Chương 28 Nỗi đau côi cút
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến cửa chính điện Diên Khánh. Cung nhân trước cửa tươi cười hành lễ vấn an họ một lượt. Lúc này Giang Hạ vương đang đánh cờ với Sùng Lễ ở trong điện. Năm nay Sùng Lễ vừa tròn bảy tuổi, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì cao hơn nhiều, và sở hữu gương mặt thanh tú của nhà họ Dương.
“Cậu, mợ, hai người mau lại phân xử đi!” Sùng Lễ vừa thấy hai người bước vào, lập tức ba chân bốn cẳng ra đón, mỗi tay dắt một người, dẫn bọn họ đến trước bàn cờ, “Ông ngoại toàn ăn gian! Rõ ràng vừa nãy chỗ này có một quân đen, loáng một cái đã mất rồi.”
Lý Khác thấy Giang Hạ vương hơi ngượng ngập nắm chặt tay áo, dở khóc dở cười lắc đầu: “Sùng Lễ chưa đến ba tuổi đã học đánh cờ với biểu huynh, chú thua cháu nó thì cũng chẳng mất mặt. Nhưng chú lén giấu quân cờ thì không đúng rồi!”
Sùng Lễ gật đầu lia lịa: “Cậu nói đúng!”
Kỳ Úc không khỏi bật cười, xoa đầu Sùng Lễ nói: “Chúng ta mặc kệ ông ngoại đi! Dẫn mợ đi tìm mẹ và em, được không?”
“Được ạ được ạ! Em đang ngủ, mẹ ở bên trông. Mợ đi bên này”
Đợi bọn họ đi xa, Lý Khác mới vén áo ngồi xuống đối diện với Giang Hạ vương, nghĩ một lúc rồi vẫn mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề: “Con vừa đi ngang qua điện Tư Minh. Chú có biết tại sao phải xây điện đó một cách kỳ quái như vậy không?”
Giang Hạ vương vừa thu quân cờ vào trong hộp vừa nói: “Ta tình cờ biết được chuyện này. Nền gốc của cung Thúy Vi vốn là một tòa hành cung do nước Ngụy xây vào thời loạn Nam Bắc triều. Nghe nói lúc xây dựng đã có không ít người chết, sau đó họ đều được chôn dưới nền hành cung. Về sau, rất nhiều người trong hành cung đều chết một cách khó hiểu. Lúc đó có lời đồn, nói là hồn ma dưới đất đang tác quái.”
“Lại là loại chuyện nhảm nhí này ạ?” Lý Khác hừ mũi, “Vậy sau đó thì sao?”
“Không lâu sau, nước Ngụy mất. Một mồi lửa lớn của quân đội nước Chu đã thiêu nơi này thành tro bụi. Lúc mới xây dựng cung Thúy Vi, có người dâng lời với bệ hạ rằng nơi này chẳng lành. Nhưng bệ hạ không bao giờ tin mấy thứ ấy, cũng chẳng chọn địa điểm khác. Song người thợ giám sát vẫn không yên tâm, nên mới có điện Tư Minh này. Cửa điện mở về hướng Bắc, hơn nữa trong điện kín không lọt ánh sáng. Nếu có oan hồn thật thì đó sẽ là nơi an cư của bọn họ.”
“Hóa ra là vậy. Thế điện Tư Minh thường có người tới quét dọn ạ?”
“Chắc vậy. Có điều chỗ đó không có ai canh giữ. Nghe nói là vì không muốn kinh động đến các linh hồn dưới đất.”
Lý Khác cầm hai quân cờ đen nghịch trong tay, nỗi nghi ngờ trong lòng ngày càng sâu: “Thế thì chuyện lần này tương đối kỳ lạ. Cung nữ bên cạnh Võ tài nhân và một đạo sĩ luyện đan đến nơi được gọi là ‘điện ma này cùng lúc, cuối cùng một bị giết, một trở thành hung thủ, còn vừa khéo bị người khác bắt quả tang.
Giang Hạ vương vuốt bộ râu dài theo thói quen: “Hóa ra con đang canh cánh trong lòng chuyện này. Kỳ thực lúc đầu ta cũng lờ mờ nhận ra đây không phải là một vụ án giết người bình thường. Nhưng ta không có lập trường, cũng không có năng lực để điều tra. Còn con thì khác. Con có thể phóng tay can thiệp, nhưng tiền đề là con sẽ không phải chịu bất cứ tổn thất nào vì việc này”
“Con biết. Con sẽ không làm những việc tốn công vô ích đâu.”
Giang Hạ vương dần dần di chuyển ánh mắt từ cổ tay lên trên mặt Lý Khác, khẽ than một câu: “Hôm qua không để ý, mới có mấy tháng không gặp, hình như con lại gầy đi rất nhiều. Nghỉ ngơi cẩn thận, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Lý Khác đặt lại quân cờ trong tay về chỗ cũ, mỉm cười nói: “Con biết chú quan tâm con, nhưng sao lần nào gặp con chú cũng bảo con gầy thế? Gần đây con không bệnh tật không tai nạn, người khỏe lắm đấy!”
Giang Hạ vương dường như không nghe thấy lời của y, vẫn cứ nói tiếp: “Áp lực quá lớn, tinh thần sẽ sụp đổ. Giống năm xưa...”
“Bi kịch chỉ có thể xảy ra một lần thôi.” Tuy Giang Hạ vương chưa nói hết câu, nhưng Lý Khác hiểu ý ông nên tiếp lời một cách rất lưu loát, “Năm xưa con chỉ là một đứa trẻ ngu ngơ không biết gì, nhưng bây giờ, con sẽ không sợ bất kỳ ai nữa.”
Giang Hạ vương gật đầu tán thưởng. Những tình cảm bị ông che giấu rất nhiều năm, ngay cả nửa đêm không người cũng không dám nói ra ngoài miệng đó, lúc này đang chầm chậm chảy trong trái tim ông. Khi ấy, ông ngồi trên lưng ngựa, ngây dại nhìn đôi mắt trong veo như một chú nai con vừa mới chào đời đó, bên trong có sợ hãi, đau buồn, bơ vơ... Ông rất đáp lại ánh mắt của nàng, cho nàng một chút an ủi nhỏ nhoi. Nhưng người mà ánh mắt nàng hướng đến không phải là ông, mãi mãi cũng không thể là ông.
Giang Hạ vương dụi hai mắt, không để cho chúng bị cay quá. Ông nhìn Lý Khác lần nữa, thầm thán phục trong lòng, tâm tư của y đúng là thông minh nhạy bén.
“Chú, lâu như vậy rồi, chắc Sùng Nhuận cũng đã tỉnh. Con đi thăm cháu đây” Nói rồi Lý Khác liền đứng dậy, xoa vết thương vẫn hơi nhức trên cánh tay trái.
Giang Hạ vương cũng đứng dậy theo, nhẹ nhõm hướng ánh mắt lên cây đào đang dần tàn phai bên ngoài song the.
Giữa trưa ngày hôm sau, trời hơi âm u, nhưng nhất thời lại chưa thấy đổ mưa. Hà Bội tay trái cầm một chiếc ô vải dầu, tay phải cẩn thận đỡ Kỳ Úc bước lên thềm ngọc cao cao.
“Xem ngươi căng thẳng chưa kìa! Không sao đâu.” Kỳ Úc nhìn bộ dạng như gặp cường địch của Hà Bội, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô, “Nói mới nhớ, Tiểu La cũng đi hơn một canh giờ rồi. Cô ta ở lại được lâu thật đấy!”
Hà Bội cong môi mỉm cười, lại gần rỉ tai Kỳ Úc: “Vương phi thật sự không biết Tiểu La tỉ tỉ đang muốn gì sao?”
Kỳ Úc nghi hoặc lắc đầu: “Là như nào?”
“Hồi sáng vương phi chỉ nói một câu, hôm tới muốn mời Tương Thành công chúa qua chơi, Tiểu La tỉ tỉ lập tức nói là để tỉ ấy đến điện Thừa Huy thưa với công chúa. Nô tì trộm nghĩ, sợ rằng tỉ ấy đã động lòng với phò mã rồi!”
“Ý nghĩ này đúng là không tốt. Ngươi chắc chắn chứ?” Kỳ Úc không khỏi cau mày. Mấy năm trước Tiểu La vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn chăm sóc hoa cỏ trong sân, về sau, Bạch Đàn thấy cô ta là người vô cùng lanh lợi, con cún trắng Giản Giản mà vương phủ nuôi lại đặc biệt thích chơi với cô ta, bèn điều cô ta làm người hầu trong phòng. Trước đây Kỳ Úc chỉ cảm thấy cô ta làm việc nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói, còn những cái khác cũng không rõ mấy.
Hà Bội suy nghĩ một chút rồi quả quyết: “Vâng. Lúc phò mã tới vương phủ, nô tì nhiều lần trông thấy Tiểu La tỉ tỉ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của phò mã. Sau đó, có một quãng thời gian rất dài phò mã không đến, Tiểu La tỉ tỉ thường xuyên lẩm bẩm một mình, nói là không biết có phải phò mã bị bệnh hay không. Còn nữa...
“Hà Bội.” Kỳ Úc ngắt lời, dừng bước, nhìn cô ta hết sức nghiêm túc: “Ngươi và nó ở cùng phòng, thường ngày cũng phải bóng gió khuyên bảo nó. Tình cảm của phò mã và công chúa rất sâu đậm, tuy có mấy thị thiếp hầu hạ trong phòng, nhưng đó đều là a hoàn hồi môn của công chúa. Một khi nó làm ra chuyện gì đó quá giới hạn, không chỉ có nó mà ngay cả Ngô vương cũng mất mặt”
“Vương phi yên tâm, nô tì nhất định sẽ khuyên nhủ.”
“Nói với nó cho khéo, đừng làm nó quá khó xử.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến điện Phúc An nơi Võ tài nhân ở. Người ra ngoài đón bọn họ chính là Hồng Anh đã từng gặp ở điện Tư Minh. Hôm nay Hồng Anh ăn mặc gọn gàng sáng sủa, khác hẳn những gì Kỳ Úc thấy hôm qua.
“Tài nhân đi thỉnh an hiền phi, ước chừng phải nửa canh giờ nữa mới về. Vương phi vào chính điện nghỉ ngơi một lát trước đã ạ”
Kỳ Úc nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống của cô ta, nói: “Không cần. Đưa ta đi xem phòng của A Vãn một chút.”
Hồng Anh sửng sốt, bất giác liếc mắt ra ngoài, rồi lập tức nhìn chằm chằm xuống đất: “Vâng. Mời vương phi đi bên này”
Các phòng thuộc điện Tây của điện Phúc An đều là nơi các cung nữ ở, đại cung nữ giống như A Vãn và Hồng Anh đều có phòng riêng, các tiểu cung nữ và cung nữ làm việc nặng còn lại thì ở trong mấy gian phòng lớn phía sau. Phòng của A Vãn được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, trên bàn trang điểm bày đủ các loại phấn son cùng một chú dê con được đẽo từ gỗ đào. Kỳ Úc thấy nó khá là tinh xảo, liền cầm lên xem kỹ. Trên một chân của chú dê con còn khắc một hàng chữ nhỏ. Xem sang mấy tủ quần áo thì đều là những trang phục cung nữ bình thường nhất. Những đồ đạc còn lại cũng không có gì đặc biệt.
Hồng Anh đứng ở một bên, chốc chốc lại lau nước mắt: “A Vãn tỉ tỉ. chết oan uổng quá.”
Kỳ Úc đưa mắt nhìn chú dê con đó lần nữa, rồi lại nhìn đồ đạc xung quanh, hỏi: “Ngươi và A Vãn mấy tuổi thì vào cung?”
“Nô tì và A Vãn đều vào cung năm Trinh Quán thứ mười bảy, lúc tám tuổi.”
Kỳ Úc tìm đại một chỗ trong phòng ngồi xuống, vô thức gõ ngón tay lên bàn, nhớ lại tình cảnh lúc gặp Huệ Hoằng mà Lý Khác kể với nàng. Đột nhiên nàng lại chuyển ánh mắt sang Hồng Anh, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc tại sao ngươi và A Vãn phải đến điện Tư Minh?”
Hồng Anh bị khí thế lấn lướt của nàng dọa cho giật mình, nhất thời chỉ cảm thấy đầu ngứa ngáy, hai tay không biết phải đặt vào đâu. Một lúc sau cô ta mới lắp bắp: “Nô tì... nô tì không hiểu vương phi đang nói gì?”
“Điện Tư Minh và các điện của hành cung đều đã quá quen thuộc với ngươi. Vả lại theo như ngươi nói, mối quan hệ của ngươi và A Vãn tốt đẹp như thế, ngươi không thể không biết chút gì về hành tung của cô ta. Hơn nữa, ngươi nhớ hôm qua mình đã nói gì trong lúc cấp bách không? Người bảo là sợ cô ta đến tìm ngươi. Kỳ Úc cố ý nhấn mạnh vào chữ “sợ”, ẩn ý trong ánh mắt dần rõ hơn.
Đôi mắt của Hồng Anh trợn lên thật to, cô ta cấp tốc suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào: “Mẹ và em trai của A Vãn tỉ tỉ đều bị bệnh, cần rất nhiều tiền để chữa trị. Lương tháng của tỉ ấy và nô tì cộng lại vẫn chẳng thấm vào đâu. Tỉ ấy hết cách, thật sự hết cách rồi..”
Kỳ Úc lấy tay chống đầu, khóe miệng ẩn chứa nét cười. Lời nói dối kiểu này, e là ngay cả Nhân nhi cũng không tin. Nhưng nàng lại không muốn bóc mẽ, vì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế là, nàng chỉ nói với giọng mang theo mấy phần khích lệ: “Nói tiếp đi.”
Hồng Anh nuốt nước bọt, thở phào một hơi: “A Vãn tỉ tỉ không biết nghe được từ đâu, nói là điện Tư Minh không có người trông coi, nếu có thể mạo hiểm vào trong đó lấy trộm một hai món đồ ra, sẽ cứu được mẹ và em trai của tỉ ấy. Thật ra... thật ra tối hôm xảy ra chuyện, A Vãn tỉ tỉ có hẹn nô tì cùng đi. Vì sợ bị người ta phát hiện, tỉ ấy còn bảo là, chúng ta phải chia ra mà đi. Nhưng nô tì sợ, nên... nên đã không đi.”
“Cô ta đến điện Tư Minh trộm đồ bị Huệ Hoằng phát hiện, sau đó bị giết. Thế thì tại sao Huệ Hoằng lại ở đó?”
Ánh mắt lóe sáng, đôi môi mấp máy, nhưng cuối cùng Hồng Anh chỉ lắc đầu.
Kỳ Úc đứng dậy tiến lên mấy bước, rồi lại ngoảnh đầu hỏi: “Hai người các ngươi đều biết chữ à?”
“Lúc mới vào cung, cô cô trong cung có dạy chúng nô tì một chút.”
Kỳ Úc gật đầu, trong lòng đã biết đại khái đầu đuôi của cả câu chuyện, chỉ thiếu chút chứng cứ và động cơ mà thôi. Mà những thứ đó, nàng tin lúc này cũng đã nằm trong tay Lý Khác. Thế là nàng đưa mắt ra hiệu với Hà Bội ở bên cạnh, Hà Bội hiểu ý, vội vàng đi theo.
Đúng lúc họ vừa bước chân vào chính điện thì Võ tài nhân dẫn theo hai cung nữ lạ mặt tới đón, cúi người hành lễ nói: “Thiếp thân còn chưa chúc mừng vương phi lại có tin mừng. Vương phi và Ngô vương điện hạ đều là người có phúc. Không như thiếp thân, tìm trăm phương ngàn kế chẳng qua cũng chỉ để mình được sống tiếp mà thôi.
Kỳ Úc nhớ Lý Khác từng nói với nàng, giữa Võ tài nhân và thái tử có mối quan hệ ám muội, nên vốn đã rất ghét cô ta. Nhưng vừa rồi, nàng chợt hiểu ra ý nghĩa của hai chữ “sống tiếp”, nên lại có phần thông cảm cho hành vi trái với luân thường đạo đức của Võ tài nhân. Song ngay sau đó nàng lại đỏ mặt xấu hổ vì sự cảm thông kỳ lạ của mình, đành mỉm cười để che đi những rối loạn trong lòng: “Tài nhân không chỉ có thể sống tiếp, mà còn có thể sống rất tốt.
Kỳ Úc nói chuyện vu vơ lấy lệ một hồi rồi ra khỏi cửa điện Phúc An. Võ tài nhân đưa mắt tiễn nàng rời đi, hỏi Hồng Anh: “Vương phi hỏi ngươi những gì?”
Hồng Anh đỏ bừng mặt, mang tai cũng nóng ran. Võ tài nhân chỉ nhìn lướt qua, đã hiểu được đại khái biểu cảm của cô ta, bèn lạnh lùng nói: “Bỏ đi, dù ngươi nói hết cũng không hề gì.”
Hồng Anh vội vàng quỳ xuống đất, khấu đầu lia lịa: “Nô tì không dám.”
Võ tài nhân cúi người đỡ cô ta dậy, nói với vẻ mặt ôn hòa: “Đừng sợ. Đúng là không sao cả. Bất kể ngươi nói hay không, bọn họ cũng sẽ biết.”
Mấy hạt trân châu rủ xuống ở cuối chiếc trâm bạc trên búi tóc của Hồng Anh khẽ rung rinh, phát ra mấy tiếng lạo xạo lạc lõng. Cô ta vội giữ cây trâm bạc lại, cúi đầu xuống thấp hơn một chút. Cô ta không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Võ tài nhân, giống như mãi mãi không thấu hiểu nổi nội tâm của người đàn bà dung mạo đoan trang xinh đẹp ở trước mặt này.
Thế là cô đành mở miệng nói lí nhí, rụt rè như một đứa trẻ mắc lỗi lớn: “Nô tì nghe lời tài nhân.”
Lời này thật ra hoàn toàn vô nghĩa, nhưng vào lúc này, những gì cô ta có thể nói, dường như cũng chỉ có một câu ấy mà thôi.
Lúc hai chủ tớ này mỗi người ôm một tâm sự thì Lý Khác đang nói mấy lời khách sáo bâng quơ với thái tử Lý Trị. Ví dụ như, thời tiết của núi Chung Nam quả thật dễ chịu hơn thành Trường An nhiều; hay như, chiếc chén sứ trước mặt vừa nhìn đã biết là trân phẩm cuối thời Hán; hay là, hương đốt trong phòng hơi bị nồng một chút. Hôm nay Lý Trị mặc một bộ áo bào gấm bình thường, tóc cũng chỉ búi lại bằng một cây trâm gỗ, có vẻ lười biếng và tùy tiện, như thể hai người bọn họ thực sự chỉ là hai anh em không câu nệ tiểu tiết.
“Lần này trở về, cô luôn cảm thấy tam ca không giống trước kia.” Lý Trị vừa nói vừa rót trà đầy đến tám phần vào trong hai chiếc chén sứ, trên mặt là nụ cười hòa nhã và chân thành.
Lý Khác cầm chén trà lên, chạm môi vào miệng chén, nhưng không có ý uống. Y nhìn ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, thật sự không muốn lãng phí thời gian nữa, liền ưỡn thẳng người, nói với giọng thản nhiên như vừa nãy: “Các người bố trí Huệ Hoằng bên cạnh phụ hoàng, rốt cuộc có dụng ý gì?”
Trong mắt Lý Trị không có bất kỳ gợn sóng nào, tựa hồ y kiên nhẫn cà kê dê ngỗng với Lý Khác lâu như vậy là để đợi Lý Khác hỏi câu này. Y chậm rãi đưa tay lau một giọt nước trà trên bàn, bình thản hỏi ngược lại: “Tam ca cảm thấy, với sự anh minh tài trí của phụ hoàng, ai có thể gây ảnh hưởng đến ông ấy được?”
“Thái tử và phụ hoàng phụ tử tình thâm, đương nhiên là biết. Nhưng người khác nóng lòng lập công, có lẽ không suy nghĩ nhiều đến thế. Huệ Hoằng nghe theo lệnh của ai? Lai Tế? Hay là Hàn Viện? Bọn họ muốn giúp thái tử, nhưng lại sai phương pháp!”
Lời này đã khá thẳng thắn lộ liễu, nhưng Lý Trị vẫn hoàn toàn không đổi sắc mặt, lại còn nghe một cách say sưa thích thú, giống như thính giả trung thành nhất đang đợi tình tiết đặc sắc tiếp theo từ người kể chuyện: “Tam ca đã chắc chắn đến mức này, tại sao không đến thẳng trước mặt phụ hoàng tố cáo? Chẳng phải người mà phụ hoàng tin nhất chính là tam ca sao?”
Lý Khác đặt chén xuống, điềm đạm nhìn vào ánh mắt ấm áp như nắng xuân của Lý Trị: “Thái tử nói vậy cũng không phải không có lý. Ngày mai ta sẽ đi gặp Huệ Hoằng, dù dùng biện pháp gì đi nữa, cũng sẽ moi tất thảy mọi thứ trong bụng hắn ra. Đến lúc đó, thái tử nghĩ xem, sẽ liên lụy đến những ai?”
“Tam ca hà tất phải vòng vo như vậy? Anh em chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề thì hơn. Điều kiện của tam ca là gì?”
“Điều kiện không quan trọng. Quan trọng là, thái tử có thể báo đáp cái gì?”
“Cô thật sự không hiểu, tam ca còn muốn báo đáp như thế nào? Ngoài ngôi kế vị này, phụ hoàng có thể cho tam ca những gì thì đều đã cho cả rồi. Con người ta cũng không thể quá tham lam”
Lý Khác lấy tay áo che miệng, không khỏi bật cười: “Chỉ là nói đùa thôi mà, thái tử hà tất phải coi là thật? Ta từng tìm mua được ba chiếc chén sứ đời Hán ở trên phố, dù là chế tác hay phối màu cũng đều rất tốt. Điều đáng tiếc duy nhất là còn thiếu một cái. Mãi đến hôm nay, ta mới nhìn thấy nó ở chỗ thái tử.”
Nói rồi, Lý Khác liền giơ tay mân mê hai đóa mai trắng trên chiếc chén sứ trước mặt, tựa hồ yêu quý không nỡ rời tay. Lý Trị bất giác nhướng mày hai lần, giống như trái tim đang đập ổn định thì đột nhiên trật mất hai nhịp. Y sững người một lúc, cuối cùng lại nói thản nhiên như không: “Nếu tam ca thích, lát nữa cô sẽ sai người rửa sạch rồi gửi đến điện Thừa Tuyên. Thừa Tuyên..” Lý Trị thoáng khựng lại rồi tiếp tục nói: “Đúng là một cái tên hay. Ngay cả cái này phụ hoàng cũng muốn thiên vị tam ca. Tam ca, cho dù tam ca có tin hay không, cô thật sự hâm mộ tam ca..”
Lý Trị còn muốn nói thêm, nhưng lại thấy tiểu thái giám Khánh Quý gõ cửa bước vào, cúi người nói: “Thái tử điện hạ, người canh giữ đến báo, Huệ Hoằng sợ tội tự sát rồi.”
“Hời cho hắn rồi. Vứt xác lên đỉnh núi cho sói ăn đi.” Lý Trị đứng dậy, xua tay với Khánh Quý.
Lý Khác cũng đứng dậy theo, tiến lên hai bước, nhìn bóng mình trên cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Ra tay trong hành cung, các người thật là dám mạo hiểm.”
Lý Trị quay lưng, để người khác không nhìn rõ vẻ mặt như trút được gánh nặng của y lúc này. Đợi sắp xếp xong toàn у bộ cảm xúc, y mới ngoảnh đầu đáp: “Nói đến mạo hiểm, lẽ nào những lần tam ca mạo hiểm còn ít sao? Tay mơ gặp lão làng mà thôi.”
Lý Khác siết chặt hai tay lại, đến mức mười ngón tay đau nhức: “Như vậy thì, thái tử cũng coi như là trò giỏi hơn thầy rồi.”
“Tam ca nói đùa rồi, sau này, còn cần tam ca chỉ bảo nhiều.”
“Thái tử cần gì phải coi thường bản thân? Lẽ nào những thứ ngài học được từ Trưởng Tôn thượng thư còn chưa đủ nhiều sao?”
Lý Trị bước đến bên cạnh Lý Khác, cùng y đắm mình trong ánh nắng trước mặt. Dù đã đối chọi gay gắt như vậy, nhưng vẫn không trông thấy nửa phần dáng vẻ rút kiếm giương cung trên người bọn họ, ngay cả giọng nói trước sau vẫn duy trì một trạng thái không nhanh không chậm riêng biệt. Lý Trị đứng một lát, cảm thấy ánh nắng buổi chiều thật chói mắt, bèn nheo mắt lại, giơ tay che trước mặt.
“Rất nhiều. Có điều những thứ đó tam ca vốn dĩ không thầy mà tự thông, nên so ra tất nhiên tam ca lợi hại hơn.
“Đã vậy thì sau này chúng ta đúng là phải thường xuyên qua lại mới được. Chỉ mong thái tử đừng ghét bỏ”
Lý Trị chắp tay vái, đầy đủ lễ tiết cần có đối với huynh trưởng, dù với tư cách là người kế vị, y không cần phải làm như vậy. Hai chữ “hâm mộ” vừa nãy y nói là thật, những mối hận vấn vít tận đáy lòng cũng là thật. Y không nói rõ được cảm giác này, cũng giống như y không nói rõ được tại sao mình lại bị thu hút bởi người đàn bà nguy hiểm đó mà không thể nào kìm nổi. Cô ta lớn tuổi hơn y, lại chẳng phải là trang tuyệt sắc, quan trọng hơn, cô ta là phi tần của cha y. Mỗi khi y nghĩ đến cô ta, trong đầu thực sự chỉ có một mình cô ta. Sự cuồng nhiệt và si mê chưa từng có với người khác giới này khiến y cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà, y vẫn không ngăn nổi mình rơi vào đó. Đến mức thậm chí y cảm thấy, đối với y, ngoài chuyện này ra, tất cả những rắc rối khác đều đã không còn là phiền não nữa.
Thế nên, lúc mở miệng lần nữa, y cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn: “Tất nhiên cô hy vọng tam ca thường xuyên đến. Suy cho cùng chúng ta vẫn là anh em, chẳng có khúc mắc nào là không tháo gỡ được. Tam ca bảo có phải không?”
Còn tháo gỡ được sao? Lý Khác thầm hỏi bản thân một câu, sau đó lại nhếch miệng hỏi ngược lại: “Giữa ta và thái tử, có khúc mắc gì đâu?”
“Phải! Có khúc mắc gì đâu... Lý Trị nói chậm rãi từ tốn, cười đầy ẩn ý.
Cái chết của Huệ Hoằng gần như không dấy lên sóng gió trong hành cung. Chỉ có mấy tiểu cung nữ trong điện Phúc An, thường ngày thân thiết với A Vãn là lén lút thì thầm rỉ tai nhau, nói mấy lời đại loại như ác giả ác báo. Nhưng mấy hôm sau, Hồng Anh lại trượt chân rơi xuống giếng, lúc được vớt lên, toàn thân đã trương phềnh, tắt thở từ lâu rồi. Trong một thời gian ngắn mất liền hai cung nữ tâm phúc, Võ tài nhân không khỏi buồn rầu, tối hôm đó liền sai một đại cung nữ khác tên là Lan Chu bố trí lại người hầu của điện Phúc An, đồng thời phái người gửi cho gia đình A Vãn và Hồng Anh một lượng bạc đáng kể. Chuyện này coi như đã xong xuôi.
“Đạo sĩ Huệ Hoằng đó là người xấu.
Hôm đó, lúc Lý Khác và Kỳ Úc đến điện Hàm Phong thỉnh an như thường lệ, đây chính là câu đầu tiên Nhân nhi nói với bọn họ.
Đúng lúc này Vương Trung từ trong tẩm điện đi ra, cúi người thi lễ nói: “Bệ hạ vẫn chưa tỉnh, mời điện hạ và vương phi ngồi đợi một lát.”
Lý Khác không đếm xỉa đến ông ta, chỉ bế Nhân nhi lên gối, xoa đầu cậu bé nói: “Con cũng biết Huệ Hoằng à?”
Nhân nhi gật đầu rất mạnh, mặt đầy tức giận: “Hôm qua con nghe một tiểu công công trong phòng kể, Huệ Hoằng từng nói xằng nói bậy trước mặt ông nội, bảo là số mệnh của cha xung khắc với xã tắc Đại Đường, sau này sợ rằng sẽ là tai họa...”
“Thế tử!” Vương Trung càng nghe càng lo lắng, lúc nghe đến hai chữ “tai họa”, không kìm nổi lên tiếng ngăn cản, rồi lại quay ra cười giả lả với Lý Khác, “Thế tử còn nhỏ, khó tránh khỏi nghe nhầm, điện hạ đừng để ý.
“Tống ma ma, dẫn thế tử đi chơi đi!” Lý Khác đưa mắt ra hiệu cho nhũ mẫu bên cạnh Nhân nhi, rồi lại ngoảnh đầu nói với Vương Trung, “Vậy thì Vương công công có thể nói cho ta biết, lời không nhầm là như thế nào không?”
Lúc này trong đại điện lặng ngắt như tờ, có thể loáng thoáng nghe thấy sương trên mái hiên đang tí tách nhỏ xuống. Mang tai Vương Trung hơi nóng, giọng nói khàn khàn: “Đúng là bệ hạ từng bảo nô tài ngầm điều tra thân thế gia cảnh của Huệ Hoằng và những người đứng sau lưng hắn.”
“Nhưng mà, ông lại nói chuyện này cho thái tử nghe, để thái tử có sự chuẩn bị. Song phụ hoàng đã nghi ngờ, nên thái tử không thể trực tiếp ra tay với Huệ Hoằng. Thế nên mới có kế hoạch mượn dao giết người, một mũi tên trúng hai con chim này. Tất nhiên, bọn họ không cần phải nói với ông”
Vương Trung đứng thẳng người, lừng lững bất động như một pho tượng gỗ. Sau bao nhiêu năm, tóc ông ta đã bạc trắng, mỗi nếp nhăn dường như đều trộn lẫn một quãng thời gian già cỗi.
“Nô tài biết, với tài trí của mình, điện hạ nhất định sẽ biết. Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy”
“Lẽ ra ta có thể bảo vệ được Hồng Anh, nào ngờ vẫn chậm một bước.” Lý Khác hơi bùi ngùi trao đổi ánh mắt với Kỳ Úc, “Tuy bây giờ nói ra chân tướng đã hoàn toàn vô nghĩa, nhưng ta nghĩ, có lẽ ông cũng muốn biết.
Kỳ Úc khẽ nhích người. Dù đã mang thai lần thứ ba, nhưng da dẻ trắng ngần, đôi mắt trong veo, thoạt nhìn nàng vẫn xinh đẹp giống một thiếu nữ mười sáu. Nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vương công công biết tại sao Huệ Hoằng lại cam tâm tình nguyện nghe lệnh của người khác không?”
Vương Trung nói không cần suy nghĩ: “Vì tiền”
“Đúng, vì tiền. Nhưng mà, tiền tài chỉ có thể khiến người ta động lòng, nếu muốn người ta toàn tâm toàn ý thì còn cần một thứ quan trọng hơn. Nét mặt Kỳ Úc dần trở nên nghiêm túc, “Thực ra mọi thứ chúng ta biết đều chỉ là suy đoán. Nhưng chúng ta tin rằng, đó hẳn là chân tướng hợp tình hợp lý nhất”
Vương Trung ngập ngừng nhả ra hai chữ: “Nữ nhân?”
“Công công quả là người thông minh.” Lý Khác một tay bưng chén trà, một tay nhẹ nhàng đặt lên tay Kỳ Úc, “Lúc mới bắt đầu, có lẽ Huệ Hoằng chỉ nhận lệnh dâng cho phụ hoàng mấy thứ gọi là đan dược có thể cứu mạng đó. Về sau, hắn gặp được một cô gái, một cô gái khiến hắn động lòng phàm, AVãn”
“A Vãn? A Vãn bị hắn tự tay giết chết ấy ư?” Vương Trung kinh ngạc há hốc mồm. Giọng nói của ông ta không ngừng vang vọng trong đại điện trống trải. Ông ta vô thức nhìn quanh bốn phía, xác định rằng tuyệt đối không có người thứ tư ở đây, mới khẽ thở phào.
“Trong hành cung này, chắc không có A Vãn thứ hai đâu!” Kỳ Úc nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, “Ta nhìn thấy một chú dê con được đẽo từ gỗ đào ở trong phòng của A Vãn. Trên một chân của chú dê con có khắc mấy chữ nhỏ: Mến tặng vợ A Vãn. Ta có hỏi Hồng Anh, cô ta và A Vãn đều vào cung năm tám tuổi. Vậy thì, người gọi cô ta là ‘vợ’ nhất định là người trong cung. Mà những người cô ta có khả năng tiếp xúc... có thể là thị vệ, là thái y, thậm chí là hoạn quan như Vương công công. Song…”
Khi nói đến đây, Kỳ Úc cố ý dừng lại một chút, vì nàng cần quan sát biểu cảm của Vương Trung lúc này. Thấy Vương Trung đã có vẻ vỡ lẽ, nàng mới nói tiếp: “Chú dê con đó được đẽo từ gỗ đào. Gỗ đào trong cung rất ít, mà một đạo sĩ như Huệ Hoằng thì lại không thể thiếu nó. A Vãn cầm tinh con dê, hắn đẽo một con dê tặng cô ta, còn khắc câu như vậy, có thể thấy cũng đã dùng chút lòng thành.
Vương Trung sực hiểu: “Sau khi người của thái tử phát hiện Huệ Hoằng có tình cảm với A Vãn, liền hứa hẹn là chỉ cần nói những lời đó trước mặt bệ hạ, thì có thể giúp hắn có được A Vãn?”
“Về mặt lý thuyết là như vậy, nhưng tỉ lệ thành công rất thấp.” Lý Khác nhìn Kỳ Úc, nói, “Vì vậy, chính A Vãn đã chủ động tiếp cận Huệ Hoằng. Hoặc nói thô tục một chút thì là quyến rũ.”
“Nếu Huệ Hoằng là người được thái tử sắp xếp, mà A Vãn lại nhận nhiệm vụ quyến rũ Huệ Hoằng, vậy thì Võ tài nhân..” Vương Trung nói đến đây, dường như cũng nhìn ra bí mật chết người nào đó, bất giác cảm thấy ớn lạnh.
“Công công hiểu rõ trong lòng là được rồi. Trước mặt phụ hoàng, nhất định không được lộ ra vẻ mặt như ban nãy!” Lý Khác trừng mắt với Vương Trung, mang theo một vẻ cảnh cáo và uy hiếp cực kỳ nghẹt thở. Đến khi nhìn thấy Vương Trung mau chóng thu lại vẻ sợ hãi nơi đáy mắt, y mới nói tiếp: “Tất cả đều nằm trong dự liệu của A Vãn. Tuy chỉ có vài ngày ngắn ngủi, nhưng rõ ràng Huệ Hoằng đã động chân tình với cô ta. Sau khi xác định được hắn đã nói những lời xằng bậy đó trước mặt phụ hoàng, thì tính mạng của hắn cũng đến hồi kết thúc.”
“Không! Không đúng” Lúc này Vương Trung chỉ có một ý nghĩ, đầu óc ông ta quay mòng mòng, “Huệ Hoằng đã có thể làm đến bước này vì A Vãn, tại sao cuối cùng lại thành hung thủ giết cô ta chứ?”
Lý Khác cau mày, trong mắt tràn đầy niềm thương hại sâu sắc: “Tất cả đều là một trò hề trời xui đất khiến. Lần đầu tiên ta gặp Huệ Hoằng, hắn nói hai câu không rõ ràng. Hắn không cố ý. Không biết cô ta là người nào đó, tưởng rằng cô ta là người khác. Như vậy, Vương công công đã hiểu chưa?”
“Huệ Hoằng giết nhầm người!” Vương Trung buột miệng, “Vậy thì người hắn thực sự muốn giết là ai?”
Kỳ Úc cảm thấy tay của Lý Khác lúc này hơi run lên, liền dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay y. Bầu không khí đông cứng trong điện kéo dài một lúc lâu, Kỳ Úc mới lại mở miệng: “Hồng Anh nói rằng, cô ta và A Vãn rất thân thiết. Thân đến mức vì vóc dáng tương tự mà mặc chung cả quần áo. Cho nên lúc đó, Huệ Hoằng nấp trong điện Tư Minh, người mà hắn muốn giết chắc phải là Hồng Anh! Vương công công, mật báo của ông đã khiến họ cảm thấy nguy hiểm, đồng thời cũng quyết tâm phải trừ khử Huệ Hoằng. Mà biện pháp ít khiến người ta nghi ngờ nhất chính là... để hắn phạm phải tội chết với chứng cứ rành rành!”
“Mà tội chết đơn giản rõ ràng nhất chính là tội giết người!” Lý Khác tiếp lời nàng, “Điện Tư Minh có thiết kế đặc biệt, lại không người trông coi, hẳn là nơi tốt nhất cho Huệ Hoằng và A Vãn lén lút hẹn hò. Nhằm dẫn dụ Huệ Hoằng giết người, có lẽ A Vãn đã nói là, Hồng Anh ăn hiếp mình, muốn hắn báo thù cho mình, hoặc có thể bảo rằng, Hồng Anh đã phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ, muốn hắn diệt khẩu. Tóm lại, Huệ Hoằng vì người ‘vợ mà hắn yêu, đã quyết định chó cùng rứt giậu.”
Vương Trung lại một lần nữa cảm thấy mù mờ, hai mắt như bị một lớp màng phủ lên, càng lúc càng không nhìn rõ cảnh vật trước mặt, cơ thể bất giác khẽ chao đảo.
“Công công ngồi đi. Câu chuyện này hơi dài, đứng lâu e là sẽ mệt.” Lý Khác chỉ vào một chỗ ngồi ở hàng dưới, “Ta tin A Vãn nhận ý chỉ của Võ tài nhân mà hành sự. Trước mặt Võ tài nhân, tất nhiên cô ta sẽ nói ra hết toàn bộ kế hoạch. Nhưng điều mà cô ta không ngờ được là, Võ tài nhân, hoặc thái tử, không chỉ muốn trừ khử Huệ Hoằng, mà còn muốn trừ khử cả cô ta.”
“Tại sao?” Vương Trung nhấp nhổm ngồi không yên, ngả người về phía trước hết mức có thể.
Kỳ Úc khẽ ho vài tiếng: “Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là cuối cùng bọn họ đã làm được việc đó. Những gì ta nói tiếp theo đây chỉ là giả thiết, kế hoạch mà bọn họ trù tính có thể còn tài tình hơn chúng ta tưởng nhiều. Có lẽ, lúc đó Hồng Anh không hề lừa ta. A Vãn quả thật đã rủ cô ta cùng đến điện Tư Minh ăn trộm. Có điều, thời gian chắc phải sớm hơn giờ Mão, tạm tính là giờ Dần đi. Cùng lúc đó, thời điểm mà A Vãn dặn Huệ Hoằng mai phục ở điện Tư Minh chờ ra tay chắc cũng là giờ Dần. Song vào giờ Dần, Hồng Anh hoặc là vì sợ hãi, hoặc là bị Võ tài nhân sai đi làm việc khác, nên không đến điện Tư Minh. A Vãn đợi trong phòng Hồng Anh hồi lâu, thấy cô ta mãi không về, chắc mẩm Huệ Hoằng đã ra tay. Nhưng mà cô ta vẫn chưa yên tâm. Thế là cô ta một mình đến điện Tư Minh để xem kết quả”
Vương Trung chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, suy đoán như vậy cũng thật là không thể tin nổi. Nhưng khi sắp xếp lại những lời hai người vừa mới nói, dường như ông ta cũng không thấy có chỗ nào bất hợp lý. Còn bây giờ, ông ta đã có thể thuận theo lời của họ mà kể tiếp sự việc xảy ra sau đó: “Điện Tư Minh quanh năm tối tăm, vóc dáng của Hồng Anh và A Vãn lại giống nhau như thế, hơn nữa lúc đó tâm trạng của Huệ Hoằng chắc là vô cùng căng thẳng, rất có thể hắn đã không phân biệt kỹ mà giết nhầm người. Chiếu theo quy củ, sáng sớm các ngày mùng tám, mười tám và hai mươi tám hằng tháng, sẽ có người đến điện Tư Minh quét dọn. Vậy thì có cả người chứng kiến rồi.”
Lý Khác gật đầu rất hài lòng, trưng ra vẻ mặt “thông minh dễ dạy” với ông ta: “Hồng Anh thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng không tránh được kiếp nạn khác. Bọn họ sẽ không tha cho bất kỳ ai biết chuyện. Cũng giống như mấy người vô tội bị chết ở Dương Châu lúc đó vậy. Mà kẻ vạch ra toàn bộ kế hoạch là Trịnh Đạc và Phùng Vạn Tề cuối cùng cũng không sống nổi. Còn về Vương công công ông... hai âm mưu này ông đều gián tiếp tham dự. Hơn nữa, ta đã cho thái tử biết, chính ông đã nói mọi chuyện với ta. Ông cho rằng, bọn họ vẫn sẽ tha cho ông sao?”
Bờ môi Vương Trung méo xệch đi một cách rất không tự nhiên. Ông không muốn, ông không bao giờ muốn. Ông dõi theo Lý Khác từ một cậu bé khóc oe oe trong nôi đến khi lớn thành một chàng trai ấm nhuần tựa ngọc, phong độ ngời ngời như bây giờ, trong quá trình đó y đã trải qua bao nhiêu đau khổ, e rằng ngay cả bệ hạ cũng không rõ bằng ông. Song, vì tiền đồ của bản thân, cuối cùng ông vẫn phản bội. Phản bội từ rất nhiều năm về trước rồi. Nhưng mà, trước đây ông không nghĩ rằng đó là sự phản bội. Vì ông chưa bao giờ nói trước mặt Lý Khác là sẽ trung thành với y, sẽ giúp đỡ y. Tuy nhiên, đến khi ông nhìn thấy Lý Khác trở về từ Dương Châu trong bộ dạng lếch thếch thảm hại, ông mới biết, không phải ông phản bội Lý Khác, cũng không phải ông phản bội Lý Thế Dân hay là Dương Nhiêm, mà ông đã phản bội trái tim mình.
Ông đứng dậy, loạng choạng tiến lên mấy bước, đang định quỳ xuống thì bị Lý Khác giơ tay đỡ lại. Ông không ngẩng đầu nhìn Lý Khác, khẽ gọi một tiếng: “Tam điện hạ”
“Nhiều năm qua, bọn họ đều gọi ta là ‘Ngô vương, nhưng ông lại luôn kêu ta là ‘tam điện hạ. Năm xưa lúc còn ở trong vương phủ, ông đã xưng hô với ta như vậy. Ông nhớ cách xưng hô cũ, giống như ông vẫn nhớ đến mẹ ta vậy. Vương công công, ta không có bất cứ tư cách gì để trách ông, ông cũng không cần để trong lòng. Ta nói rồi, ông chỉ cần chăm sóc phụ hoàng ta cho tốt là được. Ta sẽ không để bọn họ hại ông đâu.”
Trái tim Vương Trung run bần bật, cơ hồ sắp nẩy đến cổ họng. Ông nhìn gương mặt nghiêng gần như y hệt Lý Thế Dân của Lý Khác, suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Đa tạ điện hạ”
“Trà hoa nhài này ngon thật.” Lý Khác nhìn chiếc chén đã lộ đáy, mỉm cười nói, “Đi đun cho ta một ấm nữa được không?”
Vương Trung tỏ vẻ ngạc nhiên vì được ưu ái quá, nói tới tấp: “Được được được. Điện hạ chờ chút, nô tài đi chuẩn bị ngay đây”
Ông ta còn chưa ra khỏi ngoại điện, đã thấy Sĩ Lộc từ bên trong bước ra, thi lễ nói: “Bệ hạ dậy rồi, mời Ngô vương điện hạ và vương phi vào nói chuyện.
“Được. Còn trà… chắc Vương công công phải đun thêm một lúc nữa thì mới ngon.
Sau này Kỳ Úc có hỏi Lý Khác, tại sao không muốn truy cứu? Lý Khác chỉ hững hờ nói hai chữ: Đánh cược. Điều y không nói ra là, khi y không có khả năng thay đổi đại cục, việc duy nhất y có thể làm là để lại thêm cho mình một đường lùi. Nếu trước đây y chưa thực sự dùng được Vương Trung, thì bây giờ ông ta cũng coi như đã trung thành với y. Giả sử y đánh thua ván này, thì đó cũng là số phận của y, chẳng thể trách bất cứ ai.
Đến hành cung bấy lâu, nhưng Lý Khác chỉ gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ lác đác vài lần. Những thù mới hận cũ chảy trong trái tim hai người, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe miệng. Giữa đôi bên dường như đều ấp ủ một tâm trạng căng thẳng rút kiếm giương cung nào đó, có thể nó sẽ bộc phát trong khoảnh khắc tiếp theo, cũng có thể cả đời này chỉ ngầm cuộn trào như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng Lý Khác, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều không khỏi ngẩn ngơ một lúc. Ông nhớ vào một buổi sáng rất nhiều năm về trước, trước mặt Lý Khác, ông buột miệng gọi y một tiếng “Tần vương” Dù ông và Tiêu Vũ đã kết thù ngay từ năm Dương Nhiệm chết, nhưng ân oán giữa ông và Lý Khác thì chỉ bắt đầu vì một tiếng “Tần vương” này. Dù có lúc, ông đặt tay lên ngực tự hỏi, Lý Khác chưa bao giờ làm sai điều gì. Trái lại, nếu Lý Khác là con ruột của Văn Đức hoàng hậu, thì dẫu có bỏ mạng ông cũng sẽ giúp Lý Khác lên ngôi thiên tử. Nhưng Lý Khác lại không phải. Vì đã từng trải qua, nên ông mới không thể để lịch sử tái diễn. Trên đời này, cũng không được phép xuất hiện “Tần vương” thứ hai.
Nhưng Lý Khác không hơi đâu bỏ ra nhiều công sức như thế để suy đoán tâm tư quanh lắt léo đến lạ kỳ của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Y thà ở bên cha nói chuyện lâu hơn một chút, hoặc đánh cờ, chơi đầu hồ [*] với con, hoặc tĩnh tâm luyện viết một bức chữ phi bạch.
“Cha, chúng ta xuống núi câu cá được không?”
Lý Khác quá tập trung vào bài sách luận trước mặt, hoàn toàn không để ý thấy Phong nhi đang rón rén đi đến trước mặt mình, chớp đôi mắt trong veo như nước, cất giọng véo von.
[*]
Một trò chơi cung đình cổ, người chơi sẽ ném mũi tên sao cho lọt vào trong chiếc bình.
Lý Khác cúi người bế con lên đùi, chỉnh lại bông hoa nhỏ màu đỏ trên tóc cho con. Đứa bé này không biết mê câu cá từ bao giờ, gặp người nó thích là sẽ nhiệt tình rủ người ta đi câu cá với mình. Có điều, cá và nó thật sự có duyên. Lần trước dẫn nó và Nhân nhi, Vĩ nhi đi câu cá ở một hồ nước dưới chân núi Chung Nam, một mình nó câu được lượng cá bằng cả ba người bọn họ.
Phong nhi thấy Lý Khác không nói gì, liền lắc lắc tay y: “Mẹ và cô đang cùng Sùng Nhuận muội muội học đếm số, đại ca và nhị đệ bận học thuộc lòng bài thơ thầy giao, Sùng Lễ ca ca thì đang dạy tam đệ nhận mặt chữ. Cha, người nỡ lòng nhìn một mình con không có việc gì để làm sao?”
Lý Khác nhìn vẻ mặt tội nghiệp đáng thương của cô bé, không kìm được thơm lên tóc cô bé, hỏi: “Thầy bảo đại ca và nhị đệ của con học thuộc bài thơ nào?”
“Là bài Vịnh sử ạ! Con nghe thầy đọc hai lần là nhớ rồi. Phong nhi nghiêng đầu, nhả chữ rõ ràng, “Dưới suối thông xanh ngát, trên non mầm tốt tươi. Lấy mầm kia một tấc, che thông trăm thước dài. Thế phiệt ngôi cao hưởng, anh hào chức thấp vùi. Địa vị xui nên nỗi, đâu ngày một ngày hai. Kim, Trương nhờ nghiệp cũ, áo mũ Hán bảy đời. Phùng công há không giỏi? Đầu bạc chẳng ai vời, [*] ”
[*]
Kim: Kim Mật Đê, Trương: Trương An Thế, Phùng công: Phùng Đường.
Một bài thơ trúc trắc như vậy, cô bé lại chỉ nghe hai lần đã có thể thuộc làu không sai một chữ. Lý Khác ngạc nhiên mừng rỡ bật cười: “Phong nhi giỏi quá! Cơ mà, sao thầy của các con lại dạy một bài thơ đầy oán thán thế này? Bài mà Tả Tư viết hay nhất rõ ràng là Kiều nữ thi: Nhà ta có kiều nữ, da trắng nõn sáng ngời. Tên tục là Hoàn Tố, hoạt bát hay nói cười. Tóc mai che trán rộng, ngọc bích chính đôi tai. Sáng dậy ngồi trang điểm, kẻ lông mày sơ sài. Son đỏ tô môi đậm, lẹm cả ra bên ngoài. Giọng nhẹ nhàng thánh thót, giận dỗi thì vang trời. Cầm cây bút quản đỏ… [*] , viết chữ như trò chơi. Giở sách vì bìa lụa, biết chút liền khoe người ... Phong nhi của chúng ta còn thông minh hơn con gái nhỏ của Tả Tư.”
Tuy Phong nhi không biết ý nghĩa của bài thơ này, nhưng nghe thấy mình được khen, liền cười khúc khích mãi không thôi. Song một lúc sau, cô bé lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Thế cha có đưa con đi câu cá không ạ?”
“Lúc nào cũng câu cá thì có gì vui?” Lý Khác nói, “Cha sai người chọn cho con một chú ngựa nhỏ, đưa con đi cưỡi ngựa được không nào?”
Phong nhi chớp chớp đôi mắt, vội vã nói: “Cũng được ạ. Thế để con đi cùng cha nhé!”
Sao thoắt một cái đã biến thành để con đi cùng cha rồi? Lý Khác lắc đầu dở khóc dở cười. Sự thông minh lanh lợi của cô con gái này, e rằng ngay cả Kỳ nhi cũng phải chịu thua. Thảo nào cậu con trai út nhà Nguyên Nhân Kiền thường xuyên bị con bé quay như chong chóng, khổ mà khó nói thành lời.
[*]
Là loại bút nữ quan thời cổ sử dụng, về sau dùng để chỉ những chuyện liên quan đến phụ nữ viết lách.
Tuy mới học cưỡi ngựa chưa lâu, nhưng Phong nhi lớn gan, đi từ sườn núi đến chân núi mà chẳng kêu mệt tiếng nào. Từ đầu đến cuối Lý Khác luôn ở bên cạnh bảo vệ, lúc thì nhắc nhở cô bé phải ngồi thẳng người, lúc thì bảo cô bé phải kéo chặt dây cương, lúc thì lại nói phải giẫm chắc vào bàn đạp, không được phân tâm. Ban đầu Phong nhi vẫn làm theo, nhưng dọc đường nghe mãi mấy câu này, không khỏi có chút chán ngán, liền hỏi ngược lại: “Năm xưa lúc cha học cưỡi ngựa, có phải ông nội cũng càm ràm như thế này không ạ?”
Năm xưa.
Y lên bảy mới bắt đầu học cưỡi ngựa. Lúc đó thiên hạ vừa định, trong triều minh tranh ám đấu liên miên. Nhưng Lý Thế Dân lại sẵn sàng bỏ thời gian để đích thân dạy y cưỡi ngựa bắn cung. Dù là vài ngày trước sự việc đáng tiếc ở Huyền Vũ môn, ông vẫn đưa y lên Ly Sơn săn bắn. Dẫu cho lúc đó, giữa hai người đã có khúc mắc trong lòng.
Lý Khác ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nhảy phốc xuống, tiếp theo lại bế Phong nhi xuống ngựa, buộc hai con ngựa vào gốc cây. Phong nhi thấy cha chẳng trả lời mình, không bằng lòng hỏi lại một câu: “Có hay không ạ?”
“Không. Một lần cũng không”
“Thật á?” Phong nhi tỏ vẻ một chữ cũng không tin, “Thế mà bây giờ mỗi lần ông nội gặp cha đều nói chuyện rất lâu. Hơn nữa toàn nói những điều na ná nhau.”
“Con còn nhỏ. Rất nhiều chuyện con chưa hiểu.” Lý Khác dẫn Phong nhi ngồi xuống một tảng đá nhô lên bên cạnh hồ, tiện tay nhặt một viên đá dưới đất lên ném xuống hồ, mặt nước dần gợn từng lớp sóng.
Phong nhi gối đầu lên đùi Lý Khác, ngửa mặt nhìn quanh một vùng non xanh nước biếc dưới núi Chung Nam, khẽ ngâm nga một khúc hát Giang Nam mà Kỳ Úc dạy: Gió xuân thổi rộn lòng, đảo mắt ngắm núi rừng. Núi rừng bao cảnh lạ, bầy nhạn hót tiếng trong. Sau khi hát hai lần, cô bé đột nhiên nảy ra ý lạ, nói một cách rất nghiêm túc: “Cha, chúng ta không về vương phủ nữa có được không? Ở đây, con cảm thấy rất vui!”
Lý Khác chậm rãi xoa khuôn mặt đỏ hây hây của Phong nhi. Dường như hồi còn nhỏ, y cũng nói những lời tương tự. Y cũng từng có một tuổi thơ hạnh phúc giống Phong nhi. Y sẽ dành cho các con của mình tất cả những nụ cười này. Còn những thứ khác, chỉ cần một mình y gánh chịu là đủ rồi. Thế là, y khẳng định chắc nịch: “Chỉ cần Phong nhi thích, chúng ta sẽ thường xuyên tới đây.
Đang nói chuyện thì nghe thấy xung quanh vẳng lại những tiếng vó ngựa dồn dập. Đến khi âm thanh càng lúc càng gần, y mới cùng Phong nhi đứng dậy nhìn lại phía sau.
Vân Lĩnh vừa thấy bọn họ, lập tức vung roi ngựa, chạy như bay tới. Ngựa còn chưa dừng bước, Vân Lĩnh đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống, vái sâu một vái, xúc động đến nỗi vành mắt hơi ửng đỏ: “Điện hạ, đúng là ngài rồi.”
“Chào Vân thúc thúc. Hôm qua cha còn nhắc đến chú đấy ạ!”
Vân Lĩnh lại vội vàng thi lễ: “Tham kiến huyện chúa”
Lý Khác chỉ khẽ gật đầu, rồi không kìm được trách móc: “Sao lại về muộn thế? Có chút chuyện vặt mà y xử lý lâu như vậy sao? Cứ tưởng độ nửa tháng là xong, giờ sắp một tháng rưỡi rồi đấy!”
Vân Lĩnh đang định giải thích, lại thấy Dương Chính Đạo đã xuống xe đi về phía này, liền lùi sang một bên.
Phong nhi thấy gã, chạy lon ton lại đón, kéo tay gã, ngọt ngào gọi một tiếng: “Bác”
Dương Chính Đạo ngồi xổm xuống, giơ tay phủi một cánh hoa rơi trên vai cô bé, véo nhẹ mũi cô bé. Lúc này nắng đang chói chang, trên trán Phong nhi đã lấm tấm mồ hôi, Dương Chính Đạo liền cởi chiếc khăn giắt ở thắt lưng xuống, vừa lau mồ hôi cho cô bé, vừa mỉm cười nói: “Phong nhi ngoan.”
Nói xong, Dương Chính Đạo lại đứng lên, hướng ánh mắt sáng quắc vào Lý Khác. Ánh mắt ấy giống như lần đầu bọn họ gặp nhau mười chín năm về trước. Hồi lâu, gã mới mở miệng: “Nếu không phải nán lại dịch trạm Tân An mấy ngày, thì đúng là chỉ cần nửa tháng. Đệ yên tâm, Vi Hiếu Từ biết phải xử lý hai tên Triệu A Cửu và Kim Hồng như thế nào. Hơn nữa, hôm qua ta vừa dùng ấn tín truất trắc sứ của đệ, bảo phủ Ung Châu giao Trịnh Đạc và Phùng Vạn Tề cho bộ Hình tạm trông giữ, kèm theo biên bản mà bọn chúng tự tay ký tên nhận tội. Đợi tam pháp ty hội thẩm xong, mới có thể quyết định sống chết của bọn chúng. Còn nữa...”
“Sức khỏe của huynh vẫn ổn chứ?” Lý Khác lên tiếng ngắt lời, dường như hoàn toàn không để vào tai một tràng dài gã vừa mới nói, “Tuyết Lộ bảo, huynh đã bị bệnh một thời gian rồi. Sao chẳng bao giờ nghe thấy huynh nói đến cả?”
“Không biết rốt cuộc thái tử đã biết được bao nhiêu phần. Có điều, bệ hạ đã để thái tử giám quốc, về lý chúng ta cũng nên báo việc này với y. Thông qua nói năng cử chỉ, thiết nghĩ cũng có thể nhìn ra chút manh mối. Muốn đối phó với Trưởng Tôn Vô Kỵ, chắc chỉ có bắt đầu ra tay từ thái tử. Ngày tháng còn dài, chúng ta đành phải từ từ cò cưa với bọn chúng”
Lý Khác thấy gã nói lảng sang chuyện khác, lòng chỉ cảm thấy phiền muộn, bèn giơ tay bẻ một cành cây du ở trước mặt, nhanh chóng đâm về phía ngực gã. Dương Chính Đạo không ngờ y lại đột ngột tấn công mình, vội lùi về sau mấy bước, lấy một chiếc quạt xếp ở trong tay áo ra chắn trước mặt. Lý Khác không thu lực, cành cây lập tức đâm rách mặt quạt, chiếc quạt suýt nữa rơi xuống đất. Dương Chính Đạo nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, đánh vào bên trái của Lý Khác. Lý Khác thu người lại, gập gối xoạc chân, thử khều rơi chiếc quạt xếp của gã từ phía dưới. Dương Chính Đạo dường như đã sớm nhìn ra ý định của y, trong khoảnh khắc y giơ tay gã liền vứt quạt đi, dùng sức bóp chặt cổ tay y, cành cây trong tay y liền rơi xuống.
“Như này, ta mới yên tâm.” Lý Khác thấy gã mặt không đỏ, hơi thở không gấp, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, “Phong nhi mệt rồi, để nó ngồi xe của huynh. Còn huynh thì cùng ta cưỡi ngựa xuống núi! Ta có điều muốn nói với huynh”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với huynh ở dịch trạm Tân An?” Lý Khác sánh vai cưỡi ngựa đi cùng Dương Chính Đạo một lúc lâu, mới lựa được lời để hỏi gã.
“Cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.” Dương Chính Đạo đưa tay vỗ bả vai mình, hững hờ nói, “Ta không ngờ rằng, Trịnh Đạc lại biết võ công”
Lý Khác lập tức kéo chặt dây cương, kinh hãi nhìn gã chằm chằm: “Trịnh Đạc làm huynh bị thương? Sao có thể chứ? Bên cạnh huynh có nhiều hộ vệ thế cơ mà...”
“Hắn nói có chuyện muốn gặp ta một mình, là ta sơ suất. Không phải vừa nãy đệ đã thử rồi sao? Giờ ta không sao rồi.”
Lý Khác không bị gã lừa, hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Huynh không thể sơ suất như vậy được. Rốt cuộc là vì cái gì?”
Dương Chính Đạo nhìn bộ dạng nhất quyết phải hỏi đến cùng của y, liền thở dài thườn thượt, rất lâu sau, mới hạ quyết tâm trả lời: “Hắn bảo thị vệ chuyển lời là ‘Ngô vương có thể không về được Trường An. Lúc đó quả thật ta chẳng nghĩ gì nhiều. Ta chỉ biết rằng, mình không thể không đi.”
“Biểu huynh.” Lý Khác cảm thấy chua xót trong lòng, nắm chặt hai tay, khẽ gọi một tiếng. Sau đó y lại thắc mắc: “Hắn thật sự lợi hại đến mức ngay cả huynh cũng không đối phó nổi ư?”
Dương Chính Đạo lắc đầu: “Không phải. Chỉ là hắn ra tay quá nhanh, hơn nữa lúc đó quả thật ta không được khỏe. May mà nhát dao đó đâm lệch, nếu dịch xuống hai tấc, thì chắc ta đã không thể gặp đệ, không thể gặp Tuyết Lộ được nữa rồi.”
Lý Khác nghiến răng nghiến lợi: “Dù bộ Hình và Ngự sử đài không phê chuẩn, ta cũng nhất định phải lấy mạng hắn!”
Dương Chính Đạo cười: “Chẳng phải vừa nãy Ngô vương điện hạ còn nói là ta làm việc kém cỏi sao? Giờ lại hết giận rồi à?”
Lúc này Lý Khác mới nhớ ra mấy câu nói đùa mình nói với Vân Lĩnh, vội giải thích: “Huynh thừa biết, ta chỉ là... lo cho huynh thay Tuyết Lộ thôi.”
“Đệ nói gì là ta phải tin chắc?” Dương Chính Đạo không đồng tình liếc y một cái, vung mạnh roi ngựa, Xích Phong lập tức lao đi như bay.
Lý Khác cũng vỗ ngựa đuổi theo. Hai người chỉ chạy gần nửa canh giờ là đến cửa cung Thúy Vi. Mấy cấm vệ quân vừa nhìn thấy họ liền vội vàng tới đón, dắt ngựa cho họ. Mới xuống ngựa đi được vài bước thì thấy Sĩ Lộc hớt hải chạy đến, thở hồng hộc nói: “Điện hạ... cả quân hầu cũng về rồi, tốt quá. Mau... mau tới điện Hàm Phong! Bệ hạ sắp... sắp không xong rồi.”
Lúc này trong điện Hàm Phong đã có không ít hoàng thân trọng thần tụ tập. Sắc mặt mọi người nặng nề, dường như đều đang nín thở đợi một tai họa long trời lở đất. Vẻ mặt lo lắng của Vương Trung đột nhiên dịu đi ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ. Ông ta rảo bước tiến tới, chẳng màng đến thân phận trên dưới, nắm lấy tay áo Lý Khác, khàn giọng nói: “Điện hạ mau vào đi.”
Lý Khác chỉ cảm thấy trong tai bỗng dưng vang vọng từng trận nức nở, đôi chân lúc bước qua bậc cửa nặng như cả nghìn tảng đá, nhất thời không thể nhấc được nửa bước. Vương Trung nghi hoặc gọi một tiếng nữa: “Điện hạ”
Dương Chính Đạo lắc đầu với Vương Trung, đoạn bảo Lý Khác: “Đệ có phúc hơn ta”
Lý Khác lập tức hiểu ý của gã, liền ba chân bốn cẳng bước vào phòng trong. Sự việc xảy ra quá đột ngột, đột ngột đến mức dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng y vẫn cảm thấy hối hận khôn kham. Nếu không phải sáng nay lúc đến thỉnh an thấy Lý Thế Dân vẫn dồi dào tinh thần, thì y tuyệt đối không rời ông nửa bước.
Bàn tay bắt mạch của Vương Thọ Đức không ngừng run rẩy, vạt áo trước đã ướt đẫm mồ hôi, những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán liên tục chảy xuống. Một lúc lâu sau, ông ta mới đứng dậy, trước tiên vái sâu với Lý Trị, rồi lại quay đầu nói với Lý Khác: “Điện hạ phải chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng chỉ một chốc một lát nữa thôi.”
Hai mắt Lý Trị sưng đỏ, rõ ràng vừa nãy y đã khóc một trận. Y nói với giọng khàn đặc: “Trưa cha chỉ húp nửa bát cháo kê. Hơn một canh giờ trước, cha đột nhiên hôn mê. Thái y châm cứu, lại cho cha uống mấy ngụm trà sâm, vừa nãy đã tỉnh được một lúc, nhưng bây giờ lại...”
Lý Khác thấy y không nói tiếp nổi nữa, lòng bỗng mềm đi, quay sang an ủi: “Cửu đệ, đừng quá đau buồn. Em mà như vậy, cha sẽ không yên tâm đâu.”
“Em hiểu rồi, đa tạ tam ca.” Lý Trị ngẩng đầu, cố nuốt nước mắt vào trong. Nỗi thê lương cô quạnh ăn mòn cả xương trào dâng, trái tim y rối như tơ vò.
Lý Khác quỳ gối, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Thế Dân. Trong lúc lòng bàn tay chạm lòng bàn tay, Lý Khác cảm thấy dường như ngón tay ông khẽ động đậy.
“Cha, sáng nay cha còn nói, muốn đi xem con viết chữ phi bạch. Cha xem là sẽ biết, con viết không hề tệ hơn cha” Giọng của Lý Khác hết sức dịu dàng, khóe miệng dần nở nụ cười, “Hồi nhỏ, cha từng dạy con viết từng nét một. Hôm đó, con luyện cả tối. Mẹ bảo, chưa bao giờ thấy con say mê việc gì như thế này. Cha, cho con thêm chút thời gian nữa, cho con thêm chút thời gian nữa... được không cha?”
Thì thầm gọi như vậy một lúc lâu, cuối cùng môi Lý Thế Dân cũng hơi hé ra, một luồng âm thanh chật vật phát ra từ cổ họng: “Khác nhi.”
Lý Khác mừng rỡ ngẩng đầu: “Cha, con ở đây”
Lý Thế Dân hơi nheo mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt của y, nhưng chỉ có thể tìm được một màn sương mờ ảo trước mắt. Ông nói một cách khó nhọc, dường như mỗi một chữ đều đang làm tiêu hao sinh mệnh của ông: “Hãy sống thật tốt. Sống… thật tốt.”
“Con sẽ. Con nhất định sẽ sống tốt.”
Lý Thế Dân nhắm mắt, lúc hai tay chạm vào ba viên ng?