← Quay lại trang sách

Chương 34 Luyến tiếc ngày xưa

Kỳ Úc trầm ngâm hồi lâu, thấy tâm trạng của Lý Khác đã dịu đi không ít, bèn mở hai bức tranh đặt trên bàn lúc bước vào cửa ra: “Thanh Đại cuối cùng đã tỉnh lại. Cô ta nói mình nhớ được một vài chuyện vào hôm bị bắt cóc, thiếp đã vẽ lại đại khái. Chàng xem xem có ấn tượng gì với chỗ này và kẻ này không?”

Lý Khác nhìn mấy lượt, vừa nghĩ vừa nói: “Tên này quả thật hơi quen mặt. À, đúng rồi. Tiêu Minh! Hắn là một tiểu lại bên cạnh Tiêu Minh. Năm xưa Tiêu Minh bị lưu đày, thuộc hạ của ông ta bị trừng phạt ở nhiều mức độ khác nhau. Có điều ta cũng không rõ, bây giờ bọn chúng đang ở đâu.”

“Đúng! Đúng! Chàng nói thiếp mới nhớ. Tên này là Phương Hạc, đúng là một tiểu nô rất được Tiêu Minh tin tưởng” Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Kỳ Úc, mắt nàng đảo đi đảo lại trên hai bức tranh, “Trước đây cha từng đưa thiếp đến nhà Tiêu Minh thăm hỏi, Phương Hạc luôn đứng sau lưng ông ta, vô cùng ân cần với cha con thiếp. Vậy thì chỗ này... Đúng rồi! Đây là một ngôi nhà ở phường Sùng Nhân của họ Tiêu. Hồi nhỏ Miên Man từng dẫn thiếp đến ở hai ngày. Có điều, về sau ngôi nhà này không còn người ở, chỉ dùng để chứa lương thực và đồ lặt vặt.”

Khóe miệng Lý Khác từ từ hé một nụ cười, nhưng vẫn đắng ngắt như nhai sống rễ hoàng liên: “Hôm nay chắc Tiêu Nhuệ về rồi! Cũng nên để y biết những chuyện này. Nếu y còn có một chút lương tâm thì sẽ hiểu nên làm như nào. Chỉ là ta...”

“Chàng cứ đi làm việc đi. Những chuyện còn lại giao cả cho thiếp. Thiếp sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Đang nói chuyện thì thấy Hà Bội khẽ gõ cửa: “Điện hạ, vương phi, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi ạ”

Kỳ Úc đáp một câu “biết rồi”, suy nghĩ một chút, lại gọi Hà Bội lại dặn: “Lát nữa ngươi đến chỗ Lâm nương, bảo bà ấy nói với Vương Huy Nhi là, giờ Tỵ một khắc ngày mai, tìm cách đưa Tiêu nương đến một ngôi nhà cũ ba lần cửa ở cuối ngõ Lê Hoa thuộc phường Sùng Nhân đợi ta.

Hà Bội lanh lẹ dạ một tiếng rồi lui xuống.

Kỳ Úc kéo tay áo Lý Khác: “Mấy hôm trước chàng ở lại Đại Lý tự suốt, thiếp không quản được chàng. Hôm nay chàng ở trước mặt thiếp thì nhất định phải ăn uống hẳn hoi.”

Lý Khác gật đầu, trao cho nàng một ánh mắt an ủi: “Được. Nghe nàng cả.”

Sáng hôm sau, Kỳ Úc mặc một chiếc trường bào màu trắng, quấn tóc lại thành búi bằng một sợi dây gai mảnh, dẫn theo Cẩm Văn và Thanh Đại, đợi ở cửa Tiêu phủ từ sớm. Mấy hộ vệ nhà họ Tiêu đều nhận ra nàng, vội tiến lên mời nàng vào phủ. Kỳ Úc ghì chặt dây cương, ngựa xoay một vòng tại chỗ rồi dừng lại. Nàng cũng chẳng xuống ngựa, chỉ nói: “Ta ở đây đợi. Các ngươi không được đi thông báo!”

Nàng là vương phi, lại là người nhà họ Tiêu, mấy hộ vệ đó đâu dám không nghe lời, đành vâng vâng dạ dạ, lùi sang một bên không nói gì nữa.

Sau gần nửa canh giờ, cửa cuối cùng cũng được mở ra. Tiểu La đi đằng sau cách Tiêu Nhuệ một cánh tay. Dù bị tay áo rộng chắn mất, nhưng Kỳ Úc vẫn nhìn thấy rõ Tiêu Nhuệ lặng lẽ nắm tay cô ta lúc bước qua bậc cửa.

Thấy bọn họ tới gần, Kỳ Úc mới xuống ngựa, cúi người vái: “Chào Tống quốc công”

Tiêu Nhuệ giật mình trước cách ăn mặc và xưng hô của nàng, vội hỏi: “Sao cháu lại mặc như thế này?”

“Huynh trưởng của tôi chết trẻ, chẳng lẽ tôi không nên gởi gắm chút nhớ thương sao?” Lúc nói câu này, Kỳ Úc nhìn Tiểu La không chớp mắt. Tiểu La bất giác lùi về sau mấy bước, tay bám chặt vào cửa.

Tiêu Nhuệ nhìn ra vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt nàng. Cô cháu gái mà gã hết mực yêu thương, luôn được gã coi là niềm kiêu hãnh của nhà họ Tiêu này, giờ lại xa lạ đến mức gã không dám nhận. Gã thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Kỳ Úc, cháu họ Tiêu. Chúng ta mới là người một nhà. Cháu muốn xa cách ta vì một người ngoài sao?”

Kỳ Úc ngẩng đầu nhìn vào mắt gã, tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Các thái y đều nói, biểu huynh đã bị bệnh nhiều năm. Tuy ra đi có hơi đột ngột, nhưng cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ. Chẳng nhẽ Tống quốc công biết được một số nội tình mà tôi không biết sao?”

Tiêu Nhuệ nghẹn họng trước câu nói này, rất lâu sau mới lấy lại được hơi: “Rốt cuộc cháu muốn nói với ta chuyện gì?”

“Chuyện này rất quan trọng. Chúng ta tìm chỗ khác rồi nói.” Kỳ Úc hơi khựng lại, rồi bổ sung một câu, “Không cần ‘người ngoài đi theo.”

Tiêu Nhuệ suy nghĩ một chút, ngoảnh đầu nhìn Tiểu La, dịu dàng nói: “Cô về trước đi! Cùng lắm là một canh giờ nữa ta sẽ quay lại.”

Ánh mắt Tiểu La có chút hoang mang, mang theo vẻ mông lung và sợ hãi trước tương lai khó đoán. Nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ còn cách gắng gượng bình tĩnh lại: “Vâng. Nô tì biết rồi”

Kỳ Úc không đếm xỉa đến bọn họ nữa, chỉ giẫm bàn đạp ngựa nhảy lên, chạy thong dong mà không ngoảnh đầu lại. Tiêu Nhuệ vốn định hỏi thêm cho rõ, nhưng hiển nhiên Kỳ Úc sẽ không cho gã cơ hội này, đành đi ngang hàng với nhau, dọc đường không nói một lời. Cẩm Văn và Thanh Đại cũng cưỡi ngựa đi theo sau họ.

Đi một mạch ba khắc, Kỳ Úc mới đi chậm lại rồi xuống ngựa. Tiêu Nhuệ cũng đành xuống theo, nhìn xung quanh thấy hoang tàn đổ nát, tò mò hỏi: “Có chuyện gì mà nhất định phải đến nơi hẻo lánh này để nói?”

Kỳ Úc dường như không nghe thấy lời của gã, đẩy cánh cửa khép hờ ra, vừa bước vào bên trong, vừa ngoảnh đầu nói với Cẩm Văn và Thanh Đại: “Các ngươi nhìn kỹ xem có phải là chỗ này không?”

Hai người gật đầu, nhưng đều chỉ lặng lẽ nhìn, không bảo phải, cũng không bảo không phải. Đến khi ra sân sau, Thanh Đại đột nhiên “a” lên lạc cả giọng, sau đó lại chỉ vào ba cây liễu nói: “Chính là chỗ này! Cẩm Văn nhìn xem, có phải là đây không?”

Cẩm Văn cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng! Vương phi, chính là chỗ này”

“ồn ào cái gì thế? Lại có hàng mới đến hả?” Đúng vào lúc này, có một gã đàn ông say khướt từ nhà ngang bước ra, “Vị tiểu ca này trông thật anh tuấn! Là con gái chứ gì. Cô yên tâm, ta nhất định sẽ giúp cô tìm một nhà chồng tốt, để nửa đời còn lại không phải lo cơm ăn áo mặc.”

Nói rồi, hắn giơ tay định túm vai Kỳ Úc. Tiêu Nhuệ thấy vậy, vội đạp vào bụng dưới của hắn một cái, tức giận nói: “Đồ có mắt như mù! Đây là người ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao?”

Tên đó bị đá lăn ra đất, tỉnh rượu được quá nửa, không ngừng rên rỉ, ngoạc miệng nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Kỳ Úc gạt cánh tay Tiêu Nhuệ chắn trước mặt mình ra, nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của Thanh Đại, lại quan sát bộ dạng của tên đang nằm dưới đất: “Phương Hạc, ngươi không nhận ra ta sao?”

Phương Hạc đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cơ thể bất giác run lẩy bẩy, nhưng vẫn tò mò hơi ngẩng đầu lên theo bản năng, song lúc nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của Tiêu Nhuệ, lại sợ hãi không dám nhìn nữa.

Kỳ Úc tiến lên vài bước, lấy roi ngựa trong tay áo ra, quật mạnh lên người Phương Hạc mấy cái. Đến khi hắn đã máu me đầm đìa, nàng mới nói với Tiêu Nhuệ: “Ngài nhìn rõ rồi chứ? Tên Phương Hạc này trước đây là người của Tiêu Minh, chính hắn đã bắt cóc Cẩm Văn và Thanh Đại, không để bọn họ về phủ báo tin cho ngài”

Tiêu Nhuệ nhíu chặt đôi mày, nhìn Phương Hạc đang kêu la oai oái, trong lòng tuy đã rõ được mấy phần, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Sao cháu biết không phải là hắn chịu sự sai khiến của Dương Chính Đạo?”

Kỳ Úc thấy gã đến giờ này mà vẫn không muốn thừa nhận, liền ném phăng roi ngựa xuống đất, giận dữ nói: “Tống quốc công cũng không thử nghĩ xem, năm xưa biểu huynh vạch trần tội trạng của Tiêu Minh, kể cả biểu huynh thật sự muốn làm, thì sẽ tìm đến người của Tiêu Minh sao?”

Tiêu Nhuệ ngồi thụp xuống, quấn roi ngựa quanh cổ Phương Hạc: “Kẻ nào đã sai ngươi bắt cóc hai thị nữ của Tương Thành công chúa?”

“Không... không biết.” Phương Hạc nói ấp úng.

Tiêu Nhuệ siết chặt roi thêm, nghiến răng nói: “Không nói thì ngươi sẽ chết. Xưa nay ta không muốn lôi thôi nhiều lời với người khác!”

Mặt Phương Hạc phồng lên tái đỏ, hai tay không ngừng quơ quào trong không khí, miệng thều thào: “Tiểu nhân... tiểu nhân thật sự không biết. Người đó chỉ kêu tiểu nhân... bắt bọn họ lại.”

Tiêu Nhuệ buông tay ra: “Người nói rõ cho ta!”

“Tiểu nhân không nhìn rõ tướng mạo của người đó. Hắn chỉ bảo tiểu nhân chờ khi hai thị nữ và công chúa chia ngả thì đưa hai người họ đi, đợi tám, mười ngày sau lại đưa về.”

Kỳ Úc không đợi Tiêu Nhuệ nói liền hỏi tiếp: “Vậy tại sao ngươi lại mặc quần áo như thế?”

“Quần áo?” Phương Hạc đảo mắt, lập tức nói, “Người đó đúng là bảo tiểu nhân mặc đồ mà hắn chuẩn bị cho để hành sự. Nhưng tiểu nhân thật sự không nhìn ra bộ quần áo đó có chỗ nào đặc biệt..”

Tiêu Nhuệ lảo đảo lùi về sau hai bước: “Tại sao? Tại sao lại như thế này?”

“Tại sao lại không thể như vậy?” Kỳ Úc đỏ hoe mắt, lạnh lùng nói: “Biểu huynh phải thật sự là người nham hiểm gian trá, tự tư tự lợi, thì mới hợp với suy nghĩ trong lòng ngài, đúng không?”

“Kỳ nhi...” Tiêu Nhuệ khẽ gọi nàng một tiếng, nhưng không dám nhìn vào mắt nàng, nên lại nói với Phương Hạc: “Ngươi làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế, sao còn dám ở lại đây?”

Lúc này, phía sau nhà dường như có tiếng kêu cứu yếu ớt của con gái vắng lại. Kỳ Úc vội nói với Cẩm Văn: “Mau đi xem xem!”

Tiêu Nhuệ thấy Phương Hạc đực mặt ra, liền trừng mắt với hắn, thúc giục: “Còn không mau nói!”

Phương Hạc run như cầy sấy, sờ vết đỏ trên cổ mình, bỗng có cảm giác như vừa bò về từ địa ngục, vội vàng mở miệng: “Sau khi Tiêu thị lang đi, tiểu nhân lêu lổng khắp nơi, sống những ngày bữa no bữa đói. Mãi đến một thời gian trước, tiểu nhân tình cờ bắt gặp mấy người và tú bà ở ngõ Yêu Liễu bàn chuyện mua bán các cô gái. Tiểu nhân sợ bị bọn chúng diệt khẩu, đành phải làm cùng, cho bọn chúng giấu những cô gái đó ở đây, rồi dựa vào nhan sắc mà tính xem bán cho ai. Cô nào không đồng ý thì sẽ đánh đến khi đồng ý mới thôi.”

Thanh Đại nãy giờ đứng cách họ khá xa, mãi đến khi nghe được mấy câu này, mới đánh bạo từ từ lại gần nói: “Thảo nào lúc bị nhốt ở đây, nô tì thường xuyên nghe thấy tiếng mài dao và tiếng con gái kêu la thảm thiết.”

Trong khi nói chuyện, Cẩm Văn đã dẫn năm, sáu cô gái dung nhan xinh đẹp từ nhà trong đi ra: “Nô tì vừa hỏi rồi, bọn họ đều là con gái nhà lành trong phường Sùng Nhân, bị lừa đến đây?”

Tiêu Nhuệ nhìn mấy cô gái đó vài lượt rồi nói: “Thanh Đại, ngươi đưa họ lui xuống nghỉ ngơi một lát. Cẩm Văn, ngươi cầm ấn tín của ta đến phủ Ung Châu, bảo trưởng sử mang người tới”

Kỳ Úc nhìn mặt trời dần lên cao, nghĩ chắc đã qua giờ Tỵ, bèn nói: “Nếu Tống quốc công có thì giờ, thì đợi ở đây một lát. Có lẽ còn một số chuyện ngài chưa biết.”

Không biết tại sao, trong lòng Tiêu Nhuệ lại thấy hơi sợ hãi, khiến gã không trả lời ngay, chỉ kéo Phương Hạc trên mặt đất dậy, trói quặt hai tay hắn lại, lôi đi, rõ ràng không muốn ở lại quá lâu.

Kỳ Úc tựa hồ nhìn ra tâm tư của gã, giơ tay chắn trước mặt gã: “Minh Giác tỉ tỉ ở trên trời có linh thiêng, sẽ không tha thứ cho ngài. Ngài chỉ cần để tâm suy nghĩ một chút thì sẽ rõ kể ly gián này được thực hiện vụng về như thế nào. Vậy mà ngài lại không một chút nghi ngờ! Ngài tưởng rằng mình sẽ giữ vững tình yêu với tỉ tỉ, cả đời không thay đổi, kết quả là ngài vẫn đổi thay. Đổi thì cứ đổi, cũng chẳng phải tội lớn không thể tha thứ gì. Nhưng từ đầu đến cuối ngài không dám tin, nên ngài mới không ngừng tìm cớ cho bản thân...

“Đủ rồi! Đừng nói nữa. Tiêu Nhuệ chỉ cảm thấy mỗi câu nàng nói đều giống như đang lột một lớp quần áo của gã. Nàng lại nhìn thấu gã đến mức này, khiến gã kinh hồn bạt vía.

“Chưa đủ! Còn lâu mới đủ! Người khác sẽ không nói với ngài những lời này, nhưng tôi thì nói!” Kỳ Úc dừng bước, tiếp tục nói: “Tôi không biết ngài dùng cách gì để ép biểu huynh bắt buộc phải dùng hạ sách này, nhưng tôi biết, nếu biểu huynh không làm như vậy thì người bây giờ đang đứng trước mặt ngài đây nhất định sẽ là một xác chết. Sao ngài lại muốn mạng của chúng tôi như thế?”

Tiêu Nhuệ bị nàng nói đến mức uất nghẹn, không kìm được vung tay lên, nhưng hồi lâu không giáng xuống. Kỳ Úc thản nhiên, vẫn đứng lừng lững bất động, chất vấn: “Ngài luôn miệng nói biểu huynh là người ngoài. Nhưng cái người ngoài ấy đã làm gì? Còn ngài thì đã làm gì? Bàn tay này của ngài đã đánh huynh ấy, cũng đánh cả chồng tôi! Bọn họ không đánh trả, chẳng phải vì sợ ngài, mà vì bọn họ lương thiện. Dù bọn họ vùng vẫy trong quyền mưu đã nhiều năm, dù bọn họ nhìn thấy quá nhiều lòng người đen tối và mưu kế nham hiểm, nhưng trước sau bọn họ luôn đặt tình cảm ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim. Còn ngài thì sao? Ngài lại...

Kỳ Úc còn muốn nói thêm nữa, nhưng má phải đã hứng một cái tát nặng nề. Tiêu Nhuệ dường như vẫn chưa hả giận, dừng lại chốc lát rồi lại đẩy mạnh nàng một cái. Kỳ Úc đau đến mức không kìm nổi nước mắt, nhưng nàng nhanh chóng lau đi, không để lộ mảy may yếu đuối nào trong mắt. Tiêu Nhuệ lạnh lùng nói: “Cho dù ta thật sự làm sai điều gì, cũng không cho phép cháu chỉ trích!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi lặng thinh, chợt nghe thấy trong sân vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của đàn bà con gái.

“Em đưa chị đến dinh phủ đổ nát này làm gì thế?”

“Lâm nương muốn thuê lại chỗ này, bảo em đến xem trước xem có thích hợp không. Vị trí đúng là hẻo lánh, lại còn cũ kỹ, nhưng phòng ốc rộng rãi, sân cũng lớn. Nhà Lâm nương nhiều người, sống ở đây cũng thoải mái. Chị nói xem có phải không?”

“Em cảm thấy thích hợp là được. Nói ra thì Lâm nương đối xử với em tốt thật đấy, hệt như con gái ruột vậy.”

“Đúng thế. Nếu không có Lâm nương thì con gái em cũng không ra đời nổi.”

Kỳ Úc mừng rỡ trong lòng, rảo bước đi tới, quả nhiên trông thấy Vương Huy Nhi và Tiêu nương trên hành lang ngoài sân. Tiêu nương thấy vẫn còn có người ở đây, không khỏi kinh ngạc, vội quay đầu nhìn Vương Huy Nhi bằng ánh mắt thăm dò. Vương Huy Nhi không nhìn cô ta, chỉ vén áo vái chào Kỳ Úc, rồi lập tức lùi sang một bên.

“Hóa ra ngươi là Tiêu nương” Kỳ Úc xoa bên má đau rát của mình, tiến lên mấy bước, “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong”

Tiêu nương khoảng hai mươi tuổi, dáng người đầy đặn, trông cũng đoan trang xinh đẹp, chỉ là đôi mắt cứ đảo qua đảo lại, đem đến cho người ta một cảm giác không yên phận. Cô ta hỏi dò: “Ngài là ai?”

Kỳ Úc vẫn quan sát cô ta, suy nghĩ một chút rồi nói thẳng vào vấn đề: “Tiểu La từng hầu hạ bên cạnh ta.”

“Ngô vương phi?” Tiêu nương buột miệng, lập tức giật mình cảm thấy đã lỡ lời, vô thức bụm miệng lại.

“Ngươi nhận ra được ta, rất tốt.” Kỳ Úc vén áo ngồi xuống chiếc đôn đá dưới hiên, “Nói cho ta tất cả những gì ngươi đã làm”

Tiêu nương khẽ lắc lư cái đầu, làm tua của chiếc trâm bạc đung đưa qua lại. Cô ta không trả lời Kỳ Úc mà lại ném ánh mắt về phía Vương Huy Nhi lần nữa, giọng nói đã có phần oán trách: “Tôi chưa bao giờ đối xử tệ với cô.”

Vương Huy Nhi ngoảnh đầu đi chỗ khác, không nhìn cô ta. Vào khoảnh khắc mở miệng, vẻ gấp gáp trong mắt Kỳ Úc đã biến thành ôn hòa điềm đạm: “Đêm hôm qua, ta sai người đến thôn Ngũ Liễu phường Tường Hòa. Nếu trước khi mặt trời lặn mà không nhận được tin của ta, bọn họ sẽ mang toàn bộ già trẻ trong căn nhà ở đầu thôn đi, đưa đến một nơi mà người khác mãi mãi không thể tìm thấy”

Tiêu nương biến sắc, định lao về phía trước theo bản năng, nhưng bị Vương Huy Nhi chặn lại. Cô vuốt đi vuốt lại chéo áo, rất lâu sau mới nghiến răng nói: “Nếu cô thật sự là Ngô vương phi thì sao có thể làm chuyện nham hiểm vô liêm sỉ như vậy được?”

Kỳ Úc dửng dưng: “Nếu ta không phải là Ngô vương phi thì đã chẳng làm được chuyện nham hiểm vô liêm sỉ như vậy! Nói! Tiểu La là gì của ngươi? Ả năm lần bảy lượt đến phủ Trưởng Tôn tìm ngươi, rốt cuộc là để làm gì?”

“Cô ta..” Tiêu nương chỉ thốt ra hai chữ, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngậm miệng không nói.

“Ngươi vẫn không tin phải không?” Kỳ Úc liếc một cái là nhìn thấu tâm tư của cô ta, lấy một con chó đất nung nhỏ ở trong tay áo ra đặt sang bên cạnh, “Con trai người tên là Thu Ca, đây là đồ chơi mà nó thích nhất. Cho dù tai con chó đã bị mẻ một miếng, nhưng nó vẫn rất quý, đêm ngủ vẫn luôn thích ôm”

Tiêu nương vừa giận vừa lo, do dự hồi lâu, cuối cùng đành phải quỳ gối xuống đất: “Xin vương phi tha cho người nhà của thiếp thân. Thiếp thân nhất định sẽ nói tất cả những gì mình biết cho vương phi.

Kỳ Úc khẽ thở phào, xua tay ý bảo cô ta nói tiếp.

“Tiểu La vốn là họ hàng xa của thiếp thân, những năm qua vẫn luôn qua lại. Sáu bảy năm trước, cô ta nói với thiếp thân, cô ta thích phò mã của Tương Thành công chúa, hy vọng có thể làm thị thiếp bên cạnh ngài ấy. Lúc đó thiếp thân còn cười bảo cô ta đừng mơ tưởng hão huyền như vậy. Vốn dĩ thiếp thân tưởng rằng, cô ta chẳng qua là nhất thời ấm đầu. Nhưng nào ngờ, cô ta lại thật sự nghiêm túc. Nhất là khi cô ta biết tướng mạo của mình và Tương Thành công chúa giống nhau đến mấy phần, liền hạ quyết tâm trở thành người đàn bà của phò mã. Không phải thị thiếp, mà là quý thiếp.”

Kỳ Úc lạnh lùng nói: “Với tâm tính như vậy mà ta lại để ả làm tiểu nha hoàn trong vương phủ bao nhiêu năm, đúng là thiệt thòi cho ả quá. Sau đó người đã bày mưu tính kế cho ả phải không?”

“Không! Không phải như thế.” Tiêu nương lắc đầu như trống bỏi, “Về sau có một lần, quản gia Hồ An Thái của phủ Trưởng Tôn nhìn thấy thiếp thân và Tiểu la nói chuyện với nhau, hắn hỏi thiếp thân, tại sao lại có quan hệ với người của phủ Ngô vương? Thiếp thân bèn nói thật cho hắn biết. Lúc đó Hồ An Thái cũng không bảo gì. Nhưng mấy hôm sau, hắn gọi thiếp thân đến, cho rất nhiều bạc, bảo thiếp thân kể cho hắn tất cả những chuyện liên quan đến Tiểu La. Lúc đó chồng thiếp thân bị người ta vu cáo phải ngồi tù, con gái lớn thì mắc bệnh nặng, rất cần đến bạc. Thế là thiếp thân nói với hắn rất nhiều chuyện mà chẳng suy nghĩ gì”

“Quả nhiên là người của phủ Trưởng Tôn... Kỳ Úc đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước, siết tay thật chặt, khi móng tay bấu vào lòng bàn tay đến phát đau, nàng mới buông ra, “Tiếp tục di.”

Tiêu nương không kìm được lại nhìn Vương Huy Nhi, thấy trước sau cô ta vẫn đứng thẳng người ở đó với vẻ mặt lãnh đạm không quan tâm, đành thu ánh mắt về: “Khoảng vài ngày sau khi tiên đế băng hà, Hồ An Thái lại tìm đến thiếp thân, bảo thiếp thân mách nước cho Tiểu La, phải làm thế nào để từng bước tiếp cận phò mã, khiến phò mã thật lòng thích cô ta. Tuy thiếp thân cảm thấy kỳ lạ, nhưng một là hắn đã chìa bàn tay ra giúp đỡ lúc thiếp thân khốn khó nhất, hai là thiếp thân thực sự có phần đồng cảm với Tiểu La, nên đã thuật lại những cách đó cho cô ta. Về sau, Tiểu La phấn khích chạy đến nói với thiếp thân là, Tương Thành công chúa đã giữ cô ta lại phủ làm việc, cô ta còn một mình nói chuyện với phò mã. Hơn nữa cô ta còn khẳng định, phò mã hơi có thiện cảm với mình.”

Kỳ Úc nghe thấy có tiếng sột soạt từ phía sau vẳng lại, liền biết nhất định Tiêu Nhuệ đang ở đó nghe, khóe miệng bất giác lộ ra vẻ chế giễu.

Tiêu nương không để ý thấy có gì bất ổn, vẫn dè dặt nói tiếp: “Tiểu La vô cùng cảm kích thiếp thân, liên tục nói sẽ nghĩ cách báo đáp. Thế là... thế là..” Nói đến đây, cô ta bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, “Thiếp thân nói cho cô ta biết việc mà Hồ An Thái thực sự muốn cô ta làm, để cô ta tìm cách, từng bước phò mã với Yên quốc công, còn cả với Ngô vương điện hạ, không cần gấp gáp, nhưng nhất định không được để lại dấu vết. Ban đầu Tiểu La cũng do dự, nhưng thiếp thân bảo cô ta, chính vì bị hai người họ vu cáo nên chồng của thiếp thân mới chết thảm trong ngục, cầu xin cô ta nhất định phải giúp việc này.”

“Ta phải giết ngươi!” Vương Huy Nhi đứng đó hồi lâu không nói một lời, nghe đến chỗ này lại đùng đùng nổi giận, tiến lên túm tóc Tiêu nương, không biết lấy đâu ra sức, gồng mình đập đầu cô ta vào cột hiên. Tiêu nương muốn giãy giụa mà không nổi, đành mặc cho Vương Huy Nhi hành động như một người điên. Chẳng mấy chốc, trán của cô ta đã tím tái một mảng, hơn nữa còn không ngừng ứa máu.

Kỳ Úc ở bên cạnh nhìn, trong lòng bất giác kêu lên khoái trá. Loại người này, quả thật chết không đáng tiếc.

“Dừng tay!” Cuối cùng Tiêu Nhuệ đã không kiềm chế được, từ đằng sau lao tới, giơ tay tách hai người đang vật lộn với nhau ra, nhìn Tiêu nương máu me đầy mặt hỏi: “Những gì ngươi nói đều là thật chứ?”

Tiêu nương bưng mặt, gật đầu như bổ củi: “Là thật, tất cả đều là thật! Thiếp thân không dám nói láo.”

Tiêu Nhuệ suy sụp gục xuống chiếc đôn đá, trước mắt bỗng hiện lên những lời Tiểu La từng nói với gã:

“Công chúa có quan hệ tốt với Ngô vương thì cũng thôi, nhưng tình cảm với Tuyên Bình hầu cũng có thể sâu sắc đến thế sao?”

“Phò mã biết tính của công chúa mà, công chúa coi trọng tình thân nhất. Ngài đã yêu công chúa thì cũng phải yêu người công chúa yêu.”

“Chẳng lẽ công chúa thực chất muốn đến Lương Châu tìm Ngô vương điện hạ? Nhưng nếu đúng là như vậy, công chúa chẳng có lý do gì để giấu ngài cả!”

“Quân hầu nghi ngờ công chúa biết chuyện giữa phò mã và nô tì, nên mới nổi giận rời phủ đi chùa dâng hương. Mấy hôm trước, y khám mạch phát hiện ra công chúa đã mang thai. Y nhất định phải bắt nô tì đền mạng cho công chúa và đứa bé”

“Vương nương tử, chúng ta đi thôi!” Kỳ Úc gật đầu với Vương Huy Nhi, rồi lập tức đi thẳng, chẳng quay đầu lại.

Vương Huy Nhi trừng mắt dữ tợn với Tiêu nương, tuy không cam tâm, nhưng vẫn đi theo sau Kỳ Úc.

Tiêu Nhuệ nhìn bọn họ càng lúc càng đi xa, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn bàng hoàng, vội bước đến trước mặt Kỳ Úc, kìm nén một hồi, mới cúi đầu cắn chặt răng nói: “Xin lỗi”

“Xin lỗi?” Giọng của Kỳ Úc lạnh buốt như một cục băng cứng đập vào chân Tiêu Nhuệ, “Hôm nay tôi đưa ngài đến đây, chỉ vì muốn cho ngài biết sự thật, nếu ngài còn có trái tim thì cả đời này sẽ không thể sống yên ổn. Còn tiếng ‘xin lỗi này, người cần nghe thì đã vĩnh viễn không nghe được rồi, ngài hà tất phải lôi thôi nhiều lời?”

Nói xong, Kỳ Úc liền đi thẳng ra ngoài cổng, dắt ngựa chậm rãi bỏ đi. Vương Huy Nhi theo sau nàng, mắt vẫn chưa nguôi phẫn nộ. Đi một lúc lâu, Kỳ Úc mới quay đầu lại, trịnh trọng nói: “Đa tạ cô.”

“Không! Phải đa tạ vương phi đã cho thiếp thân cơ hội này.” Vương Huy Nhi cắn môi, thình lình quỳ xuống đất, tha thiết khẩn cầu, “Thiếp thân muốn thỉnh cầu vương phi một tâm nguyện”

Kỳ Úc cúi người đỡ hờ cô một cái, gật đầu nói: “Được.”

Vương Huy Nhi hơi ngập ngừng hỏi: “Vương phi không hỏi là tâm nguyện gì sao?”

“Cô muốn đi tế bái biểu huynh, đúng không?”

“Vâng. Thiếp thân biết mình không nên si tâm vọng tưởng, nhưng đây là lần cuối cùng. Từ nay, thiếp thân sẽ quên ngài ấy. Những năm qua, thiếp thân cũng dành dụm được không ít bạc, có thể đưa con gái và cả nhà Lâm nương về Việt Châu an cư.”

Kỳ Úc nghe thấy chim vàng anh trong rừng hót rì rầm, như đang phổ một khúc ly ca du dương buồn bã. Nàng từ từ thu lại muôn mối tơ vò trong đầu, hít sâu một hơi: “Nếu còn thiếu bạc thì cứ nói. Hơn nữa, về phần cha mẹ cô, ta sẽ sai người đi hòa giải, đảm bảo bọn họ sẽ không làm khó cô nữa.

Vương Huy Nhi lắc đầu quầy quậy, nói giọng kiên quyết: “Không cần đâu. Bọn họ vì tiền của mà lừa gả thiếp thân cho nhà họ Thôi, lại đuổi thiếp thân ra khỏi nhà lúc thiếp thân khốn khó nhất, thiếp thân cũng không muốn dây mơ rễ má gì đến bọn họ nữa”

“Vậy thì tất cả tùy cô.”

Lúc này đã sang giờ Mùi, Vân Lĩnh hớt hải bước vào trong Thụy Phúc đường của vương phủ, thấy Lý Khác đang tập trung xét duyệt mấy bản tấu báo bộ Hình gửi lên tối qua, liền do dự không dám bước tới.

Lý Khác đặt chiếc bút trong tay xuống, ngước mắt nhìn hắn nói: “Vào đi”

Vân Lĩnh dạ một tiếng, bước đến trước bàn, cúi người thi lễ nói: “Việc điện hạ muốn ti chức điều tra, Ti chức đã tra ra được đại khái rồi. Trong một tháng Cao Dương công chúa sẽ mời các hoàng thân quý thích như Đan Dương công chúa, Ba Lăng công chúa, Tiết phò mã, Sài phò mã đến phủ Kinh vương tụ hội hai ba lần. Nghe một tiểu thái giám hầu trà nước bên cạnh Kinh vương bảo là, Cao Dương công chúa có vẻ vô cùng bất mãn với bệ hạ, thường xuyên lén lút oán trách. Còn những chuyện khác, Ti chức chưa dò la được.

“Vất vả cho ngươi rồi.” Lý Khác lại cầm bút trên cái gác bút lên, viết mấy chữ lên công văn. Ngay sau đó y lại dừng tay, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Mời Giang Hạ vương và Sài tướng quân tối mai đến phủ nói chuyện giúp ta. Còn nữa, hôm nay Thục vương về kinh, dặn Quý Thành ra cổng thành đón, bảo nó đến gặp ta ngay lập tức.

“Vâng. Ti chức biết rồi.” Vân Lĩnh cúi người vái, đang định quay người rời đi, nghĩ ngợi một chút, lại không kìm được nói, “Ngài thật sự không đến phủ của Dương công tử thăm hỏi nữa ạ? Từ khi công tử qua đời, ngài chỉ qua có một lần, lại còn là nhận ý chỉ của bệ hạ, đến cúng tế thay bệ hạ. Bây giờ khó tránh khỏi mấy lời đồn đại từ trong triều ngoài nội.

Lý Khác nhìn mực từ đầu bút nhỏ xuống tờ giấy, từ từ loang ra, giống như những đau thương không thể nói nên lời đó, sau mấy câu này, đã dần dần lan khắp người y. Nhưng mặt y vẫn bình thản như không: “Bọn họ nói những gì?”

Vân Lĩnh hơi lúng túng gãi đầu, cuối cùng vẫn không nói ra những lời mà ngay cả mình cũng cảm thấy không thể lọt tai đó: “Điện hạ đừng hỏi. Ti chức biết, ngài rất đau buồn khó chịu trong lòng…”

“Được rồi, không nói nữa. Mau đi làm việc đi.” Lý Khác đứng dậy, gần như là hoảng loạn ngăn cản hắn nói tiếp. Tim y đập dữ dội mãi không thôi, đến khi nhìn thấy bóng dáng Vân Lĩnh đã biến mất khỏi tầm mắt, mới kiệt sức ngã xuống ghế.

Lúc Lý Âm tới, y đã điều chỉnh xong tâm trạng, đề mấy chữ lên bức tranh về tiệc xuân mà y vẽ cách đây vài tháng. Mấy năm nay Lý Âm luôn giữ chức thứ sử ở Hoàng Châu, vì thuộc hạ đắc lực, nên dù chưa sửa được tính tùy hứng tản mạn, cậu vẫn có thể đem lại cho người dân một cuộc sống yên vui thái bình.

Cậu dè dặt quan sát vẻ mặt của Lý Khác hồi lâu, mới dám mở miệng hỏi: “Ca ca mọi chuyện đều ổn chứ?”

“Rất ổn.” Lý Khác khẽ thổi vết mực trên giấy, đợi nó khô hết, mới cuộn bức tranh lại đưa cho Lý Âm, “Chẳng phải lần trước em nói là muốn có một bức tranh của ta để treo trong thư phòng sao? Cho em bức này”

Lý Âm nhận lấy bức tranh rồi đặt sang một bên, vẻ cảnh giác trên mặt vẫn chưa giảm: “Đa tạ ca ca. Ca ca... không sao thật chứ?”

“Ta không sao, nhưng có chuyện cần tìm em.” Lý Khác chăm chú nhìn cậu, trầm giọng hỏi, “Lần này về có thể ở lại bao lâu?”

“Chắc khoảng hai ba tháng ạ.” Lý Âm cảm thấy trong phòng khá oi bức, liền cởi áo ngoài, nhón hai viên đá lạnh trong chậu đồng lên nghịch trên tay, “Dù thế nào cũng phải đợi tang lễ của Trinh Khanh ca ca kết thúc thì mới đi. Bệ hạ sẽ không đến mức không nể cả chút tình cảm này chứ?”

Dường như Lý Khác không để vào tai hai câu sau của cậu: “Thế thì tốt. Trước đây em thường xuyên qua lại với lục thúc, vì vậy việc này chỉ có thể giao cho em. Gần đây Cao Dương công chúa luôn mượn chỗ của ông ấy để thết tiệc mời khách, em nghĩ cách moi tin từ ông ấy, hỏi xem Cao Dương công chúa đang mưu đồ việc gì, ông ấy có tham gia hay không? Nhớ là không được để lộ dấu vết”

Lý Âm nghe thấy vẻ nóng ruột và khẩn trương trong lời nói của y, liền biết việc này nhất định cũng quan trọng đối với y, mà y lại có thể giao phó cho cậu việc quan trọng như vậy, khiến cậu vô cùng cảm động. Nhưng ngay sau đó Lý Âm lại hơi lưỡng lự: “Ca ca thật sự cho rằng em có thể làm tốt ư?”

“Ta tin em. Có điều, nếu không thành thì cũng chẳng sao, ta sẽ nghĩ cách khác”

Lý Âm hơi rướn người về phía trước, gật đầu thật mạnh: “Ca ca yên tâm. Em nhất định sẽ dốc hết sức làm thật tốt. Chỉ là... ca ca thăm dò để làm gì? Đừng nói là bọn họ không có lá gan này, kể cả thật sự hành động, cũng chẳng chọc được trời đâu!”

“Bọn họ không chọc được trời, ta sẽ giúp họ chọc!”

Lý Âm nghe thấy y nói một cách dữ tợn, vô thức rụt bàn tay nãy giờ đặt ở trên bàn lại, trầm giọng nói: “Ca ca nhất định không được hành sự bốc đồng. Giờ chưa phải là thời tốt nhất.”

Khóe miệng Lý Khác từ từ tràn ra một nụ cười: “Em nghĩ ta muốn làm gì? Chẳng lẽ em cũng giống bọn chúng, cho rằng ta có lòng dạ ấy sao?”

“Không! Không phải.” Lý Âm cuống quýt giải thích, “Em biết, trong bất cứ tình cảnh nào ca ca cũng sẽ không có. Nhưng mà, em cũng không biết nữa... em chỉ hơi sợ, sợ ca ca... sợ...”

Lý Khác nghe cậu nói năng lộn xộn, biết cậu vì quan tâm nên mới rối loạn, liền vỗ nhẹ lên vai cậu. Không biết từ bao giờ, cậu em trai được y che chở từ nhỏ này cũng đã bắt đầu quan tâm y, lo lắng cho y. Như thế này thật tốt biết bao! Chỉ đáng tiếc, người từng nói sẽ mãi mãi đứng bên cạnh giúp đỡ y ngay từ lúc y mười hai tuổi, nay đã không còn.

Hai chữ “mãi mãi” này, chỉ giống như một nắm tàn hương trong lòng bàn tay y, gió vừa thổi là tan ra.

“Lục đệ, đừng sợ. Ta sẽ không làm vậy, mãi mãi không.” Lý Khác nói xong, lại giật mình vì mình cũng dùng hai chữ “mãi mãi”, bất giác nhếch môi như đang tự giễu. Một lúc lâu sau, y mới lại nói: “Đi thăm Vĩ nhi đi. Bây giờ nó cao nhất trong mấy đứa trẻ rồi đấy.”

Lúc này trên mặt Lý Âm mới hiện lên chút nhẹ nhõm: “Vâng ạ! Em nhớ nó lắm. May mà có ca ca và tẩu tẩu hết lòng chăm sóc, nó mới có thể bình yên lớn lên.”

“Không nói chuyện này nữa. Chúng ta đi thôi.”

Giờ Mão ngày hôm sau, Giang Hạ vương và Sài Triết Uy đến vương phủ theo hẹn. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Giang Hạ vương dường như đã già đi rất nhiều, vài lọn tóc mai bạc lồ lộ dưới ánh chiều tà chiếu rọi, thân thể vốn dĩ cường tráng thẳng tắp nay lại hơi khom xuống. Đi từ cửa phủ đến Thụy Phúc đường, ông chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng mỏi mệt, cho đến khi ngồi xuống nghỉ một lúc lâu, vẫn còn không ngừng hổn hển.

Lý Khác vội bảo thị nữ lấy ra hai khay đá từ trong hầm băng đặt xuống đất để hạ nhiệt, lại sai người vào bếp bưng lên món chè đã chuẩn bị xong từ sáng. Y lấy thìa múc hai bát đầy đặt trước mặt hai người: “Trong đây có lê, vải, dâu tằm, hoa kim liên và thổ phục linh, đều là những thứ có thể trừ nóng giải khát, năm xưa biểu huynh có nói cho con nghe.”

Giang Hạ vương nghe y nói vậy, đôi mày bất giác hơi nhíu lại, chất chứa đôi phần buồn thương không che giấu nổi: “Chính nhi ra đi, đối với ta chính là đầu bạc tiễn đầu xanh”

Lý Khác uống ừng ực hết sạch bát chè. Bụng y vốn dĩ đang nóng hừng hực, đột ngột uống nhiều nước lạnh như vậy, y chỉ cảm thấy bên trong đau thắt từng cơn. Y lau miệng hỏi: “Tuyết Lộ muội muội bao giờ về ạ?”

Giang Hạ vương buồn bã thở dài: “Chắc cũng chỉ mấy hôm nữa thôi. Người đến Nhữ Nam báo tin về nói là tâm trạng của Tuyết Lộ vô cùng bất ổn, thật sự khiến người ta lo lắng. Cũng tại ta không tốt, lúc đó ta không nên đồng ý với Chính nhi để Tuyết Lộ rời kinh. Nếu không thì vợ chồng nó vẫn có thể gặp nhau lần cuối”

“Chú yên tâm. Sau này, chuyện của Tuyết Lộ và Sùng Lễ, Sùng Nhuận cũng là chuyện của con, con nhất định sẽ thay biểu huynh chăm sóc họ. Đây cũng là tâm nguyện của huynh ấy.”

Sài Triết Uy nghe đến đây cũng mở miệng nói: “Còn có em nữa. Ai dám ức hiếp Tuyết Lộ tỉ tỉ, em sẽ đánh cho ngay cả cha mẹ cũng không thể nhận ra!”

Khóe miệng Giang Hạ vương miễn cưỡng nặn ra nụ cười an ủi: “Chỉ mong Tuyết Lộ có thể sớm nghĩ thông suốt, chí ít có thể vì bọn trẻ mà sống cho tốt.

Lý Khác cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nói: “Chú, con không chịu nổi nữa rồi...”

Sài Triết Uy không ngờ y lại đột ngột nói ra một câu như vậy, hoài nghi hỏi: “Kẻ nào đã chọc giận tam ca?”

Giang Hạ vương siết chiếc khăn trong tay, trong khoảnh khắc này, nếp nhăn nơi khóe mắt dường như lại sâu hơn hẳn. Những hận cũ thù mới lúc này đã hóa thành một ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Lý Khác: “Con muốn thế nào thì thế nấy! Ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ con.”

“Đa tạ chú, có câu này của chú là đủ rồi.”

Sài Triết Uy thật sự không theo kịp tiết tấu nói chuyện của hai người bọn họ, nghi hoặc gãi đầu, thấy ánh mắt Lý Khác cứ nhìn lãng đãng ra ngoài cửa sổ, bèn quay sang hỏi Giang Hạ vương: “Cậu hiểu ý của tam ca à?”

Giang Hạ vương đằng hắng hai tiếng, sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm túc: “Triết Uy, trước tiên cháu hãy nói cho ta biết, nếu tam ca của cháu thật sự phải chịu ấm ức, cháu có thể làm được đến mức nào vì nó?”

Sài Triết Uy nói không cần suy nghĩ: “Cháu sẽ cố gắng hết sức giúp tam ca trút giận!”

Giang Hạ vương tiếp tục truy hỏi: “Nếu việc liên quan đến sống chết thì sao?”

“Cháu.” Sắc mặt của Sài Triết Uy hơi khó coi, gã do dự một lát rồi mới nói, “Tam ca đối tốt với cháu, cháu hiểu. Cháu theo nghiệp võ, vốn dĩ đã đặt sống chết ra ngoài suy nghĩ rồi. Nhưng giờ Văn Nhân đã sinh con, trong lòng cháu có thêm rất nhiều vướng bận. Nói đến đây, Sài Triết Uy lại thở dài, “Rốt cuộc tam ca muốn làm gì?”

Lý Khác chầm chậm xoa ngón tay lên bàn, nhẹ nhàng nói từng chữ một: “Tranh quyền đoạt vị”

Sài Triết Uy đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cục đá trong tay tan thành nước lạnh, nhỏ từng giọt trong cổ tay áo gã. Gã vô thức ngước mắt nhìn Giang Hạ vương, nhưng lại thấy vẻ mặt ông vẫn tự nhiên như thường, chưa lộ ra chút kinh ngạc nào, trong lòng thật sự có phần khâm phục định lực của ông.

Lý Khác vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của gã: “Vậy em có bằng lòng giúp ta không?”

Sài Triết Uy trầm mặc hồi lâu, mới miễn cưỡng khống chế được tâm trạng của mình, nhưng giọng nói vẫn không ngừng run rẩy: “Em... em không biết. Tam ca, tam ca đang sống những ngày tháng tốt lành, sao lại có ý nghĩ hoang đường như vậy?”

Sau khi căn phòng trải qua một thoáng tĩnh lặng, Lý Khác mới đứng dậy, chắp tay nhìn gã nói: “Triết Uy, bây giờ em là kiêu kỵ đại tướng quân nắm giữ cấm quân, nếu ta thật sự ra tay, em sẽ làm gì?”

Sài Triết Uy lại chìm sâu trong trầm tư lần nữa. Từ nhỏ tính gã đã rộng rãi hào sảng, nên chơi rất thân với một đám anh em họ là hoàng tử. Nếu phải chọn ra một người có quan hệ tốt nhất, thì đó chắc là thái tử Lý Thừa Càn trước kia. Năm xưa Lý Thừa Càn một lòng một dạ muốn lôi kéo Lý Khác, gã nghe quen tai nhìn quen mắt, nên cũng từng dốc sức kết thân với vị tam ca này. Theo thời gian, gã cũng dần phát hiện ra sự khác biệt của Lý Khác. Cộng thêm Văn Nhân luôn tôn sùng Kỳ Úc như tiên nữ trên trời, cho nên so với đương kim thiên tử, tình cảm giữa gã và Lý Khác rõ ràng tốt hơn đôi chút.

Nhưng từ nhỏ gã được giáo dục là ăn lộc của vua thì phải trung thành với vua. Vì tình riêng mà phá đi đức tin mình đã gìn giữ nhiều năm, gã không làm được. Thế là gã đành nói khéo bằng giọng áy náy: “Nếu thật sự như vậy, em chỉ còn cách phân cao thấp một trận với tam ca.

“Triết Uy!” Giang Hạ vương chỉ sợ Lý Khác thất vọng, vội vàng ấn tay Sài Triết Uy, “Cháu không biết Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đối xử với tam ca của cháu như thế nào đâu! Người là dao thớt, mình là cá thịt. Nếu không phản kích thì chỉ có chết!”

“Là thật ạ?” Sài Triết Uy nửa tin nửa ngờ hỏi, “Cháu biết giữa bệ hạ và tam ca có lục đục, nhưng thật sự đã đến mức này rồi sao?”

“Năm xưa tam ca của cháu từng nổi giận chỉ trích sứ thần Đột Quyết ở trên điện ngay trước mặt bệ hạ, khí thế nhường nào. Lại thêm cả danh vọng mà nó tích lũy được ở trong triều ngoài nội những năm qua. Đổi lại là cháu, cháu sẽ không trừ khử cho nhẹ lòng sao?”

Vai của Sài Triết Uy hơi run lên như đang xúc động: “Tam ca, em không muốn để tam ca chết. Nhưng em cũng.” Hai tay gã nắm chặt chiếc bát sứ, ánh mắt dừng lại trên mặt hai người rất lâu, sau đó mới hạ quyết tâm nói, “Cùng lắm em chỉ có thể vờ như không thấy. Còn những việc khác, xin tam ca lượng thứ, em không làm nổi.

Lý Khác nghe xong, đột nhiên cười lớn, múc thêm chè vào bát Sài Triết Uy, lại vén áo ngồi xuống trước mặt gã, cười điềm đạm: “Nói đùa thôi, hiền đệ không cần coi là thật.”

Giang Hạ vương ngạc nhiên nhìn Lý Khác, thấy Lý Khác gật đầu với mình, liền hiểu ý không nói nữa.

Sài Triết Uy chỉ cảm thấy máu toàn thân đang đông cứng đã bắt đầu chảy khoan khoái trở lại. Gã thở ra một hơi dài, lại uống mấy thìa chè cho bớt hoảng, rồi mới vuốt ngực nói: “Tam ca, trò đùa này thật sự không vui chút nào.”

“Thế mà em vẫn tin, hơn nữa còn sẵn sàng đứng về phía ta. Đa tạ!” Lý Khác nói khá là nghiêm túc, “Sau này nếu thật sự có chuyện, vẫn mong hiền đệ sẵn lòng giúp đỡ. Yên tâm, ta không để em phải làm trái lòng mình đâu.”

Sài Triết Uy nghe y nói vậy, mới thật sự đặt trái tim đang treo lơ lửng của mình về vị trí cũ. Sau đó gã không kìm được nói một câu tràn đầy hào tình tráng chí: “Tất nhiên rồi. Chỉ cần tam ca cần, em ắt sẽ tuân theo.”

Trái tim Giang Hạ vương vẫn không vì mấy câu nói này mà thả lỏng: “Tuy vừa nãy là con nói đùa, nhưng hoàn cảnh khó xử của con bây giờ lại là sự thật. Hôm nay trên triều đường, tay Hàn Viện lại nhắc đến chuyện cũ, muốn hạ phái con đi nhậm chức ở địa phương. Đây là muốn âm thầm thu hồi thực chức và binh quyền ở kinh của con. Rõ ràng bệ hạ mong còn chẳng được. Nếu không phải ta và đám Liễu Phạm cực lực phản đối, e là y sẽ hạ chỉ ngay tại chỗ. Cơ mà kỳ lạ ở chỗ, đám Kinh vương, Tiết Vạn Triệt vốn không qua lại nhiều với con, hôm nay lại sẵn sàng đứng về phía con.

“Ai mà biết được?” Lý Khác duỗi cánh tay, nói với vẻ vô cùng uể oải, “Bọn họ muốn giúp con thì cứ việc giúp! Nhưng kể cả giúp thì con cũng chẳng thể cho họ bất cứ lợi ích nào.

Giang Hạ vương cau mày thở dài: “Con cũng đừng quá thanh cao. Con nên kết giao thêm với những người có thể giúp con. Đã ở trung tâm quyền lực thì phần lớn mối quan hệ đều là lợi dụng lẫn nhau.

“Nhưng người mà con không thích, con còn chẳng buồn nói chuyện. Thôi bỏ đi, sau này con sẽ để ý hơn.”

Giang Hạ vương lắc đầu bất lực: “Tính của cha con hồi niên thiếu cũng như này. Mãi đến khi ông ấy trở thành Thiên Sách thượng tướng bình định giang sơn mới dần dần thay đổi. Còn con, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện mà vẫn chẳng khác gì.

Sài Triết Uy nói lớn tiếng: “Nhưng em lại thích tính cách này của tam ca! Người được tam ca để mắt đến, nhất định không phải người thường, đúng không?” Nói xong gã liền cảm thấy như đang tự khen mình, không khỏi phì cười.

“Đúng vậy! Em rất đặc biệt.” Lý Khác vừa nói vừa lấy tay chống cằm, hơi ngẩng đầu lên, nhìn một con đại nhạn bay vọt qua bầu trời bên ngoài cửa sổ đến ngẩn cả người. Sau đó y lại nói: “Đi thôi! Đám người dưới chắc đã chuẩn bị xong bữa tối rồi. Con đặc biệt dặn đầu bếp làm mấy cái bánh nướng nhân thịt bò, ngon lắm đấy”

Ba người vừa ăn vừa nói một số chuyện không quan trọng. Sài Triết Uy lo cho vợ đẹp con thơ ở nhà, vì vậy ăn xong là về luôn. Giang Hạ vương đứng ở cửa phủ, nhìn bóng gã cưỡi ngựa rời đi, đặt tay lên con sư tử đá, có chút không cam lòng: “Nếu con muốn nên chuyện thì lôi kéo Sài Triết Uy là đúng. Có điều, tuy nó và con xưa nay luôn có quan hệ tốt, nhưng việc lớn như thế này, con muốn nó đồng ý chỉ trong một chốc một lát, thực sự cũng không dễ. Đừng nản lòng, cứ từ từ thôi.”

“Con hiểu. Nếu không nắm chắc mười phần, con sẽ không tùy tiện hành động” Bóng của đèn lồng hắt vào trong đêm tối, chói đến nỗi khiến người ta không mở mắt nổi. Lý Khác gắng kìm nén ngọn lửa đã cháy trong lòng từ lâu: “Cảm ơn chú.”

“Giữa ta và con còn nói hai chữ đó làm gì? Một người con rể của ta đã mất trong tay bọn chúng, lẽ nào muốn ta trơ mắt nhìn con cũng…”

Lý Khác kinh ngạc quay đầu, buột miệng nói: “Làm sao chú biết?”

“Các con thật sự cho rằng ta đã hồ đồ đến mức này rồi sao?” Giang Hạ vương cười gượng, “Trước khi xảy ra chuyện Chính nhi đã tách Tuyết Lộ và con cái ra, mà sau đó con lại thế này. Hơn nữa, nếu bọn chúng không ép con đến đường cùng, con sẽ không hạ quyết tâm như vậy. Giống như... mẹ con năm xưa”

“Vâng! Quả là giống. Nhưng xét đến cùng lại không giống.” Lý Khác nói câu này rất chậm, mỗi một chữ đều được y ấp ủ trong lòng rất lâu. Con đường phía trước của số mệnh lẩn khuất nơi phương xa không nhìn thấy, y chỉ có thể cẩn thận dò dẫm tiến lên. Y không còn đường lui. Một khi bước sai, nhất định sẽ tan xương nát thịt. Vì có vướng bận nên y không thể không sợ.

Lúc Lý Khác về lại Thụy Phúc đường, trời đang đổ mưa rả rích. Y giơ tay che theo bản năng. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, y nhìn thấy tấm biển do Lý Thế Dân tự tay viết. Lý Thế Dân luôn bảo chữ phi bạch của Lý Khác không bằng ông, đối với việc này, Lý Khác vẫn luôn không phục cho lắm. Sau này y mới hiểu, dù y bắt chước từng nét chữ của Lý Thế Dân, cũng không thể mô phỏng được thần vận bên trong. Nhưng mãi đến giờ y vẫn không biết là thiếu cái gì.

Y bước vào phòng trong. Đột nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đứng không vững. Y vội vịn vào bàn, lại bất cẩn làm rơi một chiếc hộp gấm trên bàn. Một xấp thư bên trong rơi xuống đất. Y nhắm mắt đứng rất lâu, mới miễn cưỡng dừng được cơn choáng váng ập đến bất ngờ. Thế rồi y cúi xuống, nhặt những bức thư dưới đất lên. Đây đều là thư Lý Thế Dân viết cho y lúc y nhậm chức đô đốc An Châu. Y mở từng bức ra đọc.

Ta là vua cai quản trăm họ, là tấm gương cho muôn nước. Con là ruột thịt của hoàng đế, được gửi gắm trách nhiệm làm phên giậu, gắng nhớ đạo cha con, chăm chỉ tu thân dưỡng đức.

Như vậy ắt sẽ vững như bàn thạch, mãi mãi bảo vệ đất nước, bên ngoài là lòng trung vua tôi, bên trong là chữ hiếu cha con. Nên tự khích lệ ý chí, gắng tiến bộ từng ngày. Con vừa rời xa ta, buồn nhớ khôn nguôi.

Cha mẹ yêu con là lẽ thường tình của con người, không cần đợi dạy dỗ thì mới biết. Con có thể trung hiếu thì tốt. Nếu không tuân theo lời giáo huấn, vứt bỏ lễ pháp, ắt sẽ bị trừng phạt. Cha tuy yêu con, nhưng biết làm sao được?

Phụ tử tình thâm, ta há lại không muốn được gặp con thường xuyên sao? Nhưng lệnh đã được định sẵn từ lâu, ra ngoài làm phên giậu, sau khi ta trăm tuổi, con có thể không còn hiểm nguy, không cần lo lắng.

Mỗi một bức thư, mỗi một chữ, đều giống một mũi tên sắc nhọn, từ bốn phương tám hướng bắn vào y. Y nắm chặt những bức thư trong tay, rồi tự tát mình một cái thật mạnh. Rốt cuộc y đang nghĩ gì vậy? Đang làm gì vậy? Mấy hôm nữa là ngày giỗ của cha rồi. Năm xưa, cha đã nói với y như nào, y đã đồng ý với cha ra sao? Y đang muốn làm cha mình không được yên ổn, hay là muốn làm Đại Đường không được yên ổn?

Lý Khác vùi đầu thật sâu vào trong cánh tay, cõi lòng thê lương. Đầu óc y trở nên trống rỗng, dường như ngay cả trái tim cũng chẳng rõ phải đập như nào. Không biết đã qua bao lâu, y mới cảm thấy có một đôi tay đang từ từ xoa lưng mình. Y đứng thẳng dậy, dịu dàng ôm nàng vào lòng, lúc mở miệng, giọng nói đã hơi nghẹn ngào: “Kỳ nhi, ta sắp phát điên rồi.”

“Không sao. Có thiếp ở đây.” Giọng của Kỳ Úc nhẹ nhàng, nhưng lại toát lên một sự cương quyết không cho phép phản bác, “Bất kể chàng muốn làm gì, chàng đều có thiếp ở bên cạnh. Chúng ta luôn ở bên nhau.

“Ta vẫn biết thế mà.” Lý Khác gật đầu, “Mọi chuyện ổn thỏa cả rồi chứ?”

“Vâng. Sáng nay, thiếp nhìn Vương Huy Nhi cùng cả nhà Lâm nương ra khỏi cổng thành, e là đời này sẽ không quay lại nữa. Kỳ Úc dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Chiều nay, Tiêu Nhuệ đến viếng biểu huynh. Thiếp không nói chuyện với y, y thấy thiếp cũng coi như không quen biết. Tam lang, mối quan hệ giữa chúng ta và y đã hoàn toàn chấm dứt rồi. Thiếp ép y nhìn rõ chân tướng, chỉ vì muốn y đừng cản trở chàng nữa, chứ không hy vọng y sẽ quay sang giúp đỡ chàng do áy náy.”

“Dù y giúp ta, dù y chết vì ta, ta cũng mãi mãi không tha thứ cho y. Huống hồ, vốn dĩ ta không cần. Nói đến đây, Lý Khác lại khôi phục được vẻ bình tĩnh tự chủ xưa nay, “Ta thà làm một cuộc trao đổi với kẻ nguy hiểm nhất kia còn hơn.

Mặt trời đã quá ba con sào, ánh nắng mặc sức chiếu lên trên tường và mặt đất trong phòng, bày ra những đốm sáng đều tăm tắp. Cao Dương công chúa bị hơi nóng đánh thức, bực bội ngồi trên giường, giơ tay lau qua loa mồ hôi trên trán. Vừa định xuống giường, cúi đầu thì lại phát hiện tay của gã đàn ông bên cạnh đang đặt lên bụng dưới của mình. Hắn ở trần, để lộ nước da ngăm đen cường tráng, đang ngủ say sưa. Rõ ràng đêm qua dưới sự kích thích của dục vọng và cảm xúc mãnh liệt, ả đã cùng hắn làm chuyện thân mật nhất, nhưng vừa tỉnh dậy, đã cảm thấy hết sức buồn nôn, đến mức không nhịn được ọe ra nước chua vào trong bát.

Ả gọi thị nữ vào hầu mặc quần áo, chải đầu, chọn mấy đồ trang sức tinh xảo cài lên. Đột nhiên ả cảm thấy tóc bị kéo nhẹ, liền ngoảnh đầu tức giận mắng: “Ngươi muốn làm ta đau chết hả?”

Thị nữ chải đầu đó sợ hãi quỳ xuống đất, liên tục nói không dám. Cao Dương công chúa nhìn thị nữ với vẻ chán ghét. Đang nhìn, ả lại không kìm được nước mắt: “Nếu Phù Liên vẫn còn thì tốt biết bao.”

Năm xưa sau khi sự việc bại lộ, Lý Thế Dân không chỉ hạ lệnh chém ngang lưng Biện Cơ, còn xử lý mấy tì nữ hầu hạ bên cạnh ả, trong đó có Phù Liên. Vì vậy những năm qua, nỗi căm hờn trong lòng ả chỉ có tăng chứ không giảm, không thể áp chế.

“Bảo người chuẩn bị xe ngựa, ta phải qua phủ Kinh vương!” Cao Dương công chúa bỏ lại mấy câu này, rồi vội vàng bước ra ngoài.

Hôm qua Kinh vương Lý Nguyên Cảnh uống rượu cả đêm với Lý Âm, lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy biêng biêng, lại tức Lý Âm đến không đúng lúc, hại ông ta không thể cùng trải đêm xuân với nàng thiếp thứ sáu mươi sáu mới được sủng ái.

“Lục thúc, rượu chỗ chú ngon thật đấy! Ngày mai cháu sẽ lại đến, chú phải chuẩn bị trước cho cháu nhé” Lúc Lý Âm lên ngựa, chân vẫn còn hơi bủn rủn, đi được mấy bước mới ngoảnh đầu lại nói.

“Được được được, cháu uống tùy thích! Có điều về sau, nhớ phải đến vào ban ngày” Lý Nguyên Cảnh vẫy tay, trông rất khảng khái, “Đi đường cẩn thận, đừng để bị ngã!”

Dõi mắt trông theo Lý Âm đi xa dần, Lý Nguyên Cảnh quay người lại chuẩn bị bước vào phủ. Đúng lúc này, ông ta trông thấy xe ngựa của Cao Dương công chúa đang chạy nhanh về phía này, liền dừng lại ở cửa. Đợi ả xuống xe, ông ta mới bước tới, thấy sắc mặt ả mệt mỏi, liền quan tâm hỏi: “Sao lại đến vào giờ này? Đêm qua ngủ không ngon à?”

Cao Dương công chúa không nhìn ông ta, quen lối cứ thế bước thẳng vào chính đường trong phủ, tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống, cầm hạt sen bên cạnh tay lên bóc chơi. Bóc được một nắm, ả mới bỏ tất cả vào miệng nhai ngon lành.

“Lục thúc, gần đây Lý Âm hay tìm đến chú lắm à?” Lý Nguyên Cảnh vừa bước qua bậc cửa đã nghe thấy Cao Dương công chúa lạnh lùng hỏi.

Lý Nguyên Cảnh ngồi xuống trước mặt ả, xua tay bảo những người hầu hạ bên cạnh lui cả xuống, lại uống thêm mấy ngụm trà đặc cho tỉnh táo, rồi trả lời: “Đúng là nhiều hơn hẳn trước kia”

Cao Dương công chúa đột nhiên căng thẳng túm lấy tay áo của Lý Nguyên Cảnh: “Hắn tìm chú làm gì?”

“Nó thì làm được gì chứ?” Lý Nguyên Cảnh bình thản nói, “Chỉ là đến uống rượu, hỏi xem dạo gần đây gác Thúy Hoa và hiên Hoài Cẩn có những cô nương xinh đẹp nào thôi.”

Cao Dương công chúa vẫn tỏ ra căng thẳng, lại hỏi một câu như thể gặp cường địch: “Chú nhớ kỹ lại xem, ngoài mấy chuyện trăng hoa, hắn có nhắc đến chuyện gì khác với chú không? Kể cả nhỏ cũng phải nói cho cháu biết.”

Lý Nguyên Cảnh gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ rồi nói: “Đúng rồi! Đêm qua nó bảo là, từng chơi đá bóng cùng Phòng Di Trực. Sau đó không biết thế nào lại nhắc đến cháu. Tiếp theo do uống nhiều nên ta ngủ thiếp đi. Cháu sao vậy? Danh tiếng của Lý Âm trong tông thất chưa bao giờ được coi là tốt. Vì ham chơi quên chí, không nghĩ đến tiến thủ, không biết đã bị tiên đế rầy la bao nhiều lần rồi. Chẳng lẽ nó sẽ gây ảnh hưởng gì đó đến đại sự của chúng ta sao?”

“Lục thúc, chú hồ đồ rồi!” Cao Dương công chúa sốt ruột giậm chân, “Hắn nổi tiếng là tửu lượng tốt, sao chú có thể để mặc cho hắn chuốc say chứ? Rượu vào sẽ nhả lời thật, hắn đang nhử chú đấy!”

“Nó mà cũng có bản lĩnh này sao?” Mặt Lý Nguyên Cảnh vẫn đầy vẻ khinh miệt coi thường, “Hơn nữa, nó muốn moi ra những gì? Chẳng nhẽ nó cũng biết cháu thường hay đến phủ ta mở tiệc sao?”

“Biết thì làm được gì chứ? Họ hàng với nhau không thể thường xuyên qua lại sao?”

“Thì đó. Thế cháu vẫn căng thẳng như vậy để làm gì?” Lý Nguyên Cảnh vắt chân, xỉa răng nói.

Cao Dương công chúa đảo đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt liên tục thay đổi: “Chúng ta muốn thành công thì phải cắt đứt tất cả những khả năng làm hỏng việc. Bất kỳ sai sót nhỏ nào trong lúc then chốt cũng có thể lấy mạng chúng ta. Tất nhiên cháu không coi Lý Âm ra gì, nhưng Lý Khác thì... rất phiền phức.”

“Ý của cháu là..” Lý Nguyên Cảnh đột nhiên dừng tay lại, “Lý Khác đang nghi ngờ động cơ của chúng ta? Nhưng dù nó chứng thực được thì đã sao? Sẽ mật báo với hoàn