Chương 207 Biết sơ một chút
Sau đó, Giang Tuyền mang theo Diệp Khả Nhi trở về túp lều tranh.
Đặt bàn trà ra, Giang Tuyền bắt đầu pha trà, cũng không phải là hắn không muốn tu luyện, mà là do bản nguyên còn thiếu một chút nữa mới khôi phục, cho nên không thể tu luyện.
Còn Diệp Khả Nhi thì trực tiếp ngồi đọc sách, lúc rảnh rỗi thì luyện tập Khôn Quyền.
Hoàng hôn buông xuống, một tia sáng xẹt qua, Tề Lượng Phu đáp xuống.
Giang Tuyền đứng dậy hành lễ: “Sư phụ! Sao người lại tới đây?”
Tề Lượng Phu thở dài: “Haizz! Chỗ ở bị ngươi phá hủy rồi! Nên đến đây ở tạm với ngươi vậy, dù sao đây cũng là nơi ta từng ở, cũng quen rồi.”
Giang Tuyền vừa pha trà xong, vội vàng đưa tay ra hiệu cho Tề Lượng Phu: “Sư phụ mời ngồi!”
Tề Lượng Phu gật gật đầu, ngồi xuống đối diện Giang Tuyền.
Giang Tuyền cũng ngồi xuống, rót cho Tề Lượng Phu một chén trà: “Sư phụ, mời ngài dùng trà!”
Tề Lượng Phu cầm chén trà lên, thổi thổi: “Ta vẫn không uống được thứ này, đắng ngắt, thật không biết các ngươi thích nó ở điểm nào!”
Giang Tuyền thừa nhận điều này, dù sao thì trước đây khi đi theo sư phụ tu luyện mấy chục năm, hắn chưa từng thấy sư phụ uống trà bao giờ!
Nhưng Giang Tuyền biết trà của mình là loại trà gì, biết đâu sư phụ lại thích cũng nên, bèn nói: “Hay là sư phụ nếm thử trước đã! Trà của ta thật sự rất ngon!”
Tề Lượng Phu ngửi một cái, gật đầu: “Ngửi thì đúng là rất thơm.”
Nói xong liền nhấp một ngụm.
Ầm ầm!
Đột nhiên, trong đầu Tề Lượng Phu vang lên tiếng nổ! Sau đó vội vàng khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Giang Tuyền bình tĩnh nhìn, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Lúc này Diệp Khả Nhi chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy Tề Lượng Phu đang khoanh chân ngồi, không khỏi nghi hoặc: “Sư gia làm sao vậy?”
Giang Tuyền: “Chắc là ngộ đạo rồi! Khả Nhi mệt rồi, lại đây uống trà đi!”
Diệp Khả Nhi gật gật đầu, đúng là khát nước thật, bèn đi đến cạnh bàn bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Trong nháy mắt, Diệp Khả Nhi chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi đã thoải mái hơn rất nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít.
“Sư phụ, trà của người thật ngon!” Diệp Khả Nhi nói xong, đặt chén trà xuống, vội vàng chạy đi đọc sách.
Tề Lượng Phu ngồi mãi đến tận chiều tà mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Giang Tuyền đang ngồi dưới ánh hoàng hôn ung dung uống trà.
“Trà của ngươi là trà gì vậy?” Tề Lượng Phu thật sự nhịn không được nữa, trực tiếp hỏi.
Giang Tuyền: “Chỉ là trà bình thường tự trồng thôi!”
Tề Lượng Phu lập tức đứng bật dậy, giậm chân nói: “Trà bình thường? Ngươi lừa ta hả? Trà bình thường mà có thể khiến cho khả năng nắm giữ Đại Đạo của ta tăng lên nhiều như vậy sao? Ngươi đùa ta à?”
Trong lòng Tề Lượng Phu lúc này đã dấy lên sóng to gió lớn, phải biết rằng khả năng nắm giữ Đại Đạo của hắn đã mấy ngàn năm nay không hề tiến bộ.
Mà hiện tại chỉ uống một chén trà của Giang Tuyền, vậy mà lại khiến cho khả năng nắm giữ Đại Đạo của hắn tiến bộ rất nhiều, tương đương với lĩnh ngộ của hắn trong vạn năm qua.
Đương nhiên, vạn năm qua phần lớn thời gian đều là trì trệ không tiến, nhưng như vậy đã rất lợi hại rồi, phải biết rằng sau khi đạt đến cảnh giới như bọn họ, muốn tiến bộ một chút thôi cũng khó như lên trời, có người mấy chục vạn năm không có chút tiến bộ nào cũng là chuyện thường.
Giang Tuyền ngẩng đầu nhìn Tề Lượng Phu: “Sư phụ, người đừng quên, ta là Linh Thực Sư!”
Ặc! Tề Lượng Phu sững người, đúng vậy! Tiểu tử này còn là một Linh Thực Sư, trước đó có nói với hắn là đã thu nhận một đồ đệ, đồ đệ là Linh Thực Đạo Sư.
Sau đó, Tề Lượng Phu lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn Giang Tuyền: “Nói thật đi, những nghề phụ của ngươi rốt cuộc đã đạt đến cấp bậc nào rồi?”
Giang Tuyền suy nghĩ một chút: “Ừm, đại khái là cấp bậc Tiên Đế.”
Giang Tuyền không dám nói quá cao, sợ dọa đến Tề Lượng Phu, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy, cấp bậc Sáng Tạo dường như đã động chạm đến một số cấm kỵ của thế giới này, không thể nói lung tung.
“Cấp bậc Tiên Đế?” Tề Lượng Phu trừng mắt, sau đó đột nhiên hiểu ra, thảo nào khi nghe nói sư huynh sư tỷ của Giang Tuyền là Tiên Đế mà tiểu tử này không hề kinh ngạc chút nào!
“Tu vi của ngươi thì không ra sao, nhưng những nghề phụ này lại lợi hại thật đấy!” Tề Lượng Phu uống một ngụm trà mà Giang Tuyền đưa tới, nói.
Giang Tuyền: “Nếu không thì sư phụ tưởng mười vạn năm nay đồ nhi làm gì chứ?”
“Vậy thọ nguyên của ngươi là nhờ dùng linh dược do chính tay ngươi trồng ra để gia tăng sao?” Tề Lượng Phu hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Giang Tuyền gật đầu: “Coi như vậy đi! Sư phụ muốn không? Qua một thời gian nữa ta có thể cho người một ít!”
Hiện tại Giang Tuyền thật sự là không có, lúc trước lúc Trúc Cơ đã dùng hết để hấp thu linh khí rồi, kỳ thực làm như vậy là vô cùng lãng phí.
Nếu để người khác biết được, chắc chắn sẽ bóp chết Giang Tuyền.
Nhưng lúc đó tình huống cấp bách, Giang Tuyền không thể không làm như vậy.
Tề Lượng Phu gật đầu: “Cũng được! Nếu nhiều thì cho ta một ít, nếu không nhiều thì thôi vậy.”