← Quay lại trang sách

Chương 16 Giả coi là thật

Tiêu Nhuệ sải bước lao lên, đoạt lấy tấm ngư phù trong tay A Sử Na Nguyên Huệ. Cho dù không có cái vinh quang tượng trưng cho binh quyền, thì nó cũng là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh tế. Tiêu Nhuệ cố gắng lắm mới miễn cưỡng che đậy được vẻ hoảng hốt lúng túng. Chẳng rõ đã qua bao lâu, gã mới trầm giọng hỏi: “Sao tấm binh phù này lại ở chỗ các ngươi?”

Ba lá cờ màu trên mũ của A Sử Na Nguyên Huệ lắc lư không ngừng. Ánh mắt cô ta quét qua khuôn mặt của Tiêu Nhuệ và các triều thần đằng sau, cuối cùng lại dừng trên mặt Lý Khác: “Lấy bằng cách nào thì có gì quan trọng chứ? Điều quan trọng là, chỉ ở trong tay chúng ta thì binh phù mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất của nó. Ngô vương, việc này ngài không tài nào ngờ tới phải không? Giả như Đồng Quan thất thủ, ngài đã nghĩ ra phải phân trần với hoàng đế bệ hạ của các người như thế nào chưa?”

Lý Khác buông lỏng bàn tay nãy giờ cầm hốt, trong lòng bàn tay rõ ràng đã xuất hiện một vết đỏ hằn sâu. Đồng Quan là huyết mạch của Đại Đường, một khi có mệnh hệ gì thì đừng nói là y, ngay cả thái tử cũng không gánh nổi trách nhiệm. Người Đột Quyết đúng là tâm tư xảo quyệt.

A Sử Na Nguyên Huệ thấy y không nói, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm hơn, lại lờ mờ có thêm một chút uy hiếp: “Sắp đến giờ Thìn hai khắc rồi, Ngô vương tự tính xem còn lại bao nhiều thời gian?”

Lúc này các triều thần đã bắt đầu bàn tán rầm rì. Lý Trị bị âm thanh ồn ào này làm cho buốt óc, liền nghiêm giọng quát mắng: “Đừng có làm ồn nữa! Tôn sứ hà tất phải ra sức dồn ép nhau như vậy? Rõ ràng ngươi biết bệ hạ không ở trong triều, việc lớn thế này cô làm chủ được sao?”

“Bản sứ chỉ muốn lấy thứ mà khả hãn muốn, còn về chuyện của các người, bản sứ đâu cần phải xen vào?” Khóe miệng A Sử Na Nguyên Huệ hé một nụ cười rạng rỡ, càng làm cô ta thêm quyến rũ động lòng người. Nhưng lúc này, hiển nhiên chẳng có ai để ý đến dung mạo của cô ta.

Trái tim Lý Trị thắt lại, lòng bàn tay dần rịn ra một chút mồ hôi. Ánh mắt y hướng đến Mã Chu, ông ta đang cúi đầu, say sưa nhìn đôi giày da báo xỏ trên chân; còn Lý Khác cũng chẳng nói lấy một câu. Các triều thần khó khăn lắm mới ngừng bàn luận được, giờ đều đang nhìn Lý Trị đầy mong đợi. Dẫu sao cũng là thái tử giám quốc, nếu bây giờ không bày tỏ thái độ, thì đúng là làm mất thể diện của triều đình Đại Đường, sau này phải lập uy trước mặt các nước phiên thuộc khác như thế nào đây?

Thế là Lý Trị đành gồng mình gắng gượng nói: “Tôn sứ chớ hành động theo cảm tính, việc này vẫn còn có chỗ để thương lượng.”

“Đến giờ Thìn hai khắc rồi!” Đan Ba Dương Nhĩ đi đến trước đồng hồ, nhìn cát bên trong đang chầm chậm chảy xuống, lạnh lùng nói.

Bên trong điện Sùng Đức là một sự im lặng chết chóc, ngay cả tiếng quạ kêu thỉnh thoảng từ bên ngoài vắng vào cũng có thể khiến người ta rùng mình. Lão thái phó Cao Sĩ Liêm tuổi ngoài lục tuần gạt mọi người đi ra, cất giọng khàn khàn khô khốc: “Thái tử điện hạ, việc gấp cần phải tòng quyền. Đến lúc đó dù bệ hạ biết, cũng sẽ không khiển trách ngài quá nặng nề đâu.”

Tuy nói úp mở, nhưng ý tử của ông ta đã rất rõ ràng, mấy đại thần bình thường thân thiết với ông ta cũng nhao nhao cầm hốt phụ họa. Lý Trị thấy lối thoát đã được trải gần xong, liền chuẩn bị sẵn cảm xúc, nói với giọng vô cùng uy nghiêm: “Như vậy thì..”

“Thái tử, không thể!” Vốn dĩ Lý Khác muốn kéo dài thời gian, giờ xem ra nếu tiếp tục không mở miệng, e là ngọn lửa này sẽ không nhen lên được. Y hứa cho Tiêu Nhuệ xem kịch hay, nên không thể diễn hỏng.

Lúc này A Sử Na Nguyên Huệ mới tỏ vẻ hài lòng, lửa sắp bén đến lông mày rồi, thế mà hắn cũng chịu đựng được lâu như vậy: “Ngô vương có cao kiến gì sao?”

“Bản vương không tin các ngươi! Dựa vào ba người, ba cái mồm các ngươi, cộng thêm một mảnh sắt vụn này, mà có thể ăn nói lung tung, đòi chúng ta sáu quận, đúng là ba hoa khoác lác, đáng hận vô cùng!”

“Không tin ư?” A Sử Na Nguyên Huệ khẽ hừ một tiếng, “Thái tử đã tin, các đồng liêu của ngươi cũng đều tin cả, lẽ nào ngươi vẫn muốn lừa mình dối người sao?”

Lý Khác nhìn cát trong đồng hồ, dường như trong khoảnh khắc đó chúng chảy rất nhanh. Y ngẩn ra thêm một lát, nói thêm một câu thì thời gian sẽ trôi thêm một chút. Thế là y bước chậm rãi ra giữa các triều thần, giọng nói trầm thấp quẩn quanh trong điện: “Đều tin cả ư? Tiêu thiếu khanh, ngài tin ư? Lư thị lang, ngài tin ư? Còn nữa, Liễu ngự sử, ngài cũng tin ư?”

Mấy người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nói. Đến giờ Tiêu Nhuệ mới hiểu, sự tin tưởng và dũng khí mà lúc đó Lý Khác muốn ở gã là gì. Sau một hồi cân nhắc đắn đo, Tiêu Nhuệ mới nói vô cùng chắc chắn: “Chỉ là trò vặt vãnh trẻ con lấy trộm tiền của bố mẹ mà thôi. Thật ra trong lòng chúng ta đều hiểu, có điều rảnh rỗi buồn chán, nên muốn trêu chọc các ngươi ấy mà.”

Đan Ba Dương Nhĩ hết sức tức giận với câu nói này: “Giờ ngươi còn có thể cười đùa, chứ chốc nữa e là khóc cũng không kịp đâu!”

Lý Khác di chuyển một vòng, lại trở về vị trí ban đầu, vừa cười vừa nói: “Vậy đại tướng quân có thể thị phạm cho bản vương xem, khóc như thế nào mới ra được cảm giác hối hận và không cam lòng, bị người khác chọc nhưng chỉ có thể nuốt giận vào trong không?”

Lời này vừa thốt ra, đã quét đi vẻ suy sụp trên mặt mọi người, tất cả đều không kìm được mà nhếch miệng cười trộm, bầu không khí bỗng chốc trở nên thoải mái. A Sử Na Nguyên Huệ khinh thường nói: “Ta tưởng Ngô vương điện hạ anh minh trí tuệ như thế nào, hóa ra cũng chỉ biết khua môi múa mép!”

Ánh nắng tràn vào đại điện tầng tầng lớp lớp, chiếu lên người, biến thành những quầng sáng chuyển động chậm rãi. Lý Khác nhìn hạt cát cuối cùng trong đồng hồ rơi xuống, khẽ thở phào. Bạt Dã Đức Long trầm giọng: “Đã đến giờ Thìn ba khắc, các ngươi không còn cơ hội nữa rồi.”

Lý Khác khẽ đảo đôi mắt sâu thẳm, nhìn hắn không chớp mắt: “Bạt Dã tiên sinh cho rằng kế hoạch của các ngươi kín như áo trời không có đường may sao? Nếu không phải đang đợi một thời cơ tốt, thì những người Đột Quyết cải trang thành thương khách đó đã bị ném vào trong ngục từ hôm đầu tiên xuất hiện ở Đồng Quan rồi, đâu đến lượt các ngươi nói nhăng nói cuội ở đây?”

Bạt Dã Đức Long chợt run sợ trong lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Đến lúc này rồi, Ngô vương nói khoác như vậy còn có ý nghĩa gì?”

“Tất nhiên là có ý nghĩa! Vì nó sẽ cho các ngươi biết, các ngươi từng bước trở thành trò cười đủ cho thần dân Đại Đường chúng ta vui vẻ ba tháng như thế nào.” Lý Khác rủ rỉ, “Khoảng hai tháng trước, trong thành Trường An đột nhiên có thêm rất nhiều người Đột Quyết. Song việc đó cũng chẳng có gì đáng để lưu tâm. Hoàng đế bệ hạ của Đại Đường chúng ta có tấm lòng rộng lớn, đừng nói là Đột Quyết các ngươi hay Thổ Phồn, dù là người Tân La, Nhật Bản, chỉ cần đến với lòng hữu nghị và thành kính, thì ắt nhận được sự trọng đãi mà họ xứng đáng có. Thái tử nói xem có đúng không?”

Dường như Lý Trị có chút phân tâm, sau một thoáng đầu óc giần giật, y mới nghe thấy câu cuối cùng, vội gật đầu lên tiếng: “Ngô vương nói phải.”

“Được. Chúng ta tiếp tục! Hôm đó các ngươi cố ý kiếm chuyện ở cửa Trí Bảo trai, thu hút sự chú ý của bản vương và Tuyên Bình hầu. Sau đó người của các ngươi theo đuôi chúng ta tới tiệm đồ ngọc của Tào chưởng quỹ. Khi ấy tuy ta biết các ngươi có ý đồ xấu, nhưng vẫn chưa nghĩ ra mục đích của những việc các ngươi làm. Đến khi thấy người Đột Quyết nhiều lần gây sự ở biên giới Y Châu, cùng với bản tấu báo về việc Ất Bì Xạ Quỹ khả hãn bỗng dưng lại phái các ngươi đến Trường An dâng báu vật, ta mới có chút ý tưởng. Nhưng mà đến tận lúc đó, ta vẫn không biết các ngươi sẽ làm gì để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.”

Tiêu Nhuệ bị mấy câu này quay cho hơi chóng mặt, vô thức gãi đầu, nhíu mày đề nghị: “Ngô vương nói chậm một chút, thần nghe chưa hiểu lắm. Hoặc là, ngài nói đơn giản vào trọng điểm luôn. Tất nhiên, cũng không thể đơn giản quá.”

“Yêu cầu của Tiêu thiếu khanh cao thật đấy. Có điều, bản vương sẽ cố gắng hết sức.” Lý Khác đặt tay này lên cổ tay kia, đến khi chạm vào ba viên ngọc mỡ dê đó, tim mới không còn đập nhanh nữa, “Nói một cách đơn giản thì chỉ có ba chữ: Bầu không khí. Các ngươi muốn tạo dựng một bầu không khí mâu thuẫn, nhìn thì tựa như cỏ cây đều là binh lính, nguy cơ bốn bề, thực ra lại vô cùng dịu êm hòa thuận. Các ngươi nhiều lần xâm phạm biên cảnh, khiêu khích tướng sĩ biên giới của chúng ta; ở trong thành Trường An lại ngang ngược vô lý, mấy lần xung đột với bách tính. Còn nữa… các ngươi dùng hai chữ “Tùy vương, quấy nhiễu tâm tính của y thành công.”

Câu cuối cùng này, Lý Khác dùng tiếng Đột Quyết mà lần trước Dương Chính Đạo dạy. Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tóm lại, các người muốn để triều đình biết, gần đây Đột Quyết lại không mấy an phận, để chúng ta đề cao cảnh giác. Đến khi lòng đề phòng của chúng ta ngày càng nặng, các ngươi liền lấy thân phận sứ giả đến dâng báu vật cho thái tử.”

A Sử Na Nguyên Huệ ra vẻ tự nhiên, nhưng bàn tay nãy giờ buông cạnh hông lại bất giác siết thành nắm đấm: “Là bảo vật có vấn đề, hay là người dâng bảo vật có vấn đề? Bọn ta…. đã đủ cung kính lễ phép rồi mà?”

“Đúng! Quá cung kính, quá lễ phép, quá bình thường” Lý Khác thấy ánh nắng vừa nãy còn chiếu lên đồng hồ đã dần di chuyển lên người mình, cảm giác ấm áp đó gần như khiến y quên mất bây giờ đã là tháng Mười một gió rét căm căm, “Đúng lúc các ngươi đi chưa đầy một ngày, Ưng sư của các ngươi đã đến biên cảnh. Lời nói và hành động bất nhất, trước cung kính sau ngạo mạn như vậy, chẳng phải quá kỳ lạ sao? Để đề phòng sơ suất, ta đã cho hai nghìn binh sĩ dưới trướng Sài tướng quân vào thành tăng cường phòng bị, hành động này chính là hợp với ý muốn của các ngươi!”

Lúc Lý Khác đảo mắt, vừa khéo chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa của Mã Chu. Ánh mắt đó ôn hòa đến mức không nhìn ra một chút gợn sóng nào, nhưng lại có một loại áp lực có thể xuyên tim thấu phổi, khiến người ta thở không ra hơi. Lý Khác khẽ gật đầu với ông ta, coi như không nhận thấy: “Không đúng, có lẽ là có chút sai lệch. Vốn dĩ các ngươi cho rằng chúng ta sẽ điều quân đến Đồng Quan hoặc Y Châu.”

Lý Trị sốt sắng đứng lên, chốc lát sau lại từ từ ngồi xuống, nghiêm nghị ngẩng đầu: “Thế chẳng phải là khác biệt rất lớn sao?”

“Không lớn. Vì đó không phải là điều bọn chúng quan tâm, không liên quan đến kế hoạch của bọn chúng” Giọng nói của Lý Khác không to, nhưng có một thứ sức mạnh hút hồn người khác, “Bọn chúng chỉ muốn ép chúng ta điều binh. Vì chỉ có như vậy, chúng mới có thể lấy được tấm ngư phù đó.”

Nhân lúc Lý Khác tạm ngừng, Tiêu Nhuệ không nhịn được nói xen vào: “Cho nên, ban đầu tấm ngư phù đó ở chỗ điện hạ? Là bọn chúng… Đúng rồi, thứ mà tên gian tặc hai lần đến phủ Ngô vương lấy trộm thực ra chính là tấm ngư phù này? Nhưng mà bọn chúng lấy để làm gì?”

“Câu hỏi này của phò mã thật là kỳ cục!” Đan Ba Dương Nhĩ cười ha hả, nhướng hẳn đôi mày rậm lên, nhanh chóng đảo con ngươi màu nâu đậm hai vòng: “Binh phù đương nhiên dùng để điều binh! Bản sứ đã nói ngay từ đầu rồi, không phải sao? Vào sáng sớm hôm nay, năm nghìn sĩ tốt ở Đồng Quan đã lên đường đi tăng viện cho chiến trường Liêu Đông rồi. Tự các ngươi không tin, mới mất công bản sứ nói nhiều như vậy!”

Lý Khác nhíu mày, dường như cũng ngao ngán đến cực điểm: “Đúng vậy! Đi được một vòng lớn rồi, sao còn vòng ngược trở lại? Tiêu thiếu khanh, vừa nãy ngài nói đúng một nửa, sai một nửa. Tên trộm đó lấy trộm ngư phù từ chỗ ta, nhưng hôm sau, hắn lại trả lại. Một ngày một đêm đó, ta và ngài sắp xếp hồ sơ vụ án của nửa năm qua ở Đại Lý tự, vốn dĩ không rảnh về vương phủ, vì vậy cũng chẳng thể phát hiện ra uẩn khúc trong chuyện tấm ngư phù này mất rồi lại thấy. Mà trong mười hai canh giờ này, bọn chúng đã phục chế một tấm ngư phù giống hệt.”

Tiêu Nhuệ nhìn đi nhìn lại tấm ngư phù trong tay, vẫn lắc đầu nói: “Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tuyệt đối không thể hoàn thành!”

“Người khác có lẽ không có bản lĩnh này, nhưng Tào Phương Thạc và đồ đệ do một tay ông ta dạy dỗ là Trương Nhị Bảo thì chắc chắn có.” Lý Khác tiến lên, cầm lấy tấm ngư phù trong tay Tiêu Nhuệ. Lúc chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Nhuệ, y mới giật mình nhận ra tay mình lạnh giá như băng: “Kim Mã tướng quân, các ngươi cũng biết điều này, đúng không? Trùng hợp là, đúng vào lúc đó, các ngươi lại phát hiện ra một bí mật. Trong tiệm của Tào Phương Thạc có một mật thất, trong mật thất còn có một mật đạo thông thẳng ra ngoài thành. Cho nên, tiệm đồ ngọc đó cùng Tào Phương Thạc và Trương Nhị Bảo, đều là thứ mà người các ngươi muốn lấy.”

“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy…” Lúc này Tiêu Nhuệ mới vỡ lẽ, nói liên tiếp, “Dường như ta đã hiểu được một chút. Đầu tiên bọn chúng bắt Trương Nhị Bảo ra ngoài thành, định uy hiếp dụ dỗ Tào Phương Thạc đáp ứng yêu cầu của bọn chúng, nhưng Tào Phương Thạc lại tự nhận tội, sau đó bị tống vào trong nhà lao của Đại Lý tự, hơn nữa còn được điện hạ che chở. Cho nên, bọn chúng đành chọn sang phương án hai, là để Trương Nhị Bảo làm việc này. Trương Nhị Bảo không làm bọn chúng thất vọng, chưa đến một ngày đã làm xong tấm ngư phù này.”

Lý Khác lộ ra biểu cảm “thông minh dạy được” với Tiêu Nhuệ, sau đó nói: “Kim Mã tướng quân, chẳng nhẽ các ngươi chưa bao giờ nghi ngờ rằng, mọi chuyện thuận lợi đến mức không bình thường cho lắm sao? Đầu tiên, đã là bí mật điều binh, cớ gì bản vương lại mang theo quá nhiều hộ vệ, đến Hữu đồn doanh bằng cách phô trương như vậy, để các ngươi biết ngư phù ở chỗ bản vương? Thứ hai, giờ mới chỉ là tháng Mười một, muốn sắp xếp hồ sơ vụ án cũng chưa có gì phải vội. Hơn nữa, các ngươi cảm thấy hộ vệ của vương phủ bản vương lơ là đến mức có thể để các ngươi tùy ý ra vào hai lần sao?”

Đan Ba Dương Nhĩ nhất thời không biết nói gì, mãi sau mới rặn ra một câu qua kẽ răng: “Ngươi… ngươi cố ý? Tấm ngư phù chúng ta lấy trộm từ chỗ ngươi là…”

“Là giả!” Lý Khác tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên, rồi nói với nét mặt trêu ngươi, “Tất cả những gì các ngươi thấy đều là giả! Những người được gọi là binh sĩ Hữu đồn doanh trong thành Trường An, thật ra đều là thân bằng cố hữu mà Lưu chưởng quỹ của Trí Bảo trai gọi đến, chỉ là những người dân bình thường nhất mà thôi. Còn những binh sĩ thật sự thì mặc áo của thường dân, đi trấn thủ Đồng Quan từ lâu rồi. Vào đêm hôm qua, những thường dân cải trang thành binh sĩ trong thành Trường An đó đã thay lại trang phục họ mặc thường ngày, cũng nối nhau rời thành đi Đồng Quan rồi. Còn về tại sao, chắc các ngươi không ngốc đến nỗi vẫn chưa nghĩ ra đâu nhỉ?”

A Sử Na Nguyên Huệ lúc này mặt cắt không còn một giọt máu, khiến cho đôi môi tô son đỏ tươi trông kỳ quái dị thường. Cô ta chắp tay sau lưng để che giấu ngón tay đang không ngừng run rầy: “Những binh sĩ đi Đồng Quan đó, thực ra là dân thường mặc áo lính ư? Không thể nào! Số lượng không đúng”

Vừa dứt lời, cô ta liền ý thức được câu nói này rõ ràng ngu không gì bằng. Quả nhiên, Lý Khác không nhịn được phải bật cười, dùng thái độ cao ngạo bề trên, thản nhiên chế giễu: “Diệp hộ cho rằng, ở trong thành Trường An, tìm năm nghìn thường dân có thể giả làm binh sĩ là một việc rất khó sao?”

“Ngô vương điện hạ, kế hay!” Mã Chu cúi người vái một vái, giọng nói mang theo mấy phần khâm phục thật lòng.

Mặt trời lệch hướng, bên trong đại điện dần trở nên âm u lạnh lẽo. Đan Ba Dương Nhĩ xoa tay làm ấm cơ thể, bình ổn lại tâm trạng, vẫn chưa mất hết hy vọng hỏi: “Đã là đồ giả, làm sao Ngô vương có thể điều động binh lính của Hữu đồn doanh? Hơn nữa, Tiết Vạn Bị nhìn thấy ngư phù giả, tại sao không lập tức vạch trần?”

“Bản vương chỉ nói ngư phù bị các ngươi trộm là giả, chứ không hề nói trong tay bản vương không có ngư phù thật!” Nói đến đây, Lý Khác ngẩng đầu nhìn Lý Trị đang tập trung tinh thần lắng nghe câu chuyện, rồi lại nói tiếp, “Về phía Tiết đại tướng quân… không phải thái tử đã phái Tuyên Bình hầu đi Đồng Quan truyền chỉ khao thưởng quân phòng thủ sao? Toàn bộ nguyên do, đại tướng quân đương nhiên có thể hiểu được!”

A Sử Na Nguyên Huệ kinh hãi nói: “Dương Chính Đạo đi Đồng Quan rồi ư? Đi từ lúc nào? Tại sao bọn ta không biết?”

“Những chuyện các ngươi biết, đều là bản vương cố ý cho các ngươi biết. Còn những chuyện bản vương không muốn cho các ngươi biết, các ngươi làm sao có thể biết được?” Lý Khác lại gần cô ta, gần như nghiến răng nghiến lợi thì thào, “Các ngươi đừng hòng làm hại y!”

Nghe thấy câu này, A Sử Na Nguyên Huệ không còn vẻ cuồng ngạo như trước nữa, chán nản nói: “Sao ta có thể hại y cơ chứ?”

Mã Chu đứng gần đó, chợt nghe thấy cuộc đối thoại của họ, tò mò hỏi: “Điện hạ nói vậy là có ý gì?”

“Không có gì quan trọng. Mã công không cần để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.” Lý Khác khẽ phất tay áo, bước lên trước thi lễ với Lý Trị, “Thần có thể xin thái tử một cốc nước được không? Nói một câu chuyện dài thế này, thật sự cũng hơi khô miệng rát lưỡi!”

Lý Trị vội vẫy tay với Khánh Quý đứng hầu bên cạnh: “Còn không mau bưng trà cho Ngô vương!”

Khánh Quý cung kính “dạ” một tiếng, chẳng mấy chốc đã bưng một chén trà bốc khói nghi ngút bước đến trước mặt Lý Khác: “Điện hạ, đây là trà nhài mà kẻ dưới đun sôi từ giờ Mão rồi vẫn để lửa riu riu đến tận bây giờ, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không ạ?”

“Đa tạ thái tử.” Lý Khác nhận lấy chén, chậm rãi xoa giọt nước trên hai đóa hoa mẫu đơn ở thành chén, khẽ nhấp một ngụm, dường như cảm thấy còn chưa đã thèm, lại uống một ngụm lớn nữa rồi khen, “Đúng là trà ngon! Chẳng trách thần luôn cảm thấy trà mà đám đầy tớ trong vương phủ đun thiếu chút gì đó. Hóa ra là không đủ độ lửa.”

Lý Trị cười vui vẻ, hỏi: “Vậy Ngô vương cảm thấy, độ lửa của trà này đã đủ chưa?”

Lý Khác nhìn cát trong đồng hồ đẩy bánh răng từ từ chuyển động, khẽ dụi mắt: “Hết sức vừa phải! Hôm khác, thần nhất định phải mời tiểu công công đun trà trong cung đến vương phủ chỉ bảo một chuyến.”

Lý Trị gật đầu: “Chỉ cần Ngô vương muốn thì lúc nào cũng được.”

Mọi người nghe hai anh em họ thảo luận về chủ đề đun trà suốt một khắc, đều không có cách gì cả, cũng không dám tùy tiện xen vào. Ba người hội A Sử Na Nguyên Huệ biết kế hoạch đã bị nhìn thấu, nhưng vẫn mang chút ảo tưởng về may mắn, vốn muốn thăm dò lại lần nữa, nhưng thái tử và Ngô vương lúc này không chỉ nghiên cứu về trà, còn nói đến cách chọn nồi đun trà, cuối cùng không biết tại sao lại bàn đến tam sơn ngũ nhạc, trời nam đất bắc, bỏ mặc mọi người, làm bọn họ vô cùng lúng túng.

Đúng lúc này thì thấy tiểu thái giám Toàn Thiện nãy giờ đứng hầu ngoài điện lật đật chạy vào trong, quỳ gối xuống đất, thở hổn hển nói: “Nô tài Toàn Thiện khấu kiến thái tử điện hạ. Bẩm điện hạ, Đồng Quan cấp báo!”

Khánh Quý vội bước tới nhận lấy tấu sớ dâng lên Lý Trị. Lý Trị sốt sắng mở ra, chỉ nhìn lướt qua, mặt bỗng hiện vẻ vui mừng khôn xiết, trái tim phấn khích đến nỗi suýt nữa nẩy ra ngoài: “Tiết đại tướng quân và Tuyên Bình hầu đã tiêu diệt toàn bộ những tên Đột Quyết lén đột nhập vào lãnh thổ Đại Đường ở Đồng Quan. Ngô vương, quả thật Ngô vương đã tính đúng mọi thứ!”

Trong mắt Lý Khác không hề hiện lên vẻ nhẹ nhõm và hân hoan, mà lại ngưng đọng một nỗi băn khoăn và hoang mang xưa nay chưa từng có. Y có thể nhìn thấy ánh nắng ngày xuân tươi đẹp, nhưng ánh nắng đó lại chẳng bao giờ chiếu lên người y. Y cảm thấy lạnh giá, nhưng không thể để người khác nhìn ra y đang co quắp. Thế là y chỉ gật đầu với Lý Trị, cố gắng khống chế giọng nói ở mức hết sức vừa phải, hợp với thân phận y: “Giờ mới đến giờ Ngọ. Diệp hộ, xem ra tinh binh mà các ngươi nói chỉ chống đỡ được hơn nửa canh giờ!”

A Sử Na Nguyên Huệ lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. Mọi thứ đã kết thúc cả rồi. Kế hoạch mà cô ta dốc hết tâm huyết, trù tính trong ba tháng, lại bị phá sản dễ dàng như vậy. Câu nói huênh hoang sẽ cho Đại Đường một bài học mà cô ta thề thốt trước mặt khả hãn, giờ nghiễm nhiên trở thành trò cười. Hay cho một Lý Khác, đúng là biết cách làm hỏng việc! Dưới cơn phẫn nộ tột cùng, gân xanh trên cổ cô ta đã nổi hết cả lên, cô ta toan lao về phía Lý Khác như một con báo bị kích động.

Lý Khác chậm rãi lùi lại một bước, đập mạnh chiếc chén trong tay xuống đất, quát: “Người đâu! Bắt ba tên này lại!”

Mười mấy cấm quân đã đợi sẵn ở bên ngoài cầm kiếm xông vào. Gần như cùng một lúc, ba người kia nhanh chóng cởi áo khoác, rút thanh nhuyễn kiếm quấn quanh thắt lưng ra ứng chiến. Các triều thần hoảng sợ trước biến cố xảy ra đột ngột này, kinh hãi hét lên theo bản năng rồi tản ra bốn phía. Tiếng kiếm chạm nhau leng keng lập tức vang khắp đại điện, dư âm không ngớt.

“Bảo vệ thái tử!” Lý Khác rảo bước tiến tới, lật tay bóp cổ tay của Bạt Dã Đức Long ở gần y nhất, đoạt lấy thanh nhuyễn kiếm trong tay hắn, đang định ghì cổ Bạt Dã Đức Long thì lại cảm thấy đằng sau có bóng đen đè xuống, Đan Ba Dương Nhĩ cầm kiếm sắp đâm tới lưng y. Lý Khác cúi người tránh né, xoay một vòng rồi đá mạnh vào sườn trái của hắn. Đan Ba Dương Nhĩ đau đớn hét lên một tiếng, Lý Khác đẩy mạnh hắn về phía cấm quân ở bên cạnh, nghiến răng nói: “Các ngươi lại dám cầm kiếm vào chầu bái kiến, to gan quá đấy!”

A Sử Na Nguyên Huệ nhìn hai thuộc hạ đáng thất vọng của mình, ném thanh nhuyễn kiếm xuống đất với vẻ không cam tâm, khom lưng nhặt một lá cờ màu vừa mới làm rơi trong lúc đánh nhau lên, cài lại vào mũ, trấn tĩnh nói: “Hai nước giao tranh còn không chém sứ thần, huống hồ Đột Quyết ta xưa nay luôn tôn sùng Thiên khả hãn bệ hạ, coi Đại Đường là thượng quốc. Nay chẳng qua chỉ là hiểu lầm, lẽ nào các ngươi vẫn muốn giết chúng ta thật sao?”

“Giờ biết gọi Đại Đường, gọi Thiên khả hãn rồi à?” Lý Khác khinh miệt nhìn bọn chúng, vung tay nói, “Mời ba vị sứ giả về dịch quán nghỉ ngơi, bảo vệ nghiêm ngặt. Hôm khác chúng ta tới tính sổ sau!”

Mặt trời giữa trưa chói chang, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, không còn cái lạnh buốt thấu xương của mùa đông. Lúc Lý Khác đi ra đến cửa điện Sùng Đức, gần như người nào cũng nhìn y bằng ánh mắt chứa đầy kính phục, ngưỡng mộ, thậm chí là sợ hãi. Y thì chỉ ung dung gật đầu với họ, đi về phía trước mà mặt không hề đổi sắc.

Tiêu Nhuệ chạy đến bên y, nhưng tới tận khi đi qua con đường đá cạnh đình Quy Vân, gã vẫn chưa nói gì. Lý Khác không nhịn được hỏi: “Nhuệ ca thấy vở kịch này có hay không?”

“Vẫn còn chưa đã” Tiêu Nhuệ chỉnh lại vạt áo, làm dịu trái tim vẫn đập thình thịch, “Nhưng trước giờ tôi chưa từng biết tam đệ lại có tâm tư quanh co phức tạp như vậy đấy. Nếu không phải đã chơi thân với nhau hơn hai mươi năm, tôi thực sự cảm thấy tam đệ…”

“Đáng sợ. Có phải không?” Lý Khác cười điềm nhiên, như là đang nói những lời chẳng liên quan đến mình, “Dù thân với em hơn hai mươi năm, nhưng Nhuệ ca cho là như vậy vẫn được mà. Em không giận đâu.”

“Nhưng tôi thực sự không cho là như vậy. Vì tôi biết, tam đệ sẽ không dùng cơ mưu với chúng tôi.” Tiêu Nhuệ nói hết sức thành thật, “Đúng rồi, tam đệ tính xử trí ba tên Đột Quyết đó như thế nào?”

“Vẫn chưa nghĩ ra!” Lý Khác nhìn sóng nước trong vắt dập dềnh trên mặt hồ, thở dài một tiếng nặng nề. Y đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Thái tử là người giám quốc, nếu Nhuệ ca thực sự muốn biết thì có thể đi hỏi y.”

“Thái tử nghe theo tam đệ, tôi hà tất phải bỏ gần tìm xa?” Rõ ràng Tiêu Nhuệ rất không hài lòng với câu trả lời đó, “Hơn nữa, đã lo liệu đến thế này rồi, tam đệ nỡ nhường công lao cho y sao?”

Lý Khác lắc đầu: “Nhuệ ca cảm thấy đây là công lao ư?”

Chẳng nhẽ đây vẫn chưa tính là công lao sao? Nếu bệ hạ thật sự có lòng muốn đổi người kế vị, thì đây là lý do tốt nhất. Tiêu Nhuệ nói thầm, tâm trạng vừa nãy còn có chút bất an, lúc này đã hoàn toàn biến thành mong đợi và vui sướng: “Tam đệ chỉ cần làm việc theo tâm ý của mình là được. Bệ hạ nhất định sẽ bảo vệ tam đệ.”

Mắt Lý Khác bỗng nhòe đi. Y ngẩng đầu, nhỏ nhẹ nói: “Vừa đi vừa nói nhé! Chuyện ở Đồng Quan đã kết thúc, chắc biểu huynh cũng về rồi. Không biết y có ổn không.”

“Tôi còn có chuyện muốn hỏi tam đệ, vừa nãy loáng một cái đã quên mất. Tiêu Nhuệ vỗ mạnh vào đầu nói, “Tam đệ phái Trinh Khanh đi Đồng Quan chính là để báo với Tiết Vạn Bị, bảo ông ta không được làm ầm lên khi thấy ngư phù giả, mà giả vờ đồng ý với người Đột Quyết là sẽ điều binh đi Liêu Đông, đúng không?”

Lý Khác đính chính: “Không phải em phái y đi, mà là thái tử phái y đi.”

Tiêu Nhuệ thắc mắc: “Có gì khác biệt à? Chẳng phải thái tử cũng vì nghe lời tam đệ nên mới phái y đi sao? Huống hồ, chắc hẳn thái tử không biết mưu kế của người Đột Quyết, cũng không biết tam đệ đã nhìn thấu mưu kế của bọn chúng! Bằng không đã chẳng có chuyện y suýt nữa thỏa hiệp trên triều đình ban nãy.”

“Tất nhiên là có khác biệt. Mệnh lệnh phái biểu huynh đi Đồng Quan úy lạo binh sĩ ắt phải xuất phát từ ý chỉ của thái tử. Em có thể bị người ta chỉ trích, thái tử thì không thể!”

“Ai dám bất kính với tam đệ?” Tiêu Nhuệ nghi hoặc, “Có điều, tam đệ đã lo lắng như vậy, tại sao nhất định phải để y đi? Việc này vốn không khó, để Nguyên Nhân Kiền hoặc Vân Lĩnh, thậm chí Quý Ân, Quý Thành làm cũng được. Bọn họ đều hết mực trung thành với tam đệ.”

“Đúng! Bọn họ đều được, nhưng biểu huynh thì lại không thể không đi chuyến này.” Lý Khác nghiêm nghị cất lời, giọng nói rõ ràng nhỏ hẳn, “Như vậy sẽ không ai có cơ hội hại y nữa. Y cũng có thể vượt qua rào cản trong lòng mình.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa cung, Tiêu Nhuệ xua tay với tiểu nô Tôn Nhượng của phủ phò mã đánh xe ngựa đến đây, Tôn Nhượng hiểu ý dừng xe ở cạnh tường đợi. Tiêu Nhuệ tiếp tục nói: “Tôi nghe mà chẳng hiểu tam đệ nói gì. Cơ mà, hai người có sự ăn ý mà người khác không có, cũng chỉ hai người mới cứu rỗi lẫn nhau được. Cha tôi năm xưa đã nhìn ra điều này, nên mới để y luôn ở bên cạnh giúp đỡ tam đệ.”

“Cho nên, em nhất định phải giúp y một lần!” Lý Khác mỉm cười, “Nhuệ ca đi kết thúc vụ án Tào Phương Thạc đi. Ngày mai em phải ngủ no say trong phủ đủ sáu canh giờ, dù trời có sập xuống cũng đừng đến tìm em.”

Tiêu Nhuệ nhìn dáng vẻ mệt mỏi, kể cả đứng cũng ngủ được của y, vội tươi tỉnh nói: “Phải phải phải! Tôi sẽ giúp Ngô vương điện hạ chặn trời sập xuống. Tam đệ cứ yên tâm mà ngủ.”

Lý Khác ngủ một mạch từ hoàng hôn đến tận trưa ngày hôm sau. Nếu không vì đói bụng đến mức không thể chịu nổi, chắc là y vẫn có thể ngủ thêm một canh giờ nữa. Y dụi mắt, vươn vai, gọi một tiếng như là nói mớ: “Kỳ nhi, có gì ăn không?”

“Kỳ muội đang học đàn cầm với Tuyết Lộ ở phủ của ta. Nếu đệ đói thì để ta bảo Tiểu La hâm lại thức ăn.”

Lý Khác vẫn không mở mắt, chỉ nắm lấy góc chăn, cứ lầm bầm nói: “Biểu huynh, huynh lúc nào cũng ồn ào như vậy.”

“Chê ồn ào thì mau dậy đi! Món thăn bò xào nấm hương mà đệ thích đã đợi đệ hơn nửa canh giờ rồi..”

“Thăn bò xào nấm hương?” Lý Khác đấu tranh rất lâu rồi mới ngồi dậy, mắt vẫn còn hơi kèm nhèm, đột nhiên y mừng rỡ kêu lên: “Biểu huynh! Huynh về từ bao giờ thế?”

Dương Chính Đạo mặc một chiếc áo bào vẫn cẩm màu xanh nước biển có hoa văn chu tước, tinh thần sung mãn nói: “Về từ sáng nay rồi. Đệ biết không? Giờ khắp đầu đường cuối ngõ, ngay cả lũ trẻ con cũng vui vẻ say sưa nói về chuyện của đệ.”

“Vậy huynh thấy đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Trong lúc nói chuyện Lý Khác đã dậy mặc xong chiếc trường bào đỏ tía đặt ở bên cạnh. Kỳ Úc thích ngắm y mặc chiếc áo này, y liền sai người đi may năm cái giống hệt.

“Tiểu La, vào hầu điện hạ chải đầu rửa mặt.” Dương Chính Đạo cao giọng gọi với ra bên ngoài một câu, nhưng hồi lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời, không nhịn được cầu nhàu: “Mới có một lát mà không biết nha hoàn này đã làm biếng chạy đâu mất rồi! Thôi bỏ đi, để ta đi vậy.”

Nói rồi, gã đứng dậy định đi ra ngoài. Lý Khác vội kéo tay áo gã nói: “Huynh muốn làm ta tổn thọ à! Huynh ngồi xuống được không? Chúng ta nói chuyện.”

Dương Chính Đạo gật đầu, ngồi lên chiếc đôn bên cạnh y: “Đệ mở đầu đi! Muốn nói gì?”

Lý Khác cầm lược chậm rãi chải tóc, buộc lại thành búi một cách thành thạo, tiện tay lấy ra một chiếc mũ vàng cẩn ngọc tím từ trong hộp gỗ bên cạnh đội lên, ngoảnh đầu nói: “Huynh còn chưa trả lời ta, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Dương Chính Đạo nói không cần suy nghĩ: “Không thể nói là tốt hay xấu. Chuyện tốt là tốt nhất, chuyện xấu đệ cũng không sợ.”

Lý Khác đứng dậy, thắt đai bạch ngọc lên eo, ra dáng quân tử khiêm tốn: “Biểu huynh tin tưởng ta đến thế ư?”

“Không phải là đệ nói sao? Đệ có năng lực bảo vệ bản thân và người bên cạnh. Chỉ có điều, đệ có thể nói cho ta biết, A Sử Na Nguyên Huệ rốt cuộc là ai không?”

Lý Khác nở một nụ cười dịu dàng ấm áp: “Ta không biết. Nhưng nếu huynh thực sự quan tâm như vậy thì lát nữa ta sẽ đi hỏi giùm huynh.”

Đang nói chuyện thì thấy Tiểu La và Hà Bội bưng nước gõ cửa đi vào. Tiểu La đưa chiếc khăn ướt ẩm cho Lý Khác. Rửa mặt súc miệng xong, Lý Khác liền hỏi: “Món ăn hôm nay là ai nấu? Lần trước đầu bếp Vu nấu hơi mặn. Ta đã bảo Vũ Lương nói với hắn, không biết hắn có nghe lọt tai không?”

Tiểu La hé miệng cười: “Là Dương công tử nấu trong nhà bếp của phủ chúng ta đấy ạ! Ngon hay không điện hạ tự ăn sẽ biết ạ.”

Lý Khác kinh ngạc phì cười: “Huynh học nấu ăn từ bao giờ thế?”

Mặt Dương Chính Đạo đầy vẻ phản đối: “Nếu đệ biết pha trà thì tại sao ta không thể biết nấu ăn?”

Sau khi thực sự nếm bốn món ăn ấy xong, Lý Khác mới ngộ ra một đạo lý: Có một số việc đúng là vẫn phải dựa vào tài năng trời phú thì mới làm tốt được. Ví dụ như y có nỗ lực thế nào cũng không học gảy đàn nổi.

Dịch quán nằm ở phường Chiêu Văn của thành Trường An là nơi được đặt ra để chuyên tiếp đãi sứ thần ngoại quốc. Bên trong có lầu son gác tía, non bộ san sát, rực rỡ tráng lệ. Trên tường của chính đường có vẽ một bức tranh thần nữ bay lên trời mang đậm nét đặc sắc của Tây Vực, cửa sổ ở hai bên đang tỏa ra mùi trầm hương nhàn nhạt. Bốn bức tường được khoét rỗng ở giữa, đều được lắp những tấm lưu ly màu lục nhạt, bên trong chứa nước hồ và mười mấy con cá chép cảnh.

Lúc này A Sử Na Nguyên Huệ đang ném thức ăn cho cá với vẻ vô cùng buồn chán, hỏi một câu mà chẳng ngoảnh đầu lại: “Ngô vương đến để khoe khoang thắng lợi với bản sứ, hay là cuối cùng đã nghĩ ra cách kết liễu tính mạng của bản sứ?”

“Diệp hộ định cho những con cá đó ăn đến chết sao?” Lý Khác vươn tay đoạt lấy thức ăn cho cá trong tay cô ta, đưa cho hộ vệ vừa dẫn bọn họ vào. Hộ vệ cúi người thi lễ rồi lui ra luôn.

A Sử Na Nguyên Huệ vẫn say sưa nhìn những con cá chép cảnh đó, vẻ mỉa mai trong mắt càng đậm hơn: “Các ngươi coi chúng như là đồ chơi của riêng mình, sao biết được có thể chúng sống chẳng bằng chết?”

“Đấy cũng là số mệnh của chúng. A Sử Na Nguyên Huệ, ngươi phải tin rằng, ông trời đã sắp xếp lối thoát cho vạn vật sinh linh từ rất lâu rồi, nhưng ông trời chưa bao giờ công bằng cả. Giống như ông trời đã cho ngươi sự thông minh tài trí có thể một mình đảm đương một phương, nhưng lại để ngươi gặp phải ta!” Lý Khác nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, nói với vẻ mặt vô cùng tự phụ.

A Sử Na Nguyên Huệ không lúng túng trước lời chế nhạo của y, chỉ vỗ mạnh vào tấm lưu ly ở trước mặt, những con chép cảnh bên trong không có chút phản ứng nào, vẫn quẫy đuôi bơi qua bơi lại.

“Đúng là lũ súc sinh vô tư lự!” A Sử Na Nguyên Huệ vượt qua Lý Khác, cười gượng gạo hỏi, “Tùy vương cũng cho là như vậy chứ?”

Dương Chính Đạo không có tâm trạng tốt như Lý Khác để đến nói chuyện tào lao với cô ta, gã hỏi thẳng thừng: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với khả hạ đôn Nghĩa Thành công chúa? Chỉ có bà ta mới để các ngươi gọi ta như vậy!”

A Sử Na Nguyên Huệ quan sát kỹ khuôn mặt của gã, nhìn rõ mồn một cả một nốt ruồi li ti giữa lông mày gã. Dung mạo của người nhà họ Dương rất dễ khiến người khác vừa gặp đã phải lòng, huống hồ đối với gã, cô ta đâu chỉ đơn giản là vừa gặp đã phải lòng. Dương Chính Đạo buộc phải quay đầu đi chỗ khác trước ánh mắt thâm tình nồng cháy của cô ta. Cô ta vẫn cố chấp bước qua, ánh mắt lại dán chặt lên mặt gã lần nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cô ta mới dịu dàng nói: “Dương Chính Đạo, ngươi không nhận ra ta thật sao? Hồi đó, đối với ai ngươi cũng lạnh nhạt thờ ơ, nhưng lại chịu cười dịu dàng với ta. Ta cho rằng ngươi thích ta, vì vậy ta cũng thích ngươi. Bao nhiêu năm qua vẫn chưa bao giờ thay đổi.”

“Ngươi là..” Dương Chính Đạo vất vả tìm kiếm trong đoạn ký ức chẳng có gì vui vẻ đó, cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trong góc nhỏ đã mọc rêu từ lâu, nhưng vẫn ngập ngừng hỏi, “Ngươi là cô bé mà bà ta nhận nuôi đó à?”

A Sử Na Nguyên Huệ nghe gã nói vậy, trong khoảnh khắc mắt lóe lên một tia sắc bén, giống một con sói khó khăn lắm mới tìm được con mồi trên thảo nguyên.

Năm ba tuổi, cô ta được thị nữ Triệu Tang bên cạnh khả hạ đôn nhặt về từ trong bầy sói. Triệu Tang vốn định để cô ta làm nha hoàn giúp việc nặng nhọc, quét dọn may vá. Nhưng điều Triệu Tang không ngờ là, khả hạ đôn lại đặc biệt thích cô ta, không chỉ giữ lại hầu hạ bên mình, mà còn mời thầy dạy cô ta đọc sách, chuyện ăn mặc ở đi giống hệt một cô công chúa trên thảo nguyên, Triệu Tang gặp cô ta cũng phải cung kính hành lễ. Tuy Dương Chính Đạo thường xuyên gặp mặt, nhưng chưa nói chuyện với cô ta bao giờ. Gã sợ người đàn bà đó, nên trong tiềm thức cũng không thích cô ta. Gã không nhớ rõ mình đã cười với cô ta lúc nào. Gã chỉ biết, mình hồi nhỏ chưa từng được người khác đối xử dịu dàng, vậy thì sao có thể học được cách đối xử dịu dàng với người khác?

A Sử Na Nguyên Huệ mặt như hoa đào, phấn khích nắm lấy tay Dương Chính Đạo. Những tình cảm bị đè nén hàng chục năm đó một khi bộc phát, sẽ giống như thủy triều, không thu lại được: “Năm đó Đột Quyết bại trận, chủ nhân qua đời. Ta mang theo hơn ba mươi thuộc hạ trốn khỏi Định Tương, hằng mong một ngày nào đó có thể Đông Sơn tái khởi. Không phải vì chủ nhân, mà chỉ vì ngươi. Ta muốn đoạt lại ngôi vua cho người. Ngươi biết ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, tốn bao nhiêu tâm trí, mới được Ất Bì Xạ Quỹ khả hãn tín nhiệm không? Mỗi lần ta sắp không chống đỡ nổi là lại nghĩ đến ngươi. Thế là mọi thứ đều đáng cả.”

Dương Chính Đạo rụt phắt tay lại, lạnh lùng nói: “Đấy là chuyện của ngươi. Ngươi dốc sức vì Đột Quyết, tận trung với khả hãn, đều không có gì đáng trách. Nhưng sao ngươi phải khổ sở quàng lên người ta? Ngươi không biết rằng làm vậy sẽ hại chết Ngô vương ư?”

A Sử Na Nguyên Huệ nhanh chóng thu lại muôn vẻ phong tình nơi đáy mắt, quét ánh mắt sắc lạnh qua bọn họ rồi mới nói: “Hai người các ngươi thật là thú vị. Hắn bảo ta sẽ làm hại ngươi, giờ ngươi lại bảo ta sẽ làm hại hắn. Nhưng nay kết cục đã định, cuối cùng ai là người bị hại? Dương Chính Đạo, những binh lính Đột Quyết ở Đồng Quan đó cũng từng là thuộc hạ của ngươi. Ngươi thật sự ra tay được sao?”

“Ăn lộc của vua thì phải trung với vua. Đối với những kẻ dám cả gan uy hiếp sự an nguy của trăm họ Đại Đường ta, tất nhiên ta quyết không nương tay!” Dương Chính Đạo nghiêm mặt nói, “A Sử Na Nguyên Huệ, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”

“Đúng là một bề tôi trung thành của Đại Đường!” A Sử Na Nguyên Huệ thản nhiên chế giễu một câu, nhưng ngay lập tức lại đổi sang giọng khẩn cầu, “Ta đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không thể nói chuyện tử tế với ta sao? Ta và huyện chúa của ngươi, rốt cuộc ai đẹp hơn? Nếu cô ta biết có một cô gái mang tình cảm đậm sâu với ngươi thế này, liệu có cãi nhau với ngươi không?”

“Tự mình đa tình!” Dương Chính Đạo vung tay áo giận dữ nói.

Lý Khác đứng ngoài thản nhiên quan sát hồi lâu, cuối cùng không kìm được mở miệng nói: “Bao nhiêu năm qua, số cô gái thích biểu huynh có thể xếp thành hàng dài từ phường Chiêu Văn đến phường Vĩnh Gia. Có điều, kiên trì được như diệp hộ thì quả là hiếm thấy, bản vương nghe xong thật sự có chút cảm động. Đáng tiếc, đời này biểu huynh sẽ không động lòng với người con gái thứ hai. Ngươi nên nghĩ đến tiền đồ vận mệnh của mình thì hơn!”

“Vận mệnh? Cùng lắm là chết.” A Sử Na Nguyên Huệ tỏ vẻ lẫm liệt không sợ hãi, “Dù sao Ngô vương cũng sẽ không để ta sống mà về Đột Quyết, đúng chứ?”

“Không sai. Vì Đại Đường, vì biểu huynh, ta sẽ không giữ lại một mối họa như ngươi.” Giọng Lý Khác điềm đạm, giống như đang nói một câu hàn huyên hết sức bình thường, “Có điều, ngươi nói cũng đúng. Hai nước giao chiến còn không chém sứ thần, huống hồ chúng ta chưa hề giao chiến. Ngươi nói xem, nên làm thế nào đây?”

“Ngô vương đang thỉnh giáo ta nên giết chính ta như thế nào sao? Thế mà ngươi vẫn mở miệng ra hỏi được! Nếu ngươi muốn ta tự xử thì đó là chuyện không thể. Ta bé gan, không dám.”

Bỗng có một tiếng chim ưng giật mình kêu từ bên ngoài vẳng vào, dư âm vang vọng kéo dài không ngớt. Lý Khác nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Dương Chính Đạo, gã hiểu ý gật đầu, trách móc với vẻ mặt thương hương tiếc ngọc: “Lý Khác, đừng nói những lời ác độc như thế, không sợ làm Nguyên Huệ cô nương sợ hãi sao? Dù gì chúng ta cũng là bạn cũ.”

A Sử Na Nguyên Huệ rõ ràng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ trước thái độ tốt đến bất ngờ của gã, vội vàng bước tới ôm lấy cánh tay gã. Lần này Dương Chính Đạo không đẩy ra, mà lại vỗ nhẹ lên tay cô ta an ủi, trong mắt dạt dào tình cảm.

“Cuối cùng ngươi đã hiểu lòng ta, cũng không thể giả vờ được nữa phải không? Ta mà, ngươi không nỡ để ta chết, đúng không?” A Sử Na Nguyên Huệ ôm đầy hy vọng hỏi. Ánh mắt khát khao chứa chan tình ý đó, nếu đổi lại là người bình thường nhìn thấy, nhất định muốn ôm trọn ngọc ấm hương nồng vào lòng ngay lập tức. Lý Khác đứng bên cạnh nghĩ vậy.

Dương Chính Đạo khống chế giọng điệu ở mức hết sức vừa phải: “Tất nhiên là không nỡ. Cô nói với ta chuyện quan trọng như vậy, ta có vong ân phụ nghĩa, cũng sẽ không vứt bỏ cô không màng đến!”

A Sử Na Nguyên Huệ gần như tựa đầu vào ngực Dương Chính Đạo, hỏi bằng một điệu bộ cực kỳ ám muội: “Ta đã nói gì mà khiến ngươi đột nhiên đối tốt với ta thế? Vừa nãy ngươi còn thề thốt phải giết ta cơ mà!”

Dương Chính Đạo định đẩy cô ta ra theo bản năng, nhưng ngay lập tức lại giơ tay ôm chặt cô ta vào lòng: “Nói đùa thôi ấy mà, Nguyên Huệ cần gì coi là thật? Nếu không có cô, sợ là Đồng Quan đã nằm trong tay người Đột Quyết lâu rồi. Đến khi bệ hạ về rồi truy cứu, thì rất có thể thái tử sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho Ngô vương và ta, đến lúc đó chúng ta cũng chỉ biết cắn răng nuốt hận vào lòng thôi. Cô yên tâm, kẻ có tội là Bạt Dã Đức Long và Đan Ba Dương Nhĩ. Còn cô là ân nhân của ta!”

“Ngươi nói gì cơ?” Nụ cười kiều diễm của A Sử Na Nguyên Huệ cứng đờ lại trên mặt. Cô buông phắt tay ra, lảo đảo lùi lại hai bước, hoảng hốt nói: “Ta và các ngươi đạt được giao ước ngầm ấy bao giờ?”

Dương Chính Đạo cười, nói với ánh mắt nồng nàn không ai có thể cưỡng lại được: “Đêm đó, chúng ta uống rượu giãi lòng, nói chuyện trọn hai canh giờ. Cô bảo, cô tự tiến cử mình đến Trường An thực hiện kế hoạch này, chỉ vì muốn gặp ta một lần. Gặp được ta là cô đã thỏa mãn rồi. Ta hỏi kế hoạch là gì, cô liền nói chi tiết ngọn nguồn cho ta. Cô quên rồi à?”

“Diệp hộ không nên quên! Nếu không có diệp hộ giúp đỡ thì bản vương làm sao có thể phá bẫy được? Nực cười thay bọn chúng vẫn thật sự cho rằng bản vương là thần tiên biết bấm độn tiên tri!” Lý Khác đảo mắt, lại lặng lẽ liếc nhìn Dương Chính Đạo, nghĩ bụng: Huynh nhập vai cũng nhanh thật đấy, ta suýt nữa thì tin.

“Các ngươi..”

Đôi môi A Sử Na Nguyên Huệ không ngừng run rẩy, dường như từ trong cuộc đối thoại bí hiểm khác thường, kẻ tung người hứng của họ, cô ngửi thấy một mùi nguy hiểm nào đó đang dần ép về phía mình. Gần như cùng lúc cô mở miệng, cửa lớn của chính đường bị đẩy bật ra, Bạt Dã Đức Long và Đan Ba Dương Nhĩ tái mặt xông vào.

Đan Ba Dương Nhĩ nghiến răng, gắng gượng rít qua kẽ răng: “Hôm đó trên triều đình, ta đã cảm thấy trong chúng ta nhất định có nội gián…”

Sau cơn hoảng sợ, cuối cùng A Sử Na Nguyên Huệ cũng hiểu ra tất cả, vội túm lấy cánh tay Đan Ba Dương Nhĩ, gắn giọng: “Ngươi muốn trúng kế ly gián của bọn chúng sao?”

“Kế ly gián?” Bạt Dã Đức Long khinh bỉ hừ một tiếng, “Ngươi ái mộ Tùy vương không phải ngày một ngày hai, có thể làm ra những chuyện như vậy cũng chẳng lạ gì. Chỉ là, tự ngươi muốn chết thì cũng thôi, tại sao còn muốn kéo bọn ta chịu tội thay?”

“Ngươi to gan!” A Sử Na Nguyên Huệ quát lớn một tiếng, khôi phục lại vẻ uy nghiêm không nói cười tùy tiện như bình thường, “Ta một ngày là chủ nhân của ngươi thì vĩnh viễn là chủ nhân của ngươi. Ngươi dám nghi ngờ chủ nhân, lẽ nào không sợ chết không có chỗ chôn sao?”

“Chủ nhân? A Sử Na Nguyên Huệ, chức diệp hộ này có được bằng cách nào, trong lòng người thừa hiểu! Lúc ngươi khéo léo hầu hạ những vương thân quý tộc đó trên giường, ông trời nhìn thấy hết đấy!” Bạt Dã Đức Long nhìn cô với vẻ căm ghét, “Người như ngươi mà vẫn dám giữ ý nghĩ không an phận ấy với Tùy… Tuyên Bình hầu, đúng mơ mộng hão huyền!”

A Sử Na Nguyên Huệ tức giận đến nỗi vành mắt đỏ lựng, lời nói rõ ràng đã bớt đi mấy phần tự tin: “Các ngươi thật biết thừa cơ rút lui để tự bảo vệ mình! Các ngươi tưởng làm như vậy thì bọn chúng sẽ tha cho các ngươi sao?”

“Tại sao lại không tha?” Lý Khác xoa tay thở dài, “Giữ các ngươi lại, lẽ nào còn muốn trăm họ Đại Đường ta nuôi các ngươi sao? Ngày mai, các ngươi có thể đi rồi!”

Bạt Dã Đức Long không tin hỏi: “Ngô vương chịu tha cho bọn ta thật sao?”

“Ba người các ngươi và những người khác trong sứ đoàn, còn cả những tù binh bị Tiết đại tướng quân bắt ở Đồng Quan nữa, đều có thể cùng nhau ra về. Đúng rồi, không phải các ngươi bảo năm nay trên thảo nguyên liên tiếp xảy ra gió bão, thu hoạch kém sao? Bản vương sẽ cho các ngươi một nghìn thạch lương thực, năm trăm súc vải lụa. Như thế đã hài lòng chưa?”

Đan Ba Dương Nhĩ cảnh giác nhìn y, nghiền ngẫm kỹ lưỡng hàm ý trong lời của y: “Các người rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì?”

Lý Khác đang chọc mấy con chép cảnh, bực dọc ngoảnh đầu nói: “Các ngươi cũng chẳng nhìn xem tình cảnh hiện tại của mình, đối với cá trong chậu, chim trong lồng, bản vương còn phải tốn công suy nghĩ âm mưu quỷ kế sao? Sau khi về nhớ bảo khả hãn của các ngươi phong thưởng hậu hĩ cho diệp hộ. Nếu không phải cô ta thay đổi kế hoạch vào phút chót, thì chắc các ngươi đã có thể chiếm được lợi thế nhất thời, nhưng các ngươi có tin không, trong vòng ba năm, Đại Đường nhất định sẽ tiêu diệt Đột Quyết các ngươi!”

A Sử Na Nguyên Huệ hơi luống cuống bởi thái độ biến ảo khôn lường của bọn họ, thực sự không biết lúc này nên nói gì mới phải. Nhưng ánh mắt cô vẫn dừng trên người Dương Chính Đạo, không sao kìm được. Vừa nãy bị Bạt Dã Đức Long vạch trần, dẫu cô thật sự có để lại một chút ấn tượng trong lòng Dương Chính Đạo, thì giờ cũng mất hết rồi. Mắt cô thấp thoáng ánh lệ. Cầu mà không được, được lại mất đi….

Giả sử lúc đó gã có thể cho cô một nụ cười, thì thực sự cô sẽ cam tâm tình nguyện nói toạc ra mọi kế hoạch. Gì mà Đột Quyết, gì mà khả hãn, gì mà trung thành, đi chết hết cả đi! Nói cho cùng, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về từ trong đám súc sinh, thậm chí còn không biết mình có phải là người Đột Quyết hay không, cô bán mạng cho ai cũng đâu khác gì nhau? Đáng tiếc, ngay cả cơ hội này Dương Chính Đạo cũng không cho cô, mà thẳng tay ép cô vào đường chết. A Sử Na Nguyên Huệ bỗng nhớ đến lời khả hạ đôn nói với mình năm xưa: Người không có tình yêu trong tim mới có thể nên việc lớn. Trái tim Dương Chính Đạo lạnh lùng cứng rắn, thực ra rất thích hợp để làm vua.

Khả hạ đôn, bà trù tính cả đời, nhưng lại không nhìn thấu lòng người. Bà không biết người có lòng dạ sắt đá một khi được người khác thật lòng đối đãi, sẽ liều mạng để bảo vệ sao? Nếu lúc đó bà đối tốt với gã hơn một chút xíu, thì mọi thứ liệu có khác không?

“Ngô vương làm chủ được chuyện này thật ư?” Hai tay Đan Ba Dương Nhĩ run rẩy, rõ ràng hắn không nén được phấn khích trong lòng, nhưng vẻ kiêu ngạo trong mắt thì chưa giảm, vẫn hoài nghi hỏi.

Lý Khác cau mày bất mãn nói: “Binh phù ở chỗ ta. Ngươi cảm thấy có chuyện gì ta không làm chủ được sao?”

“Hoàng đế các người cũng thật là thú vị.” Đan Ba Dương Nhĩ như cười như không, “Trao cho thái tử cái danh giám quốc, nhưng lại trao quyền giám quốc cho ngài. Ông ta đúng là không ngại phiền phức.”

“Bệ hạ tự có suy tính của người, không cần tướng quân phải tốn công suy nghĩ!” Lý Khác vuốt nhẹ hoa văn kỳ lân thêu trên tay áo, lạnh nhạt nói, “Tướng quân nên nghĩ xem làm thế nào để đáp ứng các điều kiện mà bản vương đề ra đi!”

“Điều kiện? Cũng phải! Ta có nghĩ bằng đầu ngón chân thì cũng phải hiểu rằng, con trai của Lý Thế Dân sao có thể làm những chuyện lấy đức báo oán chứ.” Vẻ lạnh lùng trong mắt Đan Ba Dương Nhĩ ngày càng đậm, “Nói đi! Điều kiện gì?”

Lý Khác nhìn A Sử Na Nguyên Huệ vẫn đang ngơ ngẩn, trịnh trọng nói: “Bản vương chưa bao giờ nói ra điều kiện của mình lần hai!”

“Rốt cuộc ngài có ý gì?” Đan Ba Dương Nhĩ sốt ruột, nói năng gấp gáp hơn mấy phần.

Mắt Bạt Dã Đức Long ngời lên vẻ đã hiểu rõ, hắn tiến lên một bước, vái sâu sát đất một vái: “Ngô vương điện hạ yên tâm, thần sẽ làm ngài hài lòng. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng của bản thân và gia đình thần.”

Lý Khác gật đầu mỉm cười: “Rõ rồi thì tốt. Biểu huynh, chúng ta cũng nên đi thôi.”

Trong khoảnh khắc Dương Chính Đạo quay người, A Sử Na Nguyên Huệ vội vàng bước lên, giơ tay chắn trước mặt gã, đau buồn cười gượng: “Ta không dám mong mỏi rằng người có thể thích ta. Chỉ xin ngươi nhớ đến ta, có được không?”

Dương Chính Đạo lùi lại một bước, giữ khoảng cách vừa phải với cô ta: “Nếu Chính Đạo nhớ đến người không nên nhớ, thì chẳng bằng không nhớ. Cô nói xem có đúng không?”

A Sử Na Nguyên Huệ vịn vào khung cửa, cơ thể dần dần tê liệt ngã quỵ xuống đất. Đúng vào thời khắc Dương Chính Đạo bước ra khỏi cửa, cô ta dùng hết sức lực, hét lên khản cả giọng: “Huyện chúa là người con gái đầu tiên đối xử tốt với ngươi, cho nên ngươi mới yêu cô ta đến thế. Nếu năm đó ta dũng cảm hơn một chút, có lẽ đã là vợ ngươi từ lâu rồi phải không?”

Đôi chân đang bước nhanh của Dương Chính Đạo vì câu nói này mà chậm lại. Gã ngoảnh đầu, nhưng không nhìn cô ta, chỉ trông về phía cầu vồng bảy sắc cuối chân trời, ngẩn ngơ một lúc. Dường như gã định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời nói vào trong bụng, rồi bước đi không quay đầu lại nữa.

Lúc này Đỗ Húc đang hăng say tán gẫu cùng cặp hộ vệ song sinh canh cửa ở ngoài dịch quán. Từ sau lần kể linh tinh câu chuyện trong Sơn hải kinh , bị Lý Khác trêu chọc, hắn đã hạ quyết tâm phải biết chữ. Thế là hắn xách hai vò rượu Nữ nhi hồng hảo hạng đến bái thủ quỹ trong phủ làm thầy. Sau khi dạy hắn được hai tháng, thủ quỹ trả lại hai vò Nữ nhi hồng cho hắn, còn kèm thêm hai cái chân giò dê nướng, để hắn mời người khác cao minh hơn.

Tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng, Đỗ Húc đến quán rượu mượn rượu giải sầu. Tình cờ nghe thấy một người kể chuyện đang kể câu chuyện về Can Tương, Mạc Tà trong Sưu thần ký , hắn cảm động đến rơi nước mắt. Người kể chuyện cảm thấy hắn là tri kỷ, liền mời hẳn cùng uống rượu, vừa uống vừa kể luôn cả phần sau của câu chuyện mà đáng lẽ phải trả tiền mới được nghe.

Từ đó về sau, Đỗ Húc đã kiếm được không ít ánh mắt sùng bái bằng câu chuyện này. Giống như bây giờ, cặp song sinh đó đang chớp mắt, không hẹn mà cùng hỏi: “Cuối cùng Xích có giết Sở vương để báo thù cho cha không?”

Đỗ Húc dường như không nghĩ tới việc bọn họ sẽ hỏi như vậy, đành dang tay nói: “Không biết được! Trong sách không nói, nhưng tôi đoán có lẽ là thành công. Bởi vì…”

“Coi chừng ban đêm Sở vương sẽ đến tìm ngươi đấy!” Lý Khác nghĩ nếu mình không mở miệng, thì chẳng biết câu chuyện đẹp mà thê lương này sẽ bị hắn xuyên tạc thành cái gì.

Đỗ Húc nghe tiếng, vội vàng tới đón, thi lễ cười giả lả: “Điện hạ và quân hầu xong việc nhanh thế ạ! Vậy lên xe về phủ luôn chứ ạ?”

“Đến phường Tường Hòa trước!”

Trong xe ngựa, Lý Khác thấy Dương Chính Đạo mãi không nói gì, liền vỗ mu bàn tay gã: “Tuy trước khi đến chúng ta đã định xong kế hoạch, nhưng ta thật sự không biết cô ta và huynh còn có mối quan hệ này.”

Dương Chính Đạo hữn