Chương 118 Đại Giác Ngưu (1)
Giang Tuyền: “Trước tiên ngươi cứ tiếp tục ôn dưỡng nó, làm cho nó ổn định hơn, cường đại hơn, sau đó tối ưu hóa cây trồng và quả, làm cho quả của nó ngon hơn, hiệu quả cũng mạnh hơn.”
Kỳ thật đến đây, Tiểu Hắc Tử xem như đã chân chính bước vào Đạo Sư cảnh giới, về sau, đợi đến khi cây ngô kia tiến giai thành Tiên cấp, như vậy Tiểu Hắc Tử cũng chính thức trở thành Tiên Sư.
Bất quá con đường tiếp theo sẽ không dễ dàng, không thể nóng vội được.
Tiểu Hắc Tử gật đầu: “Sư phụ, ta sẽ tiếp tục cố gắng.”
Giang Tuyền phất tay, trên bàn xuất hiện rất nhiều cây giống, sau đó mở miệng nói: “Thời gian rảnh rỗi cũng đừng có mà rảnh rỗi, vừa lúc đi trồng cây đi, trồng hết khu vực ngoại vi Thanh Tiên thôn cho ta.”
Tiểu Hắc Tử gật đầu, ôm cây giống đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới đến cửa đã gặp Lữ Hiểu Tân đang đi tới.
“Hiểu Tân thúc, sao thúc lại tới đây?” Tiểu Hắc Tử nghi ngờ.
Lữ Hiểu Tân chỉ vào con bê vàng mang đến, hỏi: “Tiểu Hắc Tử, ta đến đây là muốn hỏi ngươi, đây có thật là con của Hắc Hắc Hắc không vậy?”
Tiểu Hắc Tử nghi ngờ nhìn sang, lập tức ngạc nhiên, vội vàng quay đầu nhìn Hắc Hắc Hắc, ánh mắt mang theo dò hỏi.
Hắc Hắc Hắc nhìn con bò vàng, nhe răng cười, trực tiếp mở miệng nói tiếng người: “Là con của ta!”
Hả? Lữ Hiểu Tân bị giọng nói đột ngột của Hắc Hắc Hắc dọa giật mình, con bò này vậy mà biết nói chuyện.
Trên thực tế, từ trước đến nay, Lữ Hiểu Tân chưa từng nghe thấy Hắc Hắc Hắc nói chuyện, kể cả mọi người trong thôn cũng chưa từng nghe qua, kể cả Thái Thiết Chùy.
Cho nên lần đầu tiên Lữ Hiểu Tân nghe thấy, vẫn bị chấn động không nhẹ.
Hắc Hắc Hắc trợn trắng mắt, tiếp tục nói: “Ngươi xem Hắc Hắc Hắc ta đây là loại trâu nào? Sẽ bị cắm sừng sao?”
Lữ Hiểu Tân: “À… Được rồi! Ngưu ca, mời ngài đi thong thả!”
Nói xong, Lữ Hiểu Tân vội vàng tránh đường cho người và bò.
Đợi người và bò đi xa, Lữ Hiểu Tân mới dắt con bê vàng vào sân, nhìn ba người đang ngồi đọc sách một cái, sau đó đi thẳng đến bên cạnh Giang Tuyền.
“Thôn trưởng! Bận rộn sao?” Lữ Hiểu Tân trực tiếp ngồi xuống ghế đá.
Giang Tuyền đang pha trà: “Vô sự bất đăng tam bảo điện, có chuyện gì vậy?”
Lữ Hiểu Tân: “Nhìn thôn trưởng nói kìa, cứ như ta là người có mục đích rõ ràng lắm vậy, lát nữa ta sẽ vác hai bao ngô đến cho ngài!”
Giang Tuyền vội vàng xua tay: “Thôi khỏi, ta không có chỗ chứa đâu! Có chuyện gì thì nói đi!”
“Vậy ta nói thẳng luôn! Ngài xem con bê vàng này của ta thế nào?” Lữ Hiểu Tân chỉ vào con bê vàng mà mình mang đến.
Giang Tuyền ngẩng đầu nhìn một cái, gật đầu nói: “Cũng được đấy!”
Nhận được sự công nhận của thôn trưởng, hai mắt Lữ Hiểu Tân lập tức sáng lên: “Vậy thôn trưởng mau giúp ta đặt cho nó một cái tên đi!”
Giang Tuyền xoa xoa cằm: “Chuyện này còn phải hỏi ta sao, ngươi xem sừng của nó lớn như vậy, cứ gọi là Đại Giác Ngưu là được rồi!”
Lữ Hiểu Tân vỗ trán: “Cái tên này hay! Dễ nhận biết, vậy cứ gọi là Đại Giác Ngưu.”
Đạt được mục đích, Lữ Hiểu Tân liền rời đi.
Không cần nghĩ cũng biết, lát nữa tên này nhất định sẽ vác ngô tới.
⚝ ✽ ⚝
Ngày hôm sau, nhà Giang Tuyền vô cùng náo nhiệt, tất cả các đệ tử, còn có Trương Thu Sinh, Mạnh Hoa Binh đều đến đông đủ.
Giang Tuyền ngồi ở bàn đá dưới giàn nho, bên cạnh đứng đầy người.
Không sai, hôm nay tổ chức lễ bái sư.
Lần này bái sư có khá nhiều người, Trương Thu Sinh, Mạnh Hoa Binh, Lâm Nguyên Khánh, Phó Hắc Bạch, tổng cộng bốn người.
Sau khi dâng trà xong, Giang Tuyền mở miệng nói: “Cả các ngươi nữa là mười ba người, đại đệ tử… Cửu đệ tử Lữ Khắc Hiên, Hắc Bạch xếp thứ mười, Lâm Nguyên Khánh xếp thứ mười một, Trương Thu Sinh xếp thứ mười hai, Mạnh Hoa Binh xếp thứ mười ba.”
Tất cả đệ tử có mặt đồng loạt quỳ xuống hành lễ, ngay cả gốc cỏ ở dưới gốc đào xa xa kia cũng cúi lá chào.
Chờ đến khi Giang Tuyền nâng tay, ý bảo bọn họ đứng lên, các đệ tử mới đứng dậy, lẫn nhau hành lễ chào hỏi.
Mà lúc này, Giang Tuyền phất tay, trên bàn xuất hiện hai đống đồ vật.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Giang Tuyền mở miệng nói: “Đều tới đây nhận đồ vật đi! Tiểu Hắc Tử là đại sư huynh, ngươi lên trước.”
Tiểu Hắc Tử nghe vậy vội vàng đi tới, hành lễ với Giang Tuyền: “Sư phụ!”
Giang Tuyền đưa cho nó một tấm thiếp vàng và một quyển sách: “Học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến bộ.”
Tiểu Hắc Tử nâng hai thứ đó lên, lần nữa hành lễ.
Lúc này nó mới nhìn kỹ hai thứ trong tay, bởi vì lúc rảnh rỗi nó cũng học chữ cùng Lữ Khắc Hiên, cho nên cũng có thể hiểu được.
Chỉ thấy trên tấm thiếp vàng viết: Cày đồng đang buổi ban trưa.
Còn trên quyển sách thì viết: Thần Miêu kinh.
Giang Tuyền: “Mục Trần!”
Mục Trần đi tới, Giang Tuyền cũng đưa cho hắn hai thứ.
Trên tấm thiếp vàng viết: Hoàng Đế nội kinh.
Trên quyển sách thì viết: Y Thần quyết.
Tiếp theo, Lữ Khắc Hiên nhận được là Tam thập lục kế và Minh Thần quyết.