← Quay lại trang sách

Chương 208 Còn có gì mà tiểu tử ngươi không biết không? (1)

Kỳ thực Tề Lượng Phu không thiếu thọ nguyên, đã là Thần rồi, hắn đã sớm không còn bị giới hạn bởi thọ nguyên nữa, chỉ cần có thể vượt qua Thiên Địa Đại Kiếp, không chiến đấu sinh tử với người khác thì cơ bản là bất tử bất diệt rồi.

Nhưng hắn có thể cho người khác, hắn cũng có người mà mình quan tâm.

Giang Tuyền đứng dậy: “Cũng gần đến giờ rồi, ta đi nấu cơm, sư phụ ở lại dùng cơm luôn nhé!”

Nói đến chuyện này, Tề Lượng Phu lại muốn nhảy dựng lên: “Ngươi phá hủy đại điện của ta, ý của ngươi là muốn đuổi ta đi phải không?”

Giang Tuyền vội vàng xua tay tỏ ý xin lỗi: “Sư phụ, đồ nhi nói sai rồi, nói sai rồi!”

Tề Lượng Phu lúc này mới gật đầu.

Sau khi Giang Tuyền rời đi, Tề Lượng Phu nhịn không được nhìn về phía Diệp Khả Nhi đang luyện tập Khôn Quyền, trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang, đây là?

Bộ quyền pháp này vậy mà lại bao hàm nhiều loại Đại Đạo như vậy, rốt cuộc là quyền pháp gì?

Tề Lượng Phu không khỏi nhìn về phía căn nhà gỗ, vừa nhìn là biết do Giang Tuyền dạy.

Lúc này trong lòng Tề Lượng Phu, Giang Tuyền đã trở thành một bí ẩn, tiểu tử này biết quá nhiều thứ, như thể không bao giờ khám phá hết.

Tiếp đó, Tề Lượng Phu tiếp tục quan sát Diệp Khả Nhi, sau đó trực tiếp đắm chìm vào trong đó.

Bên này, Giang Tuyền hấp cơm ngô, lại làm thêm một bàn thức ăn.

Nhìn những món ăn được bày biện trên bàn, sắc hương vị đều đủ cả, Tề Lượng Phu mấy vạn năm không được ăn cơm canh không khỏi nuốt nước miếng.

Diệp Khả Nhi rất biết điều, vội vàng đi lấy cơm.

Đợi Diệp Khả Nhi hai tay cung kính đưa bát cơm cho Tề Lượng Phu, sau đó lại lấy thêm một bát cung kính đưa cho Giang Tuyền.

Tiếp đó Diệp Khả Nhi lại lấy thêm một bát, đi tới, cung kính ngồi xuống cùng Giang Tuyền.

Giơ tay ra hiệu: “Sư phụ xin mời!”

Tề Lượng Phu không khỏi hài lòng gật đầu: “Phải nói là, Tiểu Tuyền, quy củ của ngươi tuy có phần rườm rà, nhưng mà rất được!”

Nói xong liền cầm đũa lên gắp thức ăn.

Giang Tuyền sau đó cũng động đũa, cuối cùng là Diệp Khả Nhi.

Thức ăn vừa vào miệng, Tề Lượng Phu lập tức kinh ngạc không thôi, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Kỳ thực đây là lần đầu tiên Diệp Khả Nhi được ăn thức ăn do Giang Tuyền nấu, trước đây đều là cháo ngô, lần này vừa ăn, lập tức bị chấn động, thật sự là quá ngon.

Sau khi ăn xong, Tề Lượng Phu theo thói quen dùng tay áo lau miệng, sau đó nhìn Giang Tuyền: “Tiểu Tuyền, đừng nói với ta là Trù Đạo của ngươi cũng đạt đến cấp bậc Tiên Đế nhé!”

Lúc ăn Tề Lượng Phu đã nhận ra trong đầu xuất hiện từng hình ảnh một, đó là cảm ngộ về cuộc sống, nhưng với cảnh giới của Tề Lượng Phu, những gì cần cảm ngộ đều đã cảm ngộ hết rồi, nên cũng chẳng còn gì nữa.

Lại nhìn sang Diệp Khả Nhi bên cạnh, vừa ăn vừa rơi lệ, còn không ngừng gọi “Nãi nãi”.

Giang Tuyền gật gật đầu: “Ừm!”

Tề Lượng Phu nhìn Giang Tuyền: “Ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy? Sao cái gì cũng biết? Ngươi làm được như vậy bằng cách nào?”

Giang Tuyền: “Chẳng phải đây là do người dạy ta sao? Kỹ năng nhiều không áp thân, kỹ năng nhiều không sợ chết đói!”

“Ặc! Ta có nói qua sao?” Tề Lượng Phu không khỏi trầm tư.

Hình như, có lẽ, có khả năng đã nói qua! Nhưng mà hắn thật sự là không nhớ rõ nữa rồi.

Buổi tối, Tề Lượng Phu ở lại trong căn nhà tranh.

Ngày hôm sau, Tề Lượng Phu vừa bước ra đã thấy Giang Tuyền đang pha trà, liền vội vàng đi tới ngồi xuống.

Giang Tuyền ngẩng đầu lên: “Sư phụ, đã mười vạn năm trồi qua rồi, người vẫn không thích uống rượu sao?”

Tề Lượng Phu gật đầu, trên mặt mang theo vẻ lạnh nhạt: “Không uống!”

Sống chung mấy chục năm, Giang Tuyền biết rõ Tề Lượng Phu chưa bao giờ động đến rượu.

Hắn từng nói với Giang Tuyền, lúc trẻ hắn rất nghiện rượu, sau đó có một lần say rượu, kết quả khiến con trai của hắn bị ngã vào bếp lửa, không thể bò ra ngoài, sư mẫu cũng vì thế mà u uất sinh bệnh, không lâu sau thì qua đời.

Từ sau lần đó, sư phụ Tề Lượng Phu không bao giờ động đến một giọt rượu nào nữa, cũng không đi thêm bước nữa.

Những ngày tháng sau đó, Tề Lượng Phu ở lại trong căn nhà tranh, mỗi ngày cùng Giang Tuyền uống trà, trò chuyện, vô cùng thoải mái.

Mà Giang Tuyền cũng rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, dù sao mười vạn năm qua, đây có lẽ là cuộc sống lý tưởng nhất của hắn.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua.

Một tháng qua, dưới sự dạy dỗ của Dục Nhân chi đạo của Giang Tuyền, trình độ kiến thức của Diệp Khả Nhi đã đạt đến một mức độ nhất định, hiện tại đã bắt đầu xem sách về dược thảo.

Thực ra Độc đạo và Y đạo có rất nhiều điểm tương đồng, chỉ là Độc đạo lấy phần độc tính trong dược liệu để tạo ra hiệu quả, còn Y đạo thì lấy phần chữa bệnh để tạo ra hiệu quả, có thể nói là hai thái cực!

Đợi Diệp Khả Nhi học tập thêm một thời gian nữa, Giang Tuyền dự định sẽ cho nàng ấy lên núi sau hái thuốc, sau đó bắt đầu nghiên cứu độc dược.