← Quay lại trang sách

Chương 17 Nước lặng chảy sâu

Ra khỏi tiệm đồ ngọc, đi liên tục hơn nửa canh giờ mới đến phường Vĩnh Gia. Lúc này Dương Chính Đạo mới bắt đầu hối hận rằng ban nãy không nên kéo Lý Khác xuống xe. Suy cho cùng, không có chuyện gì là không thể nói cho Tuyết Lộ biết, còn đi bộ một quãng đường dài như vậy trong ngày lạnh giá thì thật là mệt.

“Đệ về nhà phải đi hướng Bắc, theo ta làm gì?” Dương Chính Đạo ngoảnh đầu hoài nghi hỏi.

Lý Khác dụi mắt, nói như thể việc đó là đương nhiên: “Tới phủ của huynh ăn tối chứ còn làm gì! Tiện thể đón Kỳ nhi về nhà.”

Lúc này Kỳ Úc đang dỏng tai chăm chú lắng nghe tiếng đàn cầm của Tuyết Lộ. Tuyết Lộ ngồi ngay ngắn trước cây cổ cầm, thong dong gảy dây đàn. Tiếng nước róc rách chảy qua kẽ ngón tay nàng, tiếng đối nhạn kêu dài xao xác lọt vào tai. Nhạc tiên bay bổng, thấm vào tim phổi. Tiếng đàn này không giống tiếng đàn của những cầm sư bình thường biểu diễn, hoặc chỉ trong trẻo nhẹ nhàng, hoặc chỉ hừng hực sục sôi. Tiếng đàn của Tuyết Lộ, trong dịu dàng có kiên nghị, trong mạnh mẽ lại ẩn chứa yêu kiều.

Khúc nhạc kết thúc, nhưng vẫn cảm thấy dư âm đọng lại, ngân nga trầm bổng. Tuyết Lộ nói với ánh mắt khích lệ: “Muội muội thử lại đi.”

Kỳ Úc gật đầu. Nhưng mới đàn được năm sáu tiếng, nàng đã ngẩng đầu lên hoang mang hỏi: “Tỉ tỉ, lần này không sai chứ?”

Tuyết Lộ bất lực lắc đầu cười: “Vừa nãy sai hai nốt, lần này thì sai cả. Muội muội có muốn nghỉ một chút không? Lát nữa Hương Cận sẽ mang áo khoác nhỏ cho trẻ con qua đây, chúng ta cùng nhau xem nhé?”

Kỳ Úc vuốt ve cây thất huyền cổ cầm được chạm khắc rất tinh xảo, chỉ cảm thấy mặt nóng ran, liền kéo tay Tuyết Lộ: “Tỉ tỉ và biểu huynh chơi đàn giỏi như vậy, còn em lại mù tịt chẳng biết gì, thật là mất mặt!”

“Chẳng phải tam ca cũng không biết sao? Tam ca còn chẳng bằng em!” Tuyết Lộ véo khuôn mặt vô cùng mềm mại đáng yêu của Kỳ Úc, “Lần này ta về, sao luôn cảm thấy em rầu rĩ không vui, cãi nhau với tam ca à?”

“Làm gì có?” Kỳ Úc chống má, nói với giọng trầm thấp: “Bệ hạ từng bảo, việc này không được để người ngoài biết, bây giờ sợ là không tránh được rồi. Tỉ tỉ, em biết chàng có thể chặn đứng mọi phong ba, nhưng chàng sẽ rất vất vả, em thật sự không nỡ, thật sự…”

Nói đến đoạn cuối, giọng Kỳ Úc đã có chút nghẹn ngào. Người đàn ông của nàng, cha của con nàng, kiên cường đến mức khiến nàng đau lòng. Tuy Tuyết Lộ không biết tại sao đột nhiên nàng lại buồn rầu, nhưng vẫn ôm lấy vai nàng, để nàng dựa vào lòng mình, an ủi bằng giọng dịu dàng như đang dỗ trẻ con: “Đừng buồn đừng buồn khóc thì xấu xí lắm!”

“Thật ạ?” Kỳ Úc cầm chiếc gương đồng nhỏ cạnh tay lên soi, thấy hai mắt mình hơi đỏ, một giọt nước mắt đang chầm chậm lăn theo sống mũi rơi xuống, lớp phấn mỏng thoa trên má đã trôi đi một chút, liền khịt mũi nói, “Đúng là xấu thật!”

Tuyết Lộ liền lấy khăn trong tay áo ra, cẩn thận lau nước mắt cho nàng: “Nói đùa với em thôi! Em là cô gái đẹp nhất trong thành Trường An, dẫu thế nào cũng đều xinh đẹp cả.”

Lúc này Hương Cận đang ôm mười mấy chiếc áo khoác nhỏ với đủ loại hoa văn, loạng choạng bước vào, trên khuôn mặt bầu bĩnh là nụ cười tươi rói: “Huyện chúa, thợ may Tiểu Lục nói, vải lần này đều được mua từ phường dệt ở Dương Châu. Người biết đấy, vải của Giang Nam luôn rất tân thời.”

Tuyết Lộ gật đầu, kéo tay Kỳ Úc giở xem tỉ mỉ: “Bốn chiếc màu đỏ này, cả hai chiếc áo choàng nhỏ kia nữa, đều cho Nhân nhi, Phong nhi mặc! Còn nữa, Hương Cận, lấy đôi vòng tay bạc mang từ Nhữ Nam về ra đây. Ngoài ra..”

Kỳ Úc nghe đến đây, vội giữ tay nàng lại nói: “Thật sự không cần đâu, tỉ tỉ. Năm nay tỉ tỉ đã cho mấy chục bộ quần áo rồi, em có sinh thêm hai đứa con nữa cũng không mặc hết!”

“Thế thì sinh ba đứa!” Nói xong Tuyết Lộ liền gấp sáu chiếc áo lại gọn gàng rồi đặt vào tay Hương Cận, “Đi gói chúng lại! Đúng rồi, Trinh Khanh vẫn chưa về sao?”

“Dạ. Công tử vừa mới về cùng Ngô vương, giờ đang đợi ăn cơm ở Khánh Vân đường ạ!”

Vì có bữa trưa làm nền, nên Lý Khác cảm thấy bữa tối do đầu bếp Lưu nấu này đúng là bữa cơm ngon nhất y từng ăn trong năm nay. Y vừa gắp một miếng cá hồi vào bát của Kỳ Úc vừa nói: “Tuyết Lộ, rốt cuộc ai dạy biểu huynh nấu ăn vậy?”

“Có ai dạy đâu! Là Trinh Khanh tự ngộ ra đấy chứ.” Tuyết Lộ nhìn Dương Chính Đạo đầy tôn sùng, “Tam ca cũng cảm thấy mùi vị rất ngon phải không?”

“Mùi vị… ngon? Em chắc chứ?” Lý Khác vừa húp một miếng canh măng da gà, nghe thấy câu này, bỗng không nhịn được phải phì cười, mãi sau mới lấy lại được hơi: “Thôi bỏ đi, chỉ cần em thích là được.”

Dương Chính Đạo liếc y: “Câu nói của đệ sao lại khiến người ta khó chịu thế nhỉ?”

“Làm sao bây giờ? Nói cũng nói rồi, không thu hồi được nữa.” Lý Khác chỉ cảm thấy món canh này được ninh rất ngon, húp liền ba bát rồi mới bất lực nói.

“Vậy thì nói lại đi!” Dương Chính Đạo nhướng mày.

“Được!” Lý Khác vừa cười vừa nâng chén trà cụng chén với gã, “Cảm ơn huynh, huynh trưởng tốt của ta. Tất cả không cần nói ra cũng hiểu mà.”

“Thật là biết làm biếng! Đệ không nói ta làm sao đoán được!” Dương Chính Đạo khẽ nhấp một ngụm rượu tang lạc trong chiếc chén ngọc, không đồng tình. Tuy bình thường gã không thích uống rượu lắm, nhưng lại rất thích mùi vị của rượu tang lạc. Tang chi vị lạc, kỳ diệp ốc nhược ( Cây dâu chưa rụng, thì lá trơn mướt ). Có lẽ gã thích hai câu thơ này hơn, nên chọn lọc bỏ qua câu ở phía sau: Tang chi lạc hĩ, kỳ hoàng nhi tổn ( Cây dâu đã rụng, lá vàng rồi rơi ).

“Không đoán được thì đừng đoán nữa! Chúng ta nói chuyện khác… Kỳ Úc vừa uống xong nửa chén rượu, mặt đã đỏ phừng phừng, trông càng đáng yêu, “Cái cô họ Vương lần trước cả gan bày tỏ tình cảm với biểu huynh ở ngoài phủ về sau thế nào rồi?”

“Vương cô nương…” Dương Chính Đạo dịch chiếc đệm đang ngồi, “Tuyết Lộ, hôm đó sau khi nàng bảo Hương Cận đưa cô ta về nhà, cô ta còn tới nữa sao?”

Tuyết Lộ cười tươi tắn, giả vờ thở dài bất lực: “Nào có về nhà? Mới được nửa đường cô ta đã kêu phải quay lại. Hương Cận sợ cô ta nghĩ quẩn, đành đưa cô ta đi tìm thiếp.”

Tay Dương Chính Đạo hơi khựng lại, đánh rơi miếng măng trên đũa vào trong bát, gã ngạc nhiên nói: “Sao nàng không bảo gì ta?”

“Không phải giờ nói vẫn kịp à!” Tuyết Lộ cười duyên, “Thiếp bảo cô ta, Tuyên Bình hầu ngoại trừ vẻ bề ngoài tạm chấp nhận được, những cái khác thật sự không đáng để cô ta bám riết không buông. Trong phủ chúng ta, những nha hoàn chỉ hơi coi được một chút đều không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn. Bình thường hắn thích uống rượu, uống xong là đánh người. Một năm bốn mùa không tắm bao giờ. Ngủ thì hay ngáy. Hơn nữa…”

“Tuyết Lộ.” Dương Chính Đạo cố nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa mới lên tiếng, “Nàng nói thế cũng vô dụng. Nàng phải bảo, ta là kẻ mua danh chuốc tiếng, chuyên môn ăn cắp văn chương của người khác, còn thích lấy người khác làm bia luyện bắn tên.”

Lý Khác và Kỳ Úc nhìn nhau cười ầm. Kỳ Úc ôm bụng ngã vào lòng Lý Khác, cố gắng mãi mới nín cười được. Lý Khác giơ tay vỗ lưng nàng, để nàng khỏi bị sặc. Hồi lâu, y mới mở miệng: “Ngoài cách này ra, hai người thật sự không còn lý do nào khác để từ chối à?”

Tuyết Lộ gật đầu, trả lời rất nghiêm túc: “Có ạ! Nhưng đều không hiệu quả bằng cách này. Tam ca biết không? Vương cô nương nghe em nói xong, liền quỳ xuống vái em một vái, bảo may mà em nói cho cô ta biết, bằng không cuộc đời của cô ta sẽ bị hủy hoại. Cuối cùng còn dịu dàng tử tế bảo em, tranh thủ còn trẻ mau xin bệ hạ cho ly hôn.”

Dương Chính Đạo không nhịn được cười: “Cái cô họ Vương này cũng thật thú vị.”

Đang cười nói thì thấy Hương Cận từ ngoài bước vào, đưa một bức thư cho Dương Chính Đạo. Dương Chính Đạo nhận thư, xua tay, Hương Cận lập tức cúi người lui ra.

Tuyết Lộ khẽ ghé đầu qua, tò mò hỏi: “Của ai vậy?”

Dương Chính Đạo bóc thư, mới đọc hai hàng chữ đã đứng bật dậy, nghiêm nghị nói: “Liêu Đông, thư nhà của nhạc phụ.”

Lời này thốt ra, ba người kia đều thu lại vẻ mặt trêu đùa vừa nãy, gần như đồng thanh hỏi: “Trong thư nói gì?”

Hai tay đang nắm chặt bức thư của Dương Chính Đạo khẽ run lên, đọc đến cuối cùng, gã chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ sống lưng lan thẳng lên cổ, lạnh đến nỗi nhất thời gã quên trả lời câu hỏi của họ. Một lúc lâu sau, gã mới nhíu mày, gượng gạo nhả ra hai chữ: “An Thị.”

Lý Khác thấy gã có vẻ khác thường, vội cầm lấy thư tự đọc. Giang Hạ vương nói, sau khi quân Đường liên tiếp chiến thắng, thì bị chặn ở một tòa thành nhỏ tên là An Thị gần đô thành Bình Nhưỡng của Cao Câu Ly. Lúc viết bức thư nhà này, bọn họ đã bị mắc kẹt tròn một tháng. An Thị có địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công. Giằng co đến cuối cùng thì chỉ có hai con đường để đi: Một là đánh mạnh, hai là rút lui. Nhưng hai con đường này gần như đều là tử lộ.

Dương Chính Đạo ấn tay Lý Khác, an ủi: “Đừng sốt ruột. Bên cạnh bệ hạ có nhiều văn thần võ tướng, hơn nữa, bản thân ông ấy cũng là thống soái từng trải sa trường, không chừng lúc này đã nghĩ ra cách đột phá vòng vây rồi!”

Lý Khác lắc đầu, ánh mắt đầy lo lắng: “Biểu huynh, huynh không hiểu. Không phải bệ hạ không có cách, chỉ là ông ấy không muốn dùng mà thôi.”

Dương Chính Đạo ngẫm nghĩ, vẫn không hiểu hỏi: “Ý của đệ là gì?”

Lý Khác nhìn món ngon đầy bàn, nhưng lại chẳng còn hứng ăn nữa: “An Thị bây giờ cũng không khác ải Vũ Lao năm xưa là mấy.”

“Vây Ngụy cứu Triệu?” Dương Chính Đạo sực hiểu, “Đúng! Nay binh của cả nước Cao Câu Ly gần như đều ở An Thị. Chỉ cần phái một đội quân tinh nhuệ nhỏ vượt qua An Thị, đánh lén Bình Nhưỡng, thì chẳng sợ người Cao Câu Ly không chịu ngoan ngoãn thần phục. Nhưng mà, sao lại không dùng?”

“Trong rửa nhục tiền Tùy, ngoài giải vây Tân La, đều chỉ là cái cớ mà thôi. Cái bệ hạ cần là phô trương sức nước, thần phục tứ di, tất nhiên ông ấy không bằng lòng dùng mưu gian kế hiểm, mà muốn đường đường chính chính đánh bại Cao Câu Ly. Trong trận chiến này, quá trình và kết quả quan trọng như nhau. Vì vậy, việc này khá rắc rối.”

“Nhất định phải vậy sao?” Dương Chính Đạo hoài nghi, “Huống hồ, làm sao đệ có thể chắc chắn trong lòng bệ hạ nghĩ như vậy?”

Lý Khác khẽ thở dài: “Ta thật sự hy vọng mình không chắc chắn đến thế. Nhưng ông ấy là cha của ta, ta không chỉ tin ông ấy, mà còn hiểu ông ấy. Cho nên lúc mới bắt đầu, ta đã rất lo lắng. Ta sợ sự khôn vặt nhất thời của mình sẽ gây nên tội lỗi không thể bù đắp.

Dương Chính Đạo nhìn ánh trăng đang uể oải chiếu xuống ở bên ngoài, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn trầm mặc không nói.

Trong một quãng thời gian rất dài sau đó, Lý Khác không hề nhắc đến chuyện Cao Câu Ly. Từ tháng Mười hai, Liêu Đông liên tục có quân báo gửi về Trường An, thái tử không chủ động thông báo nội dung bên trong, còn Dương Chính Đạo từ sau lần đó cũng chẳng nhận được thư nhà của Giang Hạ vương nữa. Tình hình chiến trận ở Liêu Đông dường như đã trở thành một đám mây nghi ngờ trôi nổi theo gió, lởn vởn mãi trong lòng các triều thần.

Lúc này trong chính đường của Đại Lý tự, Nguyên Nhân Kiền đang chăm chú giở đọc một bản tấu báo vừa nhận được sáng nay, khi lên tiếng thì toát ra cả một bầu nhiệt huyết: “Điện hạ, phủ Sùng Châu đã tái thẩm vụ án Giang Nhất Lưu lần trước, xử tội lưu đày.”

Lý Khác đặt chén trà nãy giờ cầm trong tay xuống, nhận bản tấu báo xem một lượt, lắc đầu nói: “Thực ra lưu đày vẫn là nặng. Có điều Đại Lý tự cũng không tiện nhúng tay bừa bãi vào sự vụ của địa phương, cứ kệ vậy đi! Xem cái tiếp theo.”

Nguyên Nhân Kiền đặt bút đỏ xuống chiếc gác bút, cười nói: “Điện hạ, ngài đã xem liên tục hai canh giờ rồi, nghỉ một lát đã ạ.”

“Cũng được.” Lý Khác đứng dậy giãn gân cốt một chút, ngồi lâu, hai chân dường như không còn là của mình. Thành Trường An đổ tuyết lớn ba ngày liên tiếp, âm u lạnh lẽo khiến người ta khó chịu. Cánh tay phải của Lý Khác từng bị thương hai lần, gần đây do thời tiết nên cảm thấy đau nhức khổ sở, có lúc còn không cầm nổi bút, cho nên việc phê duyệt trả lời đều do Nguyên Nhân Kiền làm thay.

Nguyên Nhân Kiền thấy mấy lớp gạc dày quấn trên cánh tay Lý Khác, liền quan tâm hỏi: “Thuốc Vương thái y bào chế lần trước vẫn không có hiệu quả ạ?”

Lý Khác nhấc tay, lập tức ngửi thấy mùi đặc trưng của cỏ đay, mới nâng đến ngang vai đã đau đớn buông xuống: “Ông ta bảo, nếu bôi một tháng vẫn không có biến chuyển tốt, thì ta cứ việc đập phá dinh phủ của ông ta. Bây giờ là ngày thứ mười hai. Nhân Kiền, ngươi có thể chuẩn bị và suy nghĩ xem cho những ai đi đập.”

Nguyên Nhân Kiền biết đây chỉ là lời nói đùa, nhưng vẫn gật đầu rất nghiêm túc: “Thần có thể đích thân dẫn người đi đập, mà chắc Tiêu thiếu khanh cũng có hứng thú.”

Lý Khác nghĩ bụng, vị Nguyên thiếu khanh này vốn nói năng thận trọng, làm việc có nề nếp quy củ, giờ bị Tiêu Nhuệ lôi kéo cũng linh hoạt hẳn lên. Đang nghĩ đến Tiêu Nhuệ thì thấy gã sải bước đi vào trong điện, bên cạnh còn có hai sai dịch và ngục thừa Trương Phóng mũi thâm mặt sưng. Lý Khác ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Nhuệ ngồi xuống cạnh Lý Khác, đưa tay lại gần chậu than để sưởi ấm: “Đi trên đường bị người ta đánh. Trương Phóng, ông tự nói với Ngô vương đi!”

Trương Phóng sờ vết bầm ở khóe mắt, lập tức phải cắn răng lại vì đau, giọng nói the thé như phụ nữ vang lên: “Điện hạ… thần đúng là gặp tai bay vạ gió. Thần đang đứng trước cửa quán trọ Thái An nói đôi câu với một người phụ nữ qua đường, đột nhiên bị người ta đè xuống đất, đấm cho mấy cú.”

Lý Khác nhíu mày, việc trị an trong kinh thành thật sự tệ đến mức này rồi sao? Tề Trưởng Thăng quản lý thế nào vậy? Nghĩ đến đây y liền hỏi: “Biết ai đánh không?”

Trương Phóng gật đầu, nhưng ánh mắt lại hơi khiếp sợ: “Thần… thần biết. Người này giờ đang ở bên ngoài.”

Tiêu Nhuệ ở bên cạnh bổ sung: “Không phải hắn đích thân động thủ, mà là kêu thuộc hạ làm. Lúc đó hai sai dịch này muốn đánh trả, nhưng lại không dám làm bừa. Vì hắn là…”

Lý Khác ngắt lời gã: “Nhiều lời thừa thãi như thế làm gì, bất kể hắn là ai, cứ áp giải vào đây rồi hẵng nói!”

Chẳng mấy chốc đã thấy kẻ đó ngập ngừng bước vào chính đường. Hắn mặc một chiếc áo dài cổ tròn màu tử đàn thêu hoa văn huyền vũ, trên mũ bịt tóc đính một viên ngọc Hòa Điền trong suốt lấp lánh. Lý Khác thấy hắn, đầu tiên là giật mình, sau đó dâng trào cơn giận, quát mắng: “Quỳ xuống!”

Kẻ đó nghe vậy, liền ngoan ngoãn quỳ gối xuống đất, sau đó lại ngẩng đầu, mừng rỡ gọi một tiếng: “Ca ca.”

“Đừng gọi ta là ca ca! Ngươi đừng mỗi lần trở về là lại gây ra chuyện kinh thiên động địa có được không?” Lý Khác phất mạnh tay áo, tay phải lập tức đau nhói, ngay cả người cũng lảo đảo, “Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi thế nào? Ngươi đã cam đoan với ta thế nào?”

Lý Âm dè dặt quan sát ánh mắt của Lý Khác, lại nhìn sang Trương Phóng không thốt một lời ở bên cạnh, hơi chột dạ nói: “Ca ca, lát nữa chúng ta nói chuyện riêng được không? Sự việc không như ca ca nghĩ đâu.”

Lần này Lý Khác không để cậu bày trò nữa, chỉ gắn giọng: “Đã không phải vậy, thì ngươi nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Lý Âm gãi đầu, bụng đầy oan ức: “Sáng nay em thấy ông già này chòng ghẹo một cô gái khá xinh xắn ở cửa quán trọ Thái An. Cô gái đó không vùng vẫy nổi, đành lên tiếng cầu cứu. Thế là em vội bảo Thụy Hỉ tới quát ngăn lại. Ai ngờ ông ta không nghe, em cũng hết cách, đành phải kêu đám người dưới dạy dỗ ông ta một chút.”

“Thục vương điện hạ không thể nói năng bừa bãi như vậy được!” Trương Phóng há cái miệng bị thương, nói ậm ờ không rõ, “Thần thấy cô gái đó bưng mười mấy cái bánh nướng thịt dê nóng hổi, tay lại bị thương, nên mới định giúp cô ta. Hai sai dịch đến sau cũng nhìn thấy cả. Những gì thần nói đều là thật ạ!”

Hai sai dịch bước lên phía trước rất đúng lúc, cùng nhau vái: “Bọn ti chức có thể làm chứng, Trương ngục thừa không hề nói bậy!”

“Các ngươi..” Lý Âm giận đến tái mặt, chỉ tay vào mấy người trước mặt, nhưng ngay cả một câu phân trần cũng không nói được hoàn chỉnh.

Lý Khác thu lại ánh mắt cảnh giác, lãnh đạm nói: “Nhân Kiền, đưa bọn họ đi trước đi. Trương ngục thừa, ông về dưỡng thương cho tốt, bản vương sẽ cho ông một lời giải thích.”

Trương Phóng nghe thấy câu này rõ ràng hơi có ý xuê xoa cho qua, trên mặt thoáng hiện nét bất mãn, nhưng ngay sau đó lại kính cẩn hành lễ nói: “Đa tạ điện hạ.”

Thấy trong chính đường chỉ còn lại Lý Khác và Tiêu Nhuệ, Lý Âm mới đứng dậy, xoa đầu gối tê mỏi, thấy Lý Khác vẫn nghiêm túc xem những hồ sơ trước mặt, đành đưa mắt ra hiệu với Tiêu Nhuệ. Tiêu Nhuệ nhún vai, tỏ vẻ “y là quan trên của ta, ta cũng không tiện nói nhiều” đầy bất lực.

Lý Âm không còn cách nào khác, đành gồng mình đánh bạo bước tới, vái sâu một vái nói: “Ca ca vẫn không tin em sao? Lúc đó em chỉ bảo Thụy Hỉ và Hàn Quang tiến lên kéo ông ta ra, trong lúc giằng co có thể đã đánh ông ta vài cái. Nhưng mà em thật sự không biết tại sao ông ta lại bị thương đến mức đó.”

Lý Khác vẫn không nhìn cậu, một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu, nhưng lập tức bị cơn đau từ cánh tay dội lên cắt ngang, lúc bình thường trở lại, y chỉ hỏi một câu với vẻ quan tâm như mọi khi: “Vĩ nhi vẫn khỏe chứ?”

“Vĩ nhi?” Lý Âm giật mình không biết trả lời thế nào trước câu hỏi đột ngột ấy, hồi lâu mới lắc đầu nói: “Không ổn lắm. Tháng trước vừa đi chùa Tịnh Thông xin một lá xăm, lão phương trượng nói, đứa bé này trời sinh kém duyên với cha mẹ, nếu muốn bình an lớn lên thì không thể nuôi ở cạnh mình. Vì vậy lần này về, em muốn để Vĩ nhi ở chỗ ca ca và tẩu tẩu, có được không ạ?”

“Nếu em dâu bằng lòng thì tất nhiên không thành vấn đề.” Lý Khác uống chén trà đã nguội ngắt ở trên bàn rồi trả lời.

Nghe vậy, Lý Âm càng thêm nghi hoặc, liền nói với vẻ còn bất an hơn: “Chuyện này rốt cuộc ca ca định giải quyết thế nào? Nếu ca ca cảm thấy khó xử thì cứ nói, bảo em làm gì em cũng sẽ nghe theo. Tóm lại không thể để người ta cảm thấy ca ca bao che em.”

“Đúng là đã trưởng thành rồi!” Lý Khác cười vui vẻ nhẹ nhõm, “Yên tâm đi! Mấy chuyện bé bằng hạt vừng hạt đậu của em không làm khó được ta đâu.”

Tiêu Nhuệ ở bên nghe chuyện hồi lâu, thấy y nói vậy mới không kìm được bảo: “Tam đệ cũng đừng quá lơ là. Tôi thấy chuyện này phiền phức lắm đấy! Lục đệ, em cũng thế! Sao làm việc vẫn bốc đồng như vậy? Giờ ngay cả việc chính ca ca em còn làm không xuể, thế mà em còn gây thêm rắc rối cho y.”

“Được rồi, Nhuệ ca, đừng nói nữa. Chuyện này chưa chắc đã là lỗi của lục đệ.”

Biểu cảm của Lý Âm không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Thật sao? Em cũng có lúc làm đúng ư?”

“Đâu có nói là em làm đúng.” Lý Khác chỉnh lại, “Chỉ là ta có thể hiểu được cách làm của em trong tình huống đó mà thôi.”

Tiêu Nhuệ nhìn Lý Âm, nghĩ bụng: Hai anh em cùng một mẹ sinh ra này, tư chất và tính cách đúng là chênh nhau quá lớn; nếu Lý Âm có được một nửa tâm kế mưu lược của Lý Khác, thì cũng có thể trở thành một trợ thủ đắc lực. Còn bây giờ gã chỉ cầu mong Lý Âm đừng ngáng chân nữa đã là may mắn lắm rồi. Thế là gã không cầm lòng được khẽ thở dài: “Nhưng vẫn phải đặt trong tình huống những lời em nói đều là sự thật thì mới được. Lục đệ, em có dám thề với trời không?”

Lý Âm nghe xong, vội vàng quỳ xuống, chỉ tay lên trời, đang định mở miệng thì lại thấy Lý Khác nói: “Không cần. Phải trái đúng sai, trong lòng ta tự rõ. Em về từ hôm qua nhỉ? Đã vào cung gặp thái tử chưa?”

“Thật ra nếu không gặp phải chuyện này thì giờ em đã ở Đông cung rồi.” Nói rồi, Lý Âm lại cảm thấy trong lòng thực sự ấm ức khó chịu, “Ca ca đã tin em, vậy thì không tin lão Trương Phóng kia sao? Tại sao ông ta phải vu cáo em như vậy?”

Tiêu Nhuệ hiếm khi cảm thấy lời của Lý Âm có lý như lúc này, liền phụ họa: “Trương Phóng làm ngục thừa ở Đại Lý tự đã hơn mười năm, xưa nay làm việc đều thỏa đáng, vả lại ông ta không thích giao du với người khác, mọi người cũng không hiểu gia cảnh của ông ta cho lắm. Nếu bảo ông ta dám ngang nhiên cấu kết hãm hại một thân vương đường đường, thì tôi cảm thấy khó có khả năng.”

“Đúng vậy! Tại sao nhỉ?” Lý Khác lấy tay chống đầu, ngẩng đầu nhìn chấm đen trên ngói xanh của mái nhà, lẩm bẩm.

“Trông tam đệ chắc chắn như thế, hóa ra cũng không biết à!” Tiêu Nhuệ nhìn theo ánh mắt y, cũng cảm thấy chấm đen đó đúng là rất chướng mắt, ngày mai nhất định phải bảo các sai dịch quét dọn sạch sẽ.

Lý Khác ngáp một cái, chậm rãi nói: “Đừng lo, sớm muộn cũng sẽ làm rõ thôi. Lục đệ, giờ em đi gặp thái tử báo cáo công việc ngay, đừng để người khác nắm được bất kỳ cái thóp nào. Còn nữa, kể từ hôm nay, em ngoan ngoãn ở yên trong vương phủ không được ra ngoài. Có chuyện gì thì ta sẽ đến tìm em.”

Lý Âm lanh lẹ “vâng” một tiếng, rồi quay người rời đi.

Giờ Lý Khác mới gối đầu lên cánh tay, yếu ớt nói: “Nhuệ ca, giúp em một việc…

“Phái người theo dõi Trương Phóng hả? Dù tam đệ không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy! Nếu lão già đó thật sự có bất cứ ý đồ xấu xa gì, tôi sẽ tự tay trói lão đến thẩm vấn!” Tiêu Nhuệ căm giận nói.

“Không phải!” Lý Khác cắn mạnh môi dưới, trán đã đổ mồ hôi lạnh, “Nhuệ ca mau bảo người gọi Vương Thọ Đức qua đây! Cánh tay em bị ông ta chữa như thế này, sợ là phải bỏ thật rồi.”

Lúc Vương Thọ Đức bước vào, trời đang đổ tuyết lớn như lông ngỗng. Lý Khác thấy trên tóc, trên lông mày, thậm chí trên lông mi của ông ta đều dính bông tuyết, liền biết ông ta đã vội vàng đến đây mà không cả cầm ô.

Quý Ân đưa chiếc khăn trên tay cho ông ta, nói đùa: “Vương thái y mau lau đi! Nhìn ngài kìa, bạc hết cả đầu rồi!”

“Đa tạ tiểu Quý hộ vệ.” Vương Thọ Đức lau qua loa mấy cái, rồi bước tới bắt mạch cho Lý Khác.

Quý Ân thấy lông mày ông ta càng lúc càng nhíu chặt, sốt ruột hỏi: “Thế nào rồi?”

Vương Thọ Đức không vội trả lời hắn, nước tuyết chưa lau khô chảy dọc theo má ông ta xuống. Hồi lâu, ông ta mới buông tay, nghi ngờ thắc mắc: “Mới có mấy hôm, đáng lẽ không thể như thế này chứ! Điện hạ, hai ngày nay ngài có ăn đồ cay lạnh không?”

Lý Khác lắc đầu: “Ta không thích ăn những thứ ấy, huống hồ, lần trước không phải ông mới bảo là không được ăn sao? Mạch tượng có gì không ổn ư?”

“Rất không ổn điện hạ à!” Sắc mặt Vương Thọ Đức hết xanh rồi lại trắng, ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nói thẳng vẫn tốt hơn: “Dựa vào mạch tượng thì thấy, trong cơ thể ngài đã tích tụ một lượng lớn hàn khí, vả lại sợ là hàn khí đã ngấm vào trong xương tủy. Bôi bên ngoài đã không còn tác dụng nữa, phải từ từ điều trị bên trong. Hơn nữa, bình thường ngài lao lực quá độ, lo nghĩ quá nhiều, lần trước ngài bảo thần bốc cho Tuyên Bình hầu chút thuốc an thần bổ khí, thực ra ngài còn cần nó hơn. Tuy ngài còn trẻ, cơ địa tốt, nhưng cũng không thể hành hạ bản thân như vậy…”

Lý Khác xua tay, hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, ta biết rồi. Vương Thọ Đức, hôm nay cuối cùng ta đã hiểu tại sao bệ hạ không mang theo Thái y thự lệnh là ông đi Liêu Đông, thực sự ông quá lắm lời. Có bệnh thì chữa, có thuốc thì uống! Ông quan tâm ta nghĩ gì làm cái gì?”

“Thần không quan tâm không được!” Vương Thọ Đức buột miệng nói, “Bệ hạ để thần ở lại còn không phải vì sức khỏe của ngài sao! Nếu bệ hạ về thấy tình hình sức khỏe của ngài như thế này, e rằng cách chức thần là còn nhẹ.”

“Phụ hoàng…” Lý Khác thì thào gọi một tiếng như là nói mớ, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ lãnh đạm như bình thường, chỉ nói, “Vậy thì ông cứ giúp ta điều trị cho tốt! Ông muốn ta thế nào, ta đều nghe theo là được.”

Quả nhiên lúc then chốt vẫn phải mang bệ hạ ra thì mới có tác dụng. Vương Thọ Đức nhìn nước tuyết từ từ thấm vào áo khoác của mình, vừa nghĩ vừa nói: “Vâng! Tiểu Quý hộ vệ, giờ cậu đưa điện hạ về nghỉ ngơi cẩn thận ngay lập tức!”

Lý Khác nhìn mấy bản tấu báo trên bàn, nói không cần suy nghĩ: “Vậy đâu có được! Vừa mới điểm giờ Dần, ở đây ta còn có việc chưa xử lý xong. Đợi một canh giờ nữa ta sẽ về, được không?”

“Điện hạ!” Vương Thọ Đức gọi một tiếng dõng dạc.

“Thôi được, Quý Ân, chuẩn bị xe cho ta, giờ ta sẽ về. Vậy là được rồi chứ hả!”

Vương Thọ Đức mang dáng vẻ của một người hoàn toàn thắng lợi, mỉm cười hài lòng: “Sau khi về điện hạ hãy nằm nghỉ ngơi, đừng có làm gì cả. Sắc thuốc xong thần sẽ đem qua, ngài cứ uống đúng giờ là được.”

“Được! Ta biết rồi. Ông cứ yên tâm về đi”

Vương Thọ Đức đứng dậy, nhấc hòm thuốc trên mặt đất lên, cứ cảm thấy phải nói thêm chút nữa mới yên tâm, nhưng lại sợ Lý Khác chê mình phiền phức, đành thi lễ vái chào rồi quay người rời đi. Nhưng còn chưa bước qua bậc cửa, ông ta đã thấy Quý Thành giũ tuyết trắng trên người, bước nhanh vào trong, nói oang oang: “Điện hạ, Huyền Tế thiền sư của chùa Đại Hưng Thiện đang ở ngoài cầu kiến, ngài có muốn gặp không?”

Mặt Lý Khác tràn đầy niềm vui: “Gặp! Gặp ngay lập tức! Đưa ông ta đến sảnh phụ đợi trước đi!”

Vương Thọ Đức thấy chưa đầy chớp mắt mà Lý Khác đã ném lời của mình lên tận chín tầng mây, vội vàng bước đến trước mặt y, giận đùng đùng nói: “Điện hạ, vừa nãy còn bảo phải nghỉ…”

Giờ Lý Khác mới nhận ra giọng nói lớn của Quý Thành đúng là có thể làm hỏng việc, vội cười giả lả: “Tối đa nửa canh giờ. Người xuất gia từ rất xa đến đây một chuyến cũng không dễ gì. Ông yên tâm đi, cơ thể là của ta, ta còn để tâm hơn ông.”

Vương Thọ Đức không nói nên lời, lắc đầu bất lực.

Vào giờ Tỵ, lúc Vương Thọ Đức và hai tiểu thái y trẻ tuổi của Thái y thự đến phủ Ngô vương, Vũ Lương đang dẫn mấy tiểu nô Chu Lục, Tiền Kim quét tuyết và trải đệm cỏ ở trong sân. Vừa nãy Vương Thọ Đức thấy ngoài phủ có mấy vết bánh xe, nhưng lại không có bất kỳ dấu chân nào lưu lại, bèn cau mày hỏi Vũ Lương: “Giờ này mà điện hạ vẫn chưa về sao?”

Vũ Lương bỏ mũ nỉ xuống, phủi tuyết đọng bên trên: “Khoảng một canh giờ trước điện hạ đã về rồi. Có điều, còn chưa kịp xuống xe đã bị Khánh Quý công công gọi Đông cung. Nghe nói lại có chiến báo từ Liêu Đông, xem chừng sự việc không hề nhỏ.”

Vương Thọ Đức “ôi” một tiếng, giậm mạnh một cái, trên nền tuyết lập tức có thêm một vết chân sâu: “Vũ Lương, cậu cũng quen thuộc địa bàn kinh thành này, tốt nhất là cậu giúp ta dò la một chút, xem có y quán nào thiếu đại phu không.”

Vũ Lương vừa dẫn họ bước lên đệm cỏ, vừa thắc mắc: “Vương thái y hỏi cái đó làm gì? Theo tiểu nhân được biết, hình như Thịnh đại phu của Diệu Xuân đường phường Phổ Nhân muốn nhận hai đồ đệ, còn có Thiệu đại phu của Phúc An đường phường Sùng Nhân cũng cần một trợ thủ…”

Vương Thọ Đức lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: “Trong nhà ta trên có cha và ông nội phải phụng dưỡng, giữa có một người anh nằm liệt giường cần chăm sóc, dưới có bốn đứa con tóc còn để chỏm phải nuôi nấng…”

Vũ Lương quan sát vẻ mặt của Vương Thọ Đức không chớp mắt, thật sự không hiểu tại sao ông ta lại đột nhiên kể khổ với mình, nghĩ bụng: Bổng lộc của ngài cũng đâu có ít, lo ăn mặc chi tiêu cho những người ấy không phải vẫn dư dả sao? Đang hoang mang thì lại nghe thấy Vương Thọ Đức lầm bầm: “Còn cả em rể của ta nữa, năm nay làm ăn kém, nợ không ít tiền, cũng cần phải giúp đỡ một chút…”

“Nếu ông bị cách chức thật, bản vương sẽ tặng ông một căn y quán!” Tuy giọng nói của Lý Khác lộ vẻ mệt mỏi không che giấu nổi, nhưng vẫn còn uy nghiêm, khiến người ta bất giác kinh sợ.

Vương Thọ Đức thấy y từ đầu đến cuối đều cong cánh tay phải, vội vàng tiến tới đỡ y ngồi xuống, ngoảnh đầu sai hai tiểu thái y: “Các ngươi theo Vũ quản gia đi hâm lại thuốc đi.”

Lý Khác thấy bộ dạng bất an của ông ta, liền an ủi: “Ông cứ yên tâm! Phụ hoàng biết ta sẽ không nghe lời ông, nên dù ta có ốm đau thế nào, ông ấy cũng không đổ lên đầu ông đâu” “Điện hạ cho rằng thần nóng lòng chữa trị cho ngài chỉ vì ý chỉ của bệ hạ sao?” Biểu cảm của Vương Thọ Đức hoàn toàn khác với ban nãy, “Thần thật lòng kính ngưỡng bệ hạ, cũng thật lòng kính ngưỡng ngài.”

“Ta biết. Đây là lần cuối cùng. Ta đã giao phó toàn bộ việc vặt ở Đại Lý tự cho Nhân Kiền và Nhuệ ca rồi. Nếu Vương thái y không ngại phiền phức, thì có thể qua thăm mỗi ngày, xem ta có uống thuốc nghỉ ngơi đúng giờ không.”

“Vâng! Thần nhất định sẽ đến.” Vương Thọ Đức trả lời sang sảng, giơ tay vái sát đất.

Lý Khác đột nhiên sốt cao vào nửa đêm. Lúc Kỳ Úc nhận thấy sự bất thường, cơ thể y đã co giật dữ dội. Kỳ Úc nhận khăn lạnh từ tay Bạch Đàn, đắp lên vầng trán nóng hầm hập của Lý Khác. Dù đã đắp ba chiếc chăn bông, nhưng y vẫn không ngừng run rẩy.

“Thế này không được rồi! Bạch Đàn, bọn họ vẫn chưa về sao?”

Bạch Đàn cũng lo lắng ra mặt: “Vũ Lương và mấy tiểu nô đi tìm đại phu trong phường, Quý Ân vào cung mời thái y. Ôi… biết thế không để Vương thái y về sớm như vậy thì có phải tốt không. Giờ bên ngoài đang có bão tuyết, đường sá khó đi. Dù y quán hay trong cung cũng đều xa cả, sợ là không tới nhanh được.”

“Nhưng chàng như vậy..” Kỳ Úc nắm chặt tay Lý Khác, bỗng nghĩ ra gì đó, vội đứng dậy nói, “Gọi biểu huynh đến! Dù sao huynh ấy cũng biết chút y thuật, dinh phủ lại gần chỗ chúng ta.”

Khi Dương Chính Đạo đến, Lý Khác đã hoàn toàn mê man. Sau khi khám một lúc lâu, Dương Chính Đạo mới nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Đúng là vô cùng nguy hiểm. Ta bắt buộc phải châm cứu để ép hàn khí trong cơ thể của Khác đệ ra. Nhưng suy cho cùng ta không phải đại phu, Kỳ muội, ta cũng không nắm chắc mười phần đâu.”

Kỳ Úc nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu rất chắc chắn: “Em tin biểu huynh.”

“Được. Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Tay nghề châm cứu của Dương Chính Đạo non nửa là năm xưa Quyền Vạn Kỷ truyền thụ cho, già nửa là gã tự dùi mài theo sách y. Vì vậy nếu không thực sự khẩn cấp, gã tuyệt đối không mạo hiểm dùng lên người Lý Khác. Lúc châm đến cây kim cuối cùng, tay Dương Chính Đạo run lên rất khẽ. Bạch Đàn ở bên cạnh lau mồ hôi trên trán gã rất ân cần. Cảm nhận được mạch tượng của Lý Khác dần ổn định trở lại, Dương Chính Đạo mới trấn tĩnh tinh thần, nói liên tiếp: “Tốt rồi, tốt rồi…”

Kỳ Úc vẫn chưa nguôi lo lắng: “Vậy là không sao rồi ạ?”

Dương Chính Đạo lắc đầu: “Châm cứu chẳng qua là để hàn khí không lan tiếp đến tạng phủ của y. Còn về sốt cao, sợ rằng phải mất ba bốn hôm mới khỏi hẳn được.”

Kỳ Úc thấy áo trong của Lý Khác đã đẫm mồ hôi quá nửa, vội sai Bạch Đàn đi lấy một cái mới để thay cho y. Vừa định đỡ y dậy thì nghe thấy y lẩm bẩm thì thào: “Phụ hoàng, đều tại con không tốt, đều tại con không tốt.”

“Phụ hoàng?” Dương Chính Đạo đứng dậy, nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Lý Khác, hỏi: “Bệ hạ làm sao? Có phải thái tử đã nói gì với y không?”

“Hơn chục hôm trước bệ hạ đã giết thuộc hạ của Giang Hạ vương thúc là phó tướng Phó Phục Ái ngay trước trận, hạ lệnh phóng tay một lần, tấn công mạnh vào An Thị. Nhưng đánh suốt ba ngày ba đêm vẫn không hạ được. Hơn nữa…” Kỳ Úc nói đến đây, đột nhiên cũng cảm thấy cay cay sống mũi, “Hơn nữa lúc giao chiến, bệ hạ bị thương bởi tên lạc, cho nên sau đó bệ hạ đành phải hạ lệnh rút quân. May mà Cao Câu Ly cũng thức thời, không phản công nữa, đại quân của triều đình cũng coi như là rút lui toàn vẹn. Chắc nửa tháng một tháng nữa sẽ về đến nơi.”

Dương Chính Đạo nghe tiếng cành cây bị tuyết đè gãy trong đêm lạnh vắng lặng, bỗng có một cảm giác thất bại vì bất lực trào dâng trong lòng: “Nếu có thể đánh thắng trận này thì tốt biết bao! Đáng tiếc, tất cả đều là định mệnh. Kỳ muội, em có tin vào số mệnh không?”

Kỳ Úc cười nhẹ nhàng: “Em tin. Nếu không thì em và tam lang đã không ở bên nhau. Nhưng em còn tin tam lang hơn cả số mệnh.”

Ngày hai mươi mốt tháng Giêng, đại quân về triều. Thực nghiêm khắc mà nói, trận Cao Câu Ly quân Đường chưa thất bại, nhưng không bại với chiến thắng rốt cuộc về bản chất vẫn khác nhau. Song sẽ không có ai nói ra những lời làm mất hứng như vậy, cũng chẳng có ai đi nghiên cứu sâu xem khác biệt ở chỗ nào. Còn người dân các phường của Trường An vẫn say sưa vui vẻ nói về chuyện người Đột Quyết tự cho mình thông minh, tự chuốc lấy nhục.

Sau khi Lý Thế Dân về kinh, đạo chiếu chỉ đầu tiên là mời Tiêu Vũ làm thượng thư hữu bộc xạ, đứng đầu các tể tướng. Sau đó ông lấy lý do khó chịu trong người từ chối gặp tất cả, cũng không cho phi tần hầu hạ bên cạnh. Nhọc quân đi đánh xa lại ra về không công, đây là nỗi nhục lớn nhất đối với một vị thường thắng tướng quân việc gì cũng thuận lợi như ông. Bất hạnh hơn là, ông đã bước sang tuổi xế chiều, cũng chẳng còn cơ hội thứ hai nữa.

Sau lưng đau âm ỉ, Lý Thế Dân bất giác siết chặt nắm tay. Mũi tên ấy chẳng qua là vết thương da thịt, lúc đó chỉ cần nghỉ ngơi vỏn vẹn năm ngày là xuống giường được. Nhưng nó lại trở thành giọt nước tràn ly đè bẹp phòng tuyến tâm lý của ông. Vết thương này nói với ông, có một số chuyện, bất kể cố gắng thế nào cũng không thể vãn hồi.

Vương Trung do dự ngoài điện rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi bước vào, bưng một bát cháo kê vừa nấu xong đến trước mặt ông: “Buổi tối bệ hạ toàn không ăn uống hẳn hoi, giờ dẫu thế nào cũng ăn một chút đi ạ. Ngoài ra… tam điện hạ đang ở bên ngoài, nếu bệ hạ không muốn gặp, nô tài sẽ khuyên ngài ấy về.”

Lý Thế Dân vừa cầm thìa lên, nghe thấy câu này lại lập tức bỏ xuống, thở dài một hơi: “Bảo nó vào đây!”

Tuy đã nhìn thấy Lý Khác trong các triều thần chờ đón mình hồi sáng, nhưng khi y đứng gần trước mặt như vậy, Lý Thế Dân vẫn giật mình. Mới hơn nửa năm không gặp, đứa con này trông đã gầy rộc hẳn đi. Dù y gắng gượng lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt đã ảm đạm hơn trước rất nhiều. Trái tim bất giác thắt lại, Lý Thế Dân không kìm được quở mắng: “Con lại coi lời của Vương Thọ Đức như gió thổi qua tai phải không?”

Lần sốt cao đó đúng là đã làm nguyên khí của Lý Khác tổn thương rất lớn, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Y nghiêng người khẽ ho hai tiếng, tai lập tức lùng bùng.

“Phụ hoàng, lần này thực sự không phải. Chỉ là thời tiết này quả thật rất đáng ghét.”

“Ta tin vào mắt mình hơn là lời con nói.” Lý Thế Dân múc hai thìa cháo kê bỏ vào miệng, tuy không đậm đà nhưng mềm dẻo thơm dịu, cũng hợp với khẩu vị của ông, “Lại đây.”

Lý Khác gật đầu, bước tới ngồi xuống trước mặt ông, lấy tấm ngư phù trong tay áo ra: “Phụ hoàng đã về rồi, cũng nên trả lại nguyên vẹn cho chủ cũ.”

Lý Thế Dân chưa đưa tay ra nhận, chỉ thuận miệng nói một câu: “Nếu con thích thì để ở chỗ con cũng không việc gì.”

Lý Khác hơi khựng tay giữa không trung trong giây lát, rồi lại lập tức đặt nó lên bàn: “Nhưng con sợ làm mất, để ở chỗ phụ hoàng cho an toàn”

Lý Thế Dân xua tay với Vương Trung, Vương Trung lập tức hiểu ý dẫn mấy tiểu thái giám trong điện lui ra. Ánh mắt ngưng đọng trên ngư phù hồi lâu, rồi Lý Thế Dân mới mở miệng nói: “Lúc giao nó cho con trẫm đã bảo, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được để người khác biết nó ở chỗ con, đúng không?”

Trái tim Lý Khác như đột nhiên bị người ta bóp mạnh, sau một thoáng đau đớn và ngỡ ngàng, y chỉ thản nhiên hỏi: “Phụ hoàng đang trách con sao?”

“Đây là quyền lực trẫm trao cho con. Nếu trẫm trách con, há chẳng phải là trách chính mình ư?” Lý Thế Dân đưa tay sờ tấm ngư phù, hững hờ nói: “Chỉ là, Ngô vương, con không nên lạm dụng quyền lực! Con đã sớm nhìn thấu âm mưu của người Đột Quyết, thì cứ để Tiết Vạn Bị trực tiếp bắt bọn chúng ở Đồng Quan là được rồi, hà tất bỏ gần tìm xa, cố ra vẻ thần bí, vòng một vòng lớn như vậy?”

Vì con không thể xác định rốt cuộc bọn chúng còn có bao nhiêu người, càng không biết bọn chúng có âm mưu gì lớn hơn không, nên chỉ có thể thận trọng dụ rắn ra khỏi hang thôi! Nếu cha thật sự hiểu căn nguyên của sự việc, thì nhất định sẽ nghĩ ra điều này. Suýt nữa thì Lý Khác nói ra câu này. Nhưng lời vừa đến bờ môi, lại bị y nuốt vào trong bụng.

Lý Thế Dân dường như không chú ý đến vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Lý Khác, chỉ tiếp tục nói: “Còn nữa, mọi việc con làm đều là chủ trương của con, không bàn bạc với thái tử phải không? Trẫm bảo con giúp thái tử, chứ không phải kêu con biến thái tử thành bù nhìn! Ngô vương, con đặt sự quý trọng và tin cậy của trẫm đối với con bao nhiêu năm qua ở đâu? Đặt thể diện của trẫm và thái tử vào chỗ nào rồi hả?”

Lý Khác chỉ cảm thấy trong cổ họng có một luồng khí tanh ngọt chực trào ra ngoài, y gượng gạo duỗi cánh tay phải vẫn luôn co quắp thẳng ra một chút, đau đến mức suýt chảy nước mắt. Không biết đã bao lâu trôi qua, y mới cung kính nói: “Nhưng con đã làm rồi, nếu phụ hoàng có cách để bù đắp, con nhất định sẽ làm theo.”

Lý Thế Dân nửa vô tình nửa cố ý tránh ánh mắt của y, nói dứt khoát: “Con cho rằng tất cả mọi chuyện đều có thể bù đắp được sao? Giờ khắp đầu đường cuối ngõ trong thành Trường An, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng biết Ngô vương là một vị hiền vương anh minh quyết đoán như thế nào. Con đã cực kỳ nổi trội, kiếm đủ thể diện, còn thái tử thì sao? Con bảo sau này thái tử phải lập uy bằng cách nào?”

“Phụ hoàng cho rằng con quan tâm đến sự nổi trội và thể diện sao? Người là anh hùng trong lòng con từ khi còn nhỏ. Sau khi mẹ mất, con từng hiểu lầm người, nhưng người có biết, chỉ cần một câu nói của người, sự hiểu lầm đó có thể biến mất ngay lập tức. Đó là vì con tin người, mà con những tưởng người cũng tin con…”

Ánh mắt Lý Thế Dân vẫn dao động không yên, một lúc sau vẫn không biết đặt vào đâu: “Tất nhiên trẫm tin con, nhưng con không thể ỷ vào lòng tin của trẫm mà mặc sức làm bừa.”

Lý Khác quỳ gối xuống đất, vái sâu một vái: “Phụ hoàng yên tâm. Ý của người con đã hiểu. Con sẽ không làm người khó xử nữa đâu.”

Lý Thế Dân đứng dậy bước hai bước, nhìn bầu trời dần tối đen ở bên ngoài, kìm nén trái tim đang đập nhanh bất thường của mình, đôi tay đang siết thành nắm đấm lạnh buốt. Không biết đã qua bao lâu, ông mới quay người lại, giơ tay đỡ Lý Khác dậy. Vào khoảnh khắc chạm vào lòng bàn tay Lý Khác, ông mới giật mình nhận ra tay y còn lạnh hơn cả tay ông.

Lý Khác thấy ánh nến trên bàn chập chờn dữ dội, vội cầm lấy cây kéo ở bên cạnh, đang định cắt bỏ phần bấc nến bị tõe thì cảm giác đau đến thấu xương trên cánh tay lại đột nhiên ập tới. Lý Thế Dân nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cây kéo suýt nữa thì rơi xuống đất, vén tay áo Lý Khác lên không cho phép y phản đối, chỉ thấy khớp xương trên cánh tay y tấy đỏ lồi lên hết sức ghê gớm, nhìn mà đau xót khôn kìm.

Lý Thế Dân cao giọng: “Tay của con năm xưa không chữa cho cẩn thận. Giờ người chịu khổ chẳng phải chính là con sao?!”

Lý Khác rụt tay lại, nặn ra một nụ cười như không có chuyện gì: “Không sao đâu, đến khi thời tiết ấm lên một chút thì sẽ ổn thôi ạ. Phụ hoàng, nếu thực sự có gì đó có thể làm con khó chịu, thì tuyệt đối không phải cái này!”

Lý Thế Dân nhất thời không biết trả lời thế nào trước câu nói kháy này. Mãi đến khi bị ánh nến khi tỏ khi mờ làm cho hoa mắt, ông mới hờ hững nói một câu: “Không sao thì tốt.”

“Tất nhiên là không sao ạ. Không còn sớm nữa, bệ hạ cũng nên nghỉ thôi, Lý Khác cáo lui.” Nói xong, Lý Khác lại thi lễ lần nữa, cũng chẳng đợi Lý Thế Dân đáp lại, quay người bước ra khỏi nội điện luôn.

Vương Trung nãy giờ đứng hầu bên ngoài trông thấy y, vội vàng bước tới đón, gọi một tiếng: “Điện hạ.”

Lý Khác mỉm cười gật đầu: “Lâu rồi không gặp, Vương công công vẫn khỏe chứ?”

“Đa tạ điện hạ quan tâm, nô tài tất cả đều ổn.” Vương Trung tiễn y đến tận đình Quy Vân, dọc đường dường như cứ suy nghĩ xem nên mở miệng như nào, đến lúc này mới nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Xin điện hạ hãy tin, bất kể bệ hạ nói gì với ngài, cũng đều là miệng trái với lòng.”

Lý Khác không vì câu nói này mà tỏ ra xúc động, y quay sang đi theo tiểu thái giám cầm đèn về phía cửa cung. Vương Trung nhìn theo bóng lưng đi xa của y, đến khi dần biến mất trong đêm đen, vẫn không thu hồi ánh mắt.

“Bệ hạ rốt cuộc đã nói gì với y?” Vương Trung còn đang ngẩn ngơ, một giọng nói âm trầm bỗng vang lên bên cạnh.

Vương Trung vội cúi người với người đó, khá là cảm khái nói: “Bệ hạ còn quả quyết nhẫn tâm hơn cả tưởng tượng của nô tài.”

“Nhưng nhìn biểu cảm vừa nãy của y, ta hoàn toàn không nhận ra có gì khác thường.”

“Ngài đâu phải không biết tính cách của y. Từ sau chuyện đó, y vẫn luôn như vậy.”

“Tính cách này không có lợi cho y. Trước đây bệ hạ nuông chiều y thành quen, nhưng bây giờ… đã khác rồi. Trong lòng Vương công công hẳn là hiểu rõ.”

Vương Trung chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng cả lên, may mà trong màn đêm không để người đó nhìn rõ cảm xúc phức tạp khó dò trên mặt mình: “Nô tài biết rồi. Ngài cứ yên tâm.”

Khóe miệng người đó khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: “Vương công công làm thế nào để có thể khiến ta yên tâm?”

Vương Trung suy nghĩ một chút, rồi nói với giọng thâm trầm: “Nhiều nhất là một tháng, bệ hạ nhất định sẽ cho Ngô vương đi An Châu nhậm chức.”

“An Châu? Cũng đúng nhỉ? Y vẫn là đô đốc An Châu mà!” Người đó nhướng mày, dường như rất không hài lòng với câu trả lời đó, “Nhưng với tài cán của y mà chỉ làm trưởng quan một châu, há chẳng ấm ức lắm sao?”

Vương Trung hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn thắc mắc: “Nô tài không hiểu ý của ngài”

“Công công không cần hiểu. Hiểu rồi thì lại mất hay.”

Lúc Vương Trung về đến thư phòng trong nội điện của điện Sùng Đức, Lý Thế Dân vẫn ở trước bàn giở xem tấu sớ. Ánh nến chiếu lên mái tóc bạc trắng của ông, mấy vết chân chim nơi khóe mắt cũng rõ ràng dễ thấy. Trong khoảnh khắc này, Vương Trung bỗng có ảo giác, dường như tối hôm nay, Lý Thế Dân đột nhiên già đi vài tuổi. Thực ra bình thường ông ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ liên hệ chữ “già” và vị đế vương vẫn có thể hô mưa gọi gió trên chiến trường này lại với nhau. Nhưng bây giờ, ông ta lại phát hiện, vị đế vương này thực sự đã già rồi.

“Vừa nãy ngươi tiễn nó ra ngoài phải không? Nó vẫn ổn chứ?” Lý Thế Dân cầm lấy bút đỏ, viết mấy chữ lên trên tấu sớ, hờ hững hỏi.

Vương Trung bỗng nhiên đánh trống ngực, vừa định mở miệng thì lại nghe thấy Lý Thế Dân nói: “Bỏ đi, không cần nói nữa. Trẫm biết nó khó chịu. Nhưng trong lòng trẫm cũng không thoải mái gì. Chỉ là việc đến nước này, trẫm đã không còn đường thứ hai để đi. Nó hiểu được là tốt nhất, nếu không hiểu thì trẫm cũng hết cách.”

Gió ở núi Cửu Tông lạnh giá thấm vào xương tủy. Lúc Lý Khác đến Chiêu lăng thì đã gần giữa trưa, trời lất phất mấy hạt mưa, hất lên những đám bụi trên mặt đất. Từ khi mẹ y được dời chôn ở đây, mỗi năm y nhất định phải đến hai ba lần, để cúng tế, và cũng để dốc bầu tâm sự.

Lý Khác sờ mấy chữ trên tấm bia hết lần này đến lần khác, những ký ức đã xa xôi nhưng mãi mãi cắm rễ trong lòng kia, lúc này đang tranh nhau tập kích y, nhất thời làm y không chống đỡ nổi. Trong chớp mắt vừa nãy, có một ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu y: Nếu năm đó y chết cùng với mẹ, có lẽ đối với tất cả mọi người, thậm chí chính y, cũng không phải là một chuyện tồi tệ.

Lúc đó, dì nói với y, Vũ Văn Sĩ Cập là người vạch ra kế hoạch ám sát đó. Tuy y nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ ý định tiếp tục truy cứu. Phần lớn lý do là vì cha của y. Y không thể để bất cứ hiềm khích không cần thiết nào lại nảy sinh giữa hai cha con. Nhưng mà, điều khiến y chẳng thể ngờ là, hiềm khích này thực chất không liên quan đến chấp niệm của y. Y ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn khó chịu, không nhịn được ho dữ dội.

Cố Duyên một tay chống gậy, một tay cầm túi nước, chật vật bước từng bước về phía y. Lý Khác ngoảnh đầu trông thấy ông ta, trong lòng mới dâng lên một chút ấm áp: “Cố công công, ông có rượu không? Ta muốn uống rượu.”

Cố Duyên sững sờ, nhưng chỉ gật đầu, quay người đem một vò rượu lớn từ trong nhà ra. Lý Khác không cần nghĩ ngợi mở luôn nắp vò rượu, rót thẳng hai ngụm lớn vào miệng. Đây là rượu mạnh đã ủ mấy chục năm, Lý Khác chỉ cảm thấy trong bụng khó chịu như bị lửa thiêu đốt, tất cả dây thần kinh trong não đều không ngừng co giật, hai chân mềm oặt, bất giác ngã xuống đất. Cố Duyên lúc này mới luống cuống tay chân, vội vàng đỡ lấy cơ thể y, gọi một tiếng trầm thấp: “Điện hạ…”

Lý Khác mặc kệ ông ta, chỉ cầm vò rượu bị mình bỏ sang một bên lên, lại uống thêm mấy ngụm, lảo đảo đứng dậy, bước được vài bước đã không chịu nổi nôn ra toàn bộ chỗ rượu vừa uống. Chỉ thấy sắc mặt y từ đỏ gay ban đầu đã trở thành trắng bệch, trên trán rịn ra rất nhiều mồ hôi, hai tay thì lại lạnh buốt.

Cố Duyên đang định đưa tay ra đỡ thì bị Lý Khác đẩy nhẹ một cái, sau đó y tự mình bước liêu xiêu về phía trước. Trong nước mưa lúc này còn lẫn cả vài bông tuyết, tạt vào mặt chỉ cảm thấy tê ngứa khó chịu. Trong ký ức của Cố Duyên, dường như chỉ có lúc mẹ y đột ngột qua đời hai mươi năm về trước, ông ta mới nhìn thấy y đau buồn thảm thiết đến mức muốn ý niệm đều thành tro như thế này. Thế là ông ta chỉ còn cách đi theo y suốt chặng đường với tâm trạng vô cùng lo lắng.

“Điện hạ, vào trong nghỉ ngơi một lát đi.” Cố Duyên lảo đảo bước lên, chỉ vào căn nhà gỗ mà ông ta ở, nheo hai mắt lại, nói với giọng khàn khàn.

Lý Khác nhìn vào đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng của ông ta, xoa phần gáy vẫn đang đau âm ỉ, gật đầu một cách yếu ớt. Y thực sự không biết uống rượu, nhưng những chua xót và sầu khổ không đáng để nói với người khác trong lòng y, chỉ có dựa vào rượu thì mới giải tỏa được phần nào. Cố Duyên đưa một chén trà cho Lý Khác bằng đôi tay run rẩy, Lý Khác nhìn đóa hoa đào nở bung trên chén, hé một nụ cười chua chát: “Hoa đào đẹp quá, năm xưa mẹ ta thích nhất là hoa đào.”

Cố Duyên nghe tiếng cú kêu chốc chốc lại vang lên trên núi, khẽ than thở một tiếng: “Không phải điện hạ đã buông bỏ chuyện của quá khứ rồi ư? Sao hôm nay lại buồn bã như thế này?”

“Buồn bã ư?” Lý Khác nhắm hờ đôi mắt, lắc đầu, “Ta không buồn bã. Ta chỉ hận chính mình… tại ta đã đánh giá mình quá cao, tại ta không có khả năng làm hài lòng tất cả mọi người.”

Cố Duyên ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Khác: “Vậy thì đừng làm gì cả. Nếu công chúa nhìn thấy bộ dạng của ngài lúc này, hẳn là đau lòng lắm.”

“Nhưng ta đã nhập cuộc rồi, chỉ có thể gồng mình bất chấp mà đi tiếp. Lý Khác đặt tay phải lên cánh tay trái của mình, giọng nói xa xăm đến mức hư ảo, “Cố công công, kể cho ta chuyện quá khứ nữa đi. Ta muốn nghe…”

Cố Duyên đắp chiếc chăn cạnh tay lên người Lý Khác, chậm rãi nói: “Vậy thì nói về cái chén này đi. Đây vốn là một trong vô vàn của hồi môn mà Tiêu công chuẩn bị cho công chúa, về sau công chúa lại thưởng nó cho nô tài. Điện hạ biết không? Năm đó, dù là Cao Tổ bệ hạ hay là Tiêu công, đều rất vui khi thấy sự của công chúa và Tần vương thành công. Họ Lý và họ Dương vốn là thân thích, vì vậy lá cờ mà bọn họ giương lên chưa bao giờ là tiêu diệt nhà Tùy, mà là kế thừa đại nghiệp. Về sau họ Vũ Văn giết vua ở Giang Đô, Tần vương liền lấy danh nghĩa phục thù cho nhà Tùy để xuất binh bình phản loạn. Ông ta có thể nạp công chúa triều Tùy làm phi trong sự vẻ vang, tất nhiên đó là minh chứng tốt nhất…”

Lý Khác mới chỉ nghe hai câu đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Chẳng biết là Cổ Duyên không quan sát thấy y đã ngủ rồi, hay là không hề quan tâm y có nghe hay không, ông ta vẫn cứ nói: “Bọn họ chẳng qua là lợi dụng công chúa, nhưng công chúa lại một lòng một dạ với ông ta. Trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng như vậy đấy. Điện hạ, ích kỷ một chút, chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi. Bọn họ sẽ không nhận tình cảm của ngài đâu.”

Mưa tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng gió lại ngày càng mạnh, còn lạnh hơn hẳn vừa nãy. Cố Duyên đứng dậy, mò cả buổi mới thấy cây gậy, đang định kéo rèm xuống thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, đành chậm chạp bước tới mở cửa.

Vương Trung đứng bên ngoài xoa tay nói: “Lão ca uống rượu ư? Thật là hiếm thấy!”

Cố Duyên hạ then cửa xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Trời lạnh thế này, ông ta vẫn nhớ bảo người lên núi sao?”

“Hôm nay là ngày giỗ của công chúa, làm sao bệ hạ có thể quên được?” Vương Trung nhìn nồi trà đang bốc khói trên lò, hạ thấp giọng hỏi: “Tam điện hạ ở bên trong à?”

Cố Duyên nhấc nồi trà rót cho Vương Trung một chén: “Y uống say rồi.”

Vương Trung khẽ nhấp một ngụm trà, kinh ngạc nói: “Y đến cũng chẳng có gì lạ, nhưng xưa nay