← Quay lại trang sách

Chương 27 Rồng cuộn hổ ngồi

Từ khi ra khỏi thành Dương Châu, Lý Khác liên tục ruổi ngựa chạy gấp. Trong vòng ba ngày, y đã qua hai mươi mốt dịch trạm, đổi tám con ngựa, gần như không có nổi một khắc nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chập tối ngày mười bảy tháng Ba, Lý Khác đi đến địa phận huyện Trường Thủy.

Vì vừa mới mưa một trận lớn, nên không khí trở nên trong lành dễ chịu hơn nhiều, hương thơm của cỏ xanh lan tỏa khắp nơi, dường như xua tan bớt lo lắng và sợ hãi đang ngập tràn trong lồng ngực Lý Khác. Y xuống ngựa, đi qua một con đường lát đá xanh chật hẹp. Lúc đó Quý Thành nài nỉ xin theo bảo vệ y, nhưng y đang nóng lòng muốn về, thêm một người theo tức là thêm một phần vướng víu, cho nên chỉ sai Quý Thành chuẩn bị cho y một tấm bản đồ địa hình chi tiết nhanh nhất có thể.

“Công tử, ngài đi đường vất vả, chi bằng vào trong quán của chúng tôi nghỉ một lát, không ăn gì cũng được.” Tiểu nhị của một quán ăn bên đường ra đón, dắt cương ngựa cho Lý Khác. Vốn dĩ Lý Khác không muốn ở lại Trường Thủy lâu hơn, nhưng nghe câu nói này của tiểu nhị, y lại thật sự cảm thấy hơi mệt. Y bèn gật đầu, lấy ra một lạng bạc đặt vào trong tay hắn: “Cho con ngựa này ăn cỏ giúp ta. Còn nữa, chuẩn bị cho ta một ấm trà và ba bốn món ăn thanh đạm một chút.”

Khuôn mặt đỏ lựng của tiểu nhị tràn đầy nét cười: “Tiểu nhân biết rồi. Mời công tử ngồi.

Lý Khác chẳng có lòng dạ nào nhấm nháp món ngon trước mặt, chỉ ngấu nghiến nuốt chửng chúng vào bụng. Sau đó y lấy tấm bản đồ địa hình trong tay áo ra xem đi xem lại, hơi nhíu mày, khẽ thở dài: “Ít nhất phải mất một ngày nữa thì mới đến được Trường An, không biết.”

Y không nói nữa, cất bản đồ đi, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng, y dường như nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: “Công tử muốn đi Trường An sao? Tôi biết một con đường tắt.”

Lý Khác mở mắt ra, chỉ cảm thấy sau gáy đau ghê gớm, bên cạnh có một người đàn ông thân hình vạm vỡ, râu ria xồm xoàm đang thân thiện nhìn về phía y. Lý Khác đứng dậy, chắp tay vái gã một vái: “Tại hạ quả thực có việc hết sức khẩn cấp phải đến Trường An. Tha thiết mong huynh đài chỉ giáo một chút, tại hạ cảm kích vô cùng”

“Công tử nói chuyện thật dễ nghe, hôm nào tôi cũng phải học mới được.” Người đàn ông cười thật thà phúc hậu, trả lễ Lý Khác, “Công tử ra khỏi cổng thành, đi thẳng về phía Đông là có thể thấy một ngọn núi đất. Trèo qua ngọn núi đó, lại rẽ sang phải thì sẽ gặp một khu rừng rậm. Xuyên qua rừng rậm là đến núi Chung Nam. Nếu công tử muốn vào thành Trường An, thì chỉ cần...”

“Không cần đâu! Nơi tôi muốn tới chính là núi Chung Nam!” Lý Khác mừng rỡ, không kìm được ngắt lời gã, “Đa tạ huynh đài!”

Đi theo hướng mà người đàn ông đó nói hơn nửa canh giờ, quả thật thấy một ngọn núi đất. Núi đất cao vút dốc đứng, ngước mắt nhìn không thấy đỉnh. Lúc này, trời đã tối mịt. Lý Khác ngồi xổm xuống, rửa tay bên suối xong liền vuốt lưng ngựa: “Vất vả cho mày rồi. Đêm nay, chúng ta nhất định phải vượt qua ngọn núi này, biết không?”

Con ngựa dụi đầu vào cổ Lý Khác. Trên đường, nó là con ngựa gắn bó với Lý Khác lâu nhất, tính tình và sức chịu đựng cũng tốt nhất. Lý Khác ôm đầu nó, rỉ tai nó: “Tao gọi mày là Ký Viễn, được không? Mày đưa tao đi gặp cha, sau này tao sẽ cho mày ăn loại cỏ ngon nhất.”

Ký Viễn ngẩng đầu, hí dài một tiếng.

Ngọn núi đất này còn lầy lội khó đi hơn Lý Khác tưởng. Chỉ giẫm nhẹ một cái, chân đã ngập sâu trong bùn, phải mất rất nhiều sức lực mới nhấc được chân lên đi tiếp. Lý Khác một tay nắm trường kiếm chống lên đường núi, tay còn lại thì kéo dây cương, Ký Viễn hết sức ngoan ngoãn nghe lời đi theo sau y, phối hợp với bước chân y, từ từ leo lên trên.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi rất trống trải, chỉ có hai cây liễu tốt tươi, cây nào cũng rất dài, rủ xuống chạm đất. Lý Khác ngồi nghỉ trên một tảng nham thạch đón gió, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đang treo cao trên đỉnh đầu. Trong trí nhớ, dường như y chưa bao giờ nhìn mặt trăng gần như vậy. Nhưng ánh trăng giá lạnh, dù có gần đến đâu cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào từ nó.

Lý Khác tiện tay ngắt một cành liễu, quấn quanh tay mình từng chút một. Mấy hôm nay, y chỉ biết gấp rút đi đường, không chừa lại cho mình chút thời gian tĩnh tâm suy ngẫm nào. Y nhớ lại những lời Tiêu Vũ nói lúc y vạch trần chân tướng bị phủ bụi trong lịch sử: “Người cháu phải hận không phải là ta. Dù thế nào, chúng ta vẫn là máu mủ ruột rà, ta sẽ không hại cháu. Còn như người khác, thì chưa chắc.”

Người khác? Lý Khác hít sâu một hơi. Nếu không phải y và Dương Chính Đạo hợp sức khám phá ra bí ẩn ở Dương Châu, nếu Giang Hạ vương không sai Phó Sơn đến, thì y thực sự không biết sẽ còn chậm trễ bao nhiêu ngày nữa. Những kẻ đó quả thật thông minh, thông minh đến mức chỉ cần lợi dụng một cố nhân nhiều năm trước, đã có thể dễ dàng làm họ rối loạn tinh thần. Lý Khác nhìn thanh kiếm Thanh Hồng đặt ở một bên, trái tim đau đến mức tê dại cuối cùng đã bắt đầu đập dữ dội.

Mẹ, cầu xin mẹ ở trên chín tầng trời cao phù hộ cho cha, phù hộ cho con.

Một tiếng sấm xuân xé mây vang lên, Ký Viễn dường như vô cùng sợ hãi, cong hai chân trước, dựa đầu lên vai Lý Khác. Lý Khác vuốt ve bộ bờm mềm mại của nó: “Đừng sợ, giờ chúng ta sẽ xuống núi. Mày phải theo sát tao, biết chưa?”

Tuy nói lên núi dễ dàng xuống núi khó, nhưng mặt hướng mặt trời ở bên kia ngọn núi, địa thế lại bằng phẳng hơn nhiều, vả lại dọc đường luôn có những tảng đá nhô ra có thể đặt chân, nên tiết kiệm được không ít sức so với lúc lên núi.

Chỉ đi non nửa canh giờ là đã đến chân núi. Lý Khác buộc Ký Viễn vào thân cây, thấy dưới chân là một bãi cỏ xanh um, liền rút kiếm cắt mấy bó, đặt trước mặt Ký Viễn. Ký Viễn vừa ngửi thấy mùi cỏ, liền ăn lấy ăn để cho bằng sạch.

Bỗng nhiên, dường như có tiếng gì đó từ xa vẳng lại. Ký Viễn vội ngẩng đầu, cao giọng hí. Một cơn gió thổi qua, làm cả khu rừng xào xạc. Lý Khác nghe tiếng cảm thấy chẳng lành, cảnh giác nhìn quanh quất, tay phải nắm chặt thanh bội kiếm trên hông. Sau một lúc bình tĩnh lại, chỉ nghe thấy từng tràng “gào gào” đồng thời vắng lại từ mấy hướng sau lưng y. Lý Khác chưa nghe thấy thứ âm thanh kỳ quái đáng sợ như vậy bao giờ, dường như trong chớp mắt tiếp theo, y sẽ rơi xuống địa ngục không bờ không bến.

Nhưng mà, dù thực sự là địa ngục, y cũng không thể không gồng mình đánh liều lao qua. Song, dẫu đã chuẩn bị đầy đủ, lúc ngoảnh đầu nhìn, toàn thân y vẫn run lên vì sợ hãi. Trong bóng tối, mấy chục cặp mắt xanh lè đang lấp lóe thứ ánh sáng khiến người ta khiếp hãi. Xem ra, đúng là y đã vào nhầm lãnh địa của bầy sói. Tiếng sói tru nối nhau không ngớt, còn buông thả phóng túng hơn vừa nãy. Vừa bắt đầu nên bầy sói vẫn chỉ thận trọng thăm dò, đến khi nhìn rõ nơi này thật sự chỉ có một mình y, chúng liền không hẹn mà cùng tăng tốc, tấn công y từ bốn phương tám hướng. Vòng vây càng lúc càng nhỏ, gần như chỉ ngước mắt là có thể thấy bộ lông dựng đứng và hàm răng sắc nhọn của lũ sói.

Vừa nãy Lý Khác đã lặng lẽ rút thanh trường kiếm ra. Chỉ trong khoảnh khắc, y thấy một con sói thân dài tám thước há cái miệng như chậu máu lao về phía mình. Lý Khác định thần lại, ngửa người về phía sau. Con sói không ngờ mình lại vồ hụt, thế là càng thêm phẫn nộ chạy tới, định tấn công lần nữa. Nhưng Lý Khác không cho nó cơ hội, nhanh chóng vung kiếm đâm vào ngực nó. Máu sói từ mũi kiếm chảy xuống, nhuộm đỏ tay phải của y.

Bầy sói chen nhau tiến lên, nghiến răng kèn kẹt, nước dãi chảy ra từ cái miệng như chậu máu thấm ướt da lông trước ngực. Lý Khác nắm chặt trường kiếm, đâm một nhát vào con sói nâu gần y nhất. Nào ngờ sức sống của con sói này vô cùng ngoan cường, một kiếm đó chưa thể kết liễu tính mạng của nó ngay lập tức, mà hoàn toàn chọc giận nó. Chỉ thấy nó nhảy lên, nhắm vào cánh tay Lý Khác mà cắn. Tuy Lý Khác nhanh tay lẹ mắt tránh được, nhưng chiếc áo choàng màu đen mặc trên người vẫn bị cắn rách một mảng lớn.

Sói nâu còn chưa bị đánh lui, lại thấy một con sói hung thân hình gầy gò đang nhoài mình trên mặt đất, dùng răng cắn ống quần của Lý Khác một cách thèm thuồng. Lý Khác ra sức đá nó theo bản năng, nhưng vừa trải qua một trận kịch chiến, lại dùng chân trái nên lực không mạnh lắm, một cước này không những không đá được nó ra xa, mà lại càng làm nó thêm hăng máu, trong chớp mắt, nó và con sói nâu vừa nãy đã hè nhau tấn công Lý Khác. Lý Khác thấy chân đau nhói, trầy trật dựa vào một cây hòe lớn ở đằng sau, vung tay đâm vào cả hai con sói.

Cùng lúc hai con sói đó ngã ra đất, lại có thêm nhiều con sói hơn lao về phía y. Lý Khác nhìn quanh bốn phía lần nữa, bất giác thấy ớn lạnh. Y đã mệt mỏi rã rời, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.

Không được! Y không thể chết ở đây. Dù chỉ vì những người hy vọng y sống tốt, y cũng không thể chết.

Nghĩ đến đây, Lý Khác liền vươn tay ra, mượn lực của một cành cây thấp nhất, giậm chân một cái, nhanh chóng nhảy lên cây. Bầy sói liên tục tông thân cây, nhe nanh vẻ không cam chịu. Lý Khác thấy cách đó không xa vẫn còn bốn năm con sói, bọn chúng lại không có động tĩnh, chỉ yên lặng cúi đầu liếm máu trên mặt đất.

Quả nhiên là bọn chúng thèm máu. Lý Khác mừng thầm, quyết đoán dùng kiếm rạch mạnh vài đường vừa dài vừa sâu trên cánh tay mình, máu tươi lập tức tuôn ra. Lý Khác cắn chặt đôi môi hơi tái, vung mạnh cánh tay, trên mặt đất bỗng chốc toàn là vết máu. Bầy sói hưng phấn tru lên, nhao nhao nhoài mình tranh nhau ngửi máu.

Gần như cùng lúc đó, Ký Viễn cuối cùng đã giằng được dây thừng, phi về phía Lý Khác. Lý Khác cả mừng, nhảy phốc xuống, nhặt bao kiếm rơi trên mặt đất, nhanh chóng lên ngựa.

“Ký Viễn, không được ngoảnh đầu. Chạy mau! Nhanh lên!” Lý Khác thử mấy lần mới giẫm được vào bàn đạp, liên tục thúc giục ngựa tiến về phía trước. Ký Viễn rất hiếu thắng, dọc đường không hề giảm tốc độ. Khi tia sáng đầu tiên ló rạng ở phía chân trời, cuối cùng họ cũng ra khỏi rừng rậm một cách suôn sẻ.

Lý Khác lại lấy bản đồ ra xem, thấy mình đã ở trong địa phận núi Chung Nam, cùng lắm một canh giờ nữa là có thể đến được cung Thúy Vi, trái tim căng như dây cung của y cuối cùng cũng từ từ chùng xuống. Y vốn định tiếp tục đi thẳng một mạch cho xong, nhưng cúi đầu lại thấy cả người mình toàn là máu, nhất là tay áo trái, gần như đã bê bết máu. Nhìn sang thì thấy Ký Viễn cũng mệt lử thở hổn hển, y bèn dứt khoát xuống ngựa, để nó cúi đầu gặm cỏ xanh trên mặt đất.

Hôm nay nắng đang đẹp, chiếu lên mặt nước lấp loáng cả một vùng. Lý Khác ngồi xổm bên bờ rửa mặt, chỉnh lại đầu tóc, cởi áo choàng ném sang một bên. Vết thương trên cánh tay vẫn đang rỉ máu, y cắn răng, nhúng chiếc khăn mang theo bên mình vào nước, từ từ rửa sạch vết thương. Mồ hôi trên trán y chầm chậm chảy xuống, nước hồ soi rõ gương mặt không chút huyết sắc của y. Lý Khác rút kiếm cắt đứt vạt áo bào, quấn qua quýt vết thương rồi lại lên ngựa.

Giờ Thìn ba khắc, cuối cùng Lý Khác cũng đi đến chân ngọn chính của núi Chung Nam.

Thung lũng núi Chung Nam trải dài, vách cao khe sâu, nơi chót vót hiểm trở cũng không thua Tung sơn. Nơi đây sương mù bao phủ quanh năm, bốn mùa như xuân, cực kỳ thích hợp để tránh nóng dưỡng bệnh. Cung Thúy Vi được xây vào năm Trinh Quán thứ hai mươi mốt, là hành cung lớn nhất ở ngoại ô Trường An. Lý Khác chưa tới đây bao giờ, lại thêm xưa nay khả năng xác định phương hướng của y cực kém, tấm bản đồ này rõ ràng không giúp nổi y nữa. Y quanh quẩn trên đường núi hồi lâu, mới nhìn thấy một cụ già gầy trơ xương đang ôm một giỏ nấm thông, chống gậy dò dẫm từng bước về phía này.

Lý Khác vội cưỡi ngựa chạy đến trước mặt cụ già. Còn chưa mở miệng, lại thấy cụ già khom gối quỳ xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, nói tới tấp: “Đại vương tha mạng! Đại vương tha mạng! Già nghèo rớt mồng tơi, không có bạc... Ngài, ngài làm ơn tha cho già.”

Lý Khác thấy ông ta quỳ, ban đầu tưởng rằng đã bị nhìn ra thân phận, nhưng nghe nói vậy, liền biết ông ta thấy những vết máu trên áo bào của mình và bộ dạng trông như hung thần ác quỷ của Ký Viễn, mà coi mình là phường sơn tặc thảo khấu. Trong cõi đất trời thời thịnh trị, sao lại có kẻ cướp ngang nhiên trắng trợn hành hung cơ chứ? Lý Khác bất giác nhếch khóe miệng, dở khóc dở cười: “Mời cụ đứng lên, tại hạ chỉ là người lạc đường thôi. Xin hỏi cụ muốn đến cung Thúy Vi phải đi như thế nào?”

Cụ già thấy y nói năng khiêm hòa, nét mặt cuối cùng cũng hơi giãn ra, nhưng vẫn ôm khư khư chiếc giỏ tre trong tay: “Hành cung của bệ hạ?”

Lý Khác gật đầu: “Phải.”

Cụ già giơ bàn tay nhăn nheo ra, chỉ vào một con đường quanh co ở bên phải: “Cũng không xa đâu. Ngài đi thẳng theo lối này, đến cuối thì rẽ sang một khúc quanh là tới.”

“Đa tạ cụ!” Lý Khác ngồi trên lưng ngựa chắp tay vái, đi được mấy bước, lại ngoảnh đầu, tháo chiếc nhẫn đệm phỉ thúy trên tay trái ra, ném vào trong giỏ của cụ già.

Còn chưa đến Kim Hoa môn, Lý Khác đã thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bỏ tất cả những vất vả và hiểm nguy trong mấy ngày qua lại phía sau. Nhưng y vừa định mở miệng thì lại phát hiện cổ họng khô khốc đau rát, nên chỉ có thể dốc hết sức hét vang một tiếng bằng giọng khàn đặc: “Chú”

Giang Hạ vương nghe thấy giọng nói này, bất giác rùng mình, sau đó vui mừng khôn xiết quay lại, chạy đến trước mặt Lý Khác, cầm dây cương giúp y: “Hiền điệt, cuối cùng con cũng về rồi.”

Lý Khác vội xuống ngựa, khom người vái dài: “Không dám phiền chú..”

Vừa mới nói được mấy tiếng, y liền cảm thấy trước mắt đen kịt, bên tai “ù ù” không ngớt. Giang Hạ vương vội giơ tay đỡ lấy vai y, rồi gọi mấy hộ vệ cách đó không xa qua giúp: “Sao lại ra nông nỗi này? Vào trong thay quần áo trước đi, rồi bảo thái y khám cẩn thận.”

Lý Khác lại hoàn toàn không nghe lọt tai những lời này, chỉ nắm chặt tay Giang Hạ vương: “Con không sao. Sức khỏe của phụ hoàng con thế nào rồi?”

“Mấy hôm nay rất tốt.” Nói rồi Giang Hạ vương lại nhìn sang một hộ vệ ở gần ông nhất, “Mau đi bẩm báo với bệ hạ, Ngô vương đến rồi.”

Tuy quy mô của cung Thúy Vi còn kém xa hoàng cung Trường An, nhưng ngay từ những thiết kế ban đầu đã chú ý đến sự tinh tế tỉ mỉ, các điện chỗ thưa chỗ dày đẹp mắt, quanh co nương tựa vào nhau, mang đậm phong cách kiến trúc của Giang Nam. Bên trong vườn hoa thông xanh liễu biếc, cành nhánh đan xen, còn có cả các loại cỏ thơm cây quý như cây như ý, cây cầu kỷ, cỏ quỳ, hoa súng, khá là ngoạn mục. Lý Khác đi một mạch, chẳng có lòng dạ dừng lại. Vừa nãy y chỉ tắm rửa sơ qua, thay một bộ thường phục màu đỏ hoa văn kỳ lân chìm rồi đi thẳng ra ngoài. Màu sắc tươi sáng như vậy cũng miễn cưỡng át được vẻ mệt mỏi của y lúc này.

Giang Hạ vương luôn ở bên cạnh y, đã biết đại khái những chuyện xảy ra ở Dương Châu. Nghe đến đoạn cuối cùng, ông không nhịn nổi chửi ầm lên: “Ta và Trưởng Tôn Vô Kỵ tích oán với nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai! Lần này, tính sổ toàn bộ nợ nần luôn một thể! Nếu con không muốn ra mặt thì ta sẽ đi trần tình với bệ hạ.”

Lý Khác lắc đầu: “Đến Mã Chu năm xưa chúng ta còn không dễ động vào, huống hồ là Trưởng Tôn Vô Kỵ? Chú à, đừng vội. Chỉ ở trong tình huống không chút sơ hở, chúng ta mới có thể nghĩ đến việc báo thù.

Giang Hạ vương vuốt râu thở dài: “Con à, chỉ cần con có tính toán trong lòng là được rồi. Tuy ta hơn con và Chính nhi nhiều tuổi, nhưng những việc quyền mưu lại không bằng các con. Yên tâm đi! Ta sẽ nhẫn nhịn được. Chẳng có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của các con.”

“Đa tạ chú” Trong lòng Lý Khác lập tức trào dâng một nỗi ấm áp. Tuy Giang Hạ vương không phải là chú ruột của y, lại quanh năm cầm quân ở ngoài, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn đối thân thiết nồng hậu với y. Về sau ông ấy cũng như thế với Dương Chính Đạo, tuy là con rể, nhưng chẳng khác nào con đẻ.

“Đúng là ăn phải tim gấu gan beo, trong hành cung còn dám giết người. Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy! Không có gì để nói à! Còn cái gì mà đại sư cõi tiên nữa! Thật không biết xấu hổ!”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhìn thấy ở cuối hành lang phía trước có hai thị vệ đang áp giải một kẻ bị trói gô cổ quặt tay đi về phía bên này. Một thị vệ chốc chốc lại đá kẻ đó, miệng không ngừng nói kháy. Mãi đến khi đã tới rất gần Lý Khác và Giang Hạ vương, hai người mới thu lại ánh mắt hung dữ, khúm na khúm núm hành lễ với bọn họ.

Lý Khác tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thị vệ vừa mới chửi người đó cười xòa: “Điện hạ không biết chứ, tên này đúng thật là to gan. Khoảng giờ Mão, hắn đã giết chết một đại cung nữ bên cạnh Võ tài nhân ở điện phụ điện Tư Minh. Mấy người bọn Ti chức đều tận mắt nhìn thấy, cô nương đó bị hắn siết cổ, thật là đáng thương”

“Giết cung nữ ở trong điện Tư Minh?” Lý Khác nhíu mày không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào kẻ mặc đạo bào đang quỳ dưới đất một lúc, mới lại ngẩng đầu hỏi, “Trong hành cung sao lại có đạo sĩ?”

Thị vệ đó còn chưa mở miệng, Giang Hạ vương liền kéo tay áo Lý Khác, nói nhỏ bên tai y: “Chuyện này lát nữa ta sẽ nói với con sau”

Lý Khác nhìn ông đầy hoài nghi, rồi tiếp tục hỏi tay thị vệ đó: “Các ngươi định mang hắn đi đâu?”

“Việc này trọng đại, bọn ti chức chỉ còn cách giao cho thái tử xử lý.”

“Thái tử là giám quốc, đương nhiên phải thế.” Lý Khác đang định dời bước, lại không kìm được quan sát tên đạo sĩ bất động trước mặt, thấy hắn mặt mày thanh tú, hào hoa phong nhã, liền hỏi thêm một câu, “Ngươi tên là gì, tại sao lại giết người?”

Tên đạo sĩ hơi ngẩng đầu lên, nhưng mắt chỉ dám nhìn xuống đất, giọng nói yếu ớt, rõ ràng cũng đang hoảng sợ: “Tiểu đạo đạo hiệu là Huệ Hoằng. Tiểu đạo không cố ý, không biết cô ấy là... tưởng rằng... tưởng rằng cô ấy là...”

Lý Khác nhanh chóng nghe ra trọng tâm trong lời nói đứt quãng của hắn: “Nói vậy thì, ngươi thừa nhận mình giết cung nữ đó, phải không?”

Vai Huệ Hoằng bất giác rung lên, dường như đấu tranh cả buổi, hắn mới hạ nổi quyết tâm mở miệng, nhưng lại chỉ nói một chữ: “Vâng.”

Thị vệ đó kéo hắn lên, giao cho đồng bạn bên cạnh, lại quay đầu kính cẩn nói với Lý Khác: “Điện hạ xem, tên này có phải quá điên rồ táng tận lương tâm không?”

Giờ Lý Khác mới để ý thấy, trên ngón cái tay phải của Huệ Hoằng có đeo một chiếc nhẫn đệm khắc hoa văn mây lành, không biết tại sao, y cứ cảm thấy chiếc nhẫn đệm đó vô cùng quen mắt. Tuy muốn hỏi rõ nghi vấn trong lòng, nhưng lúc này y thật sự không có thời gian, đành xua tay nói: “Được rồi. Các người mang hắn đi đi!”

Các thị vệ “dạ” một tiếng nhanh nhẹn dứt khoát, rồi tiếp tục áp giải hắn đi.

Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau nữa, Lý Khác mới quay đầu hỏi: “Giờ chú có thể nói được rồi!”

Giang Hạ vương chần chừ một lúc, biết cũng không giấu nổi y, đành cắn răng nói: “Con và Chính nhi rời kinh chưa được hai tháng, tình trạng sức khỏe của bệ hạ bắt đầu xấu đi nhanh chóng. Vương Thọ Đức thậm chí đã nói đến khả năng tồi tệ nhất, vì vậy, lúc tỉnh táo, bệ hạ mới nóng lòng muốn gặp con, không ngờ…”

“Chú, đừng nói đến việc này nữa. Sau đó thì sao?”

“Cầu y thuật đã không thành, chỉ còn cách cầu thần. Huệ Hoằng tự tiến cử bản thân. Nghe nói đan dược hắn chế luyện không chỉ đảm bảo chữa được bách bệnh, còn có thể kéo dài tuổi thọ. Cũng chẳng biết hắn nói trước mặt bệ hạ như nào mà bệ hạ lại vô cùng tin tưởng hắn, rất yên tâm uống đan dược do hắn luyện. Sau đó, quả nhiên bệnh tình của bệ hạ ngày một tốt hơn.”

“Thật là hoang đường!” Lý Khác chưa đợi ông nói xong, đã sốt ruột nói, “Nếu y thuật của Vương Thọ Đức không tinh thì vẫn có thể tìm thái y khác, hoặc là chọn trong khắp các danh y dân gian cũng được. Sao lại gửi gắm hy vọng vào đan dược của bọn lừa đảo giang hồ chứ? Cha nóng lòng muốn chữa bệnh, sao chú cũng không khuyên bảo? Ai mà biết những đan dược đó có phải là thuốc độc uống tạm cho đỡ khát không chứ?”

Lý Khác cảm thấy máu dâng trào trong tim, giọng nói bất giác cũng sắc bén hơn vài phần.

Không đầy trăm bước phía trước chính là điện Hàm Phong nơi Lý Thế Dân ở. Thấy các thị vệ thái giám đứng hầu bên ngoài điện đông đúc, Giang Hạ vương vội nhỏ giọng: “Không phải như con nghĩ đâu. Vương Thọ Đức đã kiểm tra đan dược mà Huệ Hoằng luyện, thành phần chẳng qua là những loại thuốc bổ khí tầm thường nhất, tuy không thể chữa bệnh, nhưng cũng tuyệt đối vô hại với người. Sở dĩ bệ hạ có thể dần dần khỏe lại, có lẽ xuất phát từ một ám thị tâm lý nào đó. Nhưng mà Vương Thọ Đức cũng nói, gốc bệnh của bệ hạ đã bén rễ từ mấy năm trước, lại thêm mũi tên trong lúc đánh Cao Câu Ly... việc khỏi bệnh gần như là không thể. Hiền điệt, con phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi mới được.”

“Con biết rồi, chú về trước đi.” Hai tiểu thái giám trên thềm ngọc bên ngoài điện Hàm Phong đã hướng về phía bọn họ chào hỏi. Lý Khác nghiêng người nói với Giang Hạ vương: “Đúng rồi, còn một việc phải nhờ chú giúp. Kỳ nhi và bọn trẻ vẫn ở trong phủ, con muốn đón họ đến bên mình ngay lập tức.”

Lúc Lý Khác bước vào chính điện điện Hàm Phong, Vương Trung đang nhỏ giọng dạy dỗ mấy tiểu thái giám mới tới ở sau bức bình phong phỉ thúy. Thấy các tiểu thái giám cùng nhau đưa mắt ra đằng sau lưng mình, ông ta mới ngoảnh đầu lại. Mất một lúc lâu, ông ta mới trấn tĩnh được tinh thần, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Điện hạ về là tốt rồi.”

Lý Khác khẽ gật đầu: “Những ngày bản vương đi vắng, khí sắc của Vương công công lại càng tốt hơn.

Nụ cười trên mặt Vương Trung hơi cứng lại: “Điện hạ nói đùa rồi. Bệ hạ vừa dùng bữa sáng xong, biết ngài về, không rõ sẽ vui đến thế nào đây”

“Có người vui thì sẽ có người không vui. Lý Khác nhìn Vương Trung với ánh mắt vừa thương tiếc, vừa nghi hoặc, “Tại sao?”

Rốt cuộc y vẫn biết. Cũng phải, nếu y không biết thì sao về nhanh như thể chứ? Một khi y nói cho bệ hạ những việc mình lén lút làm, sợ là mình không sống nổi quá một canh giờ. Vương Trung chỉ cảm thấy sống lưng hơi lạnh, mồ hôi lăn chầm chậm từ cổ xuống thắt lưng. Vậy thì lúc này, mình nên làm thế nào? Khóc lóc thảm thương nhận sai với y, hay là dứt khoát ngửa bài với y? Những việc này, đều là đại hạ sách không thể dùng được! Trong lúc ý niệm xoay chuyển trong đầu, Lý Khác đã đi ngang qua ông ta, vào thẳng nội điện.

Người hầu hạ trong nội điện hôm nay là Võ tài nhân. Thấy y bước vào, cô ta khom người chào, rồi dẫn một nhóm cung nữ ra khỏi điện. Lúc này Lý Thế Dân đang ngồi nghiêng trước bàn, đặt một cuộn chiếu thư bằng lụa trong tay vào chiếc hộp gấm ở trên bàn, hỏi mà không ngẩng đầu lên: “Xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi à?”

Lý Khác nghe giọng ông trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi của người mắc bệnh nặng chưa khỏi, nghĩ đến những lời Giang Hạ vương vừa mới nói, trong lòng không khỏi chua xót, đến nỗi chưa trả lời ngay. Lúc y có phản ứng, thì lại nghe thấy Lý Thế Dân nói: “Một dạo ta từng tưởng rằng, sẽ không được gặp mặt con lần cuối.”

Lý Khác vội vàng quỳ xuống đất, trái tim như bị búa tạ đập liên hồi, lời nói ra cũng mang theo chút run rẩy: “Cha, sẽ không đâu. Cha sẽ sống lâu trăm tuổi”

“Con học khắp cổ kim, làu thông kinh sử, lẽ nào không biết rằng, trên đời này, đường về cuối cùng của tất cả mọi người đều là ‘chết’ sao?” Lý Thế Dân vẫy tay, bảo y ngồi xuống bên cạnh mình.

“Nhưng cha không phải là người bình thường, cha là thiên tử thánh minh nhất tự cổ chí kim. Ông trời sẽ không tàn nhẫn như thế đâu!” Lý Khác nói chắc chắn như định đóng cột, dường như còn chứa cả vẻ ngang ngạnh muốn chống lại trời xanh.

Lý Thế Dân họ khù khụ mấy tiếng, khiến đầu đau nhói. Ông khẽ thở dài, nét mặt từ kinh ngạc biến thành mong đợi, từ mong đợi lại biến thành cô quạnh, cuối cùng thì chỉ quay về với vẻ bình tĩnh và thản nhiên. Ông vỗ vỗ tay Lý Khác, nhìn y bằng ánh mắt chan chứa yêu thương. Chỉ nhìn thôi, chứ không nói một lời.

Lý Khác phát hoảng bởi ánh mắt này, không biết đã qua bao lâu, y mới lại nói: “Cha biết chuyện tên đạo sĩ Huệ Hoằng đó giết người trong điện Tư Minh chưa? Sau này cha đừng uống đan dược hắn để lại nữa! Vương thái y, Lưu thái y và Hà thái y đều có y thuật cao minh, có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe của cha”

“Kể lại đầy đủ chi tiết những chuyện đã xảy ra ở Dương Châu cho ta. Dường như Lý Thế Dân không nghe thấy lời của y, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay y và hỏi.

Lý Khác do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành, chỉ giấu đi nguyên nhân Trịnh Đạc và Phùng Vạn Tề xúi bẩy giết người, cùng chuyện Phó Sơn đến Dương Châu giục y về kinh. Nếu Lý Thế Dân có thể hiểu được nguyên nhân, thì không cần y phải nói; nếu Lý Thế Dân không hiểu, thì giấu ông cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Nói đến cuối, Lý Khác lại bổ sung thêm một câu: “Việc ở Dương Châu, biểu huynh vẫn đang xử lý. Cha cứ yên tâm ạ.”

Lý Thế Dân đứng lên bước đến bên cửa sổ, ngắm hoa đào rơi đầy mặt đất, tìm kiếm trong những ký ức xa xôi một hồi, mới quay người lại, ánh mắt dừng ở mấy hộp gấm trên bàn: “Luận thân phận, luận tài năng, luận danh vọng, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều là sự lựa chọn tốt nhất cho ngôi phụ chính. Thái tử còn thân với ông ta hơn cả trẫm. Còn đám môn sinh Chử Toại Lương, Hàn Viện, Lai Tế do một tay ông ta đề bạt thì đều là hiền tài, đã có mưu lược lại trung thành son sắt”

Lời bóng gió này đã quá rõ ràng rồi.

Lý Khác gắng nhịn nỗi chua chát chợt dâng lên trong lồng ngực, khẽ mỉm cười: “Cha quên nói đến thái tử rồi. Thái tử nhân nghĩa khoan hòa, biết nghe lời phải. Một ngày nào đó cũng sẽ trở thành minh quân một đời...”

“Vậy con thì sao? Con đã nghĩ xem vị trí của mình sẽ nằm ở đâu chưa?” Lý Thế Dân ngắt lời y, ngồi trở lại chiếc đệm gấm trước bàn.

“Vị trí ở đâu thực ra không quan trọng” Lý Khác chân thành nói, “Con muốn mình, muốn mọi người bên cạnh mình được bình an. Cha có thể cho con không?”

Bình an.

Lý Thế Dân thầm nhắc lại hai chữ này. Hóa ra sau tất cả, những gì y muốn lại chỉ đơn giản như thế. Nhưng những gì ông có thể hứa với y, thật ra cũng chỉ có vậy mà thôi.

Lý Thế Dân lấy hai cuộn chiếu thư lụa trong hộp gấm ra đặt vào tay Lý Khác, chỉ vào một cuộn nói: “Cái này dành cho thái tử, con có thể xem trước.”

Lý Khác cởi dây lụa đỏ buộc chiếu thư, mở ra xem, hơi biến sắc: “Cha, cái này... cái này không thể.

Lý Thế Dân trầm giọng: “Chẳng có gì là không thể, thứ nên thuộc về con thì chính là của con. Chắc chỉ có cách này, ngày sau con mới có thể có được thứ mình muốn. Hiểu không?”

Lý Khác nắm chặt cuộn chiếu thư đó, trái tim bị nỗi đau trào dâng trong lồng ngực đè cho gần như không còn sức để đập. Chắc là, một quân vương có lòng hiếu đễ và một bề tôi có năng lực nhưng không mang dã tâm, sẽ có thể sống bình yên vô sự với nhau cả đời.

Nén đàn hương thắp từ sáng đã cháy đến cuối, mùi hương trong không khí ngày càng nhạt. Lý Khác rất muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu. Lúc y cuộn chiếu thư lại đặt xuống thì nghe thấy Lý Thế Dân nói: “Cái này cho Dương Chính Đạo. Nếu nó xem xong mà vẫn không biết phải làm thế nào, thì đó cũng là số mệnh của nó.

“Vâng. Đợi biểu huynh về, con sẽ đích thân giao cho huynh ấy”

“Nó là đứa trẻ ngoan. Nhưng có rất nhiều chuyện không do nó làm chủ, cũng không do con làm chủ.”

Lý Khác biết câu này có ý nghĩa gì, trầm ngâm một lúc mới khẽ nói: “Con hiểu, biểu huynh cũng hiểu.”

Lý Thế Dân lại ho mấy tiếng, vết thương cũ trên lưng lại bắt đầu ngâm ngẩm đau. Ông nhích người, gắng vờ như không cảm thấy: “Sau này, hằng ngày con qua đây nói chuyện với ta. Lúc không có chuyện gì thì đọc sách, luyện kiếm, hoặc là dẫn theo vài người lên núi đi săn. Ta muốn sống những ngày thoải mái ở đây, con cũng cho bản thân được nghỉ ngơi một chút đi.”

Khóe miệng Lý Khác hơi hé một nụ cười, tiếp đó, y gật đầu rất trịnh trọng. Hơn hai mươi năm qua, trái tim y chưa có một khắc được yên thật sự. Rất nhiều nỗi đau bị lý trí thẳng thừng đè xuống, mỗi lúc nửa đêm tĩnh lặng lại chui vào trong giấc mơ của y, trở thành sợi dây thừng quấn lấy y tầng tầng lớp lớp, tỉnh dậy, luôn cảm thấy đó là một cơn ác mộng làm y sợ hãi khôn nguôi. Nhưng mà, những quá khứ đã từng đó đã không có cách nào đuổi kịp, những tương lai xa xôi cũng chẳng thể đoán trước được. Vậy thì, chẳng nghĩ đến gì nữa là xong.

Hai cha con lại nói với nhau rất nhiều chuyện. Mãi đến giờ Ngọ, Lý Khác mới lui khỏi nội điện điện Hàm Phong. Võ tài nhân và hai tiểu cung nữ vẫn đứng ở bên ngoài chờ sai bảo.

“Vừa nãy còn chưa hành lễ hẳn hoi với điện hạ, xin điện hạ đừng trách.” Võ tài nhân tiến lên mấy bước, vén áo vái một vái. Tuy mang trang phục của phi tần địa vị thấp, nhưng qua thử thách của thời gian, toàn thân cô lại lắng đọng thêm mấy phần khoan thai quý phái.

Lý Khác nhớ đến lời đánh giá về cô ta của Dương Chính Đạo lúc đó, đã sớm dấy lòng cảnh giác với cô ta, vì vậy chỉ gật đầu lấy lệ, vẫn cứ đi tiếp. Nhưng vừa bước đến bậc cửa, y lại chợt nhớ ra gì đó, bèn quay người bước về phía cô ta: “Tiểu vương vừa được biết cung nữ bên cạnh tài nhân vô tội mà bị giết, trong lòng hết sức kinh hãi. Có điều, xin tài nhân yên tâm, thái tử nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tài nhân.”

Nổi bi thương chợt lóe lên trong mắt Võ tài nhân. Nghe thấy lúc Lý Khác nói đến hai chữ “thái tử”, giọng có vẻ đột nhiên nặng hơn, trái tim của cô dường như cũng đập nặng nề theo. Y đã biết mối quan hệ của cô và thái tử. Tuy đúng như cô dự liệu, y không công khai chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao, lúc đối mặt với y, lòng cô lại vô cớ nảy sinh rất nhiều cảm giác hổ thẹn và sợ hãi.

“Đêm qua A Vãn muốn đi cùng thiếp thân qua hầu bệnh, nhưng thiếp thân nghĩ cô ấy thêu thùa khâu vá cả ngày đã mệt rồi, bèn để cô ấy ở trong phòng nghỉ ngơi. Nào ngờ lần ấy rời nhau lại là vĩnh biệt”

“Chuyện đời khó đoán. Nếu A Vãn cô nương biết tài nhân quan tâm đến cô ấy như vậy, chắc cô ấy chết cũng không hối tiếc.”

“Điện hạ nói phải” Võ tài nhân lấy khăn lau giọt lệ nơi khóe mắt, chắp tay nhún mình lần nữa, “Đêm hôm qua, thiếp thân lại nghe thấy bệ hạ gọi tên người con gái đó trong mơ. Có lẽ, thiếp thân đã biết người ấy là ai. Cho nên, dẫu thiếp thân trông mong thế nào đi nữa thì cũng mãi mãi không thể có được chút yêu thương quý mến nào của bệ hạ.”

Lý Khác cười lạnh lùng: “Lẽ nào trước đêm hôm qua, tài nhân vẫn còn nuôi hy vọng ấy sao? Nói những lời này trước mặt ta, rốt cuộc tài nhân muốn nhận được câu trả lời như thế nào đây?”

Võ tài nhân giật mình, ngoảnh đầu nhìn hai cung nữ còn cách mình mười mấy bước, thấy thần sắc của họ không có gì khác thường, chắc là không nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Lý Khác. Thế là cô cũng chỉ nói với vẻ mặt ung dung: “Thiếp thân không hề muốn câu trả lời của điện hạ. Chẳng biết điện hạ có còn nhớ không, thiếp thân từng nói với ngài, mẹ thiếp thân họ Dương, là tông nữ triều Tùy. Vì vậy thiếp thân cũng giống Tiêu công, giống Dương công tử, đều hy vọng ngài sống tốt.”

Lý Khác không nghe thấy lời cô ta nói, vì trước khi cô ta mở miệng, y đã bước ra khỏi chính điện. Về lễ về tình, y đều không muốn nói thêm câu nào với cô ta nữa, vả lại, y thật sự đã buồn ngủ díp cả mắt, chỉ muốn đánh một giấc no say trên thềm ngọc của điện Hàm Phong.

Vương Trung đứng trên thềm ngọc cao cao, cúi nhìn các cung nhân đang bận rộn ở bên dưới. Rõ ràng Lý Khác đã đi chậm lại khi bước đến bên cạnh ông ta. Vương Trung xoa đi xoa lại ngón tay, nét mặt sau khi cứng đờ một lúc lâu, cuối cùng đã dần giãn ra.

“Nô tài đưa điện hạ tới điện Thừa Tuyên nghỉ ngơi nhé.”

“Không phiền đến công công. Từ Dương Châu đến đây, dù muôn vàn gian khó, ta cũng đi được, huống chi đoạn đường cỏn con này”

Vương Trung có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén mà Lý Khác ném lên người mình, trong đầu đột nhiên nghĩ đến những chuyện mà rất lâu rồi không nhớ tới.

Năm mười lăm tuổi, ông ta phát sốt ngất xỉu cạnh một bồn hoa nhỏ trong cung, tổng quản đại hoạn quan dẫn mấy tiểu thái giám cầm chiếu cỏ tới định bọc ông ta vứt ra ngoài cung. Trong lúc mơ màng, ông ta nghe thấy giọng nói non nớt của một cô bé vang lên: “Y chỉ bị bệnh, bảo thái y tới cứu không phải là xong sao?”

Đến tận bây giờ, ông ta vẫn không quên giọng nói ấy, đó là sự ấm áp duy nhất mà ông ta cảm nhận được trong mười mấy năm đó. Về sau, ông ta được phái đến cung Tuyên Đức hầu hạ, nhìn thấy cô bé xinh xắn như tiên nữ dạo nọ. Lúc đó ông ta nghĩ, đời này có chết vì cô bé ấy cũng cam lòng.

“Điện hạ..” Vương Trung nhanh chóng vùng thoát ra khỏi ký ức, rảo bước đuổi theo, “Nô tài còn có thể làm gì cho ngài?”

Lý Khác liếc ông ta, lạnh nhạt nói: “Chăm sóc cha ta cho tốt, để ông ấy được sống thêm mấy ngày vui vẻ.”

Vương Trung có lẽ không ngờ Lý Khác sẽ nói như vậy, bất giác chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn cúi người vái: “Điện hạ yên tâm, nô tài nhất định sẽ làm được.”

Điện Thừa Tuyên của cung Thúy Vi nằm về phía chính Nam điện Hàm Phong, chỉ cần đi qua hai hành lang và một cây cầu nhỏ là tới. Trước cửa lớn chính điện có hai con sư tử đá cao bằng nửa người đứng sừng sững, trên cửa khắc nổi hoa văn mây trôi và trang trí xâu tiền khóa vàng, thể hiện rõ sự nguy nga hoa lệ của hành cung hoàng gia.

Các cung nhân đã đốt tổ hợp hương nhạt mùi ở trong phòng ngủ. Lý Khác chẳng buồn cởi áo choàng, cứ thế nằm lên giường ngủ. Giấc ngủ này rất say, chẳng còn sức đâu để mà mơ.

Khi Lý Khác tỉnh dậy thì đã là giờ Tuất. Hai tiểu cung nữ đứng hầu bên ngoài bưng mấy món ăn thanh đạm vào. Xưa nay y không thích lúc ăn có người đứng bên cạnh, liền xua tay đuổi họ ra ngoài. Mới ăn được mấy miếng, một trong hai cung nữ đó lại bước vào, nói giọng lanh lảnh: “Điện hạ, An Lăng huyện chúa đến rồi”

Câu “mau mời huyện chúa vào” sắp ra khỏi miệng thì Lý Khác lại chợt nhớ bây giờ đã muộn, tuy là anh em, cũng phải tránh hiềm nghi. Y bèn nói: “Bảo huyện chúa đợi ở chính điện một lát.”

Nói xong, y cầm đũa gắp thêm mấy miếng thăn bò mềm, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hôm nay Tuyết Lộ mặc một Hồ phục cổ bẻ màu xanh thẫm, để búi tóc xoắn ốc đơn gọn gàng đơn giản, kẻ lông mày nhạt, trông vô cùng xinh đẹp.

“Tam ca về rồi thì tốt quá. Nếu không phải Sùng Nhuận quấy làm em không rời ra được, thì em đã đến tìm tam ca từ lâu rồi. Tuyết Lộ rảo bước tiến lên, cười tươi tắn, “Trinh Khanh vẫn khỏe chứ? Sùng Nhuận biết gọi cha rồi, sao chàng vẫn chưa về? Bao giờ chàng mới về được? Lúc hai người ở Dương Châu, chàng có nhắc đến em không?”

Lý Khác cười kéo tay nàng ngồi xuống: “Ta biết mà, muội muội đến thăm ta là giả, đến nghe ngóng tin tức của biểu huynh mới là thật!”

“Thế tam ca có nói hay không?”

“Dựa vào hiệu suất làm việc của y, ta đoán tầm hơn nửa tháng nữa là y cũng về đến đây.” Lý Khác quay sang nhìn vẻ mặt thất vọng của Tuyết Lộ, giả vờ lắc đầu hết cách: “Ba tháng còn đợi được, sá gì nửa tháng này?”

“Tam ca không biết đấy thôi.” Tuyết Lộ thu lại nụ cười, đáy mắt đã hiện rõ vẻ lo lắng, “Từ khi bà nội qua đời, chàng rõ ràng có gì đó không bình thường. Nhưng không bình thường ở chỗ nào, em lại không nói ra được. Hơn nữa, trước đấy sức khỏe của chàng tốt biết mấy, giờ thì lại hay bị đau đầu và tim đập nhanh.”

“Hóa ra sức khỏe của y đã bắt đầu không tốt từ khi bà ngoại qua đời.” Tim Lý Khác đập mạnh, y vội vàng hỏi, “Đại phu bảo sao?”

“Có gọi mấy vị thái y trong cung đến khám, nhưng bọn họ cũng không nói ra được nguyên nhân. Chỉ bảo là do chàng quá mệt mỏi, lại bi thương quá độ.”

Lý Khác nhớ lại lúc ở Dương Châu, vị Lưu đại phu đó cũng nói những lời tương tự, liền nhẹ nhõm hơn một chút: “Muội muội nên tin biểu huynh, cũng nên tin lời các đại phu”

“Em biết, đương nhiên là biết.” Tuyết Lộ nắm chặt cánh tay Lý Khác, dường như chỉ như vậy mới có thể tiếp thêm chút sức mạnh cho bản thân, “Em sẽ ở đây đợi chàng về.”

Lý Khác vỗ tay nàng an ủi: “Trong hành cung không có nhiều chuyện vụn vặt quấn thân. Đợi y về, bọn ta sẽ đưa em, đưa Kỳ nhi cùng nhau lên núi đua ngựa săn bắn, được không?”

“Cha không muốn đưa bọn con đi cùng à?”

Tuyết Lộ còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói lảnh lót như chim vàng anh hót trong sơn cốc vắng từ bên ngoài vắng vào. Bé gái mặc một bộ áo váy ống rộng màu hồng, tôn lên khuôn mặt sáng và trắng ngần. Cô bé tung tăng đi vào, lúc đến trước mặt Lý Khác và Tuyết Lộ, lại thi lễ cực kỳ kính cẩn: “Phong nhi tham kiến cha, tham kiến cô.”

“Phong nhi ngoan, mới không gặp chưa lâu đã xinh hẳn ra thế này!” Tuyết Lộ trông thấy cô bé trắng ngần này, trong lòng mừng rỡ, liền vứt những lo lắng ban nãy lên chín tầng mây, vội ôm cô bé vào lòng, thơm lấy thơm để.

Lý Khác nhìn nụ cười ngây thơ rạng rỡ nở trên khuôn mặt đỏ hây hây của Phong nhi với vẻ yêu chiều, sau đó ngoảnh đầu, trông thấy Kỳ Úc đang đứng sau lưng, trao cho y một ánh mắt ấm áp và thấu hiểu. Trên đường đời có nàng bên cạnh, mọi gió sương mưa tuyết đều chỉ là phong cảnh điểm xuyết cho cuộc hành trình mà thôi. Lý Khác nắm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: “Nàng đến gấp như thế làm gì? Chẳng sợ mỏi mệt ư”

“Vì thiếp muốn gặp chàng lắm rồi! Một khắc cũng không đợi được.” Kỳ Úc đặt hai tay lên vai Lý Khác, “Vẫn là Phong nhi của chúng ta hăng hái nhất. Ba đứa nhóc kia ở trên xe không chịu nổi ngủ hết rồi!”

Phong nhi cười hì hì thò đầu ra khỏi vòng tay Tuyết Lộ: “Còn cả tiểu đệ đệ nữa... cha không biết, mẹ lại có tiểu đệ đệ rồi!”

Lý Khác ngạc nhiên mừng rỡ, lại quan sát Kỳ Úc từ trên xuống dưới một lượt. Kỳ Úc xoa bụng dưới của mình: “Chàng đi được hơn một tháng thì biết là có. Thái y bảo khả năng lại y là con trai, con trai thì có thể giống chàng, thật là tốt biết bao!”

“Giống nàng mới tốt chứ! Nàng xem tính cách của Phong nhi nhà chúng ta kìa, đúng là giống hệt nàng”

Hai người nắm tay nhau nói chuyện một lúc, khi ngoảnh đầu lại thì thấy Phong nhi đã ngả người lên vai Tuyết Lộ ngủ khì. Tuyết Lộ bế cô bé nằm ngang, dùng tay đỡ cổ để cô bé nằm ngủ trong lòng mình với tư thế thoải mái nhất. Kỳ Úc bước đến nói nhỏ: “Tỉ tỉ, em bế con về phòng nhé.”

Tuyết Lộ xua tay, nói bằng khẩu hình: “Không sao. Để nó ngủ say thêm chút đã!”

Sáng hôm sau, Lý Khác và Kỳ Úc đưa Lý Nhân, Lý Phong đến điện Hàm Phong thỉnh an Lý Thế Dân. Trước giờ Lý Thế Dân cực kỳ thích Lý Nhân. Năm xưa lúc Lý Nhân vừa chào đời được một tháng, Lý Thế Dân đã hạ chỉ phong cậu bé làm Ngô vương thế tử. Lần này liền giữ cậu lại điện Hàm Phong, muốn cậu ở bên mình mấy hôm.

“Cha, con đi mệt quá, cha bế con được không?” Lúc đi qua vườn hoa, Phong nhi đột nhiên kéo tay Lý Khác, nũng nịu nói.

Kỳ Úc ở bên vội nói: “Phong nghi nghe lời, không được quấy. Tay cha vẫn còn bị thương kìa.”

“Đâu có liên quan gì? Cha có thể bế Phong nhi lên cao bằng một tay.” Xưa nay Lý Khác luôn cưng chiều con gái, không nỡ làm cô bé tủi thân, liền ngồi thụp xuống, giơ tay ôm cô bé vào lòng. Phong nhi bá cổ Lý Khác, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền sâu.

“Chàng chiều con bé thế. Sau này nó lớn lấy chồng, xem chàng làm thế nào?!” Kỳ Úc véo khuôn mặt mềm mại của Phong nhi, nhỏ giọng lầu bầu.

Tuy vườn hoa của cung Thúy Vi không rộng lớn bằng vườn hoa hoàng cung, nhưng cây cỏ được trồng ở đây đều là loại quý hiếm mà các nước tiến cống, tạo thành một cảnh sắc riêng biệt. Lúc đi ngang qua hòn non bộ, họ thấy trên đỉnh có bóng người màu xanh biếc đang ngọ nguậy, lại gần thì mới nhìn rõ đó là một bé gái khoảng bốn năm tuổi đang cố gắng trèo lên, định hái một bông hoa nhỏ màu hồng ở trên đó. Năm sáu cung nữ đứng dưới đều ngẩng đầu, căng thẳng đến mức sắc mặt hơi cứng lại.

Lúc hai bàn tay mũm mĩm chạm được vào bông hoa nhỏ đó, cô bé đột nhiên trượt chân, các cung nữ ai nấy đều kinh hãi bụm miệng kêu. Lý Khác thấy vậy, vội đặt Phong nhi xuống, lao tới, giẫm lên một tảng đá trên mặt đất, tung người nhảy lên, ôm bé gái đó vào trong lòng, rồi đáp xuống đất vững vàng.

Các cung nữ hãy còn kinh hãi, rất lâu sau mới hoàn hồn, nhất tề quỳ xuống đất.

“Ngọc nhi, ngã có đau không?” Đúng lúc đó, Tiêu lương đệ nhấc váy dài hớt hải chạy về phía này. Cô bé thấy mẹ, liền nhào vào lòng mẹ khóc tu tu. Tiêu lương đệ an ủi một lúc lâu rồi mới buông cô bé ra, cúi người hành lễ: “Thiếp thân đa tạ Ngô vương điện hạ đã cứu quận chúa.”

Phong nhi thấy Hạ Ngọc vẫn thút thít không nguôi, vội tiến tới, cởi chiếc khăn trên thắt lưng xuống đặt vào tay cô bé: “Muội muội đừng sợ, không sao nữa rồi! Chị dẫn em tới điện Thừa Tuyên câu cá được không?”

Hạ Ngọc cảnh giác lùi lại mấy bước, chiếc khăn rơi xuống dưới chân cô bé. Rất lâu sau cô bé mới nói: “Ta không phải ‘muội muội”! Ngươi phải gọi ta là quận chúa, hành lễ với ta!”

Phong nhi hơi lúng túng ngẩng đầu nhìn Lý Khác. Lý Khác lại ôm cô bé lên, đôi mày dần nhíu lại.

Tiêu lương đệ vội vàng bịt miệng Hạ Ngọc lại: “Tín An huyện chúa là con gái tam bá của con, đúng ra con phải gọi một tiếng ‘tỉ tỉ””

Hạ Ngọc đảo mắt, nghi hoặc nhìn Tiêu lương đệ, vẫn không có ý định mở miệng. Tiêu lương đệ nói với vẻ mặt đầy ngượng ngập: “Hạ Ngọc xưa nay sợ người lạ, không được tự nhiên cởi mở như huyện chúa. Đoạn, cô ta lại ngoảnh đầu nói với Hạ Ngọc: “Huyện chúa rủ con cùng đi câu cá kìa!”

Lý Khác đưa mắt ra hiệu cho Tiểu La và Hà Bội đứng hầu ở đằng sau: “Đưa Phong nhi về điện Thừa Tuyên trước đi. Giờ này chắc Vĩ nhi và Côn nhi cũng dậy rồi, nhất định đang tìm chị khắp nơi!”

Sau khi đi ra khỏi hòn non bộ một lúc lâu, Lý Khác vẫn không nói một lời. Kỳ Úc nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Lý Khác, không kìm nổi giơ tay gãi lòng bàn tay y, vừa cười vừa nói: “Ngô vương điện hạ, chàng sẽ không chấp nhặt một đứa bé chứ?”

Lý Khác khẽ hừ một tiếng: “Hạ Ngọc mới bằng ngần ấy thì hiểu được cái gì? Còn không phải cái cô Tiêu lương đệ đó dạy sao! Trước đây cô ta bắt nạt nàng, giờ lại bắt nạt con gái ta! Cũng không biết ai đã cho cô ta tự tin đó nữa?”

“Đúng là giận rồi kìa!” Mắt Kỳ Úc lóe lên một tia cô quạnh, ngay sau đó nàng lại dịu dàng nói, “Tam lang, không cần bất bình bênh vực cho mẹ con thiếp nữa đâu. Chuyện trong quá khứ, thiếp đã quên từ lâu rồi. Còn về Phong nhi, chàng nhìn tính cách của con xem, chắc chắn nó sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức đâu.”

“Cũng đúng. Chẳng phải Phong nhi là một cô bé vừa thông minh vừa hiểu chuyện sao?” Bấy giờ tâm trạng của Lý Khác mới dịu xuống, “Chúng ta đến điện Diên Khánh thăm Sùng Nhuận đi! Đứa bé này thấy người là cười, quả là rất thú vị.”

Kỳ Úc vừa cười vừa nói: “Lúc Tuyết Lộ tỉ tỉ mang thai được chín tháng, các thái y đều một mực khẳng định là con trai, biểu huynh mới chiếu theo thứ bậc đặt tên là ‘Sùng Nhuận. Ai ngờ lúc sinh hạ thì lại là một bé gái trắng bóc, làm bọn họ mừng muốn chết, còn bảo đợi nó lớn lên sẽ hứa hôn với Côn nhi nhà chúng ta.”

“Cho nên, từ đầu tiên Côn nhi nói lúc học nói không phải là ‘cha, ‘mẹ, mà là ‘muội muội” Lý Khác nghe nàng nói luôn miệng như vậy, cũng dần cảm thấy thoải mái trở lại, nhưng khi dừng bước nhìn xung quanh, y không khỏi ôm trán, “Kỳ nhi, nàng có chắc là đi về phía này không?”

Giờ Kỳ Úc mới nhận ra dọc đường bọn họ không trông thấy một cung nữ hay thái giám nào, lúc này ngoài một mảnh đất bùn trồng rau và mấy cây liễu cao lớn thì chẳng có gì khác, bất giác thông tay nói: “Không chắc chút nào. Cung Thúy Vi này cũng kỳ lạ thật đấy! Sao lại có một nơi hẻo lánh như thế này?”

“Nghe nói người thợ thiết kế cung điện này đã qua đời, có điều chắc vẫn còn hậu nhân, để hôm nào ta sai người đi hỏi xem.” Lý Khác nói hết sức nghiêm túc, “Ta đoán lúc bón phân bốc mùi, nên phải đặt xa nơi người ở một chút.”

Kỳ Úc dở khóc dở cười hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên đi về phía nào?”

Lý Khác suy nghĩ rồi hạ quyết tâm nói: “Phía Đông đi. Chẳng phải Kim Hoa môn mở về phía Đông sao? Nàng có mệt không? Ta cõng nàng nhé?”

Kỳ Úc phủi hai chiếc lá rơi trên người, phản đối: “Thiếp đâu có yếu đuối như vậy! Năm xưa lúc mang thai Nhân nhi Phong nhi, thiếp còn cưỡi ngựa phi nước đại cả mấy dặm cơ mà.”

“Còn nói nữa! Đến giờ nhớ lại chuyện đó, ta vẫn sợ hết hồn.” Lý Khác nắm chặt tay Kỳ Úc nói, “Con quan trọng, nhưng nàng còn quan trọng hơn.

Hai người chỉ đi về phía Đông một lúc, đã thấy một tòa cung điện. Tuy không biết ai sống ở đây, nhưng có cung điện thì tức là có người, có người thì có thể hỏi xem điện Diên Khánh đi hướng nào. Song khi lại gần, họ mới phát hiện bên ngoài cung điện không có lấy một người hầu. Hai người nghi hoặc nhìn nhau, cùng tiến lên gõ cửa. Cửa điện không khóa, nhưng bên trong lại tối đen làm người ta sợ hãi.

“Có ai không?” Lý Khác cao giọng hỏi một câu, nhưng không thấy ai trả lời. Thế là y đành hỏi tiếp: “Có ai sống ở đây không?”

“Tam lang, nơi này rất kỳ quái.” Lý Khác đang định hỏi tiếp, Kỳ Úc lại kéo cánh tay y, ngờ vực nói, “Toàn bộ cửa nẻo đều bị dán lại bằng vải dày, nên dù bên ngoài nắng đang chói chang thì bên trong cũng không có tia sáng nào lọt vào được. Những nhà phú quý bình thường còn không mở cửa chính về phía Bắc, huống hồ là hành cung hoàng gia.”

“Đúng là khiến người ta khó hiểu.” Lý Khác tiến lên mấy bước, sờ vào tràng kỷ, bên trên không một hạt bụi, có thể thấy thường xuyên có người tới quét dọn. Y đang định bảo vệ Kỳ Úc lui ra ngoài, thì lại thấy đằng sau có một bóng người vọt ra khỏi điện.

“Ai?” Lý Khác vội vàng đuổi theo. Bóng người đó chạy không nhanh, Lý Khác chỉ đuổi theo mấy chục bước là túm được vai cô ta, buộc cô ta phải quay đầu lại nhìn mình.

Cô gái đó mặc trang phục cung nữ, khuôn mặt tròn vành vạnh, hướng ánh mắt vô tội về phía y giống như một con thú nhỏ bị thương. Hồi lâu, cô ta mới quỳ xuống đất, khấu đầu lia lịa: “Nô tì... nô tì tham kiến Ngô vương điện hạ, tham kiến vương phi.”

Lý Khác thấy cô ta có thái độ ngoan ngoãn, cũng không nghĩ cách bỏ chạy, nhất thời lại chẳng biết nên hỏi cái gì. Kỳ Úc bước đến trước mặt cô ta, cầm một nén hương cháy dở trong tay, nói với giọng ôn hòa: “Thứ để cúng tế người chết này là người mang đến phải không? Người đó là ai?”

Cung nữ cúi đầu rất thấp, trán gần như chạm phải mặt đất giá lạnh. Thấy cô ta không nói gì, Kỳ Úc lại bổ sung một câu, ngữ khí rõ ràng nghiêm khắc hơn vừa nãy mấy phần: “Dù ở trong hành cung thì lén thắp hương cúng tế cũng là trái quy củ. Nếu ngươi không khai báo thành thật, nhẹ thì đánh roi, nặng thì bị phạt khổ sai suốt đời!”

“Là... là A Vãn tỉ tỉ. Tỉ ấy chết oan... nô tì sợ tỉ ấy sẽ... sẽ trở về tìm nô tì”

“A Vãn?” Lý Khác bàng hoàng nhắc lại hai chữ này. Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy trên tấm biển treo trên cửa điện có khắc ba chữ: điện Tư Minh.

Kỳ Úc thấy thần sắc cô ta hoảng loạn, liền đổi về giọng dịu dàng ôn hòa: “Nếu ta nhớ không nhầm, A Vãn là đại cung nữ bên cạnh Võ tài nhân. Vậy thì ngươi cũng thế?”

“Vâng. Nô tì tên là Hồng Anh, vào cung cùng ngày với A Vãn tỉ tỉ, lại còn đến chỗ Võ tài nhân hầu hạ trong cùng một ngày. Khoảng giờ Mão hôm qua, nô tì vốn định qua phòng của A Vãn tỉ tỉ, gọi tỉ ấy cùng đi hứng sương trong vườn, nhưng A Vãn tỉ tỉ không có ở đó. Nô tì ở trong phòng đợi, nhưng đợi mãi mà không thấy A Vãn tỉ tỉ về. Sau đó, nô tì nghe các chị em khác trong điện nói là, A Vãn tỉ tỉ bị một đạo sĩ bóp cổ chết ở trong điện Tư Minh.”

Kỳ Úc lại nhìn cô ta, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ngươi và A Vãn thân thiết lắm à?”

Giọng của Hồng Anh bắt đầu nghẹn ngào: “Vâng. Vì nô tì và A Vãn tỉ tỉ có vóc dáng không chênh nhau là bao, nên chúng nô tì còn đổi cả quần áo cho nhau mặc.”

“Ngươi đứng lên đi.” Kỳ Úc mỉm cười gật đầu với Lý Khác. Ý muốn nói, tiếp theo không phải là việc của thiếp.

Hồng Anh từ từ đứng dậy, vạt áo dính một lớp tro đen dày, đầu vẫn cúi gằm, người hơi khom về phía trước.

Lý Khác đưa mắt quan sát Hồng Anh mấy lượt, sau đó chỉ khẽ thở dài, nói “đáng tiếc” ba lần liên tục, rồi để cô ta đi. Hồng Anh tựa hồ không ngờ họ lại dễ dàng tha cho mình như thế, chân như bén rễ, không nhúc nhích được. Mãi đến khi nghe thấy một tiếng oanh kêu không biết từ nơi nào vắng lại, cô ta mới hoàn hồn, chậm rãi bước đi.

“Đợi đã.” Mới đi được mấy bước, đã nghe Lý Khác gọi giật sau lưng cô ta.

Hồng Anh giật mình, trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu đập nhanh dữ dội. Nhưng cô ta không còn cách nào khác, đành phải quay người lại, lặng lẽ đứng đó như tượng đất rối gỗ. Không biết đã qua bao lâu, mới nghe thấy Lý Khác hỏi: “Điện Diên Khánh đi hướng nào?”

Hồng Anh thở phào, khuôn mặt trắng bệch dường như trong chớp mắt đã tươi hồng trở lại, ngay cả giọng nói cũng vui vẻ hơn hẳn: “Điện hạ, ngài chỉ cần đi thẳng về phía Đông, trông thấy một hàng cây đào thì rẽ sang hướng Tây là đến nơi. Xưa nay bệ hạ luôn yêu mến An Lăng huyện chúa, cho nên quy chế của cung điện mà huyện chúa ở s