Chương ba THÊM MỘT LẦN ĐƯA TIỄN
Sau khi bóng nàng mất hút sau cánh cửa phi trường, tôi buồn bã bước chậm về chỗ đậu xe. Gió sớm phi trường se lạnh lùa vào người khiến nỗi trống trải bên trong càng loang rộng hơn. Có cuộc chia ly nào không buồn. Bước chân bỗng nghe nặng. Tôi ngồi vào xe, tần ngần ngó qua chiếc ghế nàng mới rời đi, đưa tay ướm vào chỗ ngồi đã lạnh. Mùi nước hoa vương trên cổ áo len tôi mặc vội lúc sáng sớm. Tôi đóng hết cửa xe như sợ mùi hương thân quen bay mất, ngồi lặng một lúc, đưa mắt nhìn khoảng trống vắng của bãi đậu xe như thể cứ chờ thêm đôi chút, biết đâu nàng sẽ đột ngột quay lại, chạy về phía tôi, ôm chầm lấy, rồi nói, “Em không đi nữa đâu.”
Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Tôi khe khẽ hát bài “Khúc Nhạc Chia Ly” tôi viết năm nào, “Chia tay hôm nay bao giờ ta gặp nữa, anh vẫn mơ màng nghĩ đến cuộc đoàn viên…” Mọi thứ im lìm, nhìn đâu đâu cũng phảng phất mùi ly biệt.
Tôi nổ máy xe quay về. Hai bên đường, những vạt cỏ cuối mùa đã bắt đầu ngả vàng, mùa Thu không còn bao xa. Tôi tự hỏi, không biết trong cái đầu nhỏ đó đang nghĩ gì, có nhớ đến tôi như tôi đang nhớ đến nàng, có luyến tiếc như tôi đang luyến tiếc?
Căn nhà nhỏ bên góc rừng thông lặng lẽ đón tôi trở về. Tôi mở cửa, ánh sáng nhợt nhạt buổi sáng tràn vào căn phòng đầy ắp kỷ niệm. Mùi hương của nàng như còn phảng phất chung quanh. Bước vào phòng ngủ, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như lúc sáng. Tôi nằm vật xuống giường, đắp tấm chăn nàng đắp đêm qua như cố tìm hơi ấm của nàng còn sót lại. Đưa tay mở ngăn kéo bàn ngủ, lấy hai tờ thư của nàng. Hai tờ thư như một, cũng dòng chữ mềm mại đó, nét chữ thân quen đó… cũng nội dung đó mà tôi đã đọc đi đọc lại cả trăm lần… rồi tự hỏi, biết duyên có còn đủ để gặp lại nàng không! Mơ mơ màng màng một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Khi bừng tỉnh giấc, tôi uể oải đứng lên mở hờ hai cánh cửa sổ phòng ngủ. Ánh nắng nghiêng nghiêng cho tôi biết trời đã về chiều. Tôi bước ra phòng khách, rót cho mình một ly rượu, loại rượu nàng từng nhấp môi đêm qua. Lại nhớ nàng, nhớ giọng cười khúc khích khi tôi nói những câu tếu táo vô thưởng vô phạt. Tôi đưa ly rượu lên môi, ngửa đầu uống cạn. Men rượu nóng ran, chảy xuống cổ họng, sưởi ấm phần ký ức đang bắt đầu hóa đá trong tôi.
Tự nhiên tôi muốn viết một bài thơ. Đến bên chiếc bàn gỗ quen thuộc, đặt ly rượu sang bên, bật đèn bàn, lấy giấy bút ra ngồi xuống bắt đầu viết. “Nếu còn duyên, ta lại sẽ gặp ta.” Câu chữ ấy, tôi từng cười mà đọc, từng run tay mà ôm sát vào ngực, từng thuộc lòng như một câu kinh nhỏ để xoa dịu mình những đêm cô đơn. Vậy mà giờ đây, nó như lưỡi dao cùn cứa dần niềm hy vọng vốn đã mong manh.
Tôi châm thêm điếu thuốc, khói thuốc quyện với mùi gỗ cũ, mùi lá thông ngoài cửa sổ và hương tóc nàng chưa kịp tan. Tôi giụi điếu thuốc vào gạt tàn, rồi cầm bút lên… Từ nơi sâu nhất trong tiềm thức tôi nghe bồi hồi rung lên.
Tiễn em đi nghe nỗi buồn về ngang rất vội.
Một câu bật ra, như tiếng thở dài tôi cố ghìm suốt dọc đường về. Từ đó, những chữ tiếp theo cứ tuôn ra, rành rọt, đẫm mùi khói thuốc và nỗi tiếc nuối:
Một lời tình sao nói mãi vẫn chưa suôn…
Tôi nhìn ra khung cửa sổ. Bóng hoàng hôn cuối hạ đã nhuộm vàng ối phương trời tây; những chồi lá thông run rẩy trước gió. Mây trên trời như những cánh chim lạc, bay về phía trời xanh xa vắng. Mọi thứ như đồng lõa với nỗi buồn đang nặng trĩu trong lồng ngực. Tôi vung bút viết tiếp:
Trên trời xanh, mây trắng cũng vấn vương
trôi lãng đãng qua vườn sau vàng lá
Vừa mới gặp, bây giờ đà hai ngả
Và chiều nay lại cách biệt muôn trùng.
Nhịp tim yêu trong lồng ngực hãy còn rung
Mà bóng dáng em đã dặm ngàn xa khuất.
Nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ nụ cười mỉm, nhớ vòng tay ôm ở thềm ga phi trường… tôi nâng ly rượu uống trôi niềm nhung
nhớ rồi lại cắm cúi viết:
Tiễn em đi nghe mạch sầu u uất
Muốn vỡ oà cùng giọt nắng rưng rưng.
Trên đường về hoa lá cũng bâng khuâng
Đứng ngơ ngác trong sắc thu vàng vọt.
Ai cũng biết cõi nhân sinh bèo bọt
Tình chúng mình làm sao biết về đâu
Ai không mong tình thắm đậm bền lâu
Dù cách biệt hai phương trời thương nhớ.
tiễn em đi bỗng lòng anh trăn trở
có khi nào là lần cuối không em
mình sẽ làm gì với những nhớ cùng quên
khi cây trụi lá đứng bên bờ sương gió
biết là sẽ hai phương trời vò võ
cùng chăn đơn gối chiếc nghĩ về nhau
hy vọng chúng mình còn có lần sau
như trời đất hết đông xuân về tới./-
Mỗi câu thơ là một vết xước của ký ức. Tôi nhớ khoảnh khắc nàng siết tay tôi trên bậc thềm ga lạnh, đôi mắt chưa kịp cạn buồn đã vội quay đi. Tôi nhớ hơi thở nàng phả vào cổ tôi đêm qua, nhớ bờ vai nàng run nhẹ trong giấc ngủ chập chờn. Tôi sợ chính mình sẽ quên mất những thứ đó, như từng quên bao giấc mộng khác khi tuổi trẻ rời bỏ tôi vội vàng.
Mảnh giấy trước mặt đã lấp đầy. Tôi uống cạn ly rượu và lòng tôi cũng đã dịu bớt phần nào. Tôi biết mình sẽ lại chờ, sẽ lại hy vọng, sẽ lại tự dỗ mình bằng câu “Nếu còn duyên…” trong những đêm nghe gió vi vu trên đầu cây ngọn cỏ. Và tôi cũng biết, ngay cả khi nàng không bao giờ trở lại, tôi vẫn sẽ còn đủ can đảm để viết tiếp những câu thơ này, để giữ nàng sống mãi trong tôi thăng hoa cho những con chữ không quá vô tình.
Tôi đặt bút xuống, dựa lưng vào chiếc ghế, đôi mắt khép hờ. Khói thuốc cuối cùng lơ lửng trong phòng, quẩn quanh như bóng nàng, như tiếng cười thoáng qua. Tôi đọc lại bài thơ mình vừa viết, chậm rãi, như đọc một lời nguyện cầu:
“Tiễn em đi nghe mạch sầu u uất,
Muốn vỡ òa cùng giọt nắng rưng rưng…”
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã chầm chậm buông xuống rừng thông. Những giọt sương đầu tiên đọng trên ô kính. Trong căn phòng này, chỉ còn tôi và bài thơ, như một chứng tích mong manh của cuộc tình vừa vội vã ngang qua, để lại tôi ngồi đây gặm nhấm nỗi buồn thêm một lần đưa tiễn./-