bệnh ông cháu thế nào?

- Cũng gay đấy. Ông cháu vừa qua một cơn vật vã, ghê gớm. Bây giờ, ông nằm yên rồi. Nếu ông ngủ được thì tốt. Tí nữa cháu hãy vào.

- Ông cháu bị... từ lúc nào?

- Ông cháu đang gò ống thép để nối vào khớp cầu ngang cho cô Thủy hàn, thì tự nhiên gục xuống.

- Ông cháu khỏe lắm. Có ốm đau bao giờ đâu. Sáng nay, ông cháu còn quát cháu ở nhà...

- Thế... Đã cho mời cả bác sĩ từ trên tỉnh về…

Kỹ sư trưởng quay ra hỏi một bác sĩ đang đi về phía chúng tôi:

- Ông cụ đỡ chưa? Triển vọng thế nào, hả bác?

- Tôi đã khám và cho điều trị. Tình hình có lẽ gay đấy.

Tôi xin phép được vào thăm ông ngay. Thấy tôi vào, ông nhỏm dậy, ánh mắt sáng lên. Tôi hơi chột dạ. Rồi ông ngả cái đầu đốm bạc, quá nặng nề xuống gối. Ông kéo tôi vào lòng.

- Ông ơi!...

Tôi gọi, nhưng sau đó không biết nói gì. Sống mũi tôi tự nhiên cay xè như ăn phải hành sống. Tôi chỉ muốn khóc.

- Cháu sờ vào bàn tay của ông đi...

Tôi nâng bàn tay cứng như sắt của ông. Da lòng bàn tay trắng mốc, ram ráp như vảy cá, rất khô và nóng rừng rực.

- Cháu thấy nó... nó thế nào? - Giọng ông đứt quãng và tôi thấy ông thở gấp - Đấy, của cải của ông, trí khôn của ông. Hai bàn tay ấy mà...

Ông ngoẹo đầu đi như để nhìn tôi cho dễ hơn. Cái nhìn của ông đăm đắm, tha thiết, mà vẫn thoáng có cái gì khác lạ.

- Cháu có hiểu không? Cháu phải học cho giỏi nhé, để rồi làm một người thợ thực sự...

Chữ "thực sự", ông hay dùng để chỉ những người mà ông yêu mến, kính phục về đức độ và tài năng.

- Một người thợ thực sự, cháu có hiểu không? - Ông tôi im lặng một lúc - Rồi cháu sẽ khôn lớn. Hai bàn tay làm lụng của cháu sẽ dạy cháu hết thảy mọi điều...

Chập tối thì anh chị tôi cùng ông bà Tư đến thăm. Mẹ tôi bước vào phòng muộn hơn. Trông thấy ông hốc hác hẳn đi, mẹ tôi bật khóc. Ông muốn làm một cử chỉ gì đó để an ủi mẹ tôi, nhưng tay ông không giơ cao lên được nữa. Ông bảo:

- Đừng khóc, con à... Bố không làm sao đâu. Bố thằng Tĩnh chưa về à?... Đừng đánh điện cho nó. Việc nó đi là việc trọng. Đừng...

Cô y sĩ đến thăm và tiêm cho ông, ép ông uống sữa. Ông hỏi:

- Kỹ sư trưởng đi chưa? Việc đang gấp mà.

- Đi rồi ạ.

Ông gật đầu.

- Cô làm ơn xoay giường hộ tôi... Tôi muốn nhìn ra cửa sổ... phía này... - Ông khẩn khoản nói.

Đêm ấy, hai mẹ con tôi thay nhau ngồi quạt cho ông. Còn ông thì nằm kê đầu trên hai chiếc gối cao, vừa thở vừa nhìn vào quầng sáng rừng rực của công trường, qua khung cửa sổ. Ông cứ nhìn như thế, không nói gì thêm. Có lúc, tôi tưởng như ông đã ngủ. Nhưng không, ông vẫn thức. Không hiểu ông nghĩ gì. Mắt ông mở to, tha thiết và dữ tợn.

Tôi không còn cảm giác gì về thời gian. Không biết chừng mấy giờ? Ông bảo tôi:

- Cháu ra ngoài lấy hòn sỏi chèn vào cánh cửa sổ cho ông. Không tí nữa có gió, là nó lại khép vào đấy...

Chắc là ông đã nói với mẹ tôi điều gì đó khi bảo tôi ra ngoài. Lúc vào phòng, tôi thấy mẹ tôi nước mắt lã chã:

- Bố ơi, bố lẫn mất rồi!

Ông khẽ lắc đầu:

- Không, con ạ, bố không lẫn đâu!... Bố nhặt được thằng Tính ở chợ Sắt. Bây giờ... Bố như vẫn còn trông thấy nó, mới lên ba tuổi, đứng khóc ở góc chợ... Tiếng khóc chỉ còn khàn khàn không ra hơi... Rồi mẹ các con mất sớm... Mẹ con thương thằng Tính lắm, dặn bố không được nói với ai... Bố xin lỗi mẹ để nói với riêng con... Bởi bố muốn lòng mình... thanh thản... Bố hy vọng... biết đâu sẽ có ngày... vợ chồng con cháu con tìm lại được gia đình...

Mẹ tôi nghẹn ngào, cố nuốt tiếng khóc. Còn ông thì đột ngột ngừng lời. Rồi ông lại lẩm nhẩm không biết những gì. Lần này, ông như đang nói với một người tưởng tượng, giọng ông thầm thì, xuýt xoa... Hình như ông đang nói với bà chăng?... Ông mỉm cười rất lạ lùng, một kiểu cười vừa ranh mãnh, vừa ngây dại mà tôi chưa bao giờ thấy ở ông. Ánh mắt ông nhạt dần. Người ông vẫn nóng rực. Và ông gầy rộc đi rất nhanh.

Trong khoảng sáng mung lung của công trường, nhìn qua khung cửa sổ, tôi bỗng nhận ra bóng dáng của một người con gái, đang tất tả đi, gần như chạy gằn, về phía tôi. Đó là chị Thủy. Chị lao vào phòng, hơi thở hổn hển, mặt tái xám, không rõ vì mệt hay vì xúc động. Chị gọi ông một tiếng. Một tiếng rất nhỏ lẫn trong hơi thở. Vậy mà ông lại nhận ra. Hình như có một sức mạnh ghê gớm nào đó, trong tiếng gọi mơ hồ của chị, làm ông bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị u ám và nặng nề. Ông bỗng quay đầu về phía chị rất nhanh.

- Ông ơi! Cháu đây mà. Cái Thủy đây.

Ông tôi chớp chớp mắt.

- Kỹ sư trưởng bảo cháu đến ngay báo cho ông biết. Ông có nghe được không?

Ông tôi gật gật đầu.

- Máy bơm đã khởi động. Áp suất tăng vọt lên chín át-mốt-phe, mà khớp, đường ống và các mối hàn đều chịu được. Phà đã nổi rồi! Nổi rồi! Ông có nghe được không? Phà đã nổi rồi!

Ông tôi nhếch mép như cười. Gương mặt bỗng chốc phơn phớt hồng, như có một luồng ánh sáng hư ảo chạy qua, dưới làn da đã bắt đầu khô. Ánh mắt ông bừng lên những tia sáng cuối cùng, rừng rực, chói lói, sắc nhọn, cháy bỏng. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận ra một niềm vui dịu ngọt trong lành mà tôi không thể nào diễn tả được.

Cũng lúc ấy, qua khung cửa sổ, tôi chợt nhận ra chiếc xe con quen thuộc của mỏ. Chiếc xe quay vào sân bệnh viện và dừng lại. Bố tôi bước xuống, vẻ mặt lo lắng. Tôi bỗng kêu to:

- Bố!

Ông tôi bỗng nấc lên một tiếng, đầu ngửa hẳn ra.