← Quay lại trang sách

Chương 18 Rễ bện cành đan

Đêm khuya lạnh lẽo, lúc này Miên Man đang bế cô con gái vừa đầy tháng hết sức lóng ngóng. Vì sinh non nên cô bé gầy hơn những đứa trẻ bình thường một chút, tiếng khóc cũng yếu ớt hơn hẳn. Miên Man chỉ trêu đùa một lúc đã cảm thấy hơi phiền phức, nhũ mẫu ở bên cạnh rất tinh mắt bước lên đón lấy đứa bé, vừa cười vừa nói: “Đến giờ rồi, nô tì phải cho quận chúa ti sữa.”

Kim Chung thấy nhũ mẫu đi ra khỏi phòng mới ngồi xổm dưới chân Miên Man, nhẹ nhàng đấm chân cho cô. Miến Man cầm chiếc khóa vàng không biết vị vương phi phu nhân nào tặng ở trên bàn lên, nghịch nó trong tay, hỏi một câu với vẻ uể oải: “Chịu đựng lâu như thế mà chỉ sinh được một bé gái, không biết thái tử có vui không?”

“Sao lại không vui chứ?” Kim Chung nhìn biểu cảm của cô, vẫn không dừng tay, “Nghĩa Dương quận chúa là trưởng nữ của thái tử, không chừng sẽ trở thành đứa con bảo bối gì đó! Sau này nhất định sẽ tìm cho quận chúa một chàng rể hiền.”

Mùi tinh dầu nghệ rừng thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc của Miên Man, hai cây thoa bạc cài xiên trên búi tóc cửu trinh lấp lánh dưới ánh sáng. Miên Man cụp mắt: “Thôi được. Dù sao ta sinh con trai cũng vô dụng, chẳng bằng để thái tử phi vui vẻ thêm mấy ngày. Đúng rồi, chuyện ban ngày rốt cuộc là thế nào? Ngươi kể lại đầu đuôi cho ta.”

Kim Chung nghĩ một chút rồi mới nói: “Chẳng phải lương đệ bảo nô tì cùng Tiểu Viên đi hái mấy bông lạp mai trong vườn hoa sao? Tình cờ Võ tài nhân cũng ở đó. Có lẽ vì Tiểu Viên trông xinh xắn, nên tài nhân gọi Tiểu Viên lại hỏi đôi câu, hỏi xong thì bảo Tiểu Viên tới cung của tài nhân hầu hạ. Tiểu Viên không dám trái mệnh, đành phải đi theo.”

Miên Man nhướng mày: “Hỏi những câu gì?”

Kim Chung nhìn chằm chằm vào hoa văn chim loan trên áo bào gấm của Miên Man, như đang gắng sức nhớ lại gì đó: “Cũng chẳng có gì đặc biệt ạ, tài nhân chỉ hỏi Tiểu Viên tên tuổi, rồi đang hầu hạ ở cung nào. Tiểu Viên trả lời cũng vô cùng rõ ràng lưu loát, không có bất kỳ lời nào đáng để người khác lưu ý.”

“Vậy cũng thật là kỳ lạ” Miên Man đảo mắt, cau mày nghi ngờ, “Ngươi chắc chắn trước đây Võ tài nhân chưa gặp Tiểu Viên bao giờ chứ?”

“Chắc chắn ạ!” Kim Chung mở miệng mà chẳng cần suy nghĩ, “Tính Tiểu Viên không thích nói chuyện với người khác mấy, ngoài nô tì, em ấy cũng chẳng có bạn bè nào khác trong cung. Hôm nay nếu không phải cung nữ bên cạnh Võ tài nhân tự báo gia môn, bọn nô tì thậm chí còn không nhận ra là ai.”

Miên Man xua tay, tỏ ý cô ta không cần đấm nữa: “Thôi, đây cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, chỉ cần Đổng thái y còn ở trong tay chúng ta là được rồi. Tiền đồ đại nghiệp của thái tử không được phép có bất cứ sơ suất nào cả.”

“Lương đệ..” Kim Chung do dự, muốn nói nhưng lại thôi.

“Trước mặt ta, có gì mà không nói được? Nói đi!”

“Vâng, lương đệ! Nô tì đang nghĩ, một khi chuyện này thành công, sợ rằng người và Ngô vương phi không thể làm chị em được nữa.”

Không thấy bất cứ vẻ xúc động nào trên mặt Miên Man, cô lạnh nhạt nói: “Cô ta là con vợ cả dòng chính, ta chỉ là con vợ lẽ dòng thứ, chúng ta vốn dĩ không phải là chị em thật sự. Kim Chung, ngươi còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên Tiêu Huyễn dẫn cô ta đến phủ của chúng ta năm xưa không? Ngay cả cha gặp cô ta cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Tiêu đại cô nương. Ta biết, cha bảo ta đối tốt với cô ta là để được tham dự vào cánh của Tiêu Huyễn, thậm chí là Tiêu Vũ, nhưng cha lại không biết ta thực sự rất ghét vẻ mặt không rành thế sự của cô ta. Cho nên, thay vì tiếp tục giả vờ bằng mặt không bằng lòng, chẳng thà nói ra còn hơn, cũng vui vẻ dễ chịu.”

Kim Chung bị chấn động trước vẻ dữ dằn đáng sợ thoáng ánh lên từ mắt Miên Man. Xưa nay cô không ngờ rằng, trong lòng Miên Man lại ẩn giấu nhiều nỗi hận hết sức khó hiểu với Ngô vương phi như thế. Bình tĩnh mà xét, Ngô vương phi đối xử với Miên Man cũng coi như thành thật chân tình. Nhưng Miên Man là chủ nhân, lại là người nắm giữ sống chết nhục vinh của cô, nên cô tuyệt đối không dám có nửa phần hoài nghi đối với Miên Man.

Thế là, cô chỉ nói một câu lấy lòng: “Lương đệ có thái tử che chở, sau này ở hậu cung, địa vị chỉ dưới một người, tất nhiên Ngô vương phi không so sánh được.”

Miên Man gật đầu hài lòng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, chậm rãi vuốt một vệt bụi trên song cửa, nói thầm trong bụng: Tiêu Kỳ Úc, người đàn ông tỉ tỉ yêu nhất cuối cùng sẽ gục ngã trong tay người đàn ông tôi yêu nhất. Tỉ tỉ chớ trách tôi, ai bảo chúng ta là địch thủ trời sinh cơ chứ?

“Lương đệ vẫn chưa nghỉ à!” Miên Man đang ngẩn ngơ thì nghe thấy thái tử dịu dàng gọi một tiếng ở đằng sau.

Miên Man quay người, đang định chỉnh vạt áo vái chào, lại bị Lý Trị kéo vào trong lòng, bế ngang người lên giường nằm. Miên Man vùi đầu vào lòng y, mắt đầy thẹn thùng nói: “Muộn như vậy rồi, điện hạ còn đến làm gì?”

“Cô nhớ nàng, không gặp nàng không được.” Lý Trị vuốt ve khuôn mặt mềm mại mịn màng của Miên Man, nói với vẻ hết sức gợi tình.

Miên Man gối đầu lên ngực y, quấn lên ngón tay mình những lọn tóc vừa mới buông xõa, trên mặt chan chứa nụ cười tựa hoa xuân trăng thu: “Nhưng thái tử phi cũng nhớ điện hạ, nhớ đến mất ngủ, sao ngài không đi thăm cô ấy?”

Lý Trị bỗng sầm mặt: “Cô ta chỉ biết trưng ra cái dáng vẻ khuê nữ thế gia, nói những lời khiến người khác cụt hứng. Đôi bên nói được nửa câu đã không hợp rồi.”

“Thái tử phi là khuê nữ thế gia, vậy thiếp là một cô gái thô bỉ vô tri sao?” Miên Man rút ngón tay trong tóc ra, ngẩng đầu, nũng nịu hỏi.

“Dù là cô gái kiểu gì, chỉ cần giúp được cô, thì chính là người cô thích nhất.” Nét cười trên khuôn mặt trắng trẻo của Lý Trị đậm dần, “Nàng bảo cô lan truyền chuyện về Ngô vương và Đột Quyết cho mọi người trong cung, quả nhiên có tác dụng.”

“Có tác dụng gì thế? Điện hạ kể với thiếp thân được không?” Miên Man chớp đôi mắt ngây thơ trong sáng hỏi.

“Nếu trước kia phụ hoàng tín nhiệm y mười phần, thì nay chỉ còn lại năm phần. Miên Man, nàng không biết chứ, vị tam ca này của cô xưa nay trước mặt phụ hoàng không biết lớn nhỏ, tự do tùy hứng thành quen. Lần này, y nếm trái đắng là cái chắc.”

Miên Man nghiêng người qua, lấy tay chống đầu: “Nhưng dẫu sao vẫn còn lại năm phần, điện hạ đã hài lòng rồi ư?”

“Sao có thể hài lòng cơ chứ? Chỉ là chuyện còn lại khắc có cậu và tiên sinh xử lý, nếu cô can thiệp quá nhiều thì trái lại sẽ không tốt, yên lặng chờ đợi là hơn.”

“Điện hạ nói phải! Ngoài Trưởng Tôn công và Mã tướng, cha của thiếp giờ đang nhậm chức ở bộ Hình, chắc cũng có thể giúp được điện hạ một chút.”

“Đúng vậy!” Lý Trị nắm tay Miên Man, mỉm cười: “Sau này sẽ có nhiều chỗ cần đến nhạc phụ đấy.”

Theo lý mà nói, Tiêu Minh chỉ là cha của một lương đệ, Lý Trị không cần phải hạ mình gọi ông ta là “nhạc phụ”, sở dĩ nói như vậy, chẳng qua muốn làm Miên Man yên lòng. Miên Man nghe mà vô cùng thư thái, chút do dự và hổ thẹn nhàn nhạt trong lòng đó, lúc này đã biến thành làn khói thơm lượn lờ bốc lên từ lư hương. Thế là cô càng ôm chặt người Lý Trị hơn, thủ thỉ: “Cha nhất định sẽ vì điện hạ mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”

Lý Trị vội lấy tay bịt miệng cô lại: “Nói chết cái gì thế? Nếu nhạc phụ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải nàng đau khổ lắm ư? Cô không nỡ!”

Ngục thừa Đại Lý tự tuy chỉ là quan nhỏ cửu phẩm, nhưng dù sao cũng là ăn lộc của vua, vô cớ bị giết trong địa giới kinh thành như vậy, thực sự làm Tề Trưởng Thăng sầu não. Thế nên đêm nay, ông ta lại đi loanh quanh trong đại sảnh của phủ Ung Châu cả đêm, đến khi mỏi chân không chịu nổi nữa, mới ngồi lại trước bàn tự rót cho mình một chén nước.

Vừa uống được một hớp thì thấy Hoàng bổ đầu bước vào với khuôn mặt tối sầm, trùng trùng tâm sự, ngay cả giọng nói cũng không lưu loát như thường ngày: “Trưởng sử, thuộc hạ dẫn người… tới phủ Thục vương. Nhưng mà…”

Tề Trưởng Thăng nghiêm mặt: “Có ấn tín của Ngô vương điện hạ, Thục vương vẫn muốn bao che cho nghi phạm hay sao?”

Hoàng bổ đầu quỳ gối xuống đất, sắc mặt còn khó coi hơn vừa nãy mấy phần: “Thục vương không hề ngăn cản, mà rất hợp tác giao Thụy Hỉ cho thuộc hạ. Nhưng mà..”

Tề Trưởng Thăng mất kiên nhẫn hỏi: “Thụy Hỉ chống đối?”

“Không… không có. Bọn thuộc hạ dẫn Thụy Hỉ về phủ Ung Châu rất thuận lợi, hơn nữa… thuộc hạ còn chưa bắt đầu hỏi, Thụy Hỉ đã thừa nhận việc lỡ tay giết chết Trương ngục thừa. Thời gian, địa điểm, kể cả hung khí hắn sử dụng, đều không tìm ra bất kỳ kẽ hở nào. Còn về động cơ.. trong phường Tường Hòa có mấy người dân từng tận mắt chứng kiến mấy hôm trước Thụy Hỉ ra tay đánh Trương ngục thừa.”

Giờ Tề Trưởng Thăng mới cầm chén trà ở cạnh tay lên, uống cạn nước bên trong: “Đã vậy thì chuẩn bị kết án thôi! Ngươi quỳ làm cái gì? Đứng lên!”

Giọng Hoàng bổ đầu đã đượm vẻ nghẹn ngào: “Thụy Hỉ… Thụy Hỉ nói, hắn chỉ là công cụ sai khiến của người ta, chủ mưu trù tính việc này là… là người khác.”

Non nửa hớp nước ở trong họng của Tề Trưởng Thăng còn chưa trôi xuống, đã bị ông ta phun ra. Hoàng bổ đầu thấy cảnh tượng không hay, vội bước tới, vỗ liên tục vào lưng Tề Trưởng Thăng. Tề Trưởng Thăng chưa kịp lấy lại hơi đã sốt ruột hỏi: “Ngươi có thể nói hết một mạch được không?”

Hoàng bổ đầu ngượng ngập lùi sang một bên, vâng dạ nói: “Chủ mưu mà hắn khai chính là… là Ngô vương điện hạ!”

“Ngươi nói có suy nghĩ không đấy hả?” Tề Trưởng Thăng đứng phắt dậy, hỏi bằng câu mà lúc trước Lý Khác chế nhạo mình. Tiếp theo ông ta lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Ngươi chắc chắn người hắn nói là Ngô vương, chứ không phải là Thục vương?”

Hoàng bổ đầu hắng giọng nói lớn tiếng: “Thuộc hạ chắc chắn! Nhưng mà thuộc hạ không tin Ngô vương lại làm ra chuyện như vậy!”

“Nói thừa! Chỉ có kẻ ngu mới tin!” Tề Trưởng Thăng vỗ mạnh lên bàn. Một lúc lâu sau, ông ta lại ủ rũ ngồi xuống, xoa lòng bàn tay đã hơi sưng đỏ, nhìn Hoàng bổ đầu: “Làm thế nào bây giờ?”

Hoàng bổ đầu nhíu chặt mày, nghĩ đi nghĩ lại: “Trương ngục thừa quả thật bị Thụy Hỉ giết. Rành rành không còn nghi ngờ gì nữa!”

“Ý ngươi là… kết án?” Tề Trưởng Thăng ngập ngừng chậm rãi nói, “Nhưng mà, hắn đã nêu ra Ngô vương… nếu ta phớt lờ bỏ mặc, một khi bên trên tra xuống thì khó ăn nói lắm!”

“Bên trên của ngài không phải là Ngô vương sao?” Hoàng bổ đầu phản bác, “Hơn nữa, một chính nhân quân tử như Ngô vương chẳng có lý gì lại đi làm những chuyện như vậy! Đến lúc đó nếu chứng minh được đúng là Thụy Hỉ sủa bậy cắn càn, thì ngài phải đối mặt với Ngô vương như thế nào?”

Sau một thoáng ngơ ngác, Tề Trưởng Thăng liền nói một cách quyết đoán: “Hiếm khi nghe được mấy lời có lý từ ngươi. Được! Quyết định vậy đi!”

Điều Tề Trưởng Thăng không ngờ tới là, ông ta còn chưa kịp sắp xếp đầu đuôi ngọn nguồn của vụ án này cho rõ ràng, tin tức về việc Ngô vương sai khiến tiểu nô mưu sát ngục thừa Trương Phóng đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành Trường An bằng tốc độ khiến người ta há hốc mồm. Tất nhiên, tuyệt đại đa số đều không tin, cũng như Trương Nhị Bảo lúc này đang nằm vắt chân chữ ngũ trên giường êm, nhìn hai người khách thường xuyên lui tới tiệm với vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Chuyện nhảm nhí như vậy mà hai người cũng tin ư?”

Hoàng A Mao vuốt mái tóc khô vàng, ngọng nghịu nói: “Vấn đề không phải là tin hay không tin! Là chứng cứ! Chứng cứ ngươi hiểu không? Nếu không phải thực sự có chuyện đó, các ngươi cho rằng tên Thụy Hỉ đó có mấy lá gan mà dám vu cáo Ngô vương? Hơn nữa Thụy Hỉ còn là tiểu nô tâm phúc của Thục vương, trong kinh ai mà không biết Thục vương có quan hệ khăng khít nhất với Ngô vương?”

Chu Tiểu Ngũ nhìn Hoàng A Mao, lại nhìn Trương Nhị Bảo, cảm thấy hai người này nói đều có lý, nhưng cái cân cảm tính trong lòng không khỏi thiên lệch: “Dù sao Ngô vương cũng là người tốt. Cái ngữ nhà ngươi dẫu nói thế nào cũng vô dụng!”

Hoàng A Mao nghe xong, lập tức vỗ đùi, nổi giận: “Ngô vương có tội hay không đâu phải ta nói là xong, ngươi hung dữ với ta làm gì?”

Trương Nhị Bảo nhìn bộ dạng rút kiếm giương cung của họ, vội đứng dậy cất mấy đồ trang trí bằng ngọc vừa mới mài xong ở cạnh tay đi, để tránh bị vạ lây. Hắn cũng không xen lời nữa, bàn tay mập mạp chống quai hàm, trong lòng dần dâng lên một tầng lo lắng.

Mấy ngày này Lý Khác không đến Đại Lý tự điểm danh sáng, cũng không bước qua cổng vương phủ một bước. Bên trong thư phòng, vì bỏ vài đóa mai vào mực, nên lúc này một mùi thơm nhàn nhạt thấm vào tim phổi đang lan tỏa trong không khí. Kỳ Úc đặt bút xuống, nhìn Lý Khác hỏi: “Viết như này có được không?”

Lý Khác liếc một cái, hững hờ nói: “Cứ như vậy đi!”

Kỳ Úc ôm lấy cánh tay y, tựa đầu lên vai y: “Vẫn không nỡ, đúng không?”

“Không. Trước đây ở lại Trường An là thân không do mình làm chủ, bây giờ rời đi, là được như tâm nguyện. Lý Khác vuốt ve tay Kỳ Úc, cười ung dung bình thản: “Có nàng và các con, ta đi đâu cũng đều vui cả.”

“Thiếp biết, thiếp biết… Kỳ Úc dịu dàng nói nhỏ, “Nhưng mà, thiếp không muốn chàng mang nỗi oan ức rời đi.”

“Oan ức trong dự tính, cũng không thể coi là oan ức.” Lý Khác không che giấu vẻ âu sầu nơi đáy mắt, “Thực ra ông ấy không cần phải lòng vòng như vậy, nếu ông ấy muốn ta đi, ta tuyệt đối không ở lại đây thêm một khắc.”

Kỳ Úc ngước mắt: “Có thể bệ hạ không có ý đó. Tam lang, trận Cao Câu Ly thực sự đã làm tổn thương ông ấy, nên tâm trạng không tốt. Có một số lời không thể coi là thật, chàng không cần phải canh cánh trong lòng như vậy.”

Lý Khác lắc đầu: “Bất kể ông ấy nói với ta những lời tàn nhẫn gì, ta cũng có thể không để tâm. Nhưng hôm đó ông ấy gọi ta là ‘Ngô vương. Lần đầu tiên, trong lúc riêng tư, ông ấy gọi ta như vậy. Nàng nói ta trái tính cũng được, chuyện bé xé ra to cũng xong, nhưng ta thực sự không chịu nổi…”

Kỳ Úc trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn nói như không có gì: “Chỉ là một tiếng xưng hô thôi mà…”

“Xưng hô rất quan trọng. Lý Khác vội tiếp lời nàng, ngữ khí quật cường đến mức cố chấp, “Kỳ nhi, nàng biết không? Năm xưa tất cả mọi người trong phủ Tần vương đều gọi mẹ một tiếng công chúa. Tuy đó là cách xưng hô dở dở ương ương, nhưng ta biết, ít nhất lúc đó, trong lòng ông ấy còn có mẹ ta.”

Xưng hô rất quan trọng. Kỳ Úc thầm nhắc lại một lượt, khóe miệng bất giác nhếch lên một đường cong: “Điều đó là đương nhiên. Ông chú từng nói, cha mẹ quen nhau từ nhỏ, vốn dĩ cũng có hôn ước.”

“Vậy thì sao?” Lý Khác phản bác, “Quá trình có gì quan trọng, kết cục mới là quan trọng nhất…”

Lý Khác còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng người bị vấp vào bậc cửa, ngã uỵch xuống đất. Tiếp theo lại có giọng nói trong trẻo của Tiểu La vắng tới: “Phò mã không sao chứ? Bậc cửa này vừa được nâng lên lần trước, phải cẩn thận một chút ạ.”

Tiêu Nhuệ cũng mặc kệ cô ta, đứng dậy lao thẳng vào phòng trong, thở hổn hển nói: “Tam đệ, xảy ra chuyện lớn rồi. Lần này nhiều khả năng là tam đệ gặp rắc rối thật rồi.”

Lý Khác gập lá đơn từ chức mà vừa nãy Kỳ Úc viết cho y lại, nhét dưới một chồng sách, mặt không đổi sắc: “Không phải chỉ là lời đồn nhảm sao? Người trong thì tự sạch, em cứ lờ đi là được.”

“Không phải đồn đại, là rành rành không còn nghi ngờ gì nữa! Không không không, tôi biết không phải tam đệ. Nhưng mà… Tiêu Nhuệ vừa nóng ruột, nói năng đã hơi lộn xộn, “Sáng nay, Trương Triệu thị đến cửa Đại Lý tự, nói hôm đó người hẹn Trương Phóng ra ngoài chính là tam đệ. Tam đệ sai Thụy Hỉ giết Trương Phóng không phải vì xích mích giữa ông ta và lục đệ, mà vì tam đệ muốn giết người diệt khẩu. Tam đệ không biết chứ, lời nói của mụ đàn bà đó thực sự không lọt tai nổi.”

Lý Khác siết chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng ra: “Mấy hôm trước còn bảo không biết ai hẹn Trương Phóng ra ngoài, giờ đã khẳng định là em rồi sao? Kệ mụ ta đi. Em hỏi lòng không thẹn, chẳng sợ gì cả!”

Tiêu Nhuệ xoa khuỷu tay vừa nãy ngã đau, nhíu chặt đôi mày: “Nhưng mà, mụ ta kể tội tam đệ xong, lập tức lao vào cột đá trước cửa, vỡ đầu chết ngay tại chỗ rồi!”

“Sao lại như vậy?” Kỳ Úc nhìn những giọt mồ hôi đổ trên trán Tiêu Nhuệ vì chạy quá gấp, lo sợ hỏi, “Sau đó thì sao?”

Tiêu Nhuệ giơ tay lau mồ hôi, sốt ruột nói: “Tôi không biết. Lúc đó có rất nhiều người dân vây lại xem, tình hình hỗn loạn, Nhân Kiền đi xử lý rồi. Vì vậy tôi mới vội vàng qua nói với tam đệ một tiếng.”

Lý Khác thắp thêm ba nén đàn hương vào trong lư hương, khói mù từ từ bốc lên làm hoa cả mắt. Tiêu Nhuệ thấy y không tỏ ý kiến gì, liền nói lớn tiếng: “Tam đệ có nghe thấy lời tôi nói không thế hả? Nếu chuyện này ầm lên, kinh động đến bộ Hình, sẽ lập tức kinh động đến bệ hạ. Tới lúc đó sợ rằng tam đệ sẽ khó lòng biện bạch.”

Lý Khác đảo mắt nhìn gã, vẻ như chuyện chẳng liên quan đến mình: “Vậy Nhuệ ca muốn em làm thế nào?”

Tiêu Nhuệ bị câu ấy chặn họng, nhất thời nghẹn lời, hồi lâu mới mở miệng nói: “Giờ tam đệ đi nói rõ căn nguyên với bệ hạ một lượt. Một khi đã tin tam đệ thì bệ hạ sẽ không tin những lời nhăng cuội của người khác nữa.”

“Sao Nhuệ ca biết bệ hạ sẽ tin em?” Lý Khác lấy khăn lau sạch bụi trên bàn, “Hơn nữa, em cũng sẽ không chủ động đi gặp ông ấy.”

“Đến lúc này rồi, tam đệ đừng làm bộ thanh cao nữa! Tam đệ không nói, người khác làm sao biết tam đệ nghĩ như thế nào? Bọn họ đâu phải là con giun đũa trong bụng tam đệ!”

Lý Khác cười nhạt: “Em không quan tâm. Nếu thực sự không được, em nhận tội là xong. Không phải bọn họ hy vọng như vậy sao?”

“Tam đệ điên à?” Tiêu Nhuệ vỗ mạnh xuống bàn. Nghiên mực nghiêng đổ, văng quá nửa mực lên tay áo gã. Tiêu Nhuệ cực kỳ tức giận, quay đầu nhìn Kỳ Úc: “Cháu cũng theo y?”

Kỳ Úc đưa chiếc khăn ướt ở cạnh tay cho Tiêu Nhuệ, điềm nhiên mỉm cười: “Tại sao không? Tiểu thúc thúc, chuyện này chú đừng quản làm gì. Chúng cháu tự biết chừng mực.”

“Không quản thì không quản! Các người đừng tưởng ta thực sự muốn quản như vậy!” Lúc này Tiêu Nhuệ đã thực sự nổi giận, giọng điệu cũng nặng hơn mấy phần, “Ta đi đây, các người tự mà giải quyết.”

Nói xong, gã phất tay áo bỏ đi. Vừa bước đến phòng khách bên ngoài, gã suýt nữa thì đâm sầm vào Tiểu La. Tiêu Nhuệ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô ta. Tiểu La đỏ mặt lùi lại mấy bước, chỉnh vạt áo vái: “Đa tạ phò mã. Phò mã vừa đến đã đi ngay sao?”

Tiêu Nhuệ cảm thấy bực bội, buột miệng nói: “Ở lại thêm sợ là sẽ bị bọn họ chọc cho tức chết. Có chuyện gì mà ngươi chạy vội như vậy?”

Mặt Tiểu La vẫn ửng đỏ: “Trần công công đến, nói bệ hạ triệu kiến Ngô vương.”

“Sao lại nhanh như vậy?” Tiêu Nhuệ nghe thấy câu này, lập tức dừng bước, “Ngươi đi nói với Trần Cần là Ngô vương bị bệnh không thể đứng dậy, hôm nay chắc chắn không vâng lời triệu kiến được.”

“Em vẫn khỏe mạnh, Nhuệ ca trù em làm gì?” Tiểu La đang định trả lời thì thấy Lý Khác bước ra khỏi phòng, xua tay bảo, “Nói với Trần công công, ta đi ngay bây giờ.”

Tiêu Nhuệ nghe vậy lập tức nổi giận: “Vừa nãy tôi bảo tam đệ đi, tam đệ không đi. Giờ không cho đi, tam đệ lại khăng khăng muốn đi. Hôm nay tam đệ cố ý gây khó dễ tôi phải không?”

“Vừa nãy Nhuệ ca bảo là không quản việc của em kia mà, sao giờ lại quản thế?” Lý Khác mỉm cười nhìn Tiêu Nhuệ, “Em nói là sẽ không chủ động đi tìm bệ hạ. Nhưng giờ là bệ hạ tìm em, em có thể không đi sao?”

Lửa giận của Tiêu Nhuệ bị mấy câu nói của y dập tắt gần hết, ngay sau đó gã lại lo lắng nói: “Lúc này bệ hạ tìm tam đệ, tôi đoán là chẳng có chuyện gì tốt. Cha tôi vẫn chưa về, Trinh Khanh lại đi tuần tra đất Thục, tam đệ… để tôi đi cùng.”

“Không cần đâu. Em đã tính đến trường hợp xấu nhất, nên không sợ gì cả. Hôm nay là sinh nhật của tỉ tỉ, Nhuệ ca về trước đi. Nếu em có thể rút lui nguyên vẹn thì tối nhất định sẽ đến phủ chúc mừng tỉ tỉ.” Lý Khác cầm bộ thường phục thân vương màu tím đỏ treo trên giá lên, vừa đi vừa mặc vào người.

Lời đồn giống như chim mọc cánh, bay đến đâu sẽ lan truyền đến đấy. Suốt dọc đường đến hoàng thành, dù ở trong xe ngựa Lý Khác cũng có thể nghe thấy rất nhiều tiếng xì xào bàn tán về y. Dường như chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, từ một anh hùng khiến người ta quỳ mọp vái lạy, y đã trở thành tiểu nhân bụng đầy âm mưu quỷ kế.

Quý Ân thấy chướng tai trước những lời như vậy, lại không thể lao xuống bịt mồm họ, chỉ có thể phát tiết bằng cách vung roi thật mạnh, xe ngựa chạy như bay, chỉ nửa canh giờ là đến Chu Tước môn. Lý Khác xuống xe, xoa cánh tay phải vẫn hơi sưng nhức theo thói quen: “Quý Ân, lần sau đi chậm một chút. Ta không vội đến thế.”

Tiểu thái giám Sĩ Lộc đang trực ở ngoài điện Vũ Đức với chào Lý Khác từ xa, sau đó đi vào thông báo. Rất lâu sau mới thấy hắn ra nói: “Mời điện hạ đợi ở đây một lát. Bệ hạ đang nói chuyện với Dương thứ sử. Thái tử, Mã tướng công và cả Tiêu thị lang cũng có mặt.”

Dương thứ sử? Thứ sử Sùng Châu Dương Dự, cha của Dương Thư Yểu, từng mang danh nghĩa là nhạc phụ đại nhân của y. Lý Khác nghĩ đến người này, trong lòng liền nổi lên một cơn lạnh giá. Trên đường Đông chinh trở về, Lý Thế Dân đã phát ra mấy đạo chiếu chỉ, triệu tập thứ sử U Châu, Sùng Châu, Dương Châu, Việt Châu đến Trường An báo cáo nhiệm vụ. Vì vậy Lý Khác cũng không cảm thấy bất ngờ khi Dương Dự ở bên trong. Chỉ là, trước đây Lý Thế Dân tuyệt đối sẽ không để y đợi ở ngoài như thế này. Lý Khác cười khổ, nhưng bây giờ, đã không còn như trước kia rồi sao?

Sau gần nửa canh giờ, Vương Trung mới từ trong đi ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Mời Ngô vương điện hạ.”

Lúc bước vào đại điện, Lý Khác cảm thấy bên trong hừng hực một bầu không khí kỳ quái, nặng nề đến mức làm người ta nghẹt thở, dường như ngay cả hai con toan nghệ bằng đồng điếu bình thường sinh động dễ thương kia cũng lộ ra một chút nanh ác. Bước đi của Lý Khác vẫn vững vàng như mọi khi, mang đầy đủ vẻ uy nghi vương giả. Không ai có thể thực sự đoán được cõi lòng y lúc này, ngay cả vị phụ hoàng ngồi ở ngai vàng trên cao, từng cùng y trải qua sinh tử hiểm nguy đó cũng không thể.

Lý Khác là Đại Lý tự khanh, thực ra có thể mặc áo bào quan đỏ đến theo lời triệu kiến. Nhưng y vẫn thích mặc thường phục thân vương hơn. Tím đỏ là màu y rất thích. Tuy không phô trương, nhưng cũng không cho phép khách lấn át chủ. Lý Thế Dân nhìn xoáy sâu vào y, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên vô cùng rõ nét những kiếp nạn mà mình từng trải qua, từng chịu đựng hồi trẻ. Những quá khứ mà ông tưởng rằng đã quên từ lâu, hóa ra vẫn luôn ẩn sâu trong tim ông, một khắc cũng chưa từng rời bỏ.

Lý Thế Dân ngẩn ngơ hồi lâu, đến mức không nghe rõ Lý Khác nói gì lúc hành lễ vấn an ông. Mã Chu ở bên thấy thần sắc ông bất thường, vội hỏi: “Bệ hạ không cho Ngô vương đứng lên ạ?”

“Không cần.” Lý Thế Dân thu lại chút cô quạnh nơi đáy mắt, nghiêm mặt mở miệng nói, “Ngô vương, vụ án Giang Nhất Lưu mà phủ Sùng Châu báo lên Đại Lý tự, tại sao ngươi không thông qua sự thẩm tra của bộ Hình và Ngự sử đài đã tự ý làm chủ, yêu cầu trả về xử lại?”

Lý Khác nhìn Dương Dự đang tỉnh bơ đứng chéo với mình, trái tim bỗng thắt lại: “Giang Nhất Lưu báo thù cho người thân, lỡ tay giết người, lại có tình tiết tự thú, tội không đáng chết, phủ Sùng Châu xử án có sai lầm, theo lý nên gửi về xét lại.”

“Trẫm không hỏi ngươi nên hay không nên, mà hỏi ngươi tại sao gặp chuyện lớn như vậy lại không bàn bạc với thượng thư bộ Hình và ngự sử trung thừa?” Lý Thế Dân nói xong liền ném phăng hai bản tấu sớ trên bàn xuống đất.

Lý Khác giơ tay giở một bản ra xem, đọc đến chữ cuối cùng, vẫn không thể tin nổi, lắc đầu nói: “Cái này không thể nào. Dương Dự, trên bản tấu báo ngươi gửi lên Đại Lý tự lúc đầu không nói như thế này.”

Dương Dự vuốt râu, ánh mắt còn đậm vẻ nghi ngờ hơn Lý Khác: “Điện hạ nói vậy là có ý gì? Lẽ nào cùng một vụ án mà thần lại chuẩn bị hai bản tấu báo sao? Mẹ kế của Giang Nhất Lưu đã dưỡng dục hắn khôn lớn nên người, ơn nặng như núi, thế mà để thôn tính gia sản của người em trai khác mẹ, hắn lại siết cổ giết bà ta, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Lúc đó người dân trong thành Sùng Châu cũng sục sôi căm phẫn, vì vậy thần mới chiếu theo luật xử hắn tội treo cổ. Nếu không phải sau đó ngài nhúng tay, ép thần sửa án, thì Giang Nhất Lưu đã xuống âm phủ từ lâu rồi.”

Lý Khác chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, hồi lâu vẫn không gạt đi được những cảm xúc như tơ vò: “Giang Nhất Lưu và ta không thân không quen, tại sao ta phải ép ngươi sửa án? Hơn nữa, ta bảo sửa án là ngươi sửa án thật sao?”

Dương Dự hơi ngẩng đầu nhìn Lý Thế Dân, thấy ông không có ý lên tiếng, liền bạo gan nói: “Ngài là Đại Lý tự khanh, lại là Ngô vương, thần chỉ là một thứ sử địa phương nhỏ bé, ngài công khai chỉ thị thần sửa án, thần có thể không sửa sao? Về phần tại sao, thần không dám hỏi, mà có hỏi ngài cũng chẳng nói với thần đâu!”

“Rõ ràng là nói bậy!” Lý Khác đứng dậy trừng mắt nhìn Dương Dự. Dương Dự sợ hãi trước ánh mắt sắc như dao của y, bất giác lùi lại hai bước, không dám nói thêm câu nào.

“Trẫm cho ngươi đứng lên à?” Giọng Lý Thế Dân không lớn, thậm chí còn mang theo mấy phần uể oải: “Lần trước trẫm đã nói với ngươi rồi, trẫm tin vào con mắt của mình hơn là những lời ngươi nói.”

Đôi mắt sẽ đánh lừa cha, nhưng trái tim thì sao? Lý Khác lại quỳ xuống đất, trái tim như bị một con dao cùn gỉ sét từ từ cứa nát, dường như trước mắt đang dần nhòe đi. Sự tin tưởng ngầm hiểu không cần nói ra giữa hai cha con y cuối cùng cũng không địch nổi miệng nói xói được vàng, lời gièm mềm cả xương. Nhưng Lý Khác không trách ông, nếu đổi lại là y, y cũng thà tin những gì mình nhìn thấy.

“Ngô vương vừa mới nói là ‘không thân không quen. Thực ra chưa chắc đâu.” Tiêu Minh trao đổi ánh mắt với Mã Chu, rồi mở miệng nói, “Cậu hai của Giang Nhất Lưu là ngục thừa Đại Lý tự Trương Phóng. Để bịt miệng Trương Phóng, Ngô vương đã sai Dương thứ sử sửa án, hợp tình hợp lý.”

Nghe vậy, Lý Khác không khỏi bật cười: “Dương thứ sử vừa mới nói, ta là Đại Lý tự khanh, lại là Ngô vương, dựa vào đâu mà ông cho rằng ta sẽ chèn ép quan địa phương vì một ngục thừa cửu phẩm?”

“Chính là dựa vào việc Trương Triệu thị lấy cái chết để chứng minh điện hạ giết Trương Phóng diệt khẩu!” Tiêu Minh hít sâu một hơi, tràn đầy tự tin nói, “Ngài còn nhớ Huyền Giác thiền sư không? Ông ta thực sự là hung thủ giết Vũ Văn công sao?”

Lý Thế Dân chợt sững sờ, dường như có thứ gì đó đang co kéo trái tim ông, nhất thời làm ông không chống đỡ nổi. Ông nhìn Lý Khác với ánh mắt mang ẩn ý sâu xa.

Lý Khác ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của ông, nhưng lại hơi hoảng hốt, lập tức tránh đi: “Huyền Giác đã được Đại Lý tự, bộ Hình và Ngự sử đài tiến hành tam ty hội thẩm, cuối cùng còn do bệ hạ ngự bút xử tử hình. Tiêu thị lang có ý kiến gì sao?”

“Tam pháp ty và bệ hạ đã bị ngài lừa!” Tiêu Minh lấy một tờ giấy trong tay áo ra, nhờ Vương Trung dâng đến trước mặt vua, nói với giọng quyết liệt như nhảy vào nước sôi lửa bỏng, “Thứ này lục soát được từ trên người Trương Triệu thị. Trong thư Trương Phóng nói rằng, nếu mình xảy ra điều gì bất trắc thì ắt là bị Ngô vương ra tay hãm hại. Vì chính tai hắn đã nghe thấy Ngô vương nói với Huyền Giác, nếu muốn các tăng nhân của chùa Đại Hưng Thiện được bình an, thì phải nhận mình là gián điệp của Cao Câu Ly, và đã ra tay hạ độc giết Vũ Văn công. Thưa bệ hạ, thần đã hỏi mấy ngục tốt trong Đại Lý tự, họ đều chứng thực, Trương Phóng từng dẫn Huyền Giác đến gặp riêng Ngô vương!”

“Ngô vương, là như vậy thật sao?” Lý Thế Dân đứng dậy, hỏi gằn từng chữ.

Lý Khác không trả lời ông, chỉ nhìn Tiêu Minh nói: “Tiêu thị lang thà tin bức thư lạ lùng khó hiểu này, chứ không tin việc thẩm tra xét xử trong hơn một tháng của Đại Lý tự, không tin vào kết thúc phúc thẩm và phán quyết của bộ Hình cùng Ngự sử đài sao?”

Tiêu Minh vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời, nhưng toàn bộ bị mắc nghẹn bởi câu hỏi của Lý Khác. Chắc cũng không phải là không nói ra được, mà là trước mặt Lý Khác, bất kể có lý hay không, ông ta đều cảm thấy mình là một kẻ tiểu nhân diễn hề. Nhưng trong đầu ông ta lại văng vẳng lời nói của Miên Man: “Cha phải hiểu rõ rằng, Tiêu Vũ cùng lắm chỉ có thể cho cha một chức vị thượng thư. Còn khi thái tử lên ngôi, cha là quốc trượng.”

Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta bất giác thông suốt hơn một chút. Chuẩn bị mở miệng thì lại nghe thấy Mã Chu ở bên cạnh nói: “Ngô vương tâm tư cẩn mật, đã có lòng muốn đẩy Huyền Giác ra gánh tội, thì chứng cứ mà ngài chuẩn bị tất nhiên là không chút sơ hở. Hơn nữa bộ Hình và Ngự sử đài chẳng qua chỉ phúc tra, còn bên chủ đạo thực sự trong việc xét xử hình án là Đại Lý tự, cũng chính là điện hạ ngài!”

“Lời này của Mã tướng kỳ lạ quá đấy!” Lý Khác trấn tĩnh lại, nói tự nhiên như thường, “Ông đã không tin chứng cứ mà Đại Lý tự cung cấp, tại sao lại tin cái gọi là chứng cứ trong tay Trương Triệu thị đó? Hơn nữa, ta làm như vậy với mục đích gì?”

“Lý do!” Tiêu Minh nhẹ nhàng thay Mã Chu nhả ra hai chữ này, như thể điều sắp thao thao tiếp theo là một câu chuyện vô cùng thú vị, “Triều thần vốn bất đồng ý kiến về việc có nên xuất chinh Cao Câu Ly không. Chính vào lúc đó, Ngô vương ngài đã tung ra một lý do, rằng gián điệp Cao Câu Ly giết tể tướng Đại Đường chúng ta. Thế là đám đông phẫn nộ, thậm chí bệ hạ còn vì thế mà thân chinh…”

“Tiêu thị lang, không được suy đoán bậy bạ!” Thái tử Lý Trị chưa nói một lời nào kể từ khi Lý Khác vào điện đột nhiên lên tiếng ngắt lời Tiêu Minh: “Ông đang ám chỉ, Ngô vương thay đổi thái độ của công chúng, thúc đẩy trận chiến Cao Câu Ly sao?”

Tiêu Minh cười nhạt: “Không phải ám chỉ, thần nói đã đủ rõ rồi. Ngô vương, ngài là người mong triều đình có thể xuất binh đánh Cao Câu Ly nhất. Vì chỉ như vậy, ngài mới có thể chia tách bệ hạ và trọng thần triều đình, ra lệnh chỉ huy trong triều ngoài nội, một tay che trời.”

Lời nói này quá thẳng thắn và sắc bén, đến mức Lý Trị nghe xong cũng cảm thấy ớn lạnh. Ngay cả y cũng không dám chỉ trích tác phong làm việc của Lý Khác trước mặt Lý Thế Dân như thế này. Chẳng phải Mã Chu vừa nói với y, bệ hạ mới là chỗ dựa vững chắc nhất của Ngô vương ư? Sao ông ta có thể ngầm chấp thuận cho người dưới tay mình bất chấp thể diện, nói ra những lời như vậy trước đám đông? Nhưng y lại xoay chuyển ý nghĩ, không, nếu không thể một đòn chắc thắng, thì tất cả những nỗ lực trước đây sẽ trôi theo dòng nước. May mà, y có thời gian và sự nhẫn nại để từ từ chờ đợi.

Thế là y chỉ ngạc nhiên nói: “Sao Tiêu thị lang lại nghĩ như vậy? Chuyện về Đột Quyết là ta bảo Ngô vương xử lý. Mỗi một quyết định mà Ngô vương thực hiện, ta đều biết. Bệ hạ, Ngô vương đã có công lớn với triều đình.”

“Công lớn? Trước ngày hôm nay, thần cũng luôn cho rằng, việc Ngô vương bày kế đẩy lùi người Đột Quyết là một kỳ công. Nhưng cái chết của vợ chồng Trương Phóng lại khiến thần tỉnh ngộ hoàn toàn, hóa ra tất cả đều là một màn kịch. Người diễn kịch là con rối, người xem kịch là kẻ ngốc, còn người dàn dựng chính là Ngô vương điện hạ.” Tiêu Minh nói đến đây thì dừng lại, nhìn giọt nến dính loang lổ trên giá nến, rồi tiếp tục, “Nếu người Đột Quyết thực sự muốn lén tập kích, thì sẽ chỉ phái vỏn vẹn hai ngàn quân đến sao? Dù Tiết Vạn Bị có điều quân phòng thủ đi, bọn chúng cũng chưa chắc giành được phần thắng! Hơn nữa, hôm đó trên đại điện, ba sứ thần Đột Quyết đột nhiên vung kiếm làm loạn, chính Ngô vương đã ra tay chế ngự bọn chúng, vả lại, chỉ dùng một chiêu.”

Lý Trị gật đầu: “Ngô vương vốn văn võ song toàn. Như vậy cũng không có gì lạ”

Mã Chu bước lên một bước, vái sâu sát đất: “Bệ hạ thấy thế nào ạ?”

Lý Thế Dân lại ngồi xuống, mân mê miếng ngọc bội hình rồng cuộn ở bên hông, rồi mở miệng nói: “Công phu của Đan Ba Dương Nhĩ và Bạt Dã Đức Long đều không kém, lại ra tay đột ngột, tỉ lệ một chiêu khống chế được là cực nhỏ…”

Tiêu Minh nghe được lời này, lập tức nở một nụ cười đắc thắng: “Còn không phải đúng như câu nói của bệ hạ sao?”

Dương Dự ở bên không để lỡ thời cơ: “Ngô vương hợp diễn với người Đột Quyết một vở kịch hay như vậy, đổi lấy được danh vọng như mặt trời giữa trưa hiện nay. Quả là một thủ đoạn tuyệt vời!”

Lý Khác chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, tay trái vô thức chống xuống đất. Vào thời khắc mặt đất lạnh giá và lòng bàn tay chạm vào nhau, y bỗng phát hiện trái tim mình đã bình tĩnh đến mức không sinh ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

“Ngươi đứng lên.” Lý Thế Dân nhíu chặt đôi mày, thình lình bật ra ba chữ này.

“Vâng” Lý Khác trả lời một tiếng gọn gàng nhanh nhẹn. Quỳ lâu như vậy, hai chân y tê nhức ghê gớm. Vương Trung định tiến lên đỡ y, nhưng cuối cùng cũng không cất bước.

Lý Thế Dân nhìn mấy người trước mặt, Lý Trị, Mã Chu, Tiêu Minh, Dương Dự. Cuối cùng, ông dời ánh mắt sang Lý Khác: “Ngô vương, kể từ hôm nay, ngươi ngoan ngoãn ở trong vương phủ, không có sự cho phép của trẫm thì không được ra ngoài. Trẫm sẽ bảo Tiêu Nhuệ xử lý tất cả sự vụ của Đại Lý tự, tạm thời giữ quyền chính khanh. Còn nữa, trưởng sử An Châu Khang Kiện làm việc rất ổn thỏa, cho nên chức quan đô đốc An Châu của ngươi có hay không cũng không hề gì?”

Đoạt quyền giam lỏng.

Không nghi ngờ, không do dự, cứ nhẹ nhàng như gió thoảng mây thưa mà đưa ra quyết định cuối cùng. Lý Khác không lên tiếng, có lẽ vì y đã sớm biết kết cục sẽ thế này, cho nên y chỉ có thể chọn cách chấp nhận, chấp nhận một cách thản nhiên đến mức lạnh lùng. Trải hết gió mưa, thứ lắng đọng lại chỉ là một chút kiêu ngạo bẩm sinh đó mà thôi.

Đám người Lý Trị nghe được lời này cũng ngẩn ra tại chỗ, đang quay mặt nhìn nhau thì lại nghe Lý Thế Dân bực dọc nói: “Trần Cần, đưa Ngô vương về. Hiện giờ trẫm không muốn nhìn thấy nó.”

Ánh nắng giờ Mùi chiếu xuống ấm áp, mang theo một chút hơi thở đầu xuân. Lý Khác dừng bước trước cây mai đỏ bên ngoài đình Quy Vân, mai đỏ héo úa, không biết năm tới còn có thể nở rực rỡ trở lại được không?

Trần Cần ở bên cạnh gọi với ánh mắt đầy lo lắng: “Điện hạ có muốn nghỉ một lát không? Mặt ngài cũng nhợt nhạt lắm rồi.”

Lý Khác day huyệt thái dương, vén áo ngồi xuống, lấy ra một chiếc hộp gấm từ trong tay áo: “Đây là quà sinh nhật của Tương Thành công chúa, ta không thể đích thân tặng cho tỉ ấy được. Trần công công giúp ta việc này được không?”

Trần Cần nhận lấy hộp gấm, cúi người vái, nghiêm túc nói: “Điện hạ yên tâm. Nô tài nhất định sẽ làm tốt.”

“Công công không sợ ư? Giờ ta không chỉ là nghi phạm giết người, mà còn gánh cả tội danh thông đồng với địch. Lý Khác nhìn cánh hoa bị gió thổi rơi trước mặt, cười thê lương.

“Giả thì cuối cùng vẫn là giả. Điện hạ chịu oan ức mấy hôm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Ta biết. Nhưng ta không biết có thể đợi đến hôm đấy được không” Hai mắt Lý Khác ảm đạm cụp xuống, “Năm xưa, ta phụng chỉ đưa một chén rượu độc cho ngũ đệ, tận mắt nhìn y chết trước mặt mình. Có lẽ sau này, đó cũng là kết cục của ta.”

“Điện hạ..” Trần Cần định nói gì đó, nhưng cuối cùng không biết bắt đầu từ đâu.

Lý Khác tiếp tục tự nói: “Thực ra cũng chẳng có gì đáng kể. Có lẽ, đây là kiếp nạn trong số mệnh của ta. Nghĩ hay không nghĩ, tránh hay không tránh, nó đều sẽ xảy ra.”

Trong Tiêu phủ, Tương Thành công chúa nắm chặt chiếc khóa vàng trường mệnh trong tay, chỉ cảm thấy nơi ngực nhói lên từng cơn đau thắt. Tiêu Nhuệ vội vàng ôm vai nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: “Minh Giác, đừng lo lắng. Không phải thái y bảo là, nàng mà kích động thì sẽ dễ tái phát bệnh cũ sao? Trần công công, những gì ngươi vừa nói đều là thật chứ?”

Trần Cần giậm mạnh chân, gãi đầu nói: “Phò mã nói đùa rồi, nô tài có mấy lá gan mà dám bịa chuyện. Lần này bệ hạ đã thực sự nổi giận, xuống tay tàn nhẫn muốn trừng trị Ngô vương. Chỉ sợ bãi chức quan của Ngô vương mới chỉ là khởi đầu, thái tử và Ngụy vương năm xưa đều là..”

Tương Thành công chúa nghe đến đây, bất giác ho khẽ mấy tiếng, chiếc thoa ngọc cài trên búi tóc phát ra tiếng leng keng giòn giã: “Bọn họ là tự chuốc họa vào thân, nhưng tam đệ rõ ràng là bị người ta mưu hại, sao phụ hoàng có thể chỉ nghe từ một phía đã nghi ngờ như vậy chứ?”

“Công chúa đừng trách bệ hạ.” Trần Cần vội nói, “Dương thứ sử và Tiêu thị lang hùng hổ ép người, lời nói ra đều hợp tình hợp lý, lại thêm thái tử và Mã tướng ở bên thêm dầu vào lửa, nếu không phải nô tài biết Ngô vương điện hạ là người như nào thì e rằng cũng sẽ tin bọn họ.”

“Nhưng chẳng phải ngươi không tin sao?” Tương Thành công chúa đón lấy chén trà Tiêu Nhuệ đưa cho, một hơi uống cạn, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn hẳn, “Trần công công, ngươi về trước đi. Để tránh bọn họ lại nắm được cái thóp nào đó của tam đệ.”

Thấy Trần Cần đi xa, Tương Thành công chúa mới đứng dậy nói: “Như này không xong rồi. Thiếp phải vào cung gặp phụ hoàng ngay lập tức!”

Tiêu Nhuệ chỉ vô thức chặn lại một cái rồi buông tay xuống ngay, nghĩ bụng, dù Minh Giác không đi, mình cũng phải đi một chuyến. Mà mình đi thì chẳng thà để Minh Giác đi, rất nhiều lời Minh Giác có thể nói, còn một người con rể như mình thì không. Nghĩ vậy, gã chỉ dặn dò một câu: “Đi đường cẩn thận.”

Tương Thành công chúa gật đầu. Đang định đi ra ngoài thì lại nghe thấy từ xa vọng đến một giọng nói thuần hậu mạnh mẽ: “Hiện giờ công chúa không thể đi được.”

Tương Thành công chúa vừa thấy người đó, lòng bỗng bình tĩnh hơn nhiều, vội chắp tay nhún mình chào: “Con dâu tham kiến cha.”

“Công chúa đa lễ rồi.” Tiêu Vũ đáp lễ. Ông lăn lộn đường xa gió bụi về đây, râu tóc dường như bạc hơn một năm trước, nhưng tinh thần quắc thước, có mấy phần tiên phong đạo cốt. Nói rồi ông liền ngoảnh đầu bảo tiểu nô Khang Tân đằng sau: “Ngươi lui trước đi.”

Tiêu Nhuệ cũng vui mừng bước tới đón: “Không phải cha bảo mấy ngày nữa mới về đến nơi sao? Những chuyện xảy ra trong kinh người biết cả rồi chứ? Tại sao người không cho Minh Giác vào cung? Hơn nữa…”

Tiêu Vũ nghe gã hỏi một tràng liên hồi như pháo nổ, bất giác cau mày, nghĩ rằng may mà năm xưa mình có mắt nhìn người, để Dương Chính Đạo luôn ở bên cạnh bảo vệ Lý Khác. Tuy Tiêu Nhuệ lớn hơn vài tuổi, nhưng tâm cơ trí tuệ thực sự không so được với hai người họ.

“Kỳ nhi và ta thư từ qua lại suốt. Sự việc hôm nay… vừa nãy ta gặp Trần Cần ở bên ngoài, hắn đã nói hết với ta rồi” Tiêu Vũ trầm ngâm hồi lâu mới căm hận nói, “Dương Dự và Tiêu Minh, hai tên lòng lang dạ sói lấy oán báo ân này, có chết vạn lần cũng không đủ! Chỉ là hiện giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để đối phó với bọn chúng.”

“Nhưng ngộ nhỡ bọn chúng đâm thọc bậy bạ trước mặt bệ hạ, trong cơn tức giận bệ hạ thật sự xuống tay với Ngô vương, thì chúng ta có muốn làm gì cũng không kịp!”

“Chỉ có hôn quân mới nghe người khác nói gì là tin nấy. Hai đứa cho rằng bệ hạ của chúng ta là hôn quân sao?” Tiêu Vũ liếc Tiêu Nhuệ, lại nhìn chiếc khóa vàng trong tay Tương Thành công chúa: “Đây là quà sinh nhật mà Ngô vương tặng cho công chúa à?”

Tương Thành công chúa gật đầu, đưa khóa vàng cho Tiêu Vũ xem, ánh mắt có chút thắc mắc: “Tam đệ biết bình thường con không thích đồ vàng ngọc, sinh nhật những năm trước tam đệ đều tặng con một ít tranh chữ đồ cổ. Vì vậy chiếc khóa vàng năm nay đúng là hơi kỳ lạ.”

Tiêu Vũ quan sát tỉ mỉ chiếc khóa vàng, xem đến lần thứ ba mới phát hiện ra phần đầu khóa có mấy chữ. Nhưng xưa nay ông không được tinh mắt cho lắm, bèn ngước lên nói: “Công chúa mau lại mà xem.”

Tương Thành công chúa cúi đầu nhìn, tuy bốn chữ đó được khắc nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng: Trong không sinh có.

“Trong không sinh có? Tam đệ muốn nói với chúng ta, có người ngụy tạo sự thật, vô cớ làm hại tam đệ, để chúng ta nghĩ cách cứu?” Tiêu Nhuệ ghé đầu qua hỏi.

“Không phải.” Tương Thành công chúa lắc đầu không cần suy nghĩ: “Từ hôm phủ Ung Châu bắt Thụy Hỉ, chúng ta đều biết tam đệ bị người ta mưu hại, nên sẽ không đặc biệt nhắc lại với chúng ta điều này. Huống hồ, không phải hôm nay chàng vừa mới gặp tam đệ sao? Nếu muốn nói, tam đệ sẽ nói trước mặt chàng, hà tất phải giấu giấu giếm giếm như này?”

“Công chúa nói không sai.” Tiêu Vũ gật đầu tán thưởng. Cô con dâu này xưa nay không để lộ sự thông minh ra ngoài, nhưng dẫu sao cũng là trưởng nữ của thiên tử, lớn lên trong cung đình, há lại không am hiểu nhân tình thế thái sao? Ông nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Ngô vương nhờ Trần Cần đưa chiếc khóa vàng này, chắc đã là đại hạ sách, sợ rằng y cũng không ngờ bệ hạ lại trừng phạt mình nặng như vậy. Nếu không… Tiêu Nhuệ, y sẽ nói trực tiếp với con kế hoạch tiếp theo của mình.”

Mặt Tiêu Nhuệ chợt hiện lên vẻ nghi ngờ: “Thế rốt cuộc tam đệ muốn chúng ta giúp như thế nào?”

“Vạn vật trong thiên hạ sinh ra từ có, có sinh ra từ không. Đây là lời trong Đạo đức kinh, cũng chính là xuất xứ của bốn chữ ‘trong không sinh có.” Tương Thành công chúa nói thao thao: “Thiếu âm, thái âm, thái dương được nói đến trong Kinh dịch , ở vào những tình huống nhất định, có thể chuyển đổi cho nhau. Thực hư thật giả, có lúc cũng không quan trọng lắm…”

“Nói đơn giản một chút đi, nó có ý nghĩa gì?” Tiêu Nhuệ dám chắc rằng, dù có cho gã ba ngày, gã cũng không lĩnh hội được hàm nghĩa trong lời nói đó, nên hỏi thẳng luôn.

“Một chốc một lát cũng không thể nói rõ. Cơ mà, giờ có việc quan trọng hơn đang đợi chàng làm.”

Tiêu Nhuệ nghe xong liền lấy lại tinh thần ở mức cao nhất: “Phu nhân cứ giao phó.”

Tương Thành công chúa vừa cười vừa nói: “Bệnh cũ của thiếp lại tái phát rồi, rất nặng. Chàng mau ra ngoài đón khách tới chúc mừng sinh nhật. Tính thời gian thì chắc có người đến rồi.”

“Bệnh của nàng… rất nặng?” Tiêu Nhuệ nhìn khuôn mặt hồng hào của nàng, ngờ vực nói, “Rốt cuộc nàng có ý gì?”

Tiêu Vũ vuốt râu cười, xua tay: “Công chúa bảo con đi thì cứ đi đi, đâu ra lắm lời thừa thãi thế hả?”

Lý Thế Dân có rất nhiều con gái, những người được yêu quý nhất, ngoài Trường Lạc công chúa và Tấn Dương công chúa đã mất, cùng Cao Dương công chúa nổi tiếng trong tổng thất bởi nhan sắc mỹ miều, thì còn vị Tương Thành công chúa vì có bệnh tim nên không hay lộ diện trước người khác này nữa. Cho nên, dù đây không phải sinh nhật chẵn tuổi của Tương Thành công chúa, vẫn có không ít tông thất và triều thần đến chúc mừng.

Sau một phen khách sáo ồn ào náo nhiệt, mọi người đều ngồi xuống yến ẩm. Rượu quá ba tuần, trung thư xá nhân Lai Tế cầm chén bước đến trước mặt Tiêu Nhuệ, nói với ánh mắt có phần lờ đờ: “Thần kính phò mã một chén. Phò mã và công chúa thành hôn nhiều năm như vậy, ngoài hai nàng hầu gả theo công chúa, không thu nhận thêm thị tì khác, tình cảm thắm thiết đến mức làm người khác ngưỡng mộ. Đáng tiếc sức khỏe của công chúa không được tốt, nếu không thì thần thật sự muốn nhìn tận mắt dung nhan của công chúa một lần!”

Tiêu Nhuệ không vui, đưa mắt ra hiệu với thị nữ Cẩm Văn ở bên cạnh: “Hầu Lai xá nhân về chỗ ngồi. Ông ấy hơi say rồi.”

Sau khi ngồi về chỗ cũ, Lai Tế khẽ đẩy Cẩm Văn, nhìn quanh bốn phía nói: “Ngô vương điện hạ và công chúa là tỉ đệ tình thâm, lại cùng làm quan ở Đại Lý tự với phò mã, sao ngày này mà cũng không thấy ngài ấy đến? Không đúng, thần suýt nữa quên mất, bệ hạ vừa hạ lệnh cấm túc, Ngô vương đã không còn là quan trên của phò mã, dù có muốn cũng không đến được.”

Trong tiệc có không ít người không rõ nội tình đưa mắt nhìn nhau, chụm đầu lại rì rầm bàn luận, lộ ra đủ các loại biểu cảm khó mà miêu tả.

Tiêu Nhuệ giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, lớn tiếng sai bảo: “Người đâu! Đưa Lai xá nhân về phủ nghỉ ngơi!”

Các hộ vệ đứng hầu ở bên ngoài nghe thấy Tiêu Nhuệ quát gọi, liền đồng thanh trả lời, vào đỡ Lại Tế đang run lầy bẩy đi ra ngoài. Thần trí của Lai Tế nhờ tiếng quát này mà tỉnh táo hẳn, dường như ý thức được mình vừa thất lễ, hắn vội thi lễ với Tiêu Nhuệ: “Phò mã thứ tội! Thần… thần thật sự đã uống quá nhiều.”

“Ngươi không nói gì sai, thứ tội gì cơ chứ?” Tuy Tiêu Nhuệ biết quá nửa là hắn đang giả ngốc, nhưng vẫn gượng gạo nuốt giận.

Đúng lúc này, thị tì Thanh Đại hầu hạ bên cạnh Tương Thành công chúa hớt hải chạy đến nói: “Phò mã, công chúa… công chúa lại không ổn rồi. Ngài mau đi xem xem!”

Tiêu Nhuệ giật mình, không nói một lời bỏ lại mọi người, đi theo Thanh Đại ra sân sau.

Chủ nhân đi rồi, khách khứa cũng cảm thấy vô vị. Sau một lúc ăn uống lấy lệ, có mấy người vây quanh Lai Tế hỏi về chuyện của Ngô vương. Lúc này Lai Tế đang hào hứng, liền kể lại theo những gì Dương Dự nói với hắn trước khi đến, còn thêm mắm giặm muối, làm câu chuyện sinh động hơn nhiều.

Lúc Đổng thái y đến, hơi thở của Tương Thành công chúa vừa mới ổn định được một chút. Thanh Đại thắp thêm hai nén hương an thần trợ giấc vào trong chiếc lư tì hưu ở trên bàn. Cẩm Văn kéo lớp rèm thứ hai trên giường xuống, bưng chiếc Hồ sàng ở bên cạnh tới, nói khẽ: “Công chúa ngủ rồi, chắc không sao đâu. Có điều vẫn phải phiền thái y khám thêm cho.”

Đổng thái y ngồi xuống, bắt mạch cẩn thận xong mới nói: “Công chúa bẩm sinh suy nhược, khí huyết âm dương hư thiếu, vì vậy mới có triệu chứng hơi ngắn tim đập nhanh, mệt mỏi không có sức. Thần sẽ kê cho công chúa chút thuốc điều trị tim và lá lách. Như thục địa, đương quy, nhục quế, ma hoàng đều là thuốc tốt. Phò mã yên tâm, chỉ cần công chúa uống thuốc đúng giờ, không để bị lạnh, chắc sẽ không việc gì.”

Tiêu Nhuệ thở phào một hơi, lấy hai xâu tiền trong hộp gấm đặt vào tay hắn: “Gần đây vì chuyện của Ngô vương mà công chúa luôn ngủ không yên, có lúc còn khốn khổ vì ác mộng. Chi bằng Đổng thái y tạm thời ở lại phủ mấy hôm, còn trong cung ta sẽ sai người đi nói.”

“Phò mã, việc này.” Đổng thái y vốn định thoái thác, nhưng trong một chốc một lát thực sự không tìm được lý do gì, đành phải đồng ý, “Thần nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Tiêu Nhuệ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Cẩm Văn, Thanh Đại, đưa Đổng thái y đến gác Đẳng Văn nghỉ ngơi.”

Lúc rời đi ba người không khép cửa phòng trong lại. Một con vẹt nuôi ở phòng khách đang gân cổ kêu, thực sự ồn ào khó chịu. Tiêu Nhuệ liền bước tới, sai người mang nó ra vườn hoa dạy dỗ cẩn thận một phen, tiện thể đóng chặt cửa lại. Lúc ngoảnh đầu, thấy Tương Thành công chúa đang ngồi trước bàn trang điểm chải mái tóc suôn mềm, gã vội vàng khoác áo choàng cho nàng: “Cẩn thận nhiễm lạnh.”

“Không phải chàng thực sự cho rằng thiếp bệnh nặng đến thế chứ!” Tương Thành công chúa đặt chiếc lược sừng dê xuống, nhìn dung mạo đoan trang thanh tú của mình trong gương.

“Dù không có bệnh cũng không thể mặc phong phanh như thế! Giờ mới là tháng Hai.” Tiêu Nhuệ đứng sau lưng nàng, giúp nàng quấn búi tóc hình nén vàng một cách thành thục, “Nàng chắc chắn đây là ý của Kỳ nhi sao? Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Kỳ muội từng nói với thiếp chuyện về Đổng thái y. Giờ muội ấy không tiện ra mặt, nên thiếp phải làm thay. Còn về việc tiếp theo…”

“Vậy bây giờ chúng ta không thể làm gì được sao? Trong buổi tiệc hôm nay, sau khi Lai Tế làm ầm ĩ một trận, không biết sẽ truyền ra những lời nói khó nghe gì đây”

Tương Thành công chúa cài chéo chiếc trâm hoa dâm bụt vào búi tóc, vẻ âu sầu mờ mịt trong mắt vẫn chưa giảm: “Đợi thêm thôi. May mà cha chàng đã về. Có lẽ ông ấy có thể nghĩ ra cách.”

Trong đêm, các phường của thành Trường An đều tĩnh lặng không một tiếng động. Ông mõ già què chân căng đôi mắt ngái ngủ, gõ mạnh vào chiếc chiêng đồng trên tay, lặp đi lặp lại một câu suốt dọc đường: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.” Gió chầm chậm thổi cành liễu rủ sát đất bay lên, phất phơ trước mắt ông mõ già, làm ông ta giật nẩy mình, trong thoáng chốc đã tỉnh táo hơn nhiều.

Canh hai, một vành trăng non treo lẻ loi trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng ảm đạm đìu hiu.

“Sớm leo lên đài mát, chiều xuống nghỉ ao lan. Cưỡi trăng hái sen ngát, tối về được hạt ăn.” Kỳ Úc bế Vĩ nhi trong lòng, thấp giọng ngâm nga khúc hát Giang Nam được mẹ dạy hồi nhỏ.

Từ khi Vĩ nhi đến vương phủ, hầu như do nàng đích thân chăm sóc. Đứa bé này trông thanh tú trắng ngần, nhưng quá gầy, khiến người ta nhìn mà đau lòng. Hát xong ba khúc, cuối cùng Vĩ nhi cũng an nhiên đi vào giấc ngủ. Kỳ Úc bỏ ngón tay bé bỏng mà Vĩ nhi ngậm trong miệng ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đặt cậu nằm trở lại giường.

“Tần ma ma, chăm sóc tiểu điện hạ cho tốt, đừng để bị lạnh nữa.” Kỳ Úc đứng lên dặn dò người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh một câu.

“Nô tì nhất định sẽ làm tốt.” Tần ma ma nói xong liền gài góc chăn cho Vĩ nhi, “Vương phi đối xử với tiểu điện h?