Chương VIII
Trên đường về, mọi người ít chuyện trò với nhau. Nhiều lần, Lapointe mở miệng, nhưng thấy vẻ yên lặng của ông Maigret như cô đặc lại, và có vẻ không muốn nói chuyện, đành không dám nói.
Janvier lái xe, dần dần có cảm tưởng đã hiểu và cách xa vài cây số, chính họ đang dẫn Gaston Meurant đi.
“Như thế có lẽ lại tốt hơn” Janvier lẩm bẩm như thể nói với chính mình.
Maigret không chấp nhận, cũng không phủ nhận điều đó. Vả lại, thật ra, Janvier định bóng gió điều gì.
Cả ba cùng bước lên cầu thang Phòng Cảnh sát điều tra, rồi chia tay nhau trong hành lang, Lapointe và Janvier về Phòng Thanh tra, Maigret về phòng của mình, treo áo mũ vào tủ tường.
Ông không động đến chai cognac vẫn để dành cho một số khách của mình, chưa kịp nhồi tẩu thuốc thì Lucas gõ cửa và đặt trước mặt ông một tập hồ sơ dày.
“Tôi tìm thấy nó ở phía trên kia. Có lẽ có liên quan đấy.”
Quả là có liên quan. Đó là hồ sơ một gã có tên Millard, biệt danh Pierrot, ba mươi hai tuổi, sinh tại Paris ở tiểu khu Giọt Vàng. Từ năm mười tám tuổi, hắn đã phải mang thẻ, bởi lần đầu tiên hắn phải ra hầu toà vùng Sông Seine về tội dắt gái. Tiếp đó là hai án quản thúc ở Fresnes cũng về tội ấy, tiếp nữa một án đánh người gây thương tích ở Marseille và cuối cùng năm năm trong nhà tù trung tâm, ở Fontevrault, về tội ăn trộm trong một nhà máy ở Bordeaux, với việc dùng bạo lực đánh người gác đêm và khi người ta tìm thấy người đó thì gần như đã chết. Hắn ra khỏi nhà tù một năm rưỡi trước đây. Từ đó biệt vô âm tín.
Maigret bấm máy, gọi Toulon:
“Ông đấy à, Blanc? Này ông bạn, ở đây thế là xong rồi. Hai phát găm vào dưới da một tên Millard, biệt danh Pierrot nào đó.”
“Một tên thấp bé tóc nâu?”
“Phải. Người ta đang mò xác hắn dưới sông Marne, nơi hắn lộn đầu xuống trước. Cái tên đó có đem lại cho ông điều gì không?”
“Để tôi phải hỏi người của tôi. Hình như hơn một năm trước hắn lang thang ở đây.”
“Hình như vậy. Hắn ra khỏi nhà tù Fontevrault và bị cấm cư trú ở đó. Bây giờ ông đã biết tên hắn, có lẽ ông có thể đặt những câu hỏi rõ ràng cho Alfred Meurant chăng? Hắn vẫn ở chỗ ông chứ?”
“Vâng. Ông có muốn tôi gọi lại cho ông không?”
“Cảm ơn.”
Ở Paris dẫu sao Millard cũng đã thận trọng. Nếu như hắn đến đây luôn, hầu như ngày nào cũng đến, hắn thận trọng không ngủ ở đây. Hắn đã tìm được chỗ trú chân chắc chắn bên bờ sông Marne, trong cái lều nát của bà già, chắc là bà hắn. Từ khi phạm tội một lúc giết hai người, hắn ở nguyên đó không nhúc nhích. Ginette, Meurant cũng không định liên lạc với hắn. Cô ả không nhắn nhe gì cho hắn. Có thể cô ả không biết nơi ở mà hắn ẩn nấp.
Nếu mọi việc diễn ra khác đi, đặc biệt nếu Nicolas Cajou không làm chứng, Gaston Meurant có lẽ đã bị kết án tử hình hoặc khổ sai chung thân. Nếu may hơn, nhờ vào sự ân giảm nhẹ và quá khứ đáng trọng của anh ta, chắc cũng phải hai mươi năm.
Một khi bản án đã được thi hành, lúc đó, Millard đã có thể chui từ hang ổ chui ra, đi về tỉnh nhỏ, hoặc ra nước ngoài nơi Ginette Meurant chỉ việc bắt liên lạc lại với gã.
“Alô, vâng…”
Người ta gọi ông từ Seine-et-Marne. Đó là Đội Cảnh sát cơ động ở Gournay báo cho ông đã tìm thấy những đồng tiền vàng và trái phiếu ghi danh và một số tín phiếu ngân hàng trong một chiếc ví cũ. Tất cả đều được cho vào một chiếc hộp sắt chôn trong chuồng vịt, ngỗng.
Người ta vẫn chưa mò được cái xác người mà người ta vẫn hy vọng tìm lại được như phần lớn những người chết đuối dưới dòng nước, ở đập Chelles, mà người trông coi cửa đập vẫn quen làm.
Người ta cũng còn phát hiện được nhiều thứ khác nữa trong ngôi nhà nát của bà già, trong số đó, ở vựa lúa có một cái hòm cổ đựng một áo cưới Đế chế thứ hai, một bộ trang phục, những váy áo khác, một số bằng lụa tơ tằm hoặc màu xanh phấn có đính riềm móc màu vàng. Việc tìm được bất ngờ nhất là một bộ đồng phục bộ binh đầu thế kỷ.
Bà Mẹ Ngỗng mang máng nhớ ra gia đình mình và cái chết của đứa cháu trai hình như không làm bà động lòng. Khi người ta nói là dẫn bà đến Gournay để thẩm vấn, bà chỉ lo cho lũ gia cầm của bà, và người ta đã phải hứa sẽ đưa bà trở lại ngay buổi tối.
Chắc hẳn, người ta cũng sẽ chẳng quan tâm mấy tới quá khứ của bà ta, cũng chẳng tới con cái bà ta, mà người ta chẳng còn thấy tung tích gì. Có lẽ bà ta còn sống thêm nhiều năm nữa trong ngôi nhà nát của mình bên bờ sông nước.
“Janvier này!”
“Có tôi.”
“Cậu muốn đem Lapointe đi cùng đến phố Delambre chứ?”
“Tôi phải dẫn cô ta ư?”
“Phải.”
“Ông không nghĩ tốt hơn là tôi nên mang theo một cái lệnh chứ?”
Maigret, với tư cách là sĩ quan cảnh sát điều tra có quyền ký lệnh dẫn độ và tức thời.
“Nếu cô ả hỏi?”
“Cậu đừng nói gì.”
“Có khoá tay không?”
“Chỉ khi thấy cần thiết.”
Blanc gọi lại từ Toulon:
“Tôi vừa hỏi hắn một số câu thú vị.”
“Ông đã báo cho hắn cái chết của Millard chưa?”
“Đương nhiên rồi.”
“Hắn có tỏ vẻ ngạc nhiên không?”
“Không. Thậm chí hắn còn không mất công giả vờ như thế.”
“Hắn chịu ngồi vào bàn rồi chứ?”
“Ít nhiều như vậy. Chính là để ông xử trí đó. Hắn khá thận trọng không nói ra điều gì có thể buộc tội hắn đâu. Hắn công nhận có quen biết Millard, đã gặp gỡ tên này nhiều lần, nhưng đã hơn bảy năm rồi, ở Paris và ở Marseille. Rồi Millard bị tù năm năm và Alfred không được tin tức gì nữa. Được ra khỏi Fontevrault, Millard lại đến lang thang ở Marseille rồi ở Toulon, trong tình trạng túng thiếu và định lại lên yên ngựa. Theo Meurant, ý đồ của tên này không còn là làm bậy bạ nữa mà là làm một quả lớn, một vụ cho cả đời. Từ lúc y xoay sở thêm được chút quần áo, y đã có ý định đến Paris. Y chỉ ở lại vài tuần bên bờ biển. Meurant thừa nhận đã chuyển cho y một ít tiền, đã giới thiệu y với những tên bạn, và những tên này cũng đã giúp đỡ y. Còn về vấn đề Ginette, tên em chồng nói về ả ta như kiểu nói tếu. Khi Millard đi, hắn có lẽ đã nói với tên này: “Nếu lúc nào cậu thiếu đàn bà, luôn luôn có cô chị dâu tớ lấy phải một tên đốn, và đang buồn phiền”. Alfred thề là không có gì khác. Hắn đã cho địa chỉ của Ginette và nói thêm cô ả sẵn sàng lui tới vũ trường ở phố Gravilliers. Nếu tin hắn thì Millard không cho hắn biết tin gì về mình nữa, và hắn cũng chẳng nhận được tin tức gì của Ginette. Điều đó dĩ nhiên chưa đúng nhưng cũng dễ nghe. Tôi phải làm gì nào?”
“Ông hãy lấy lời khai của hắn rồi thả hắn ra. Những dẫu sao cũng không nên để mất dấu hắn, bởi người ta sẽ cần đến hắn lúc xét xử.”
Nếu như có xét xử nhỉ! Một cuộc điều tra mới lại sắp bắt đầu, khi Lapointe và Janvier dẫn độ Ginette tới phòng ông Maigret.
Liệu có thiết lập một cách đầy đủ tội tòng phạm của cô ta với người tình của mình không?
Nicolas Cajou sẽ đến nhận dạng xác của Millard, rồi chị hầu phòng, những người khác nữa. Tiếp đó, sẽ là sơ thẩm, rồi bất thần chuyển hồ sơ sang phòng khởi tố.
Trong suốt thời gian đó, có thể Ginette thừa sức vẫn bị giữ trong tù. Rồi, một ngày nào đó, cô ta đến lượt mình sẽ ra toà Đại hình.
Maigret sẽ bị gọi làm nhân chứng thêm một lần nữa. Các vị bồi thẩm sẽ cố hiểu ra một điều gì đó trong một câu chuyện diễn ra trong một thế giới khác xa với cái thế giới thân quen của họ.
Trước khi có chuyện đó, vì vụ này đơn giản hơn và khung cảnh xét xử sẽ bớt nặng nề hơn ở toà Đại hình Seine-et-Marne, Maigret sẽ bị mời đến Melun. Cùng với những nhân chứng khác, người ta lại nhốt kín ông vào một căn phòng tối và cửa bịt nỉ như một kho đồ thánh lễ nơi ông sẽ nhìn ra cửa và nghe những tiếng vọng chói tai của cử toạ chờ đến lượt mình. Ông sẽ gặp lại Gaston Meurant giữa hai lính cảnh vệ, sẽ thề nói sự thật, toàn bộ sự thật và chỉ sự thật.
Có đúng là ông sẽ nói ra toàn bộ sự thật không? Chẳng phải ông không giữ một trách nhiệm khó giải thích, trong một khoảnh khắc nào đó, trong khi chuông điện thoại không ngừng reo trong phòng ông, nơi ông nắm mọi đường dây nhân sự hay sao?
Chẳng nhẽ lại không thể…
Hai năm nữa, ông sẽ không còn chịu trách nhiệm những vấn đề của người khác nữa. Ông sẽ sống với bà Maigret cách xa đường bờ sông Orfèvres và những toà án nơi người ta xét xử những con người, sẽ sống trong một ngôi nhà cũ kỹ giống như nhà một ông mục sư và ông sẽ ngồi lỳ hàng giờ trong chiếc thuyền neo vào những chốt gỗ, câu cá và ngắm nhìn nước trôi.
Phòng ông đầy khói thuốc. Cạnh đó tiếng máy chữ lách cách và chuông điện thoại reo. Ông giật mình, sau tiếng gõ cửa nhẹ, khi cửa mở ra trước bóng dáng trẻ trung của Lapointe.
Có đúng là ông đã hơi lùi lại, như thể ai đó đến đòi tính sổ với ông không?
“Thưa sếp, cô ta đã đến đây. Sếp có muốn gặp cô ta ngay không?”
Và Lapointe đợi, thừa rõ là Maigret đang từ từ ra khỏi một cơn mơ - hay một cơn ác mộng.
HẾT