Chương 119 Đại Giác Ngưu (2)
Đến khi Phó Hắc Bạch nhận được hai thứ kia, hắn ngây ngẩn cả người, ngay sau đó hai tay run rẩy.
Chỉ thấy trên tấm thiếp vàng của hắn viết: Đế Vương đạo.
Còn quyển sách thì viết: Đế Vương công.
Phịch!
Phó Hắc Bạch trực tiếp quỳ xuống trước mặt Giang Tuyền: “Sư phụ!”
Giang Tuyền nâng tay đỡ hắn: “Đứng lên đi! Con đường phía trước còn dài!”
Phó Hắc Bạch lúc này mới đứng dậy, trong lòng hiểu rõ, sư phụ kỳ thật cái gì cũng biết.
Tiếp theo, Lâm Nguyên Khánh nhận được là: Đao và Đao Tâm quyết.
Trương Thu Sinh nhận được là: Kiếm và Kiếm Tâm quyết.
Mạnh Hoa Binh nhận được là: Tôn Tử binh pháp và Tụ Khí quyết.
Tất cả mọi người đều đã nhận được đồ, lúc này Giang Tuyền mới mở miệng nói: “Tấm thiếp vàng chính là trọng điểm học tập của các ngươi, nhớ kỹ, đây cũng là minh chứng cho thấy các ngươi là đệ tử của ta, đại sư huynh các ngươi đều có, đừng có làm mất.”
“Còn một thứ kia là công pháp tu tiên trăm phần trăm phù hợp với linh căn của các ngươi, tu luyện cùng với Khôn Quyền, sẽ là trợ lực cho các ngươi sau này, hy vọng các ngươi đừng lười biếng.”
“Vâng, sư phụ!” Các đệ tử đầu tiên là đồng loạt hành lễ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, công pháp tu tiên! Nói như vậy bọn họ đã có thể bắt đầu tu tiên rồi sao?
Sau đó, Giang Tuyền liền để cho mọi người giải tán, ai về nhà nấy.
Thấy Giang Tuyền đang pha trà, Lâm Nguyên Khánh có chút do dự đi tới: “Sư phụ, ta muốn xin chút trà…”
Giang Tuyền quay đầu nhìn hắn: “Tính tình ngươi hiếu động, nên chú ý hành vi cử chỉ của mình một chút!”
Lâm Nguyên Khánh biết sư phụ đang nói chuyện của Cẩu Lạc tiền bối, nhất thời đỏ mặt, đúng là hắn quá đáng rồi.
Giang Tuyền phất tay, trên bàn xuất hiện một hộp trà, sau đó đứng dậy rời đi, lưu lại một câu: “Tự mình pha đi!”
Lâm Nguyên Khánh vội vàng đi tới cầm hộp trà lên, mở ra xem thì thấy bên trong là cả một hộp trà, hai mắt lập tức sáng lên.
Sau đó, hắn pha một ấm trà, bưng đến trước mặt Cẩu Lạc đưa cho nó: “Tiền bối, trước kia là ta ham chơi, quá đáng rồi, ấm trà này trả lại cho người, coi như là bồi thường!”
Cẩu Lạc lắc lắc móng vuốt: “Không sao, ta cũng không để bụng!”
Trên thực tế, sau này Cẩu Lạc cũng phát hiện, tên nhóc này bề ngoài không đáng tin cậy, tính tình ham chơi, nhưng gặp chuyện là xông pha lên trước, quả thật là một người thú vị.
Lâm Nguyên Khánh đặt mông ngồi xuống đất bên cạnh Cẩu Lạc, đưa tay ôm lấy vai Cẩu Lạc: “Cẩu tiền bối, yên tâm đi, sau này ta sẽ cho người trà uống thoải mái!”
Trên mặt Cẩu Lạc lộ ra nụ cười: “Hắc, đến đây rồi, có thể nói là đã được uống trà tự do rồi, trước kia ta muốn uống loại trà này cũng không được đâu, bây giờ thường xuyên được uống, ta đã rất thỏa mãn rồi!”
Lâm Nguyên Khánh: “Ta rất tò mò về những câu chuyện trước kia của tiền bối!”
Cẩu Lạc: “Kể cho ngươi nghe cũng không sao…”
Cẩu Lạc rất hay nói, dù sao đã mấy tỷ năm rồi không có ai nói chuyện cùng nó.
Lâm Nguyên Khánh vừa rót trà cho nó, vừa nghe, trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ không thôi.
Lúc Cẩu Lạc còn nhỏ đã bị chủ nhân ngược đãi, điều này khiến nó luôn có cảm giác mình sẽ bị người khác hãm hại.
Vào lúc nó bị ngược đãi đến yêm yêm nhất tức, bị vứt bỏ ở bãi tha ma, vô tình ăn phải một quả dại.
Mãi đến sau này Cẩu Lạc mới biết được, đó là U Linh quả mọc ra từ chỗ thi thể của vạn người, quả này có thể khiến nó có được năng lực ẩn thân như u linh, đồng thời miễn dịch với công kích vật lý thông thường.
Nhưng sau đó, có người đi tới nơi này và phát hiện ra nó, đó chính là người trồng U Linh quả, vì vậy liền mang nó đi.
Ban đầu Cẩu Lạc còn tưởng rằng người này là người tốt, kết quả là người này lại đang âm mưu ăn thịt nó.
Cẩu Lạc nghe được liền vội vàng tìm cơ hội chạy trốn, tiện tay cuỗm theo đồ đạc của người nọ, trong đó có một bộ công pháp tu tiên.
Cứ như vậy, Cẩu Lạc chính thức bước vào con đường tu tiên.
Nhưng mà Cẩu Lạc rất cẩn thận, có thể trộm tuyệt đối không cướp, có thể chạy tuyệt đối không đánh.
Bằng cách này, Cẩu Lạc dựa vào năng lực ẩn thân của mình, không ngừng trốn tránh trong thế giới tu tiên để tu luyện, trên đường đi đã trải qua vô số lần sinh tử, cũng trộm được vô số cơ duyên, cuối cùng thành thần.
Nghe những hiểm nguy gian nan mà nó phải trải qua trên đường đi khiến cho Lâm Nguyên Khánh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
⚝ ✽ ⚝
Thời gian thấm thoắt thoắt trôi qua, chớp mắt đã qua hai Khôn năm, tổng cộng là năm năm.
Tu vi của Giang Tuyền thuận lợi đạt đến Luyện Khí tầng hai nghìn chín trăm chín mươi chín.
Linh khí trong đan điền đã hoàn toàn biến thành thể rắn, lúc này ở tầng đáy nhất lại bị nén thành khí, luồng khí này còn cao hơn linh khí một bậc, Giang Tuyền suy đoán có lẽ là tiên khí.
Tu vi của các đệ tử khác cũng đã đạt đến Trúc Cơ, đồng thời nghề phụ cũng đều đạt đến Thiên Sư cấp.
Một tháng trước, hoàng cung truyền đến tin tức, Kỷ An đế băng hà, hưởng thọ năm mươi lăm tuổi.
Nhất thời, thiên hạ đại loạn, quần hùng phân tranh.
Cơn sóng gió này ngay cả Thanh Tiên thôn hẻo lánh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.