← Quay lại trang sách

Chương 23 Vết tích năm xưa

Người thợ bồi tranh được mọi người gọi là lão Khang bá, cửa hàng mở cạnh cây dương liễu lớn thứ hai phía Nam phường Sùng Nhân. Lúc này, ông ta đang đứng trước bàn trộn keo một cách điêu luyện. Tóc ông ta lấm tấm bạc, nhưng sắc mặt hồng hào, trông còn khỏe hơn cả thanh niên.

“Lý công tử, ngài yên tâm đi. Tay nghề bồi tranh của già trong thành Trường An, nếu là số hai thì không ai dám nhận là số một. Lão Khang bá ngẩng đầu, nói khá là tự đắc: “Trộn keo, lót sau, thêm viền, bồi lụa, gắn trục, thêm que, mỗi công đoạn, già đều phải tốn thời gian gấp đôi người khác, có điều, chất lượng thành phẩm thì tốt hơn người khác cả trăm lần.”

Lý Khác ngồi bên cạnh nhìn lão hí hoáy, vừa cười vừa nói: “Mấy năm nay, tranh của ta và phu nhân đều do ông bồi biểu. Tay nghề của ông như nào, tất nhiên là ta biết.”

Giọng nói của lão Khang bá càng vui vẻ thấy rõ: “Lý công tử đúng là có con mắt tinh tường. Được rồi, nửa tháng nữa ngài có thể đến lấy.”

“Được. Ông cứ làm từ từ. Ta không vội.”

Lão Khang bá nhìn hai bức tranh trải trên chiếc bàn khác, không kìm được cảm thán: “Đẹp thật đấy. Cơ mà, sao ngài và phu nhân đều không đề tên lên tranh?”

Lý Khác không có ý tiết lộ thân phận của mình, vì vậy hễ là tranh qua tay lão Khang bá, y đều đợi bồi biểu xong mới đề tên đóng dấu. Giờ nghe lão hỏi câu này, y bèn nói: “Chúng ta chẳng qua là thợ vẽ vô danh tầm thường mà thôi, lại chỉ treo trong phủ của mình, tất nhiên không cần đề tên.”

“Vô danh tầm thường ư?” Mặt lão Khang bá đầy vẻ khó tin, “Số bức tranh qua tay già không một nghìn thì cũng phải hàng trăm, ngay cả một số bức tự xưng là của danh gia thời cổ, cũng không bằng một nửa tranh của hai vị.”

“Lão bá quá khen rồi. Lý Khác thấy không còn sớm nữa, liền đứng dậy nói, “Nếu ông thích, hôm tới ta sẽ tặng ông một bức, thế nào?”

Lão Khang bá mừng ra mặt: “Lý công tử nói thật chứ?”

“Lừa ông làm gì?” Lý Khác nhìn đôi mắt trợn to vì vui mừng của lão, không khỏi tức cười, “Núi sông hoa cỏ đều được.”

“Đa tạ Lý công tử.” Lão Khang bá chắp tay vái lia lịa, tiếp tục nói, “Già có một cháu trai họ nội xa, hai mươi hai tháng tới sẽ thành thân. Già đang buồn không biết nên tặng gì cho nó đây.”

Vừa dứt lời, lão Khang bá liền cảm thấy có chút không ổn. Vị Lý công tử này xem ra không giàu thì cũng sang, y chủ động đề xuất tặng tranh cho mình đã là niềm vinh hạnh không gì sánh bằng rồi, mình lại còn nói là muốn lấy nó làm quà cho người khác ngay trước mặt y. Thế là lão Khang bá dè dặt liếc nhìn vẻ mặt của Lý Khác, thấy y không giận mới thở phào một hơi. Không để cho y có thời gian phản ứng, lão Khang bá nói tiếp: “Nhắc đến đứa cháu này của già, vận số thật là xui xẻo. Nàng dâu chưa qua cửa của nó, chậc chậc, thật là…”

Lý Khác vốn định đi ra, nghe vậy bèn thuận miệng hỏi một câu: “Cô nương đó có gì không tốt sao?”

Lão Khang bá “hừ” một tiếng nặng nề: “Cô nương Phù Liên đó cũng chẳng có gì không tốt. Nghe cháu trai tôi kể, cô ấy xinh đẹp, nói năng làm việc cũng nhanh nhẹn. Chỉ đáng tiếc, cô ấy lại là thị nữ thân cận của Cao Dương công chúa. Gần mực thì đen, cũng chẳng biết cô ấy có còn là con gái nữa không?”

“Phù Liên?” Lý Khác nghe thấy cái tên này, không khỏi sửng sốt: “Cháu trai ông là ai?”

Lão Khang bá đang định mở miệng thì thấy có một chàng trai mặc áo bào lam từ xa đi về phía này, bèn nói: “Trùng hợp không cơ chứ? Lý công tử nhìn xem, nó tới kìa.”

Đang nói chuyện thì chàng trai đó đã bước qua bậc cửa, đưa một cái gói trong tay cho lão Khang bá: “Chú à, mấy bộ quần áo này có cái mới tinh, có cái chỉ mặc một hai lần. Nếu chú không chê thì cầm mà dùng ạ?”

“Khang Tân, hóa ra người ngươi sắp lấy là Phù Liên.” Lý Khác nghiêng đầu sang, nhìn hắn nói.

“Ngô vương điện hạ?” Khang Tân nghe tiếng, lập tức cúi người, kính cẩn vái chào, “Tiểu nhân Khang Tân tham kiến Ngô vương điện hạ.”

“Ngô vương?” Lão Khang bá kinh ngạc nhìn Khang Tân, rồi vội vàng nói với Lý Khác, “Xin Ngô vương điện hạ thứ cho tội vô lễ mạo phạm của già.”

“Không sao.” Lý Khác giơ tay đỡ lão Khang bá đang định hành đại lễ với y, rồi nói với Khang Tân, “Gần đây sức khỏe của ông cậu thế nào? Từ khi ông cậu về kinh, ta vẫn chưa đến phủ chuyện trò hẳn hoi với lão nhân gia.”

“Tiêu công vẫn mạnh khỏe. Hôm qua còn nhắc đến ngài và vương phi.”

Lý Khác gật đầu: “Vậy thì tốt. Ngươi ở bên cạnh ông cậu đã nhiều năm, là người hiểu rõ thói quen thường ngày của ông ấy nhất. Hầu hạ lão nhân gia cho tốt, sau khi lập gia đình cũng đừng có lười biếng, biết chưa?”

“Tiểu nhân biết rồi ạ? Khang Tân trả lời rất lanh lẹ, ngay lập tức lại thở ngắn than dài, “Nếu không phải đã gửi thiệp cưới cho người thân bạn bè từ mấy tháng trước, thì tiểu nhân thật sự không muốn chấp nhận hôn sự này”

“Ngươi và Phù Liên quen nhau như thế nào? Sao đã đến mức nói tới chuyện hôn nhân rồi?”

“Dịp đại thọ của Tiêu công năm ngoái, Cao Dương công chúa sai Phù Liên đến phủ tặng quà. Cô ấy trông rất xinh, ngay từ cái nhìn đầu tiên tiểu nhân đã hơi thích. Về sau, lúc qua phủ công chúa trả lễ, tiểu nhân lại gặp cô ấy. Qua lại nhiều lần, rồi thành thân quen. Đến cuối năm, Phù Liên nói với tiểu nhân, công chúa đã xóa bỏ thân phận nô lệ cho cô ấy, cô ấy có thể thành thân với tiểu nhân ngay lập tức.”

“Công chúa là công chúa, cô ta là cô ta. Các ngươi đã có hôn ước, đâu có lý nào lại nuốt lời?”

Khang Tân luôn miệng thưa phải: “Đa tạ điện hạ chỉ bảo. Tiểu nhân hiểu rồi.”

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa của vương phủ đã vòng qua cây liễu lớn phía sau, dừng ở cửa tiệm. Lý Khác lên xe, uống một ngụm nước để nguội từ lúc ra ngoài hồi sáng. Mùa xuân năm nay ngắn lạ thường, tháng trước còn mặc áo khoác mỏng mà giờ đã mặc áo đơn. Y vén một góc rèm lên, để gió từ từ lùa vào.

Ở hậu đường của Đại Lý tự, Nguyên Nhân Kiền đang cẩn thận phân loại hồ sơ vụ án. Trời hanh miệng khô, gã thuận miệng sai một câu: “A Kim, rót cho ta cốc nước.”

Thấy chiếc cốc nền đỏ vân trắng mình thường dùng được đưa đến trước mặt, gã lập tức giơ tay bưng lên, uống một mạch ba ngụm lớn mới hết khát. Gã gập hồ sơ vụ án trên tay lại, dụi mắt: “Tốn mất ba ngày, cuối cùng cũng phân loại được rõ ràng. Sau này Ngô vương điện hạ muốn tra vụ án gì cũng sẽ tiện hơn nhiều.”

“Vất vả rồi.” Lý Khác ngồi quỳ trên đệm trúc, rót thêm chút nước vào trong cốc của gã.

“Điện hạ, hạ quan… Nguyên Nhân Kiền vội vàng đứng dậy, hơi lúng túng, vê ngón tay vẻ không tự chủ.

“Mau ngồi xuống. Cứ như thế thì ta nói chuyện với ngươi mệt lắm.” Lý Khác tiện tay cầm một quyển hồ sơ lên nghịch, “Tiêu thiếu khanh đi từ lúc nào rồi? Sao bây giờ vẫn chưa thấy về?”

“Chắc cũng phải hơn hai canh giờ rồi ạ.” Nguyên Nhân Kiền nhìn mặt trời ngoài cửa sổ nói, “Mấy năm trước xảy ra chuyện của Huyền Giác, giờ lại thêm Biện Cơ. Hiện nay hình tượng của chùa Đại Hưng Thiện trong lòng người dân thật sự kém hơn trước nhiều.”

Lý Khác cầm chiếc quạt xếp ở cạnh tay lên phe phẩy: “Chẳng phải Huyền Trang thiền sư cũng từng tu hành trong chùa Đại Hưng Thiện sao? Có ông ấy, chùa Đại Hưng Thiện mãi mãi là chùa Đại Hưng Thiện.”

“Cũng phải. Huyền Trang thiền sư Tây Trúc thỉnh kinh, Phật tâm cảm động đất trời, đủ để quét sạch mọi chuyện ô uế trong chùa Đại Hưng Thiện. Vốn dĩ hạ quan cũng định mấy hôm nữa đưa khuyển tử đến chùa Từ Ân, nơi tu hành hiện tại của Huyền Trang thiền sư để thăm hỏi.”

“Đây là chuyện tốt.” Lý Khác gật đầu rồi lại hỏi, “Nếu ta nhớ không nhầm thì nhà Nhân Kiền có hai công tử nhỉ?”

“Điện hạ nhớ đúng rồi. Đứa lớn tên Tư Ý của hạ quan năm nay lên tám, đứa nhỏ tên Tư Trung thì vừa tròn ba tuổi, đều đã học vỡ lòng. Có điều, thầy giáo bảo là, đứa lớn tầm thường, nhưng đứa nhỏ lại khá có thiên phú.”

Lý Khác thấy mặt gã đầy vẻ tự hào, cũng cười rằng: “Vậy bản vương phải chờ Nguyên Tư Trung trưởng thành rồi.”

Hai người nói chuyện hết nửa tuần hương thì mới thấy Tiêu Nhuệ từ bên ngoài chạy vào, mồ hôi nhễ nhại. Lý Khác vội đưa một chiếc khăn cho gã: “Đâu có ai đuổi, Nhuệ ca chạy gấp như thế làm gì?”

Tiêu Nhuệ nhận lấy khăn, lau qua quýt: “Hồi sáng lúc tôi ra ngoài, tỉ tỉ của tam đệ hơi sốt, nói xong việc chính với tam đệ, tôi phải về bên nàng ngay.”

“Nhuệ ca đối xử với trưởng tỉ thật là tốt không còn gì để nói.” Lý Khác đưa chiếc quạt y vừa đặt xuống cho gã quạt.

“Đó là đương nhiên.” Tiêu Nhuệ điều hòa lại nhịp thở, “Tôi là người thô lỗ, không có học vấn, cũng chẳng biết nghĩ cách để dỗ người mình yêu vui vẻ như tam đệ và Trinh Khanh. Từ nhỏ tôi chỉ biết rằng, phải đối tốt với nàng suốt đời.”

Lý Khác nghe gã nói như vậy, lại nghĩ đến Cao Dương công chúa và Phòng Di Ái, không khỏi cảm khái trong lòng, chênh lệch giữa người với người thực sự quá lớn. Nghĩ rồi, y lại nói: “Vậy thì nói việc chính của Nhuệ ca đi.”

“Tôi và mấy sai nha trong Đại Lý tự đến chùa Đại Hưng Thiện khám xét thiền phòng của Biện Cơ, trong tủ âm tường của hắn, phát hiện mấy chiếc áo trong và áo váy của phụ nữ, còn có một hộp son. Xem ra, hắn và Cao Dương công chúa không chỉ làm chuyện bậy bạ ở Ly Sơn, mà còn cả trong chùa Đại Hưng Thiện. Tôi đã sai người niêm phong những thứ đó lại, hôm tới sẽ viết giấy kết án, vụ này coi như đã giải quyết triệt để rồi. Thật không ngờ từ một tên trộm vặt lại có thể lôi ra cả một vụ án phong hóa kinh thiên động địa như thế này.” Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Lý Khác, Tiêu Nhuệ liền lấy từ trong tay áo ra một miếng đồng bài đã gỉ sét, “Cái này được tìm thấy trong một chiếc hộp gỗ lim có khóa ở tận trong cùng tủ âm tường. May mà tay Hồ Xuân đi cùng là cao thủ mở khóa, thử hai ba lần là mở được. Ban đầu bọn tôi còn tưởng là thứ gì đó ghê gớm lắm, ai ngờ lại là đồ bỏ đi như này, mọi người đều khá thất vọng.”

Lý Khác cầm miếng đồng bài đó, thấy bên trên có vết cắt rõ ràng. Nói chính xác thì, đó chỉ là già nửa tấm đồng bài mà thôi. Bên trên lồi lõm gồ ghề, dường như vốn có hoa văn và chữ gì đó, đáng tiếc đã bị một lớp gỉ đồng dày bao phủ, nhìn không rõ mấy. Y bèn hỏi: “Nhân Kiền, có cách gì tẩy được gỉ đồng không?”

Nguyên Nhân Kiền suy nghĩ rồi nói: “Vốn dĩ giấm trắng tẩy được, nhưng nhìn lớp gỉ bên trên thì có vẻ lâu năm rồi, không biết có hiệu quả không.”

Lý Khác vội bảo Quý Ân nãy giờ theo hầu bên cạnh: “Mau đi xin đầu bếp Vương một hũ giấm trắng lại đây.”

Tiêu Nhuệ quan sát tỉ mỉ miếng đồng bài đó hồi lâu rồi hỏi: “Cái này… quan trọng lắm à?”

Lý Khác hơi bặm môi, hạ giọng nói: “Chỉ mong không quan trọng như thế.”

Không bao lâu sau đã thấy Quý Ân một tay cầm hũ giấm trắng, một tay cầm mảnh vải gai, lúc cúc chạy vào. Hắn đặt hũ giấm lên bàn, rút nút gỗ ra, đổ một chút lên mảnh vải gai. Mùi chua của giấm lâu năm lập tức tràn khắp phòng. Lý Khác nhận lấy mảnh vải gai trong tay Quý Ân, chậm rãi lau lớp gỉ trên đồng bài. Chẳng mấy chốc, trên mảnh vải gai đã có mấy vết bẩn màu xanh đen, nhưng đồng bài vẫn không thay đổi gì nhiều.

“Điện hạ, để hạ quan” Nói rồi Nguyên Nhân Kiền đứng dậy, ngâm đồng bài vào trong hũ giấm. Đợi một khắc rồi lại lấy ra, lau thật lực. Hồi lâu mới lờ mờ nhìn ra một chữ được khắc bên trên.

“Nguyệt?” Ánh mắt Lý Khác nhấp nháy, “Thử mặt bên kia xem.”

“Vâng” Nguyên Nhân Kiền lật đồng bài lại, tiếp tục lau chùi, “Điện hạ, hình như là hai bông hoa.”

Lý Khác vội cầm lấy xem, chậm rãi xoa hoa văn chạm nổi bên trên. Có thứ gì đó vừa vụt qua tâm trí y. Là gì? Là gì nhỉ? Y hỏi đi hỏi lại bản thân. Đột nhiên, ánh mắt y ngây dại nhìn vết nứt mai rùa trên bức tường phía trước, mặt hơi tái đi.

“Sao thế?” Tiêu Nhuệ huých cùi chỏ vào tay y hỏi.

Lý Khác ôm trán, khẽ than một tiếng: “Nhuệ ca, anh về bên tỉ tỉ đi. Có chuyện gì thì em sẽ sai người tới gọi.”

Tuy cảm thấy tâm trạng của y rất không bình thường, nhưng Tiêu Nhuệ lại đang nhớ vợ, vội vã nói: “Không sao thì tốt. Vậy tôi đi trước đây.”

“Điện hạ..” Nguyên Nhân Kiền nhìn bóng dáng hớt hải rời đi của Tiêu Nhuệ, bất giác lo lắng không yên, cất tiếng gọi.

Lý Khác xua tay, bỏ miếng đồng bài vào trong tay áo, nói với Quý Ân: “Chuẩn bị ngựa. Ta phải tới phủ Ung Châu.”

“Đệ bảo ta lên núi cùng đệ ư? Nhìn là thấy trời sắp mưa rồi.” Hôm nay Dương Chính Đạo mặc một bộ thường phục tay chẽn màu đỏ. Xưa nay gã không thích mặc màu sáng như vậy lắm, nhưng thỉnh thoảng mặc vào, trông lại vô cùng tuấn tú trác tuyệt.

Lúc này Hoàng bổ đầu đang xắn tay áo, tỉ mẩn mài mực. Từ khi Dương Chính Đạo tăng lương tháng cho gã từ hai lạng lên ba lạng bạc, hôm nào gã cũng vui mừng hớn hở, tháng trước còn nhờ bà mối đính ước hôn sự với Lưu cô nương. Vì thế gần đây gã làm việc cũng hết sức chăm chỉ, ngoài việc bắt người, còn chủ động kiêm cả việc của thợ trồng hoa trong phủ Ung Châu và thư đồng của Dương Chính Đạo.

Nếu không phải đang rất vội thì Lý Khác thật sự muốn khen gã mấy câu. Nhưng hiện giờ, y chỉ sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc huynh có muốn đi không?”

“Hoàng bổ đầu.”

“Biết rồi ạ, quân hầu. Ti chức đi chuẩn bị ngựa và nước ngay đây.”

Hai người phi ngựa chưa được bao lâu, trời đã đổ mưa nhỏ mau hạt. Lý Khác cởi một chiếc nón lá treo trên cổ ngựa ném cho Dương Chính Đạo: “Mau đội lên. Đừng để bị ướt!”

“Không cần, đội vào vướng víu lắm. Muốn lên núi trước khi trời tối thì đừng nói nhảm nữa. Mau lên! Đi!”

Đường núi lầy lội, hai người phải ghìm cương ngựa chậm rãi tiến lên. Mưa ngày càng to, gần như đã không nhìn rõ con đường phía trước. Dương Chính Đạo đưa tay áo lau nước mưa trên mặt, ngoảnh đầu hỏi: “Rốt cuộc đệ muốn đi đâu?”

Lý Khác khẽ thở gấp: “Đi lên đỉnh núi Ly Sơn, căn nhà tranh nơi Biện Cơ ở.”

“Đằng trước là một di chỉ Hán cung, vào trong đó trú đi. Cứ dầm mưa thế này, cơ thể đệ sẽ không chịu nổi đâu.”

Trải qua mấy trăm năm gió táp mưa sa, tòa hành cung thời Hán trước mặt đã hoàn toàn bỏ hoang. Hai cánh cửa han gỉ khép hờ. Hai người phải tốn rất nhiều sức mới đẩy ra được, bước vào trong thì thấy một hành lang sâu hun hút, mái hiên dính đầy bụi bặm và chi chít mạng nhện. Hai người đi mãi mới đến thềm đá rêu xanh phủ dày, cuối thềm đá là một đại điện mà trước đây chắc hẳn vô cùng hoa lệ.

Dương Chính Đạo đặt cành cây khô, miếng sắt và viên đá vừa mới nhặt được trên đường xuống đất. Đầu tiên gã gác từng cành cây khô lên nhau, sau đó đập mạnh miếng sắt vào viên đá. Chẳng mấy chốc đã có tia lửa bắn ra, Dương Chính Đạo vội ném nó lên đống cành khô. Ngọn lửa bùng cháy, toàn thân lập tức ấm lên. Hai người cởi áo ngoài ướt sũng ra, lại gần đống lửa từ từ hong khô.

Lý Khác ngẩng đầu hỏi: “Sao cái gì huynh cũng biết thế?”

“Học được hồi ở Đột Quyết. Người Đột Quyết thường đốt lửa trại trên thảo nguyên, nướng những con mồi săn được trên đống lửa. Sau khi nướng chín, bọn họ sẽ xé ăn bằng tay không.”

“Mùi vị thế nào?”

“Cũng được. Cơ mà ta đoán đệ sẽ ăn không quen.”

Đằng xa có mấy tiếng sấm vang lên, một tia chớp xẹt qua. Sau một thoáng sáng bừng, bầu trời lại tối sầm xuống. Lúc này chắc vẫn chưa đến giờ Dậu, nhưng bên ngoài đen kịt như thể đã nửa đêm. Dương Chính Đạo thấy áo ngoài sắp khô, liền cởi giày tất ra tiếp tục hong bên đống lửa.

Thấy Lý Khác hồi lâu không nói, cuối cùng Dương Chính Đạo không nhịn được hỏi: “Lẽ nào chuyện của Biện Cơ thật sự vẫn còn ẩn tình sao?”

Lý Khác ngồi bệt xuống đất, nhìn ngọn lửa chói lóa: “Bất kể có ẩn tình gì, việc hắn thông gian với Cao Dương công chúa là thật, khinh nhờn thanh quy giới luật cửa Phật là thật, mấy hôm nữa sẽ trói hắn hành quyết trên pháp trường cũng là thật.”

“Đã chắc như đinh đóng cột rồi, thế thì đệ còn muốn gì nữa?”

“Biểu huynh, ta từng nói, ta sẽ không cố chấp truy tìm chân tướng nữa. Nhưng mà, khi chân tướng ập đến trước mặt ta, ta không thể không đi điều tra tiếp. Có lẽ ta đã làm mọi người thất vọng, nhưng đây là số mệnh của ta, cũng là con đường ta buộc phải đi. Huynh hiểu không?”

“Vấn đề này đệ không cần hỏi. Nếu không hiểu thì ta đã không đi cùng đệ.”

Mưa trên mái hiên nhỏ xuống từng giọt, tựa như đang tấu một khúc nhạc êm tai. Mưa tạnh, mặt trời chiều lần trong mây đang từ từ ló ra một nửa, rọi một chùm sáng nhạt qua cửa sổ gỗ mục nát.

Lý Khác đứng dậy đi một vòng quanh đại điện, sờ lan can chạm trổ bị bụi đất che phủ, rồi lại ngồi xuống: “Nhìn quy chế và bố cục, chủ nhân ban đầu của hành cung này không phải là hoàng đế thì cũng là thân vương họ gần. Lúc bấy giờ chắc cũng phải tốn rất nhiều nhân lực và tiền tài để xây nên. Nhưng sau mấy trăm năm, chỉ còn sót lại một đống tàn tích mà thôi.”

“Dù sao thì vẫn sót lại tàn tích. Hành cung Giang Đô còn bị thiêu thành một đống đổ nát kìa.”

“Đống đổ nát vẫn tốt hơn tàn tích. Chẳng còn gì, cũng tức là chẳng có gì để mà nghĩ. Đỡ phải nhìn vật nhớ người, dẫn đến đau lòng.”

Dương Chính Đạo nghe thấy lời nói của y mang ẩn ý sâu xa, liền nhắc nhở: “Đừng nói lung tung nữa. Chúng ta đi thôi.”

Lại cưỡi ngựa đi gấp hơn nửa canh giờ, cuối cùng mới lên đến đỉnh núi, vừa nhìn đã có thể thấy căn nhà tranh cách đó không xa. Hai người dắt ngựa, chậm rãi bước đi.

Bài trí trong căn nhà tranh không khác mấy so với lần trước Lý Khác tới đây. Lý Khác sờ chiếc bàn thấp bằng gỗ thiết đàn có giá trị không nhỏ đó, không thấy mấy cuốn kinh thư trước kia để bên trên đâu nữa. Dương Chính Đạo mở một chiếc hộp gấm trên bàn, ngửi thử: “Quả nhiên là hương long tiêu mà phụ nữ dùng.”

Lý Khác mặc kệ gã, chỉ lo lật hòm lục tủ để tìm đồ. Sau khi lục hết một lượt, y lại hướng ánh mắt lên chiếc giường, vứt đống chăn đệm được xếp gọn gàng xuống đất. “Cạch” một tiếng, dường như có vật cứng gì đó rơi xuống theo. Dương Chính Đạo cúi người nhặt một mảnh đồng lên đặt vào tay Lý Khác: “Đệ đang tìm cái này à?”

Lý Khác gật đầu, đặt nó lên chiếc bàn thấp, lại lấy từ trong tay áo ra miếng đồng bài Tiêu Nhuệ đưa cho y hồi sáng. Ghép hai cái lại, quả nhiên vừa khớp không lệch một li. Lý Khác suy sụp ngồi xuống, giơ tay chống đầu, lặng im không nói. Trong căn phòng tối tăm, không sao nhìn rõ vẻ mặt của y, chỉ có thể trông thấy vai y đang run lên khe khẽ, như vừa mới bò ra khỏi hồ băng.

Dương Chính Đạo cầm đồng bài được ghép lại với nhau trong tay, bước đến bên cửa sổ để quan sát kỹ hơn. Chỉ thấy mặt trước của đồng bài có khắc ba đóa hoa đào cạnh nhau, chạm khắc tinh xảo, vừa nhìn đã biết từ bàn tay của bậc thầy cung đình mà ra. Sau cơn bàng hoàng, gã lật nhìn mặt sau, thấy bên trên có một chữ “Tùy” [*] .

[*] - Trong chữ Tùy … có chữ Nguyệt ….

“Sáng nay ta gặp Khang Tân. Hắn nói, không lâu nữa sẽ thành hôn với Phù Liên.”

“Biện Cơ chính là kẻ năm xưa?” Vừa dứt lời, Dương Chính Đạo lại lắc đầu, “Không thể nào. Tuổi tác không đúng.”

“Lần đầu tiên Cao Dương công chúa lên Ly Sơn là nghe theo lời Phù Liên. Sau đó mỗi lần bọn họ gặp nhau, đa số đều có Phù Liên tháp tùng.”

“Lẽ nào Biện Cơ là hậu nhân của kẻ đó? Là con? Hay là cháu?”

“Khang Tân từ nhỏ lớn lên trong phủ của ông ấy…”

“Đủ rồi!” Dương Chính Đạo nghe thấy câu nào của y cũng trật nhịp với mình, vội vàng lên tiếng ngắt lời, “Đệ có biết mình đang nghi ngờ ai không?”

Lý Khác bước đến trước mặt gã, nhìn chằm chằm vào gã không chớp mắt. Trong con ngươi sâu thẳm của y, Dương Chính Đạo lờ mờ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Rất lâu sau, y mới chậm rãi nói: “Ta biết. Huynh cũng biết. Lúc đó tại am Tịch Quang, rõ ràng dì vẫn chưa nói hết. Bà ấy đang bao che cho một người, một người có quan hệ vô cùng thân thiết với bà ấy, với ta và huynh!”

“Không! Chuyện này không thể nào. Ông ấy đâu cần phải làm như vậy…”

“Chuyện này, ta sẽ tự đi hỏi ông ấy. Ta sẽ bắt ông ấy nói thật rõ ràng, thật rành mạch!”

Nói đoạn, Lý Khác định chạy ra ngoài. Dương Chính Đạo vội giơ tay chặn trước cửa: “Đệ bình tĩnh lại đã. Chúng ta từ từ bàn bạc kỹ hơn.”

“Huynh đang sợ. Sợ chân tướng khiến ta sợ hãi đó cũng sẽ khiến huynh cảm thấy bối rối!” Lý Khác cười tự giễu, “Vẫn là biểu huynh Thiền Sư của chúng ta nói đúng, chúng ta đều không dám đối diện với sự thật.”

Ánh mắt thoáng lờ đờ, Dương Chính Đạo buông thõng tay xuống. Đúng lúc Lý Khác bước qua bậc cửa, gã lại níu tay áo Lý Khác: “Đợi ngày mai hỏi Biện Cơ và Phù Liên xong, ta sẽ đi cùng đệ.”

Lý Khác quay người lại: “Khỏi cần hỏi Phù Liên, cũng chẳng cần hỏi Biện Cơ. Huynh đi hay không cũng không quan trọng.”

“Đệ không thể mang theo oán khí sâu đậm như vậy đi tìm ông ấy.” Dương Chính Đạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi, “Dù gì ông ấy cũng là ông cậu của chúng ta, là cậu ruột của mẹ đệ.”

Lý Khác buột miệng nói: “Ẩn thái tử [*] còn là huynh trưởng của cha ta kia kìa!”

Dương Chính Đạo đẩy y vào trong không cho phản đối, đóng cửa lại, hạ then xuống: “Hoặc là đệ cầm đao giết ta, hoặc là ngồi đây một đêm rồi hãy xuống núi.”

Lý Khác biết vừa nãy mình lỡ lời. Nghe được câu nói của gã, cuối cùng trái tim đã dần bình tĩnh lại, y mỉm cười: “Cho dù ta muốn giết huynh, huynh cũng phải đưa đao cho ta đấy!”

[*] - Chỉ Lý Kiến Thành.

Từ sau khi được vời làm tể tướng trở lại, tác phong làm việc của Tiêu Vũ đã ôn hòa hơn xưa nhiều. Vương Khuê và Ngụy Trưng đã lìa đời từ mấy năm trước, Phòng Huyền Linh thì bệnh nặng vướng thân, xem ra cũng không còn nhiều thời gian nữa. Trên triều đường ngày nay, ngoài ông ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Mã Chu là những người được coi trọng nhất, tiếp đến là bọn Chử Toại Lương, Hàn Viện, Liễu Phạm.

Hôm nay trời nắng đẹp, trong vườn trăm hoa đua nở. Già trẻ trong phủ đều ra ngoài thưởng hoa, hò hét ầm ĩ, náo nhiệt không thôi. Lúc này Tiêu Vũ đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Khang Tân cúi đầu nhìn cái bóng dao động tới lui trên mặt đất, vặn tay theo thói quen: “Lang chủ, tiểu nhân thực sự đã tận lực rồi. Nhưng lão phu nhân bảo, tâm ý của ngài bà ấy đã nhận, có điều bà ấy bớt qua lại với ngài thì tốt hơn. Ngay cả với Ngô vương và Dương công tử, bà ấy cũng nói như vậy.”

Tiêu Vũ nhíu mày ngày càng chặt, làm nếp nhăn càng hằn sâu hơn trên khuôn mặt gầy gò. Ông dừng bước, ngồi lên chiếc ghế đẩu bằng gỗ hương trước bàn, đan hai tay vào nhau: “Bà ấy cẩn thận quá. Giờ đây bệ hạ đối xử với Chính nhi như con ruột, sao lại bận tâm tới việc lão phu qua lại nhiều với chị ruột cơ chứ?”

Khang Tân trầm ngâm hồi lâu, mới ngập ngừng nói: “Lão phu nhân còn bảo…”

Tiêu Vũ liếc hắn một cái: “Muốn nói thì cứ nói thẳng, không muốn thì ngậm miệng vào. Cứ ấp a ấp úng thế thì ra thể thống gì?”

“Vâng. Lão phu nhân bảo là… để ngài chớ mơ tưởng hão huyền nữa. Như vậy sẽ chỉ có hại cho Dương công tử và Ngô vương.”

Tiêu Vũ bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi lại đặt mạnh xuống. Trà trong chén văng ra ngoài, bắn lên mu bàn tay ông. Ông bực bội day huyệt thái dương: “Cho dù ta có lòng này, Chính nhi cũng sẽ không nghe ta, Ngô vương… Ngô vương thì càng không?”

Khang Tân vâng bừa, lại rót thêm chút trà nóng vào trong chén. Bỗng nhớ tới gì đó, hắn vội vàng lấy một tờ thiếp trong tay áo ra đưa cho Tiêu Vũ: “Sáng sớm hôm nay, quản gia của phủ Trưởng Tôn gửi tờ bái thiếp này đến.”

“Đại thọ bảy mươi?” Tiêu Vũ mở ra xem, nói: “Nếu lão phu ăn mừng đại thọ bảy mươi, tất nhiên sẽ mời hắn đến. Sao lại tự mình lanh chanh nói muốn qua dự tiệc thế này?”

“Lang chủ nói mới thấy, đúng là hơi kỳ lạ. Chắc là ông ta cũng chỉ muốn tìm cớ để qua nói chuyện với ngài thôi.”

“Chúng ta làm quan cùng triều, cách vài hôm lại gặp mặt, có chuyện gì không thể đường hoàng thoải mái nói ra hay sao?” Tiêu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, “Có điều, ta và hắn có món nợ còn chưa tính sổ. Mã Chu dám động đến Ngô vương, không thể thiếu sự ủng hộ ngầm của hắn!”

Khang Tân đang định “vâng” thì nghe thấy tiểu nô gác cổng gõ cửa báo: “Lang chủ, Ngô vương điện hạ và Tuyên Bình hầu tới, đang đợi ngài ở chính đường ạ.”

Tiêu Vũ hơi giật mình, đưa mắt ra hiệu cho Khang Tân. Khang Tân lập tức hiểu ý, mở cửa hỏi: “Bọn họ có bảo là có chuyện gì không?”

Tiểu nô gác cổng gãi đầu: “Điện hạ chỉ bảo là lâu rồi không gặp lang chủ, muốn qua thăm hỏi.”

“Biết rồi. Ngươi bảo bọn họ ngồi đợi một lát, lang chủ sẽ đến ngay.”

Lúc bước vào phòng, Khang Tân thấy Tiêu Vũ đang cầm một chiếc áo mỏng màu xanh đen trên giá lên mặc, vội vàng bước tới thắt đại ngọc, đội mũ bịt tóc cho ông.

Vừa mới bước qua bậc cửa, Tiêu Vũ lại ngoảnh đầu nói với Khang Tân: “Ngươi đừng đi theo ta, hai đứa nó cùng đến, nhất định là có việc quan trọng.”

Khang Tân dừng bước, cúi người vái một vái: “Vâng.”

Tuy Tiêu Vũ làm quan cao đã nhiều năm, nhưng vì thanh liêm chính trực, sinh hoạt giản dị, nên trong chính đường đồ đạc quý giá chẳng có là bao. Thứ đáng giá duy nhất cũng chỉ là bức Hạ Vũ trị thủy đồ của Cố Khải Chi treo trên tường. Lúc Tiêu Vũ bước vào, hai lồng đèn treo trước cửa bị gió thổi đung đưa, bụi bặm bám bên trên rơi xuống, suýt nữa thì trúng mắt ông.

Lý Khác và Dương Chính Đạo thấy ông đến, đều đứng cả dậy. Tiêu Vũ tiến lên hai bước, đang định cúi người vái chào thì Lý Khác lập tức đỡ ông: “Lý Khác không dám nhận lễ của ông cậu. Mời ông ngồi.”

Tiêu Vũ gật đầu, nhìn sang Dương Chính Đạo, lại thấy ánh mắt gã trước sau chỉ hướng xuống mặt đất, không thể trông rõ trong mắt gã có những gì.

Ba người đều không mở miệng, bên trong chính đường lặng ngắt, chỉ nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của các cô gái trong vườn hoa xa xa. Tiêu Vũ thấy cứ căng thẳng thế này cũng không phải là cách, bèn lên tiếng trước: “Bệ hạ tự mình phán quyết Biện Cơ, không đến nỗi để ngài khó xử, quả thật ông ấy rất yêu quý ngài.”

Lý Khác cười nhạt: “Ông cậu nhạy cảm quá rồi. Không phải bệ hạ yêu quý, mà là cháu không giải quyết nổi việc này, nên mới tâu lên bệ hạ. Lúc đó bệ hạ còn trách cháu làm việc kém cỏi.”

Tiêu Vũ hơi lộ vẻ ngượng ngập, lập tức nói: “Điện hạ nói phải.”

Lý Khác tiếp tục: “Sáng nay, cháu đến nhà lao Đại Lý tự tìm Biện Cơ. Hắn nói với cháu một số chuyện, một vài chuyện cháu đã đoán được, chỉ là muốn đi chứng thực mà thôi.”

Tiêu Vũ như thể không nhận ra vẻ lạnh giá trong giọng y, hỏi: “Điện hạ nói đến chuyện gì vậy?”

“Một vài chuyện cũ mà thôi. Biện Cơ tục danh họ Trần, cha hắn tên Trần Đồng Hòa, vốn là thuộc hạ của Vũ Văn Sĩ Cập, hơn nữa còn là thuộc hạ tâm đắc nhất. Năm xưa, để chống giặc ngoài, Tùy Dạng Đế từng bí mật lệnh cho Vũ Văn Sĩ Cập thành lập một đội kỳ binh. Tất cả binh sĩ trong đội này đều xăm lên cổ tay ba bông hoa đào, đeo bên mình một tấm lệnh bài bằng đồng điếu, mặt trước lệnh bài cũng là ba bông hoa đào tương tự, mặt sau thì khắc quốc hiệu triều Tùy. Giống như cái này.”

Nói rồi Lý Khác lấy tấm đồng bài đã được y gắn lại đó ra, đặt lên bàn. Tiêu Vũ hơi biến sắc: “Cháu biết được những gì rồi?”

“Chẳng phải những gì cháu biết luôn chỉ là những điều ông cậu muốn cháu biết sao?”

Đêm qua Dương Chính Đạo và y cùng ngồi trong căn nhà tranh trên đỉnh núi, từ tối đến sáng, gần như không cử động, cũng không nói chuyện. Mãi đến khi gà trống gáy, Dương Chính Đạo mới đứng dậy vươn vai nói: “Xuống núi thôi. Ta đói rồi”

Nếu không có một đêm trầm tĩnh suy tư này, Lý Khác cũng không biết trong cơn kích động mình sẽ làm ra những chuyện như nào. Nhưng hiện giờ, y lại có thể nói ra tất cả bằng một giọng điệu bình tĩnh như thể chuyện không liên quan đến mình: “Trần Đồng Hòa đã chết cách đây hai mươi mốt năm. Trước khi chết, hắn để lại tấm lệnh bài này cho Biện Cơ lúc đó mới năm sáu tuổi, còn nói nguyên nhân tại sao mình phải chết cho con. Vốn dĩ Biện Cơ muốn hủy tấm lệnh bài này, nhưng nó là đồ vật duy nhất mà cha để lại cho hắn, hắn không nỡ. Thế là hắn chia nó thành hai mảnh, cố ý làm cho gỉ sét loang lổ. Một nửa cất trong thiền phòng ở chùa Đại Hưng Thiện, một nửa mang theo bên mình. Nhưng hắn lại không biết, mình sẽ chết vì chuyện này…”

Dương Chính Đạo nghe giọng y nhẹ dần, liền thay y nói nốt đoạn sau: “Vừa nãy, con đi tìm Phù Liên. Sau mấy lần uy hiếp, cô ta mới nói với con rằng, cô ta bị xúi giục, cố ý dẫn Cao Dương công chúa lên núi đi gặp Biện Cơ. Sau đó, cô ta còn nhiều lần mượn lời thần Phật để khiến công chúa tin rằng, Biện Cơ là đấng lang quân như ý mà số mệnh đã an bài cho mình. Chuyện của Chu Hỉ Chi chắc là ngoài ý muốn, có điều, nếu không có hắn thì tư tình của Biện Cơ và công chúa cũng sẽ bị bại lộ theo cách khác. Chỉ có như vậy, Biện Cơ mới chết một cách đáng tội, hợp tình hợp lý!”

Tiêu Vũ nói với ánh mắt nghiêm nghị: “Ngô vương không hiểu chuyện, con ở bên không khuyên bảo, lại còn cùng y làm càn là sao?”

Suy cho cùng Dương Chính Đạo vẫn hơi sợ ông, nghe ông nói vậy, không khỏi rụt rè, lập tức nuốt những lời sau đó vào trong bụng. Lý Khác từ từ siết tay thành nắm đấm: “Kẻ đó chính là Khang Tân, tiểu nô mà ông cậu tín nhiệm nhất, cũng là người hứa hôn với Phù Liên. Nói cách khác, ông cậu muốn lấy mạng của con trai Trần Đồng Hòa, cũng chính là Biện Cơ.”

Tiêu Vũ đứng phắt dậy, nói sang sảng: “Ngô vương, cháu muốn bị người ta lợi dụng sao?”

“Cháu không phải là Ngô vương!” Giọng Lý Khác hơi khàn đi vì quá kích động, “Ông còn nhớ mẹ cháu không? Hồi cháu còn nhỏ, mẹ từng nói với cháu, ông là người cậu yêu thương bà ấy nhất. Chỉ cần ông vào cung là nhất định sẽ đi thăm bà ấy. Bà ấy sẽ làm nũng trong vòng tay ông, để cho râu của ông cọ lên cổ bà ấy. Bà ấy là cháu ruột bên ngoại của ông. Còn ông lại tìm trăm phương ngàn kế đoạt mạng bà ấy!”

“Ông cậu” Dương Chính Đạo thấy cuối cùng y đã nói ra câu này, cũng tiếp lời luôn, “Tám năm trước, con hỏi ông có biết kẻ chủ mưu là ai không, ông bảo là ông biết, nhưng không nói cho con được. Lúc đó quả thật có một ý nghĩ kỳ quái lóe lên trong đầu con, nhưng con không dám khẳng định, thậm chí không cả dám nghĩ tiếp. Vì vậy con nhanh chóng quên mất. Mãi đến hôm qua, con mới nhớ ra.”

Tiêu Vũ thấy bọn họ đã có tính toán trước, khí thế hùng hổ, bất giác nhếch miệng, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: “Hai người ở Đại Lý tự và phủ Ung Châu rảnh quá à? Nếu không thì hơi đâu mà gán ghép khiên cưỡng như vậy?”

Lý Khác thấy đã đến nước này rồi mà ông vẫn không chịu thừa nhận, lửa giận y đang ra sức đè nén lập tức bốc lên: “Tên gian tặc kề kiếm vào cổ mẹ cháu năm xưa chính là Trần Đồng Hòa. Biện Cơ có đôi mắt giống hệt hắn. Cháu không thể quên ánh mắt đó, cũng giống như không thể quên lời thề từ nhỏ của mình là phải băm vằm hắn thành trăm mảnh! Ông biết thân phận của Biện Cơ, định nhổ cỏ tận gốc. Hiềm nỗi hắn là đại đức dịch kinh được triều đình lựa chọn, nếu chết không có lý do, ắt sẽ khiến người ta hoài nghi. Cho nên mới có kế sách này! Lúc đó dì nói chủ mưu là Vũ Văn Sĩ Cập, tất nhiên cháu hận lão đến thấu xương. Nhưng cháu hiểu, đây là cháu hận thay cho hai biểu huynh. Còn về mối hận của mình, cháu vẫn không biết trút vào đâu!”

Tiêu Vũ buồn bã nhìn y, nói: “Lý Khác, cháu quá thông minh, lại nhìn quá thấu triệt. Điều đó sẽ trở thành một con dao, một con dao có thể giết chết chính cháu bất cứ lúc nào.”

“Được. Cuối cùng ông cũng chịu thừa nhận. Cháu đã đợi ngày này suốt hai mươi năm. Ông là ông cậu của cháu, cháu chẳng thể làm gì ông. Chỉ cần ông còn có lương tâm, thành thật nói với cháu một câu là được. Từ giờ, mọi ân oán giữa chúng ta… một nét xóa sạch!”

“Có chuyện gì quan trọng hơn cả chân tướng sao?”

Lý Khác hít sâu một hơi, nửa thấp thỏm, nửa mong đợi hỏi: “Cha cháu có biết chuyện này không?”

Hai tay Tiêu Vũ khẽ run lên một cái khó mà nhìn thấy, nhưng ông lại trả lời hết sức quả quyết: “Ông ấy không biết.”

“Vậy thì tốt. Biểu huynh, chúng ta đi.”

“Đứng lại!” Tiêu Vũ bước nhanh đến trước mặt họ, “Cháu đã đi được chín mươi chín bước rồi, còn một bước cuối cùng, thật sự không muốn đi nốt sao? Có thể sự thật không hề giống với những gì cháu tưởng tượng.”

Lý Khác nghiêng đầu nói: “Cháu đã biết kết quả. Đủ rồi! Cháu không muốn gặp lại ông nữa. Ở lại đây thêm một khắc sẽ làm cháu cảm thấy bực mình!”

“Ta chưa bao giờ muốn lấy mạng của Biện Cơ, nó không có ý nghĩa gì đối với ta cả. Nói xong Tiêu Vũ lại đưa mắt sang Dương Chính Đạo, “Phù Liên nói rõ ràng với con, kẻ xúi giục ả là Khang Tân sao?”

Dương Chính Đạo sững lại một chút rồi lập tức nói: “Kẻ đó ngồi xe ngựa của Tiêu phủ đến, nói với cô ta rằng, Khang ca bảo cô ta làm thế là có lý do riêng. Như vậy không phải đã đủ rõ ràng rồi sao?”

Nụ cười của Tiêu Vũ lạnh dần: “Biện Cơ đã nói nửa miếng đồng bài còn lại được hắn mang theo bên mình, thế thì tại sao còn xuất hiện trong căn nhà tranh ở Ly Sơn, lại dễ dàng bị hai người phát hiện ra như vậy?”

Dương Chính Đạo sực hiểu: “Ý của ông cậu là… có người cố ý để bọn con tìm thấy miếng đồng bài ấy, phát hiện ra bí mật năm xưa?”

Tiêu Vũ trừng mắt nhìn gã: “Con nói xem? Lúc con cùng nó làm loạn, đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Lý Khác ra hiệu cho Dương Chính Đạo không cần mở miệng: “Năm xưa biểu huynh từ Đột Quyết trở về, vốn dĩ phụ hoàng muốn lập dinh phủ khác cho y, nhưng ông bảo y còn nhỏ, lại không quen môi trường Trung Nguyên, chẳng bằng để y ở cạnh cháu làm bạn cùng học. Ông muốn y giúp cháu ngồi lên ngôi vị đó, nhưng cháu không muốn, y lại vì cháu không muốn mà cũng không muốn. Đây là điều ông không ngờ tới! Bọn cháu không thể thành con rối trong tay ông được.”

“Con rối?” Tiêu Vũ gần như rít ra hai chữ này qua kẽ răng. Biểu cảm trên mặt ông lúc thì phẫn nộ, lúc lại thất vọng, rồi đến bi thương, cuối cùng chỉ hóa thành một câu nói lạnh lùng: “Lý Khác, nếu cháu thật sự có ấn tượng sâu sắc về chuyện năm xưa như thế, vậy thì chắc cháu còn nhớ mẹ cháu nói gì với cháu vào buổi tối trước khi các người gặp thích khách chứ?”

“Mẹ ơi, mẹ đưa con theo đi! Con ở trong vương phủ chán chết đi được.”

“Không phải ngày mai con phải học Xuân thu với thầy sao? Không được đi.”

“Con mặc kệ. Con muốn đi chơi cùng mẹ và cha. Nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ đi tìm cha.”

“Khác nhi, sau này đừng ương bướng như thế nữa được không? Con phải biết là, mẹ không thể ở bên con mãi mãi. Con phải mau mau hiểu chuyện, mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ em trai.”

“Mẹ nói gì cũng đúng. Cho nên lần này mẹ đồng ý nhé.”

“Thôi được. Nhưng con phải nghe lời. Phải ngoan ngoãn ở bên cha, không được chạy lung tung, biết chưa?”

Lý Khác dựa lưng vào khung cửa, chỉ cảm thấy hai chân dần tê mỏi không còn sức lực. Hình ảnh và âm thanh trong đầu lưu chuyển quá nhanh, khiến trong một thoáng y không thể nhìn rõ người và vật trước mắt. Không biết đã qua bao lâu, y mới nhận ra mồ hôi trên trán đang chảy xuống từng giọt. Trước đây không phải y không nhớ tới những lời này, mà là không để ý lắm. Giờ nhớ lại, đây có lẽ là một dự cảm đáng sợ của mẹ, rằng mẹ sắp bước tới cái chết.

Dương Chính Đạo vội rót một chén trà đặt vào tay y: “Uống hớp nước rồi vào trong ngồi một lát đi. Mọi chuyện đều đã qua rồi, cũng không gì có thể quấy nhiễu tâm tính của đệ nữa.”

“Ta hiểu.” Lý Khác gật đầu với gã, lại hướng ánh mắt sang Tiêu Vũ, “Ông nói đi. Ông có thể nói ra tất cả những chuyện cháu đã biết và chưa biết.”

“Vốn dĩ ta định tìm thời điểm thích hợp để nói cho cháu biết. Thực ra, những điều dì cháu nói với cháu đều là sự thật. Năm xưa, trong cục diện hai hổ tranh nhau, Vũ Văn Sĩ Cập đúng là đã tìm đến ta. Lão nói, nếu Tần vương vẫn không hạ quyết tâm, sợ rằng cả tiền đồ và tính mạng đều không giữ được, cách tốt nhất hiện giờ là lợi dụng công chúa làm một liều thuốc mạnh. Nhưng Nhiêm Nhi là cháu gái ruột của ta, cho dù biết đây chỉ là một màn kịch, ta cũng không muốn để nó mạo hiểm. Vì vậy, ta đã kiên quyết từ chối đề nghị hoang đường của bọn chúng. Mấy hôm sau, Nhiêm Nhi sai cung nữ chuyển lời, bảo là muốn gặp ta.”

Bấy giờ Dương Nhiệm mới ngoài hai mươi tuổi, giống như chị của mình, nàng cũng có dung nhan kiều diễm mà chỉ cần nhìn một lần là không thể nào quên. Nàng sai cung nữ bỏ rèm đi, ngồi đối diện với Tiêu Vũ. Nàng nói: “Ông cậu có thể nói cho Nhiêm Nhi biết cục diện trong triều hiện nay không?”

Tiêu Vũ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Cây cao vượt rừng gió ắt quật. Tần vương có công lao quá lớn, lại quá nổi bật, muốn không bị thái tử ghen ghét cũng khó. Bệ hạ tuân thủ lễ giáo, tuy chuyện nhỏ thì che chở Tần vương, nhưng một khi động đến ngôi kế vị, ông ấy nhất định sẽ đứng về phía thái tử.”

Dương Nhiệm nhíu mày, khẽ đảo đôi mắt sáng: “Vậy thì Tần vương sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Tiêu Vũ ngây ra, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói thật: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

“Tránh thế nào? Phòng ra sao?”

“Bất ngờ không kịp đề phòng, tránh cũng không nổi. Trừ phi đổi khách thành chủ… Có điều, cháu không cần lo chuyện này. Tần vương sẽ biết phải đối phó như thế nào. Huống hồ, bên cạnh y còn nhiều người có thể giúp đỡ y.”

Dương Nhiệm nhìn ba viên ngọc mỡ dê được xâu lại bằng dây đỏ trên cổ tay, khẽ cắn môi hỏi: “Nếu Tần vương thắng thì sẽ thế nào?”

Tiêu Vũ nói không cần suy nghĩ: “Lên ngôi làm hoàng đế, trở thành đấng minh quân nghìn năm khó gặp.”

Dương Nhiệm mỉm cười, ngay sau đó lại truy hỏi một câu: “Vậy còn Khác nhi và Âm nhi thì sao?”

“Tam điện hạ có tài năng thiên bẩm, cho thêm thời gian, e rằng sẽ là một Tần vương nữa. Lục điện hạ mới lên hai, đang ở độ tuổi dễ thương nhất. Nếu Tần vương lên ngôi, bọn họ sẽ là hoàng tử, thân phận cao quý.”

“Hoàng tử..” Dương Nhiệm nhẩm đi nhẩm lại hai chữ này, rồi lại hỏi: “Hai đứa nó sẽ sống tốt chứ? Sẽ không bị các anh em khác coi thường chứ?”

Cuối cùng Tiêu Vũ không nhịn được hỏi: “Nhiêm Nhi, hôm nay con làm sao vậy?”

“Đêm qua, con nằm mơ thấy cha, anh và em trai. Bọn họ đều đã chết. Còn cả mẹ và chị, cũng không về được nữa. Cậu à, con nhớ họ, nhớ họ lắm. Dương Nhiêm nghẹn ngào, “Nếu không vì hai đứa nhỏ thì con không sống nổi đến bây giờ.”

Tiêu Vũ khẽ thở dài: “Bọn họ đều mong con được an lành, vì vậy con nhất định phải sống thật tốt, hiểu không?”

Dương Nhiệm dường như không nghe thấy lời của ông, vẫn cứ nói tiếp: “Khác nhi thông minh, nhưng quá ngang ngạnh phóng túng. Nếu làm vương tử thì còn được, chứ làm hoàng tử thì tiền đồ thật đáng lo ngại.”

“Nhiêm Nhi, con nghĩ nhiều quá rồi. Tần vương thích con như vậy, tất nhiên cũng sẽ biệt đãi tam điện hạ, sao để nó rơi vào hiểm cảnh được?”

Dương Nhiêm cúi đầu, khuôn mặt mang nỗi bị thương không che giấu nổi: “Cậu cho rằng Tần vương thực sự thích con sao?”

“Chẳng nhẽ không phải?”

“Hồi nhỏ, đúng là chàng thích con thật, con cũng thật lòng thích chàng. Về sau chàng dẫn binh vào Trường An, đón con vào vương phủ. Chàng nói sẽ chăm sóc con cả đời, mãi mãi không để con phải chịu uất ức thêm lần nào nữa. Lúc đó, con cũng tin rằng chàng thật lòng. Kể cả bây giờ, con vẫn cảm thấy chàng có tình cảm với con.”

Tiêu Vũ càng thêm khó hiểu: “Đã vậy thì con còn lo lắng gì nữa?”

“Nhiêm Nhi chỉ là một cô gái bình thường, cái con muốn chẳng qua là một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý với mình. Nhưng Lý Thế Dân thì không thể đối đãi với con như vậy. Chàng muốn con, nói là vì lợi ích, vì muốn những bộ hạ cũ ở Trường An càng thêm một lòng một dạ trung thành với triều Đường, trung thành với chàng, thì đúng hơn nói là vì tình yêu. Mà nay, chàng đã có năng lực khống chế thiên hạ, cũng sẽ chẳng sợ bất kỳ ai nữa. Cho nên, tình cảm của chàng dành cho con đang phai nhạt dần, rồi một ngày kia sẽ chẳng còn lại chút gì cả. Thế thì đối với chàng, con chỉ là một thứ đồ trang trí nhỏ bé trong hậu cung. Các con của con cũng sẽ bị liên lụy, trở thành một chiến lợi phẩm có hay không cũng không quan trọng.”

“Ta cứ tưởng con vẫn là một cô bé hồn nhiên ngây thơ, không hiểu sự đời. Ai ngờ con đã nhìn được sâu và xa như vậy. Thật khổ cho con quá.”

Dương Nhiêm gượng cười: “Từ khi biết cha, anh và người thân qua đời, con đã buộc phải trưởng thành, buộc phải suy đoán lòng người. Nhưng đoán được càng sâu, con càng cảm thấy đau lòng. Cậu à, có lúc con thật sự muốn làm một người phụ nữ thôn quê vô tri ngây ngốc. Như thế con mới không nghĩ ngợi, oán thán nữa. Như thế con mới có thể sống một cuộc đời yên ổn.”

Tiêu Vũ định nói mấy câu an ủi nàng, nhưng không thể nào thốt ra được, vì ông biết, tất cả những lo lắng của nàng đều là thật. Tần vương là anh hùng hào kiệt hiếm có trên đời, trong lòng y vĩnh viễn không thể chỉ chứa nữ nhân, càng không thể chỉ chứa một mình nàng. Mà tình cảm của Dương Nhiễm thuần túy đến mức gần như là ngang ngạnh. Nhưng nàng có sự kiêu ngạo bẩm sinh của công chúa hoàng gia, nàng sẽ không đòi hỏi, chứ đừng nói là tranh giành. Thế là cái ngang ngạnh này chỉ có thể hướng vào chính nàng.

Lý Khác thấy Tiêu Vũ kể lại chuyện xưa bằng giọng điệu bình tĩnh như vậy, cõi lòng càng thêm băng giá: “Ông cậu kể với cháu những chuyện này làm gì?”

Tiêu Vũ nói với giọng bực mình vì thất vọng: “Ta muốn bảo cháu rằng, mẹ cháu yêu bệ hạ, nhưng còn yêu hai anh em cháu hơn. Mẹ cháu sợ mất đi tình yêu của bệ hạ, nhưng còn sợ hai cháu mất đi sự che chở của bệ hạ hơn!”

“Vậy thì sao?” Mặt Lý Khác lạnh như băng, giọng khàn khàn, “Chẳng lẽ đây là lý do về sau ông sai Trần Đồng Hòa bức hại mẹ cháu sao?”

“Khác đệ, đừng nói thế…” Dương Chính Đạo ở bên cạnh khẽ kéo tay áo y, lắc đầu.

Tiêu Vũ lặng thinh một hồi rồi mới nói: “Năm xưa tuy đội kỳ binh của Trần Đồng Hòa quy thuận triều Đường, nhưng người mà bọn chúng trung thành trước nhất vẫn là Vũ Văn Sĩ Cập. Bọn chúng nói kế hoạch đó cho ta, thực ra không phải muốn được ta đồng ý, mà chỉ muốn kéo ta xuống nước cùng. Như vậy mai sau nhỡ đâu bệ hạ biết, chúng cũng có thể lôi ta ra làm bia đỡ.”

“Nhưng ông cũng đâu có phản đối!” Lý Khác gằn giọng, “Nếu ông thật sự vẫn còn lương tri thì phải nói với cha cháu âm mưu của bọn chúng, cháu không tin cha sẽ làm ngơ! Ông không nói, bởi vì trong sâu thẳm cõi lòng, ông cũng tán đồng cách làm này. Cho nên về sau, ông đã chủ động tìm Trần Đồng Hòa để bàn bạc chuyện này, đúng không?!”

Tiêu Vũ vuốt râu, quyết ý nói: “Phải! Cha của cháu, Tần vương năm đó, gần như giành được giang sơn Đại Đường bằng sức của một mình mình, tại sao y không thể ngồi lên ngôi vua? Vì y sinh muộn hơn thái tử mấy năm sao? Lý do quá là nực cười! Cho nên lúc đó, các phụ tá của Tần vương đều khuyên y ra tay trừ khử thái tử và Tề vương. Nhưng Tần vương đã không thể quyết lòng, lại không cam tâm chỉ làm một bề tôi. Bản thân y đau khổ, người bên cạnh nhìn vào cũng đau khổ. Nếu thật sự có thể mượn chuyện của mẹ cháu để đẩy y một cái, há chẳng phải là việc tốt sao?”

“Há chẳng phải là việc tốt?” Lý Khác không giấu nổi ánh mắt đầy châm biếm: “Ông cậu đã hiểu tình cảm của mẹ dành cho cha cháu như thế, chắc cũng biết rằng, một khi tính mạng của cha cháu bị uy hiếp, bà ấy sẽ chết không chút do dự, phải không? Phải rồi! Mẹ cháu chết thì càng tốt. Bọn chúng đã nghĩ như vậy, ông cũng nghĩ như vậy.”

Dẫu sao Tiêu Vũ cũng là một ông lão đã gần bảy mươi, ngồi lâu nói nhiều như vậy, ông cảm thấy hơi mệt, bất giác co người lại một chút, nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ: “Giờ chẳng phải rất tốt sao? Tần vương lên ngôi hoàng đế, quốc thái dân an, bốn biển yên bình. Vì áy náy với mẹ cháu, ông ấy đã trao hết niềm tin cho cháu, luôn bao che dung túng cho Lý Âm, thậm chí còn quý trọng Chính nhi khác với những bề tôi bình thường. Nếu mẹ cháu ở dưới suối vàng có biết, chắc cũng yên lòng.”

“Phải rồi! Một vụ đổi chác quá hời! Mỗi người đều có được cái mình muốn. Nếu cháu vẫn một mực quấy rầy không thôi, há chẳng phải là quá không biết tốt xấu sao? Có phải ông cậu muốn nói như vậy không?”

Hai má Tiêu Vũ đỏ gay lên: “Nếu cháu nhất định phải nghĩ như thế, thì là như thế! Ta tin rằng, vào thời khắc Nhiêm Nhi hạ quyết tâm tự tận, nó không chỉ muốn cứu cha cháu thoát khỏi nguy khốn, mà hơn hết còn muốn lấy cái chết để cha cháu suốt đời suốt kiếp không thể quên nó. Nó là một cô gái thông minh, cầu nhân được nhân, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc trở thành một oán phụ trong thâm cung.”

Trong lòng Lý Khác tràn đầy oán hận, nhưng lúc này, y lại không nghĩ ra câu gì để phản bác. Thậm chí ngay khoảnh khắc đó, y cảm thấy dường như cũng không có kết cục nào có thể tốt hơn. Thật là hoang đường, hoang đường đến độ y muốn ngẩng mặt lên trời cười lớn, nhưng lại chẳng thể nào cười nổi.

Dương Chính Đạo vỗ nhẹ lên vai y, ngước mắt hỏi: “Ông cậu từng muốn để Lý Khác trở thành Tần vương thứ hai, bây giờ ông vẫn muốn như vậy sao?”

“Ta cho rằng Nhiêm Nhi muốn vậy. Cho nên bao nhiêu năm qua, ta ngầm bày mưu sắp đặt, khiến Lý Thừa Càn mất ngôi thái tử, khiến Lý Thái vĩnh viễn không thể về lại Trường An, khiến bệ hạ suýt nữa hạ quyết tâm lập Lý Khác làm người kế vị. Đáng tiếc ta không ngờ được rằng, Lý Khác à, tình cảm của cháu đối với mẹ lại sâu đậm như thế, cũng không ngờ tình cảm của cháu đối với Kỳ nhi lại sâu đậm như thế.”

Lý Khác khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Đúng vậy! Mẹ cháu dặn, không được để cháu và em trai rơi vào bất cứ cuộc tranh giành quyền lực nào. Thế nên dù quyền lực đó nằm trong tầm tay, cháu cũng không muốn chạm vào. Còn Kỳ nhi..” Nói đến cái tên này, giọng điệu Lý Khác chợt trở nên hết sức ôn hòa, “Kỳ nhi là người cháu muốn bảo vệ cả đời. Cháu không có hùng tâm lớn như cha, trái tim cháu không chứa nổi giang sơn, cũng không chứa nổi người con gái khác. Nếu ông tiếp tục ép cháu thì đừng trách cháu không niệm chút tình thân chẳng còn lại là bao này, kể cho cha cháu tất cả những việc ông đã làm. Cháu biết, dù có nói cha cũng sẽ không làm gì ông. Nhưng mà, ông không sợ thật ư?”

Tiêu Vũ sững sờ, ngay sau đó lắc đầu bất lực: “Người cháu cần hận không phải là ta. Dù thế nào, chúng ta vẫn là máu mủ ruột rà, ta sẽ không hại cháu. Còn người khác thì chưa chắc.”

Trời đã tối không biết tự bao giờ. Lúc này ba người đều chẳng nói gì, trong phòng không thắp đèn, bầu không khí ngột ngạt và đáng sợ bao phủ. Dương Chính Đạo đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Kẻ đó không phải là Khang Tân, vậy rốt cuộc là ai?”

Lý Khác vẫn chưa định thần lại sau cơn hoang mang, chỉ hỏi một câu như nói mớ: “Gì cơ?”

“Là ai đã bảo Phù Liên dẫn Cao Dương công chúa đi gặp Biện Cơ? Kẻ đó quá hiểu đệ! Hắn biết, với sự thông minh của mình, đệ nhất định tìm được chân tướng năm xưa. Hắn đang chia rẽ mối quan hệ giữa đệ và ông cậu.”

Tiêu Vũ làm mặt lạnh: “Không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Đến giờ con mới hiểu à?”

Lý Khác dần bình thường trở lại: “Sao phải chia rẽ? Ông cậu à, giờ cháu vẫn gọi ông như vậy, hoàn toàn là vì mẹ cháu. Đến khi cháu ra khỏi căn phòng này, chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”

“Cháu có đối xử với ta thế nào ta cũng không trách cháu. Chỉ là nếu cháu không dồn hết tinh lực để đề phòng kẻ đó, sợ rằng sau này sẽ gục ngã trong tay hắn! Vì bản thân, vì Lý Trị, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cháu. Chắc hai cháu đã biết hắn là ai rồi nhỉ?”

“Trưởng Tôn Vô Kỵ” Lý Khác và Dương Chính Đạo mở miệng gần như đồng thời.

“Coi như vẫn còn chút đầu óc” Tiêu Vũ nói, “Hai cháu cho rằng không có Trưởng Tôn Vô Kỵ xúi giục sau lưng, năm xưa Vũ Văn Sĩ Cập dám nói với ta những lời đó sao? Hắn kiêng dè cháu cũng đâu phải ngày một ngày hai. Hắn biết, ngoại trừ bệ hạ, nhà họ Tiêu là hậu thuẫn vững chắc nhất của cháu. Một khi mối quan hệ giữa cháu và nhà họ Tiêu tan vỡ, bọn chúng sẽ dễ ra tay hơn nhiều. Lý Khác, cháu không thể để mẹ cháu chết uổng!”

Trong lòng Lý Khác bỗng trào dâng một nỗi bực dọc khó tả: “Vậy rốt cuộc ông muốn cháu làm thế nào? Không có âm mưu và toan tính thì cháu không thể sống tốt sao?”

Tiêu Vũ đứng dậy, vái rạp người: “Ngô vương điện hạ, không phải thần bảo ngài làm thế nào, mà chính ngài phải tự lưu tâm. Một ngày nào đó, bệ hạ và thần đều sẽ đi xa. Đến lúc ấy, tất cả đều phải dựa vào bản thân ngài. Ngài hiểu không?”

Đi xa.

Lý Khác từ từ nhấm nháp hai chữ này, giống như cắn phải một miếng táo còn chưa chín, chua đến mức làm y rùng cả mình. Rất lâu sau, y mới gắng gượng rặn ra được một câu: “Trong lòng cháu hiểu rõ.”

Đến khi Lý Khác và Dương Chính Đạo ra khỏi chính đường, trời đã tối hẳn. Gió cuối xuân thổi đến từng cơn, khẽ lùa cành liễu trong sân. Khang Tân lúc cúc chạy tới đón: “Điện hạ, công tử, hai người phải đi rồi sao? Tiểu nhân sẽ sai người dắt ngựa ra ngay.”

Dương Chính Đạo gật đầu.

Khang Tân dạ một tiếng, quay ngư