← Quay lại trang sách

Chương bốn CÁNH ĐỒNG HOA VÀNG

Tôi không nhớ rõ đã bao nhiêu lần tôi thì thầm một câu hỏi nhỏ giữa đêm; hỏi chính tôi, hỏi em, hay hỏi một cánh đồng vô tri vô giác ở một phương trời xa lạ mà tôi đặt tên cho nó là Cánh Đồng Hoa Vàng, “Khi nào mình sẽ gặp lại nhau?”.

Cứ mỗi lần Thu đến, cứ mỗi khi gió chướng thay mùa, đất trời trở mình se lạnh, tôi lại nghe lòng xao xuyến, muốn với tay chạm vào một kỷ niệm tưởng đã xưa cũ những vẫn còn sống mãi trong tôi. Có lắm khi tôi tự mâu thuẫn lấy mình giữa thực và mộng. Thực vì nàng đã ở bên tôi không những một mà tới hai lần rồi. Mộng là cứ chiều về nàng đến, sáng ra nàng đi cũng đã hai lần rồi. Tôi đã tới cánh đồng hoa vàng trong một đêm Thu, nàng cũng đã đến với tôi ở rừng thông vừa qua, cuối Hạ; đã tay trong tay, má tựa vai kề ở quán rượu bên bờ sông huyền ảo, đã ân ái mặn nồng cùng với trăng sao…

Đêm nay Thu đã về ngang, bỗng nhiên lòng quay quắt nhớ.

Tôi ngồi một mình nơi chiếc bàn con đặt bên cửa sổ, ngọn đèn vàng hắt bóng tôi lung linh trên vách. Nhìn ra bên ngoài, trăng sao vời vợi, rừng thông vẫn rì rào như tiếng ai thở nhẹ. Một tay cầm bút, tay kia vuốt lên trang giấy trước mặt mà cảm như đang vuốt tóc nàng, mái tóc lòa xòa hôm nào gặp gỡ; mái tóc từng quệt vào mặt tôi khi chung bước bên nàng, từng vướng lại mùi hương của hai đêm ân ái… Những ảo tưởng nầy làm tôi thao thức từng đêm.

Đêm nay, bỗng nhiên lòng rất nhớ.

Nỗi nhớ hiện thực, có hình, có tên, len lỏi lãng đãng theo từng sợi khói thuốc rồi cuộn quanh tâm trí, bóp nghẹt lồng ngực, co giãn theo từng nhịp thở. Mạch thơ dâng trào, tôi đặt bút viết:

Bỗng nhiên lòng rất nhớ

Muốn liên lạc hỏi em

Cánh đồng hoa vàng năm xưa

Có phải đang ở trong mùa gió chướng

Ngắm trăng thu cho tôi nhiều liên tưởng

Một bóng lẻ loi đang ngước mắt nhìn

Em ơi, em có đang dõi mắt nhìn trăng, có đang nhớ nghĩ đến anh như anh đang thầm thì gọi tên em, gọi tên kỷ niệm,“Em ơi, cánh đồng hoa vàng năm xưa có đang rực rỡ và em có đang lẻ loi ngước mặt nhìn trăng?”

Cánh đồng hoa đã dệt một cuộc tình

Khi tôi từ một chuyến xe bất ngờ bước xuống

Giữa mùa gió chướng

Giữa một mùa trăng

Tôi thường nói với em nếu không phải tiền căn

Sao không đón ai mà đứng đợi giữa ga chiều lộng gió

Nhớ lần gặp gỡ đầu tiên. Tôi xuống xe ở một nơi không định đến. Cánh đồng hoa vàng bát ngát mời gọi hay một định mệnh buộc ràng?

Tôi bước xuống và em đứng đó

Tóc tung bay, tà áo phất phới bay

Tôi giật mình nghĩ tới chuyện liêu trai

Khi bốn mắt quấn quýt nhìn nhau không nói

Không tự chủ đến bên em vờ hỏi

“Tôi không rành đường nhờ cô chỉ hộ hướng đi”

Nghĩ cũng buồn cười thật hả em? Cho tới giờ nầy tôi vẫn tự hỏi, tại sao em không đón đưa ai mà có mặt nơi đó, tại sao em gặp tôi, tại sao mình có thể làm thân dễ dàng, dễ dàng đến nỗi tôi đã lén cấu vào da thịt mình để biết đó là hiện thực.

Một bắt đầu như thế nhưng thật diệu kỳ

Em cười mỉm gật đầu vui vẻ

Rời khỏi sân ga trời chiều bóng xế

Tôi theo em như định mệnh an bài

Qua cánh đồng hoa vàng

Chân bước khoan thai

Gió lồng lộng và không gian yên tĩnh

Bước bên nhau như đi về vô định

Dưới vầng trăng rực sáng buổi thu về

Tôi thề với em, giây phút ấy tôi tưởng mình đã đi lạc vào một chuyện liêu trai. Tóc em tung bay, trong gió mang mùi hương làm ngây ngất lòng tôi. Rồi chúng mình cùng bước bên nhau rời khỏi sân ga đi về vô định. Được một lúc thì không ai có thể nghĩ ra:

Cả hai đứa bỗng quay nhìn nhau

Như để lắng nghe

Tiếng tim đập giữa đôi lòng lạnh giá

Trong vòng tay tôi, thân em rệu rã

Môi nở hoa đón nhận nụ nồng nàn

Em không nói lời nào và tôi thì cứ đắm chìm như trong cơn mộng, bởi tôi nghĩ có nói gì cũng trở nên thừa thãi:

Giữa cánh đồng hoa vàng

Dưới trăng thu lồng lộng

Mình đến với nhau như trong giấc mộng

Chuyện tương lai ai biết được, ai người

Vâng, khoảnh khắc đó, không gian đó… mọi thứ như ngưng đọng lại. Hiện tại còn không rõ thì nói chi đến tương lai! Vẫn nhớ chúng tôi đi bên nhau buổi chiều hôm ấy rất chậm, không ai nói với ai một lời nào; nắng phai dần trên cánh đồng hoa mênh mông. Từng đợt gió lùa làm cánh đồng hoa lượn sóng như đồng ruộng lúa non trong quá khứ khiến lòng tôi chơi vơi. Tôi muốn nói một điều gì đó nhưng lại lặng yên, sợ làm vỡ một không gian êm đềm và mọi thứ sẽ tan như khói sương…

Chợt một cơn gió mạnh tạt cành cây vào khung cửa sổ làm tôi giật mình bước ra khỏi cơn mộng mị. Châm thêm điếu thuốc, tôi viết tiếp:

Vẫn chỉ là chuyện đời

Hết biệt ly sẽ có ngày sum họp

Nhưng giữa tôi và em như có gì không ăn khớp

Nên nỗi chờ mong cứ thế lớn dần

Thu đã về

Lá đã rụng đầy sân

Vẫn dõi mắt hai phương trời thương nhớ

Cánh đồng hoa vàng mỗi mùa lộng gió

Ánh trăng thu vẫn vằng vặc trên cao

Nghĩ tới em

Lòng quặn thắt nao nao

Giữa cung bậc của “hai đầu nỗi nhớ” (*)

Bài thơ đã viết xong mà lòng cứ mãi bâng khuâng. Tôi xếp bút, bước ra hiên ngoài. Ánh trăng thu lấp lánh trên cao, đóm lửa trên môi vẫn từng hồi đỏ rực. Những tiếng chuông gió bên thềm thỉnh thoảng ngân lên nhiều tông điệu khác nhau mỗi khi có chú gió ngang qua. Có vài ngời bạn thỉnh thoảng gặp nhìn tôi có vẻ lạ lẫm, “Độ nầy thấy mầy có vẻ điên điên!” Đôi khi tôi thử soi gương cũng thấy mình là lạ. Ừ, điên thì đã sao! Khi nhớ thương đủ lớn, điên cũng là cách để biết mình còn hiện hữu trên đời. Dĩ nhiên là tôi không thể chia sẻ những tâm tư sâu kín trong lòng; vì dù có nói ra chắc cũng không ai tin. Mà làm sao đời thường có thể tin được một câu chuyện tình hết sức hoang đường như thế.

Tôi trở vào phòng ngủ, nằm vật xuống giường, tay ôm gối mộng, cố dỗ giấc ngủ. Trong giấc mơ chập chờn, tôi thấy em quay lại, vẫn tà áo trắng, vẫn tóc buông dài. Em đi ngang qua tôi, những sợi tóc chạm nhẹ vào má tôi, rồi khuất bóng giữa cánh đồng hoa vàng nghiêng nghiêng trong gió.

Tôi chạy theo, gọi tên… chỉ nghe tiếng gió khẽ cười. Và tôi thức giấc thấy tay mình đang vẫy vào khoảng không.

Mai nầy, nếu ai đó chợt hỏi, “Anh có tin sẽ gặp lại nàng không?” Có lẽ, tôi sẽ mỉm cười, “Chỉ cần còn một người giữ mộng thì mộng sẽ không tàn.” Và dù chỉ là mộng, tôi vẫn nguyện bước xuống chuyến xe ấy thêm nghìn lần nữa. Vì chỉ khi tôi gặp lại nàng, đứng cùng nàng giữa cánh đồng hoa vàng, tôi mới thực sự cảm nhận được hết mãnh lực của tình yêu.